Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 115

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 115
Bạo lực trong gia đình
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Mẹ Bầu

Xe chạy ở trên đường, Sở Lăng Xuyên chuyên chú lái xe, nhưng cảm xúc của Tố Tố lại bắt đầu xao động. Không biết vì sao, nhìn cô gái trẻ tuổi kia dùng ánh mắt sùng bái xen lẫn sự ái mộ để nhìn anh như vậy, lại nghe cô dặn anh uống thuốc đúng hạn, lần đầu tiên Tố Tố bắt đầu thấy buồn lo vô cớ rồi.

Con đường của đời người nói ngắn thì rất ngắn, nói không ngắn thì lại thật dài lâu, mà hôn nhân thì sẽ đi theo suốt cuộc đời của bọn họ. Năm tháng trôi qua, thanh xuân không còn, trên con đường cuộc sống lại có quá nhiều sự quyến rũ cùng sự va chạm. Tình yêu thật sự có thể đến thiên trường địa cửu sao? @MeBau*@@ Cho dù là không thể thiên trường địa cửu, thì có thể yêu nhau tha thiết đến cả đời ư, cả đời chỉ yêu có một người thôi sao?

Lúc trước chỉ vì anh nổi nóng mà đã có thể bỏ rơi cô như vậy, đã khiến cho cô sớm đã hoài nghi anh cái gọi là yêu kia. Mà giờ khắc này, sự hoài nghi của cô lại càng mở rộng thêm. Đến một ngày nào đó, nếu gặp phải một loại chuyện gì đó, có phải anh sẽ triệt để vứt bỏ cô hay không?

Có thể sẽ không, cũng có thể sẽ là như vậy. Sự tín nhiệm của cô đối với anh, lúc này sớm đã bởi vì sự tổn thương kia, mà đã không còn sự kiên định không dời nữa rồi. Càng nghĩ, tâm tình cô càng thấy cô đơn hơn. Tố Tố cúi đầu, nhìn xem con trai đang ở trong lòng của mình. Dieenndkdan/leeequhydonnn Cô cảm thấy tâm tình lại rộng mở, lại sáng lên, không sao hết, cô còn có đứa con trai này.

Kỳ thực trên trấn cũng không có gì hay để mà thưởng ngoạn. Bất quá phong cảnh cũng không đến nỗi tệ lắm, không khí cũng rất tốt, đi thăm một số phong cảnh một chút, rồi sau đó liền quay trở về. Tiểu Bao Tử chơi đùa cũng đã mệt mỏi, ở trên đường trở về liền ngủ mất rồi.

Buổi tối Sở Lăng Xuyên được chiến hữu mời ăn cơm khách. Có nhiều người, hơn nữa nhiều các ông hào sảng ở cùng nhau, không khỏi phải uống rượu. Lúc này đây, tất cả mọi người đều không hề khống chế, gần như đều uống quá nhiều. Sở Lăng Xuyên cũng không phải là ngoại lệ.

Tố Tố vốn dĩ muốn khuyên anh uống ít đi một chút, thế nhưng cục diện thế này, cô không mở miệng nói thì cũng không tốt lắm, đành phải nhìn anh say sưa.

Bữa cơm chiều kết thúc, Sở Lăng Xuyên được người khác giúp đỡ dìu trở về. Tiểu Bao Tử vẫn chưa từng thấy bộ dạng của ba ba uống say thế này bao giờ, nên có chút thận trọng trốn ở một bên, không biết ba ba mình thế này là thế nào.

Trước kia Sở Lăng Xuyên uống rượu say, nhiều nhất cũng chỉ nằm ở nơi đó mà ngáy ò ó o. Thế nhưng mà lần này lại không giống như vậy. Ba ba phun không ngừng, cặp mắt to của Tiểu Bao Tử lo lắng nhìn mẹ đi tới đi lui ở toilet rồi trở lại giường của ba ba. Hình như ba ba rất khó chịu thì phải.

Mà Tố Tố cũng chẳng quan tâm đến Tiểu Bao Tử được rồi. Cô chỉ lo chăm sóc cho Sở Lăng Xuyên. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cũng may Tiểu Bao Tử lúc này lại cực kỳ ngoan ngoãn, không làm phiền thêm cho cô. Sở Lăng Xuyên ói ra vài lần, uống được một chút canh giải rượu mà Tố Tố đã đặc biệt nấu cho anh. Rốt cục anh đã không còn nôn ra nữa, nằm ở nơi đó nặng nề ngủ thiếp đi.

Luôn luôn thích bám sát lấy Sở Lăng Xuyên, Tiểu Bao Tử cũng cảm thấy hiện giờ thật không thích hợp. Hôm nay cậu nhóc cũng không dám tới gần anh, chính là nằm sấp ở bên giường, mở to mắt ra để nhìn ba ba, lại nhìn sang Tố Tố đã mỏi mệt đến không rã rời. Ngón tay nhỏ của nhóc chỉ vào Sở Lăng Xuyên, ánh mắt mở trừng tròn xoe đầy nghi hoặc nhìn Tố Tố, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có vẻ lo lắng: "Ba ba, sao sao?"

Cậu nhóc đây là đang muốn hỏi ba ba làm sao vậy. Tố Tố ôm lấy con trai đi ra toilet rửa mặt, cũng giải thích cho cậu nhóc biết Sở Lăng Xuyên thế này là tình huống gì, cũng không biết cậu nhóc hiểu được hay không.

Hầu hạ người lớn, hầu hạ người bé xong, tối hôm nay, Tố Tố cùng con trai muốn sang một căn phòng khác để ngủ. Sở Lăng Xuyên say rượu hay đấm đá. Anh xuống tay cũng thật rất dữ dội, cô cũng không muốn mình và con trai bị anh đánh như vậy.

Hai mẹ con rửa mặt xong, Tiểu Bao Tử cũng đã quá mệt mỏi rồi. Cậu nhóc nằm yên tĩnh, được Tố Tố ôm trở về căn phòng ngủ không có Sở Lăng Xuyên để ngủ. Ba ba bị như vậy, nhóc cũng không dám làm ầm ĩ, nhóc cũng thật quá thông minh.

Dỗ dành cho Tiểu Bao Tử ngủ xong xuôi, Tố Tố cũng không hề nghỉ ngơi, mà lại đi sang phòng ngủ mà Sở Lăng Xuyên lúc này đang nằm. Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn chiếu sáng gương mặt cương nghị anh tuấn của anh. Nhìn Sở Lăng Xuyên vẫn đẹp trai như trước, vẫn ưa nhìn như vậy. Chỉ là năm tháng đã làm cho anh càng thêm thành thục và có sức quyến rũ hơn.

Nhìn anh, cô cũng không nhịn được suy nghĩ, không phải là bao tử của anh không tốt sao, làm sao vẫn còn uống bừa bãi như vậy. Thật cũng không biết yêu quý bản thân mình một chút nào cả! Cô đi qua, động tác thuần thục cởi quần áo giúp anh. Đây quả thực là một công việc làm cô phải cố hết sức.

Cầm quần áo của anh lên, đưa tay móc vỉ thuốc ở trong túi của anh ra. Cô cũng đã nhìn được rõ ràng tên thuốc mà vị bác sĩ mỹ nữ kia đã đưa cho anh. Anh đã cất ở trong túi quần rồi, chỉ móc một chút liền đã tìm thấy.

Tố Tố nhìn lại tên thuốc một chút nữa, lại thật cẩn thận xem tác dụng của thuốc thế nào, trị liệu đau bụng, nuôi dưỡng bao tử. Cô nhớ là trước kia anh không có bệnh đau bao tử, sức khỏe rất tốt, làm sao lại đột nhiên có bệnh bao tử như vậy chứ?

Không đúng, làm sao có thể gọi là đột nhiên được! Hai năm đã trôi qua, cô chưa từng tiến vào trong cuộc sống của anh. Đối với anh mà nói, có rất nhiều việc cô thực sự hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Tố Tố nghĩ mà có chút vô lực cùng khó chịu. Sầu não một chút, cô điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn xem tên thuốc. Tên của thuốc tên có chút khó nhớ, cô trực tiếp chụp lại, lưu giữ trong điện thoại di động.

Cô đi rót nước, đỡ anh dậy uống thuốc, rồi sau đó cũng cầu nguyện anh đừng ói ra nữa. Bằng không thuốc cũng sẽ bị nhổ ra ngoài mất. Sở Lăng Xuyên được Tố Tố chăm sóc cho uống thuốc. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh mở mắt ra nhìn Tố Tố một chút, há miệng gọi một tiếng bảo bối không rõ, sau đó lại tiếp tục ngủ say sưa.

Tố Tố ngồi ở bên giường, nhìn xem thuốc ở trên bàn đầu giường, ngẫm lại cái bộ dáng phun ra của anh, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trong lòng cô xông lên một cái ý tưởng mãnh liệt, cô muốn làm cho anh phải kiêng rượu, phải kiêng rượu.

Sở Lăng Xuyên ngủ đến sáng ngày hôm sau. Phải rất trễ anh mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, anh nhìn thấy Tố Tố ngồi ở bên giường, nhưng một mắt lại thâm đen lại. Anh sửng sốt, tiện đà ngồi bật dậy, mở to hai mắt ra nhìn cô: "Ấy này, a a a a... bà xã à, mặt em làm sao vậy?"

Không đợi Tố Tố nói chuyện, Tiểu Bao Tử ghé vào bên kia giường kêu lên: "Ba ba!"

Sở Lăng Xuyên quay đầu lại nhìn con trai. Anh lại càng cả kinh, khi thấy con trai một bên mắt của con trai cũng bị bầm tím lại. Anh không sao nhịn được nuốt một ngụm nước bọt cho nhuận cái cổ họng bớt khô khốc một chút: "Sao vậy? Tình hình thế này là như thế nào vậy hả?"

