Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 025

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 025
Vậy con sẽ không đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Mèo (meoancamam)

Bốn người cùng nhau ăn bữa tối, lại đi hát K (hát karaoke đó), Thiệu Minh Thành làm vệ sĩ một lúc, đi theo làm tùy tùng phục vụ cho ba người phụ nữ. Bởi vì ngày hôm sau đều phải đi làm cho nên không dám đi chơi quá muộn, hơn chín giờ liền kết thúc.

Hàm Hàm và Tố Tố cùng nhau đi, Mạc Tiểu Nhiên lại phải về nhà, ở nhà người khác cô không ngủ đươc, đã quen giường rồi. Cuối cùng Thiệu Minh Thành một xe chở ba cô gái, trước tiên đưa Tố Tố và Hàm Hàm về nhà, sau đó đưa Mạc Tiểu Nhiên về.

Sau khi Tố Tố và Hàm Hàm vẫy tay nói tạm biệt về phía xe đi, Hàm Hàm kéo tay Tố Tố nói: "Ban đếm gió to, Mạc Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành cô nam quả nữ nhất định sẽ có gian tình xảy ra."

Tố Tố kéo Hàm Hàm đi về nhà, cười nói: "Yên tâm đi, bạn của Sở Lăng Xuyên tin tưởng được, không có vấn đề gì đâu, nhất định sẽ đưa đồngchí Tiểu Nhiên của chúng ta về nhà an toàn."

Tay Hàm Hàm chọc đầu Tố Tố một chút, thở dài nói: "An Nhược Tố, cậu thật là một tên đầu gỗ, mình nói gần nhau sẽ châm lên tia lửa. Ví dụ như tình yêu tia lửa chẳng hạn."

"Tình yêu tia lửa?" Tố Tố nhịn không được mở to hai mắt nhìn, sẽ có sao? Xem Tiểu Nhiên đối với Thiệu Minh Thành kia là vẻ mặt có thành kiến, sẽ xuất hiện tình yêu gì gì đó sao? Nhưng mà xem chừng Thiệu Minh Thành đối với Tiểu Nhiên thì trái lại dường như có chút ý tứ.

Nếu thật sự có thể thành công, cũng không kém lắm.

Đêm nay có Hàm Hàm bầu bạn, Tố Tố ngủ rất ngon lành. Sáng hôm sau cô dậy thật sớm quét dọn cho hợp vệ sinh một chút, sau đó cùng Hàm Hàm đi ăn một chút rồi đi làm. Sau một ngày bận rộn, sau khi hết giờ làm cô lại trở về nhà mẹ đẻ.

Buổi tối khi đi ngủ, Soái Ca ở trong ổ không có tốt lắm, không biết vì sao nó lại sủa loạn, Tố Tố đành ôm Soái Ca lên trên giường mình, đặt ở bên cạnh chiếc gối, lấy quần áo đắp lên cho nó, vật nhỏ lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống ngủ.

Nhìn vẻ mặt tiểu tử kia đáng yêu như vậy, Tố Tố sờ sờ đầu của nó, khi cô định đi tắt đèn thì điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, cô đưa tay cầm điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Sở Lăng Xuyên.

"Tiểu bảo bối, em ngủ sao?"

Giọng nói của Sở Lăng Xuyên từ trong điện thoại truyền đến, rõ ràng ngay tại bên tai nhưng lại xa xôi như vậy, thật nhiều ngày rồi bọn họ không gặp nhau. Cuộc sống của anh ở trong thành thị, cuộc sống của cô ở cũng trong thành thị lại dường như lại giống như hai con người không liên quan đến nhau.

"Còn chưa ngủ, anh thì sao, xong việc rồi sao?" Tố Tố nói xong, nhìn sang Soái Ca đang cắn cái gối của cô liền vội vàng đưa tay gỡ ra, còn ân cần khuyên bảo: "Soái Ca, đừng cán loạn nha, cái này không thể cắn."

