Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 117

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 117
Đêm nay anh không về
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố thay đổi quần áo đi ra ngoài, ôm Tiểu Bao Tử đang nỉ non rất thương tâm đi xuống lầu. Đương nhiên là Sở Lăng Xuyên đi theo ở phía sau cùng ra ngoài. Bất quá anh thức thời không trêu chọc đến hai mẹ con, chỉ là đứng ở xa xa để quan sát, nhìn ngó.

Lúc mới đầu Tiểu Bao Tử còn khóc lóc rất tủi thân, thế nhưng khi đến quảng trường trong tiểu khu, chơi thang trượt, chơi đu dây gì đó, thì chỉ chốc lát sâu lại vui vẻ ra mặt rồi. Nhóc chơi đùa cùng các bạn nhỏ đến quên hết tất cả.

Tố Tố ở một bên nhìn con trai, trong lòng vừa nghĩ, thế nào mà cô lại phát hỏa lớn như vậy chứ! @MeBau*@@ Cô thực sự cũng không rõ mình như thế nào nữa. Cô cũng không phải là một người nóng tính mà... Tố Tố lắc lắc đầu, đến cuối cùng cô cho ramột cái kết luận, thì ra là vì cô thấy rất đau lòng vì con trai. Đúng như vậy rồi, nhất định là như vậy.

Sở Lăng Xuyên tiến đến bên người Tố Tố, đưa tay cầm lấy tay cô. Trong lúc tức giận, mẹ của Tiểu Bao Tử thật không chút khách khí liền vứt bỏ tay ba ba của Tiểu Bao Tử sang bên, chỉ còn thiếu nói với anh hai chữ: Biến đi.

Bỏ tay Sở Lăng Xuyên ra, Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử đỡ cho đi lên thang trượt. Cậu nhóc nói thế nào vẫn còn có chút vụng về, dù thật cố hết sức nhưng tự mình vẫn không lên được. @*dyan(lee^qu. donnn), Được sự giúp đỡ của mẹ, nhóc liền đi lên rất dễ dàng.

Cậu nhóc chơi đùa khiến cho mồ hôi đầy đầu, rốt cục cũng đã mệt mỏi. Tố Tố nhìn thời gian không sai biệt lắm, cũng mang theo Tiểu Bao Tử đã chơi thoải mái đi về nhà. Tiểu Bao Tử nằm sấp ở trên vai mẹ lặng yên nhìn về ba ba ở phía sau, đôi mắt to chớp chớp.

Sở Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai này, nhăn mặt với Tiểu Bao Tử đang ghé vào trên bờ vai của Tố Tố. Thế nhưng mà cậu nhóc vẫn còn nhớ thù trước, liền chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên bờ vai Tố Tố không thèm nhìn anh.

Về đến nhà, Tố Tố trước cho Tiểu Bao Tử uống nước, rồi sau dẫn cu cậu đi rửa ráy một chút. Từ phòng vệ sinh đi ra, cậu nhóc ngồi ở trên tấm thảm nhỏ tự mình chơi đồ chơi. Tố Tố lườm Sở Lăng Xuyên một cái trắng mắt, đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm chiều.

Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng Tố Tố, rồi lại nhìn con trai đang ngồi chơi đồ chơi của mình ở dưới đất. Anh không biết nên dỗ người nào trước. Nghiên cứu một chút, anh nghĩ vẫn nên trước dỗ con trai đã. Dù sao bà xã tức giận với anh, cũng là bởi vì xót con trai chứ sao.

Tiểu Bao Tử đang ngồi chơi xếp gỗ. Cu cậu chơi thật rất chuyên chú. Sở Lăng Xuyên ngồi xuống ở bên người Tiểu Bao Tử, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tiểu Bao Tử. Nhưng cậu nhóc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ di chuyển cẳng chân cùng cái mông, xoạt một cái, xoay người đi, để lại cho anh một cái lưng, tiếp tục chơi đồ chơi của mình.

Một động tác xoay người nho nhỏ kia của con trai, làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy vừa đáng yêu, Dieenndkdan/leeequhydonnn lại cũng vừa buồn cười. Anh cũng xoay người, giống như con sư tử bò tới phía đối diện với Tiểu Bao Tử, làm một cái động tác cùng tiếng kêu của sư tử.

Tiểu Bao Tử rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt to chớp chớp nhìn Sở Lăng Xuyên. Cái miệng há ra để lộ ra mấy chiếc răng trắng, nhưng cu cậu không cười, không khóc, mặt cũng không chút biểu cảm. Nhóc con bướng bỉnh này, không biết trong lòng cu cậu đang nghĩ gì nữa.

Thấy cậu nhóc không cười, Sở Lăng Xuyên lại diễn sang trò con khỉ. Thế Tiểu Bao Tử vẫn không chút phản ứng, cứ ngồi ở chỗ kia lặng yên xem vì sao Sở Lăng Xuyên ở đàng kia cứ lăn qua lăn lại như vậy. Dường như cu cậu đang nghi hoặc, hình như ba ba mình đang bị làm sao ấy thì phải?

Sở Lăng Xuyên đã tự mình bắt chước hết tất cả những động tác của các loại động vật mà anh có thể bắt chước. Thế nhưng con trai lại vẫn một mặt lạnh nhạt nhìn anh, không có nửa điểm phản ứng. Sở Lăng Xuyên thực sự đã bị con trai của mình đánh bại! Cậu nhóc thật có lòng ghê, thực sự ghi hận anh sao? Mới lớn được một chút thôi mà?

Kỳ thực Tiểu Bao Tử không phản ứng không phải giống như là Sở Lăng Xuyên đã suy nghĩ như vậy. Cậu nhóc chính là đang chuyên chú nhìn để học tập, bắt chước ba ba thôi. Thấy ba ba không biểu diễn nữa, cu cậu lại tiếp tục ngồi chơi xếp gỗ.

Sở Lăng Xuyên không trêu đùa con trai nữa. Anh ngồi đối diện với Tiểu Bao Tử, duỗi cánh tay dài ra ôm con trai đứng lên, đặt con ngồi vững vàng ở trên chân của mình, bắt đầu nói xin lỗi: "Con trai, ba ba rất yêu con, không phải là muốn dọa nạt con đâu. Nhưng con xé sách như vậy là không đúng! Ba đã từng nói với con rồi, con phải nhớ kỹ, sách là thứ không thể xé ra chơi được, con có hiểu không?"

Quả thật hôm nay Tiểu Bao Tử đã bị bộ dáng hung dữ kia của Sở Lăng Xuyên dọa sợ. Trước kia Sở Lăng Xuyên chỉ nghiêm mặt, nhưng không hung dữ như vậy, cho nên cậu nhóc không sợ. Còn hôm nay, ba ba lại hung dữ, không cho phép cu cậu được xé sách, đương nhiên cậu nhóc thấy không vui.