Tố Tố mắt đầy sát khí nhìn Sở Lăng Xuyên. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cứ nói đi, tự anh nói xem, đây là tình huống gì?"

"Anh, anh đã đánh sao?" Sở Lăng Xuyên đưa tay sang muốn ôm con trai. Thế nhưng Tiểu Bao Tử lại tránh qua mộ bên. Nhóc tránh né, chạy tới bên cửa sổ, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, cắn cắn ngón tay. Kỳ thực ra là mẹ nói, thời điểm ba ba uống say như vậy, nhóc phải đứng cách ra thật xa.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên buồn bực, như thế này là thế nào đây chứ? Con trai lại còn không cho anh bế? Chẳng lẽ thực sự đã bị anh đánh sao? Anh thực có chút không tin, ở thời điểm anh uống rượu say như vậy, Tố Tố sẽ yên tâm cùng con trai ngủ chung với anh.

Sở Lăng Xuyên đưa tay sờ sờ lên chỗ mắt bị bầm tím của Tố Tố. Cô lại tránh ra khỏi tay anh, còn cho anh một cái tát: "Sở Lăng Xuyên, vì con trai và vì sự an toàn của em, hôm nay em phải hạ một mệnh lệnh cho anh."

Sở Lăng Xuyên đánh giá chỗ mắt bị bầm tím của Tố Tố: "Cái gì mà ra mệnh lệnh?"

Tố Tố một mặt nghiêm túc nói: die, n;da. nlze. qu;ydo/nn "Anh nhất định phải cai ngay việc uống rượu. Anh đã thấy rồi đó! Anh uống rượu, cả nhà bị xui xẻo theo anh. Thế này đã thành bạo lực gia đình rồi! Anh thấy không, con trai cũng đã lọt vào độc thủ của anh rồi."

Kiêng rượu, việc này có chỗ nào làm được đây, anh cũng không phải là người rất thích uống rượu. Thế nhưng chính là, có đôi khi khó tránh khỏi, vội hỏi: "Bảo bối, có đôi khi là khó tránh khỏi uống rượu! Thỉnh thoảng cũng phải có một lần, bà xã giúp đỡ đi, được không? Bà xã tốt đẹp của anh."

"Không được, không có thương lượng! Nếu như anh không kiêng rượu, vậy sau này, chia phòng ra để ngủ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh ngủ của anh, em sẽ ngủ cùng con trai." Tố Tố sử dụng đòn sát thủ, Sở Lăng Xuyên không dám nói tiếp nữa. Anh trầm mặc. Trầm mặc hồi lâu, Sở Lăng Xuyên mới hạ quyết tâm, nói cực kỳ bi thương nặng nề: "Được, anh kiêng rượu."

"Tốt lắm, anh đã nói rồi đó! Ở trước mặt con trai, anh cũng không thể nói lời mà không giữ lấy lời, để còn làm tấm gương sáng cho đứa nhỏ." Tố Tố nói xong liền gọi Tiểu Bao Tử: "Con trai đi lại đây, con ngoéo ngón tay cùng ba ba đi, để cho ba ba cam đoan sẽ không uống rượu nữa."

Trốn tránh ở một nơi rất xa, đến lúc này Tiểu Bao Tử mới lon ton chạy về phía Tố Tố, nằm sấp ở bên giường, bàn tay nhỏ bé thò ra, một đầu ngón tay vươn ra, dùng giọng nói mềm mại nói với ba ba: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Kéo nhanh nhanh (móc tay nhanh nhanh)."

Sở Lăng Xuyên đưa ngón tay ra ngoéo tay cùng với ngón tay nho nhỏ của con trai. Tố Tố cũng bu lại, một nhà ba người cùng ngoéo ngón tay. Cô vẫn còn không quên nói cường điệu: "Anh phải nói cam đoan kia, nói cam đoan đối với hai mẹ con em."

Sở Lăng Xuyên thật không có biện pháp nào đối với bà xã của mình, đành phải nói cam đoan: "Anh danh dự của một người đàn ông, danh dự của một người chồng, danh dự của một người cha, cam đoan với bà xã và con trai, nhất định sẽ kiêng rượu."

"Nói lời là anh phải giữ lời đó. Được rồi, ăn đi cơm thôi. Anh mau chóng rời giường đi rửa mặt đi." Tố Tố nói xong liền ôm con trai đi đến hướng bàn ăn. Ngày hôm qua Sở Lăng Xuyên đã phun hết ra ngoài không còn một mảnh, lúc này anh đã sớm đói bụng đến mức không chịu được, vội vàng rời giường đi rửa mặt, cùng vợ con ăn điểm tâm.

Bất quá, dù thế nào anh cũng đều cảm thấy, cái quầng mắt tím đen kia của Tố Tố và Tiểu Bao Tử là đồ giả. Anh đáp ứng việc kiêng rượu với bà xã chẳng qua chỉ là anh không muốn để cho Tố Tố tức giận. Anh cũng biết, cô như vậy là vì muốn tốt cho anh, cho nên anh mới chịu trúng kế.

Nam tử hán đại trượng phu, đã nói lời hứa đồng ý với vợ con rồi, thì anh phải làm được.

Sau khi ăn điểm tâm xong, trong lòng Sở Lăng Xuyên liền bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu xa. Anh ôm lấy Tiểu Bao Tử, nói dụ dỗ với con trai, mà cũng chính là nói để cho Tố Tố nghe: "Con trai, ba ba dẫn con đi xem xe Tank nhé, có được không hả? Rồi sau chúng ta đi bơi lội."

Tiểu Bao Tử vỗ tay vẻ đầy kích động, gật đầu, liên tục vâng vâng. Tố Tố một bên lau sàn nhà một bên nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: "Thế nào, chuyện này không nói gì với em sao?"

Sở Lăng Xuyên quay đầu lại nhìn về Tố Tố, nhíu mày: "Em một bên mắt bị tím bầm như thế kia, làm sao ra khỏi cửa được đây! Em không sợ hù dọa đến người khác sao? Không hù dọa được người khác thì cũng không sợ mất thể diện sao? Bảo bối, em cứ trong nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Em...." Tố Tố nghẹn lời một chút, "Em không sợ hù dọa người khác, cũng không sợ mất thể diện, tóm lại, em cũng phải đi." Cô mới không cần ở nhà một mình! Thật nhiều nhàm chán! Trong khi anh đi chơi cùng con trai, cô một mình đối mặt với tứ phía là tường như vậy sao được! Cô mới không cần đâu. Lại nói, cô cũng muốn nhìn xem xe Tank gì đó một chút, hơn nữa, lại còn có bơi lội nữa, nhiều chuyện rất thoải mái.

Trong mắt Sở Lăng Xuyên đều là ý cười xấu xa. Anh ôm Tiểu Bao Tử đi đến bên người Tố Tố, "Bảo bối, em không sợ dọa người, nhưng anh thì sợ đó! Em thử suy nghĩ một chút xem, anh đã mang theo một cái mắt tím bầm nhỏ như vậy rồi (ý nói Tiểu Bao Tử), lại còn mang thêm một cái mắt tím bầm to đi theo nữa (ý nói Tố Tố), thực sự là rất dọa người mà. Nhất định người ta sẽ cho là anh đã đánh bà xã, thật sự rất không thích hợp."

Tố Tố lại mơ hồ đi một chút, việc này thực sự đúng là đã khác rồi. Nhìn thấy trong mắt anh là ý cười xấu xa, cô lập tức hiểu rõ là anh cố ý. Khẳng định là anh đã biết con mắt bị tím bầm kia là giả rồi! Cắt, cô cũng không cần đi nữa! Tố Tố dùng lau nhà thêm một lúc nữa, sau đó cất đồ lau nhà đi: "Anh mang con trai đi chơi đi, ngày hôm qua em phải chăm sóc cho anh cả đêm, em cũng chưa được ngủ! Em đi ngủ đây! Giữa trưa anh nhớ được mua cơm trở về ăn đó. Em không có nấu nướng cơm nước gì đâu."

Nói xong, Tố Tố đi trở lại phòng ngủ để đi ngủ. Quả thật cô cũng thật sự rất mệt mỏi rồi. Tố Tố ngã xuống giường không bao lâu liền đã ngủ thiếp đi ngay, Sở Lăng Xuyên cũng không đi quấy rầy sự nghỉ ngơi của cô nữa.

Anh đương nhiên biết là ngày hôm qua mình đã có bao nhiêu dày vò cô rồi. Khẳng định là Tố Tố không được ngủ ngon. Anh ôm Tiểu Bao Tử đi vào trong toilet, lau rửa sạch vết tím bầm ở trên mắt của Tiểu Bao Tử. Cô nhóc này, tưởng rằng vẽ cái quầng mắt tím bầm như vậy là đã có thể lừa được anh sao! Anh mắc mưu là đã nể mặt cô rồi

Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi chơi rồi, không để cho cậu nhóc quấy rầy Tố Tố ngủ. Thật sự là anh đã mang theo Tiểu Bao Tử xem xe Tank rồi, lại còn chụp ảnh nữa. Cậu nhóc thật sự rất kích động, chơi đùa tương đối vui vẻ.

Mà Tố Tố cũng chỉ ngủ trong chốc lát. Cô không ở nhà đợi, mà là đi đến bệnh viện của đoàn bộ phận, mua loại thuốc đau bao tử kia cho Sở Lăng Xuyên uống... Thuốc chữa đau bao tử kia, chỉ ở trong bệnh viện mới có lại này, còn ở hiệu thuốc thì không có để mua. Cho nên Tố Tố đi thẳng tới trong bệnh viện của đoàn bộ phận để mua, chuẩn bị mang về trong nhà, dự trữ sẵn cho Sở Lăng Xuyên uống.

Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi mua cơm. Khi trở về trong nhà lại phát hiện không thấy bà xã đại nhân đâu nữa. Chẳng lẽ bởi vì anh đi chơi không mang theo cô, thì cô lại chơi trò mất tích sao? Đang muốn gọi điện thoại cho cô xem cô ở đâu rồi, chợt anh lại nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa. Người, đã trở lại rồi.

Tiểu Bao Tử lại chơi đùa ở trên mặt đất. Sở Lăng Xuyên đi đến trước mặt Tố Tố, đưa tay nắm lấy cái cằm của cô. Anh nhìn mặt cô, nói trêu ghẹo: "A, thời gian mới được có nửa ngày, vậy mà cái mắt bị tím bầm kia đã khỏi rồi kìa. Em dùng thuốc gì đó đặc hiệu phải không vậy?"

"Loại thuốc đặc hiệu gì thì không quan trọng! Quan trọng là người nào đó đã cam đoan kiêng rượu rồi." Tố Tố nói xong hất tay anh ra, vẻ rất đắc ý, đung đưa chiếc túi trong tay đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa phía đối diện, uống một hớp lớn nước đun sôi để nguội.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tiểu Bao Tử cầm cây gậy lau nhà lôi kéo trên đất để lau nhà. Sở Lăng Xuyên nhếch môi mỉm cười, cũng ngồi xuống, nâng tay lên lau đi một chút mồ hôi ở trên trán Tố Tố: "Em đi đâu vậy, mồ hôi ra đầy một đầu thế này?"

"Không có người nào đưa em đi chơi đùa, em tự đùa vui một mình chứ sao." Tố Tố nói xong, đứng dậy, "Em đi rửa cái mặt đã, rồi ăn cơm."

Lúc Tố Tố đi rửa mặt, có tiếng chuông điện thoại di động vang lên ở trong túi của cô. Sở Lăng Xuyên mở túi của cô ra. @MeBau*@@ Thời điểm anh cầm điện thoại, nhìn vào vào trong túi thấy có mấy hộp thuốc, anh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ cô không thoải mái?

Chờ anh móc thuốc ra thì nhìn thấy tên thuốc trên đó. Sao cái tên thuốc này lại có vẻ quen thuộc như vậy nhỉ? Đây chẳng phải là loại thuốc mà anh đã uống được một ít thời gian rồi sao? Sở Lăng Xuyên lập tức hiểu ra! Nhất định là cô đã đi đến bệnh viện của đoàn bộ phận để mua thuốc cho anh rồi. Trong nháy mắt trái tim anh cảm thấy thật ấm áp, cảm động đến rối tinh rối mù! Bà xã của anh thật là tốt.

Tiểu Bao Tử đã bỏ lại cây gậy lau nhà, chạy tới, cùng Sở Lăng Xuyên nghe điện thoại di động. Sở Lăng Xuyên vội vàng nhìn một chút, là điện thoại trong nhà gọi tới. Anh nhanh chóng chuyển điện thoại đưa cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nghiêm túc đón lấy, nghe điện thoại. Không biết người ở bên trong đã nói cái gì đó, nhóc liền ngọt ngào kêu lên: "Ông ngại (ông ngoại). Vâng, vâng! Nhớ nhớ ông!"

Tiếp theo, nhóc liền bắt đầu ê ê a a nói cái gì đó không biết, phỏng chừng cũng không có ai nghe mà hiểu được. Rồi sau đó nhóc đưa di động cho Sở Lăng Xuyên: "Ba ba, nhanh, nói nói."

Sở Lăng Xuyên nhận lấy điện thoại, lập tức hàn huyên với bố vợ ở đầu dây bên kia. Mà Tố Tố lúc này cũng từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang nói chuyện điện thoại. Nghe qua là cô đã biết là điện thoại của ba mẹ mình gọi tới. Cho nên, Sở Lăng Xuyên chỉ nói trong chốc lát, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn rồi sau đó Tố Tố lại nhận lấy tiếp tục trò chuyện cùng người trong nhà. Cha mẹ hỏi cô khi nào thì về nhà, cô nói với người trong nhà rằng chủ nhật sẽ trở về, sau đó liền cúp máy, đi ăn cơm.

Cơm trưa xong, Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài một chút. Lúc trở lại, anh ôm một quả dưa hấu. Mùa Hè, ăn dưa hấu, có thể nói là thật thích hợp. Tiểu Bao Tử nhìn thấy dưa hấu, dậm dậm đôi chân trần nho nhỏ, miệng hô ăn dưa dưa.

Sở Lăng Xuyên bổ quả dưa hấu, đặt ở trên bàn trà. Anh cắt cho Tiểu Bao Tử một miếng dưa hấu, đặc biệt cắt ra thành từng miếng nhỏ, để cho nhóc ăn từng miếng một, sẽ dễ dàng hơn là để miếng to cắn ăn. Anh nào biết cậu nhóc không muốn ăn dưa cắt thành miếng nhỏ, mà lại muốn làm cả một miếng dưa to kia. Bàn tay bé nhỏ bắt chéo ra sau lưng, chính là không muốn nhận lấy chỗ dưa hấu cắt thành miếng nho nhỏ kia.

Bất đắc dĩ, Sở Lăng Xuyên đành phải cắt đưa cho nhóc một miếng to. Đến lúc này cậu nhóc mới cao hứng, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn uống cà phê, trong miệng nhỏ lẩm bẩm từ dưa dưa, rồi sau đó bắt đầu ăn dưa hấu.

Dưa hấu có hạt, Tiểu Bao Tử cực kỳ khó ăn, liền thò bàn tay nhỏ bé ra, dùng đầu ngón tay moi móc ra ngoài. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nhìn thấy mà không nhịn được cười, nhưng hai người cũng không ngăn trở nhóc, cứ để cho nhóc tự mình làm cái chuyện moi móc kia.

Bất quá thời điểm Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ăn, thì thường thường dỗ cho Tiểu Bao Tử ăn, còn Tiểu Bao Tử thì lại chuyên chú vào việc moi móc hạt dưa hấu ra. Chờ đến khi tất cả hạt dưa hấu không sai biệt lắm, đều đã được moi móc ra ngoài, rơi xuống ở trên bàn trà, thì miếng dưa hấu kia gần như cũng đã không thành hình gì nữa rồi. Nước của dưa hấu chảy đầy bàn trà, còn trên tay cậu nhóc cũng toàn là nước dưa hấu.

Tựa như đã làm một việc gì đó tốn sức, cậu nhóc còn thở một hơi thật dài, rồi sau đó hai bàn tay nhỏ ôm lấy hai góc của miếnng dưa hấu, cúi đầu trực tiếp gặm lên trên đó. Nhóc cắn một ngụm rất lớn rồi ngẩng đầu lên, khiến cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng cười rộ lên. Trên mặt của Tiểu Bao Tử dính đầy toàn là nước dưa hấu lẫn với cùi dưa. Trên chóp mũi còn treo móc một cái hạt dưa hấu non màu trắng.

Tiểu Bao Tử đại khái cảm thấy trên mặt mình không được thoải mái, liền nâng bàn tay nhỏ bé lên để lau đi. Nước dưa hấu trên tay cọ đến trên mặt, trên mặt cọ đến trên tay, chỉ có thể dùng mấy chữ để mà khái quát, chính xác là dính nhớp nháp.

Ăn hết một miếng dưa, Tiểu Bao Tử lại cầm lên một miếng khác, tiếp tục moi móc hạt dưa hấu. Thế nhưng moi moi móc móc hạt dưa hấu là thế, vậy mà nhóc ngồi ở chỗ đó lại bắt đầu buồn ngủ. Haiz, xem ra moi móc hạt dưa hấu lại có lợi cho giấc ngủ rồi!

Tố Tố nhanh chóng đi tới ôm con trai lên. Cô bế con đi tới toilet để rửa tay và rửa mặt cho cậu nhóc, rồi sau đó đi tới phòng ngủ để dỗ nhóc ngủ. Tiểu Bao Tử vốn đã mệt mỏi rồi, nằm ở đàng kia, không lâu lắm lập tức liền ngủ thiếp đi.

Sau khi dỗ cho Tiểu Bao Tử ngủ, Tố Tố đứng dậy ra đi ra phòng khách để thu thập tàn cục. Nhưng chờ đến lúc cô đi ra, thì đã nhìn thấy, phòng khách sớm đã được Sở Lăng Xuyên thu thập sạch sẽ rồi.

Tốc độ của anh thật không phải tồi!

Sở Lăng Xuyên đi đến bên người Tố Tố, từ phía sau ôm lấy cô, hơi khom người xuống, cằm đặt ở trên vai cô, hai tay ôm lấy hông của cô, đẩy cô đi về hướng một phòng ngủ khác: "Bảo bối, đi một lát thôi."

Không đợi cô kịp nói năng gì, người đã bị đẩy vào trong phòng ngủ. Cửa đóng lại, khóa trái, rắp tâm bất lương, mục đích của anh rất rõ ràng! Tố Tố vạch lên tay anh, thiện ý nhắc nhở anh: "Sở Lăng Xuyên, túng dục quá độ không tốt đối với thân thể đâu! Ngài có thể tiết chế một chút hay không."

Tố Tố vừa nói xong, người đã bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy quăng lên ở trên giường, mà anh cũng tùy ý đè ép theo lên trên người cô, từng phát từng phát hôn lên môi của cô: "Bảo bối, Một tuần anh mới phóng túng như vậy có một hai ngày thôi, chưa đến mức túng dục quá độ đâu nhỉ?"

Cô đếm trên đầu ngón tay cho anh xem, "Một tuần có bảy ngày, anh phóng túng hai ngày, tính số lần bình quân trong hai ngày, thì tính ra trong một tuần lễ anh cũng mỗi ngày một lần, như vậy mà anh bảo còn chưa đủ túng dục hay sao? Cẩn thận hỏng thận đó!"

