Yêu đương, phương pháp để chừa chơi bài bạc!
← Ch.118 | Ch.120 → |
Editor: Mẹ Bầu
Thời điểm tới đoàn bộ phận, thì đã là hai giờ sau rồi. Trên đường đi mọi người thỉnh thoảng cũng sẽ tán gẫu với nhau mấy câu. Bất quá phần lớn đều là giọng nói và những ồn ào của Tiểu Bao Tử. Đến cuối cùng không còn nghi ngờ gì nữa, khi còn đang ở trên đường đi, Tiểu Bao Tử đã ngủ thiếp đi rồi.
Xe vào qua cửa chính doanh trại bộ đội không bao lâu, thì bác sĩ Chung liền đi xuống xe. Sau khi nói lời cảm ơn và hẹn gặp lại với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố xong, thì bác sĩ Chung đi trở lại chỗ ở của cô. Còn Sở Lăng Xuyên thì tiếp tục lái xe hướng về phía nhà của mình.
Thời điểm xe dừng lại ở dưới lầu phía trước cửa tòa nhà, Tiểu Bao Tử vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự như trước. @MeBau*@@ Sở Lăng Xuyên lấy từ cốp xe phía sau hành lý đồ đạc, sau đó, một nhà ba người cùng nhau đi vào trong lầu. Vừa mới tiến đến cửa tòa nhà liền gặp người quen. Mọi người thân thiện chào hỏi nhau, sau đó ai nấy cũng đều tự rời đi.
Lên lầu, sau khi vào trong nhà, Sở Lăng Xuyên phụ trách việc sắp xếp bày đặt những thứ gì đó đã mang đến. Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi đến phòng ngủ. Thứ cô nhìn đầu tiên không phải là cái giường, mà là chậu hoa được bày đặt ở trên tủ đầu giường. Những bông hoa cắm ở trong một chậu nhựa, màu sắc rực rỡ của những bông hoa làm người ta phải ghé mắt nhìn.
Chậu hoa kia vốn dĩ đó là một cảnh đẹp ý vui, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thế nhưng nó lại khiến cho lòng của Tố Tố hơi bị trùng xuống một chút. Cô không tự chủ mà lại nhớ lại hình ảnh, ở trên xe, bác sĩ Chung đã lấy ra mấy bông hoa được gấp bằng giấy đưa cho Tiểu Bao Tử chơi.
Tâm tư còn đang dao động thì Tố Tố cũng đã ôm Tiểu Bao Tử đi đến cạnh giường. Cô đặt cậu nhóc lên trên giường, đắp thêm một cái chăn mỏng lên trên cái bụng nhỏ cho cu cậu. Sau đó tầm mắt của cô lại rơi vào trên mấy bông hoa kia.
Phụ nữ vốn là người mẫn cảm, cũng dễ dàng chìm vào miên man suy nghĩ, cho dù người khác đó có là một nữ đồng chí đi nữa. Ít nhất mấy ngày nay, cô cũng đã chứng minh tính chân thật của những lời nói kia rồi. Nhìn chậu hoa giấy để trên bàn ở đầu giường cũng không có sự khác biệt gì lắm với những bông hoa mà bác sĩ Chung đã đưa cho Tiểu Bao Tử chơi, theo bản năng Tố Tố cảm thấy, chậu hoa này có liên quan đến bác sĩ Chung.
Tâm tình cô có chút là lạ, bất quá rất nhanh Tố Tố đã điều chỉnh lại được.
Mà lúc này Sở Lăng Xuyên cũng tiến vào. Anh bước nhanh đến phía trước ôm lấy Tố Tố, tặng cho cô một cái hôn sâu, tiện đà liền thấp giọng trầm trầm nói: "Bảo bối, rốt cục thì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em và con trai rồi."
Đúng như vậy, việc bọn họ sớm chiều nhìn thấy nhau thật không dễ. Ngẫm lại việc anh chạy mười km, Tố Tố tự nói với mình, hãy vui vẻ lên một chút, không nên cứ miên man suy nghĩ nghi thần nghi quỷ như vậy, không có chuyện gì hết!
Tuy rằng bắt đầu không được hài lòng lắm, cô hi vọng quá trình ở lại nơi này sẽ là sự hài lòng như ý và vui vẻ.
Cứ như vậy Tố Tố đã sống cuộc sống ở trong bộ đội. Một nhà ba người bắt đầu sống cuộc sống sớm chiều cùng nhau ở trong quân doanh.
Cuộc sống như thế này cô đã quen thuộc cũng có thể đã là thói quen. Hàng ngày một nhà ba người bọn họ ở cùng nhau như vậy, mới chính thức giống như người một nhà. Đối với cuộc sống này Tố Tố không xa lạ gì, nhưng mà Tiểu Bao Tử thì vẫn là lần đầu tiên có thể được ở chung cùng ba ba trong một thời gian dài như vậy.
Trước kia cậu nhóc đều phải đến chủ nhật thì mới được gặp mặt ba ba. Hiện tại, sống liền với mấy ngày đều có ba ba ở cùng, lại còn có thật nhiều các chú mũ mũ cùng nhóc chơi đùa như vậy, Tiểu Bao Tử đùa vui thực đến quên cả trời đất.
Tố Tố ở trong quân doanh đã vài ngày, trừ bỏ trông nom con nhỏ, cô nấu cơm chờ Sở Lăng Xuyên về, thì dường như không có việc gì có thể làm. Sở Lăng Xuyên quan tâm săn sóc, sợ cô nhàm chán, liền cổ vũ cô đi theo nhóm chị dâu chơi mạt chược.
Ngay từ đầu cô cũng không chơi, thế nhưng luôn thắn tiền, sau này biết, cũng có thời điểm bị thua nhiều, ít khi có được thời điểm thắng, cô liền rất buồn bực rồi. Cô cũng thực không rõ là tại sao lại như vậy chứ?
Hôm nay Tố Tố lại thua trận rồi, bất quá cũng không ảnh hưởng đến tâm tình lắm. Cô chỉ có chút buồn bực chính là, sau ăn cơm tối xong, Tiểu Bao Tử đi ngủ trước, mà Tố Tố trong lúc đó thì lại bị Sở Lăng Xuyên đưa tới một phòng ngủ khác, bị anh ăn sạch sành sanh.
Yêu đương xong, hai người tắm rửa một cái, rồi đi ngủ. Sở Lăng Xuyên ngủ ở giữa, một bên là bà xã một bên con trai, Sở Lăng Xuyên thật đắc ý, anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Tố Tố thật mệt mỏi. Cô nằm ở trong lòng anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi mất rồi. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không ngủ say, vừa mơ hồ chợp mắt, chợt nghe Tố Tố kêu: "Chạm rồi, hồ rồi, mình sờ được một con rồng!"
Anh bị thức tỉnh, có chút bật cười! Cô nhóc kia bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Đang lúc anh muốn tiếp tục ngủ tiếp, thì hai hạt lồi ra ở trước ngực anh liền bị bàn tay nhỏ bé của Tố Tố bị nắm lấy. Ui đau, anh kéo cái tay của cô đang hành hung ra, thì lại nghe cô nói những lời vô nghĩa: "Tại sao lại là một đồng vậy, một đồng không cần... Không cần."
Toàn bộ cơn buồn ngủ của Sở Lăng Xuyên liền bị tiêu tán, bản thân phải cố đè nén lại tiếng cười. Anh cũng không nhịn được nữa liền ôm chặt lấy cô, sau đó hôn vài cái lên cánh môi đã nói lời vô nghĩa kia của cô. Hừ! Cái chuyện nói mớ đều là mạt chược còn chưa tính, lại còn nắm vào chỗ của anh nói là một đồng nữa, nghe vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Sáng ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên nói lại với Tố Tố về chuyện này, Tố Tố kiên quyết không thừa nhận, bảo rằng anh nói bậy bạ, cô chưa bao giờ nói mớ như thế. Sở Lăng Xuyên hối hận vì đã không kịp thời ghi lại làm chứng cứ phạm tội rồi cho cô nghe.
