Kỳ thực em cũng rất yêu anh
← Ch.123 | Ch.125 → |
Editor: Mẹ Bầu
Một nhà ba người vốn có thể vui vẻ tụ họp ở cùng nhau, thế nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại không đâu gọi đến, đành phải chia tay. Tiểu Bao Tử oa oa khóc, luyến tiếc ba ba, mà trong lòng Tố Tố cũng cực kỳ buồn bực. Chủ yếu nhất là bệnh chính là không thăm khám được bệnh của anh.
"Con trai ngoan nhé, mấy ngày nữa lại sẽ được nhìn thấy ba ba thôi mà. Bây giờ chúng ta đi thăm ông nội nhé, có được không?" Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử, để cho cậu nhóc không khóc nữa, rồi sau đó đón xe đưa Tiểu Bao Tử đi thăm ông nội. Sở Vệ Bình đang sống ở trong nhà của anh cả rồi, @MeBau*@@ cho nên lúc này Tố Tố cũng chính là đi đến cửa nhà của anh cả và chị dâu.
Hiện tại người một nhà ở chung với nhau rất tốt, hơn nữa ai nấy cũng đều cực kỳ yêu thương đối với Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc có muốn sao trên trời, thân làm ông nội, Sở Vệ Bình cũng không dám đưa cho nhóc ánh trăng, cực kỳ cưng chiều cháu nội.
Giữa trưa hai mẹ con Tố Tố ở lại trong nhà của chị dâu, ăn cơm trưa. Sau khi nghỉ ngơi một chút rồi mới trở lại trong nhà cha mẹ. Mới vừa vào cửa, đã nghe thấy chuông điện thoại trong nhà liền vang lên. Ở vào thời điểm Tố Tố còn đang đổi giày, Tiểu Bao Tử liền đi bộ qua để nghe điện thoại.
Chờ đến khi Tố Tố từ chỗ cửa ra vào đi tới, @*dyan(lee^qu. donnn nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt thật mờ mịt ngước nhìn cô. Dường như trong điện thoại đang nói những lời nói kỳ quái gì đó, cậu nhóc không hiểu lắm.
Tố Tố đưa tay ra nhận lấy điện thoại từ trong tay con trai. Cô chỉ nghe thấy từ trong điện thoại truyền tới một giọng xa lạ mà âm độc. Hơn nữa giọng nói này rất kỳ quái, thật vặn vẹo: "An Quốc Đống, nếu như mày vẫn còn tiếp tục như vậy nữa, thì hãy cẩn thận cái mạng của mày đó..."
Tố Tố nghe xong trong lòng liền phát run, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ớn lạnh cả người. Không đợi cô nói chuyện, bên kia đã cúp điện thoại. Bên tai Tố Tố chỉ còn có thể nghe được tiếng kêu tút tút. Tiểu Bao Tử nằm sấp xuống mặt bàn, vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu, gọi lên một tiếng: "Mẹ."
"Không có việc gì đâu, người ta đã gọi nhầm điện thoại thôi mà. Đi nào, mẹ dẫn con đi rửa cái bàn tay nhỏ bé này nhé!" Tố Tố nói xong liền ôm Tiểu Bao Tử lên. Còn đang ngủ trưa, nghe thấy động tĩnh Lý Nguyệt Hương liền đi ra, "Có chuyện gì vậy, ai gọi điện thoại tới thế?"
"Không ạ! Không có việc gì đâu, có người nào đó đã gọi nhầm điện thoại thôi ạ!" Tố Tố vừa nói xong, An Quốc Đống cũng đi ra. Cô vừa nhìn thấy ba ba, trong lòng liền rất lo lắng. Cô cũng không dám nói với mẹ về chuyện cuộc điện thoại vừa rồi. Cô chỉ muốn tìm một mình ba ba để nói chuyện.
"Con đi trước để rửa tay cho Tiểu Bao Tử đã." Tố Tố nói xong, mang theo Tiểu Bao Tử đi vào trong phòng vệ sinh. Cô rửa sạch đôi bàn tay nhỏ bé cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai xong, lúc này mới đi ra. Lúc này cậu nhóc đã quên mất chuyện ba ba không ở cùng với mình, làm cho cu cậu bị đau lòng nữa rồi, đùa nghịch lung tung miệng nói oa oa. Khắp trong nhà đều tràn ngập giọng nói của cu cậu, thật là ồn ào.
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian làm bữa cơm tối. Lý Nguyệt Hương định đi xuống lầu mua thức ăn, Tố Tố lại nói: "Mẹ, để con đi cho. Ba ba, ngài thỉnh thoảng cũng nên cống hiến sức lực một chút đi nào. Hôm nay đề nghị ngài làm trợ thủ của con một chút nhé."
Lúc Tố Tố nói chuyện, cô nhìn sang An Quốc Đống. Trong ánh mắt của cô còn cất giấu chuyện muốn nói. Đương nhiên là An Quốc Đống hiểu rõ điều này: "Được, hôm nay ba sẽ đi theo con gái đi chợ một lần. Bà bạn già à, bà ở nhà trông coi Tiểu Bao Tử nhé."
Lý Nguyệt Hương vẫy vẫy tay nói: "Được rồi! Vậy hai cha con nhà ông đi đi thôi, vừa vặn tôi cũng lười đi xuống dưới."
Tố Tố cầm cái giỏ đi chợ màu xanh, cười hì hì kéo cánh tay của ba ba, cùng nhau đi ra khỏi cửa. Vừa xuống dưới lầu, An Quốc Đống liền hỏi: "Nói đi bé con, con có chuyện gì muốn nói cùng ba ba vậy?"
"Ba, ngài thật không hổ là cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, mới chỉ thoáng một cái như vậy mà cũng đã nhìn ra rồi. Thật là bội phục ba đó!" Tố Tố nói xong càng nắm chặt lấy cánh tay của cha mình hơn."Ba, có phải là công tác của ngài đang gặp phải một vụ án nào đó khó giải quyết hay không ạ?"
Bình thường Tố Tố không bao giờ hỏi đến công việc của ông. Bây giờ đột nhiên Tố Tố lại hỏi tới như vậy, nhất định là có việc rồi: "Tại sao con lại hỏi ba như vậy?"
"Vừa rồi con nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng ngài đừng có tiếp tục làm công việc gì đó nữa, bằng không thì sẽ làm thương tổn đến ngài. Ba ba... Con không mong muốn ba bị xảy ra chuyện gì!" Tố Tố càng nói trong lòng càng thấy rối loạn, càng thêm lo lắng.
Tròng mắt của An Quốc Đống thoáng trầm xuống một chút. Gần đây ông bắt đầu điều tra một vụ án, nhóm tội phạm này quấy đảo cực kỳ càn rỡ, hơn nữa còn nguy hiểm đến cực độ. Ông đưa tay lên vỗ vỗ bả vai của Tố Tố đang còn bất an, nói trấn an con gái: "Đừng sợ con gái à, tà không thể thắng chính được. Ba không tin bọn chúng còn dám làm chuyện lật trời đâu."
Tố Tố vẫn thấy lo lắng. Thế nhưng mà ba ba cô cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không biết nói cái gì thêm nữa. Ba ba cô ở vị trí của mình, sẽ có cách xử trí riêng, không có khả năng chỉ vì một cuộc điện thoại mà ông sẽ không làm việc, đành phải lo lắng dặn dò: "Vâng, ba ba! Cho dù thế nào, ba cũng phải chú ý đến sự an toàn nhiều hơn, không thể khinh thường, được không?"
"Được rồi, ba ba biết mà, đừng lo lắng quá, đi mua thức ăn thôi."