"Ba ba... mắng...." Cậu nhóc nói xong, cái miệng lại bẹp xuống. Trong lòng Sở Lăng Xuyên lại nhéo một cái, ngẫm lại bản thân vừa rồi đã hung dữ như vậy, làm cho cậu nhóc sợ. Anh đã hiểu ra, thập phần hối hận, vội vã dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Ba ba không mắng cục cưng, ba ba yêu cục cưng, cục cưng không phải sợ ba ba nhé."

Sở Lăng Xuyên nói xong liền hôn mấy cái lên cái miệng nhỏ đang bẹp miệng dẩu môi của con trai. Anh ôm con trai đứng lên, để cu cậu lên trên vai cùng con trai phi ngựa. Động tác này chính là trò mà Tiểu Bao Tử thích nhất rồi, tức thời cu cậu nở nụ cười khanh khách.

Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, làm gì có chuyện nhớ dai thù lâu gì đâu. Chẳng qua là cảm thấy thái độ của người lớn đối với mình không giống với lúc trước nên mới như vậy mà thôi. Lúc này nhóc đang cùng chơi với Sở Lăng Xuyên, nhóc đã quên mất chuyện bị ba ba hung dữ từ lâu rồi, bây giờ miệng đang hò hét ba ba ba ba ầm ĩ, nghe nồng đậm tình cha con.

Tố Tố đang làm sủi cảo ở bên trong, cũng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Sở Lăng Xuyên đang cố gắng làm hòa với con trai, mà Tiểu Bao Tử thì đã vui vẻ cười ha hả từ lâu rồi. Trong lòng Tố Tố âm thầm nghĩ, hừ, cho anh chừa cái việc hung dữ với con trai.

Chờ đến khi cô đã gói sủi cảo được một nửa, thì thấy bên ngoài không có động tĩnh gì. Cô đang định đi ra ngoài để nhìn xem thì đã thấy Sở Lăng Xuyên đi vào. Anh một mặt cười lấy lòng, tiến đến bên người Tố Tố, ôm lấy cô, hôn một cái ở trên mặt cô: "Bảo bối, em cực khổ rồi."

Tố Tố lại lườm anh một cái trắng mắt không tiếp chuyện, tiếp tục làm sủi cảo. Sở Lăng Xuyên dỗ con trai của mình xong, tiếp tục dỗ dành bà xã: "Bảo bối, con trai ngủ rồi, con trai đã tha thứ cho anh rồi, thân thiết với anh không biết bao nhiêu mà kể."

Nói xong, anh lại thu được một cái lườm trắng mắt. Sở Lăng Xuyên ôm lấy cô lắc lắc: "Bà xã à, con trai với em là hai người mà anh yêu thích nhất, một quyển sách kia làm sao có thể so sánh với hai mẹ con em được. Chỉ có điều, cuốn sách này là do anh mượn của người khác, nếu bị xé rách rồi thì không có biện pháp để hoàn trả được. Lúc đó anh nóng nảy, liền nói với con có hơi chút nặng nề thôi, thật sự anh không hề mắng con trai."

Tố Tố cũng không quay mặt lại nói với anh: "Dù sao có một số người lại cứ thích như vậy. Thời điểm cao hứng thì lời ngon tiếng ngọt, thời điểm mất hứng thì lại đá hậu người ta. Cũng không quan tâm xem người khác có chịu được hay không. Trước kia chỉ có bản thân em phải chịu cái tính khí này của anh, hiện tại thì tốt rồi, con trai do em sinh ra, nên nó cũng phải cùng hứng chịu những cơn nóng nảy, tức giận dữ dội của người khác theo em!"

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên nôn nóng nói, "Bảo bối, anh thừa nhận, cái tính nóng nảy của anh có đôi khi quả thật rất không tốt, quả thật có thiếu giáo dục. Nhưng con trai là con của cả hai chúng ta kia mà, đúng hay không! Em đau lòng thì anh cũng đau lòng. Con trai là bảo bối của em, nó cũng là bảo bối của anh. Nhưng mà, anh đã làm sai rồi, về sau anh sẽ dạy dỗ con nếu như cần phải dạy dỗ, sẽ phải quản lý nếu như cần phải quản lý. Nếu không nó sẽ trở nên vô pháp vô thiên khó dạy hơn. Em nói xem, như vậy có đúng hay không?"

"Anh..." Tố Tố nghẹn lời một chút, không biết vì sao, trong lòng mình chính là cảm thấy tức giận, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn nhưng lại cảm thấy lời nói của anh rất đúng, "Em bất kể, dù sao con trai chúng ta có thể giáo dục, nhưng không thể dùng cách đánh đòn, không thể mắng nó, cũng không thể lấy hung dữ dọa nạt nó!

Con trai của em nhất định là một đứa thông minh nhu thuận lại có hiểu biết. Sự việc ngày hôm nay, anh nói oán giận đứa nhỏ ư, nó không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, nó căn bản cũng không biết là sách có ích hay vô ích như thế nào.

Anh đã đi cả một tuần lễ mới về nhà một ngày, còn cầm theo cuốn sách bại hoại đó làm chi. Anh biết rõ con trai có tật xấu thích xe sách, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh xem xong không biết cất lên cao hay sao? Con trai không hiểu những chuyện này, anh thân là một người đã từng trải qua những thê thảm, đau đớn do sự giáo huấn của người lớn như vậy, đã không biết thu dọn sách lại, anh lại còn nỡ hung dữ với con sao?"

"Anh đã sai lầm rồi, anh thực có tội, bà xã bớt giận." Sở Lăng Xuyên biết nghe lời phải nói, cũng cảm thấy hôm nay cơn tức giận lớn này của bà xã bảo bối nhà mình có chút gì đó dị thường. Anh lại đưa cái mặt tới, "Được rồi, được rồi, em không nên tức giận nữa nào. Còn tức giận nữa sẽ biến thành heo... A...."

Chân của Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố hung hăng đạp cho một cái. Anh buông lỏng ra cô, cô tiếp tục cán vỏ sủi cảo để làm sủi cảo, nếu không nhanh chóng làm xong vỏ bánh, cơm chiều hôm nay cũng không có mà ăn nữa rồi! Cô không tức giận, không tức giận! Không phải chút chuyện nhỏ này không cần phải làm lớn ra hay sao? Cô cũng không cần biến thành heo.

Tố Tố tựa như không tức giận nữa rồi. Sở Lăng Xuyên thậm chí không cân phải biết là đã tốt lên hay là chưa, cứ thế lại áp sát lên, "Bảo bối, em đạp anh đau quá, anh được muốn an ủi, được hôn một cái! Em an ủi anh một chút đi!"

"Đi đi đi! Đã không giúp được việc gì, thì đừng có ở chỗ này quấy rối nữa!" Tố Tố thật sự tức giận rồi. Đối với cái tính nết càng ngày càng vô lại của anh, cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục động tác trong tay.

Sở Lăng Xuyên vẫn không chịu đi, vẫn ở đó náo loạn với Tố Tố. Nào hôn một cái thì cũng không phải là bận rộn lắm, nào là hôn một cái sẽ không quấy rầy cô nữa. Hoàn toàn liền giống như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy. Người ta nói đàn ông tuổi càng lớn, càng giống như một đứa trẻ, chẳng lẽ đều đã ứng nghiệm hết ở trên người anh rồi sao?