Cuối cùng gỡ cái gối từ trong miệng Soái Ca ra, lực chú ý của Tố Tố mới quay lại trên cuộc trò chuyện cùng Sở Lăng Xuyên, chỉ nghe giọng nói hờn dỗi rõ rệt của Sở Lăng Xuyên truyền đến: "Vợ, giữa đêm hôm khuya khoắt, làm sao bên cạnh em lại có soái ca? Anh không ở nhà là em hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)?"

Đúng đấy, đúng đấy, bên cạnh em không chỉ có soái ca, còn cùng soái ca ngủ cùng một chăn đấy, gọi cho tiểu Xuyên Xuyên một tiếng."Tố Tố nói xong để điện thoại bên miệng Soái Ca.

Soái Ca nhìn thấy đồ chơi mới mè này, ngửi ngửi, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm, đúng lúc Sở Lăng Xuyên gọi alo alo. Soái Ca nghe được giọng nói xa lạ liền sủa hai tiếng gâu gâu, Sở Lăng Xuyên ở bên kia liền nở nụ cười.

Tố Tố cũng cười theo, cầm điện thoại lên, cười nói: "Soái Ca nhà em mất hứng, anh quấy rầy nó ngủ."

Sở Lăng Xuyên bên kia hết chỗ nói rồi "Em vậy mà lại tự đặt chó nó cái tên Soái Ca, còn anh đây người anh tuấn tiêu sái này gọi là gì?"

"Nó là Soái Ca, anh là mỹ nam, được chưa?"

"Ồn ào nửa ngày, ở trong lòng em anh cùng chó chính là cùng cấp bậc đi."

"Ha ha, nói ít thôi, trời không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Vợ à, tuần này đến đây thăm anh đi, anh chờ em. Được rồi, ôm Soái Ca của em ngủ đi. Ngủ ngon."

Tố Tố còn muốn nói điều gì đó thì bên kia Sở Lăng Xuyên đã cúp điện thoại, cô thả điện thoại ra, nhịn không được nhíu mày, nói thầm với Soái Ca "Cũng không hỏi người ta một chút xem có muốn đi hay không, đúng thật là. Soái Ca, mỹ nam thật bá đạo, có phải hay không?"

Soái Ca lắc lắc cái đuôi, cúi đầu liếm liếm tay của Tố Tố, sau đó tiếp tục ngủ. Tố Tố cười cười, đưa tay tắt đèn, trong phỏng một mảnh tối đen.

Trong bóng đêm, Tố Tố suy nghĩ, cô có muốn nhìn thấy anh hay không?

Ngày hôm sau, Tố Tố giống như trước đây đi làm, cũng không còn suy nghĩ có đi thăm Sở Lăng Xuyên hay không, nói thật, cô vốn không muốn đi cho nên sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi về nhà nhìn thấy mẹ làm một nồi thịt bò thì Tố Tố kinh ngạc rồi.

"Mẹ, mẹ làm thị bò nhiều như vậy để định đi buôn bán hay sao?" Khi Tố Tố nói xong còn nhúp một miếng ăn, thật là thơm, ăn ngon thật đấy, khi cô định lấy thêm một miếng thì bị mẹ đập một cái.

"Không phải con định đi thăm tiểu Xuyên hay sao, nó thích ăn món này, mẹ nhờ dì con giúp đỡ để làm nhiều một chút, khi đi thì đưa cho tiểu Xuyên."

"Hả?" Tố Tố sững sờ một chút, sau đó mới kịp phản ứng "Anh ấy gọi điện về nhà sao? Anh ấy người này sao lại như vậy, con chưa nói muốn đi, đây không phải là bắt con đi hay sao, con không đi."

"Con đứa nhỏ này nói cái gì đấy, tiểu Xuyên là chồng con. Ngoại trừ ba mẹ và đứa con sau này, đó là người con thân nhất, nó gặp bất tiện nên không thể trở về, con làm vợ không phải nên đi xem nó sao?"