Sở Lăng Xuyên cười hắc hắc, hai tay nắm lấy bắt mặt cô, cúi đầu trầm giọng nói: "Đây không phải là vẫn còn có thời gian hai năm cấm dục nữa sao, em thử bình quân lại một chút thì biết, anh đã có bao nhiêu tiết chế."

Choáng váng! Có dạng tính như thế này nữa sao? Thấy anh muốn cởi quần áo của cô, Tố Tố bắt lấy tay anh, cố ý hỏi anh: "Bộ dạng này của anh, nếu một ngày không làm chuyện này thì thế nào, thế mà bảo là cấm dục sao? Nhìn bề ngoài như vậy, em thấy hoài nghi sâu sắc quá."

Đôi lông mày sắc nét của Sở Lăng Xuyên liền nhíu chặt lại thành một hàng ngang. Anh đưa tay phải túm quần áo của cô kéo ra, còn nói đầy vẻ hung ác: "Giỏi lắm, An Nhược Tố, em lại dám hoài nghi lòng trung thủy lẫn thuần khiết của ông đây sao? Xem hôm nay ông đây có giết chết nhà ngươi không nhé!"

"A a a, em không dám, không dám..." Tay của Sở Lăng Xuyên đã vừa kéo vừa lôi, lại vừa cù vừa bóp. Môi của anh cách lớp quần áo hôn loạn ở trước ngực cô. Khiến cho cô vừa buồn lại cảm thấy không sao chịu nổi, đành phải liên tục cầu xin tha thứ.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tay của Sở Lăng Xuyên chui vào trong quần áo của cô. Môi cũng hung hăng hôn lên môi của cô. Một lát sau anh mới buông cánh môi của cô ra, trầm giọng nói uy hiếp: "Nói em yêu thích anh, anh sẽ bỏ qua cho em!" (*)

Tố Tố mặt đỏ hồng, hơi thở bất ổn, cười đến mức thở hổn hển. Hai tay cô chống đỡ lên trên bả vai rộng rãi của anh, ổn định lại hô hấp một chút, nói gằn ra từng tiếng: "Anh thích yêu em... A!" (**)

(*) (**) Hai câu này trong nguyên văn tiếng Trung: 说你喜欢我 (Dịch nghĩa Nói ngươi yêu thích ta) và 你喜欢我 (Dịch nghĩa ngươi yêu thích ta). Về nghĩa thì hai câu nói này không có gì thay đổi, chỉ thay đổi ngôi thứ nhất và ngôi thứ hai trong từng câu. Do trong nguyên bản tiếng Trung chỉ có 2 đại từ nhân xưng là ta (ngôi thứ nhất) và ngươi (ngôi thứ hai). Mà ở câu (*), Sở Lăng Xuyên yêu cầu Tố Tố phải nói "ngươi yêu thích ta", nghĩa là Tố Tố yêu thích Sở Lăng Xuyên, với từ "ngươi" ở đây là chỉ Tố Tố. Còn câu (**), Tố Tố lại nói "ngươi yêu thích ta" với từ "ngươi" lại đổi sang vị trí của Sở Lăng Xuyên, nghĩa là Sở Lăng Xuyên yêu thích Tố Tố.

Tuy nhiên khi dịch sang thuần Việt thì không thể giữ nguyên cách chơi chữ này của tác giả được, do đại từ nhân xưng trong ngữ pháp Việt Nam rất đa dạng. Nếu giữ nguyên đại từ nhân xưng ta và ngươi, thì không phù hợp với truyện thời hiện đại, mà chuyển sang tiếng Việt là anh và em sẽ không thể hiện được cách chơi chữ đồng âm khác nghĩa của tác giả. Do đó Mẹ Bầu chuyển lại, để cho nhân vật nữ nói ngược lại câu nói mà nhân vật nam yêu cầu (em yêu thích anh – anh thích yêu em), để phần nào giữ nguyên được ý nghĩa của cách chơi chữ trong câu văn của tác giả.

Vừa nói xong @MeBau*@@ cô liền bị Sở Lăng Xuyên xoay chuyển người lại, tiếp đó cái mông của cô liền bị anh vỗ một cái không nặng không nhẹ lên trên đó. Tố Tố giãy dụa, lại nhớ tới mình đang trong lòng anh. Anh hung tợn nhìn cô: "Bé con, dám nói ngược chữ như vậy, nói mau, nói An Nhược Tố thích Sở Lăng Xuyên."

Tố Tố không nói, một bàn tay Sở Lăng Xuyên liền từ trên lưng quần của cô dò xét vào bên trong."A", Tố Tố không nhịn được mà thở gấp một tiếng, mặt đỏ rực lên hảo giống như quả táo chín. Cô xấu hổ liền cũng nâng tay lên mà đánh đấm anh, để cho anh không thể giở trò xấu.

"Nói mau, hả?" Anh ép buộc cô, mà cũng dụ dụ dỗ dỗ cô. Tố Tố cắn môi không phát ra âm thanh, cuối cùng cô vẫn không chống lại được trò xấu của anh, giọng nói hổn hển: "An Nhược Tố chán ghét Sở Lăng Xuyên! Ưm..."

Vừa nói xong, môi của cô liền bị anh hung hăng hôn lên. Anh dùng nụ hôn để trừng phạt sự không nghe lời của cô. Người phụ nữ này thật là xấu xa.

Hai người còn đang náo loạn với nhau, thì chuông điện thoại di động của Sở Lăng Xuyên vang lên. Anh ồ ồ thở gấp buông môi cô ra, cũng rút tay ra. Sau đó thò tay lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra. Anh nhìn thấy dãy số, là người ở trong đoàn gọi tới.

Thời điểm Sở Lăng Xuyên định đứng dậy nghe điện thoại, Tố Tố lại giở trò xấu. Cô cố ý ôm lấy cổ của anh, không để cho anh rời đi! Ha ha, tới lượt cô chỉnh sửa cho anh một hồi. Bàn tay nhỏ bé của cô chui vào từ phía dưới áo sơ mi của anh, khẽ dao động, phủ lên trên chỗ mẫn cảm nhất của anh.

Vốn dĩ đang nghiêm cẩn nói chuyện điện thoại, Sở Lăng Xuyên đột nhiên đã bị Tố Tố quấy đến không yên lòng rồi. Anh nói chuyện chính là ừ ừ ào ào, hơn nữa lại bị Tố Tố đùa nghịch, gần như không có biện pháp để tập trung lực chú ý nghe xem, đầu điện thoại bên kia đang nói cái gì.

Người phụ nữ này càng ngày càng xấu xa rồi. Anh cúi đầu hung hăng hôn một cái ở trên môi cô, cũng gấp gáp vội kéo bàn tay lẫn cánh tay của cô ra. Tránh thoát được rồi, lúc này anh mới một bộ nghiêm trang nói chuyện điện thoại, mà Tố Tố cũng gấp gáp vội vã sửa sang lại quần áo cho nghiêm chỉnh. Thời điểm cô đang nghĩ muốn đi ra khỏi phòng ngủ, thì Sở Lăng Xuyên cũng đã nói chuyện điện thoại xong, lại vội vã ôm lấy cô.

Cánh tay có lực của anh để ngang trước ngực cùng trên lưng cô. Môi anh cũng hôn vào trên cần cổ cô, "Cô nhóc xấu xa này, chờ buổi tối anh lại thu thập em. Anh có việc phải đi ra ngoài, khả năng là rất trễ anh mới trở về. Trời nóng, em đừng làm cơm, đưa cục cưng đi đến căng tin mua cơm mà ăn nhé!"

"Vâng, em đã biết, đã biết." Cô liên tục đáp ứng, lại bị anh hôn một chút, sau đó lúc này cô mới được tự do. Tố Tố thở hắt ra. Sở Lăng Xuyên cũng đã mở cửa đi ra ngoài.

Tố Tố vỗ vỗ mặt, thầm nghĩ rằng, tự nhiên đi trêu chọc anh ấy làm gì chứ! Nghĩ xong cô cũng đi ra ngoài. Cô muốn đi tắm, cả người ra đầy mồ hôi, tất cả đều do anh ban tặng, quần áo cũng phải giặt giũ cho sạch.

Quần áo giặt xong rồi, người cũng vừa mới tắm rửa xong. Sau khi ngủ trưa được trong chốc lát, Tiểu Bao Tử cũng đã tỉnh dậy. Bất quá bên ngoài vẫn là nắng nóng, cho nên hai mẹ con liền ở nhà hoạt động. Nhưng chỉ một lát sau Tiểu Bao Tử liền mặc kệ rồi. Ở trong nhà thật nhiều nhàm chán, bên ngoài có nhiều thứ chơi đùa hay hơn, cho nên, Tố Tố đành phải đưa con trai đi ra ngoài chơi.

Buổi chiều Tố Tố và vài vị vợ bộ đội có con nhỏ, cùng nhau mang con cái ra chơi đùa, lại đi xem những động vật nhỏ mà bếp núc ban đã nuôi. Bất quá Tiểu Bao Tử cũng không dám xem gà nữa rồi. Nhóc đã bị Gà Tây hù sợ rồi.

Không sai biệt lắm đã đến thời gian bữa cơm chiều. Vài vị vợ bộ đội lười nấu cơm, đương nhiên bao gồm cả Tố Tố, cùng đi đến căn tin mua cơm ăn. Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử ăn uống no đủ, lúc Tố Tố mới dẫn Tiểu Bao Tử đã chơi đùa thông suốt ở bên ngoài không chịu ở nhà kia, trở về tắm rửa sạch sẽ để đi ngủ.

Cậu nhóc hiện tại càng ngày càng có chủ kiến của mình. Lời của người lớn nói... , nhóc đều không chịu nghe. Haiz, khiến cho người là vừa đau đầu lại vừa làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc! Tố Tố cũng không biết Sở Lăng Xuyên đến khi nào thì mới có thể trở về. Cô đợi không được, cũng không tiện gọi điện thoại đi quấy rầy anh, liền ôm Tiểu Bao Tử nặng nề ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, cô lại cảm thấy có người hôn môi cô. Trước ngực cô cũng cảm giác có một đạo lửa nóng, bất quá khiến cho cô bị quấy nhiễu chính cảm giác có chút bị đau mơ hồ ở bụng dưới.

