Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 130

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 130
Tâm sự của bà xã
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Editor: Mẹ Bầu

Ngày thứ hai Sở Lăng Xuyên trở về là vào thứ bảy, cho nên, bọn họ có đầy đủ thời gian ngấy để dính với nhau, hưởng thụ niềm vui sướng và hạnh phúc của sự cửu biệt trọng phùng (*), kể cho nhau nghe những tương tư cùng tình yêu nồng đậm suốt một năm qua.

(*) Cửu biệt trọng phùng (hay Cửu biệt trùng phùng): Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách dài.

Buổi sáng, Tố Tố là người đầu tiên rời giường, còn Sở Lăng Xuyên và cục cưng thì vẫn còn ngủ. Sở Lăng Xuyên nằm nghiêng thân mình, thân hình nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đang áp sát vào sau lưng rộng rãi của anh, @MeBau*@@ ngủ thật say sưa ngọt ngào.

Nhìn hình ảnh hai cha con đang ngủ, Tố Tố cảm thấy đây đúng là một loại hạnh phúc. Cô đắp chăn lại cho hai cha con xong, nhìn đôi môi cương nghị của anh, liền cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên một cái. Sau đó cô mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra rửa mặt.

Sở Lăng Xuyên cô cảm giác mình luôn luôn rất mệt rất mệt. Mãi cho đến khi anh trở về trong nhà, thì thể xác và tinh thần của anh như mới được buông lỏng, mới thật sự ngủ được, không muốn tỉnh lại. Anh thật sự rất mỏi mệt rồi.

Tố Tố đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n làm điểm tâm. Cô nấu cháo bí đỏ, luộc trứng gà, còn lanh lẹ tay chân bao hết sủi cảo. Làm sủi cảo là công việc phiền toái nhất, cũng là công việc phải dùng thể lực. Chỉ cần việc nhào bột, làm nhân bánh sủi cảo thôi, cũng đã rất mất công rồi.

Bình thường không có người nào mới sớm tinh mơ đã làm sủi cảo để ăn. Nhưng mà, Sở Lăng Xuyên đã trở lại, Tố Tố chính là nghĩ muốn bồi dưỡng cho anh tốt một chút. Cô nghĩ muốn cho anh ăn được, ngủ ngon, nghĩ vì anh thì cô có thể làm được hết thảy mọi chuyện.

Chuẩn bị từ lúc sáu giờ, một mạch cho tới tám giờ, rốt cuộc sủi cảo cũng đã được gói xong xuôi rồi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn được xếp ngay ngắn chỉnh tề thành hàng ở trên thớt. Chờ đến khi hai cha con rời giường thì cô sẽ thả vào trong nồi, để cho Sở Lăng Xuyên được ăn thỏa thuê.

Làm sủi cảo xong rồi, Tố Tố lại làm món rau trộn. Đến lúc này thì Sở Lăng Xuyên cũng đã tỉnh lại. Đây là một giấc ngủ mà anh thấy ngủ được thoải mái nhất ngon lành nhất. Sở Lăng Xuyên mở mắt ra không nhìn thấy Tố Tố đâu, nhưng lại cảm thấy có một thân thể nho nhỏ đang áp sát vào anh.

Sở Lăng Xuyên di chuyển thân mình đi một chút, liền nhìn thấy được Tiểu Bao Tử. Cu cậu nghiêng nghiêng cái thân mình nhỏ của mình, áp sát vào anh ngủ khò khò. Sở Lăng Xuyên không nhịn không được cười, @*dyan(lee^qu. donnn), trong lòng tràn đầy cảm xúc cảm động lẫn hạnh phúc. Anh đưa tay ra nắm giữ lấy tay nhỏ bé của con trai đặt ở trên môi mình mà hôn hít. Cảm giác có gia đình thật là tốt.

Cậu nhóc vẫn chưa có xu thế tỉnh lại. Xem ra ngày hôm qua cu cậu đã quá kích động, rất vui mừng làm ầm ĩ đến mệt mỏi, cho nên mới ngủ lâu như vậy mà vẫn còn chưa tỉnh lại. Sở Lăng Xuyên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử, rồi cũng rời giường.

Đi đôi dép lê vào, anh ra khỏi phòng ngủ, tìm kiếm tung tích của Tố Tố. Cô đang ở trong phòng bếp, nhất định là đang chuẩn bị điểm tâm rồi. Sở Lăng Xuyên nhẹ tay nhẹ chân đi đến, tiến vào trong phòng bếp, liền nhìn thấy ngay bóng dáng bận rộn của Tố Tố.

Sở Lăng Xuyên đi đến sau lưng cô, vươn hai tay ra từ phía sau ôm lấy cô. Cô gái nhỏ còn chưa kịp phát hiện ra anh đi vào, môi của anh cũng đã rơi vào trên gò má của cô, "Bảo bối, sao em dậy sớm như thế."

Tố Tố hơi hơi nghiêng mặt, trong mắt tràn đầy bóng dáng của anh. Cô nhìn đến anh, tâm tình tốt tựa như được ăn mật ngọt vậy. Tố Tố kiễng chân lên hôn một cái ở trên mặt anh, "Anh đi rửa mặt đi, sắp ăn điểm tâm rồi."

Sở Lăng Xuyên không sao nén nhịn được. Khi anh hôn hít lên trên đôi môi đỏ mọng kia, thì tầm mắt cũng mới rơi vào một ít sủi cảo ở trên chiếc thớt ở cạnh bồn rửa. Sở Lăng Xuyên biết là Tố Tố làm sủi cảo là vì anh, cho nên bắt buộc cô đã phải dậy sớm hơn rất nhiều, liền không khỏi nhíu mày: "Bảo bối, điểm tâm chỉ cần đơn giản một chút là tốt rồi, không cần thiết phải phiền toái như vậy."

"Không phiền toái. Mọi thứ không phải đều đã xong rồi hay sao! Anh nhanh chóng đi rửa mặt đi! Em chỉ còn phải thả sủi cảo nữa thôi à." Tố Tố nói xong liền đẩy Sở Lăng Xuyên một cái, đẩy anh đi ra phòng bếp xuyên qua nhà ăn, "Nào mau lên."

Ở nhà, bà xã chính là lãnh đạo, cho nên Sở Lăng Xuyên rất phục tùng mệnh lệnh đi rửa mặt. Khi vào đến trong nhà vệ sinh, anh phát hiện ra ở trên chiếc giá rửa mặt có bày đặt chiếc cốc đánh răng của anh, bên trong đã để sẵn nước. Đến ngay cả kem đánh răng cũng đều đã lấy sẵn ra cho anh đầy đủ rồi.

Điều này làm cho Sở Lăng Xuyên liền nhớ lại thời điểm anh từ tân binh (binh lính mới nhập ngũ) trở thành lão binh (binh lính nhập ngũ đã lâu). Tân binh sẽ luôn lấy nước rửa mặt giúp cho lão binh bọn họ đầy đủ, còn bày biện khăn lông rửa mặt, trong chiếc cốc đánh răng cũng đã để sẵn nước, kem đánh răng cũng đã được bơm ra sẵn trên bàn chải đánh răng, chuẩn bị rất sẵn sàng.

Giờ phút này, Sở Lăng Xuyên chiếc ly đựng đầy nước, bàn chải răng cũng đã được bơm sẵn kem đánh răng, liền nhíu mày lại mỉm cười. Đây chính là nhiệt tình của Tố Tố đối với anh. Cô đối với anh thật là tốt, quan tâm đối với anh thật cẩn thận.