Hai cha con nói chuyện xong cùng nhau đi đến khu chợ gần đó. Gặp phải sóng to gió lớn, An Quốc Đống vẫn trấn định như thường, còn Tố Tố lại vẫn cảm thấy lo lắng bất an. Thế nhưng cô căn bản không có cách nào để giúp đỡ ba ba mình được, cảm giác thật là thất bại.
Bởi vì một cuộc điện thoại kia, những ngày tiếp theo, cuộc sống của Tố Tố đều trải qua ở trong sự bất an. Bất quá mãi cho đến Chủ nhật, cũng đều là bình thường suôn sẻ, dần dần câu chuyện cuộc điện thoại kia Tố Tố cũng đã dần phai nhạt rồi.
Hôm nay là ngày thứ sáu. Vào buổi sáng, khi Tố Tố vừa hết giờ dạy học, Sở Lăng Xuyên liền gọi điện thoại đến. Anh nói anh không có biện pháp để về nhà được, liền bảo Tố Tố dẫn theo Tiểu Bao Tử cùng đi đến doanh trại bộ đội. Hơn nữa, Sở Lăng Xuyên còn phái lái xe tới để đón hai mẹ con bọn họ. Bởi vì sau sự kiện lần trước, cho nên anh đã khá lo lắng đối với cô rồi.
Tố Tố nói chuyện điện thoại với Sở Lăng Xuyên xong, cũng lập tức gọi điện thoại đến cho Sở Vệ Bình. Chuông điện thoại vang lên vài lần, sau đó đầu dây bên kia được tiếp thông. Tố Tố nói: "A lô! Ba ạ."
"Tố Tố à, có chuyện gì vậy, có phải là buổi tối lại mang cháu nội của ba đến đây nữa không vậy?" Hiện tại Sở Vệ Bình chính là cực kỳ yêu thích đối với Tiểu Bao Tử. Một ngày không nhìn thấy mà ông đã nhớ cháu nội không chịu được rồi. Ngày hôm qua, Tố Tố vừa mang Tiểu Bao Tử đến thăm ông nội xong, vậy mà vừa mới trải qua một đêm, Sở Vệ Bình đã lại thấy nhớ cháu nội rồi.
Tố Tố không nhịn được cười, "Ba, hôm nay sợ là con không đi được rồi. Xuyên tử cũng chưa về. Anh ấy còn bảo con sau khi tan tầm thì mang Tiểu Bao Tử đi đến doanh trại. Con nghĩ nếu ngài có rảnh, chúng ta liền cùng nhau đi đến doanh trại ở đó hai ngày. Ngài cũng có thể thăm nom hoàn cảnh của Xuyên tử hiện tại ở đơn vị mới."
*****
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố không nhịn được cười, "Ba, hôm nay sợ là con không đi được rồi. Xuyên tử cũng chưa về. Anh ấy còn bảo con sau khi tan tầm thì mang Tiểu Bao Tử đi đến doanh trại. Con nghĩ nếu ngài có rảnh, chúng ta liền cùng nhau đi đến doanh trại ở đó hai ngày. Ngài cũng có thể thăm nom hoàn cảnh của Xuyên tử hiện tại ở đơn vị mới."
Ở bên kia Sở Vệ Bình hơi dừng lại một chút nói: "Như vậy sao. Con cứ mang một mình cháu nội của ba đi thôi, còn ba thì không đi đâu. Ba có rất nhiều thời gian rỗi, khi nào thì muốn đi thì ba sẽ tự đi thôi. @MeBau*@@ Trên đường đi con nhớ lái xe cẩn thận, đến nơi thì con nhớ gọi điện thoại cho ba là được rồi."
Tố Tố tiếp tục thuyết phục Sở Vệ Bình: "Ba, Xuyên tử không tin tưởng vào tài lái xe của con, cho nên đã cho người lái xe tới đây để đón đi rồi ạ! Ngài sẽ đi cùng với con chứ, cũng tiện lợi mà ba, khi trở về cũng rất thuận tiện."
Sở Vệ Bình là người rất thông minh. Con dâu có suy nghĩ hiếu tâm như vậy là đủ rồi! Ông cũng biết, vợ chồng son một tuần mới được gặp mặt nhau, thật không dễ dàng. Ông sẽ không đi cùng với con cháu @*dyan(lee^qu. donnn), : "Để lần sau đi! Khi nào con trở lại thì nhớ là mang cháu nội của ba đến thăm ba là được rồi."
Tố Tố không nhịn được mà nói trêu ghẹo: "Ha ha, ba à. Lời nói này của ngài, nếu như Xuyên tử nghe được, thì anh ấy sẽ nói là ngài có cháu nội liền quên mất con trai của mình đó."
Sở Vệ Bình thật sự cũng không để ý, chỉ cười nói: "Ai, ba thật sự cũng không sợ nó nói gì. Cứ trở về là được! Người cao niên, người cao niên chính là như vậy, chờ khi các con nhiều tuổi như ba ba bây giờ thì sẽ hiểu thôi. Có cháu nội thì vạn sự sung túc (mọi chuyện đều đủ đầy)."
"Được, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vậy con cũng không miễn cưỡng ba ba nữa. Ba ba, con đến giờ phải lên lớp rồi, khi con trở lại sẽ mang ngài cháu nội của ba đến thăm ngài."
Hai người nói xong liền cúp máy. Tố Tố cũng vội lên lớp rồi. Cô bận rộn cho đến buổi chiều tan tầm, liền lái xe về nhà, lái xe của Sở Lăng Xuyên cũng đã đến, Tố Tố nói lời từ biệt cùng ba mẹ của mình, sau đó cùng con trai lên xe, chạy về hướng doanh trại bộ đội.
Lái xe Sở Lăng Xuyên phái đến là một cậu nhóc mới hai mươi tuổi. Cậu ta lái xe khá nhanh, nhưng cũng khá chắc tay lái. Cậu ta rất hay nói cũng khá hài hước, dọc theo đường đi trò chuyện cùng Tố Tố suốt. Trong lời nói của cậu ta đều là sự sùng bái cùng bội phục đối với Sở Lăng Xuyên.
Không đến hai giờ, dinendian. lơqid]on xe đã đến doanh trại bộ đội. Tiểu Bao Tử cũng giống như trước kia, ở trên xe lắc lư đã sớm ngủ say rồi. Vừa tới cửa, Tố Tố đã nhìn thấy Sở Lăng Xuyên thân mình cao lớn rắn rỏi, một thân quân trang thẳng đứng, Chiếc huy hiệu trên vành mũ kê pi, ở dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lóng lánh thần thánh.
Xe ngừng lại, Sở Lăng Xuyên mở cửa trực tiếp lên xe. Lái xe quay đầu hướng về phía Sở Lăng Xuyên cười: "Phó Đoàn Trưởng, em đã đón và đưa chị dâu cùng tiểu bảo bối đến đây bình an rồi, ngài còn có dặn dò gì nữa không?"
Sở Lăng Xuyên đưa tay vỗ một cái ở trên đầu cậu lái xe này: "Rượu ngon thức ăn ngon, buổi tối đến nhà của tôi ăn cơm luôn!"
Lái xe khởi động xe, cũng cười nói: "Không cần đâu Đoàn trưởng à. Ngài chỉ cần cho em một bao thuốc là mà ngài đã cất giấu là tốt rồi."
"Đây là mệnh lệnh!"
"Vâng!"
Lái xe nghiêm túc đáp lại câu rồi sau đó liền cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, cho xe chạy về hướng khu gia binh. Sở Lăng Xuyên quay đầu sang nhìn nhìn Tố Tố, rồi sau đó tầm mắt rơi vào Tiểu Bao Tử đang nằm ở trong lòng cô. Anh ghé thân mình qua, đưa thay sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: "Mỗi lần đi đến đây đều ngủ như vậy. Xem ra ngồi xe ô tô chính là một phương pháp thôi miên, không sai."