Bị anh quấy rầy không có cách nào khác, Tố Tố đành phải dừng động tác cán bột mì làm vỏ bánh sủi cảo lại, sau đó quay đầu lại nhìn về anh, "Anh cũng thật đủ phiền nhiễu đó, nhắm mắt lại, em sẽ hôn."

Bà xã muốn hiến hôn, anh nghe lời nhắm mắt. Tố Tố một mặt cười xấu xa nói: "Người anh cao lớn như vậy, em không thể với tới anh được. Anh cúi đầu xuống, cong cong cái thắt lưng cao quý của ngài một chút."

Sở Lăng Xuyên xoay người lại, cúi đầu, nghiêm mặt lại, chuẩn bị nghênh đón bà xã chủ động hiến hôn. Tố Tố nhìn cái khuôn mặt kia cương nghị anh tuấn của Sở Lăng Xuyên, xem cái bộ dạng chờ đợi được hôn môi kia của anh.

Cô nâng tay lên, một cái tát bốp in lên trên mặt anh. Sở Lăng Xuyên mở mắt ra. A ha! Anh bị chơi xấu rồi, không những anh không được hôn, mà còn bị bà xã đánh cho một cái tát, liền đưa tay lên xoa. Vừa sờ lên thấy mặt toàn bột mì.

Sở Lăng Xuyên nổi giận, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy cổ Tố Tố, cúi đầu xuống liền hôn lên môi cô. Che lại cái miệng hư đang cười ra tiếng của cô, mút lấy cái đầu lưỡi mềm yếu của cô, hấp thu hơi thở thơm tho trong miệng cô....

Cơm chiều trừ bỏ sủi cảo, Sở Lăng Xuyên còn lấy thêm hai thứ đồ ăn nữa. Tiểu Bao Tử cũng đã tỉnh ngủ rồi. Sau khi đồ ăn được đưa lên bàn ăn, Sở Lăng Xuyên muốn ăn sủi cảo, nhưng lại bị Tố Tố ngăn cản: "Anh, hôm nay biểu hiện không tốt, phạt anh chỉ có thể uống canh dùng bữa."

Hừ hừ, người thích ăn sủi cảo lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đó thực sự là một sự trừng phạt thật lớn lao. Ai bảo anh chỉ vì một cuốn sách cũ nát kia mà hung dữ với cục cưng của cô. Mẹ của Tiểu Bao Tử mới chỉ nổi giận như thế đã là tương đối ngoan rồi.

Sở Lăng Xuyên ngược lại, lại hướng sang Tiểu Bao Tử để cầu cứu. Cậu nhóc đang chớp chớp mắt nhìn cha mẹ mình. Trong bàn tay nhỏ còn nắm chặt một cái sủi cảo, nhóc vừa mới cắn một miếng nhỏ, lưu lại một khoảng trống.

"Con trai, con thương yêu ba ba nhất, có phải hay không nhỉ? Hôm nay ba ba hung dữ với Tiểu Bao Tử, đã từng kiểm điểm lại mình rồi, ba ba không nên hung dữ với Tiểu Bao Tử như vậy. Con trai, con xem mẹ con lại không đồng ý cho ba ba ăn sủi cảo, là món ăn ba thích ăn nhất. Ba ba thật đáng thương, có đúng không con trai? Có đúng vậy không?"

Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố hết chỗ nói rồi. Tiểu Bao Tử nhìn nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang ba ba. Cuối cùng nhóc cúi đầu nhìn xem chiếc sủi cảo trong tay, tròng mắt đen bóng xoay xoay một hồi. Lại đánh giá lại sắc mặt của Tố Tố, cuối cùng cu cậu vươn bàn tay nhỏ bé, đưa chiếc sủi cảo mình đã cắn qua một miếng nhỏ, vẫn còn đang cầm trong tay, đưa tới bên miệng Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó vẫn còn nhìn lại xem biểu cảm của Tố Tố như thế nào.

Nhìn động tác của con trai, trong lòng Sở Lăng Xuyên lại càng không biết mùi vị thế nào. Anh lại càng thêm hối hận, mà không biết tại sao, Tố Tố lại bị động tác nhỏ này của Tiểu Bao Tử làm cho cảm động. Cô âm thầm đá Sở Lăng Xuyên một cước ở bên dưới bàn ăn, nhỏ giọng nói với anh: "Sở Lăng Xuyên, anh xứng đáng với con trai của anh sao. Con trai hướng về anh nhiều như thế, yêu thương anh nhiều như thế, vậy mà anh lại hung dữ với con."

Sở Lăng Xuyên mở rộng miệng, một miếng nuốt lấy lấy cái sủi cảo trong tay Tiểu Bao Tử, cũng nhấc cu cậu đang ở ghế tựa bên cạnh lên, ôm vào trong lòng, trìu mến liên tục đặt ở trên mặt cậu nhóc mấy cái hôn.

Lúc này người một nhà mới bắt đầu ăn cơm. Sở Lăng Xuyên ăn hai chén sủi cảo lớn. Đã rất lâu rồi anh chưa được ăn sủi cảo mà bà xã bao gói rồi. Anh thật sự rất nhớ nhung cái mùi vị này, thiếu chút nữa thì đã không được ăn. Ít nhiều nhờ con trai anh mới có thể ăn một bữa ăn trọn vẹn.

Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên rửa bát, còn Tố Tố thì chăm sóc đưa Tiểu Bao Tử đi tắm rửa sạch sẻ. Có lẽ suốt buổi chiều cậu nhóc đã chơi đùa có chút quá sức, nên mệt nhọc, vì thế lúc này liền hô hào đòi đi ngủ.

Sau khi dỗ cho con trai ngủ xong, Tố Tố cũng rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô vừa mới tiến vào trong toilet định đóng cửa lại, thì Sở Lăng Xuyên lại đồng thời nhanh chóng tiến vào, ôm lấy cô, "Bảo bối, có việc gì có thể để cho vi phu (*) cống hiến sức lực không vậy?"

(*) Vi phu: từ cổ chỉ người chồng.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố liếc trắng mắt, tức giận nói: "Lập tức biến mất ngay lập tức khỏi trước mắt em!"

"Cái này dễ thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong, hai tay nắm lấy bả vai của Tố Tố vừa xoay chuyển thân thể của cô lại. Anh trực tiếp từ sau lưng cô ôm lấy cô Vòm ngực rộng lớn mà rắn chắc dán sát vào lưng của cô, anh đã không ở trước mắt cô nữa rồi, "Bảo bối, vì biểu đạt sự xin lỗi của anh, anh quyết định, hôm nay... anh sẽ tắm rửa giúp em."

Nói xong anh phụ giúp cô đi đến vách thủy tinh ngăn cách trong toilet dùng làm phòng tắm rửa. Tố Tố hôn mê. @MeBau*@@ Cô đang tức giận anh đó, có được không! Anh lại có thể dùng sự xin lỗi của mình để biến thành chiếm tiện nghi của cô, thật bái phục anh.