Không sao chống lại được sự quấy nhiễu này, Tố Tố tỉnh lại. Cô mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đạo bóng dáng mờ mờ. Trừ bỏ Sở Lăng Xuyên thì không có người nào khác, cho nên cũng không làm cho cô phải kinh sợ.

"Anh đã trở lại rồi à? Thế nào lại trễ như vậy, anh mau chóng đi nghỉ ngơi đi!" Giọng nói của cô mang theo sự lười nhác, hơn nữa lại hạ giọng xuống cực kỳ thấp, rất thấp, chỉ sợ quấy rầy đến Tiểu Bao Tử. Thế nhưng mà nghe vào trong tai Sở Lăng Xuyên thì lại mê người khác thường.

Anh bế ngang cô lên, đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng ngủ cách vách. Anh là đàn ông, đương nhiên lời đã nói ra được thì sẽ làm được. Ban ngày anh đã nói buổi tối phải thu thập cô, tuyệt đối anh sẽ không buông tha.

Sở Lăng Xuyên đứng ở bên giường cởi áo, mà Tố Tố bị anh đặt xuống ở trên giường, lúc này rốt cục cảm giác mình có chút gì là lạ rồi. Sự bối rối cũng tiêu tán toàn bộ. Đôi mắt cô chuyển động một chút, đột nhiên ý thức được bản thân mình vì sao bụng không thấy thoải mái. Cô mở to hai mắt nhìn anh: "Sở Lăng Xuyên, hỏng rồi."

"Cái gì hỏng rồi, anh không hỏng." Sở Lăng Xuyên nói xong liền áp thân thể để trần của bản thân xuống người Tố Tố. Anh muốn thu thập cô, nhất định phải thu thập cô triệt để, để cho cô phải cầu xin tha thứ.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Ngay tại thời điểm anh muốn lột cô quần ngủ xuống, Tố Tố liền chống đẩy vào anh, vội vàng nói: "Em... hình như cái kia của em lại đến rồi, trách không được bụng em có chút không được thoải mái."

Sở Lăng Xuyên dừng động tác, một lời kia của cô thật làm anh giống như bị một chậu nước lạnh xối vào đầu: "Thiệt hay giả vậy? Không thể như vậy được! Vợ ơi, thật quá tàn nhẫn, rất không có nhân đạo."

Tố Tố thật muốn cắn chết anh. Cô nâng tay nhéo cao chóp mũi của anh lên, để cho đầu mũi của anh chỉ lên trời, làm cho cái mũi của anh xấu xí gần giống với cái mũi heo, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Anh đó, anh đúng là đầu heo mà! Lại đã nghĩ ngợi cái việc này đi đâu rồi. Anh vẫn nên ngẫm nghĩ xem đi đâu để tìm băng vệ sinh cho em dùng đây! Khi em tới đây đã không chuẩn bị."

Đến lúc này Sở Lăng Xuyên mới tin rằng, điều tệ hại luôn luôn đến làm hư chuyện tốt của anh kia, thực sự là đã đến đây rồi. Anh đứng dậy, nhìn cô, cũng buồn bực, nơi này lấy đâu ra băng vệ sinh kia chứ! Anh chợt nhanh trí linh hoạt: "Bà xã, giấy vệ sinh có thể chứ? Tạm dùng trước, ngày mai đi ra ngoài mua."

Không có lựa chọn nào khác, Tố Tố gật đầu, "Cũng được!" Nói xong cô đứng dậy, ôm cái bụng lâm râm đau một chút bụng đi đến phòng vệ sinh. Cô thực hối hận. Ban ngày ăn nhiều dưa hấu như vậy, rồi lại vừa khát vừa mệt mỏi bởi vì cô đã cùng Tiểu Bao Tử đi chơi đùa ở bên ngoài trở về, cho nên cô lại còn uống vào hai chén nước đá, ăn một cây kem nữa, lúc này đây nhất định bụng sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Tố Tố bi thống vừa nghĩ vừa đi tới toilet. Mà chuyện chờ cô lại càng bi kịch hơn nữa, bởi vì cô phát hiện ra, giấy vệ sinh không có. Tố Tố vội vàng từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, đưa tay tìn giấy trong ngăn tủ phòng khách. Tìm tới tìm lui vẫn không có. Cô hôn mê rồi, vội vàng réo gọi Sở Lăng Xuyên ở trong phòng ngủ: "Sở Lăng Xuyên, không có giấy vệ sinh."

Sở Lăng Xuyên sau khi nghe được vợ gọi, liền vội vàng từ trong phòng ngủ chạy ra, giúp đỡ cô tìm giấy vệ sinh. Thật sự là không có rồi! Hai người hai mặt nhìn nhau! Thời khắc mấu chốt tại sao có thể có cái vòng cổ rơi xuống như thế chứ? Giấy vệ sinh mà cũng có thể không có?

"Làm sao bây giờ?" Tố Tố khóc không ra nước mắt, nơi này thật sự là rất không có phương tiện rồi. Lúc này đèn đóm đều đã tắt hết cả, không có hàng nào còn buôn bán nữa rồi! Chẳng lẽ cô phải ngồi ở trong toilet cả một đêm ư, cô mới không muốn đâu!

Sở Lăng Xuyên gãi gãi đầu, rồi sau đó cầm lấy bả vai Tố Tố, "Bảo bối, nếu không em đi tìm mấy chị dâu trong nhóm hỏi mượn một chút xem?"

A! Tố Tố muốn khóc. Cô chỉ chỉ vào đồng hồ báo thức trên vách tường, "Đại ca, anh cũng không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi. Em đi gõ cửa đánh thức cả nhà người ta dậy, sau đó nói, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn "A, chị dâu cho em xin vài miếng băng vệ sinh sao? Em, em không muốn đi như vậy. Mặc kệ, mặc kệ! Dù sao anh đã bảo em đi tới đây... Em, em... hết thảy những gì thuộc về em, anh đều phải chịu trách nhiệm! Việc này em cứ giao cho anh, em đi vào toilet trước đây."

Nói xong, Tố Tố xoay người liền đi về hướng toilet. Chuyện này thật sự làm Sở Lăng Xuyên muốn khóc! Anh phải đi chỗ nào để tìm cho cô đồ vật kia được đây. Thật choáng váng, thật quẫn, thật bất đắc dĩ mà. Vợ yêu bảo bối ơi, chính bản thân em, khi nào thì cái này sẽ đến mà em cũng không nhớ kỹ ư! Cũng không chịu chuẩn bị sẵn trước đó hay sao! Haiz, em đúng là một quả trứng hồ đồ mà, thật cứ làm cho người khác phải bận tâm.

Sở Lăng Xuyên thong thả bước tại chỗ, cuối cùng hít sâu một hơi, xoay người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài. Tố Tố ở trong phòng vệ sinh nghe được âm thanh anh đi ra ngoài, vì lúng túng vì chính mình, mà cũng lúng túng vì anh. Cái này gọi là chuyện gì đây.

Oái! Thật bụng đau quá đi mất! Tố Tố rất muốn đánh vào cái miệng của mình mấy cái. Tại sao mình lại tham ăn như vậy, làm sao lại ăn nhiều cái thứ đồ lạnh như vậy chứ! Hu hu, bây giờ thì hay rồi, bụng thì bị đau, lại còn phải chịu tội nữa!

Cô chờ đợi và chờ đời... Đại khái đợi được khoảng mấy phút sau thì nghe thấy được Sở Lăng Xuyên đã trở lại. Không biết thứ anh cầm trở về là cái gì, hy vọng không phải là thứ gì đó thật làm người ta bị hoảng sợ, cô sẽ nổi bão lên cho coi.

Đang mải nghĩ tới đâu rồi, cửa toilet được mở ra, Sở Lăng Xuyên đi vào bên trong, trên tay anh cầm một cuộn giấy vệ sinh. Hô, may quá, không phải là thứ gì đó làm người ta bị hoảng sợ, cũng không phải là băng vệ sinh, bằng không về sau làm thế nào để gặp người khác đây!

Thời điểm Sở Lăng Xuyên đưa giấy cho Tố Tố, cô không nhịn được hỏi: "Chuyện này... Có thể bị lộ ra ngoài chút nào hay không, anh đã mượn ở đâu vậy?"

"Haiz, một lời khó nói hết! Biểu tình của Sở Lăng Xuyên một bộ bị hổ thẹn, lắc lắc đầu, thở dài xoay người đi ra ngoài. Tố Tố phi cho anh một cái liếc mắt, trong lòng lại cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, nghĩ rằng, Sở Lăng Xuyên ơi Sở Lăng Xuyên, anh cũng có ngày hôm nay! Sở Lăng Xuyên xem anh làm thế nào mà túng dục đây! Hắc hắc...

Sau vui sướng khi thấy người gặp họa, thì đến bản thân cô chịu bi kịch. Bụng cực kỳ không thoải mái, buổi tối đoán chừng là sẽ không thể ngủ ngon rồi, vì phải chạy đi WC. Vì thế cô liền không trở lại gian phòng ngủ có Tiểu Bao Tử nữa, mà nhường lại cho Sở Lăng Xuyên đi ngủ cùng con trai. Còn cô ngủ một mình trong phòng ngủ này.

Nhưng khi cô vừa nằm xuống, Sở Lăng Xuyên liền đã đi qua rồi. Anh cầm trong tay một cái ly, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay đỡ cô lên: "Bảo bối, nước đường đỏ đây, em uống một chút."