Tố Tố cười cười, vẻ mặt dịu dàng. Sở Lăng Xuyên nhìn cảm giác trái tim dường như đã rớt đâu mất rồi. Anh có cảm giác, cảm thấy cô bây giờ cùng với cô trước kia, không giống nhau. Ánh mắt mềm mại, nở nụ cười thiệt tình, trong mắt còn có chút hơi ngượng ngùng.
Để cho anh chợt nhớ lại, đúng như vậy, Sở Lăng Xuyên nhớ lại khoảng thời gian cuộc sống ân ái của bọn họ. Khi ấy, thời điểm cô nhìn thấy anh, trong ánh mắt của cô đều là sùng bái, ái mộ còn có sự thẹn thùng e lệ. Sở Lăng Xuyên nghĩ tới đây, không nhịn được liền mỉm cười.
Không bao lâu xe liền lái vào khu gia binh. Mọi người xuống xe đi lên lầu, lái xe Tiểu Triệu cũng cùng đi lên lầu. Hôm nay vậy là cậu ta có thể được nếm thử tay nghề của Phó Đoàn Trưởng rồi, đây chính là điều cực kỳ hiếm khi có được.
Vào đến trong nhà, nhìn thấy đồ ăn để trên bàn cơm, tất cả đều giống nhau, đều được dùng một cái đĩa đậy lên trên vì sợ nguội, một chuyện rất đơn giản, nhưng lại biểu lộ đây là một người đàn ông cẩn thận vô cùng có ý thức.
Tố Tố đặt Tiểu Bao Tử ở trên giường trong phòng ngủ. Sau đó cô đi đến phòng khách, gọi Tiểu Triệu vào cùng nhau ăn cơm. Là lính trẻ vừa mới hai mươi tuổi, ở trong mắt Tố Tố thì Tiểu Triệu vẫn là một đứa trẻ. Cho nên cô đối đãi với Tiểu Triệu tựa như đối đãi nhất với một đứa trẻ vậy.
Bởi vì không có người nào uống rượu, cho nên bữa cơm chiều ăn xong rất nhanh. Sau khi ăn xong, Tố Tố đi rửa bát. Tiểu Triệu muốn giúp đỡ nhưng lại bị cô đuổi đi ra ngoài, để cho cậu ta vừa nghỉ ngơi, vừa trò chuyện cùng Sở Lăng Xuyên.
Chờ Tố Tố rửa bát đũa xong đi ra ngoài, Tiểu Triệu liền hướng về phía Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cúi chào: "Cảm ơn chị dâu và Phó Đoàn trưởng đã chiêu đãi. Thời gian không còn sớm, em phải đi rồi! Chị dâu, hẹn gặp lại, Phó Đoàn trưởng, hẹn gặp lại!"
Tiểu Triệu nói xong, liền xoay người đi rồi. Sở Lăng Xuyên tiến đến bên người Tố Tố vừa mới ôm vợ yêu vào trong ngực, thì chợt nghe thấy tiểu tổ tông của nhà mình gọi từ trong phòng ngủ: "Ba ba!"
Ha ha, cậu nhóc phát hiện ra mình đã đến địa bàn của ba mình, khẳng định là có ba ba!
Bị con trai gọi triệu hồi như vậy, Sở Lăng Xuyên đành phải buông bà xã của mình ra, đi tìm con trai. Anh vào phòng ngủ, sau đó nhào lên trên giường, đẩy cậu nhóc đang ngồi ngã trên giường, cậu nhóc liền cười lên khanh khách.
Tiểu Bao Tử cười đến mức nước miếng bị nhỏ giọt đi ra, bàn tay nhỏ cầm lấy tay của ba ba, nói yêu cầu, "Ba ba, bay bay."
"Được, bay một cái." Sở Lăng Xuyên ôm lấy thân mình nhỏ xinh của con trai, đặt lên trên vai mình, mang theo Tiểu Bao Tử 'bay'. Tiếng cười của Tiểu Bao Tử càng lớn, đầy sự khoan khoái.
Tố Tố nhìn hai cha con nhà kia chơi đùa vui vẻ cũng không khỏi mỉm cười. Lần này đến gặp Sở Lăng Xuyên, cô cảm thấy anh đã thoải mái hơn rất nhiều so lần trước. Tâm tình dường như đã khá hơn một chút, không còn bị đè nén như trước nữa, tựa như anh đã thoát ra được sự thống khổ vì bị mất đi người chí thân vậy.
Nếu như, trước khi qua đời mẹ chồng cô có thể được nhìn thấy Tiểu Bao Tử thì có phải là tốt hơn không! Nếu như, có thể cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai người sớm một chút, thì mẹ chồng cô đã có thể hưởng thụ một chút vui vẻ khi được ở cùng con cháu.
Nhưng mà, đã không được nữa rồi, không còn cơ hội nào nữa. Tố Tố nghĩ, trong lòng thoáng trĩu nặng một chút. Cô nỗ lực gạt đi sự áy náy kia ở trong lòng mình. Sau cùng đột nhiên Tố Tố nhớ tới, Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa ăn cơm tối. Tố Tố chạy nhanh tới nhắc nhở: "Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa ăn cơm đâu anh, trước đi ăn cơm đã, sau đó lại sẽ chơi tiếp!"
*****
Editor: Mẹ Bầu
Nhưng mà, đã không được nữa rồi, không còn cơ hội nào nữa. Tố Tố nghĩ, trong lòng thoáng trĩu nặng một chút. Cô nỗ lực gạt đi sự áy náy kia ở trong lòng mình. Sau cùng đột nhiên Tố Tố nhớ tới, Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa ăn cơm tối. Tố Tố chạy nhanh tới nhắc nhở: "Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa ăn cơm đâu anh, trước đi ăn cơm đã, sau đó lại sẽ chơi tiếp!"
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên giám sát Tiểu Bao Tử ăn cơm tối, rồi sau đó một nhà ba người đi xuống tản bộ. Những người sống trong khu gia binh này có không ít người thích đi tập thể dục. Người lớn, trẻ con, @MeBau*@@ sau khi ăn cơm xong đều đi ra ngoài để hoạt động.
Đương nhiên người lớn khi gặp nhau sẽ nhàn nhã nói chuyện phiếm với nhau. Tiểu Bao Tử gặp được các bạn nhỏ quen thuộc thì không còn bám sát lấy ba mẹ mình nữa. Sở Lăng Xuyên trò chuyện gì đó cùng với một vài người cán bộ khác. Còn Tố Tố thì nói chuyện với nhóm chị dâu cùng chơi mạt chược.
Thời điểm hơn chín giờ, mọi người cũng lục tục về nhà nghỉ ngơi. Tiểu Bao Tử thì lại không một chút mảy may mệt mỏi. Khi ở trên xe cu cậu đã ngủ đủ rồi, nên trở về trong nhà Tiểu Bao Tử lại lôi Sở Lăng Xuyên die, n;da. nlze. qu;ydo/nn bắt anh cùng chơi đùa đến hơn mười giờ, sau đó liền ngủ gà ngủ gật ở trong lòng ba ba.
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử cùng nhau đi tắm, rồi sau đó dỗ cậu nhóc đi ngủ. Bởi vì gần đây cậu nhóc đã quen với việc Tố Tố kể chuyện cổ tích cho nghe, hôm nay rất không dễ dàng mới được ở canh ba ba, cho nên Tiểu Bao Tử yêu cầu Sở Lăng Xuyên phải kể chuyện cổ tích. Cu cậu lôi bàn tay to của Sở Lăng Xuyên, dùng vậy cái giọng ngây thơ đáng yêu nhỏ nhẹ nói: "Ba ba... Kể chuyện cổ tích đi!"