"Sở Lăng Xuyên, anh, anh... cái tên vô lại này! Anh đừng có kiểu đã phạm phải sai lần rồi liền chơi xấu! Em thật chán ghét anh đó, có biết hay không?" Tố Tố kháng nghị, thế nhưng kháng nghị không có hiệu quả. Cô đã bị anh đưa vào tắm rửa, mà anh cũng tiến vào theo.

Không gian nhỏ hẹp, anh ôm chặt lấy cô mở nước. Lúc mới đầu dòng nước hơi có chút lạnh xối vào người. Tố Tố không nén nhịn được mà kêu lên hô lên một tiếng kinh sợ. Tiếp theo nước ấm nóng lên hơn, nhưng quần áo của hai người đều ướt đẫm.

Anh điều chỉnh, @*dyan(lee^qu. donnn), thử độ ấm của nước xong thì lực đạo trong tay liền nhẹ bớt đi một chút. Tố Tố thừa cơ giãy dụa ra khỏi sự ôm ấp anh, muốn đi ra ngoài. Thế nhưng cánh tay dài của anh lại duỗi ra kéo cô trở về, ấn vào ở trên vách tường. Cũng không đợi để cô nói năng gì, nụ hôn của anh liền rơi xuống như mưa, ngăn chặn kín miệng của cô, làm cho cô một câu cũng nói không nên lời.

Quần áo bị nước xối vào làm dính chặt lên trên người, phác họa lên vẻ đẹp của thân thể mềm mại mỹ miều của cô. Phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, làm cho không người nào là không mơ màng. Đôi con ngươi đen của anh trở nên nặng nề, đều là khát vọng. Mà cô lại bị nước chảy vào trong mắt đến không mở ra được, không thể chạy thoát nổi khỏi anh.

Thắt lưng cô bị anh gắt gao chiếm lấy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bàn tay kia của anh thì xuyên qua mái tóc đen của cô, giữ lấy cái ót của cô, ép buộc cô nghênh hướng nụ hôn của anh. Răng môi đụng nhau, dây dưa xoắn xuýt.

Hôn đến khi cô sắp hít thở không thông, thì lúc ấy đôi môi của Sở Lăng Xuyên một đường dời xuống phía dưới, rơi vào trên cổ cô, cách lớp quần áo hôn hít lấy cô. Trên gương mặt của cô đều là nước, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được nụ hôn nóng rực của anh.

Anh lúc này tựa như một kẻ cường đạo, cướp đi lý trí của cô, đoạt lấy hết thảy của cô, ép buộc cô phải thần phục khi anh hôn môi cùng khiêu khích ở bên trong. Tố Tố không có cách nào để phản kháng, không có cách để tự kềm chế.

Quần áo rơi xuống.

Hai cỗ thân thể bị nước xối vào, gắt gao áp sát với nhau ở cùng một chỗ. Đường cong huyền ảo của cô gắt gao dán sát vào trên thân thể rắn chắc mà chứa đầy lực lượng của anh, một nhu một cương, nhìn vô cùng hài hòa.

Quên hết mọi thứ, chỉ còn dư lại sự khát vọng nguyên thủy.

Thật sâu giữ lấy.

Cô ẩn nhẫn rên lên một tiếng, cắn vào bờ vai của anh, cúi đầu nức nở. Anh cúi đầu thở dốc, môi tìm kiếm bờ môi như cánh hoa của cô. Anh lại lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại của cô, thật sâu giữ lấy....

Tận tình triền miên hết trong phòng tắm lại đến trong phòng ngủ, An Nhược Tố thực không có tiền đồ! Cô sớm đã quên mất cái gì gọi là tức giận rồi, cứ như thế trầm luân ở bên trong bể dục của anh, vô pháp tự kềm chế....

*****

Buổi sáng Chủ nhật, một nhà ba người đi đến khu vui chơi thiếu nhi, để cho Tiểu Bao Tử vui chơi thoải mái.

Giữa trưa Sở Lăng Xuyên không ăn cơm cùng với hai mẹ con. Bởi vì anh đã mấy ngày không về nhà rồi, cho nên trở về nhà để thăm cha mẹ.

Tố Tố và Tiểu Bao Tử trở lại nhà của An Quốc Đống bên kia để sống. Sở Lăng Xuyên ăn cơm trưa xong lại ra đi. Anh chào từ biệt với hai mẹ con Tố Tố, rồi lúc ấy mới rời đi về bộ đội. Anh ngóng trông Tố Tố được nghỉ hè, như vậy có thể đón cả hai mẹ con cô đến ở bên cạnh anh được.

Nghỉ hè, cũng là sự mong mỏi của Tố Tố.

Một tuần lễ mới lại bắt đầu rồi. Bởi vì sắp được nghỉ hè, cho nên mới suốt cả một tuần lễ này Tố Tố không được nghỉ ngơi rồi. Bởi vì còn mười một ngày nữa là đến kỳ nghỉ, cho nên, hôm nay thứ bảy cô còn phải tiếp tục đi làm.

Sở Lăng Xuyên chính là có việc vào thứ bảy, nên không có cách nào về nhà. Mà Tố Tố cũng lại sắp nghỉ hè rồi, cho nên, hai người thương lượng chờ cô nghỉ hè sẽ dẫn theo Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội.

Đến giữa trưa, Tố Tố vừa tan học, thì nhận được một cuộc điện thoại của Sở Lăng Xuyên gọi đến an ủi. Hai người tán gẫu trong chốc lát, vừa mới cúp máy, chuông di động của Tố Tố lại vang lên. Cô nhìn dãy số một chút, không nghĩ lại là của Hồng Trang gọi tới. Lần trước ở bệnh viện, hai người đã tán gẫu với nhau khá hợp, cho nên đã cùng lưu số điện thoại di động của nhau.

Nhận cuộc gọi, Tố Tố hỏi: "Có chuyện gì vậy, sức khỏe đã tốt hơn chưa chưa?"

Hồng Trang ở đầu điện thoại bên kia lơ đễnh nói: "Khỏe rồi, về điểm này thì chút bệnh tật nhỏ kia không coi là cái gì. Hiện tại tôi đã có thể tự do hoạt động, chỉ là những hoạt động mạnh thì chưa thể được."

Tố Tố không nhịn được cười: "Cô vẫn là kiềm chế lại một chút đi, tiểu phẫu cũng làm cho nguyên khí bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều mới là tốt."

"Không có việc gì rồi, chị gái tôi cũng đều cho phép đi rồi, ha ha!" Hồng Trang nói qua rồi cười cười, "Chị dâu, lần này tôi tìm cô là có chuyện muốn nhờ cậy đây. Cô đồng ý giúp đỡ tôi chứ?" (*)

(*) Hồng Trang gọi Tố Tố là chị dâu vì Tố Tố là vợ của Sở Lăng Xuyên. Mà Sở Lăng Xuyên quen thân với Hồng Trang, nhưng lại lớn tuổi hơn Hồng Trang. Cho nên theo phép tắc thì sẽ gọi Tố Tố là chị dâu. Thế nhưng Hồng Trang và Tố Tố lại ngang tuổi nhau, hai người đã kết bạn với nhau, cho nên từ "chị dâu" ở đây trở thành danh từ riêng thay thế cho tên gọi của Tố Tố.