Tố Tố cho anh một cái ánh mắt cảm kích, đưa tay nhận lấy cốc nước, thổi phù phù, rồi uống vài ngụm. Cô ra đầy mồ hôi, nhưng cũng chẳng quan tâm đi tắm rửa sạch sẽ, cứ thế nằm xuống rồi nói với anh: "Tốt rồi, em không sao đâu, anh đi ngủ đi, đã muộn rồi."

Sở Lăng Xuyên không rời đi, ngược lại, anh lại nằm ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, hỏi vẻ thật nghi hoặc: "Bảo bối, anh nhớ là trước kia em không bao giờ đau bụng như vậy, tại sao lần này lại bị như thế?"

Tố Tố mới không muốn nói cho anh biết là vì cô tham ăn nên gây họa. Cô chỉ nhìn anh, nhíu mày, nói chậm rì rì: "Mọi chuyện đều có ngoại lệ mà, anh không phải là phụ nữ nên anh sẽ không biết được đâu."

Lời này nói, làm cho người ta không nhịn được mà bật cười. Sở Lăng Xuyên nhếch môi, cúi đầu hôn hít ở trên môi cô một cái, bàn tay to cũng đặt vào trên bụng cô để vuốt ve, giúp cô xoa bụng. Động tác xoa bóp nhẹ nhàng dịu dàng, sự ấm nóng của bàn tay to của anh, làm cho cô cảm thấy thật thoải mái. Lúc này cảm giác đau đớn thực giảm bớt không ít.

Khó chịu không ngủ được, nhưng cũng không nói chuyện gì. Cả hai người đều nằm yên tĩnh, lúc này Sở Lăng Xuyên đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, "Bảo bối, đột nhiên anh nhớ ra, mấy lần trước anh đã không có làm biện pháp phòng tránh thai."

Lúc này Tố Tố cũng mới nhớ tới cái chuyện phòng tránh thai này. May mắn không có chuyện gì xảy ra, bằng không thì có thể nói... anh có muốn hay không muốn, có không nỡ hay không, nhưng mà cô khẳng định chỉ muốn sinh một đứa con mà thôi.

Anh hiện tại mới nhớ tới có phải là có chút chậm chễ quá không! Cô không nhịn được mà oán thầm Sở Lăng Xuyên trong lòng, Ở phương diện này anh cũng nên có một chút giác ngộ ít ỏi một chút có được không! Anh còn cố gắng thêm chút nữa, phỏng chừng có khi lại tòi ra vài nhóc Tiểu Xuyên nữa mất. Kỳ thực, chính cô cũng quên mất, không nhịn được mà tự nhắc nhở bản thân phải nhớ kỹ phải làm biện pháp phòng tránh thai.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Một lát sau, Tố Tố mới nói, vẻ có chút không được tự nhiên: "Đúng vậy, em quên mất! Mà này... Nhiệm vụ này từ nay giao cho anh nhé, giao cho đồng chí Đại Xuyên phụ trách chuyện này đó!"

Sở Lăng Xuyên cười, ôm chặt lấy cô: "Tất nhiên chuyện này là phải do anh phụ trách rồi." Kỳ thực, anh nghĩ nhiều đến chuyện lại muốn có thêm một tiểu cô nương nữa. Có con trai có con gái, như vậy thật tốt! Con trai giống anh, con gái giống Tố Tố, nhưng mà, cũng cần phải hưởng ứng chính sách, một con là tốt rồi.

Khi anh mát xa, bất tri bất giác, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn bụng Tố Tố cũng không còn đau đớn như vậy nữa, nên Tố Tố liền nặng nề ngủ thiếp đi. Vừa ngủ dậy, thấy trời đã sáng rõ, Tiểu Bao Tử ở bên ngoài đang quát to như cãi nhau, thật náo nhiệt.

Tố Tố cọ xát mặt ở trên gối, duỗi cái lưng mệt mỏi, nghe con trai và Sở Lăng Xuyên ở bên ngoài, đang dùng loại ngôn ngữ 'Hoả Tinh' để nói chuyện gì đó với nhau, cô không khỏi mỉm cười.

Cô đứng dậy, chuẩn bị rời giường, lại nhìn thấy trên chăn bày đặt một đống này nọ. Cô tập trung nhìn vào. A! Chằng phải là nhãn hiệu băng vệ sinh mà cô vẫn thường xuyên dùng hay sao! Ở đâu ra vậy nhỉ?

Tố Tố sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh, cô liền ý thức được, nhất định là Sở Lăng Xuyên đã mang về, trừ anh ra thì không người nào khác. Xem xét cái gói băng vệ sinh, đầu tiên là cô cười, sau đó lại cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, không khỏi nghĩ đến việc cô từng đã yêu cầu anh đi mua băng vệ sinh cho cô. Anh chết sống không chịu, cuối cùng vậy mà cũng mua về cả quần lót. Lúc đó cô quýnh lên, không nhịn được mà suy nghĩ, mua quần lót cũng là một việc thật ngượng ngùng, vì sao anh dám làm?

Có đôi khi thực không có cách nào để lý giải được của anh ở trong khối óc cao cấp của anh đã suy nghĩ như thế nào. Ngồi ở chỗ đó, cô nhớ lại một chút, rồi sau đó rút ra một cái băng vệ sinh, rời giường. Một ngày mới lại bắt đầu rồi.

Sở Lăng Xuyên sớm đã làm xong bữa điểm tâm, @MeBau*@@ cũng đợi đến khi cô rời giường rồi. Tiểu Bao Tử đã sớm được Sở Lăng Xuyên chăm sóc cho ăn no, lúc này đang chơi đùa tán loạn, di chuyển hết thảy các thứ này nọ ở trong phòng mà nhóc có thể di chuyển được. Mà Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng không quan tâm, cứ để cho nhóc tự do đảo lộn mọi thứ, cũng không ngại chốc lát nữa sẽ phải thu dọn lại.

Tiểu Bao Tử tự mình một mình chơi đùa. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng nhau ăn điểm tâm. Hai người ngồi đối diện với nhau, đột nhiên anh nâng tay lên, dùng ngón cái từ từ gạt trên khóe môi của cô. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Không cần hỏi cũng biết trên khóe môi của cô có dính thứ gì đó.

Chỉ là động tác rất nhỏ, không nói gì, nhưng vô cùng thân thiết, nồng đậm sự cưng chiều. Nếu như không có những ký ức không tốt và đau xót trước kia, hết thảy đều tốt đẹp phảng phất như ở trong thế giới đồng thoại, mà cô làmột công chúa hạnh phúc nhất. Nhưng mà, cuộc đời này không như vậy, nếu như vẫn chính là nếu như!

Thời điểm ăn được một nử bữa cơm, Tố Tố như chợt nhớ ra cái gì đó, liền hỏi anh: "Anh đã uống thuốc chưa vậy?"

"Buổi sáng anh và mới thức dậy liền đã uống rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong lại nhìn Tố Tố một cái. Hóa ra cô nhóc này vẫn còn nhớ thương đến anh như vậy! Phỏng chừng những lời mà bác sĩ đã nói kia, cô cũng nghe được hết rồi. Anh nhếch môi mỉm cười, "Một lúc nữa ăn điểm tâm xong, em đi cùng anh đi đến bệnh viện của đoàn bộ phận một chút nhé!"

Tố Tố không nhịn được mà hỏi lại: "Hả? Lại sao vậy, bao tử của anh lại không được thoải mái sao?"

Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố lo lắng như vậy, vội giải thích: "Không phải là anh, mà là Hồng Trang. Ngày hôm qua cô ấy đến đoàn bộ phận để thăm người nhà, nhưng lại đột nhiên sinh bệnh rồi. Chốc lát nữa chúng ta sẽ đi đến đó thăm hỏi một chút xem thế nào, vừa vặn, cô ấy cũng đang muốn gặp gỡ em và Tiểu Bao Tử."

"Hả? Vậy cô ấy như thế nào rồi? Ở bên cạnh cô ấy có người nhà trông nom không?" Hồng Trang, người con gái đầy nhiệt huyết kia, đã khiến cho Tố Tố có ấn tượng rất sâu sắc. Tuy rằng mới chỉ gặp nhau không quá vài ba lần, nhưng lại đã in sâu thật rõ ràng ở trong đầu cô.

"Bị viêm ruột thừa, phải làm giải phẫu. Chị cả của Hồng Trang đang là bác sĩ trong bệnh viện của đoàn bộ phận."

Tố Tố cực kỳ hâm mộ Hồng Trang. Hồng Trang thật sự là một nữ trung hào kiệt (*), là người trong giấc mộng của cô, nhưng đối với cô mà nói, lại xa xôi cực kỳ, "Ôi, hai chị em đều là người trong quân đội, thật tuyệt. Anh nhanh chóng ăn đi, ăn xong chúng ta đi qua đó thăm cô ấy một chút! Đúng rồi có cần phải mang chút điểm tâm cho cô ấy hay không?"

(*) Nữ trung hào kiệt: Người phụ nữ có tài có chí

Sở Lăng Xuyên nghĩ một chút, "Phỏng chừng hiện tại cô ấy chưa thể nào ăn uống này nọ được đâu. Có chị gái cô ấy ở đây, chúng ta không cần phải quan tâm. Chúng ta đi thăm hỏi cô ấy là được rồi!"

Vậy thì không cần phải mang theo gì nữa rồi. Đột nhiên biểu tình của Tố Tố lộ vẻ bát quái hỏi Sở Lăng Xuyên, "Anh này, có phải là Hồng Trang có ý tứ gì đó đối với Thẩm Hạo Vũ phải không vậy?"

Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tố Tố. Anh nhìn đến mức làm cho cô cho là mình đã nói sai cái gì đó rồi, không khỏi nói thầm nho nhỏ: "Em... em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi mà! Anh nhìn em với ánh mắt kiểu gì vậy? Kỳ thực em cũng đâu phải thật sự là người thích bát quái, em chỉ là thuận miệng nên mới hỏi anh một chút thôi mà."