"Ba ba không biết kể chuyện cổ tích, để mẹ kể cho con nghe." Kể chuyện cổ tích ấy à, anh có biết chuyện nào đâu kia chứ. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thế nhưng Tiểu Bao Tử nhất định không thuận theo, bàn tay nhỏ bé của nhóc vỗ vỗ lên bàn tay to của anh, tiếp tục yêu cầu: "Ba ba kể cơ!"
Sở Lăng Xuyên bối rối rồi. Anh cầu cứu nhìn về phía Tố Tố vừa đi rửa mặt vào: "Bảo bối, con trai muốn kể chuyện cổ tích, nhiệm vụ trọng đại này liền giao trách nhiệm cho em đó."
"Ba ba kể cơ." Tiểu Bao Tử dẫm dẫm đôi chân trần lên trên bụng Sở Lăng Xuyên làm nũng, "Ứ ừ, ba ba kể cơ."
Tố Tố thấy chết không cứu, ngược lại cười nói: "Anh đó, thật sự là cọc gỗ, con trai anh như vậy là nghĩ muốn xem biểu hiện của anh. Hàng ngày con vẫn thường nghe em kể chuyện rồi, hiện tại nó muốn được nghe anh kể chuyện kia, không giống như em kể."
Sở Lăng Xuyên nâng tay gãi gãi đầu, được rồi, kể chuyện thì kể chuyện: "Vậy thì ba ba kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích về mũ mũ nhé. Ngày xửa ngày xưa có một người lính già, có một ngày đi ăn cơm, gặp được một con yêu tinh hại người. Người lính già nghĩ rằng, mình phải thu phục cho được con yêu tinh hại người kia, không thể để cho nó gây tai họa cho nhân gian...."
"A, Sở Lăng Xuyên, anh đang ở đây kể cái chuyện gì vậy hả? Cục cưng, con đừng nghe ba ba kể loạn xạ nhé. Để mẹ kể cho con nghe là được rồi, ba ba kể chuyện cổ tích nghe không xuôi tai." Tố Tố vội vàng kéo Sở Lăng Xuyên ra, rồi sau đó cô kể chuyện cổ tích cho con trai nghe thay anh chứ sao.
Tiểu Bao Tử đại khái cũng cảm thấy Sở Lăng Xuyên kể chuyện cổ tích thật sự không ra gì, liền gật đầu. Tố Tố nằm ở bên cạnh Tiểu Bao Tử, kể cho cậu nhóc nghe chuyện cổ tích. Không đến vài phút sau, Tiểu Bao Tử liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tố Tố đắp chăn giúp con xong, lúc này cô mới quay đầu nhìn lại Sở Lăng Xuyên ở phía sau. Cô nhíu mày, thấp giọng trách anh: "Sở Lăng Xuyên, về sau anh nên chú ý một chút, con trai hiện tại đã trưởng thành, đừng nên nói loạn xạ ở trước mặt con trai như vậy."
"Tại sao lại bảo là anh kể loạn xạ chứ? Anh đây là đang kể lại những chuyện từng phát sinh mà anh đã phải trải qua." Sở Lăng Xuyên nói xong liền bị Tố Tố trừng mắt lườm một cái. Anh cười, chụp tới một cái vào giường, ôm cô vào lòng, đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.
Tố Tố lập tức hiểu ngay là anh muốn làm cái gì. Cô hờn dỗi đánh đấm vài cái ở trên ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ rực lên. Sở Lăng Xuyên nhìn cô bộ dạng yểu điệu kia của anh, không nhịn được cúi đầu xuống đặt một nụ hôn ở trên môi cô.
Sở Lăng Xuyên đi đến một phòng ngủ khác, anh đặt cô ở trên giường, thân hình cao lớn cường tráng cũng áp ở trên người cô. Anh hung hăng hôn lên môi môi của cô. Hơi thở nóng rực cũng phun ở trên mặt cô, nóng hầm hập như trêu chọc cô. Nụ hôn của anh cũng giống như hơi thở, nóng rực, chọc người, răng môi dây dưa, tràn ngập ái muội.
Tố Tố gần như sắp hít thở không thông. Cô không nhịn được đẩy anh ra. Đến lúc này Sở Lăng Xuyên mới chịu buông môi của cô ra, tiếp đó, anh chuyển từ hôn môi sang hôn vành tai xinh xắn của Tố Tố, giọng nói trầm thấp khẽ lầm bầm: "Bảo bối anh rất nhớ em!."
Tố Tố bị anh hôn môi có chút ngứa. Cô rụt lại cổ, hô hấp có chút bất ổn, đã có chút rời rã, hỏi anh: "Thế nào... Suy nghĩ gì vậy?"
Sở Lăng Xuyên rướn người lên, đứng dậy. Anh nắm lấy hai cái tay của cô, cầm một bàn tay đặt ở vị trí trái tim của anh. Trong lòng Tố Tố ngọt ngào rồi. Thế nhưng, bàn tay kia của cô thì lại bị anh đặt lên trên một vật cứng rắn ở nơi nào đó, khiến cô quẫn rồi.
Anh xem ra còn hư hơn cả cô nữa, hơn nữa còn hư triệt để.
Nụ hôn tinh mịn lại rơi ở trên môi cô, hơi thở hòa hợp trộn lẫn với nhau, trong anh có cô, trong cô có anh. Trong lúc bất tri bất giác quần áo bị kéo ra từng cái một. Trong lòng bàn tay anh đều là mềm mại nhẵn nhụi của cô.
Vẫn thường nói phụ nữ làm từ nước, từ sau khi anh cưới Tố Tố về, với sự hiểu biết và kinh nghiệm của riêng mình, không đề cập đến bất cứ điều gì khác, anh nói rằng, cơ thể của Tố Tố giống như nước, mềm mại thật đáng kinh ngạc.
Lúc trước bởi vì chia cách một tháng, sau này lại vì mọi người đều đắm chìm ở trong sự bi thương cùng tiếc nuối. Cũng không có ngo nào tâm tình ý tưởng mà nghĩ đến làm chuyện này rồi. Giữa hai người dễ có đến hơn một tháng trời không từng có chuyện dây dưa như vậy.
Sở Lăng Xuyên kích động dị thường, phảng phất muốn dung nhập cô vào đến trong thân thể anh. Rốt cục một khắc kia, khi anh đã chuẩn bị tốt cho cô, liền hoàn toàn chiếm giữ lấy cô, khảm thật sâu vào nơi sâu kín của cô.
Sở Lăng Xuyên kêu rên đầy thỏa mãn, chống hai tay lên, rướn thân mình lên, ngắm nhìn dung nhan kiều mị của Tố Tố, đôi mắt xinh đẹp như tơ, hai gò má đỏ hồng, phảng phất như một đóa hoa đang bắt đầu nở rộ.
Thân thể của cô không tự chủ được mà lay động theo anh. Hai tay bất lực nắm lấy cánh tay tráng kiện của anh, cắn môi, ẩn nhẫn, nếu không cố sợ mình la lên mất. Nhưng vẫn như trước, vẫn có những âm thanh rải rác nho nhỏ từ trong miệng cô tràn ra.
Dây dưa quấn quít, lên lên xuống xuống, lần lượt triền miên, mãi cho đến khi tinh lực đã cạn kiệt....
*******
Sáng ngày hôm sau, khi Tố Tố thức dậy cảm thấy eo mỏi lưng đau. Cô thề tối hôm nay tuyệt đối không để cho Sở Lăng Xuyên đạt được nữa. Không thể để cho anh chỉ trong một hai ngày lại truy thu của hơn một tháng qua như vậy được. Sở Lăng Xuyên chịu được, nhưng mà cô lại không thể chịu nổi.