Thấy mẹ có chút tức giận, Tố Tố vội vàng làm nũng lại lấy lòng nói: "Vâng vâng vâng, con đi. Mẹ người coi như có con rể đẫ quên con gái, con mới là con ruột của mẹ được không. Con lại ăn thêm một miếng."

Tố Tố đưa tay nhúp một miếng thị bò nhét vào trong miệng. Lý Nguyệt Hương bất đắc dĩ cười "Lúc nào thì mới lớn lên, buồn cười, kết hôn rồi mà còn giống như trẻ con, mẹ thấy chắc tiểu Xuyên lại nuông chiều con, càng thêm chưa trưởng thành rồi."

Nhưng mà nó quanh năm suốt tháng cũng không chăm sóc được con bao nhiêu, nương chiều con cũng đúng. Nhưng mà Tố Tố à, con cũng nên giống thế mà thông cảm và quan tâm tới tiểu Xuyên, nó cũng không dễ dàng gì, biết không?"

"Vâng, mẹ à con đã biết. Có anh ấy và ba ba hai người như vậy, chúng ta mới có cuộc sống yên vui, con có thể hiểu được. Con sẽ học cách quan tâm và chăm sóc anh ấy, cũng sẽ chăm sóc chính con, mẹ người cứ yên tâm đi."

Lý Nguyệt Hương cười an ủi, đề tài trong lời nói của hai mẹ con cũng dừng lại, bắt đầu đặt thịt bò khô vào trong tủ lạnh. Tố Tố nghĩ thứ sáu xin nửa để đi, đi đến đó sớm một chút, thứ bảy ở cùng anh một ngày, Chủ nhật thì trở về.

Buổi tối sau khi ăn xong cơm, Tố Tố đang chơi đùa với Soái Ca thì điện thoại trong nhà vang lên. Lý Nguyệt Hương tới nghe, sau khi cười vui vẻnói chuyện cùng đầu dây bên kia một lúc lâu mới đưa điện thoại cho Tố Tố: "Tiểu Xuyên gọi tới."

Khi Tố Tố cầm điện thoại lên, Lý Nguyệt Hương cũng trở về phòng ngủ, An Quốc Đống đang ở trong phòng sách, không biết đang làm việc gì cho nên Tố Tố nói chuyện cùng Sở Lăng Xuyên rất thuận lợi, cô trêu đùa nói: "Mỹ nam, có việc gì thế?"

"Vợ à, ngày nào thì em đến đây?"

Biết rõ rồi còn hỏi, nhất định là Chủ Nhật "Thứ Sáu hoặc là thứ Bảy."

Tố Tố trả lời như vậy, Sở Lăng Xuyên đã xác định là Tố Tố sẽ đến thăm anh, trong lòng vui vẻ, giọng nói cũng trở nên vui vẻ: "Được, đến lúc đó chú ý an toàn, anh sẽ chờ em."

"Ừ, đến lúc đó em gọi điện cho anh."

Hai người quyết định như vậy, Sở Lăng Xuyên trong lòng tràn đầy mong chờ Tố Tố đến, xác định ngày mai là thứ Tư mà Sở Lăng Xuyên đã bắt đầu chuẩn bị đón Tố Tố đến. Trên khuôn mặt ngăm đen đầy vui vẻ, liền ngay cả khi huấn luyện binh lính cũng dễ tính hơn rất nhiều.

Tố Tố thì ngay tại ngày hôm sau lúc tan giờ liền bớt chút thời gian để đi siêu thị mua đồ ăn uống này nọ. Định mang đi để đưa cho Sở Lăng Xuyên nên cô mua rất nhiều. Cô trực tiếp trở về tân phòng (phòng tân hôn), một khắc cô mở cửa đi vào kia liền hơi ngạc nhiên một chút, nhìn thấy có người trong nhà, không phải ai khác chính là mẹ chồng.