"Anh cũng vậy, cũng chỉ là tùy tiện nhìn em thôi. Chồng của em cũng không phải là người thích bát quái." Sở Lăng Xuyên nói xong, dưới bàn chân đã bị Tố Tố đạp một cước. Hừ! Không nói thì coi như xong, đằng này còn mồm mép bịp người, đáng đánh đòn.

Ăn điểm tâm, dọn dẹp xong, Tố Tố vẫn cứ mang theo một chút điểm tâm cho Hồng Trang, rồi sau đó liền cùng với Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi mua hoa tươi để đi bệnh viện thăm Hồng Trang. Một người con gái đầy nhiệt huyết, sinh khí dồi dào như Hồng Trang, giờ phút này trở thành con mèo bệnh, nhìn thật thương xót, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Hồng Trang nhìn thấy người một nhà của Sở Lăng Xuyên đi tới, "Xuyên tử, chị dâu, Tiểu Bao Tử, mọi người đã tới rồi. Rốt cục cũng đã có người nói chuyện cùng với tôi rồi, một mình tôi ở đây buồn đến sắp chết rồi."

Sở Lăng Xuyên không biết có bao nhiêu xấu nết nữa, vừa vào cửa, đã không hỏi thăm xem bệnh tình thế nào. Mà ngược lại, lại nói rất đáng đánh đòn: "Như thế nào rồi, có muốn xuống giường làm mấy chiêu hay không?"

Tố Tố kỳ thực rất thích Hồng Trang, cảm thấy cô đúng là một mẫu người phụ nữ thật sự thẳng thắn, thật sự vô tư trong sáng. Cô hỏi thăm, "Chị bây giờ như thế nào rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa, có thể ăn được cái gì không?"

"Vẫn là chỉ có chị dâu là người biết đau lòng mà thôi! Sở Lăng Xuyên anh đúng là người đáng bị đánh đòn nhất. Chị dâu, mới gặp nhau vài lần, cũng chưa lần nào nói chuyện nhiều với chị được, hôm nay phải nói chuyện thật nhiều mới được. Hai người ngồi đi." Hồng Trang nói xong nhìn về Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử không nhớ dì nữa à, chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà, con quên rồi sao?"

Lần trước gặp nhau, Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử, thật đúng là đã từng gặp nhau rồi. Tiểu Bao Tử tựa như đang hồi tưởng lại, hơi sững người một chút, thân mình nhỏ hơi ngọ nguậy thăm dò một chút, kêu lên: "Dì Hồng ạ."

"Wow!" Hồng Trang không nhịn được kêu lên vẻ đầy kinh ngạc, "Cậu nhóc này, thực sự nhớ được dì à? Ngày nay có nhiều người như vậy, nhóc vậy mà vẫn có thể nhớ kỹ được tôi là ai. Bất quá lần trước nhóc vẫn còn chưa nói được ba từ đâu, chỉ biết nói hai từ dì dì mà thôi. Hiện tại đã nói được ba từ rồi, thật lợi hại quá! Chị dâu, chị cũng vậy, thực sự là rất lợi hại, sinh ra được một tiểu bảo bối thông minh như vậy! Xuyên tử, ông thực sự có phúc khí đó."

*****

Editor: Mẹ Bầu

"Đương nhiên là tôi có phúc thì sẽ có phần thôi." Sở Lăng Xuyên cũng nói ra một câu không chút khiêm tốn nào, xong lại nói: "Sinh bệnh mà vẫn còn nhiều lời như thế! Hãy giữ lại chút khí lực để mà dưỡng bệnh đi! Cô có muốn ăn chút gì đó hay không hả?"

Hồng Trang nhìn Tố Tố, "Lúc buổi sáng tôi đã ăn một chút rồi! Chị dâu, cám ơn chị đã mang cơm cho tôi, một lát nữa đói bụng tôi sẽ ăn nữa."

"Được, vậy trước tiên cứ đặt ở đây đã." Tố Tố nói xong liền cười cười. Ba người cũng bắt đầu tán gẫu với nhau. Hồng Trang chỉ là làm tiểu phẫu một chút, cùng nhau chuyện trò vui vẻ, @MeBau*@@ nhìn thực không giống bệnh nhân một chút nào.

Đang lúc trò chuyện như vậy, có một người mặc áo blu trắng đi đến. Người đó trước nhìn Hồng Trang một chút, sau đó lại nhìn về cả nhà Tố Tố bọn họ, "A, Xuyên tử đến rồi đấy à! Đây chắc là bà xã cùng với đứa nhỏ của cậu phải không?"

Sở Lăng Xuyên đứng lên, kiêu ngạo cười cười, "Vâng! Vợ em An Nhược Tố, con trai em An Địch. Chị thấy như thế nào, bà xã và con trai của em được đấy chứ?"

Tố Tố thật là quẫn. Cô không nhịn được mà kéo anh một cái, nói chuyện cái kiểu gì mà không đáng tin như vậy chứ! Vị nữ bác sĩ áo blu trắng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, "Tuyệt vời, dĩ nhiên là rất tuyệt, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bộ dáng thật xinh đẹp." Nói xong, người phụ nữ liền nhìn Tố Tố từ trên xuống dưới một lượt, sau đó chào hỏi với Tố Tố.

Tố Tố dường như cũng đã hiểu ra thân phận của bác sĩ kia là như thế nào rồi, chỉ cười nói: "Ngài là chị gái của Hồng Trang phải không ạ? Em nghe anh Sở Lăng Xuyên nói Hồng Trang có một chị gái làm quân y, em thực rất hâm mộ đó! Trong quân mà có chị có em như vậy, thật tốt."

"Có cái gì đáng hâm mộ đâu. Cô nhóc nhà tôi cả ngày không thể nào làm cho người khác phải bớt lo lắng chút nào." Chị gái của Hồng Trang nói xong, tầm mắt chuyển dời đến trên người Tiểu Bao Tử, vẻ cực kỳ yêu thích: "Bộ dáng của thằng nhóc này thực khiến người ta phải yêu mến vui thích!"

Nói xong, liền quay sang muốn ôm lấy Tiểu Bao Tử. Nhưng Tiểu Bao Tử vừa nhìn thấy, lại quay đầu ôm chặt lấy cổ Sở Lăng Xuyên, bị sợ hãi tới mức không nhẹ, miệng liền kêu lên một hồi: "Tiêm đau, tiêm đau..."

Ha ha, phản ứng này của cậu nhóc làm cho mọi người cười ầm lên một trận. Hồng Trang thì đau khổ nhất rồi, cô không dám cười, cứng rắn nín lại. Tố Tố cũng cười giải thích, khi Tiểu Bao Tử phải đi tiêm phòng dịch, hoặc là phải đi tiêm khi sinh bệnh, mỗi lần bị tiêm như vậy cu cậu đều khóc ầm lên. Cho nên khi nhóc nhìn thấy áo blu trắng, liền cho rằng bác sĩ sẽ lại tiêm cho mình, vì vậy cu cậu hơi sợ hãi.

Mọi người đang vui vẻ một hồi, thì không biết là chuông điện thoại di động của ai vang lên. Hồng Trang đưa bàn tay đến dưới cái gối sờ sờ, lấy ra một điện thoại di động, nhìn thoáng qua dãy số sau đó nhận cuộc gọi: "A lô! Cái gì? Anh đang ở cửa sao?"

Hồng Trang còn đang nói chuyện, thì bàn tay của chị gái đã liền đưa tới rồi. Hồng Trang tranh thủ thời gian nói một tiếng, "Chờ chút, để em cho người đi ra đón anh." Nói xong, điện thoại di động liền bị lấy đi mất rồi.

"Chị cả." Hồng Trang tội nghiệp nhìn chị gái của mình. Cô dũng mãnh, nhưng chị gái của cô lại còn dũng mãnh hơn cả cô nữa: "Thời điểm em nhàm chán thì phải cho em dùng một chút chứ."

"Thời kì nằm viện không cho phép dùng điện thoại di động." Nói xong, bác sĩ Hồng liền hướng về phía Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cười cười, nói rất hòa nhã: "Hai người cùng trò chuyện với Hồng Trang đi nhé, chị có việc gấp, phải đi trước."

Bác sĩ Hồng nói xong liền rời đi. Hồng Trang nhìn Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, bộ dạng vẻ mặt lộ rõ có việc muốn nhờ, "Xuyên tử, có một người bạn của tôi đến thăm tôi, giờ đang ở cửa chính không được vào. Làm phiền ngài giúp tôi đi đón người một chút đi."

Sở Lăng Xuyên hỏi: "Ai vậy? Người này cũng thật có lòng, đường sá xa xôi như vậy mà vẫn tới để thăm cô."

Luôn luôn thật hào sảng, đĩnh đạc, Hồng Trang chợt bắt đầu có chút ngại ngùng, giọng nói mang vẻ thật không được tự nhiên lắm: "Người đó... chính là Thẩm Hạo Vũ."

Thẩm Hạo Vũ? Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng đồng thời thoáng sửng sốt một chút.

Ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu Tố Tố ngay lập tức, chính là nhớ đến lúc trước. Nhớ đến cái lần Hồng Trang và Thẩm Hạo Vũ đã đánh nhau túi bụi ở trong nhà cô. Rồi lần trước, lúc gặp mặt nhau ở trong quán món cay Tứ Xuyên, hai người lại vẫn là một bộ tư thế gà chọi nhau. Hiện tại Hồng Trang sinh bệnh, Thẩm Hạo Vũ lại từ nơi cực kỳ xa xôi đến đây để thăm cô. Tố Tố có chút không hiểu, lại coi như có chút hiểu ra.

Hồng Trang nhìn hai người sửng sốt, ảo não hỏi Sở Lăng Xuyên: "Đến cùng có ông có đi hay không vậy?"