Tố Tố tò mò rồi! Hồng Trang thì có chuyện gì mà cô có thể giúp đỡ được đây: "Chuyện gì vậy? Không cần phải khách khí như vậy, cô cứ nói đi, có thể giúp được, thì tôi đây nhất định sẽ giúp, giúp chu đáo, tận lực luôn."

"Chị dâu à, vào giữa trưa chắc là cô có thời gian để nghỉ ngơi nhỉ? Có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi đang đợi cô ở ngoài cửa trường học đấy."

Hồng Trang nói xong, Tố Tố cũng không nhịn được mà kinh ngạc một chút, "Cô đang ở ngoài cửa trường sao, thật hay giả vậy?"

"Thật sự đó."

"Vậy hãy chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay đây."

Tố Tố nói xong thì cúp máy, đi xuống lầu. Cô đi ra hướng ngoài cửa của trường học, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hồng Trang, mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng, không nhịn được liền trêu ghẹo: "Đồng chí Hồng Trang, hoan nghênh hoan nghênh, xin hỏi đồng chí có dặn dò gì?"

Hồng Trang vẫy vẫy tay, "Chỉ thị thì không dám nhận. Hôm nay tôi tới đây là xin nhờ cô đến chỉ thị cho tôi. Lên xe đi đã rồi sẽ nói chuyện sau."

Hai người nói xong liền lên chiếc xe jeep mở mui của Hồng Trang. Tố Tố tò mò hỏi: "Nói đi, có chuyện gì mà phải cần tôi hỗ trợ vậy?"

Đang đĩnh đạc, Hồng Trang bắt đầu nhăn nhó, "Chị dâu à, tôi phải đi gặp một người bạn, thế nhưng mặc bộ quần áo này đi thì không được thích hợp lắm. Cho nên muốn nhờ cô chuẩn bị giúp cho tôi một chút. Hàng năm đã quen mặc quân trang rồi, đối với chuyện mặc quần áo bình thường và trang điểm tôi thực là không biết phải làm thế nào."

*****

Editor: Mẹ Bầu

"Thì ra là việc này! Cô đặt niềm tin ở trên người tôi như vậy sao." Tố Tố không nhịn được cười, nói xong lại không nhịn được liền bát quái, "Là đi gặp bạn trai đúng không?"

Hồng Trang mặt hơi hơi ửng hồng một chút, "Không phải là bạn trai, là bạn nam bình thường thôi."

Tố Tố tiếp tục đoán: "Thẩm Hạo Vũ hả?"

"Chị dâu, cô biết rõ lại còn cố hỏi." Hồng Trang nói xong liền khởi động xe. Tố Tố cũng nói cho Hồng Trang biết lái xe đi theo hướng nào để có thể mua quần áo. Hồng Trang lái xe, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn "Chị dâu, tôi muốn hỏi cô một vấn đề này."

"Hỏi đi!"

"Trước kia cô và Thẩm Hạo Vũ đã từng là người yêu của nhau sao?"

"Thế nào, ghen à?"

"Không có, chính là tò mò thôi. Chị dâu, cô đừng trách móc tôi đã hỏi nhiều nhé!"

"Đều là chuyện đã qua, cô cũng đừng để ở trong lòng."

"Chị dâu, cô đã nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy cũng chỉ có thể coi là ban bè bình thường, là anh em thôi. Thật đó!"

Tố Tố lật giở tờ tạp chí quân sự trên xe một chút, thở dài nói: "Những người khác muốn lừa mình dối người, thì tôi cũng không có biện pháp gì. Không dám thừa nhận, cũng không giống như bản sắc của Hồng Trang."

"Chuyện này thì có cái gì mà không dám thừa nhận. Thích!" Thế nhưng mà Thẩm Hạo Vũ lại không thích cô. Nói xong, Hồng Trang còn nói, "Bất quá, có một số việc tôi lại không thể miễn cưỡng, không thể làm người yêu, cũng có thể làm bè bạn được mà. Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè thôi!."

"Ừ, là bạn bè." Tố Tố nói xong liền nở nụ cười, càng cảm thấy Hồng Trang thật sự thật đáng yêu. Thì ra, một cô gái vốn đĩnh đạc như vậy cũng sẽ có thời điểm rất thẹn thùng! Ha ha!

Hai người nói chuyện với nhau một lúc cũng đã đến nơi cần đến. Hồng Trang vóc người cao gầy, còn cao hơn Tố Tố một ít. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn đến ngang tai, hai mắt sáng ngời rất có thần, thân thể thẳng tắp. Khi cô mặc quân trang vào trông tư thế oai hùng. Nếu như mặc thường phục, khẳng định Hồng Trang cũng phải được xếp loại mỹ nữ.

Đi đến cửa hàng quần áo, Hồng Trang thử vài bộ quần áo đều cảm thấykhông được. Bộ quần áo này rất thái quá, Hồng Trang không tiếp nhận được. Bộ thì lại quá bảo thủ, cô đi lại không thoải mái. Cuối cùng liền chọn một bộ đồ đơn giản được thiết kế theo phong cách thoải mái, gồm chiếc váy ngắn màu trắng với chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ lá sen màu xanh lục.

Bộ váy áo này thiết kế đơn giản, gọn gàng, còn có chút xinh đẹp, liền xác định lấy bộ quần áo này. Lại đi mua một đôi xăng ̣đan, trực tiếp mặc vào rồi chạy lấy người. Hai người cùng đi ăn cơm trưa, ở trong phòng rửa tay, Tố Tố còn dùng đồ trang điểm mang theo trong túi của mình, trang điểm nhẹ nhàng cho Hồng Trang. Ôi giời ạ, cái cô nhóc kia, trang điểm hơi đậm một chút đều không chịu chấp nhận.

Sau khi ăn cơm trưa xong, chuông di động của Hồng Trang liền vang lên. Là người nào đó đang thúc giục cô. Tố Tố cũng thức thời, giục Hồng Trang mau chóng đưa cô trở lại trường học. Chờ sau khi Tố Tố xuống xe, Hồng Trang còn hỏi với theo: "Chị dâu, như thế này là được rồi sao? Tại sao tôi cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy?"

"Cứ tin vào người chị dâu này đi, sẽ sống lâu đấy, đi thôi!" Được sự cổ vũ của Tố Tố, Hồng Trang hướng Tố Tố làm động tác OK sau đó nói lời cảm ơn rồi lái xe rời đi. Kỳ thực ra cũng không phải Hồng Trang muốn hóa trang cho mình thành như vậy, nhưng mà trong điện thoại, Thẩm Hạo Vũ lại lần nữa yêu cầu cô hôm nay mặc xinh đẹp một chút. Lại còn đặc biệt nhắc nhở không thể mặc quân trang, cho nên cô mới hành hạ bản thân mình như thế.

Cô yêu thích nhất vẫn là mặc quân trang.