Ăn điểm tâm xong, anh đi công tác, mà Tố Tố lại dẫn Tiểu Bao Tử đi chơi mạt chược rồi. Cô ngoạn của cô, Tiểu Bao Tử thì chơi cùng với vài người bạn nhỏ khác. Hơn nữa ở cửa còn có rất nhiều người đi đến, sẽ nhận chơi đùa cùng cậu nhóc, huống chi, còn có mấy đứa trẻ lớn chơi cùng nữa, cô không cần phải lo lắng.
Nói tóm lại, Tố Tố ở đây cũng rất vui vẻ. Sở Lăng Xuyên so trước kia càng thêm săn sóc cô hơn. Dùng lời nói đùa của anh chính là, Tiểu Bao Tử là con trai của anh, cô là vợ của anh, nhưng phải nuôi, cưng chiều, yêu thương giống như là khuê nữ (con gái) vậy.
Lúc trước vừa mới bắt đầu đến đây, tâm tình của Tố Tố bởi vì vị bác sĩ Chung kia làm ảnh hưởng. Thế nhưng đã ở nhiều ngày như vậy rồi mà cũng vẫn không nhìn thấy kia vị bác sĩ Chung kia xuất hiện, cô sớm đã quên mất chuyện này rồi. Nhất là khi chuyện chơi chà xát mạt chược cùng chăm sóc đứa nhỏ đã chiếm dụng không ít tâm tư suy nghĩ của cô, nên cô cũng không có thời gian rảnh mà suy nghĩ nhiều.
Thời gian chơi chà xát mạt chược trôi qua cũng rất nhanh. Đảo mắt cô và Tiểu Bao Tử đã ở trong bộ đội đã được nửa tháng rồi. Cậu nhóc bây giờ nói chuyện khá lưu loát, lại càng nghịch ngợm hơn nữa rồi. Chỉ có điều Tiểu Bao Tử cũng không nói ra những lời nói thô tục nữa! Xem ra việc lần trước phê bình giáo dục đối với cu cậu đã có kết quả hữu dụng rồi.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử vốn dĩ được cưng như trứng, nên đã chiếm cứ không ít tâm tư suy nghĩ của cô, nhưng giờ đây thời gian của cô đặt ở trên người nhóc đã chỉ còn ít đến thương cảm. Sở Lăng Xuyên nghiên cứu, phải làm thế nào để ngăn chặn lại hành vi chơi mạt chược điên cuồng kia của cô một chút.
Hôm nay là thứ bảy, Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi. Cho nên, nhiệm vụ cuả anh chính là chăm sóc Tiểu Bao Tử. Mà Tố Tố thì lại muốn đi chơi chà xát mạt chược. Trước kia Sở Lăng Xuyên đều cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn mang Tiểu Bao Tử đi chơi, để cho Tố Tố đi chơi mạt chược. Thế nhưng hôm nay thái độ của anh lại khác thường, anh kiên quyết không chịu để cho cô đi.
Tố Tố thực vội, @MeBau*@@ thật tức giận, đến chậm thì sẽ bị trễ mất. Cô để hai tay ở trước ngực, nhìn anh, "Sở Lăng Xuyên, thế này là như thế nào, có phải anh muốn tạo phản hay không? Nếu không tại sao lại không để cho em đi chơi chà xát mạt chược. Đây là hoạt động giải trí nghỉ ngơi duy nhất của em mà anh cũng muốn cướp đoạt đi sao?"
Con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên nặng nề nhìn Tố Tố. Hai tay anh nắm ở bả vai của cô, lay động cô. Anh thật phát điên lên mất, nói vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Em đi giải trí rồi, vậy còn anh thế nào đây? Chẳng lẽ ở trong mắt của em, anh còn kém hơn cả cái trò chơi mạt chược kia hay sao?"
"Một bên là người, một bên là mạt chược, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn không thể nào so sánh được chứ sao. Đàn ông đã trưởng thành như vậy rồi, lại còn đi ghen với mạt chược hay sao, anh được lắm!" Cô vừa mới học chơi mạt chược, hiện tại còn đang vui mừng đây, làm sao anh lại có thể cứ như vậy, muốn cướp đoạt đi hứng thú ham thích của cô như vậy chứ!
Cái người phụ nữ này, anh thật muốn đánh vào mông đít của cô. Sở Lăng Xuyên liền thay đổi lại thái độ ôn hòa, anh nghiêm mặt, thật nghiêm túc nói mệnh lệnh với cô: "An Nhược Tố, anh thật sự nghiêm túc tuyên bố với em, em hãy từ bỏ mạt chược đi!"
Wow, Sở Lăng Xuyên phát uy rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhìn anh không giống như đang đùa. Tố Tố vội vàng nói: "Đừng, ngày hôm qua em đã thua thật nhiều, anh để cho em chơi hôm nay để thắng lại một chút nhé. Em thắng liền trở về ngay, em sẽ không chơi nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thật sự là bó tay với cô. Anh kéo cô vào trong ngực, con ngươi đen sáng quắc nhìn cô chằm chằm: "Là em nói đấy nhé! Không được phép đổi ý. Nói được thì phải làm được, có nghe hay không? Em thắng, ngày mai sẽ không cho chơi nữa."
Nghe được anh lui một bước, Tố Tố liền vội vàng cam đoan, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, em cam đoan! Chỉ cần thắng thu lại của ngày hôm qua thua hết, em liền không chơi, ở nhà cùng với anh và cục cưng."
Gian kế trong lòng Sở Lăng Xuyên muốn đã đạt được. Anh buông cô ra, "Được! Một lời đã định. Bất quá quần áo của anh chưa giặt, em trước giặt quần áo giúp cho anh đã, anh đi trước giành chỗ giúp cho em."
"Được." Giặt quần áo thôi mà, chút lòng thành. Tố Tố cực kỳ vui vẻ, dù sao không thể chậm trễ chơi mạt chược được.
Hai người đạt thành hiệp nghị. Ngay sau đó Tố Tố vội vàng đi giặt quần áo cho anh. Mà Sở Lăng Xuyên thì đi đến trong nhà chính ủy, giành chỗ cho cô chơi. Tiểu Bao Tử còn đang ngáy ò ó o trong kia rồi, không biết cha mẹ trong lúc này đang tiến hành chiến đấu gì đó.
Sở Lăng Xuyên đi đến trong nhà chính ủy, nhìn thấy người chơi chà xát mạt chược đã đến, có ba chỗ, còn thiếu một chỗ là để chờ Tố Tố rồi. Anh đi đến trước mặt ba vị chị dâu, ho khan một tiếng, mới mở miệng: "Các chị dâu, cầu xin các chị một chuyện này."
"Chuyện gì vậy?" Ba vị chị dâu kia không hẹn mà cùng hỏi.
"Hôm nay nhất định các chị phải để cho bà xã của em thắng bài, tiền do em trả."
Ba vị chị dâu kia bị rối trí rồi!.
Tố Tố giặt quần áo xong, nhìn thấy Tiểu Bao Tử vẫn còn ngủ, vội vàng chuồn đi đến trong nhà chính ủy, tiếp nhận vị trí của Sở Lăng Xuyên, liền bảo anh về trông cục cưng. Còn cô thì tiến vào trên bàn mạt chược bắt đầu tiến hành một cuộc chiến đấu.
Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố đã đến đây, liền nhường lại vị trí, để cho Tố Tố chơi. Còn anh thì tràn đầy tin tưởng và đắc ý trở về nhà. Cô nhóc này, anh không tin không trị được cô, chờ đó mà chừa chơi mạt chược đi.
Anh ở nhà xem TV trong chốc lát, Tiểu Bao Tử đã tỉnh, anh liền mang con trai đi chơi. Trong nhà trẻ của đoàn bộ phận có thật nhiều bạn nhỏ và đồ chơi, nơi đó chính là nơi mà Tiểu Bao Tử thích thú nhất. Cậu nhóc đi đến đó sẽ không nguyện trở về nhà. Trừ bỏ được chơi đùa, còn có rất nhiều các bạn nhỏ khác nữa, đương nhiên cậu nhóc lại càng không nguyện ý trở về nhà.
Sở Lăng Xuyên mang theo con trai chơi đến khoảng năm giờ mới về nhà. Vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi cơm thơm, xem ra, đồng chí An Nhược Tố đã giải trí xong, đã trở về nhà làm hiền thê lương mẫu (*) rồi.
(*) Hiền thê lương mẫu: Người vợ hiền, người mẹ mẫu mực.
"Mẹ!" Tiểu Bao Tử vừa vào đến cửa liền kêu, "Đói, bụng bụng đói đói, muốn ăn cơm cơm."
Tố Tố từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cả đầu con trai của mình đầy những mồ hôi, cười híp mắt nói: "Mẹ làm đồ ăn rất ngon cho con ăn nhé! Rất nhanh là có thể ăn cơm được rồi. Trước con trước đi rửa sạch bàn tay nhỏ bé của con đi đã, có được không nào?"
"Được ạ." Tiểu Bao Tử đáp lại đồng thời cũng lôi tay của Sở Lăng Xuyên đi tới phòng vệ sinh. Sở Lăng Xuyên nhìn xem Tố Tố. Ha, tâm tình cô rất tốt sao, chắc là thắng không ít tiền rồi.
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa tay rồi cùng đi ra. Hai cha con đi đến bên cạnh bàn cơm ngồi xuống, có thể nhìn xem đồ ăn trên bàn. Bữa cơm tối hôm nay thật là phong phú, còn có cả cá nữa! Tiểu Bao Tử thích nhất món này.
Người một nhà cùng nhau vây quanh bàn ăn, Tiểu Bao Tử tự ngồi một mình ở trên một cái ghế ở giữa cha mẹ. Cu cậu tự xúc ăn ngon lành món cá và thịt mà ba mẹ đã gỡ hết xương, thật thơm ngon.
Sở Lăng Xuyên vừa ăn cũng vừa nhìn về Tố Tố, hỏi cô: "Bảo bối, hôm nay tình hình chiến đấu như thế nào."
Vừa nói tới thắng tiền, Tố Tố cũng rất kích động: "A, em nói cho anh biết nhé. Em thắng được 800 đồng đó. Hôm nay chơi bài gặp vận may quá tốt. Còn chưa đánh đủ một vòng, các chị ấy đã không chơi nữa rồi. Cho nên em liền sớm sớm về nhà nấu cơm cho hai cha con ăn đó. Chỉ có điều không biết có phải là các chị ấy đã tính sai lầm rồi hay không, mà tại sao em lại có thể thắng được nhiều tiền như vậy nhỉ?"
Tha thứ cho cô! Cô vừa mới học xong được cách đánh bài, có thể chắc là không biết tính sổ. Hơn nữa nơi này đều là người mình, cô cũng lười quan tâm, người ta tính nhiều lên hay thiếu đi là bao nhiêu, cô cũng chưa từng bao giờ tính lại.
"Mọi người chơi khá lớn, cho nên em mới thắng nhiều như vậy phải không?" Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng Tố Tố vui vẻ như vậy, trong lòng cười ngất rồi. Cô nhóc này vẫn còn chưa biết những số tiền mà cô đã thắng kia là của anh, vừa khéo 800 đồng. Người ta đều thua cho cô, đương nhiên là sẽ không chơi cùng cô nữa, "Bảo bối, hiếm khi có được dịp em thắng được nhiều như vậy, thế nào cũng phải chia một nửa cho anh chứ nhỉ?"
Nói xong anh uống canh cá, mà Tố Tố cũng là giang tay nói: "Không được, không có để chia đâu, em đã tiêu hết mất rồi!"
Phốc!
Sở Lăng Xuyên phun ra, cô vậy mà đã tiêu hết rồi!
Tố Tố vẻ mặt không hiểu, "Có chuyện gì vậy, canh nóng quá à? Cũng đã là người lớn như vậy rồi! Tiểu Bao Tử còn biết là thời điểm trước khi uống canh cần phải thổi khe khẽ cho nguội nữa là! Anh vậy mà còn không bằng con trai đó! Đã hết nóng chưa?"
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên lắc đầu nói không có việc gì. Tố Tố cũng đưa khăn giấy cho anh. Anh tiếp nhận khăn giấy, lau miệng, "Bà xã bảo bối ơi, em nói một chút anh nghe, 800 đồng ấy em đã mua cái gì rồi hả?"
"Anh không thấy được hay sao? Em đã thay đổi rèm cửa sổ, drap giường vỏ chăn, còn có đèn trong nhà, bộ đồ ăn, mua cho Tiểu Bao Tử một bộ quần áo, sẽ không ngẫu nhiên tùy tiện mà mua những thứ thượng vàng hạ cám đâu."
Tố Tố nói sơ qua, lúc này vẫn còn còn cao hứng phấn chấn. Dù sao cũng là tiền cô thắng được mà, @MeBau*@@ cho nên sẽ tùy tiện tiêu xài, có vẻ cũng không đau lòng.
Sở Lăng Xuyên lại lặng yên rơi lệ. Bảo bối, đây chính là tiền tiêu vặt của anh đó. Nhưng mà, anh không thể nói ra được, chỉ có thể yên lặng bi thương trong lòng. Anh xem tình hình thế này đúng là dở khóc dở cười rồi, "Bà xã, em đã nói lời thì phải giữ lời đó. Em đã thắng nhiều như vậy rồi, như vậy từ nay về sau em phải từ bỏ, không được chơi bài nữa, biết không?"
"Như vậy sao được chứ! Sở Lăng Xuyên anh xem đó, tay em có vận khí tốt như vậy, không chơi nữa thì rất đáng tiếc! Ngày mai khẳng định em vẫn còn có thể tiếp tục thắng bài, chờ ngày nào đó có dấu hiệu bị thua, dinendian. lơqid]on, em lập tức không chơi bài nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thực sự hết chỗ nói rồi, nằm sấp đầu xuống ở trên bàn ăn, tay nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm một cái vào mặt bàn: "An Nhược Tố em muốn chọc giận chết anh hả? Anh đã phải chịu hy sinh lớn như vậy rồi, vậy mà em lại lật lọng, nói không giữ lời."
Tố Tố nhìn cái bộ dạng của Sở Lăng Xuyên đấm lên mặt bàn như vậy, tuy rằng cô không biết anh đã hy sinh cái gì. Bất quá cô bị bộ dáng kia của anh chọc cười, liền ghé qua đưa tau vỗ vỗ lên bả vai anh: "Sở Lăng Xuyên, anh hãy bình tĩnh bình tĩnh lại! Anh nên biết, nữ nhân thiện biến (*) mà! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Em cam đoan chỉ cần có dấu hiệu thua, em liền lập tức thu tay lại."
(*) Nữ nhân thiện biến: sở trường của người phụ nữ là hay biến đổi
Hừ! Lời nói này của cô cũng không đáng tin nữa, thua lại nghĩ muốn phải thắng trở lại, thắng lại muốn thắng nhiều thêm vài lần nữa! Đồ lật lọng! Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu, hung hăng cắn mạnh một miếng vào chiếc bánh màn thầu ở trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn cơm!"