"Mẹ, người tới rồi, tại sao lại không nói trước cho con một tiếng để con về nhà sớm chút." Tố Tố nói xong đặt một đống lớn đồ này nọ đặt bên cạnh ghế sô pha. Sau đó cô định đi rót nước cho mẹ chồng, Sở mẹ lại gọi Tố Tố: "Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, con còn trẻ tuổi, không nên lãng phí mới tốt."

Tố Tố ngẩn đi một chút, sau khẽ cười nói:"Vâng, đây đều là chút đồ mua cho Lăng Xuyên, Chủ nhật con tính đi thăm anh ấy. Mẹ, người có cái gì muốn đưa cho Lăng Xuyên không, đúng lúc con có thể mang đi."

Sở mẹ lại không vui vẻ, nhíu mày nói: "Tố Tố à, đàn ông muốn lấy sự nghiệp làm trọng, nhất là công việc của Lăng Xuyên, không có việc gì thì đừng thường xuyên làm phiền nó, làm cho nó phân tâm, chậm trễ nghiệp lớn. Mẹ nó nói con hiểu chưa?"

Tố Tố nhìn mẹ chồng, trong lòng không thể nói rõ làm cảm giác gì, cô chỉ cười cười, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đã biết, vậy con sẽ không đi nữa."

*****

Editor: Mèo (meoancamam)

Đúng vậy, không đi, Tố Tố quyết định sẽ không đi, thế nhưng nhớ tới giọng nói vui mừng của Sở Lăng Xuyên ở trong điện thoại thì hai chữ "không đi" nói không nên lời. Với lại đâu có ai nói đi lại đột nhiên không đi, phải có nguyên nhân và còn phải thuyết phục nữa.

Vì sao lại không đi? Vì chính mình thực ra không muốn đi hay bởi vì trong lời nói của mẹ chồng? Tố Tố cũng không muốn tìm hiểu đến cùng, dù sao chính là không đi, có quyết định này buổi tối cô cũng không ở lại tân phòng (phòng tân hôn), sau khi mẹ chồng đi liền dứt khoát mang theo một đống đồ đạc đã ua trở về nhà mẹ đẻ.

Trở lại nhà mẹ đẻ, Tố Tố nhìn trong tủ lạnh một chút, mẹ chuẩn bị nhiều thịt bò khô như vậy thì làm sao bây giờ? Không có người đi, vậy đồ vật đi cũng coi như là một chút an ủi nho nhỏ phải không? Cô dứt khoát gửi đồ vật qua bưu điện dễ dàng.

Sáng ngày hôm sau, Tố Tố vốn định gọi điện thoại cho công ty chuyển phát, nhưng mà người ta còn chưa đi làm nên muộn một lúc. Cô cũng đi làm nên không có ai ở nhà cho nên Tố Tố trực tiếp tìm cái thùng đóng gói những thứ muốn đưa cho Sở Lăng Xuyên kia vào trong thùng.

Lý Nguyệt Hương nhìn Tố Tố một phen làm việc, nhịn không được mà nói thầm:"Con đây là muốn hôm nay liền đến?"

"Mẹ à, tuần này trường học có việc, con không đi đươc, mấy thứ này con định gửi qua bưu điện cho Xuyên." Tố Tố nói xong liền đặt vào trong một cái máy cạo râu mà cô mua cho Sở Lăng Xuyên "Mẹ, một lát nữa mẹ gọi điện thoại cho công ty chuyển phát đến đây, ký gửi đồ vật, con phải đi làm."

Lý Nguyệt Hương nhíu mày nhìn Tố Tố, lo lắng nói:"Sao con thay đổi chủ ý so với thời tiết thay đổi còn nhanh hơn, ngày hôm qua đây có nói tới việc này, tại sao hôm nay lại thay đổi chủ ý. Trong trường học có thể có chuyện gì, đừng dùng mấy cái này lừa mẹ. Có phải cãi nhau hay không?"

"Mẹ à, không có cãi nhau, hai chúng con rất hòa thuận, chỉ là tạm thời có chuyện, được rồi, con phải đi rồi, con chào mẹ." Tố Tố không muốn lại bị mẹ hỏi đến, cầm túi như chạy trốn ra ngoài.