Tố Tố trở về trường học, cũng đã đến giờ lên lớp rồi. Mà Hồng Trang thì cho xe xuất phát chạy tới hướng mà Thẩm Hạo Vũ đang chờ đợi cô. Nơi đến chính là một lầu uống trà, nơi đó đúng là một địa phương để nói chuyện tán gẫu rất lý tưởng.

Thẩm Hạo Vũ đang ở trong phòng bao chờ Hồng Trang. Thế nhưng mà ở trong phòng đó không phải chỉ một mình anh, còn có thêm Tiểu Triệu là một đồng nghiệp của anh nữa cùng ngồi chờ. Họ chờ, rốt cục chờ được Hồng Trang đến nơi.

Khi cánh cửa được kéo ra, thì một khắc kia, Thẩm Hạo Vũ thoáng hơi bị sửng sốt một chút. Anh quen nhìn bộ dáng của cô trong bộ quân trang, hôm nay nhìn thấy cô mặc thành như vậy, anh liền cảm thấy trong mắt người đàn ông thì cô thực sự là một người phụ nữ xinh đẹp. Ánh mắt của thoáng chút co rút lại...

Hồng Trang nhìn đến Thẩm Hạo Vũ một khắc kia trong lòng rất cao hứng, khi nhìn đến ánh mắt của anh đang dừng lại ở trên người cô, thậm chí cô còn có chút không được tự nhiên, lại có chút cao hứng. Cô, Hồng Trang này, cũng có thể hấp dẫn được ánh mắt của nam giới.

Nhưng chờ đến lúc cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở một bên Thẩm Hạo Vũ, thì cô có thoáng hơi ngơ ngác một chút. Cô nhận ra, đây chính là Tiểu Triệu, một đồng nghiệp của Thẩm Hạo Vũ. Cũng đã vô số lần tiếp xúc với đồng nghiệp của Thẩm Hạo Vũ, nên cô cũng đều quen biết với các đồng nghiệp của anh.

Tiểu Triệu cũng bị sửng sốt một chút, cái môi cũng hơi chu ra, nói có một chút khoa trương, "Hồng Trang, nhìn em hôm nay, thật sự rất không giống người như bình thường, thật xinh đẹp, thay đổi hoàn toàn giống như một người khác hẳn ấy!"

"Cảm ơn anh đã khích lệ! Anh, cái người này cái miệng cả ngày chắc chỉ ăn mật ngọt để sống hay sao vậy?" Nói đùa với nhau là thói quen của bọn họ, cho nên Hồng Trang nói chuyện cũng rất tùy ý. Nói xong người cũng đã ngồi vào vị trí đối diện với Thẩm Hạo Vũ.

Hồng Trang có chút thấy khó hiểu, chỉ là gặp mặt một người bạn mà thôi, vì sao Thẩm Hạo Vũ cứ phải muốn cô mặc long trọng như vậy. Nhưng cô cũng không khách khí, đang khát, cô lập tức cầm lấy chén trà của Thẩm Hạo Vũ, một hơi uống hết: "Hai người các anh nhàn hạ thoải mái như vậy sao? Hẹn em ra đây cóa chuyện gì vậy? Hiện tại em cũng không thể đánh đánh giết giết được đâu!"

"Hai người các cậu cứ vừa thấy mặt đã đánh nhau rồi, cũng vẫn còn chưa phân định được thắng bại, cứ yên yên ổn ổn như vậy có phải là khỏe không. Như thế nào, thân thể đã khỏe chưa vậy?" Thẩm Hạo Vũ đến một câu nói cũng chưa nói, đều đã bị Tiểu Triệu nói trước rồi.

"Thân thể không đến nỗi tệ lắm, tương đối khỏe rồi, bất quá muốn hoàn toàn hồi phục cũng còn phải một thời gian ngắn nữa!" Hồng Trang nói xong quét mắt liếc nhìn Thẩm Hạo Vũ một cái. Cái người đàn ông này vốn dĩ giống như cái hũ nút, hôm nay thế nào lại cứ im lìm không lên tiếng như vậy chư!

"Hai người các cậu tán gẫu với nhau nhé, tôi đi toilet một chút." Thẩm Hạo Vũ nói xong liền đứng dậy rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Hồng Trang và Tiểu Triệu. Hồng Trang nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Hạo Vũ, không khỏi nhíu mày, người đàn ông này định giở trò quỷ gì đây?

Tiểu Triệu rót trà cho Hồng Trang, nhìn cô, một bộ dạng như muốn nói, xong lại thôi. Đến cuối cùng, anh ta mới cười cười, mở miệng nói: "Hồng Trang, em cảm thấy con người của anh như thế nào?"

Hồng Trang nhìn Tiểu Triệu vẻ lạ lùng, cảm thấy hôm nay anh có gì đó, như vậy không thích hợp. Cô lườm anh, ứng phó lại: "A, rất tốt, thú vị hài hước, biết ăn nói."

"Mấu chốt một điểm là anh chưa kết hôn nữa!" Tiểu Triệu ngắt lời Hồng Trang đang nói, "Hồng Trang, anh nói thẳng ra nhé! Kỳ thực hôm nay hẹn em tới nơi này là ý của anh. Anh...anh... anh... Kỳ thực... Anh rất thích em! Anh nghĩ muốn, anh nghĩ muốn phát triển trở thành người yêu đối với em!"

*****

Editor: Mẹ Bầu

Phụt! Đang uống nước trà, Hồng Trang thật không hình tượng liền phụt ra ngoài! Cô ho khan, nhìn Tiểu Triệu: "Anh không phát sốt đấy chứ? Nói ra cái chuyện mê sảng gì vậy?"

"Anh rất chân thành. Hồng Trang, em làm bạn gái của anh đi!" Nói ra được câu mở đầu, Tiểu Triệu càng nói càng lớn mật hơn, "Anh thật sự rất thích em, anh không nói đùa đâu."

Hồng Trang đình chỉ ho khan, nhìn Tiểu Triệu. @MeBau*@@ Đến giờ cô mới hiểu được, vì sao Thẩm Hạo Vũ lại hẹn cô, tại sao lại muốn cô ăn mặc xinh đẹp một chút. Tại sao đột nhiên anh phải tránh ra. Trái tim Hồng Trang thật giống như bị người khác nặng nề giáng cho một quả đấm: "Tiểu Triệu, thực xin lỗi, anh đã nói thẳng ra như vậy, thì em cũng vậy, cũng nói thẳng ra. Anh là một người rất tốt, nhưng mà, anh lại không hợp với khẩu vị của em! Thật xin lỗi vì em đã nói như vậy. Tính em thích ăn ngay nói thẳng, hi vọng không làm tổn thương đến anh."

Tiểu Triệu bị cự tuyệt như vậy, đương nhiên trong lòng không dễ chịu. Anh trầm mặc, Hồng Trang cũng trầm mặc. Một người luôn luôn kiên cường như cô, giờ khắc này thế nhưng cảm giác mình sao thật yếu ớt như vậy. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô cự tuyệt người khác, nhưng thế nào lại cảm giác như mình là bị người khác làm tổn thương như vậy.