Tố Tố toàn thắng!
Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên đi rửa bát, Tố Tố ở phòng khách chơi với Tiểu Bao Tử. Cô nhãng đi một cái, không chú ý, Tiểu Bao Tử liền một mình đi vào trong phòng ngủ. Cu cậu dẫm lên một chiếc ghế nhỏ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cố hết sức lấy cái chậu hoa ở trên bàn đầu giường xuống. Thế nhưng cậu nhóc lại không đỡ nổi chậu hoa, làm cho cả cái chậu nhựa rơi xuống đất. Cu cậu lại leo xuống khỏi cái ghế nhỏ, rồi sau đó coi cái chậu hoa kia chính là bô để đựng nước tiểu của mình.
Tiểu tiện là quan trọng, toilet là cái gì, đối với Tiểu Bao Tử mà nói, tất cả đều là phù vân cR!
Lúc chín giờ, Tiểu Bao Tử mệt nhọc rồi, liền đi tìm ba ba Sở Lăng Xuyên để tắm rửa sạch sẽ cho mình. Nhóc đã buồn ngủ rồi. Tố Tố thì vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, chờ Tiểu Bao Tử tắm rửa sạch sẻ đi ra. Sau đó cô đón lấy cậu nhóc từ trong lòng Sở Lăng Xuyên, hôn mấy cái, cũng ôm nhóc đi về phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên theo sát phía sau.
Đi đến bên giường, rốt cục Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nhìn thấy mấy bông hoa giấy trong chậu hoa nằm ở trên mặt đất, giống như bị cái gì xối vào vậy, mềm xìu quá xá, có cảm giác giống như bị sương làm cho táp đi vậy. Hơn nữa màu sắc rực rỡ của những bông hoa kia cũng đã bị loang ra, nhiễm vào với nhau cùng một chỗ.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng đồng thời sửng sốt một chút, rồi sau đó nhìn về Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc ngồi ở trên giường, hai bàn tay nhỏ vạch lên chân trần, ngửa đầu, dùng đôi mắt to nhìn ba mẹ, còn chu cái miệng nhỏ, dùng giọng nói non nớt đáng yêu nói: "Tưới hoa hoa."
Tố Tố nằm sấp ở trên giường cười không ngừng, Sở Lăng Xuyên cũng bật cười, xoay người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử một cái thật kêu. Sau đó, dùng râu của anh cà cà lên mặt cậu nhóc. Tiểu Bao Tử cũng cười rộ lên khanh khách, chống đỡ vào mặt ba ba để râu không cọ lên mặt mình nữa.
Náo loạn chơi đùa trong chốc lát, Tiểu Bao Tử nằm ở trong lòng Tố Tố nặng nề ngủ thiếp đi. Sở Lăng Xuyên cũng nằm ở một bên Tiểu Bao Tử chuẩn bị ngủ. Tố Tố lại cảm thấy ngày hôm nay Sở Lăng Xuyên có chút hơi quái dị.
Bởi vì Sở Lăng Xuyên này là kẻ ham sắc. Có thể rất dễ dàng mỗi ngày ôm bà xã ngủ, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội vận động. Cho nên chỉ cần sau khi Tiểu Bao Tử ngủ rồi, thì trong lúc đó anh sẽ chuyển dời Tố Tố đến một phòng ngủ khác, làm cái chuyện mà anh thích làm nhất. Suốt nửa tháng qua, mỗi ngày anh đều như vậy.
Hôm nay, người này lại ngoan ngoãn ngủ như vậy, thật khác thường quá rồi, tuyệt đối rất khác thường. Đừng hiểu lầm! Cô không phải là nghĩ muốn cùng anh này nọ cái gì, chỉ là cô thật sự là cảm thấy rất kỳ quái. Không nhịn được, cô liền đánh giá trên dưới một lượt, cuối cùng, cô cho ra kết luận là, nhất định là anh đã mệt mỏi rồi! Hắc hắc!
Tắt đèn ngủ.
Tố Tố ngủ rất sâu rất ngon lành. Cô cũng không biết là mình đã ngủ được bao lâu, liền mơ hồ cảm giác mình bị người khác ôm lấy. Dù sao cũng không phải là người khác, cho nên cô tiếp tục an tâm ngủ.
Bất đắc dĩ, có người không để cho cô ngủ ngon lành. Ai đó đã chụp lên mặt cô, ai đó ở cầm lấy mềm mại ở trước ngực cô vò loạn, ai đó còn túm lấy áo ngủ của cô... Trừ bỏ Sở Lăng Xuyên ra thì còn có ai khác nữa đây, nhất định là anh rồi.
Cô thật mệt mỏi, thật mệt mỏi. Cô buồn ngủ, cho nên, mặc kệ anh ép buộc thế nào, cô cũng không muốn tỉnh lại! Thế nhưng mà, khi thân thể của cô bị lấp đầy thì một khắc kia, cô rốt cuộc không thể ngủ nổi nữa.
Anh chính là như vậy, có đôi khi sẽ hôn môi cô rất nhẹ nhàng, chờ cô đã chuẩn bị tốt hoàn toàn. Có đôi khi anh liền trực tiếp muốn cô như vậy. Hai loại hình bắt đầu, kết quả đều như nhau, thế nhưng đều làm cho cô trầm luân không cách nào tự kiềm chế được.
Tố Tố mở hai mắt mê hoặc. Cô nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang ghé vào ở trên người cô. Tố Tố có một loại cảm xúc muốn dùng một cái tát đập bay sự xúc động kia của anh. Cô còn đang muốn nổi bão lên đây, thế nhưng anh lại có chút nặng nề nhào đến...
A....
Cô không nhịn được hừ lên một tiếng buồn bực. Tất cả những lời cô muốn nói đều bị anh đụng nát ở giữa môi với răng cô. Hai tay của cô không nhịn được liền bấu víu vào bờ vai của anh. Chờ sau khi đã trì hoãn một chút, cô mới phiền não đánh đấm lên bả vai của anh, hạ thấp giọng xuống, mắng anh: "Sở Lăng Xuyên, anh thật phiền chết rồi, phiền chết rồi...."
Sở Lăng Xuyên cười với vẻ mặt đã thực hiện được mưu kế, cúi đầu xuống hôn lên cái miệng nhỏ của cô, tận tình giữ lấy sự tươi ngọt của cô. Tố Tố nhìn thấy thân thể của anh ở trên người cô lên lên xuống xuống, tâm cũng lên lên xuống xuống theo.
Một đêm triền miên.
Sáng ngày hôm sau, Tố Tố tê rần cả người, đừng nói đi chà xát mạt chược, chỉ rời giường thôi cũng đã là một vấn đề rồi. Cô ngủ một giấc đến hơn mười giờ, nhưng cả người vẫn vô cùng mệt mỏi. Cô mơ mơ hồ hồ đi từ phòng ngủ ra ngoài, nhìn thấy hai cha con đang chơi đùa ở trong phòng khách.
Tiểu Bao Tử đang chơi xếp gỗ, nhìn đến mẹ rốt cục đã rời giường, cái đầu nhỏ của nhóc liền tựa vào trên người ba ba, hướng về phía Tố Tố cười khanh khách nói: "Mẹ... giống con heo lười, con heo lười lười...."
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy đã muộn, đã làm buổi chà xát mạt chược của Tố Tố bị chậm trễ rồi, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Tố Tố thì lườm anh một cái trắng mắt, đi qua, ngồi xuống trên thảm trải sàn, ôm Tiểu Bao Tử hôn một cái, rồi sau đó chọc cù cho cậu nhóc một trận: "Ai là con heo lười lười hả? Ba ba mới là con heo lười lười, có đúng hay không?"