Anh chính là hi vọng cô nên đối xử với bản thân cô tốt hơn. Cũng không muốn cô vì anh mà phải làm nhiều chuyện như vậy. Ngẫm nghĩ lại chuyện Tố Tố đã phải dậy từ sớm tinh mơ, chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ như vậy, trong lòng anh trừ bỏ sự cảm động còn có sự đau lòng. Cái cô nhóc ngốc nghếch này, kỳ thực cô không cần phải làm như vậy! Anh chỉ cần cô thương anh, vậy là đủ rồi.

Sở Lăng Xuyên vẫn cầm chiếc bàn chải đánh răng lên để đánh răng. Chính vào lúc Sở Lăng Xuyên còn đang chà răng, thì cánh cửa phòng vệ sinh liền bị đẩy ra. Tiểu Bao Tử giống như cái đầu tàu vậy liền tiến vào. Cu cậu chỉ mặc cái quần cộc, đô dép lê dưới chân còn đi bị ngược, từ trong cái miệng nhỏ kêu lớn: "Ba ba, ba ba, ôm ôm."

Cậu nhóc vừa ho to cũng mở ra hai cánh tay nhỏ của mình ra, ý muốn bảo ba ba ôm mình. Sở Lăng Xuyên miệng còn đang ngậm chiếc bàn chải đánh răng liền bế cậu nhóc dậy. Anh cố ý muốn dùng cái miệng còn đang mang theo bọt kem đánh răng hôn Tiểu Bao Tử một cái. Cậu nhóc nâng cánh tay nhỏ lên trước mặt cười lên khanh khách, không chịu để cho anh hôn.

"Ba ba, cục cưng cũng muốn đánh răng." Tiểu Bao Tử đưa tay chỉ vào chiếc cốc đánh răng nhỏ của mình. Sở Lăng Xuyên liền đặt Tiểu Bao Tử lên trên chiếc giá rửa mặt, lấy nước vào trong cái cốc nhỏ, lấy cho cậu nhóc một chút kem đánh răng độ bằng hạt đậu tương cười to một cái. Anh thật sự hoài nghi, Tiểu Bao Tử thật sự có thể tự đánh răng được sao?

Tiểu Bao Tử cẩn thận từng ly từng tí một, cầm lấy cái cốc nhỏ của mình, cùng chiếc bàn chải đánh răng, ngồi xổm thân mình xuống, cúi đầu vào chiế chậu rử mặt bắt đầu đánh răng. Cậu nhóc đánh răng rất thành thạo, rất cẩn thận. Thân thể nho nhỏ, cái đầu nho nhỏ, động tác dễ thương, khiến cho Sở Lăng Xuyên có uất ức, cũng cảm thấy thật muốn cười. Đến răng còn chưa mọc đủ hết, cũng còn chưa kịp lớn mà đã đòi đánh răng.

Mải nhìn con trai, Sở Lăng Xuyên quên cả việc đánh răng rồi. Anh cảm khái, một năm không thấy, con trai trưởng thành, càng giống một đứa nhỏ đã lớn rồi. Khi nói chuyện trừ bỏ việc phát âm còn chưa được chuẩn chỉnh, cực kỳ lưu, cái gì cũng có thể nói được.

*****

Editor: Mẹ Bầu

"Con trai, con và mẹ ở nhà, có nhớ ba ba không?" Sở Lăng Xuyên vừa đánh răng vừa nói chuyện phiếm cùng con trai. Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên nhìn anh. Nước ở trong cốc đánh răng kia đã bị đổ ra ngoài một nửa, trên cái miệng nhỏ còn có một vòng bọt kem đánh răng.

Cậu nhóc thở dài, hơi nhún cái bả vai nhỏ một chút, "Dù sao, có nhớ thì ba ba cũng không thể nhìn thấy." Giọng nói non nớt, nhưng nhóc tì mới được ba tuổi, lại có cái kiểu nói chuyện giống như ông cụ non, nghe cực kỳ đáng yêu.

Lúc Sở Lăng Xuyên ra đi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn con trai anh nói chuyện còn chưa được lưu loát, nhưng hiện tại, thoáng một cái, câu nói liền đã bật ra luôn, hơn nữa lại nói chuyện giống như người lớn vậy. Thật sự Sở Lăng Xuyên anh cũng cần phải thích ứng với chuyện này một chút. Anh lại hỏi lại Tiểu Bao Tử: "Như vậy rốt cuộc là hai mẹ con có nhớ tới ba hay là không nhớ, hả?"

Tiểu Bao Tử đứng lên, vẻ mặt cười xấu xa, người đong đưa trái phải, nói: "Ba ba đoán đi, ba ba đoán đi."

Nhóc con thật là xấu xa, lại vẫn còn thừa nước đục thả câu. Sở Lăng Xuyên dùng cái miệng vẫn còn mang theo bọt kem đánh răng, cứ thế hôn lên cái mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nhà anh, dieendaanleequuydonn, thật sự đúng là một tiểu quỷ mà.

Hai cha con cười đùa ở trong phòng vệ sinh, vui vẻ hòa thuận. Rửa mặt sạch sẽ xong, Sở Lăng Xuyên liền giúp Tiểu Bao Tử mặc quần áo vào. Cậu nhóc liền bỏ chạy ra ngoài, anh cũng lập tức mặc quần áo của mình vào.

Sở Lăng Xuyên đi đến nhà ăn, Tố Tố đã bày biện bữa sáng lên trên bàn rồi. Không nhìn thấy Tiểu Bao Tử đâu, cô không khỏi hỏi anh: "Con trai đâu rồi, sao em không nhìn thấy con trai đi cùng anh?"

"Anh lại cho rằng con trai đã đến phòng ăn tìm em rồi." Sở Lăng Xuyên cũng buồn bực, không biết cậu nhóc đã đi chỗ nào rồi. Anh còn đang định đi tìm con trai, thì Tố Tố lại túm chặt lấy anh: "Anh ăn trước đi, để em đi tìm con."

Nói xong, Tố Tố đi ra khỏi phòng ăn, ngó nghiêng một chút, liền đẩy cánh cửa của một phòng ngủ khác. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Bao Tử đứng ở ngay ngưỡng cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nhìn cô, miệng còn thổi khí, làm cho cái mặt phùng lên tròn trịa, nhăn mặt với cô.

"Quỷ nhỏ tinh nghịch này, đi ăn cơm thôi, con không đói bụng sao?" Tố Tố nói xong liền túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đi về phía phòng ăn. Cậu nhóc an tĩnh dị thường, @MeBau*@@ không nói một lời theo sát Tố Tố cùng đi đến phòng ăn.

Một nhà ba người ngồi cùng một chỗ. Tiểu Bao Tử ngồi ở giữa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Trong chiếc bát nhỏ của cu cậu đã được gắp đầy sủi cảo, còn được cắt nhỏ ra thuận tiện cho nhóc tự mình xúc ăn.

Nhưng mà khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều bắt đầu ăn, thì Tiểu Bao Tử cũng không chịu ăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ phùng lên mãi như vậy, cứ mím miệng nín thở, nhìn cu cậu vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Sở Lăng Xuyên nhìn con trai phồng cái mặt lên như vậy, cho là cu cậu đang nghịch ngợm, thích chơi đùa, cũng không để ý lắm, liền thúc giục: "Con trai, ăn cơm thôi! Nào, để ba ba xúc cho con một miếng."

Tiểu Bao Tử vẫn lắc đầu, không nói chuyện, không chịu ăn. Tố Tố nhíu mày, "Tiểu Bao Tử, mở rộng miệng ra."

Cậu nhóc không chịu há miệng, mặt vẫn cứ sưng lên, lắc lắc đầu. Tố Tố đưa tay ra sờ mặt Tiểu Bao Tử xem làm sao. Cậu nhóc vẫn cứ dẩu cái miệng lên, thổi phù khí ở trong mồm đi ra ngoài, lộ rõ ra gương mặt thật của mình. Chỉ nhìn thấy một bên mặt của Tiểu Bao Tử phồng lên một khối hình tròn tròn.