Miễn miễn cưỡng cưỡng gắng gượng rời giường, Tố Tố đi làm điểm tâm. Thời điểm cô còn đang bận rộn công việc, thì Sở Lăng Xuyên đã trở dậy. Anh phụ giúp cô cùng làm. Bởi vì Tiểu Bao Tử không biết còn ngủ tới khi nào, cho nên hai người ăn điểm tâm trước, để lại một phần cho cậu nhóc.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Miễn miễn cưỡng cưỡng gắng gượng rời giường, Tố Tố đi làm điểm tâm. Thời điểm cô còn đang bận rộn công việc, thì Sở Lăng Xuyên đã trở dậy. Anh phụ giúp cô cùng làm. Bởi vì không biết Tiểu Bao Tử sẽ còn ngủ tới khi nào, cho nên hai người ăn điểm tâm trước, để lại một phần cho cậu nhóc.
"Bảo bối, bản thân em tự do hoạt động nhé, anh còn có chút việc, hết bận anh sẽ về cùng với hai mẹ con." Sở Lăng Xuyên ăn xong đứng dậy ôm ấp Tố Tố, ở bên tai cô trầm trầm nói. Cũng chẳng quan tâm đến việc cô có ghét bỏ mồm miệng của anh vừa mới ăn cơm nước xong hay không, @MeBau*@@ Sở Lăng Xuyên không thèm nói lời nào, liền đặt xuống ở trên môi cô một nụ hôn. Bàn tay của anh còn giở trò xấu, dừng lại ở trước ngực chiếc áo ngủ của cô.
Tố Tố hết chỗ nói rồi. Cô đỏ mặt, vội vàng đẩy tay anh ra, quay mặt đi, thúc giục anh: "Được rồi, anh mau đi đi."
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố mặt ửng đỏ như vậy, trên mặt liền nở nụ cười xấu xa. Anh lại tiếp tục hôn một cái trên mặt cô, đến lúc này mới chịu buông Tố Tố ra, xoay người bước đi. Sở Lăng Xuyên đi vào trong phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo một chút, súc miệng, rồi ra đi.
Sau khi Sở Lăng Xuyên đi rồi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tố Tố dọn dẹp xong bát đũa, đi sang phòng khách dọn dẹp. Lúc này Tiểu Bao Tử đã tỉnh giấc, cu cậu để trần chân trần chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài. Đôi bàn tay nhỏ bé dụi dụi lên ánh mắt, miệng kêu: "Mẹ, ba ba, cơm cơm."
Tố Tố buông đồ lau nhà xuống, đi tới ôm lấy cậu nhóc, cũng không nhịn được mà hôn vài cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cu cậu: "Ba ba bận đi công việc rồi, một lát nữa ba ba sẽ trở về."
Rửa mặt ăn điểm tâm xong, Tiểu Bao Tử lại ầm ĩ muốn đi ra ngoài để chơi. Tố Tố đành phải thay quần áo mang theo Tiểu Bao Tử đi xuống lầu. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Đi được một chút, cậu nhóc liền lôi tay Tố Tố đi về hướng của khu nhà trẻ của đoàn bộ phận.
Đó là địa phương mà cu cậu thích đến nhất.
Có mấy bạn nhỏ đang chơi đùa ở đó, cũng có mấy người nhà đứng ở đó. Tiểu Bao Tử vừa đi đến nơi liền hòa nhập vào trong đội ngũ của các bạn nhỏ kia. Còn Tố Tố thì nói chuyện phiếm cùng với nhóm người nhà, đương nhiên đề tài nói chuyện không tách rời khỏi mấy đứa nhỏ.
Không biết Tiểu Bao Tử đã leo lên thang trượt, Dieenndkdan/leeequhydonnn rồi lại trượt xuống đến lần thứ mấy rồi, lúc này cu cậu đứng tại chỗ để nghỉ ngơi. Hai bàn tay nhỏ còn nắm vào nhau. Tố Tố đi qua, dỗ cho cu cậu uống nước, cậu nhóc liền phối hợp uống vào mấy ngụm liền.
Lúc này có một người bạn nhỏ vừa đi tới, ôm lấy Tiểu Bao Tử. Đó là một tiểu công chúa thật đáng yêu, là tiểu cục cưng của một nhà cán bộ. Cô bé chừng độ hai tuổi rưỡi rồi, nhìn rất xinh đẹp.
Tiểu Bao Tử bị ôm lấy, quay mặt đi, ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình. Tố Tố và mẹ của tiểu cô nương kia thì đứng ở một bên xem náo nhiệt. Chỉ thấy tiểu cô nương kia muốn hôn Tiểu Bao Tử, nhưng Tiểu Bao Tử lại mím môi lại, bộ dạng thật không vừa ý. Cậu nhóc ngồi thụp người xuống, từ trong lòng tiểu cô nương kia chui ra ngoài, Nhưng không ngờ cô gái nhỏ kia lại không chịu buông tay, lại ôm lấy Tiểu Bao Tử.
Tố Tố cùng mẹ cô gái nhỏ kia nhìn mà không sao nhịn được cười. Cứ nhìn tình cảnh Tiểu Bao Tử thì tập tễnh chạy ở phía trước, tiểu cô nương kia cứ chạy đuổi theo ở phía sau, thì lại hai người càng cười đến mức không dừng được. Cuối cùng Tiểu Bao Tử vẫn bị ôm cô bé kia ôm lấy. Tiểu cô nương kia liền thơm một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử dường như không vừa ý, lại giống như đang đùa, cu cậu nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên, ấn chặt lấy gương mặt của tiểu cô nương, biến gương mặt của tiểu cô nương kia thành một cái bánh bao. Thế nhưng, tiểu cô nương kia lại cười lên khanh khách.
Hai đứa trẻ lại tiếp tục chơi. Trẻ con mà, làm chuyện gì cũng đều rất hồn nhiên và đáng yêu.
Sắp đến buổi trưa, Tố Tố mới mang theo Tiểu Bao Tử rời đi khỏi nhà trẻ. trở về trong nhà để làm cơm trưa. Thời điểm đã làm cơm gần xong thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại nhà. Anh ngồi xuống dưới đất ôm lấy Tiểu Bao Tử đang chơi xếp gỗ lên, cũng ngửi thấy mùi thơm, anh liền tiến vào trong phòng bếp: "Bà xã à, em cực khổ rồi. Con trai, con hãy thưởng cho mẹ một cái hôn đi nào."
Tiểu Bao Tử được sự giúp đỡ của Sở Lăng Xuyên, tiến đến trước mặt Tố Tố, thơm một cái thật lớn. Tố Tố cười hạnh phúc: "Mọi thứ xong rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa tay. Còn Tố Tố thì bưng đồ ăn lên bàn. Tiểu Bao Tử được Sở Lăng Xuyên ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi ba ba, vỗ bàn tay nhỏ bé miệng hô: "Cơm cơm... ăn cơm...."
Một nhà ba người ăn cơm trưa trong bầu không khí sung sướng. Tố Tố vừa ăn vừa hỏi anh: "Dạ dày anh thế nào rồi? Lần trước đi gặp bác sĩ không khám được, lần này lại không thể quay về, lần sau phải đi đấy."
"Không có chuyện gì lớn, lần sau trở về, nhất định sẽ đi khám, nhanh ăn đi bảo bối." Sở Lăng Xuyên nói xong liền dùng đũa của bản thân gắp theo đồ ăn đưa vào trong miệng Tố Tố. Tiểu Bao Tử đối với hành động buồn nôn của ba mẹ mình nhìn nhiều đã thành quen rồi, cho nên không thấy có gì là quái dị.