An Quốc Đống đi ra từ trong phòng ngủ sắp phải đi làm, nhìn vẻ mặt Lý Nguyệt Hương lo lắng liền nhịn không được nói:"Tôi nói bà này, Tố Tố đều lớn như vậy rồi, chuyện của mình nó khác biết xử lý tốt, con cháu đều có phúc của con cháu, bà nha, đừng luôn lo lắng cái này cái kia, được rồi, tôi cũng đi làm."

Lý Nguyệt Hương vẻ mặt buồn bực, bà là một người rảnh rỗi không quan tâm thì có thể làm gì, quên đi, bà cũng không quản nữa. Liền mang Soái Ca ra ngoài đi bộ tốt lắm cũng giảm bớt buồn bực, Lý Nguyệt Hương ôm Soái Ca ra ngoài đi tản bộ.

*

Tố Tố vẫn không biết cùng Sở Lăng Xuyên nói cô không quan tâm quyết định của anh như thế nào, nhưng rất nhanh đã đến thứ Sáu. Sáng sớm, Tố Tố vẫn đang rối rắm nên nói với Sở Lăng Xuyên như thế nào, thật sự là cô không giỏi nói dối hơn nữa còn có chút chột dạ.

Đặc biệt là Sở Lăng Xuyên người như vậy, nhìn thì tính tình rất tốt, nhưng mà khi bùng nổ thì anh quả thực rất khủng bố. Ở trước mặt người như anh nói không giữ lời, Tố Tố vẫn có chút hơi sợ.

Bên này Sở Lăng Xuyên đối với tình huống của Tố Tố bên kia một chút cũng không biết, mấy ngày nay đều vội vàng, cũng tưởng Tố Tố rất nhanh sẽ tới cho nên không gọi điện thoại cho Tố Tố.

Vợ mình muốn tới, Sở Lăng Xuyên đương nhiên là vô cùng cao hứng cùng mong chờ. Trước kia là người đàn ông độc thân, Sở Lăng Xuyên sẽ trực tiếp ở ký túc xá trong doanh trại, hiện tại lại khác nhau, Tố Tố muốn tới, dù sao cũng phải có chỗ ở.

Cho nên liền ở khu nhà chúc dọn dẹp ra một phòng hơn hơn năm mươi thước. Phòng ở tuy rằng không lớn, chim sẻ tuy rằng nhỏ nhưng bộ phận đều đầy đủ, rất gọn gàng sạch sẽ, ở cũng rất tiện lợi.

Sở Lăng Xuyên bề bộn nhiều việc, đương nhiên không có thời gian sắp xếp mọi thứ, hôm nay có việc còn đi sư bộ một chuyến, buổi chiều mới có thể trở về cho nên việc phòng ở này liền do ban bếp núc và ban thông tin giải quyết.

Mọi người nghe nói Tố Tố muốn tới, hình như so với Sở Lăng Xuyên đều kích động. Khi sắp xếp phòng ở cũng vô cùng dụng tâm. Trên mái nhà treo mấy đóa hoa đỏ thẫm, trên tường dán miếng dán chữ phúc, không biết thế nhưng cái tên kia còn dán một chữ hỉ ngay trên cửa. Một phen làm đi làm lại bố trí cái phòng nhỏ giống như tân phòng.

Sở Lăng Xuyên từ sư bộ trở lại doanh bộ đã là 4 giờ chiều, vừa mới đến trước cửa doanh bộ, ban trưởng ban thông tin liền cười hì hì chạy tới, chào sau đó lớn tiếng nói:"Doanh trưởng, phòng ở đã sắp xếp xong, xin chỉ thị."

Sở Lăng Xuyên đi vào chúc viện (nơi cho người nhà) cho anh và Tố Tố liền nhìn thấy, thiếu chút nữa không có cười, chữ Hỉ đỏ thẫm, hoa đỏ thẫm, cái này cũng làm khổ mọi người rồi. Lại nhìn kỹ, trên bàn không biết ai đặt một bó hoa trong lọ, vàng rực rỡ, rất đẹp.