Tố Tố đột nhiên hiểu rõ ra có chuyện gì xảy ra rồi. Cô còn đang muốn nói chuyện, thì Tiểu Bao Tử đã tuột xuống chiếc ghế dựa để trốn tránh. Cu cậu chạy đến bên cạnh Sở Lăng Xuyên, ghé người vào trên chân anh, mở to cặp mắt to đen bóng mắt ra nhìn ba mẹ.

Sở Lăng Xuyên đưa tay ôm con trai lên, xoay người đưa lưng về phía Tố Tố, nhỏ giọng nói thầm ở bên tai Tiểu Bao Tử: "Con trai, mở rộng miệng ra, để cho ba ba nhìn xem như thế nào."

Tiểu Bao Tử cứ do dự mãi, nhìn ba ba, lại cúi đầu liếc trộm mẹ giống như đang không thèm để ý một chút, nhóc liền há cái miệng nhỏ ra. Sở Lăng Xuyên ghé lại tới gần để nhìn, chỉ thấy trên hàm răng của cậu nhóc có dính một viên kẹo đường.

Anh không khỏi bật cười, cũng đưa tay ra lấy viên kẹo đường kia xuống cho Tiểu Bao Tử, quăng xuống ở trên bàn. Anh xoay người lại nhìn về Tố Tố, mà Tiểu Bao Tử cũng mang một bộ dạng đã làm sai một việc gì đó. Hai bàn tay nhỏ nắm lại vặn vẹo với nhau, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tố Tố, bộ dáng vẻ đầy tội nghiệp.

Tố Tố nghiêm mặt, kỳ thực trong lòng cô đã sớm cười đến muốn quặn thắt cả ruột lại rồi. Hóa ra là, cậu nhóc này đến bữa ăn cơm không thấy bóng người, đâu, lại còn cứ phồng cái miệng lên, không chịu ăn cái gì, không chịu nói chuyện, là vì đã trộm kẹo để ăn.

Sở Lăng Xuyên một bộ dạng ra vẻ không hiểu hỏi: "Hai mẹ con có thể giải thích chuyện này cho ba ba biết được không? Đã xảy ra chuyện gì vậy."

Tố Tố thoáng hơi nhíu mày, nói với Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, chính con hãy giải thích với ba ba đi, là có chuyện gì xảy ra."

Tiểu Bao Tử thở phào một hơi dài. Bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt mình lên, nói với vẻ thật bất đắc dĩ: "Ba ba, đồng chí An Nhược Tố không cho cục cưng ăn chẹo (kẹo), ba ba phê bình... phê bình mẹ đi nhé."

Sở Lăng Xuyên buồn cười, cười phá lên, khà khà, cu cậu lại còn muốn để cho anh phê bình đối với đồng chí An Nhược Tố.

Vẻ mặt Tố Tố không chút biểu cảm, nhưng trong mắt của cô lại mang theo ý cười. Cô liếc mắt lườm Tiểu Bao Tử một cái trắng mắt, "Vậy thì vì sao mẹ lại không cho con ăn kẹo nhỉ?"

Tiểu Bao Tử chớp chớp mắt nhìn nhìn Tố Tố lại nhìn sang Sở Lăng Xuyên. Sau đó thấy có chút ngượng ngùng rồi, liền đầu vùi vào trong lòng Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt cười xấu xa: "Bởi vì, hàm răng của cục cưng đã bị mấy con sâu cắn hỏng rồi ạ."

"Cục cưng, ngày hôm qua con đã ăn kẹo rồi, hơn nữa con đã đáp ứng với mẹ, ngày hôm nay con sẽ không ăn nữa. Thế nhưng bây giờ chính con lại vụng trộm đi ăn kẹo, vậy thì ai sẽ phải bị phê bình đây nhỉ?"

Tố Tố vừa nói xong, Tiểu Bao Tử liền từ trên lòng Sở Lăng Xuyên tuột xuống dưới. Cu cậu nhón chân, đưa tay ra cầm lấy một cái sủi cảo, chạy đến trước mặt Tố Tố, bàn tay nhỏ bé một mực vỗ vỗ lên đùi cô, một cái tay nhỏ liền nâng cái sủi cảo kia lên, miệng kêu lên một câu: "Mẹ ăn sủi cảo! Mẹ, mẹ, của con thật tốt..."

Sở Lăng Xuyên cười phá ra thành tiếng, Tố Tố cũng không thể nào nghiêm mặt được nữa rồi. Cô cười đến không sao đè nén được nữa, cúi xuống hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc. Cái miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử cũng cười toe toét, mà Tố Tố và Sở Lăng Xuyên thì nhìn nhau. Hai người bọn họ thực sự đã không có biện pháp nào đối với tên tiểu tử này nữa rồi. Hiện tại, Tiểu Bao Tử đã sắp được ba tuổi rồi, càng ngày càng biết khôn khéo thông minh hơn rồi.

Vui vui vẻ vẻ ăn điểm tâm, trong nhà đều tràn ngập tiếng cười. Vốn tính toán sau khi ăn xong, một nhà ba người sẽ cùng đi chơi, nhưng mà không ngờ rằng trời lại đổ xuống trận mưa. Đành chỉ có thể ngồi buồn ở nhà, cũng đi không thể nào đi được đến chỗ nào nữa rồi.

Sở Lăng Xuyên cùng chơi ghép hình với Tiểu Bao Tử. Tố Tố ngồi ở một bên nhìn xem, lúc này chỉ nghe 'xịt' một tiếng, không biết là ai chỉ thấy thúi lắm rồi. Nghe tiếng động thì tuyệt đối là được truyền đến từ nơi Tiểu Bao Tử.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tầm mắt của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rơi vào trên người Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử cầm một tấm hình ghép trong tay, nhìn xem ba ba lại nhìn sang mẹ của mình. Cuối cùng nhóc chỉ một ngón tay vào Sở Lăng Xuyên: "Ba ba thả rắm thúi thúi rồi."

Ha ha!

Tố Tố cười đến không nhịn được, Sở Lăng Xuyên cũng vừa tức lại vừa buồn cười, liền nhấc Tiểu Bao Tử lên, dùng râu ở trên cằm cọ cọ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mặt của cu cậu một phen, chọc Tiểu Bao Tử cười lên khanh khách.

Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô vừa cười vừa đứng dậy đi nghe điện thoại, @MeBau*@@ nhìn thoáng qua biểu hiện trên màn hình, là Hàm Hàm gọi tới, liền nhận cuộc gọi: "A lô! Hàm Hàm, tớ đang ở nhà đây. Trời đổ mưa nên cũng chẳng đi chơi ở đâu được. Tớ đang ở cùng với con trai, còn có Sở Lăng Xuyên nữa, anh ấy đã trở lại rồi."

Bên kia Hàm Hàm nghe thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, không khỏi cao hứng cho Tố Tố: "Thật thế à, thật tốt quá, chúc mừng cậu nhé. Rốt cuộc người một nhà cũng đã được đoàn viên rồi. Một năm rồi đấy, thật không biết làm thế nào mà cậu trải qua được."

"Hiện tại, quá trình trải qua thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi, kết quả mới là quan trọng nhất." Tố Tố cười nói xong, hỏi lại Hàm Hàm: "Hàm Hàm, còn cậu và La Vĩ Khôn giờ thế nào rồi. @*dyan(lee^qu. donnn), Tớ xem anh ấy đối với cậu cũng là thiệt tình đó. Tuổi tác của cậu cũng không còn nhỏ, có thể nói, cậu hãy nhanh chóng mà kết thúc đi, đừng bỏ lỡ rồi lại hối hận."