"Thực xin lỗi! Em còn có việc, em đi trước." Hồng Trang nói xong liền đứng dậy. Cô xiết chặt chiếc chìa khóa xe trong lòng bàn tay liền đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy Thẩm Hạo Vũ. Cô không nhìn anh, cứ thế đi thẳng, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu.

Thẩm Hạo Vũ nhìn sắc mặt Hồng Trang vẻ không đúng lắm, anh do dự một chút liền đuổi theo. Hồng Trang xuống lầu, đi đến trước mặt chiếc xe liền trực tiếp lên xe, không thèm nhìn tới Thẩm Hạo Vũ đã đuổi theo ra. Cô khởi động xe chạy lấy người.

Hồng Trang lái xe, cho xen chạy về phương hướng của sư bộ phận. Tầm mắt của cô trong lúc vô ý quét đến hai chân của bản thân để lộ ra ở bên ngoài. Cô nhìn xem bản thân ở trong kính chiếu hậu, Khuôn mặt được trang điểm nhàn nhạt, ngay cả Tố Tố còn khen cô xinh đẹp.

Nữ vi duyệt kỷ giả dung (*), cô ép buộc mình làm những thứ này, chỉ vì một câu nói của anh. Thế nhưng mà, hóa ra, anh muốn cô trang điểm xinh xắn đẹp đẽ chỉ là để giới thiệu cho một người đàn ông khác.

(*) Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Một người phụ nữ vì yêu thích mà làm đẹp cho chính mình.

Trái tim cô, đột nhiên đau xót! Có một dòng cảm xúc chua xót khó có thể khống chế dâng lên, cô thế nhưng lại khóc ra thất thanh. Từ sau khi tham gia quân ngũ, cô chỉ có khóc thời điểm còn là tân binh, sau đó cô gần như liền đã không khóc nữa. Thế nhưng mà hôm nay, cô lại giống như bị nổi điên lên vậy, nước mắt không thể khống chế, cứ thế rơi xuống.

Xe chạy ra khỏi nội thành, chạy nhanh ở trên đường cái xe ít người thiếu. Nước mắt cô vẫn chưa từng ngừng chảy. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô đưa tay cầm lấy nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến tiếng hô của Thẩm Hạo Vũ: "Hồng Trang, dừng xe!"

Hồng Trang nhét điện thoại di động vào một bên trên chỗ ngồi, thắng gấp, dừng xe ở ven đường. Mà lúc này một chiếc xe ô tô cũng dừng lại ở trước mặt xe của cô. Hồng Trang bước xuống xe, Thẩm Hạo Vũ cũng xuống xe.

Hồng Trang không nói hai lời lập tức vung quyền lên để chào hỏi. Thẩm Hạo Vũ theo bản năng né tránh, đưa tay nắm giữ lấy tay Hồng Trang. Hồng Trang muốn đá anh, thế nhưng anh lại dùng chân cẳng để khóa chặt lấy đùi cô: "Thân thể em vừa mới khỏe lại, chớ lộn xộn!"

Hồng Trang bị Thẩm Hạo Vũ giữ chặt lấy ở trên thân xe, không cách nào nhúc nhích được. Cô khóc nức nở, nước mắt của cô khiến cho Thẩm Hạo Vũ bị luống cuống, Cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy. Đây chính là lần đầu tiên.

"Anh...." Anh muốn nói gì, Hồng Trang lại ngẩng đầu nhìn anh, không chút che dấu ý định muốn khóc của cô. Tựa như con người của cô vậy, thẳng thắn vô tư, muốn cười liền cười, muốn giận liền giận, muốn khóc thì sẽ khóc, "Thẩm Hạo Vũ, anh muốn tôi trang điểm xinh đẹp một chút, chỉ vì muốn giới thiệu tôi cho Tiểu Triệu. Anh đã từng hỏi qua ý của tôi chưa, tôi có nguyện ý hay không? Anh cho rằng anh là ai vậy? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Tôi không yêu cầu anh phải yêu thích tôi. Tôi cũng sẽ không thể quấn quít lấy anh, cho dù anh không thích tôi, cũng không cần phải đẩy tôi cho một người đàn ông khác như vậy chứ!"

Hồng Trang càng nói càng thấy khó chịu. Cô có cảm giác mình giống như một người đần độn. Nghe thấy anh hẹn cô, cô cao hứng nửa ngày, anh bảo cô ăn mặc xinh đẹp một chút, cô liền cho là anh muốn nhìn thấy một mặt khác của cô.

Cô thật sự giống như một đồ ngốc vậy, bị người đùa bỡn còn không biết. Càng nghĩ, cô lại khóc rống lên, nức nở giống như một đứa trẻ vậy. Thẩm Hạo Vũ thấy cô nước mắt ràn rụa, nâng tay giúp cô lau đi những giọt lệ ở trên mặt, cũng ôm lấy cô: "Thực xin lỗi, anh đã sai lầm rồi, đừng khóc nữa!."

Hồng Trang một phát đẩy anh ta ra, xoay người đi lên xe, nâng tay lau đi lệ ở trên mặt, "Không cần anh nói lời thực xin lỗi với tôi. Từ nay về sau tôi sẽ không đi tìm anh nữa. Anh không cần lại lo lắng tôi sẽ đến làm phiền anh nữa!"

Cô nói xong, liền khởi động xe, nhanh như chớp phóng xe đi rồi. Thẩm Hạo Vũ trở lại xe ở trước mặt. Anh dựa vào ở mặt trên, nhắm mắt lại, thở ra một hơi, anh đã làm một chuyện thật ngu xuẩn.

Ngay tại thời điểm anh nghĩ như vậy, thì xe của Hồng Trang đã trở lại, dừng xe ở cách xe của anh không xa. Cô đưa tay ném lại một thứ gì đó, cô hét lên mang theo tiếng khóc nức nở: "Này đồ tồi, tôi trả lại cho anh cái thứ này! Thẩm cọc gỗ, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa!"

Kỳ thực cái lời nói tàn nhẫn này là cô muốn nói với chính mình, là muốn tàn nhẫn đối với chính mình. cứ như vậy cũng không thấy nữa đi, làm gì tự đòi thương tâm, có đôi khi rất có tất yếu đối với mình ngoan một điểm.

Cô nói xong lại lần nữa rời đi xe, chạy hướng thuộc về quỹ đạo của cô. Cô và Thẩm Hạo Vũ chính là hai đường thẳng song song, tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể giao cắt nhau được.

Thẩm Hạo Vũ đi qua, nhìn xem thứ gì đã bị vứt ở trên mặt đất. Thì ra là một vật trang sức mà anh đã đưa cho Hồng Trang, một con búp bê bằng gỗ.

Anh nhìn theo phương hướng xe của Hồng Trang đã rời đi, chỉ có thể nhẹ nhàng nói, Hồng Trang, thực xin lỗi.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố cho rằng Hồng Trang cùng Thẩm Hạo Vũ gặp mặt sẽ là một quá trình vui vẻ, không biết là kết cục sự việc lại như vậy. Buổi tối cô gọi điện thoại hỏi Hồng Trang tình hình như thế nào. Ở trong điện thoại Hồng Trang nói chuyện cũng không nghe ra có chuyện gì không thích hợp. Cho nên, cô lại càng sẽ không biết Hồng Trang đã bị Thẩm Hạo Vũ làm cho tổn thương thật sâu rồi.