Sau bữa cơm trưa, Tiểu Bao Tử theo thói quen liền đi ngủ trưa. Tố Tố cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại rắp tâm bất lương rồi. Anh ôm lấy cô, muốn đi đến một phòng ngủ khác để làm chuyện xấu.
Việc này anh nhất định không thể không làm. Mà đã làm một lần thì làm liền không dứt được. Ngày hôm qua Tố Tố đã bị anh giày vò quá mức rôi, cô thật sự không có một chút hứng thú nào nữa, không nhịn được mà năn nỉ anh: "Sở Lăng Xuyên, anh có thể tiết chế cái chuyện kia một chút được không? Chuyện ấy... Giữa trưa liền miễn đi, có được không vậy?"
Sở Lăng Xuyên cắn vào lỗ tai của cô, hơi thở nóng rực cũng phun ở trên mặt của cô, cúi đầu trầm trầm nói: "Chỉ một lần thôi, hả?"
Tố Tố thật không biết nói gì nữa. Cô nâng tay, đẩy vào ở mặt anh, cách không làm động tác vài cái tát vào mặt, nói thật quyết đoán: "Không được, loại chuyện thế này, em cũng phải có chủ quyền chứ. Không thể để cho một mình anh cứ muốn làm gì thì làm được. Em đã nghĩ là không muốn, thì có nghĩa là không muốn. Anh phải tôn trọng em chứ."
Thời điểm Tố Tố nói xong, người đã bị ôm vào tới trong phòng ngủ. Thân thể cô chợt nhẹ bỗng đi, thì ra đã được Sở Lăng Xuyên ôm lên đặt vào ở trên giường lớn. Sở Lăng Xuyên áp xuống ở trên người cô, nắm giữ lấy bàn tay cô ở trong lòng bàn tay, con ngươi đen nhìn cô trầm lắng: "Vậy thì anh sẽ tôn trọng em một lần."
"Thật sự chứ? Vậy anh vẫn còn đè nặng lên em làm cái gì?" Tố Tố trước nhíu mày, sau liền trừng anh. Hừ, nói không như vậy thì có ích lợi gì chứ. Nếu như làm được thực sự thì mới đáng nói. Chuyện này, cô chưa từng có quyền lựa chọn.
Con ngươi Sở Lăng Xuyên trầm xuống một chút, bỏ tay xuống, tìm kiếm trong ngăn kéo tủ đầu giường cái gì đó. Rốt cuộc, anh tìm được một cây bút cùng một trang giấy, xoay người ghé vào bên cạnh cô. Tố Tố cũng xoay người, nằm lỳ ở trên giường nhìn xem anh đang làm cái trò gì.
"Bây giờ anh làm thăm để bắt quẻ."
"Ngây thơ."
"Có chịu hay không?"
"..."
Hai người giống như hai đứa trẻ nhỏ vậy, dùng phương thức rút thăm để quyết định giữa trưa có nên yêu đương hay không. Thật sự cực kỳ ngây thơ. Sở Lăng Xuyên dùng bút viết chữ riêng rẽ ở trên hai tờ trên giấy: Yêu, không yêu. Ý tứ chính là có làm chuyện kia hay không.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Hai người giống như hai đứa trẻ nhỏ vậy, dùng phương thức rút thăm để quyết định giữa trưa có nên yêu đương hay không. Thật sự cực kỳ ngây thơ. Sở Lăng Xuyên dùng bút viết chữ riêng rẽ ở trên hai tờ trên giấy: Yêu, không yêu. Ý tứ chính là có làm chuyện kia hay không.
Dùng phương thức bắt thăm để giải quyết loại vấn đề này, mặt Tố Tố không nhịn được liền đỏ rực lên. Bất quá rất nhanh liền trở lại bình thường ngay. Cái vấn đề thuộc về hai vợ chồng này thì có cái gì, cần gì phải đếm xỉa đến chứ! Chuyện cũng không có gì lớn.
Viết xong rồi, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn Sở Lăng Xuyên vo tròn mỗi tờ giấy lại thành một cục. Sau đó anh liền đứng dậy đi tìm một cái cốc, quăng hai cục giấy kia vào ở trong cốc, bắt đầu lắc lắc: "Em bắt trước hay là anh bắt trước đây?"
Ý đồ xấu của Sở Lăng Xuyên thì nhiều lắm, tuy rằng toàn bộ quá trình Tố Tố đều giám sát anh, tránh cho anh giở trò. Thế nhưng cô lại cảm giác, cảm thấy lo lắng, liếc nhìn anh một cái, "Em sẽ bắt thăm trước, nhân phẩm của anh không chấp nhận được."
Nói xong, Tố Tố đưa tay nhón lấy một viên giấy thăm, mở ra. Vừa mở ra, Tố Tố nhìn vào liền cười ha ha. Cô cười vì chính là cái thăm có chữ 'không yêu', liền đắc ý vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Đây là ý trời nhé! dieendaanleequuydonn Anh hãy thành thật tôn trọng ý trời một chút đi, buổi tối cũng sẽ dùng cái này để quyết định."
Sở Lăng Xuyên mặt đầy hắc tuyến. Trong khi Tố Tố còn đang cười đầy vẻ đắc ý, thì anh liền hung hăng hôn một cái lên trên miệng cô, "Nhóc à, em đừng đắc ý vênh váo, buổi tối sẽ có chuyện tốt cho em xem."
Rút thăm quyết định chuyện buổi tối, vẫn còn chưa biết anh có cái cơ hội kia hay không đấy. Lại nghĩ đến sự kịch liệt hồi đêm ngày hôm qua, Tố Tố vừa nhớ tới tội chứng đó của anh, liền nói: "Sở Lăng Xuyên, em thương lượng chuyện này một chút, lần sau anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút hay không."
"Như thế nào?" @MeBau*@@ Anh đã thật sự rất nhẹ nhàng rồi mà! Lại nói, cũng phải đến hơn hai tháng rồi anh không được yêu cô. Nói Sở Lăng Xuyên không kích động là giả, cho nên anh mới thật kịch liệt như vậy, dường như muốn dung nhập cô vào đến tận trong xương máu của mình.
Tố Tố vén tà áo ở bên hông lên để cho anh xem. Tầm mắt của Sở Lăng Xuyên di động nhìn đến trên người Tố Tố. Trên lớp da thịt trắng nõn trên lưng người vợ bảo bối của mình, dinendian. lơqid]on, anh thấy có dấu vết màu xanh nhàn nhạt, lộ ra rõ ràng vết bầm tím.
Sở Lăng Xuyên nuốt nuốt nước miếng, ngẫm lại lúc ban đêm. Nhớ lại tình cảnh anh đã nắm lấy hông của cô, tận tình mãnh liệt, chột dạ hỏi: "Anh... Là anh đã nhéo em sao?"
Tố Tố hung hăng lườm anh trắng mắt, nho nhỏ nói thầm: "Trừ anh ra thì còn có thể là ai đây. Tóm lại, không phải là do em đã nhéo vào bản thân tự ngược chính mình là được rồi. Anh không biết là sức lực tay của mình đã mạnh mẽ đến mức độ nào hay sao!"
Sở Lăng Xuyên chột dạ, cười lên mấy tiếng hắc hắc. Anh ôm lấy cô, hôn vài cái lên cái miệng nhỏ của Tố Tố: "Bảo bối, về sau anh nhất định sẽ chú ý, đây chẳng qua là do anh đã quá kích động mà thôi, nên nhất thời mới nắm chặt lấy em như vậy."
"Hừ. Em thật sự rất mệt nhọc, chỉ muốn ngủ một lát thôi, anh cũng ngủ một lát đi." Nói xong Tố Tố đưa tay lên vòng chặt lấy cổ của anh, cùng nhau nằm ngủ ngon giấc. Ngày hôm qua đã yêu đương nhiều lần, bình thường không phải sẽ luôn ngủ trễ hay sao.