Tố Tố vừa nói xong, chợt nghe từ trong di động truyền đến một giọng nói của nam giới: "Chị dâu, cũng chỉ có chị là đau lòng đối với tôi. Lòng của tôi đối với Hàm Hàm thật sự so sánh được với Nhật Nguyệt (ý nói rõ ràng trong sáng). Xuyên tử đã trở lại rồi sao? Tiểu tử này thật là, cũng không nói một tiếng cho chúng tôi biết."

"Anh ấy vừa mới trở về ngày hôm qua, tớ còn chưa kịp báo tin. Đợi ngày nào đó rảnh rỗi, chúng ta tụ họp với nhau." Tố Tố cũng mới biết được chuyện của Hàm Hàm cùng với La Vĩ Khôn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn rốt cuộc hai người này cũng không biết được, đến cùng cũng đã hòa hợp lại với nhau được hay là chưa nữa! "Tôi chuyển điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, hai huynh đệ các anh nói chuyện với nhau."

Nói xong, Tố Tố đưa điện thoại di động cho Sở Lăng Xuyên, để cho huynh đệ hai người bọn họ nói chuyện với nhau. Sở Lăng Xuyên nói chuyện phiếm cùng La Vĩ Khôn, không hề giống như Tố Tố và Hàm Hàm, toàn nói một đống lớn về chuyện nhà.

Bọn họ chỉ nói đơn giản với nhau vài câu liền OK luôn rồi. Bất quá La Vĩ Khôn cuối cùng yêu cầu: "Xuyên tử, đưa điện thoại cho con nuôi của tôi đi, tôi thực sự nhớ tiểu tử kia rồi, tôi muốn nói chuyện với nó vài lời."

Tiểu Bao Tử là con nuôi của Hàm Hàm, La Vĩ Khôn liền không chút khách khí, cũng nói thẳng ra cu cậu cũng là con nuôi của anh, bất quá nói xong cũng bị Hàm Hàm nhéo cho một cái, tuyệt đối chiếm tiện nghi.

Sở Lăng Xuyên đưa điện thoại di động cho Tiểu Bao Tử, "Con trai, chú La nói chuyện với con này!"

Tiểu Bao Tử đón lấy điện thoại di động, giống như ông cụ non tán gẫu với người ở bên kia.

La Vĩ Khôn ở bên kia cố ý đùa với Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, biết chú tìm con có chuyện gì không?"

Bàn tay nhỏ của Tiểu Bao Tử nắm lấy di động, rất bình tĩnh nói: "Chú lại làm cho mẹ Hàm khóc nhè chứ sao."

La Vĩ Khôn cười đến không nhịn được, lại hỏi: "Đúng như vậy, chuyện này mà con cũng biết hay sao. Hiện tại mẹ Hàm của con đều không để ý gì đến chú nữa rồi, con mau nói cho chú nghe, phải làm thế nào mới được."

Lời nói ra của Tiểu Bao Tử mà không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng phải chết chất: "Để cho mẹ Hàm hung hăng đá vào mông đít của chú. Chú mà khóc, thì mẹ Hàm liền nín khóc. Cháu còn đang bận rộn, tạm biệt chú La."

Sở Lăng Xuyên ngồi ở chỗ kia, nhìn con trai của gọi điện thoại. Nghe thấy con trai của mình nóira những lời này, có chút dở khóc dở cười. Anh vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nhìn Tố Tố hỏi: "Bà xã, con trai của chúng ta làm anh phải kinh hãi rồi."

Không đợi Tố Tố nói chuyện, Tiểu Bao Tử lại nói tiếp một câu, "Ba ba, cần phải bình tĩnh."

Phốc! Câu nói này làm cho Sở Lăng Xuyên triệt để cười văng lên.

Thời điểm bên này cả nhà Tố Tố đang vang lên ồn ã tiếng nói tiếng cười, thì bên kia Hàm Hàm và La Vĩ Khôn cũng đang giận dỗi với nhau. Hàm Hàm vẫn còn chưa chịu dậy ra khỏi giường. Cha mẹ cô đã sớm đi ra ngoài, cô một mình nhàm chán nên mới gọi điện thoại cho Tố Tố, nào biết được La Vĩ Khôn lại xuất hiện.

Một năm rồi, anh qua lại nhà cô rất tự nhiên, còn ung dung tự tại thật giống như đang ở nhà của mình vậy. Anh đã cùng cô giống như là người một nhà, cùng nhau ăn cơm, có đôi khi còn có thể ngủ ở trên sofa nhà cô, sáng sớm cùng nhau trở dậy.

Đối với sự hiện hữu của La Vĩ Khôn, Hàm Hàm cũng đã thành thói quen rồi. Anh thật quá đỗi giống như là thuốc cao bôi dính ở trên da chó. Cô ở đâu, anh liền ở chỗ đó. Anh đối với cô cũng thật sự rất tốt lắm, rất tốt, tốt đến mức gần như đã làm cho cô quên mất sự đau xót trước kia.

Hàm Hàm cũng không biết, cô và La Vĩ Khôn có phải là đã ở cùng một chỗ với nhau hay không nữa. Bởi vì bọn họ đã làm những chuyện không khác gì là những người đang yêu nhau. Thậm chí, ngay cả chuyện yêu cũng đều làm không chỉ có một lần.

Có đôi khi Hàm Hàm cũng suy nghĩ giống như lời nói của Tố Tố vậy, kết thúc đi, không nên cứ cố chấp như vậy nữa, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Nhưng mà La Vĩ Khôn lại vẫn một mực chưa hề nói đến chuyện kết hôn, cứ như vậy luôn luôn dây dưa cùng với cô.

Hàm Hàm không nhịn được ý nghĩ, hiện tại La Vĩ Khôn kỳ thực muốn cùng với cô, hay là vẫn cứ giống như trước kia vậy. Anh ích kỷ giữ lấy cô, lôi kéo cô ở cùng anh, vì anh mà chờ đợi tuẫn táng, hay là kỳ thực anh chính là vẫn còn đang chờ đợi cô gái kia nữa.

Vốn dĩ, Hàm Hàm đã quen với sự hiện hữu của La Vĩ Khôn, cũng như đã quen với hình thức ở chung hiện tại, thế nhưng gần đây cô vẫn luôn cảm thấy bất an. Cô cùng với La Vĩ Khôn như vậy được tính là cái gì đây?

La Vĩ Khôn đã làm cho cô có thói quen với sự hiện hữu của anh, chìm đắm vào anh thật sâu. Thế nhưng mà anh lại đang chuẩn bị tùy thời bứt ra, rời khỏi cô, rời đến ở cùng nhau với người phụ nữ mà chờ đợi, yêu thương kia. Còn cô sẽ vạn kiếp không trở lại được. Cô không muốn bản thân mình bị tiếp tục bị chìm đắm sâu hơn nữa.

Hàm Hàm trùm chăn lại, không để ý đến La Vĩ Khôn. Nhưng anh cũng không chịu bỏ qua, kéo chăn của cô ra. Hôm nay anh tới đây là vì có chuyện muốn hỏi cô: "Hàm Hàm bảo bối, anh nghe nói em xin được điều động ra làm việc ở chi nhánh ngoài thành phố phải không?"

Hàm Hàm vốn dĩ không để ý đến La Vĩ Khôn, rốt cục cũng không có cách nào bảo trì sự trầm mặc mãi nữa: "Tin tức của anh cũng rất nhanh nhạy đó chứ nhỉ. Đúng như vậy đấy, tôi đã xin rồi! Như thế nào, chuyện này có liên quan gì đến anh kia chứ?"

La Vĩ Khôn nắm lấy mặt Hàm Hàm, buộc cô phải nhìn vào anh: "Vậy em đã vứt anh đi đâu rồi, em nghĩ ném anh sang một bên, cứ như vậy mà bỏ rơi anh sao, hả?"