Tiểu Bao Tử cười khanh khách, cũng co cả thân mình nhỏ bé của mình hướng vào trong lòng Sở Lăng Xuyên để trốn. Sở Lăng Xuyên một phát ôm luôn con trai vào trong lòng, nói với Tố Tố: @MeBau*@@ "Điểm tâm ở trong nồi, em mau đi ăn đi!"
Tố Tố thừa dịp con trai ngồi xoay lưng lại với mình, không nhìn thấy được, liền đứng dậy đá một cước vào trên chân anh. Đương nhiên là cú đã của cô không có gì lực đạo gì rồi. Cô đá một cái anh để xả bớt một chút oán hận, sau đó mới chịu đi rửa mặt ăn cơm.
Thật đáng buồn cho Tố Tố, ăn điểm tâm không bao lâu lại phải ăn cơm trưa. Hơn nữa buổi tối do ngủ không ngon, cả người thấy choáng váng, chóng mặt, trong lòng càng thêm thống hận đối hành vi của Sở Lăng Xuyên.
Cơm trưa là Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố ăn không nhiều lắm. Sau khi ăn xong, Tiểu Bao Tử theo thói quen liền đi ngủ trưa. Còn Tố Tố thì bắt đầu đàm phán cùng với Sở Lăng Xuyên ở trong phòng khách.
Cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa, hai mắt thật nghiêm túc nhìn vào anh, gằn từng chữ: "Đồng chí Sở Lăng Xuyên, em nghiêm túc cảnh cáo anh, về sau không cho phép khi em đang ngủ không được làm cái chuyện này nọ kia nữa, có nghe hay không?"
Sở Lăng Xuyên làm vẻ mặt không hiểu, cố ý giả bộ hồ đồ hỏi lại cô, "Không cho làm cái chuyện này nọ kia nữa gì cơ?"
"Không cho làm... Không cho làm...." Tố Tố mặt ửng đỏ, nói cà lăm đến nửa ngày, rốt cục đành phải nói thẳng ra, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Không cho phép làm cái chuyện ấy, không cho phép quấy rầy giấc ngủ của em! Nếu như anh tái phạm, cẩn thận đầu anh thành cái đầu heo đó." Nói xong Tố Tố nâng tay lên, ôm lấy mặt anh mà chà đạp.
"Buổi tối không cho, vậy thì làm bây giờ vậy!" Sở Lăng Xuyên nói xong một tay lấy bế Tố Tố dậy, nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ. Tố Tố trực tiếp hết chỗ nói rồi! Hừ! Sở Lăng Xuyên có phải là người hay không vậy? Anh lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy chứ! Thật là bội phục, bội phục!
Đến cuối cùng Tố Tố cũng không thể đi chơi mạt chược được nữa. Một ngày này, cô trừ bỏ ngủ chính là ở nhà cùng chồng và con trai. Cô bị Sở Lăng Xuyên hãm hại mà...
Thời điểm ngày hôm sau, dì cả của cô đã tới rồi, Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn làm chuyện xấu cũng không thể làm được rồi. Lại cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn, ngày hôm qua anh bắt được thời cơ, bằng không lại bị dì cả của cô làm cho chậm trễ.
Ở trong bộ đội ở nửa tháng, Tố Tố có chút nhớ ba mẹ mình rồi. Tiểu Bao Tử cũng lẩm bẩm bà ngoại ông ngoại. Mặc dù ở nơi này chơi vui vẻ, kỳ thực trong lòng cu cậu cũng rất nhớ đến những người thân thích của mình!
Cuối tháng bảy, Sở Lăng Xuyên bắt đầu bận rộn, tháng tám có một cuộc diễn tập đại quy mô, không thể thường xuyên ở bên cùng cô và con trai nữa. Cho nên, Tố Tố quyết định cần phải đi về nhà.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội đến bây giờ đã được hai tuần lễ rồi. Sở Lăng Xuyên không thời gian đưa hai mẹ con về, cho nên đã nhờ cho lái xe đưa Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi về nhà. Lần tạm biệt này là cách tròn một tháng.
Tiểu Bao Tử ở cùng với ba ba ở cùng nhau lâu như vậy, tình cảm càng thêm sâu đậm. Mỗi ngày cu cậu đều có thể được nhìn thấy ba mẹ, đột nhiên bỗng chốc lại phải tách ra với ba ba, cậu nhóc cứ ru rú ở trong lòng Sở Lăng Xuyên oa oa khóc lên thật lớn.
Sở Lăng Xuyên bị tiếng khóc của con trai làm cho trái tim như bị nhéo chặt lại một chỗ. Anh phải dỗ dành cậu nhóc, để cho cu cậu không khóc nữa. Phải dỗ hồi lâu, Tiểu Bao Tử mới bằng lòng rời đi khỏi ngực của anh, được Tố Tố ôm vào trong lòng.
Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng nhìn Sở Lăng Xuyên, "Ba ba, về nhà... về nhà."
Sở Lăng Xuyên nâng bàn tay to thô sáp lên lau nước mắ cho con trai, "Ba ba còn bận công tác, khi nào xong công tác ba ba sẽ trở về nhà. Con trai ngoan, con nín khóc đi nào, bằng không không phải là nam tử hán nữa rồi."
Tố Tố vỗ vào lưng Tiểu Bao Tử, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Có lẽ là luyến tiếc! Cô có cảm giác, cảm thấy theo chuyện chia tay lần này quả thực là chuyện làm cho lòng người thấy đau đớn. Cô không nhịn được, nói với anh: "Anh xong công việc rồi, hoặc là khi nào có cơ hội thì nhớ gọi điện thoại nhé, đừng quên gọi điện thoại về nhà đấy!"
"Anh nhớ rồi, bảo bối." Sở Lăng Xuyên nói xong không nhịn được nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô. Anh cũng chẳng quan tâm đang có tài xế ở đây, cứ thế ôm lấy hai mẹ con, "Chờ anh về nhé! Phải luôn nhớ đến anh đó, không cho phép em và con trai quên anh đâu nhé!"
Lần này xem như một tháng không được gặp nhau. Anh thực sợ An Nhược Tố và Tiểu Bao Tử quên mất anh, trở nên xa lạ hờ hững với anh. Như vậy thì này bao nhiêu cố gắng của anh đều bị uổng phí rồi! Anh thật sự cảm thấy lo lắng lẫn bất an.
Đầy lưu luyến, Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử lên xe, nói hẹn gặp lại với Sở Lăng Xuyên. Lái xe cũng lái xe chạy về phía cửa doanh trại. Sở Lăng Xuyên đưa mắt nhìn vợ con rời đi, trong lòng không rõ mùi vị.
Thời điểm xe vừa chạy đến cửa cửa chính doanh trại, lại ngừng lại. Chỉ thấy Tố Tố từ trên xe bước xuống, chạy tới hướng anh đang đứng. Cô giống một chú chim nhỏ nhào vào trong lòng anh, ôm lấy anh: "Em và con trai chờ anh về nhà."
Không đợi anh phản ứng kịp nâng tay ôm cô, cô cũng đã xoay người chạy đi rồi. Cô lên xe, đóng cửa, phất phất tay về phía anh. Xe lại khởi động lần nữa, rời xa khỏi tầm mắt của anh.
Sở Lăng Xuyên nhếch môi, mỉm cười.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử về nhà, Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống thật cao hứng. Đã nửa tháng không gặp Tiểu Bao Tử, vợ chồng già thật nhớ mong đưa cháu ngoại này rồi, nên cứ ôm Tiểu Bao Tử không buông tay.