"Doanh trưởng, đã hơn 4 giờ, chị dâu cũng nên đến đi?"

"Doanh trưởng, nếu không vài người chúng em ra cửa nghênh đón?"

Có vài người sắp xếp phòng ở xong còn không có rời đi mà cùng Sở Lăng Xuyên lảm nhảm. Tâm tình Sở Lăng Xuyên rất tốt, cũng để bọn họ trêu ghẹo tùy ý, lúc này liền có người tiến vào, hô:"Báo cáo doanh trưởng, có kiện hoàng cho người."

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy trong tay thông tín viên ôm một thùng lớn tiến vào, đặt lên bàn, mọi người tò mò đồ vật đó, là ai gửi qua bưu điện đến, đều vây quanh xem địa chỉ trên đó.

Sở Lăng Xuyên đẩy vài người vây quanh ra, cúi đầu xem địa chỉ trên mặt, là từ nhà bố mẹ vợ gửi qua bưu điện tới, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, màu nhợt nhạt lành lạnh trong mắt phục hồi.

Vài người không có cảm nhận được biến háo rất nhỏ này của Sở Lăng Xuyên, chính là cái mũi ngửi thấy được mùi thịt bò phát ra từ trong thùng, có người kêu một tiếng:"Thật là thơm, cách thùng mà ta đã ngửi thấy một hồi mùi thịt."

Lúc này tay của Sở Lăng Xuyên giơ lên, vừa quay lưng lại rời đi, mấy người.... lính kia liền vây xung quang thùng kia, vài người liền mở ra, khi đang định mở ra thì mỗi người đều bị Sở Lăng Xuyên đá một cước.

Mọi người quay đầu lại nhìn Sở Lăng Xuyên, đừng nghiêm, sau đó vẻ mặt lấy lòng nhìn Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên nhìn những người lính mới hơn mười hai mươi tuổi trước mắt này, cười mắng:"Đừng giống với với quỷ chết đói mà ăn hết, chừa lại một chút cho ta."

"Vâng, doanh trưởng!"

Mọi người cùng ăn thịt thì Sở Lăng Xuyên lại có điện thoại, là Tố Tố gọi tới, hắn nghe điện người cũng đi ra ngoài, tuy rằng mơ hồ cảm giác Tố Tố có thể không đến đây nhưng lại có chút chờ đợi:"Đến chỗ nào rồi? Anh đi đón em."

Tố Tố cầm di động, trong lòng có chút lo lắng, do dự một chút mới nói:"Em gửi qua bưu điện cho anh đồ vật anh đã nhận được đi, bên trong là một chút đồ ăn em mua cho anh, còn có thịt bò khô mẹ làm.... ."

Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, Tố Tố cảm thấy có chút nặng nề và áp lực, giống như có một tảng đá lớn vô hình đặt ở trên ngực cô, hóa ra anh khi trầm mặc lại làm cho người ta có áp lực như vậy, sau một hồi nói nhảm mới ấp a ấp úng nói:"Em không quá thoải mái, tuần này sẽ không đến, cái kia.... Anh chừng nào thì rảnh để trở về?"

Tố Tố nói xong rất sợ Sở Lăng Xuyên nổi bão (tức giận), không nghĩ tới bên kia anh lại quan tâm hỏi cô:"Không thoải mái? Đã gặp bác sĩ hay chưa, nghiêm trọng không? Đổi mùa, phải chú ý thân thể biết không?"

"Ừm, em đã biết, anh cũng nên chú ý thân thể, có cái gì cần thì gọi điện cho em, em cho người gửi đến. Này, em tắt điện thoại trước, còn có việc. Tạm biệt anh." Tố Tố nói xong lập tức tắt điện thoại, bình tĩnh cùng quan tâm trong lời nói Sở Lăng Xuyên làm cho cô xấu hổ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)