"Tôi đi đón người." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đưa Tiểu Bao Tử đến trong lòng Tố Tố, rồi sau đó liền đi ra ngoài. Tiểu Bao Tử hôm nay cực kỳ ngoan ngoãn, cứ thế ghé vào trong lòng Tố Tố, không nói chuyện cũng không làm ầm ĩ, đại khái là cu cậu sợ áo blu trắng sẽ tiêm đau.

Có thế nào Thẩm Hạo Vũ cũng không ngờ được, lại có thể nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ở trong này. Đã thế, Sở Lăng Xuyên lại đi ra để đón anh đi vào, thay cho Hồng Trang. Với Thẩm Hạo Vũ, Sở Lăng Xuyên chính là một nhân vật phức tạp, vừa là ân nhân của anh, mà cũng là chồng của người phụ nữ mà anh yêu mến.

Hai người gặp mặt cũng không có quá nhiều lời nói năng rườm rà, cũng không có cái gì gọi là khách khí, Sở Lăng Xuyên chỉ một câu nói rất dứt khoát: "Lên xe thôi, Hồng Trang đang đợi anh!"

"Cảm ơn!" Thẩm Hạo Vũ chỉ nói hai chữ như vậy, liền không chút khách khí bước lên xe luôn.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Kỳ thực, trong lòng Thẩm Hạo Vũ có hai câu nói muốn nói với Sở Lăng Xuyên, muốn nói câu thật có lỗi, bởi vì anh từng đã gây ra phiền toái cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố. Còn có một câu nữa, chính là anh phải cám ơn Sở Lăng Xuyên đã trợ giúp để anh gặp lại được ánh sáng rực rỡ. Thẩm Hạo Vũ anh đã thiếu nợ đối với Sở Lăng Xuyên rồi.

Nhưng mà, đến cuối cùng Thẩm Hạo Vũ cũng không nói cái gì hết. Cái câu thật có lỗi kia, có nói ra cũng đã là chuyện vô bổ rồi. Hai chữ cám ơn thật sự cũng không đủ để cảm tạ sự giúp đỡ của Sở Lăng Xuyên. Thẩm Hạo Vũ cùng Sở Lăng Xuyên kỳ thực là người giống nhau, đều tình nguyện để cho người khác thiếu của mình, chứ cũng không hy vọng bản thân mình sẽ thiếu của người khác. die, n;da. nlze. qu;ydo/nn Cho nên, anh hi vọng có cơ hội có thể đáp trả lại sự chân tình này cho Sở Lăng Xuyên.

Suốt dọc đường đi, hai người đàn ông đều trầm mặc. Xe cũng chạy đến cửa bệnh viện của đoàn bộ phận. Hai người cùng nhau xuống xe, đi vào, lên lầu. Đi tới cửa phòng bệnh của Hồng Trang, thì hai người một trước một sau đi vào.

Vốn khi còn ở trên xe, Thẩm Hạo Vũ liền đã dự đoán được có thể sẽ nhìn thấy Tố Tố. Bất quá, khi thật sự nhìn thấy cô, thì anh lại vẫn có chút gì đó hơi ngơ ngác. Nhưng sau đó Thẩm Hạo Vũ liền lập tức khôi phục lại sự tự nhiên. Anh bình tĩnh chào hỏi với Tố Tố, rồi sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Bao Tử một chút. Anh nhìn về Hồng Trang: Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Không phải là sức khỏe của em vẫn rất tốt hay sao, thế nào lại có thể ngã bệnh như vậy?"

Hồng Trang lườm Thẩm Hạo Vũ một cái, "Ai quy định là người có sức khỏe tốt, thì sẽ không thể có tật bệnh gì tự nhiên đột phát ra chứ. Nếu hôm nay anh tới để đánh giá em, vậy thì anh đã tới không phải lúc rồi. Bất quá, em vẫn có thể mời chiến hữu của em cống hiến chút sức lực giúp em lần nữa!"

Thẩm Hạo Vũ cười nhẹ, "Thế nào, đánh không lại anh, liền gọi cứu binh sao? Muốn đánh được anh, trước cần phải bồi dưỡng để thân thể khỏe lại đã rồi hẵng nói."

Nói tóm lại là, bầu không khí có chút gì đó hơi là lạ. Thử nghĩ xem, quan hệ giữa Tố Tố cùng Thẩm Hạo Vũ, vốn dĩ chính là làm cho người ta thấy rất không thích hợp. Tuy rằng hiện tại hai người đã không có gì nữa rồi, nhưng ngẫm lại, lúc trước Hồng Trang cùng Thẩm Hạo Vũ đã cùng ngủ với nhau ở trên một cái giường, lại còn đánh nhau kịch liệt ở trong nhà Tố Tố, thiếu chút nữa đã đập phá sạch cửa nhà của người khác. Như vậy, liệu bầu không khí có thể không kỳ quái được hay không?

Tố Tố cảm thấy mình phải đi thôi. Tựa như cô cảm thấy trong chuyện này có chút gì đó không ổn. Nếu cô vẫn còn không rời đi, thì dường như có chút gây trở ngại, hoặc ngại ngùng cho bọn họ. Cô nhìn về phía Sở Lăng Xuyên vẻ cầu cứu, dùng ánh mắt hỏi anh có nên đi hay không.

Sở Lăng Xuyên còn đang muốn nói chuyện gì đó, thì có một bác sĩ với áo blu trắng tiến đến. Tiểu Bao Tử càng chui đầu sâu hơn vào trong lòng mẹ! Haiz, cậu nhóc đã bị áo blu trắng dọa sợ rồi. Bàn tay nhỏ bé của cu cậu còn gắt gao níu chặt lấy quần áo của Tố Tố.

Người tiến vào không phải là ai khác, mà chính là chị gái của Hồng Trang. Không đợi Hồng Trang mở miệng giới thiệu gì đó, tầm mắt của bác sĩ Hồng đã rơi vào trên người Thẩm Hạo Vũ: "Cậu, đi theo tôi một chút!"

Khẩu khí của câu nói thực sự không cho phép người ta được nói câu cự tuyệt! Vừa nói xong câu nói, bác sĩ Hồng liền xoay người đi ra ngoài. Thẩm Hạo Vũ hơi sửng sốt một chút, hai mắt nhìn về Hồng Trang, dùng ngón tay chỉ vào bản thân, hỏi: "Bảo anh sao?"

Hồng Trang cũng buồn bực, ngây ngốc gật gật đầu. Thẩm Hạo Vũ vẻ mặt đầy nghi ngờ xoay người đi ra ngoài, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Vị bác sĩ này gọi anh ra ngoài để làm cái gì, chẳng lẽ lại cho rằng anh là người nhà của Hồng Trang sao?

Tố Tố cùng Hồng Trang đã tán gẫu với nhau rất quen, nên cô không khỏi nhíu mày hỏi Hồng Trang: "Tình huống gì vậy?"

Hồng Trang giang tay ra, vẻ mặt mê mang, "Không biết được, tôi cũng không hiểu chị gái tôi đang muốn làm gì nữa?"

Sở Lăng Xuyên lại giữ một vẻ mặt lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc gì. Anh chính là đón lấy Tiểu Bao Tử đang ở trong lòng Tố Tố bế lên. Tiểu Bao Tử cứ tưởng lúc này sẽ phải thực sự rời đi rồi. Cu cậu liền ngẩng đầu lên nhìn ba ba, ngón tay nhỏ xinh chỉ về phương hướng cửa ra vào, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Ba ba, đi đi!"

Tiểu Bao Tử thật sự là con trai yêu quý của mẹ, nhóc đã nói ra ý tưởng của Tố Tố. Cô nhìn về phía Hồng Trang, cười cười, "Hồng Trang, nếu không có chuyện gì rồi, thì hai chúng tôi đi về trước. Chị nhớ hãy giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nhé! Có thời gian thì hãy ghé đến trong nhà chúng tôi ngồi một chút."

Vừa nói xong, đã thấy Thẩm Hạo Vũ đã tiến vào, chỉ có điều là bác sĩ Hồng thì lại không đi theo vào. Vẻ mặt của Thẩm Hạo Vũ đầy sự khó hiểu, anh nhìn về phía Hồng Trang đầy nghi hoặc.

Hồng Trang cũng không khỏi hỏi lại anh: "Thẩm Hạo Vũ, anh muốn nói tình huống gì vậy?"

Thẩm Hạo Vũ nhìn nhìn mọi người, do dự một chút mới mở miệng: "Bác sĩ ở nơi này thế nào lại kỳ quái như thế. Bảo anh đi qua đó, nhưng lại không nói gì về bệnh tình của em. Ngược lại, lại cứ hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, nhà cửa ở chỗ nào, đang làm nghề nghiệp gì, có bệnh tật di truyền gì hay không, có ham mê bất lương gì hay không! Chuyện hỏi han này so ra còn cẩn thận hơn cả cảnh sát điều tra hộ khẩu của chúng ta nữa. Xác định đây chính là bác sĩ, mà không phải là người làm ở khoa tâm thần đó chứ?"

Thẩm Hạo Vũ vừa nói xong, Tố Tố trực tiếp cười rút ruột, khóe môi của Sở Lăng Xuyên cũng giật giật, tựa như muốn cười, nhưng mà Hồng Trang lại không thể cười nổi, liền hét lên, "Chị...."

Chị? Một tiếng kêu này, đã khiến cho Thẩm Hạo Vũ không khỏi hướng tầm mắt theo Hồng Trang nhìn ra phía cửa. Một Thẩm Hạo Vũ vẫn luôn luôn lạnh nhạt liền đã không thể lạnh nhạt được nữa rồi. Anh không nén nhịn được mà nâng tay lên bưng kín lấy miệng của mình. Anh thực sự bị chấn động kinh hãi rồi. Vừa rồi cái người đã bị từ trong miệng anh nói ra giống như là người phụ nữ làm ở khoa tâm thần ấy, lại chính là chị gái của Hồng Trang!

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)