Đã nhiều ngày Tiểu Bao Tử không nhìn thấy ông ngoại bà ngoại nên đương nhiên cũng rất cao hứng. Cu cậu cũng quên mất sự thương tâm phải chia tách với ba ba của mình. Dù sao nhóc vẫn còn là một đứa trẻ nít, buồn vui tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tố Tố đâu rồi nhỉ, thì cô đang hóng mát ở bên cạnh đây!
Trở về nhà, vào lúc ban đêm, khi Tố Tố ôm con trai ngủ, cô có cảm giác, cảm thấy như thiếu thiếu một chút gì đó. Lại có chút cảm thấy không quen, cứ trằn trọc mãi không yên. Đến cuối cùng cô mới hiểu được, là vì thiếu mất sự hiện hữu của anh.
Nửa tháng thôi, tuy rằng thời gian không là bao lâu, nhưng mà, mỗi ngày tỉnh lại cô cũng có thể nhìn đến anh. Họ cùng nhau làm bạn với con trai, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi tản bộ. Mỗi lúc trời tối, ở trong lòng anh cô yên ổn đi vào giấc ngủ.
Thói quen, thật sự một cái gì đó thật đáng sợ. Từng đã, cô quen với sự hiện hữu của anh, thích sự tồn tại của anh. Nhưng mà trong giây lát, không được gặp anh suốt hai năm... hai năm trờ kia đấy, cô lại quen với sự không tồn tại của anh. Thói quen sinh hoạt của cô lúc này chỉ có cha mẹ, con trai và bạn bè.
Đến lúc anh trở lại, cô cũng đã thành thói quen không có anh nữa rồi. Hiện tại, ngày qua ngày ở chung, lại đã làm cho cô bắt đầu thích ứng với thói quen này. Thậm chí cô còn ỷ lại đối với sự hiện hữu của anh, có thói quen với sự thân thiết, cưng chiều và yêu thương của anh.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Hiện tại, trong giây lát bên người không có anh như vậy, Tố Tố cảm thấy có chút không được quen lắm. Tựa như Tiểu Bao Tử, vừa rồi trước khi ngủ, theo thói quen gọi ba ba, muốn ba ba tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Nhưng mà, ba ba lại không có ở nhà.
Cuối cùng là Tố Tố đưa cậu nhóc đi tắm rửa. Xong xuôi, thời điểm đi ngủ, cậu nhóc còn lẩm bẩm gọi ba ba. Tố Tố lại phải giải thích cho cậu nhóc rằng, ba ba đang bận công tác, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn, cho nên phải tạm thời tách ra với hai mẹ con một thời gian ngắn. Ở trong lúc cô còn đang giải thích, cậu nhóc đã ngủ thiếp đi.
Nhìn xem khuôn mặt đáng yêu con trai, Tố Tố không nhịn được liền hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tiểu Bao Tử. Cô khẽ cười một chút, nhắm mắt lại, đếm cừu. Không biết cô đã đếm được bao nhiêu con cừu, rốt cuộc cô cũng đã ngủ thiếp đi.
*********
Sở Lăng Xuyên bận rộn cuộc diễn tập của anh, mà Tố Tố thì ở bên trong tòa thành của cô trải qua cuộc sống của cô. Bất quá, cô cũng không giống như Sở Lăng Xuyên, không có chuyện gì gọi là lớn. Cô chính là ở nhà cùng cha mẹ, quan tâm săn sóc cho đứa con trai nhỏ, @MeBau*@@ tìm gặp bạn bè họp mặt gì đó!
Hôm nay cô đã hẹn với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm rồi, buổi tối sẽ tụ họp gặp nhau. Đã hơn nửa tháng nay, ba chị em tốt các cô không được gặp nhau, tụ họp gặp gỡ là phải.
Tiểu Bao Tử vừa trở về nhà không được vài ngày, còn rất nồng nhiệt với ông ngoại và bà ngoại, cho nên không đòi đi cùng cô.
Năm giờ, Tố Tố từ trong nhà chạy lấy người. Cô lái xe đi đến nơi hẹn để gặp mặt. Ba cái đồ tham ăn gặp nhau, đương nhiên là sẽ hẹn gặp mặt ở tại một nhà hàng để ăn cơm, cũng là một quán cơm Tứ Xuyên.
Tố Tố là người đến đầu tiên. Cô không muốn phòng bao, tìm tới một vị trí ở gần cửa sổ, ngồi xuống. Nơi này làm ăn buôn bán thật cũng không tệ. Khách hàng đã gần như ngồi kín chỗ. Thời điểm này, người đến ăn đang đông đúc.
Đợi không đến mười phút đồng hồ, Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đều đã lần lượt đến. Nhìn qua khí sắc hai người thấy cũng không tệ lắm. Bất quá trong ba người, Tố Tố là người có khí sắc tốt nhất. Cho nên, hai bên khuôn mặt của cô liền bị Hàm Hàm cùng Tiểu Nhiên nhanh chóng nhéo chặt lấy.
Tố Tố rất muốn nói, cái bệnh ngược đãi lông của cô như thế này, đến khi nào thì mới có thể thay đổi sửa chữa được đây! Từ ngày xưa, khi đến trường mặt của cô liền đã bị véo như vậy. Đến nay cũng đã nhiều năm rồi, mặt cô bị véo như vậy mà cũng không bị biến dạng. Thật sự là ông trời đã phù hộ cho cô mà.
Ba người không nói thêm cái gì. Trước gọi món ăn đã, sau đó thì hàn huyên với nhau. Tiểu Nhiên mở miệng trước hỏi Tố Tố: "Hơn mười ngày qua không thấy cậu đâu, hôm nay nhìn rạng rỡ thế kia. Thế nào rồi, hiện tại cùng Sở Lăng Xuyên tương thân tương ái lắm phải không?"
"Chúng tớ vẫn như vậy mà, không nghĩ trước kia chỉ sống tức thời, cảm thấy cũng cũng không tệ, cho nên tận lực không nghĩ gì hết." Tố Tố nói xong nhìn về Hàm Hàm cùng Tiểu Nhiên: "Đừng nói về tớ nữa, hãy nói về tình hình hai ngươi gần đây ra sao đi?"
Tiểu Nhiên buông tay, nhún vai, "Như cũ."
Nói xong, liền nhìn về Hàm Hàm, Hàm Hàm thì chỉ hơi nhếch đầu mày: "Tớ ấy hả, đừng nói nữa, rất áp lực! Mẹ tớ chỉ sợ tớ không gả đi được...."
"Lại bảo cậu đi xem mắt sao?" Tố Tố và Tiểu Nhiên không nhịn được cùng kêu lên kinh ngạc.
Hàm Hàm lắc đầu, "Cũng không phải hẳn là như thế. Lúc trước thì có giáo huấn, còn bây giờ, ba mẹ tớ cực kỳ phản cảm đối với việc đi xem mắt. Cho nên, mục tiêu tập trung vào con cái của thân thích của bạn bè. Vừa vặn, đồng nghiệp trước kia của mẹ tớ có một người con trai, cũng đã ly dị rồi. Bây giờ đang nghĩ cách để tác hợp cho hai chúng tớ."
Tiểu Nhiên không nhịn được liền hỏi: "Người có bộ dạng như thế nào?"
"Gặp qua một lần rồi. Người trong nhà nói là, trước để cho chúng tớ làm bạn bè với nhau đã. Anh ta làm cho người khác có cảm giác thật thô kệch, nhưng đối nhân xử thế không tệ lắm, đi làm ở ngân hàng, đã hơn ba mươi tuổi rồi."