Hàm Hàm thản nhiên nhìn lại La Vĩ Khôn, "Nếu là thật tâm yêu nhau, thì khoảng cách cũng không phải là vấn đề gì hết. Anh xem Tố Tố và Xuyên tử đó. Hai người bọn họ đã phải xa cách nhau hai năm hoặc là một năm, nhưng yêu thì vẫn là yêu, vợ chồng vẫn là vợ chồng đó thôi."

*****

Editor: Mẹ Bầu

"Không giống với chúng ta. Bọn họ xa cách nhau là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng mà còn em, em là muốn chạy trốn xa cách đối với anh. Cố ý chế tạo sự chia lìa. Anh mỗi ngày đều coi chừng cho em, vậy mà em lại dám không liên quan đến anh. Anh mà không bảo vệ em, em còn không cho anh bay lên trời ấy à. Không cho em đi."

Sự ngang ngược kia của La Vĩ Khôn đã khiến cho Hàm Hàm thấy cực kỳ khó chịu. Anh dựa vào cái gì mà đòi chiếm giữ cô như thế chứ, mà anh cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô. Hàm Hàm đã nén nhịn lâu lắm rồi, câu nói cô vẫn cất giấu ở trong lòng kia, ở một khắc này liền phun trào ra: "La Vĩ Khôn, anh có thể đừng cứ mãi coi tôi như một vật phẩm tư hữu của anh nữa hay không? @MeBau*@@ Anh nghĩ muốn phải chiếm giữ, mặc kệ tôi có nghĩ như thế nào.

Tôi chưa từng bao giờ là người để anh tiêu khiển lúc rỗi rảnh, trong khi anh còn đang chờ đợi người mà anh thực sự yêu thương. Tôi cũng không phải là người bổ khuyết an ủi cho sự tịch mịch lẫn hư không của anh! Anh chính là một người tam tâm nhị ý (*), đồ vô lại thích bắt cá hai tay!

(*) Tam tâm nhị ý: Nguyên văn 三心二意 – ba lòng hai ý. Thành ngữ, chỉ người trong ngoài không đồng nhất, người chân trong chân ngoài.

Trên đời này không có nhiều chuyện đẹp cả đôi đường như vậy đâu. La Vĩ Khôn, anh muốn đợi, phiền toái anh hãy đợi một mình thôi. Anh muốn chờ đợi cô ta, vậy cứ việc chờ đợi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh đừng kéo tôi chôn cùng với anh. Tôi là người vô tội đó, có được hay không! Anh hãy buông tha cho tôi đi, xem như tôi cầu xin anh đó, có được hay không?"

La Vĩ Khôn nhảy lên giường, áp Hàm Hàm ở dưới thân. Đôi con ngươi đen nặng nề nhìn cô: "Em vẫn luôn luôn nghĩ như vậy hay sao? Hả? Em nghĩ em chỉ là một vật phẩm để an ủi, một vật phẩm tiêu khiển, do đó anh mới đối với em như vậy, đúng không? Hả?

Đúng vậy, anh thừa nhận, lúc ban đầu khi làm quan với em, anh quả thực có nghĩ là như thế. Không sai, nhưng mà hiện tại anh nghĩ, người anh yêu, người anh chờ đợi kia chính là em. Làm sao mà em lại không rõ, tại sao em lại cũng không chiu tin anh đây!"

Hàm Hàm buồn bực nhìn La Vĩ Khôn. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Cô đẩy anh, thế nhưng anh vẫn không đứng dậy, ngược lại còn đưa tay để cởi chiếc áo ngủ của cô, "Hừ, dung túng cho em chính là hại em mà cũng hại chính bản thân anh."

"Anh, anh, anh làm gì vậy?" Đây chính là đang trong nhà của cô đó! Anh còn cũng dám làm càn như vậy, ngộ nhỡ người trong nhà cô mà trở về, như vậy cô lại chết chắc rồi, một lần bị bắt tại trận còn chưa đủ hay sao?

"Hàm Hàm bảo bối, em xem con trai nhà Tố Tố thật đáng yêu bao nhiêu. Chúng ta cũng sinh một đứa đi! Hàm Hàm bảo bối, em hãy sinh cho anh một đứa trẻ đi, nhé?" La Vĩ Khôn nói xong liền hôn lên môi Hàm Hàm.

Hàm Hàm lại bị anh làm cho hù sợ. Anh muốn sinh... sinh con, có lầm hay không vậy? Không phải là anh nghĩ muốn để cho cô làm nhân tình bí mật, nuôi con riêng cho anh, đồng thời vì anh mà chôn cùng với tình yêu vĩ đại của anh đó chứ!

"Tôi không muốn!" Hàm Hàm hoảng sợ rống lên. Ba chữ kia lại giống như mũi dao găm đâm vào trong lòng La Vĩ Khôn, khiến cho anh một trận đau đớn. Anh nhíu mày nhìn cô: "Vì sao vậy?"

"Tôi không muốn làm tình nhân bí mật, tôi không muốn sinh con riêng! Tôi không muốn!" Không, cô không muốn như vậy! Hàm Hàm mặt mũi trắng bệch ra. Cô thật ra là đang sợ hãi La Vĩ Khôn, cô sợ anh nghĩ như vậy, thì sẽ không từ thủ đoạn nào để làm cho bằng được.

Cô không muốn đến một ngày nào đó, anh sẽ ở cùng với người phụ nữ mà anh yêu thích. Còn cô lại là một tình nhân hèn mọn và không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vì anh mà sinh ra một đứa nhỏ, sẽ phải trải qua cuộc sống giống như một con chuột vậy! Cô sợ cả đời này của cô thật sự sẽ bị phá hủy!

"Ai nói anh nghĩ muốn em làm tình nhân hả? Ai nói anh muốn em sinh con riêng hả, muốn chết! Anh chính là muốn em sinh ra đứa con của anh, gọi anh là ba ba kia. Hàm Hàm bảo bối, em hãy sinh cho anh một đứa trẻ, nhé?"

La Vĩ Khôn nói xong, bàn tay to liền thăm dò vào bên trong áo ngủ của cô. Tóc gáy của Hàm Hàm đều dựng đứng cả lên. Anh luôn luôn nói được thì làm được, mặc kệ cô có nghĩ như thế nào. Nếu quả thật có như vậy, cô cũng không nỡ bỏ nó đi. Cô hiểu bản thân mình rất rõ.

"Tôi không muốn, La Vĩ Khôn, anh cút đi!" Hàm Hàm sợ hãi, giãy dụa kịch liệt. La Vĩ Khôn cầm giữ cô, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ của cô, hỏi: "Vì sao?"

"Tôi không muốn chưa cưới đã sinh con!"

La Vĩ Khôn nở nụ cười. Anh cười thật đắc ý, cười thật gian trá. Thứ anh chờ đúng là những lời này. Một năm trước anh đã từng cầu hôn cô, nhưng bị cô cự tuyệt. Cho nên, anh thay đổi sách lược, anh từng phát từng phát hôn lên môi lên mặt cô đầy sự kích động: "Thật tốt quá, chúng ta kết hôn nhé, Hàm Hàm bảo bối! Anh muốn cưới em, chúng ta kết hôn. Trước hãy tạo ra cục cưng của chúng ta đã, thứ hai chúng ta phải đi đăng ký kết hôn, Hàm Hàm bảo bối...."

Hàm Hàm có chút ngớ ngẩn. Cái này đến cùng là cái gì vậy? Cô có cảm giác mình giống như là bị chụp bắt vậy. Trong lúc cô còn đang chóng mặt hoa mắt, mà nghĩ tại sao lại thành ra như thế này, thì La Vĩ Khôn cũng đã đoạt lấy cô thật sâu, bắt đầu hành động tạo người....