Sau khi tuần lễ này trôi qua, thì Tố Tố còn phải đi làm hai ngày nữa, rốt cục đã được nghỉ hè rồi. Sở Lăng Xuyên nói thứ sáu về nhà, trở về đón cô cùng Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội, tránh cho cô phải mệt vì lái xe. Hơn nữa nếu cô ở bộ đội, bọn họ xác định sẽ có một chút thời gian không trở lại nhà. Cho nên, anh cũng phải trở lại để thăm người trong nhà. Vì thế sau khi cô được nghỉ hè, cũng không phải lập tức khởi hành đi đến ở trong bộ đội ngay.

Nghỉ hè được ngày thứ hai cũng là ngày thứ sáu. bởi vì Sở Lăng Xuyên sắp trở về, cho nên cô và mẹ đã đi mua rất nhiều đồ ăn mang về, tính toán sẽ bồi bổ cho anh, để cho anh ăn uống tốt một chút.

Từ lần từ biệt lần trước, cho đến giờ không sai biệt lắm đã hai tuần không gặp ba ba, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nên Tiểu Bao Tử đã sớm nhắc nhở tới ba ba của mình. Biết hôm nay ba ba sắp trở về, cậu nhóc cực kỳ cao hứng.

Cơm chiều làm xong xuôi, mọi người ăn cơm trước, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian. Chờ sau khi anh trở về, thì anh ăn cơm sẽ nhanh chóng hơn, như vậy có thể về nhà sớm một chút, để cho Tiểu Bao Tử được nghỉ ngơi sớm một chút! Ai bảo anh về nhà muộn cơ chứ!

Ăn bữa cơm chiều xong, Tố Tố cùng người trong nhà ở trong phòng khách xem tivi, cũng là để chờ Sở Lăng Xuyên trở về. Tiểu Bao Tử cũng không thể ngồi không yên. Cu cậu học An Quốc Đống, chắp hai cái tay ở sau lưng, hơi khom cái thân mình nhỏ đi đi lại lại, sau đó bàn tay bé nhỏ cứ lắc lư ở trước mặt bàn trà, kỳ thực là cậu nhóc cũng đang đợi ba ba trở về.

Tiểu Bao Tử quơ tới quơ lui, Soái Ca cũng chạy theo lúc trước mặt lúc sau lưng, Một thằng nhóc, một con chó, cứ như vậy thong dong tới tới lui lui, tình cảnh như thế thực tại làm cho người ta phải bật cười.

Chờ đến bảy giờ, chờ vẫn không thấy Sở Lăng Xuyên trở về, lại chờ được điện thoại của anh. Tố Tố thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn nhỏ ở bên sofa lên, chỉ nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên truyền đến: "Bà xã à, anh chắc phải trễ một chút mới về được. Bác sĩ Chung phải đi đến An Thôn. Đã quá muộn nên không đón được xe, anh đưa cô ấy đến đó một chút."

Tố Tố vừa nghe đến ba chữ bác sĩ Chung kia, không biết vì sao trái tim của cô giống như bị kim đâm nhói một cái. Nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ, bọn họ đều là bộ đội, trong lúc khó khăn, là đồng chí cũng hẳn là nên giúp đỡ cho nhau một chút. Cô phải tin tưởng ở Sở Lăng Xuyên, nghĩ vậy nên cô đáp lại: "Vâng, em đã biết, vậy anh cũng lái xe cẩn thận một chút."

"Đã biết rồi, bảo bối! Anh còn đang lái xe, không nói chuyện nữa."

Hai người nói xong cũng đều cúp máy rồi, Tố Tố cũng nói với mọi người trong nhà rằng Sở Lăng Xuyên có chuyện nên sẽ về trễ. Cha mẹ cô cũng chỉ hỏi vài câu, mà cũng không hỏi nhiều, thế nhưng Tố Tố lại bắt đầu cảm thấy không yên lòng rồi.

Trước kia, anh về trễ, có việc không trở về nhà, cô đều chưa từng có những suy nghĩ miên man như vậy. Cho dù anh làm cái gì, nói cái gì, cô vẫn luôn khăng khăng một mực tin tưởng anh. Ngay cả khi Tô Tuệ Vân lấy ra tấm ảnh chụp hai người đảng ngủ cùng với nhau, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh.

Nhưng mà vì sao hiện tại lòng của cô lại thấy bất an như vậy? Tại sao cô lại cứ phải miên man suy nghĩ như thế? Là bởi vì lúc trước anh đã nhẫn tâm không từ mà biệt, cho nên đã làm cho cô đối với anh không còn tín nhiệm đối với anh nữa, hay là cô sợ hãi bị mất anh?

Tố Tố nỗ lực không để cho mình miên man suy nghĩ nữa, cô cũng tiếp tục chờ đợi anh.

Tiểu Bao Tử đi tới đi lui cũng mệt mỏi rồi. Nhóc chạy đến bên người cô, mắt to nhìn cô. Cu cậu chờ ba ba không được, đã có chút sốt ruột, đưa tay chỉ vào phương hướng cửa ra vào, mang theo tiếng khóc nức nở, tiếp tục nói một câu: "Ba ba, ba ba, ba ba."

Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử, an ủi cậu nhóc, "Ba ba có việc nên sẽ về trễ. Một chút nữa là bà sẽ trở lại rồi. Cục cưng mệt nhọc con cứ ngủ trước đi, chờ đến khi con tỉnh lại mở mắt ra, liền sẽ nhìn thấy ba ba."

Tiểu Bao Tử dù sao vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ. Cu cậu cứ lắc đầu, không nghe lời mẹ, bắt đầu khóc lóc om sòm, gào lên: "Cục cưng muốn ba ba, muốn ba ba, muốn ba ba... !"

"Cục cưng ngoan nhé. Buổi tối ba ba phải lái xe chậm rãi! Con đừng khóc, ba ba sẽ trở về đến nhà thật mau thôi." Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử. Chỉ là cậu nhóc đã buồn ngủ rồi, lại không đợi được ba ba, nên lại oa oa khóc lên. Nước mắt giống như những hạt trân châu, cứ tí tách tí tách rơi xuống.

Tố Tố rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, bên kia liền nhận cuộc gọi. Không đợi cô nói năng câu gì, bên kia Sở Lăng Xuyên đã có chút nôn nóng mở miệng nói ngay: "Bà xã ơi, xe hỏng rồi, sửa chữa một hồi lâu rồi mà vẫn không chưa sửa xong được. Tối hôm nay khả năng anh không trở về nhà được mất! Hừ! Cái đồ xe rởm này, đúng thời khắc mấu chốt thì lại bị đứt xích thế này!"

Không về nhà được? Trái tim Tố Tố không khỏi trĩu nặng xuống, không nói nên lời, tâm rối loạn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)