Tố Tố nghe, người này điều kiện không đến nỗi tệ. Nếu Hàm Hàm muốn kết hôn, vậy nhất định phải tìm một người đàn ông yêu thương cô, đối xử với cô tốt lại phải tin cậy: "Vậy vì sao vợ anh ta lại ly hôn?"
Tiểu Nhiên vội vàng bổ sung: "A, tốt nhất là hãy giống như trở mặt thành thù đi, bằng không nếu giống như tớ và Giản Ngọc Sanh, thì thật đúng là rất bi kịch đó."
"Theo hiểu biết bọn họ cũng là do người giới thiệu kết hôn. Sau khi kết hôn thì tính cách không hợp nhau, cho nên mới ly hôn." Hàm Hàm nói xong, Tiểu Nhiên hỏi cô: "Nếu như người không tệ, có thể nắm thì hãy nắm lấy cơ hội."
Hàm Hàm nghĩ hai chữ kết hôn thì lại nhớ đến Chu Gia Hiền, cả người rét run lên, "Tớ cảm thấy, tớ thật sợ hãi đối với hôn nhân rồi, không nghĩ muốn lại kết hôn lần nữa."
Tố Tố vỗ vỗ bả vai Hàm Hàm: "Đừng sợ, trên đời lấy đâu ra có nhiều loại người giống như Chu Gia Hiền kia được! Lại nói, mặc dù là có, thì cậu cũng sẽ không thể đều gặp gỡ phải xui xẻo như vậy được. Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng ép mình, cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Ừ, nói đúng lắm! Tớ nghĩ rằng tớ cũng không đến nỗi xui xẻo như vậy!" Hàm Hàm nói xong liền cười cười, nhưng mà Tố Tố vàTiểu Nhiên lại không thể cười nổi. Ba người các cô, người bất hạnh nhất kỳ thực chính là Hàm Hàm rồi, lại gặp phải một người cặn bã như Chu Gia Hiền kia.
Đang trò chuyện, thì đồ ăn cũng bắt đầu được đưa lên. Ba người cũng không tiếp tục tán gẫu trọng tâm về cái đề tài không vui kia nữa. Bọn họ nói sang một ít những chuyện khôi hài lý thú. Bất tri bất giác, bữa cơm chiều kết thúc, ba người cũng chia tay.
Hàm Hàm không lập tức trở về nhà ngay, mà là một mình đi đến quán bar. Cô không muốn về nhà, lại không có chỗ nào có thể đi. Cha mẹ yêu thương đối với cô, nhưng cũng chính là áp lực lớn nhất của cô. Cô không muốn lần nữa kết hôn. Cô đã quá đối với hôn nhân, đối với đàn ông rồi. Nhưng mà, cô không dám nói mấy lời này đối với cha mẹ. Cô sợ sẽ làm lòng của bọn họ bị tổn thương...
Cô không tìm được phương hướng của mình, không có cách nào sống vui vẻ được. Mỗi ngày cô bị nỗi thống khổ giày vò đến muốn phát điên lên mất. Chung quy cô muốn tìm một cách sống có thể làm cho mình tốt hơn một chút. Thả mình phóng túng, có lẽ lại là một cách sống khác.
Trong quán bar rất nhiều nam nữ. Hàm Hàm tìm một vị trí yên lặng ngồi xuống, gọi một loại rượu mà cô vẫn thích uống một thân một mình thưởng thức. Tiếng nhạc thật đinh tai nhức óc. Trên vũ đài có mấy vũ nữ ăn mặc khêu gợi đang uốn éo dáng người múa may.
Hàm Hàm cũng không biết mình đã uống được bao nhiêu chén, tóm lại đầu óc đã có chút mơ màng. Cô rõ ràng đã say, thế nhưng cô lại vẫn không cách nào quên được nỗi thống khổ lẫn bi thương ở trong lòng. Có lẽ cô cần phải uống nhiều rượu hơn nữa, phải say đến bất tỉnh nhân sự, như vậy mới có thể quên hết được mọi thứ thương tổn.
Say, rốt cục Hàm Hàm đã say. Một người đàn ông ngồi ở bên người cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên lưng của cô: "Chỉ có một mình thôi ư? Em có muốn tôi dẫn em đi đến một nơi nào đó để chơi đùa hay không?"
*****
Editor: Mẹ Bầu
Hàm Hàm quay đầu lại nhìn người đàn ông ở trước mắt. Cô nâng tay chống đỡ lên cái trán của bản thân, đôi mắt say lờ đờ mê mang nhìn anh ta, mồm miệng hỏi líu ríu lại, không rõ tiếng: "Có nhiều thứ chơi vui vẻ lắm sao, có thể quên hết được sự thống khổ, quên được bi thương hay không?"
Gã đàn ông kia ôm sát Hàm Hàm, môi tiến đến bên cạnh mặt cô, cúi đầu nói trầm trầm đầy mờ ám: "Tôi sẽ khiến cho em được vui vẻ, sẽ làm cho em được thoải mái, sẽ khiến cho em sung sướng đến quên hết mọi thứ chuyện không vui!"
Gã đàn ông nói xong liền ôm lấy eo của Hàm Hàm, đỡ cô lên. Giờ khắc này, có lẽ trong lòng Hàm Hàm cũng hiểu rõ, @MeBau*@@ cô đi cùng với người đàn ông này thì sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng mà cô lại không hề cự tuyệt.
Hàm Hàm được gã đàn ông kia dìu đi ra khỏi quán bar. Bởi vì say rượu, thân thể của cô gần như là dựa hẳn vào ở trong lòng gã đàn ông kia. Bước chân của cô thất tha thất thểu đi theo sát hắn tới một chiếc xe dừng ở bên cạnh.
Ngay tại lúc cô lên xe chuẩn bị rời đi, một người nhân viên phục vụ đuổi theo tới: "Tiểu thư, túi của cô này!"
Nhưng mà, Hàm Hàm đã không nghe được nữa rồi, cô bị chiếc xe kia chở đi, chạy về phía hướng một nơi mà cô không biết.
Khi người nhân viên phục vụ đứng ở nơi đó dieendaanleequuydonn đang định trở về, thì chuông điện thoại di động của Hàm Hàm ở trong túi vang lên. Người nhân viên phục vụ do dự một chút liền mở túi ra, móc chiếc điện thoại di động của Hàm Hàm ra, nhận cuộc gọi. Người goi điện thoại đến lúc này nhất định là người nhà hoặc là bạn bè, anh ta có thể đưa cho bọn họ mang đồ vật này đi.
"A lô, xin chào!"
Người gọi điện thoại chính là La Vĩ Khôn. Vừa nghe thấy đây là giọng đàn ông, anh liền giật mình một cái, vội vàng hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là nhân viên phục vụ quán bar Kim Điển. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Vừa rồi nữ sĩ kia đã bỏ quên túi ở trong quán bar. Nếu anh là người nhà của cô ấy hoặc là bạn bè, xin nói lại cho cô ấy biết, hoặc là tới đây nhận lại đồ giúp cho cô ấy."
Quán bar Kim Điển? Một người như La Vĩ Khôn thì đương nhiên sẽ không xa lạ gì đối với một nơi như thế này. Anh không khỏi nhíu mày, Hàm Hàm đi quán bar rồi sao? Anh vội vàng hỏi lại: "Hiện tại cô ấy đã đi nơi nào rồi?"
"Đã cùng với một người đàn ông đi rồi."
"Cái gì?" La Vĩ Khôn thiếu chút đã dậm chân. Cô vậy mà lại cùng với một người đàn ông đi đâu kia chứ? Loại tình huống này như thế nào, không cần nghĩ cũng biết! Lúc này trong lòng anh vô cùng nóng nảy, "Xe đi về hướng nào rồi, còn nhớ được bảng số xe không? Tôi là bạn trai của cô ấy, chúng tôi cãi nhau, tâm tình của cô ấy không tốt. Tôi sợ cô ấy sẽ gặp chuyện không may, cho nên xin anh hãy nói với tôi, tôi vô cùng cảm kích."
Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy La Vĩ Khôn nói ra thân phận, liền nói cho anh biết, "Xe chạy về hướng Bắc Lâm rồi." Nhân viên phục vụ nói xong cũng nói cho La Vĩ Khôn biết bảng số xe. Người đàn ông kia là khách quen của nơi này rồi, cho nên vừa vặn anh ta thật sự rất thuộc bảng số xe.
La Vĩ Khôn cúp máy, trong lòng vô cùng lo lắng. Anh lên xe chạy về hướng Bắc Lâm. Hừ! Anh đang ở cửa nhà cô đợi đến nửa đêm cũng không thấy được người. Vậy mà cô lại có thể đi mua say sưa, còn dám bỏ đi cùng với người đàn ông khác nữa.
Người đàn ông kia, nếu như hắn dám đụng đến Hàm Hàm một chút, anh sẽ băm chặt hắn ra! Mẹ kiếp!
La Vĩ Khôn tìm người, đương nhiên là có biện pháp của mình. Anh gọi một cú điện thoại, sau đó anh cho xe chạy tới hướng Bắc Lâm. Lúc này thì cũng vừa vặn nhận được cuộc điện thoại gọi trở lạ. Người ở đầu điện thoại bên kia nhất nhất thông báo cho anh biết chủ nhân của chiếc xe kia tên họ gọi là gì, số điện thoại là bao nhiêu.
Sau khi nói cám ơn, La Vĩ Khôn vội vàng gọi điện thoại cho người đàn ông kia. Điện thoại của người đàn ông kia vang lên vài tiếng, nhưng vẫn không có người nhận. La Vĩ Khôn phát điên lên, chỉ muốn ném điện thoại di động đi. Anh lại bấm lại số một lần nữa, rốt cục có người nhận. Không đợi người bên kia nói chuyện, anh đã giận dữ rống lên: "Nếu mày dám động đến người phụ nữ kia một chút, tao sẽ phế mày ngay lập tức!"
"Mày là ai?"
"Tao là chồng cô ấy! Nếu không muốn chọc vào sự phiền toái, thì tốt nhất nói cho tao biết cô ấy đang ở đâu. Tao đã có thể lấy được điện thoại của mày thì những việc khác tao cũng có thể làm được!"
Người bên kia trầm mặc một chút, nói tên một cái khách sạn. La Vĩ Khôn cúp máy, cũng cho xe chạy nhanh về hướng khách sạn kia.
Sau khi La Vĩ Khôn chạy xe đến khách sạn. Anh đến cửa phòng mà Hàm Hàm đang ở, gõ cửa mãi nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh đành phải tìm nhân viên khách sạn đến mở cửa cho. Anh mở cửa đi vào, không thấy gã đàn ông kia đâu, chỉ thấy Hàm Hàm đã say khướt đi từ trong phòng vệ sinh ra ngoài.
Anh bước một bước to đi qua, một tay vòng ôm lấy cô, nghĩ muốn hung hăng mắng cô một trận, tại sao lại phải như vậy, tại sao lại muốn lựa chọn sống phóng túng và sa đọa như vậy! Chẳng lẽ, cô cùng với anh, lại không thích thú bằng so với sự phóng túng và sa đọa này hay sao?
Nghĩ muốn hung hăng giáo huấn cho cô một trận, nhưng khi nhìn thấy cô say rượu, ánh mắt tràn đầy u buồn, thì cuối cùng anh cũng không nói được một lời nào nữa. Những lời đầy lửa giận kia lại hóa thành một cái hôn trừng phạt, rơi vào trên bờ môi của cô.
Hàm Hàm tránh một chút cũng không tránh. Cô đang cực kỳ buồn bực đây! Người đàn ông vừa rồi không phải là La Vĩ Khôn thì còn ai vào đây nữa. Thế nào bỗng chốc người liền thay đổi như vậy. Hừ! Đầu cô thật choáng váng, thật choáng váng. Cô không giãy dụa cũng không tránh ra, mà thực sự cô cũng không còn khí lực để mà giãy dụa nữa. Chỉ có thể mặc cho nụ hôn của anh tàn sát bừa bãi ở trên làn môi của cô.
La Vĩ Khôn vừa hôn liền không có cách nào để dừng lại được. Anh muốn cô, sẽ không thể bỏ qua cô. Anh duỗi cánh tay dài ra, bế ngang cô lên, nhét vào trên giường lớn. Anh cũng theo đó áp người xuống, chiếm lấy đôi môi đã lâu ngày không gặp, thân thể của cô, đoạt lại hết thảy hết thảy những gì thuộc về anh, liều chết triền miên....
Sáng ngày hôm sau, khi Hàm Hàm tỉnh lại thì chỉ cảm thấy đau đầu. Hơn nữa trên người thấy nặng trĩu, đang bị cái gì đó đè nặng. Cô mơ hồ trong chốc lát, sau đó trong lòng đột nhiên cả kinh, nhớ ra cái gì đó.
Người đàn ông xa lạ đàn ông, cái ôm xa lạ! Cô thật sự phóng túng bản thân mình rồi. Cô thật sự đã cùng với người đàn ông xa lạ rồi!
Cho dù là say rượu, thế nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ được đại khái những chuyện xảy ra đêm qua. Rõ ràng đó là lựa chọn của bản thân mình, thế nhưng giờ khắc này cô lại hối hận. Cô yên lặng nhìn một mảnh da thịt trần truồng trước mắt. Đến lúc này cô cũng mới hồi phục lại tinh thần. Là một cái ôm của người đàn ông, mà áp ở trên người cô chính là cái chân cùng cánh tay của người đàn ông.
Nhưng vì cái gì, hết thảy lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Cô nỗ lực triệt để nhoài người hướng ra bên ngoài, ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn rõ mặt của người đàn ông đang ôm cô, thì đã triệt để cả kinh, giống như bị mất đi phản ứng rồi. Thiếu chút nữa thì cô đã thất thanh hô lên cái tên của anh, La Vĩ Khôn!
La Vĩ Khôn đã sớm tỉnh giấc. Hàm Hàm khiếp sợ, ánh mắt hoảng loạn vừa vặn chống lại ánh mắt âm trầm bất định của anh. Tuy rằng lần trước từng đã có một lần có tình huống giống như vậy, nhưng mà, lúc này đây thì lại khác. Cô đi mua sự say sưa, muốn phóng túng một lần, thế nhưng đối tượng phóng túng thế nào lại trở thành La Vĩ Khôn như vậy! Ngay tại thời điểm cô đang khiếp sợ, thì truyền đến một hồi tiếng gõ cửa. Cô sợ tới mức cả người liền khẽ run rẩy.
La Vĩ Khôn lạnh lùng nhìn cô một cái. Anh đứng dậy, trên người chỉ bọc một chiếc khăn tắm cứ thế đi xuống giường, ra mở cửa. Hàm Hàm cũng nhanh chóng đi tìm quần áo của mình để mặc vào. Thế nhưng mà tìm mãi không thấy đâu, cô chỉ có thể lui vào trong chăn.
Vốn là đã đủ khiếp sợ rồi, nhưng sau khi cô nhìn thấy vài người từ cửa bước vào, thì cô lập tức cả kinh đến gần như muốn ngất đi, lỡ miệng kêu to lên: "Ba ba, mẹ!"
Xong rồi, Hàm Hàm cảm thấy thế giới của cô đã đến ngày tận thế rồi!
← Ch. 118 | Ch. 120 → |