*******************

Sau bữa cơm trưa, trời đang mưa giọt giọt tí tách rơi không ngừng rốt cục đã ngừng lại. Tiểu Bao Tử náo loạn muốn đi ra ngoài để chơi đùa. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố liền dẫn cậu nhóc đi xuống dưới lầu. Trời vừa mưa xong, nên bên ngoài có chút mát mẻ, nhưng không khí thật thanh mát.

Thời điểm đi ra ngoài, còn mang theo cả chiếc xe đạp mà anh mới mua cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc cưỡi xe đạp đi trong khu đi bộ ở trong quảng trường rất vui vẻ. Tố Tố sợ Tiểu Bao Tử bị quăng ngã, cho nên vẫn đi theo sát ở phía sau cậu nhóc.

Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại vẫn thản nhiên. Mặc dù đó là con trai của mình, nhưng anh cảm thấy không thể rất yếu ớt như vậy được. Nhìn Tố Tố đi bộ theo phía sau cái mông con trai như vậy, thời điểm cô quay đầu lại nhìn anh, Sở Lăng Xuyên liền vẫy tay với cô.

Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên triệu hồi mình, cô dặn con trai đi xe chậm một chút, sau đó cũng đi tới phía anh. Sở Lăng Xuyên lui người về phía sau một chút, Tố Tố cũng không để ý lắm, liền tiến lại phía anh gần hơn một ít.

Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay của Tố Tố, lại kéo cô tiến vào thêm một chút khoảng cách nữa. Anh nắm giữ lấy bả vai của cô, xoay người cô lại, lại nói cực kỳ không giải thích được: "Bảo bối, em đứng vững nhé. Đừng nhúc nhích."

"Sao, như thế nào vậy?" Tố Tố không hiểu, nhìn anh đầy mờ mịt. Ngay đúng thời điểm Tố Tố còn đang mê mang, Sở Lăng Xuyên lại nhanh chóng nhấc chân lên đạp vào cái cây ở bên cạnh cô. Rồi sau đó anh liền chạy trốn giống như một con thỏ vậy. Tố Tố ngốc nghếch một mảnh đứng ở dưới tàng cây liền phải chịu bi kịch. Nước mưa đọng ở trên cây rơi rào rào xuống, rớt vào trên đầu lẫn trên mặt cô. Chờ đến lúc cô phản ứng kịp, bỏ chạy đi để trốn tránh thì đã là quá chậm rồi.

Mà Sở Lăng Xuyên thì đứng ở bên ngoài vài bước, trên mặt đầy ý cười. Cái người đàn ông xấu xa này, thế nhưng lại chọc ghẹo cô như vậy. Thật quá mất mặt rồi! Hu hu, vậy mà cô lại vẫn còn ngốc nghếch đần người ra mà phối hợp với anh hại chính bản thân mình. Nghĩ, cô nhìn lại cái khuôn mặt đang cười xấu xa kia, lườm một cái trắng mắt, vẻ đầy oán hận.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Hại cô còn chưa tính đến, lại còn gây tác dụng liên quan. Tiểu Bao Tử cưỡi xe đạp nhìn thấy mẹ bị ba ba chọc ghẹo liền khanh khách cười lớn. Cùng với tiếng cười dễ nghe đáng yêu của nhóc được truyền đến, là một tiếng 'rào rào', tiếp theo là một tiếng kêu 'ái chà' vang lên.

Hóa ra là Tiểu Bao Tử cười đến rất đắc ý vênh váo, xe liền mất thăng bằng ngã ra, người cũng bị ném xuống đất. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên hoả tốc vọt tới. Nhưng chờ hai người bọn họ tiến lại thì Tiểu Bao Tử lại đã tự mình đứng lên rồi. Cu cậu vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, lại vỗ vỗ vào cái mông đít nhỏ của mình, ngửa đầu lên nhìn ba mẹ đang xông tới. @MeBau*@@ Cậu nhóc vậy mà lại bắt chước lời kịch trong tiểu phẩm Bản Sơn đại thúc, xem trong tivi, nói một câu: "Bảo bối à, em có thể để tâm một chút được không?"

Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên phá ra cười một trận. Cậu nhóc đây là đang nói chuyện cô bị Sở Lăng Xuyên chỉnh lúc nãy. Tố Tố cười đến đau cả bụng. Sở Lăng Xuyên lại càng là toét miệng ra cười đến căng hết cả mồm miệng. Mà Tiểu Bao Tử thì sao chứ, cậu nhóc đã cưỡi xe đạp lọc cọc lọc cọc tiếp tục đạp đi.

Sở Lăng Xuyên hiện tại không mặc quân trang, cho nên anh cũng không quan tâm nhiều đến xung quanh như vậy. Anh duỗi cánh tay dài ra, ôm Tố Tố vào trong lòng, cười nói: "Bảo bối của anh à, Dieenndkdan/leeequhydonnn em có thể để tâm một chút được không?"

"Em... Em sắp sửa bị hai cha con nhà anh làm cho tức chết rồi." Tố Tố một mặt hờn dỗi, trong miệng nói là sắp bị tức chết rồi, nhưng mà trên mặt lại là một nụ cười hạnh phúc. Cô cũng đưa tay ôm lấy hông của anh, cũng vì cô tham luyến sự ấm áp lẫn hơi thở của anh.

Nghĩ lại vừa rồi bản thân đã ngốc nghếch đần người, đã phối hợp với anh đứng ở dưới tàng cây, chờ bị anh chỉnh, cô thực cảm giác mình thật là ngu. Con trai nói rất đúng, cô cũng thật sự cần phải để tâm một chút, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bằng không sẽ bị người đàn ông này cứ như vậy mà trêu chọc hết lần này đến lần khác mất!

Tố Tố không nhịn không được mà cảm khái, vì sao mỗi lần người phải cam chịu lại luôn là cô chứ! Lại nhớ đến lần đó, cô muốn dùng coke để chỉnh anh tới, không nghĩ tới người phải chịu sự không hay ho lại chính là cô. Chẳng lẽ cô trời sinh vận xấu, vẫn nhất định phải cam chịu trong tay anh sao?

Được rồi, ai là người cam chịu đều không quan trọng, điều quan trọng chính là, cô rất hạnh phúc.

Đợi đến khi Tiểu Bao Tử chơi đã rồi, một nhà ba người mới đi về nhà. Giữa trưa rồi cũng chưa được ngủ trưa, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tố Tố có chút mệt mỏi. Buổi tối cô bị ngủ trễ, buổi sáng lại phải dậy sớm, không bị mệt mỏi thì mới kỳ quái.

Tố Tố nửa nằm ở trên ghế sa lon xem tivi. Tiểu Bao Tử còn đang ở đó lắp ráp những mảnh ghép hình của mình. Sở Lăng Xuyên ở một bên hướng dẫn, xem cậu nhóc ghép hình. Không biết trải qua bao lâu, trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Tiểu Bao Tử ngồi ở chỗ kia, cầm một tấm hình ghép trong tay xoay trái xoay phải cũng đã bắt đầu buồn ngủ. Cu cậu không ngủ trưa, lại chơi đùa lâu như vậy, cho nên cũng cảm thấy mệt nhọc. Ánh mắt của cu cậu còn hơi hí mắt ra một chút nhìn ba ba.

Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử lên, chuẩn bị đưa nhóc đi vào phòng ngủ để ngủ. Thế nhưng anh vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy, ở trên sofa, người nào đó sớm đã ngủ mất rồi. Gương mặt cô khi ngủ thật tươi ngọt, quyến rũ đến cực điểm.

Sở Lăng Xuyên nhìn xem Tố Tố, lại nhìn xem con trai đang ở trong lòng của mình, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh ôm Tiểu Bao Tử đi vào trong phòng ngủ, thu xếp cho Tiểu Bao Tử ngủ ngon. Sau đó anh mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Anh đi đến phía trước ghế sofa, ngồi xổm người xuống, khẽ hôn một cái ở trên gò má của cô, ngón tay thô ráp cũng vuốt ve lên trên mặt cô.