Giữa trưa, Tố Tố vận khí rất tốt, lại không bị Sở Lăng Xuyên ép buộc, chỉ có Sở Lăng Xuyên là cảm thấy bực tức. Thế nhưng mà anh cũng thông cảm với cô, cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn khác thường đối với cô, dù sao vẫn còn có buổi tối.
Sự thực chứng minh, cái chuyện vận khí này thật sự là thay nhau luân chuyển. Buổi tối hai người rút thăm, Sở Lăng Xuyên lại đạt được như ý rồi. Bất quá, lúc này thì anh thật sự đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh đã dùng phương thức nhẹ nhàng nhất để yêu thương Tố Tố.
Nhưng mà, liên tục trong một thời gian dài như vậy, đã làm cho Tố Tố không sao chịu đựng nổi. Mãi cho đến lúc 0 giờ, ở dưới sự kháng nghị của cô anh mới chịu ngưng chiến một chút. Tố Tố tắm rửa để đi ngủ, một khắc trước khi sắp ngủ, Tố Tố vẫn còn thấy buồn bực. Hừ, không biết Sở Lăng Xuyên đã lấy ở đâu ra nhiều sinh lực như vậy chứ!
Buổi sáng Chủ nhật, Tố Tố rời giường muộn. Lúc cô tỉnh lại thì đã mười giờ rồi. Sở Lăng Xuyên sớm đã mang theo Tiểu Bao Tử đi chơi từ lâu rồi. Tố Tố nhìn lên trên tủ đầu giường, Sở Lăng Xuyên đã để lại cho cô một tờ giấy, nội dung viết là: Bảo bối, điểm tâm ở trong nồi. Anh mang Tiểu Bao Tử đi đến khu nhà trẻ để chơi. Em nhớ ăn cơm đi nhé. Chồng yêu của em.
Nhìn những dòng chữ viết mạnh mẽ mà có lực, cùng với lời nói ấm áp, Tố Tố không nhịn được liền mỉm cười. Cô vươn vai duỗi thắt lưng, rời giường, nhanh chóng rửa mặt đánh răng, ăn điểm tâm. Rồi sau đó đi thay đổi quần áo, đi đến khu nhà trẻ để tập hợp cùng ông xã và con trai.
Thời điểm đi đến nhà trẻ, Tố Tố thế nhưng lại không nhìn thấy Sở Lăng Xuyên cùng Tiểu Bao Tử đâu. Không đợi cô hỏi han, một vị là người nhà trong gia đình của một cán bộ, cũng đưa một đứa trẻ đến đó chơi, liền nói với cô: "Tố Tố à, cô tới tìm bảo bảo của mình phải không? Vừa rồi lúc thằng bé mải đùa vui, trong lúc chơi không cẩn thận bị va đụng rách chân, Phó Đoàn Trưởng đã mang đứa nhỏ đi bệnh viện để băng bó rồi."
Hả? Tố Tố vừa nghe thấy nói Tiểu Bao Tử bị thương, đau lòng không thôi, lại cũng sốt ruột nữa, liền nói: "Cảm ơn chị dâu. Để em đi đến đó xem thế nào."
"Ừ, mau đi đến đó đi, xem thằng bé thế nào!"
Tố Tố vội vàng bước chân đi về phía bệnh viện của đoàn bộ phận. Lúc cô đi ra đây cũng không có mang điện thoại di động theo. Cho nên cũng không có biện pháp để gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, trong lòng nóng cô càng nóng như lửa đốt, chạy vội đi.
Đi đến bệnh viện, Tố Tố cũng không biết đi đến phòng nào để tìm Sở Lăng Xuyên. Cô hỏi thăm một chút, hẳn là hai ba con phải đến khoa ngoại rồi. Cô lại liền vội vã chạy về hướng khoa ngoại. Tố Tố tiến vào để tìm người, nhưng lại không nhìn thấy Tiểu Bao Tử và Sở Lăng Xuyên đâu cả, đành phải hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vừa rồi có phải Sở Lăng Xuyên có mang theo đứa nhỏ chân bị thương tới đây không ạ?"
Vị bác sĩ kia nhìn về phía Tố Tố: "Cô là vợ của Phó Đoàn trưởng Sở phải không? Đừng lo lắng quá, đứa nhỏ chỉ bị thương ngoài da, đã băng bó kỹ rồi. Phó Đoàn trưởng Sở đã mang theo đứa nhỏ vừa rời đi xong. Cô thử tìm xung quanh xem, phỏng chừng chắc ở quanh đâu đó thôi."
"Dạ! Xin cám ơn bác sĩ Tạ!" Tố Tố nói lời cảm ơn rồi cũng rời đi. Vị bác sĩ kia đã nói đứa nhỏ không có việc gì, nên Tố Tố liền an tâm. Chỉ là cô thấy rất đau lòng. Tiểu Bao Tử bị va đụng rách đầu gối có thể có chuyện gì đây, chỉ là khi nghĩ đến chuyện con trai khóc vì bị đau, trong lòng Tố Tố liền thấy rối loạn.
Tố Tố đi ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện. Ngẫm lại lúc cô đi đến đây không nhìn thấy anh, như vậy liệu có phải là anh đã mang Tiểu Bao Tử đi đến vườn hoa ở trong bệnh viện để chơi hay không? Nghĩ thầm, cô cũng đi về phương hướng vườn hoa. Tố Tố nhìn quanh mọi nơi, tầm mắt nhìn xuyên thấu qua chiều cao của lớp cây cối đầy màu xanh, mơ hồ nhìn thấy được một cái bóng dáng mà cô đã quen thuộc.
*****
Editor: Mẹ Bầu
"Dạ! Xin cám ơn bác sĩ Tạ!" Tố Tố nói lời cảm ơn rồi cũng rời đi. Vị bác sĩ kia đã nói đứa nhỏ không có việc gì, nên Tố Tố liền an tâm. Chỉ là cô thấy rất đau lòng. Tiểu Bao Tử bị va đụng rách đầu gối có thể có chuyện gì đây, chỉ là khi nghĩ đến chuyện con trai khóc vì bị đau, trong lòng Tố Tố liền thấy rối loạn.
Tố Tố đi ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện. Ngẫm lại lúc cô đi đến đây không nhìn thấy anh, như vậy liệu có phải là anh đã mang Tiểu Bao Tử đi đến vườn hoa ở trong bệnh viện để chơi hay không? Nghĩ thầm, cô cũng đi về phương hướng vườn hoa. Tố Tố nhìn quanh mọi nơi, tầm mắt nhìn xuyên thấu qua chiều cao của lớp cây cối đầy màu xanh, mơ hồ nhìn thấy được @MeBau*@@ một cái bóng dáng mà cô đã quen thuộc.
Tố Tố vội vàng đi qua đó. Vừa mới vừa đi tới bên cạnh một thân cây, cô lại chợt nghe thấy loáng thoáng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Phó Đoàn Trưởng Sở, anh... có phải là anh thật sự rất chán ghét em hay không?"
Tố Tố không khỏi nhíu mày, giọng nói này là của bác sĩ Chung. Sau khi ý thức được điểm này, trong lòng của cô hơi sưng sờ một chút. Cô không muốn nghe lén, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên vang lên, thì lúc này bước chân của cô lại không thể nào hoạt động được nữa, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn muốn nghe tiếp.
"Lời nói này của cô căn cứ từ đâu chứ?"