Tố Tố cảm thấy được sự đụng chạm của anh, nhưng mà cô rất mệt nhọc, không muốn tỉnh lại, liền dùng mặt cọ xát ở giữa ngón tay anh. Trong miệng còn không biết đang nói câu gì đó, rất mơ hồ không nghe rõ.

Sở Lăng Xuyên bế ngang cô lên, đi đến một phòng ngủ khác. Anh đặt cô lên trên giường, đắp chăn cho cô xong, đến lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ. Anh nhanh nhẹn dọn dẹp lại gian phòng đã bị Tiểu Bao Tử bày biện bừa bãi đến rối thành một nùi, cũng thu thập lại quần áo của hai mẹ con đã thay ra, mang vào trong phòng vệ sinh để giặt giũ sạch sẽ.

Làm xong hết thảy những việc này, Sở Lăng Xuyên đi tới phòng ngủ nơi Tố Tố đang ngủ. Anh nhìn cô đang ngủ say ngọt ngào, liền ngồi xuống ở bên cạnh giường, cúi người, cúi đầu, hôn hít ở trên làn môi của Tố Tố, cũng thuận thế nằm xuống ở bên người cô.

Dường như Tố Tố cũng đã nhận ra là Sở Lăng Xuyên đã đến, rất tự nhiên, đang ngủ mà cánh tay liền tìm kiếm anh, ôm lấy anh, đầu chui vào trong lòng anh. Cái loại ỷ lại này của Tố Tố đã làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy có cảm giác rất thỏa mãn.

Anh liền đưa một cánh tay tới phía dưới cổ của cô, còn tay kia thì vuốt ve lên mái tóc dài mềm mại bóng loáng của cô. Cũng không nhịn được nữa, anh nâng vài sợi tóc lên đặt ở phía trước mũi của mình, ngửi ngửi mùi dầu gội nhàn nhạt ở trên sợi tóc, còn có mùi thơm của cơ thể độc đáo của cô hòa lẫn ở bên trong đó.

Hết thảy của cô đều là tuyệt vời, đều có thể làm cho trái tim của anh lay động. Đến ngay cả tóc cô cũng giống như vậy, là một phần mà anh thích âu yếm. Anh rất thích cảm giác quấn quanh khi xuyên ngón tay của mình qua mái tóc của cô! Anh thích mái tóc dài rối tung mê người của cô, thích cô nhẹ nhàng hất mái tóc đen của mình trong không trung, vẽ lên thành một đường cong. Anh thích khi cô bị anh chiếm giữ, mái tóc đen hỗn độn nằm rải rác ở trên gối, nhìn thật xinh đẹp và quyến rũ.

Môi của Sở Lăng Xuyên tiến đến trên đầu Tố Tố, hôn lên tóc cô, rồi sau đó chuyển qua ở trên trán. Anh hôn lên vầng trán của cô, hôn lên cái mũi xinh xắn thanh tú của cô. Hôn lên cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô. Vốn dĩ Sở Lăng Xuyên chỉ là nghĩ muốn gần gũi với Tố Tố một chút, nhưng mà, anh lại đã có chút kích động rồi.

Bàn tay của anh không nhịn được mà buông những sợi tóc của cô ra, dừng lại ở trên gương mặt của cô. Sở Lăng Xuyên nâng người của Tố Tố lên, để cho anh dễ dàng hôn môi cô hơn. Mà tay anh sau khi hoàn thành cái nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ đi xuống phía dưới, khiến cho lòng bàn tay của anh trở nên nóng rực. Nguồn nhiệt liên tục không ngừng truyền từ lòng bàn tay chảy đến trái tim anh. Trái tim của anh cũng trở nên cực nóng, cũng không chịu đứng yên, có chút rục rịch, cũng có chút kích động muốn cô. Anh nghĩ muốn cùng cô kết hợp với nhau, cùng nhau hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

Đôi môi của Sở Lăng Xuyên không kiêng nể gì hôn lên đôi môi, lên cằm của cô, còn như có như không hôn lên cần cổ của Tố Tố. Anh cảm giác, cảm thấy cần cổ của cô duyên dáng giống như của con Thiên Nga Trắng vậy, làm cho anh thấy rung động, kích động.

Nụ hôn của anh cực nóng, cực gấp gáp.

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên làm phiền nhiễu đến không có cách nào ngủ nổi nữa. Hơi thở nóng rực của anh phun ở trên mặt cô nóng hầm hập, phảng phất như muốn thiêu đốt cô vậy. Tố Tố mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lẫn nhau, nhìn thấy được trong hai tròng mắt là đôi con ngươi đen thâm thúy mà nội liễm, cực nóng tràn đầy khát cầu.

Tố Tố nhắm mắt lại, tuy nhiên cô lại đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô lè lưỡi khẽ liếm ở trên môi anh một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn cắn lên môi của anh. Bàn tay cô cũng dừng lại ở trên ngực anh, vuốt ve.

*****

Editor: Mẹ Bầu

"Bảo bối...." Sở Lăng Xuyên trầm giọng gọi cô. Cô có biết, mấy động tác nhỏ này của cô đã chọc người đến cỡ nào hay không. Đã làm cho anh muốn lập tức chiếm giữ lấy cô, để cho cô nằm ở dưới thân anh, vì anh mà nở rộ vẻ đẹp mê người của cô.

Bởi vì Tố Tố vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn, nên trong vẻ đẹp mê người của cô vẫn còn có chút mơ mơ màng màng rất đáng yêu. Trong sự lười nhác đó lại càng làm cho người ta khó có thể kháng cự được sự quyến rũ động lòng người của cô. Sở Lăng Xuyên xoay người, đặt Tố Tố ở dưới thân mình, vội vàng và mãnh liệt hôn lên đôi môi của cô, một đường dọc xuống phía dưới, cách lớp quần áo hôn hít lấy sự mềm mại tốt đẹp nhất của cô. Anh tỉ mỉ hôn hít lấy cô, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn thẳng cho đến lúc cô đã được anh chuẩn bị tốt rồi, anh rốt cục không thể nào ẩn nhẫn được nữa, đoạt lấy cô hoàn toàn.

...

Bởi vì có liên quan đến với thời gian, cho nên Sở Lăng Xuyên không dám ham chiến, vì thế anh chỉ làm một lần liền ngừng lại. Anh nhìn Tố Tố, bởi vì sự cố gắng của mình, mà hai gò má Tố Tố hiện ra hồng rực. Sở Lăng Xuyên liên tục hôn hít cô mấy cái nữa: "Tạm thời tha cho em một cái mạng, chờ đến buổi tối lại tiếp tục."

Gương mặt của Tố Tố lại càng đỏ hơn. Cô không sao nén nhịn được mà đập cho anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải nói... Dieendaanleequuydonn Nam giới ba mươi tuổi, về phương diện nào đó thì liền sẽ bị gì gì đó hay sao?" Tinh lực của anh vẫn còn hoạt động tràn đầy như vậy sao?

Câu nói ở phần sau, Tố Tố không nói ra. Nhưng mà cô tin tưởng là anh hiểu được. Sở Lăng Xuyên lại nhíu mày hỏi: "Này, gì gì đó là cái gì? Em có thể nói cho rõ ràng ra được không. Em không chịu nói rõ ràng như vậy, thì anh làm sao mà biết là em có ý gì?"

Choáng váng, thế nào biến thành Đường Tăng (*) rồi.

(*) Câu này ý nói Sở Lăng Xuyên vừa xxxyyy xong, nhưng vẫn không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Tố Tố

Đang lúc cô không dám nói thẳng ra, đoôn anh lại còn cố ý đùa cô nữa sao. Vẻ mặt Tố Tố đầy nghịch ngợm nói: "Này, cái câu gì đó nói đúng là, nam giới sau ba mươi tuổi, về phương diện nào đó đi đường bắt đầu xuống dốc rồi, tinh lực không còn tràn đầy như vậy nữa chứ sao."

Sở Lăng Xuyên cười hôn lên môi miệng Tố Tố, trong lòng suy nghĩ. Anh rất mạnh mẽ, luôn luôn rất mạnh mẽ. Hơn nữa, cứ thử để cho những nam giới kia bị nghẹn một năm hai năm thử xem thế nào... Thế nhưng những ý nghĩ này anh chỉ tự nghĩ ở trong lòng, cũng bày ra vẻ mặt cười xấu xa, nói với cô: "Anh còn từng được nghe nói một câu rằng, phụ nữ ba mươi tuổi thì như sói, bốn mươi tuổi thì như hổ. Em xem thế nào, cho anh thử thấy một lần làm hổ của em đi nào, anh vẫn đang chờ đây."

Một câu nói này của anh, khiến cho Tố Tố nhoáng một cái mặt mày liền đỏ rực lên. Cô thở hồng hộc hôn lên miệng anh, thật dũng mãnh nói uy hiếp anh: "Sở Lăng Xuyên, anh cứ chờ đấy! Chị đây sẽ làm cho nhà ngươi buổi tối không xuống giường được."

Sở Lăng Xuyên không nhịn được cười. Tố Tố chính mình nói xong rồi, cũng bật cười. Haiz, vợ chồng già rồi, nói chuyện cũng không có gì phải kiêng kỵ nữa rồi. Bàn tay Sở Lăng Xuyên lại giở trò xấu ở trên người cô, "Anh sẽ chờ, tuyệt đối là không sợ!"

Cười đùa trong chốc lát, hai người cũng đi tắm rửa một chút. Nhìn xem Tiểu Bao Tử vẫn còn đang ngủ, hơn nữa cũng chưa đến thời gian nấu cơm, lại đi lên trên giường nằm lại lần nữa. Tố Tố cuộn người ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, nói chuyện, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ người đang mệt mỏi, Tố Tố còn chưa ngủ đủ giấc, thì đã bị Sở Lăng Xuyên đánh thức rồi. Lúc này nằm ở trong lòng anh, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, cô liền an tâm, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Mà Sở Lăng Xuyên thì nằm ở nơi đó, không chút buồn ngủ, anh hưởng thụ được ở cùng với người mình yêu, vô cùng thân thiết. Đợi đến khi cô ngủ say, thời gian không sai biệt lắm, anh dậy đi làm cơm chiều.

Sáu giờ, Sở Lăng Xuyên đã làm xong cơm chiều. Nhưng mà, hai mẹ con Tố Tố vẫn còn chưa có tỉnh giấc. Anh thật sâu bội phục việc ngủ nghê của hai mẹ con Tố Tố. Cuối cùng anh quyết định, kêu con trai dậy ăn cơm trước. Thế nhưng khi nhìn con trai còn đang ngủ say sưa ngọt ngào như vậy, anh lại không đành lòng, lại muốn để cho cậu nhóc ngủ thêm một lát nữa. Muốn kêu Tố Tố dậy để ăn cơm, nhưng chờ anh đi đến chỗ phòng ngủ Tố Tố đang ngủ, thấy Tố Tố bộ dạng ngủ say, anh lại không đành lòng rồi.

Anh quyết định cứ để cho hai mẹ con bọn họ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy đi. Sở Lăng Xuyên dứt khoát nửa nằm ở bên giường đọc sách, cũng là chờ hai mẹ con Tố Tố tỉnh ngủ.

Tố Tố ngủ thực sự rất tràm lắng, thế nhưng mà hàng lông mày của cô lại nhíu lại. Cô lại nằm mộng rồi. Cô mơ thấy Sở Lăng Xuyên. Thấy anh đang rất tức giận, miệng hét to: An Nhược Tố, cô biến đi, tôi không bao giờ muốn phải nhìn thấy cô nữa, hãy biến đi khỏi tầm mắt của tôi!

Không, Sở Lăng Xuyên, không nên rời khỏi em! Em không muốn phải rời đi. Em không muốn, không muốn! Em không muốn, không muốn!

"Không muốn!" Tố Tố hét to lên, người cũng tỉnh lại. Cô thẳng tắp bật người ngồi dậy, hồi hộp thở hào hển, trên trán còn có lấm tấm mồ hôi.

Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố làm cho phát hoảng. Anh đứng dậy, đưa tay ôm lấy cô, nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy, bảo bối."

Tố Tố quay đầu lại, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ở trước mắt, cô mở rộng hai tay, ôm chặt lấy anh, thật gắt gao, phảng phất như sợ bị mất đi rồi vậy. Cô đầy bất an, nói ra lời vô nghĩa: "Anh đang ở nơi này, anh vẫn đang ở đây."

"Anh ở đây, bảo bối! Anh vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy?" Sở Lăng Xuyên ôm chặt thân mình đầy bất an của Tố Tố. Anh không biết cô như thế này là thế nào. Từ khi anh trở về, anh cũng cảm nhận được, ở cô lộ ra mơ hồ một loại bất an cùng áy náy.

"Không có, không có gì... Chỉ là em vừa mới bị một cơn ác mộng... Em mơ thấy, mơ thấy anh không cần em nữa." Tố Tố hồi hộp nói xong, cũng càng ôm chặt lấy anh thêm, phảng phất như muốn chui vào trong thân thể Sở Lăng Xuyên vậy.

Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của cô, nóian ủi, cũng thử thăm dò: "Đồ ngốc, làm sao anh có thể không muốn em nữa chứ. Bảo bối, có tâm sự gì hãy nói ra với anh, đừng có đèn nén ở trong lòng như vậy, hả?"

Tố Tố không nói gì, chính là cứ ở trong lòng anh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô không có việc gì. Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô ở phòng khách vang lên, cô từ trong ngực anh nhoài ra: "Em đi nhận điện thoại một chút đã."

"Để anh giúp em đi lấy điện thoại."

Sở Lăng Xuyên nói xong muốn đứng dậy, nhưng Tố Tố lại túm chặt lấy anh, "Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, tự bản thân em đi lấy."

Tố Tố đi ra phòng khách nghe điện thoại. Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy đi ra ngoài, đã thấy Tố Tố vội vội vàng vàng cúp máy. Ánh mắt của cô lóe ra nhìn sang anh. Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"A, không có việc gì." Nói xong, cô còn cười cười, nụ cười cực kỳ mất tự nhiên. Cô đưa ngón tay chỉ chỉ vào cửa phòng ngủ, "Em đi xem con trai đã tỉnh lại hay chưa. Hôm nay cu cậu ngủ thật lâu."

Đôi con ngươi của Sở Lăng Xuyên hơi sa sầm xuống một chút, "Ừ. Cơm chiều anh đã làm xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."

"Vâng."

Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng Tố Tố tiến vào trong phòng ngủ, trong lòng anh không nhịn được suy nghĩ. Cô nhóc lừa đảo này, đến cùng trong lòng đang có tâm sự gì đây? Hay là chính anh đã suy nghĩ nhiều?

Một năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không phải ngắn lắm. Có thể phát sinh rất nhiều việc, cũng có thể có thật nhiều thay đổi, mà anh suốt trong một năm nay, lại không ở bên người cô.

Tình yêu ở trong mắt cô chắc chắn là không biết gạt người. Cô đối với anh tốt đẹp như vậy, cũng sẽ không thể là giả vờ được.

Nhưng mà, đến cùng đã có chuyện gì mà cô lại không thể nói với anh đây?

Chương (1-141)