"Ngài... Ngài trốn tránh em, nhìn thấy em lại còn làm bộ như không thấy vậy. Hơn nữa khi anh muốn đi khám bệnh, cũng gọi số điện thoại của người khác. Em suy nghĩ, liệu có phải là em đã có chỗ nào đó làm không đúng, khiến cho Phó Đoàn Trưởng Sở phải chán ghét."
"Bác sĩ Chung, chúng ta là đồng đội, đối xử với nhau như đồng đội, cho tới bây giờ vẫn luôn là như vậy." Sở Lăng Xuyên nói rất rõ ràng, đối xử giống như với các đồng đội khác. Là đồng đội, thân thiết như anh em, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cho dù là đồng đội cũng vậy, cũng lấy tình anh em ra để mà nói chuyện. Mà cho dù không thể nói chuyện như tình anh em với nhau, nhiều nhất cũng có thể lấy tình cảm anh trai và em gái ra để nói chuyện, đối xử đều bình đẳng. Cho nên, không thể nói là anh chán ghét cô được!
Bác sĩ Chung không phải là kẻ ngu dốt, đương nhiên là cô hiểu rõ ý tứ của Sở Lăng Xuyên. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng mà, cô không muốn mình phải chịu thua như vậy, " Phó Đoàn Trưởng Sở, ngài thực sự yêu thương vợ của mình đến như vậy hay sao? Em nghe nói, lúc trước hai người đã ầm ĩ muốn ly hôn, chỉ bởi vì đứa nhỏ nên mới ở cùng với nhau, có đúng không vậy?"
"Nếu như cô muốn biết, dinendian. lơqid]on, tôi cũng có thể nói cho cô biết. Tôi thật sự rất yêu bà xã của và đứa nhỏ của tôi. Nếu không có bọn họ, cuộc sống của tôi chính là không hoàn chỉnh."
"Nhưng mà... Cô ấy yêu ngài ư, em yêu...."
" Bác sĩ Chung!" Sở Lăng Xuyên cắt ngang lời nói của bác sĩ Chung, "Tôi và cô đều là quân nhân, hẳn là đều hiểu rất rõ. Làm người nhà của một quân nhân, để cho bọn họ đứng vững ở sau lưng chúng ta đã phải khó khăn đến mức nào. Sở dĩ bọn họ có thể tiếp tục giữ vững được như vậy, là bởi vì chúng ta đã yêu thương và quan tâm đối với bọn họ như thế nào. Còn nữa, bọn họ cũng đã luôn yêu thương ủng hộ đối với chúng ta.
Cô là một vị bác sĩ tốt, cũng là một người con gái tốt, một quân nhân tốt. Tôi hi vọng cô có thể tiếp tục giữ vững, không nên thay đổi, cũng không nên có những suy nghĩ sai lầm như vậy. Tôi và bà xã của tôi thật sự rất yêu nhau. Cám ơn bác sĩ Chung đã quan tâm."
"Ba ba!"
Lúc này Tiểu Bao Tử từ trong một bụi cây tùng lúp xúp chui ra ngoài. Trong bàn tay nhỏ của cu cậu còn đang nắm một con sâu mập mạp. Thế nhưng cậu nhóc không hề sợ hãi, cái miệng nhỏ còn cười toe toét, nói: "Con sâu con sâu này... Con sâu con sâu này."
Sở Lăng Xuyên đi qua ôm Tiểu Bao Tử lên, nói với cậu nhóc: "Con trai, con chào và nói hẹn gặp lại với dì Chung đi nào!"
"Dì Chung, bai bai." Tiểu Bao Tử nói xong liền vẫy vẫy tay. Thế nhưng mà cậu nhóc lại không ngờ rằng, cu cậu vẫy vẫy tay như vậy thì đã làm vung con sâu ở trong tay mình ra ngoài. Không thấy con sâu nữa, cậu nhóc nóng nảy kêu lên: "Con sâu con sâu. Con sâu con sâu của cục cưng..."
Bác sĩ Chung cảm giác ở trên cổ áo của mình có thứ gì đó. Cô cúi đầu nhìn lại, chính một con sâu ăn lá mập mạp còn đang ngọ nguậy. Vẻ mặt của bác sĩ Chung biến sắc, kinh hô lên một tiếng. Cô còn gấp đến độ lấy tay phủi mạnh vào con sâu, làm cho con sâu bị rơi xuống trên mặt đất.
"Con sâu con sâu." Tiểu Bao Tử giãy giụa ở trong lòng của Sở Lăng Xuyên, muốn trượt xuống dưới. Sở Lăng Xuyên phối hợp với con trai liền buông cu cậu xuống. Tiểu Bao Tử cầm con sâu lên, quơ quơ cánh tay nhỏ, nói: "Dì, con sâu con sâu này."
Bác sĩ Chung cũng cảm giác mình có chút luống cuống, có chút không được tự nhiên, xoay người lại sờ sờ lên đầu của Tiểu Bao Tử: "Dì đã biết rồi, đây là con sâu nhỏ của Tiểu Bao Tử phải không? Tiểu Bao Tử thực dũng cảm, thấy sâu mà lại không hề sợ hãi."
Tiểu Bao Tử đặt con sâu mập mạp kia ở trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống xem. Bác sĩ Chung hơi do dự một chút, nâng tay lên chào Sở Lăng Xuyên, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra nữa, xoay người rời đi.
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tiểu Bao Tử, nhìn xem cái chân cậu nhóc đã được bọc kỹ băng gạc. Trong lòng anh trừ bỏ sự đau lòng cũng cảm thấy thật buồn phiền. Anh mang con trai ra ngoài chơi, ấy thế mà lại có thể làm cho con trai bị thương như vậy. Một lát nữa nếu như bà xã của anh mà nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ phải bị chỉnh đốn một hồi rồi!
Chột dạ nghĩ vậy, anh cũng ôm Tiểu Bao Tử lên đi về phương hướng khu gia binh. Trong lòng anh nổi lên ý nghĩ, trong đầu cần nghĩ sẵn xem nên phải ăn nói đối với bà xã của mình như thế nào. Mà Tố Tố cũng tránh đi luôn giống như là kẻ trộm vậy. Cô tránh qua chỗ khác, tránh né anh và bác sĩ Chung, theo một phương hướng khác đi về nhà.
Mặt Tố Tố có chút đỏ lên. Không biết có phải là bởi vì chính mình đã đi nghe lén không trong sáng, hay là bởi vì lời nói kia của Sở Lăng Xuyên, mà đã làm cho cô thấy rung động lẫn cảm động.
Chuyện bác sĩ Chung thích Sở Lăng Xuyên thì không sai. Thế nhưng mà chuyện Sở Lăng Xuyên không thích bác sĩ Chung cũng là sự thật. Người mà Sở Lăng Xuyên thích, yêu, cho tới bây giờ chỉ có An Nhược Tố và Tiểu Bao Tử mà thôi. Chung quy trái tim của anh đã không thể cất chứa thêm được một người khác nào nữa.
Tố Tố dừng bước lại, nhìn lên bầu trời màu xanh lam, tâm tình thật sảng khoái. Bên tai cô đều là lời nói của Sở Lăng Xuyên. Anh nói anh thật sự yêu cô. Phương thức nói ra lời yêu như vậy, thế nhưng lại còn rung động hơn so với những lời mà anh đã nói hết lần này tới lần khác, rằng anh yêu cô...
Khóe môi của Tố Tố hơi hơi cong lên. Ở trong lòng cô có một tiếng nói cứ ở quẩn quanh. Nếu anh không thương cô, thì sẽ yêu ai đây? Nếu anh không đáng giá tín nhiệm, vậy thì cô còn muốn tin tưởng vào ai nữa đây?
Sở Lăng Xuyên, kỳ thực em cũng rất yêu anh! Chỉ là anh vẫn chưa biết mà thôi.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |