Anh muốn em hồi tâm chuyển ý trở về nhà
← Ch.108 | Ch.110 → |
Editor: Mẹ Bầu
Đám người lục tục đi ra hết bên ngoài xong, bên trong phòng chỉ còn lại có Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn. Hàm Hàm giãy giụa nhưng không thoát sự giam cầm của La Vĩ Khôn, buồn bực căm tức nhìn anh, "La Vĩ Khôn, đến cùng anh muốn làm gì đây?"
La Vĩ Khôn một tay túm lấy Hàm Hàm ôm vào trong ngực, ôm cô thật chặt, cúi đầu nhìn xuống cô. Tuy rằng Hàm Hàm đã trang điểm nhưng anh vẫn như cũ, có thể nhìn ra được dung nhan tiều tụy của cô. Anh trầm giọng nói: "Chúng ta nói chuyện với nhau một chút."
Hàm Hàm quay mặt đi, không nhìn vào ánh mắt của La Vĩ Khôn, cũng không muốn nói chuyện cùng anh: "La Vĩ Khôn, chúng ta cũng không còn phải là những đứa trẻ con nữa rồi, @MeBau*@@ đừng có làm cái bộ dạng như vậy nữa được không? Xin anh đấy, anh có thể làm như không biết tôi có được hay không?"
"Chúng ta kết hôn đi, Hàm Hàm, chúng ta kết hôn đi!" La Vĩ Khôn đau lòng nói, anh cứ vùi mặt vào trong cổ của cô. Nếu như anh không vô lại như vậy, thì Hàm Hàm sẽ không gả cho cái kia gã Chu Gia Hiền kia, cũng sẽ không phải chịu đựng sự thương tổn như vậy.
La Vĩ Khôn cầu hôn, không làm cho Hàm Hàm cảm thấy mừng rỡ như điên, mà chỉ cảm thấy khó chịu. Cô nở nụ cười, cười đến quái dị, lành lạnh nói: "La Vĩ Khôn, tôi không cần thiết cái lòng thương hại lẫn sự bố thí này của anh đâu. Anh hãy thu hồi lại cái lòng thương cảm kia của anh đi! Tôi cảm thấy thật đáng buồn đối với sự suy nghĩ kia của anh. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hiện tại tôi tốt lắm, tốt lắm!"
"Anh đây là thật tâm nghĩ muốn kết hôn với em mà." La Vĩ Khôn nói xong, Hàm Hàm cười ra tiếng, giống như nghe được một chuyện cười lớn nhất ở trên đời này, "Đừng có nói trêu đùa như vậy, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư đâu!"
Cô nói xong không cách nào kiềm chế được tiếng cười, đến ngay cả thân thể cũng đều lay động. La Vĩ Khôn bị Hàm Hàm cười đến mức không hiểu vì sao, trong lúc nhất thời có chút nóng nảy. Anh ngẩng đầu lên nhìn Hàm Hàm đang bật cười, rồi vội vàng nói: "Hàm Hàm, anh không phải là đang đùa, điều anh nói là sự thật, em hãy tin tưởng anh đi!"
Hàm Hàm cười đến mức nước mắt đều chảy ra. Cô cứ để đầu ở trên ngực anh như vậy, cười đến mức không sao ngẩng đầu được lên. Mãi một hồi sau cô mới ngưng được tiếng cười, ngẩng đầu nhìn về phía La Vĩ Khôn, ."La Vĩ Khôn, chúng ta đã kết thúc lâu như vậy rồi, cho dù đã từng có tình yêu thì tất cả cũng đã giải tán rồi, huống chi, chúng ta lại không có thứ tình yêu kia. Nụ hôn đầu tiên của tôi là dành cho anh, tình yêu đầu tiên thuần khiết chân thật nhất của tôi là dành cho, lần đầu tiên của tôi cũng là dành cho anh! Tất cả những thứ tốt đẹp nhất của tôi gần như đều đã dành hết cho anh! Thế nhưng mà, anh lại không muốn tôi. Hiện tại thì tốt rồi, tôi kết hôn rồi lại ly hôn! Tôi biến thành một người phụ nữ đã ly hôn, tôi đã từng ngủ cùng người đàn ông khác, tôi còn đã từng bị nghi ngờ có con với người đàn ông khác! Vậy mà bây giờ anh lại nói muốn kết hôn cùng tôi sao? Thật sự quá nực cười rồi, La Vĩ Khôn, thật sự rất buồn cười. Những lời này của anh không phải là thật tâm, chính là bị coi thường. La Vĩ Khôn, anh nên tự trọng một chút. Đúng là tôi đã từng muốn được gả cho anh, nhưng không có nghĩa là, hiện tại tôi vẫn nghĩ như cũ! Anh vẫn nên ngoan ngoãn chờ người tình trong mộng của anh trở về đi, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn hoặc là chờ đến khi anh đến ba mươi lăm tuổi... Còn về phần tôi... Anh cứ coi như không biết tôi là tốt rồi? Tôi dù có tốt xấu thế nào, cũng đã không có quan hệ gì với anh nữa rồi! Còn có, kết hôn hay là hôn đều sự lựa chọn của bản thân tôi, không có quan hệ gì với anh! Cho nên, anh không cần vì thế mà phải áy náy điều gì hết, thật không cần thiết."
Lời của cô khiến cho trái tim của La Vĩ Khôn đau đớn. Đau đến mức làm cho anh giống như toàn thân đã mất hết sức lực rồi, không còn có một chút khí lực nào để ôm ấp cô nữa. Rốt cục, Hàm Hàm từ trong ngực anh đã tránh thoát được ra ngoài. Cô xoay người, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.
Hàm Hàm một mặt bình tĩnh đi ra khỏi quán món cay Tứ Xuyên. Cô lái xe xông lên đường cái giống như đã bị nổi điên lên vậy. Cô chạy chẳng có mục tiêu, cũng không biết mình muốn đi đâu. Cô rất muốn cứ luôn luôn chạy đi không ngừng như vậy.
Cô cứ luôn luôn chạy như vậy, luôn luôn chạy. Thẳng đến lúc không còn đường để đi, xe dừng lại ở bên cạnh một mảnh ruộng đất. Cô mở cửa xuống xe, nhìn cánh đồng bát ngát không có bóng người, đột nhiên liền không thể nào khống chế được bản thân nữa, cứ thế gào khóc lên.
Cô không rõ, vì sao cô chỉ muốn một phần tình cảm tốt đẹp, chỉ muốn được kết hôn cùng với người đàn ông mà bản thân mình yêu mến! Thế nhưng kết quả lại là, cô đã yêu phải một người đàn ông đã yêu một người phụ nữ khác, lôi kéo cô chôn cùng cùng với tình yêu ấy.
Cô chỉ muốn một cuộc sống gia đình an ổn mà hạnh phúc, một người chồng tương thân tương ái, kết quả lại trở thành thương tâm thương thân, thống khổ một hồi. Bị người gần gũi bên gối thương tổn bản thân triệt để.
Cô chỉ là muốn một phần hạnh phúc vô cùng đơn giản, vì sao lại khó khăn như vậy chứ, vì sao!
Hàm Hàm khóc rống lên, ngã ngồi ở trên đám cỏ bên cạnh bờ ruộng. Những giọt nước mắt của cô giống như chuỗi ngọc bị đứt, kèm theo tiếng khóc nức nở của cô, dọc theo khuôn mặt gầy yếu của cô chảy xuống, hóa thành nỗi đau thương vô tận.
La Vĩ Khôn một đường chạy theo cô, dừng xe ở cách đó không xa. Anh mở cửa bước xuống xe. Anh nghe thấy tiếng khóc đầy bi thương kia của Hàm Hàm, trái tim như bị nhéo lại đau đớn. Ở trên gương mặt tràn đầy nước mắt của cô có thể thấy được cảm xúc gì đó giống như tuyệt vọng.
Tim của anh đau đớn kịch liệt, người cũng đi nhanh đi tới, đứng ở bên người Hàm Hàm. Anh ôm cô vào lòng, tim bị tiếng khóc của cô xé rách, đau xót triệt để.
Hàm Hàm khóc, đau xót, phát tiết, không tránh được ngực của anh, liền để tùy ý cho anh ôm. Ở tại địa phương không có bóng người này, ngay tại đây, tất cả những gì mà cô đã chán ghét lâu nay vẫn luôn ôm ấp trong lòng, tất cả đau xót tận đáy lòng, đều theo tiếng khóc mà phát tiết hết ra ngoài.
Thân thể của cô vốn vừa mới khôi phục cũng chưa được khỏe mạnh trở lại, hơn nữa vui chơi suốt một buổi sáng nên cũng đã mệt mỏi rồi. Lúc này những buồn phiền đau xót trong lòng được cô dùng phương thức khóc rống lên để phát tiết ra ngoài, cả người cũng dường như đã không còn sức lực nữa vậy.
La Vĩ Khôn cứ ôm gắt gao Hàm Hàm như vậy! Dần dần, anh nghe thấy tiếng khóc của Hàm Hàm càng ngày càng nhỏ dần. Thẳng đến chỉ lúc chỉ còncó hơi hơi nức nở, anh cúi đầu xuống nhìn cô, thấy cô thế nhưng đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. Trên hàng lông mi dài dài của cô còn treo mấy giọt nước mắt.
Đến cùng trong lòng cô có bao nhiêu đau xót, mới có thể làm cho cô khóc lâu đến như vậy! Đến cùng, cô đã có bao nhiêu đêm không có một giấc ngủ ngon lành đây, để sau khi lớp trang điểm bị nước mắt rửa trôi đi, không còn gì che đậy nữa, liền đã lộ ra đôi mắt thâm quầng như thế kia
La Vĩ Khôn nhìn Hàm Hàm trong lòng mình khóc mệt đến ngủ thiếp đi như vậy, trong lòng đau đớn một mảnh. Anh nâng tay vuốt ve khuôn mặt của cô, cũng lau đi những nước mắt trên mặt cô còn chưa khô. Chính là anh đẩy cô đến bên cạnh vách núi đen, còn Chu Gia Hiền lại đẩy cô một phen nữa, đẩy cô rơi vào vực sâu.
Hai người bọn họ đều là đồ vô lại!
*****
Editor: Mẹ Bầu
Hàm Hàm cứ ngủ như vậy. Cô không biết mình đã được La Vĩ Khôn ôm lên xe, nhưng mà khi xe đang chạy ở trên đường trở về, thì cô có tỉnh lại một lần. Trong mơ màng cô nhìn thấy được anh, nhưng không chống lại được sự mệt mỏi. Cô sau chút bối rối, mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Cô đã quá mệt mỏi, tâm lực cũng đã tiều tụy, tất cả kiên cường một khi tan rã, thì người cũng lập tức đổ sụp xuống rồi.
Thời điểm Hàm Hàm ngủ ở trên xe, thì Tố Tố cũng cùng Sở Lăng Xuyên trở về nhà. Trên đường về nhà Tiểu Bao Tử cũng đã lăn ra ngủ. Bọn họ vốn dĩ muốn để cho Đông Sương Húc tới nhà mình ngồi một chút, nhưng mà mới đi ra khỏi cửa quán món cay Tứ Xuyên, thì Đông Sương Húc đã bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi. Mà người gọi điện thoại đến, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn nghe không sai thì là do một cô gái đã gọi tới.
Khi về đến nhà cũng phát hiện ra, An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương cũng không có ở nhà, khả năng là hai người đã đi chơi rồi.
Tố Tố theo Sở Lăng Xuyên về nhà, sau đó lại sợ La Vĩ Khôn kích thích đến Hàm Hàm, liền vội vàng gọi điện thoại cho La Vĩ Khôn. Điện thoại vừa gọi thông, đã có người nhận, cô vội vàng "A lô" một tiếng, thì cũng nghe thấy giọng nói của La Vĩ Khôn truyền đến: "Chị dâu."
Tận lực hạ thấp giọng nói xuống, mang theo một chút đau xót, Tố Tố cũng chẳng quan tâm cẩn thận cân nhắc tính toán gì hết, trực tiếp hỏi anh luôn: "Vĩ khôn, Hàm Hàm đâu rồi? Cô ấy như thế nào, @*dyan(lee^qu. donnn), hiện tại tâm tình của cô ấy không được tốt, anh đừng trêu chọc cô ấy, cô ấy sẽ hỏng mất!"
Tố Tố là người hiểu biết Hàm Hàm! Quả thật, hôm nay Hàm Hàm hỏng mất! La Vĩ Khôn nghẹn một chút mới mở miệng: "Chị dâu, chị đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, hiện tại cô ấy đang ngủ. Tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện rồi."
"Ồ vậy sao, tốt lắm!" Tố Tố đành phải cúp điện thoại, đối với Hàm Hàm trong lòng cũng có chút lo lắng. Hàm Hàm đang ngủ, có lẽ chính là không có chuyện gì, hơn nữa còn đang ở trên xe, chẳng lẽ là La Vĩ Khôn đang đưa Hàm Hàm về nhà sao?
Thời điểm Tố Tố còn đang ở đó lo lắng cho Hàm Hàm, Sở Lăng Xuyên lại mất hứng. Anh sắp phải đi, người lắc lư ở trước mắt cô mấy lần, nhưng mà cô cứ như thể không nhìn thấy anh vậy. Dienddanlequuydon, Cuối cùng, anh trực tiếp ghé sát mặt mình đến trước mắt cô.
"Anh làm gì thế?" Tố Tố trừng lớn mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, nhìn thấy anh cô lập tức nỏi giận, "Sở Lăng Xuyên, em còn chưa có hỏi đến anh đấy! Anh nói xem, mấy người các anh đi chỗ nào ăn cơm không được hay sao, tại sao lại cứ phải đến nơi ấy như vậy?"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt oan uổng, "Bảo bối, thực không dám dấu diếm em! Cái quán món cay Tứ Xuyên kia đã bị La Vĩ Khôn mua lại, cho nên, bọn anh mới tụ hội với nhau ở chỗ đó đấy chứ, cũng không có chút nào là kỳ quái phải không?"
Hả? Đó là địa phương mà các cô không nên đi đến mới phải. Thực chết tử tế không xong, @MeBau*@@ lại đến địa bàn của người ta như vậy, không gặp nhau ở đó mới là chuyện lạ đấy! Mà La Vĩ Khôn kia tiền nhiều như vậy sao không đem mà đốt đi, tại sao phải mua lại nơi đó kia chứ, về sau thật sự không dám đi đến đó nữa!
"A, em mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút!" Tố Tố nói xong đứng dậy định đi đến phòng ngủ, nhưng lại bị Sở Lăng Xuyên một phen túm chặt lấy. Anh nhíu mày nhìn cô, "Bảo bối, anh phải đi rồi, hôm nay phải về trong đoàn rồi."
Tố Tố lại ngồi xuống lần nữa, "Vậy sao, trên đường anh phải lái xe cẩn thận đó. Đáng tiếc là con trai đang ngủ, nếu tỉnh lại không nhìn thấy anh như vậy, phỏng chừng nó sẽ phải thất vọng rồi. Anh đến nơi nhớ phải gọi một cuộc điện thoại về cho con trai đó!"
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy trong mắt Tố Tố khi nhìn anh không hề có một chút lưu luyến lẫn không tha thứ. Cô từng đã, mỗi lần lúc anh đi, trong mắt cô đều tràn ngập vẻ không nỡ lẫn không muốn xa rời. Hiện tại trong mắt cô giờ đây cũng không trông thấy cảm xúc ấy nữa rồi. Anh thất lạc nghĩ, nhưng cũng vẫn cúi đầu hôn hít ở trên mặt cô một cái. Con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, hạ thấp giọng trầm trầm nói: "Anh sẽ nhớ bảo bối của em."
"Để em đi thu xếp đồ đạc giúp anh!" Tố Tố nói xong liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Nhiệt tình của anh gặp phải chính sự lạnh lùng cùng tránh né của cô. Cô coi như đang sợ cái gì, sợ vô cùng thân thiết cùng anh, hay là sợ nhiệt tình của anh? Nếu không phải như vậy, tại sao lại phải sợ?
Sở Lăng Xuyên cau mày đi theo Tố Tố trở về phòng ngủ. Anh nhìn bóng dáng của cô đang bận rộn thu dọn đồ đạc cho anh, không tiếng động thở dài một tiếng. Sau anh đi đến cạnh giường, ngồi xổm người xuống, nâng tay đi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, thấp giọng nói: "Con trai ba ba phải đi rồi, con và mẹ có nhớ đến ba ba hay không?"
Nói xong, anh nhẹ nhàng ghé vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử hôn một cái. Mà Tố Tố cũng đã thu thập này nọ giúp anh xong rồi! Kỳ thực thì cũng không có gì, chính là một ít quần áo anh thay ra đã giặt sạch.
Anh đi qua, ôm lấy Tố Tố, không đành lòng cúi đầu hôn lên trên môi cô hôn một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, "Bảo bối, anh đi rồi, em và con trai phải ngoan ngoãn chờ anh trở về đó."
"Được rồi, hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại bảo bối!" Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn xuống một cái ở trên môi cô, rồi cứ như vậy xoay người đi luôn. Anh không tin, dựa vào nhiệt tình của anh cùng tình yêu khắc sâu của mình lại không thể làm tan tan chảy trái tim đã đóng băng của Tố Tố.
Sau khi Sở Lăng Xuyên rời đi, Tố Tố cũng có chút mệt mỏi. Cô liền ôm Tiểu Bao Tử ngủ. Chờ sau khi cô tỉnh lại, cha mẹ cô đi ra ngoài cũng đã trở lại. Cô đi rửa mặt, chuẩn bị đi làm bữa cơm tối thì nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên gọi tới. Anh báo cho cô biết, anh đã về đến trong đoàn rồi.
Hai người nói với nhau vài câu sau đó cũng liền cúp máy. Tố Tố nhẹ nhàng xoa xoa một chút lên đôi mắt vẫn còn có chút buồn ngủ, nghĩ tới Hàm Hàm, liền thuận tay gọi điện thoại di động đến cho bạn. Sau vài tiếng chuông vang lên, điện thoại liền thông.
"A lô? Hàm Hàm, cậu đang ở đâu vậy?"
"Tớ về nhà rồi." Giọng nói của Hàm Hàm có chút khàn khàn, nguyên nhân vì đã khóc nhiều. Cô biết Tố Tố đang lo lắng cho mình: "Đừng lo lắng, tớ không sao đâu. Đúng rồi, con trai của tớ đâu rồi, hôm nay tớ cũng chưa kịp hôn thân ái với nhóc con rồi!"
"Nhóc con bây giờ vẫn còn đang ngủ say, chờ đến khi nó tỉnh lại, tớ sẽ gọi điện thoại để cho nó nói chuyện với cậu." Tố Tố nói xong, Hàm Hàm bên kia nói khẽ: "Tố Tố, cám ơn cậu cùng Tiểu Nhiên. Của cải lớn nhất cả đời này chỉ có cậu và Tiểu Nhiên, là hai người chị em tốt của tớ mà thôi."
Tố Tố không nhịn được cười, "A, hôm nay Hàm Hàm của chúng ta lại xúc động như vậy, làm cho tớ đây cũng cảm thấy thật xúc động. Có cậu và Tiểu Nhiên là hai chị em tốt như vậy, cũng là của cải lớn nhất trong đời tớ đấy!"
Nói xong, Tố Tố nghe được tiếng gọi của mẹ Hàm Hàm gọi cô đi ăn cơm. Hai người chào tạm biệt nhau rồi cũng cúp máy, đều vội và trở lại cuộc sống của từng người. Tố Tố bước vào phòng bếp một khắc kia, vẫn là không nhịn được nghĩ một chút, hi vọng Hàm Hàm có thể hạnh phúc, có một cuộc sống tốt đẹp.
Cứ như vậy, ngày Chủ nhật đã trôi qua! Một ngày vốn có thể trôi qua rất vui vẻ, nhưng mà cuối cùng... Ai, tất cả đều bị phá hủy, không đề cập tới cũng thế.
Thứ hai, những ai phải đi làm thì đều đi làm, Tố Tố cũng không ngoại lệ.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Thời gian lên lớp, khi cô đứng ở trên bục giảng giảng bài, thì Sở Lăng Xuyên đang họp ở sư bộ. Cùng tới tham gia hội nghị còn có Đông Lâm Húc, hiện tại là Phó Đoàn Trưởng mới đến nhậm chức.
Sau khi Hội nghị kết thúc, vốn là phải trở về từng đoàn bộ của mình, nhưng mà, Sở Lăng Xuyên cùng Đông Sương Húc lại cho nhau một cái nhìn thoáng qua đầy lạnh lùng, rồi sau đó không hẹn mà cùng đi về phía sân thể dục của sư bộ.
Vừa đi qua, dừng bước, Sở Lăng Xuyên cùng Đông Sương Húc liền bắt đầu bỏ mũ ra, tháo nút thắt, cất kỹ mũ đi, rồi sau đó liền bắt đầu xoa tay. Ánh mắt của hai người giống như con Báo săn mồi, @MeBau*@@ cứ nhìn chằm chằm coi đối phương trở thành con mồi của mình.
Mở ra tư thế, không nói hai lời bắt đầu triển khai. Hai người này đã thật lâu rồi không được thân cận với nhau. Lần trước gặp mặt ăn cơm, không có cơ hội để thân cận với nhau, lần này khó có được lần gặp gỡ, trong lúc nhất thời bệnh cũ lại tái phát.
Đừng nhìn hai người hiện tại cùng ở trong cơ quan không mò mẫm lăn lộn với nhau, nhưng mà công phu quyền cước cũng nghiêm túc một chút. Cương mãnh hữu lực (vừa cứng rắn vừa có lực), uy lực mười phần, anh tới tôi đi, đều có thắng bại, bất tri bất giác, có không ít người vây quanh để xem.
Hai người đấu võ cực kỳ phấn khích, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn người vây xem có thể nhìn thấy kình lực mạnh mẽ, đứng ở một bên kêu cố lên. Cuối cùng, Sở Lăng Xuyên một cước đá vào trên ngực Đông Sương Húc, đá Đông Sương Húc ngã xuống đất. Chuyện khoa tay múa chân cũng đến đây là kết thúc.
Sở Lăng Xuyên trên mặt đầy mồ hôi, đi qua đưa tay. Đông Sương Húc nắm giữ tay anh, đứng lên, vỗ vỗ đất ở trên người, mặt không biểu cảm nói: "Không tệ, không vô dụng."
"Cậu cũng không tồi. Bất quá như trước, vẫn không phải là đối thủ của tôi!." Sở Lăng Xuyên nói xong, thì có một người đàn ông mang quân hàm thiếu tá liền tiến lên, cởi bỏ cúc áo áo trên của cổ áo ra, giao lại mũ giao cho người ở bên cạnh, nói với Sở Lăng Xuyên: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Thủ trưởng, tôi muốn cùng ngài luận bàn một chút."
Thiếu tá nói xong, không đợi Sở Lăng Xuyên có ý kiến gì, còn mọi người xung quanh thì hô quát một trận, "Hay! So với nhau một trận, so với nhau một trận!"
Sở Lăng Xuyên hơi hơi nhếch môi cười cười, cũng cởi quân trang trên người ra, đưa cho Đông Sương Húc, xốc lại tư thế, đánh lên cùng vị thiếu tá kia. Còn xoay chuyển với vị thiếu tá kia vài cái, hai người đánh nhau được một chiêu, sau đó Sở Lăng Xuyên cũng không còn chiếm được một chút tiện nghi nào. Hiện trường như vậy lại càng thêm có huyền diệu, các chiến sĩ vây quanh xem càng thêm kích động rồi, cao giọng hô cố lên cùng các loại khẩu hiệu.
Lại qua mấy chiêu sau, cục diện luôn luôn bất phân thắng bại đột nhiên bị đánh vỡ. Nguyên do vị thiếu tá kia đánh một quyền vào trên ngực của Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên đưa tay khóa nhéo tay anh ta lại một cái. Vị thiếu tá kia thân mình linh hoạt vừa chuyển một cái, phá giải tư thế bắt của Sở Lăng Xuyên bắt, trở tay bắt được bả vai của anh, muốn vặn chặt cánh tay của anh để chế trụ.
Sở Lăng Xuyên có chỗ nào cứ để bị bắt như vậy, thời điểm anh phá giải chiêu thức này của thiếu tá, trong tay của thiếu tá kia vẫn còn níu chặt áo sơ mi của anh, lôi kéo kéo ở bên trong. Cúc áo sơ mi của Sở Lăng Xuyên lúc này cũng bị kéo rớt ra mấy cái, để lộ ra một thân Sở Lăng Xuyên đầy những vết thương.
Trong nháy mắt, các chiến sĩ lúc trước còn đang hò hét trợ uy đều trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi ánh mắt đều rơi vào những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ kia cùng với một ít vết thương do bị súng bắn ở trên người Sở Lăng Xuyên.
Vị thiếu tá kia sau khi thân mình đứng vững vàng, thì vừa thấy bản thân mình đã kéo rách quần áo của Sở Lăng Xuyên, không khỏi cả kinh. Vừa muốn nói chuyện lại nhìn thấy những vết thương ở trên người Sở Lăng Xuyên như vậy, anh ta thoáng ngơ ngác một chút, sau đó đứng nghiêm, chậm rãi nâng tay, 'Bốp' một cái, cúi chào.
Các chiến sĩ vây xem cũng đứng nghiêm, từng đôi mắt sáng ngời có tinh thần nhín nhìn Sở Lăng Xuyên, đồng loạt tay giơ lên, hướng Sở Lăng Xuyên cúi chào.
Sở Lăng Xuyên nhận lấy áo khoác trong tay Đông Sương Húc mặc vào. Giỏi thật, lại có thể kéo rách được áo của anh như vậy. Anh nhìn những chiến sĩ trong nhóm người xem, nâng tay hướng mọi người cúi chào, rồi sau đó mở miệng nói: "Tất cả giải tán!"
"Vâng!" Mọi người hô lớn một tiếng, cũng đều tự động giải tán đi. Chỉ có vị thiếu tá kia là vẫn chưa chịu rời đi. Ánh mắt của anh ta đầy phức tạp nhìn Sở Lăng Xuyên, "Thủ trưởng, tôi..."
Sở Lăng Xuyên đi qua đưa tay lên vỗ vỗ bả vai thiếu tá kia, nhìn tiểu tử này từ trên xuống dưới, trong mắt đều là vừa lòng. Anh nắm chặt nắm tay không nặng không nhẹ đập hai lần lên trên ngực vị thiếu tá kia: "Thân thủ không tệ, vừa rồi cậu đã dùng thứ quyền cước gì vậy?"
"Báo cáo thủ trưởng, đó là công phu quyền cước gia truyền!"
Gia truyền, không trách được anh cảm thấy chưa từng được nhìn thấy công phu quyền cước này bao giờ. Sở Lăng Xuyên giúp cậu ta cài lại cẩn thận mấy chiếc cúc của cái áo đã cởi ra khi nãy: "Tốt lắm, lần sau có cơ hội lại thân mật với nhau nhé! Giải tán thôi!"
"Vâng!" Viên thiếu tá kia cúi chào, nhìn vào Sở Lăng Xuyên cùng Đông Sương Húc, sau đó xoay người đi rồi. Cúc áo sơ mi của Sở Lăng Xuyên đã bị đứt mất sạch rồi, cũng không có biện pháp để mặc cho chỉnh tề, đành phải cài cúc áo khoác lại cho đầy đủ mặt tiền.
Đông Sương Húc nhìn Sở Lăng Xuyên liếc mắt một cái, "Đi ngồi một chút chứ?"
"Được!"
Hai người đi đến một nhà hàng nhỏ ở gần sư bộ, gọi bốn đồ ăn. Bởi vì có công tác cho nên hai người không có ý muốn uống rượu.
Đông Sương Húc ăn một miếng đồ ăn, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Chỉ cần lệch một chút, hiện tại tôi chỉ có thể ngồi ở trước mộ bia của cậu mà uống trà cùng với cậu thôi."
Khó có được thời gian cùng Đông Sương Húc tán gẫu, lại có thể nói một câu nói dài một chút. Sở Lăng Xuyên cười cười, không lắm để ý nói: "Mạng lớn, đây cũng không phải là một chuyện anh hùng hảo hán gì!."
"Lấy trà thay rượu, mời cậu." Đông Sương Húc nói xong liền rót nước trà cho hai người. Anh giơ lên một ly, cùng Sở Lăng Xuyên chạm cốc, lấy trà thay rượu kính người anh em kia.
"Đừng nói về tôi, hãy nói về cậu ấy!" Lần trước gặp mặt, vì có nhiều người, nên có rất nhiều lời đều chưa thể nói ra được. Ngẫm lại chuyện chung thân đại sự của Đông Sương Húc, anh không khỏi nói: "Cậu cũng đã 35 tuổi rồi, tính toán khi nào thì thành gia thất đây? Lại nói, nếu để già hơn một chút nữa, cũng không thể sinh được con trai đều nữa đâu!"
Sở Lăng Xuyên nói xong cũng bị Đông Sương Húc trừng mắt lạnh lùng liếc nhìn.
Đông Sương Húc cúi đầu dùng bữa, không để ý đến cái lời nói không nghiêm chỉnh kia của Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên lại hăng hái nói tiếp: "Tôi đang nói với cậu những lời chân thực đó! Nói xem, cậu thích cái bộ dáng gì, dịu dàng, mạnh mẽ, tiểu thư khuê các, hay là con gái rượu?"
"Cậu có thể câm miệng ăn cơm hay không hả?" Đông Sương Húc nói xong, gắp một cái chân gà cho Sở Lăng Xuyên, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, giọng nói cứng nhắc: "Ăn đi, nói nhiều quá! Bồi bổ cho cậu!"
Sở Lăng Xuyên chính là cười, cũng không nói lại với Đông Sương Húc chuyện này nữa. Hai người tán gẫu về chuyện cuộc sống của bọn họ ở trong trường quân đội. Là ai nói, bắt đầu nhớ lại quá khứ liền đại biểu cho tuổi già nhỉ? Bọn họ già đi rồi ư, sắp ba mươi tuổi đúng là tuổi tráng niên, nhưng vì cái gì, lại cũng bắt đầu thích nhớ lại.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sau khi ăn cơm trưa xong, khi tính tiền, Đông Sương Húc muốn đài thọ, Sở Lăng Xuyên không nhường, một phen đoạt lấy bóp tiền của Đông Sương Húc, lấy tiền của bản thân mình ra đưa cho người phục vụ, Đông Sương Húc lại thực vội muốn đoạt lại bóp tiền.
Sở Lăng Xuyên hiếm khi nhìn thấy Đông Sương Húc sốt ruột, lập tức nghĩ trong bóp tiền có bí mật gì đây, cho nên cố ý không trả lại cho Đông Sương Húc. Anh tránh tay của Đông Sương Húc, lưu loát mở bóp tiền ra vừa vặn nhìn thấy, bên trong ấy thế mà ở giáp với một tờ giấy có một tấm ảnh chụp của một cô gái nào đó.
Đông Sương Húc, cái tên này, @MeBau*@@ tưởng không thông suốt, nhưng rốt cục đã thông suốt rồi hả?
Sở Lăng Xuyên bị kích động rồi, còn đang muốn nói chuyện gì đó, Đông Sương Húc đã một tay cướp lại bóp tiền của mình. Sở Lăng Xuyên lại ra vẻ tức giận nói: "Được lắm, có người trong lòng mà cũng không nói năng gì cùng với anh em đây."
Đông Sương Húc vẫn lạnh mặt như trước, gương mặt không chút biểu cảm. Sở Lăng Xuyên nếu không đạt được mục đích thề không bỏ qua, "Chậc, đúng là một khối băng, là đàn ông thì cứ nói với tôi, đừng có, con mẹ nó, mắc cỡ ngại ngùng gì hết!"
"Bà xã của tôi!." Đông Sương Húc nói xong liền cầm bóp tiền thả lại vào trong túi quần.
Sở Lăng Xuyên nhìn vào tràn đầy kinh ngạc, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn, mở to hai mắt nhìn khói băng giá ngàn năm trước mắt này, " Bà xã của cậu sao? Cậu đã kết hôn từ khi nào vậy? Thế nào cũng không nói cho anh em đây một tiếng thế? Cậu, chuyện này thật cũng quá không có suy nghĩ đi?"
Đông Sương Húc cũng không nói nhiều hơn, chính là đơn giản nói: "Cậu không ở đây."
Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút! Đúng vậy, anh đã đi vắng mất hai năm, có muốn nói cho anh biết thì cũng không thể tìm thấy anh. Bất quá, anh trở về cũng được vài ngày rồi, thế nào cũng phải dẫn người đến cho anh được gặp mặt một chút chứ! Ít nhất lần trước gặp mặt thì cũng nên mang đến để làm quen một chút. Cái người này, dẫn ra cũng không dẫn ra, nếu như mà anh không nhìn ảnh chụp, đại khái có lẽ cậu ta cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.
Sở Lăng Xuyên thực nhiều khôn khéo, lập tức nghĩ tới có vấn đề, không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Như thế nào, cãi nhau với chị dâu sao?"
"Không có." Đông Sương Húc chỉ ném cho Sở Lăng Xuyên hai chữ. Sở Lăng Xuyên nổi giận, vỗ bàn một cái, kêu to: "Cậu nói nhiều thêm một lời thì sẽ bị mất một miếng thịt hay sao hả? Mau nói rõ ràng, chuyện như thế nào?"
"Kết hôn rồi sau đó lại ly hôn rồi!"
Lúc này đây Đông Sương Húc vẫn chỉ nói đơn giản như vậy, nhưng mà, ý tứ đã vào vị trí rồi. Khi anh chấp hành nhiệm vụ thì Đông Sương Húc đã kết hôn rồi, tuy nhiên sau đó thì cũng đã ly hôn rồi, cho nên người trong hình chính là vợ trước của anh. Ly hôn rồi, Dienddanlequuydon, vậy mà vẫn còn trân quý ảnh chụp của vợ trước như thế, chỉ có thể thuyết minh một vấn đề, trái tim của Đông Sương Húc vẫn còn ở tại trên người của cái gọi là vợ trước.
Sở Lăng Xuyên rất muốn hỏi tại sao lại phải ly hôn, nhưng mà khi anh nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình, từng vài lần gặp phải nguy cơ ly hôn, tuy rằng hiện tại đã vượt qua kỳ nguy hiểm, tiến vào thời kỳ ấm lên, có hạnh phúc, nhưng là bây giờ hạnh phúc lại phải thực cẩn thận.
Lời an ủi, không thể nói nên lời. Chuyện tình cảm giống như người uống nước uống, ấm lạnh tự mình biết, chính là anh đau lòng cho Đông Sương Húc, từ nhỏ đến lớn đều không từng có một cái gia đình ấm áp, thật khó khăn mới kết hôn thì lại....
Giờ phút này, điều anh có thể làm chính là nâng tay lên để ở trên bờ vai bạn tốt mà nặng nề nắm lấy một chút. Đông Sương Húc cũng đưa tay lên trên bả vai Sở Lăng Xuyên mà vỗ một cái, "Đi thôi, ngày khác lại gặp nhau."
Hai người đứng dậy rời đi, đều lái xe cho chạy đi về hướng đoàn bộ của mình. Sở Lăng Xuyên vừa mới đi không bao xa, chuông điện thoại di động liền vang lên. Anh không nhìn vào màn hình, trực tiếp nhận cuộc gọi. Không đợi anh lên tiếng nói chuyện, trong di động liền truyền đến giọng nói đáng yêu của Tiểu Bao Tử: "Ba ba!"
"A!" Vừa nghe thấy giọng nói dễ thương của Tiểu Bao Tử, tâm tình của Sở Lăng Xuyên liền như bay bổng lên, bên khóe môi cũng treo một ý cười, "Con trai, nhớ ba ba không?"
"Ừ ừ." Tiểu Bao Tử liên tục đáp lời, lại dùng giọng nói trẻ thơ nói tiếp: "Ba ba... về về..."
Cậu nhóc nói như thế này chính là muốn bảo với anh là mau đi về nhà đây mà. Sở Lăng Xuyên thả cho xe chạy tốc độ chậm lại, "Ba ba đang bận công tác, mấy ngày nữa mới có thể trở về được, con cùng mẹ ở nhà chờ ba ba, phải nghe lời, biết không?"
"Vâng!
Cậu nhóc đáp lại giống như người lớn vậy. Sở Lăng Xuyên biết rõ Tố Tố lúc này rõ ràng vẫn đang còn đang làm việc, nhưng anh vẫn không sao nhịn được hỏi lại Tiểu Bao Tử: "Con trai, mẹ đâu?"
"Mẹ... đi làm..." Tiểu Bao Tử thật biết điều khéo nói cho ba ba biết, mẹ đang đi làm.
Sở Lăng Xuyên không nhịn được liền mỉm cười, "Bà ngoại đâu?"
Lý Nguyệt Hương luôn luôn vẫn đang ở bên cạnh đó, cũng nghe được hai cha con nói chuyện với nhau thế nào, bà ở một bên kêu lên: "Mẹ đang ở bên cạnh đây rồi, lúc con đi nhóc con không được gặp, lúc này nhớ con."
Sở Lăng Xuyên nghe được giọng nói của mẹ vợ, vội hỏi: "Mẹ, vất vả cho ngài rồi, bảo mẫu vẫn còn chưa trở lại hay sao ạ?"
"Đến rồi, chuyện trong nhà con cứ yên tâm đi."
"Mẹ, con đang lái xe, ngài chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi." Nói xong anh lại nói với Tiểu Bao Tử, "Con trai, ba ba đang lái xe, phải cúp máy rồi, con phải nghe lời của bà ngoại nhé, biết không?"
"Ba ba... Bai bai!" Tiểu Bao Tử nói xong còn ở hôn Sở Lăng Xuyên ở trong điện thoại một cái. Sở Lăng Xuyên cười ấm áp: "Cục cưng ngoan lắm, ba ba yêu con, bai bai."
Hai cha con nói xong liền cúp máy. Sở Lăng Xuyên chuyên chú lái xe, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh đã bắt đầu chờ mong một tuần này nhanh trôi qua rồi. Nghĩ một chút, anh lại cầm di động lên gọi điện thoại cho Tố Tố.
Tố Tố vừa mới ăn cơm trưa, trở lại trong văn phòng. Điện thoại di động vang lên, cô cầm lấy vừa thấy là Sở Lăng Xuyên gọi tới, cô nhận cuộc gọi, nhẹ giọng 'A lô', một tiếng. Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Sở Lăng Xuyên: "Bảo bối, em đã ăn cơm trưa chưa vậy?"
"Vừa ăn rồi, có việc gì thế?" Giống như không có việc gì thì không thể gọi điện thoại đến vậy. Khóe mắt của Sở Lăng Xuyên hơi hơi co rút lại, bất quá anh quả thật có chuyện muốn nói, "Bảo bối, tuần này về nhà mang cục cưng về nhà ở nhé, em nhớ là trước tiên thu dọn đồ đạc, để sau khi anh trở về sẽ đến đón hai mẹ con em."
"Hả?" Tố Tố sửng sốt một chút, tiện đà phản ứng kịp. Cô đã đáp ứng cùng anh về nhà ở rồi, "Được rồi, em đã biết, còn có việc gì nữa không, em còn có việc phải làm rồi."
"Không có, hẹn gặp lại bảo bối." Sở Lăng Xuyên cũng không để ý tới thái độ đạm mạc này của Tố Tố. Anh thân thiết nói xong thì cúp máy, còn Tố Tố cũng bắt đầu phê chữa bài tập. Về nhà, hai chứ nghe vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trải qua tuần lễ này, tâm tình của Sở Lăng Xuyên cũng không tệ lắm. Vợ con muốn cùng anh về nhà, đương nhiên tâm tình của anh tốt rồi. Mà Tố Tố cũng là cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bởi vì cái chuyện trở lại nhà kia mà có chút rối rắm.
Tiểu Bao Tử ở trong mắt mọi người là vô ưu vô lự (không buồn không lo) nhưng mà, kỳ thực tiểu bảo bảo cũng có sự phiền não của mình, Nói thí dụ như, mấy ngày nhìn rồi cu cậu không được gặp ba ba, bởi vì chỗ làm của ba ba ở một nơi rất xa, cho nên hàng ngày cu cậu không thể được nhìn thấy ba ba của mình.
Hơn nữa vài ngày này cu cậu cũng không được gặp ông ngoại rồi. Bà ngoại và mẹ đều nói bởi vì ông ngoại bận đi làm ở một nơi rất xa, phải đến mấy ngày nữa mới trở về nhà được. Có bốn người mà cu cậu thích nhất, thì lại có tới hai người vài ngày không được gặp, đương nhiên nhóc con cũng sẽ có chút tâm sự rồi.
*****
Editor: Mẹ Bầu
An Quốc Đống đúng là đang đi công tác ở khác thành phố, bất quá, cuối tuần cũng sẽ trở lại rồi. Mấy ngày nay Tiểu Bao Tử chỉ có vây quanh mẹ cùng bà ngoại. Mà Tố Tố cũng đã nói với Lý Nguyệt Hương rồi, cô phải về nhà ở, cho nên sau khi tan tầm bớt chút thời gian rảnh rối để thu dọn đồ đạc.
Kỳ thực, lúc Sở Lăng Xuyên không có ở nhà, khẳng định đại đa số thời gian cô sẽ vẫn ở nhà của cha mẹ. Có chuyển hay không chuyển, kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì lớn. Cho nên cô cũng liền thu thập này nọ một ít quần áo để thay đổi ra, cùng những đồ dùng của Tiểu Bao Tử.
Thứ sáu, vào buổi sáng Sở Lăng Xuyên liền gọi điện thoại về nhà. Tố Tố đã đi làm rồi, Sở Lăng Xuyên lại thật kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho Tiểu Bao Tử. Anh nói cho con trai biết cái gì gọi là về nhà, cũng không biết cậu nhóc nghe có hiểu hay không. Có lẽ cậu chỉ hiểu được một chút, @MeBau*@@ bất quá, cũng không quan hệ lắm, từ thực tiễn về sau này, từ từ cậu nhóc sẽ hiểu rõ.
Buổi chiều, lúc bảy giờ, Sở Lăng Xuyên trở lại trong nhà cha mẹ vợ để đón vợ con của mình về nhà. Anh mở cửa đi vào, không nói năng gì, muốn cho Tiểu Bao Tử một sự kinh ngạc, nên nhẹ tay nhẹ chân đổi giày đi đến phòng khách. Anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử gác chân ngồi ở trên ghế sofa, thân thể nho nhỏ ôm trong lòng một cái túi lớn, rất cao, che kín cả đầu của cậu nhóc.
Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng đáng yêu như thế của Tiểu Bao Tử, không sao nhịn được cười. Lúc này Tố Tố từ trong phòng ngủ đi ra, muốn nói ra với con trai, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ra hiệu cô chớ có lên tiếng. Tố Tố liền phối hợp không lên tiếng nữa.
Thời điểm soái ca bổ nhào về phía Sở Lăng Xuyên, @*dyan(lee^qu. donnn), Sở Lăng Xuyên làm một đã làm tư thế nằm sấp xuống. Soái ca ngoan ngoãn nằm trên đất, Sở Lăng Xuyên thì lặng yên không một tiếng động đi tới bên sofa.
Mà Tiểu Bao Tử chính cố hết sức nghiêng đầu nhìn Tố Tố, căn bản là không chú ý tới mũ mũ của mình đã về nhà, chỉ cảm thấy vị trí bên người giống như bị người nào đó đè ép i xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc cứ cọ cọ ở bên cạnh chiếc túi lớn kia, quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện ra, người ngồi bên cạnh mình chính là ba ba. Cậu nhóc dường như không dự đoán được ba ba sẽ xuất hiện, bị ba làm cho kinh ngạc, ánh mắt mở trừng tròn xoe, miệng há thật to, nước miếng còn nhỏ giọt ra ngoài. Nhìn cậu nhóc như vậy thật sự là cực kỳ đáng yêu.
Sở Lăng Xuyên cũng cố ý trợn to mắt nhìn Tiểu Bao Tử ngẩn người, sau đó anh hướng về phía nhóc làm thành mắt lác. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiểu Bao Tử được Sở Lăng Xuyên trêu đùa đến cười rộ lên khanh khách. Cu cậu cũng rất mau chóng phản ứng kịp, buông luôn chiếc túi lớn ra, gian nan đứng dậy, vui vẻ kêu lớn: 'Ba ba', đồng thời thân mình cũng nhào vào trong lòng Sở Lăng Xuyên. Bàn tay nhỏ bé cũng sờ sờ lên lỗ tai, miệng, cằm của Sở Lăng Xuyên vô cùng thân thiết.
<iframe></iframe>
Tố Tố nhìn thấy con trai như vậy, không nhịn được liền cười rộ lên. Lý Nguyệt Hương cũng từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ đầy cao hứng của Tiểu Bao Tử, thì cười lên ha ha, nói: "Tiểu Bao Tử cũng chờ con đã lâu rồi đấy."
Đúng như thế, cậu nhóc vậy mà đã ở chỗ này ôm chiếc túi kia chờ ba ba của mình đã hơn nửa ngày rồi. Ai khuyên cũng đều không nghe, chính là cứ ôm chiếc túi kia chờ Sở Lăng Xuyên trở về, khiến cho Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương dở khóc dở cười.
"Đồ ăn hâm nóng lại cho anh rồi đó. Anh hãy đi ăn cơm trước đi đã." Tố Tố nói xong đi tới phòng bếp. Sở Lăng Xuyên cũng ôm Tiểu Bao Tử lên cao đứng dậy, hỏi Lý Nguyệt Hương, "Mẹ, ba đâu rồi ạ?"
"Đi công tác ở ngoại thành rồi. Ông ấy vừa gọi điện về nói, phải muộn thì mới trở lại, trước đi ăn cơm đã." Lý Nguyệt Hương nói xong hơi nhéo một cái lên trên mặt của Tiểu Bao Tử trên mặt, "Đi ăn cơm cùng với ba ba nào!"
Tiểu Bao Tử cùng Sở Lăng Xuyên đi ăn cơm, cu cậu ngồi an vị ở trong lòng ba của mình. Sở Lăng Xuyên há mồm to ăn, Tiểu Bao Tử ở một bên còn thỉnh thoảng kêu gọi anh ăn cái này cái kia, cực kỳ tri kỷ.
Ăn cơm tối xong, Tố Tố dọn dẹp phòng bếp. An Quốc Đống ăn ở bên ngoài rồi mới trở về, cho nên không cần để lại cơm chiều cho ông. Sở Lăng Xuyên thừa dịp Tiểu Bao Tử cùng Lý Nguyệt Hương đi chơi bên ngoài, liền đi đến phòng bếp, tiến đến phía sau Tố Tố ôm lấy cô: "Bảo bối, một lát nữa chúng ta về nhà nhé, được không?"
Tố Tố thoáng hơi ngơ ngác một chút, sau đó mới nói: "Em lại thích cuộc sống vô cùng đơn giản như bây giờ, làm một người sống vô cùng đơn giản, không hy vọng bởi vì trở về nhà với anh mà phải thay đổi."
Sở Lăng Xuyên đương nhiên biết Tố Tố nói như vậy là có ý gì, "Anh sẽ không miễn cưỡng em, trừ phi chính em nguyện ý. Anh hi vọng em luôn được vui vẻ, bảo bối ạ. Anh cũng sẽ không bao giờ bởi vì anh, hoặc là người nhà của anh, mà làm cho em phải chịu sự uất ức nữa." Nói xong anh hôn lên trên mặt cô một cái, "Hãy tin tưởng anh!"
Tố Tố không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh, có những lời không cần thiết phải nói ra hết. Rửa sạch sẽ nồi bát xong, Tố Tố cùng với Sở Lăng Xuyên từ phòng bếp đi ra ngoài. Sở Lăng Xuyên thật sự cũng không vội vã muốn đi, chính là cùng chơi với Tiểu Bao Tử.
Lý Nguyệt Hương nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã tám giờ, cũng biết Sở Lăng Xuyên không đề cập tới chuyện rời đi, là không muốn bọn họ đi rồi, thì chỉ còn lại có một mình bà ở nhà. Hai vợ chồng muốn quan tâm đến bà, nhưng Lý Nguyệt Hương cũng là một người luôn quan tâm đến người khác, liền thúc giục bọn họ: "Tám giờ rồi đó, hai đứa trở về nhà đi! Một lát nữa trẻ con phải ngủ rồi, ba con cũng lập tức trở lại bây giờ đấy."
Ở dưới sự thúc giục của Lý Nguyệt Hương, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đã có thể mang Tiểu Bao Tử rời đ. Trước khi đi, Tiểu Bao Tử còn hôn đi hôn lại trên mặt Lý Nguyệt Hương, cuối cùng mới vung bàn tay nhỏ bé nói với bà nói bye bye tạm biệt.
Tố Tố theo Sở Lăng Xuyên đi xuống lầu, Tiểu Bao Tử ghé vào trên vai của Sở Lăng Xuyên, đầu cứ hết quay phải lại quay trái, tựa như không rõ là phải đi đâu vậy. Tóm lại là, nhóc chỉ biết phải ở cùng với ba mẹ.
Sau khi đi xuống lầu, Sở Lăng Xuyên mở cửa xe, Tố Tố đón con trai từ trong ngực anh, ngồi ở trên ghế trước. Sở Lăng Xuyên cũng lên xe, anh khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua vợ con, lúc này mới lái xe rời đi.
Buổi tối, trên đường xe chạy không nhiều lắm, hơn nữa Sở Lăng Xuyên lại nóng lòng muốn trở lại nhà, cho nên chạy xe có chút hơi nhanh. Lúc này ở trong xe cũng yên lặng một mảnh, đột nhiên Tiểu Bao Tử dùng giọng nói non nớt mềm mại kêu lên: "Ba ba... Chậm thôi..."
Chỉ một câu nói có bốn chữ của Tiểu Bao Tử, lại gây chấn động cho cả Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên. Không ai có thể tin được cái lời dặn dò này lại được nói từ trong miệng một đứa trẻ con nói ra, nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hai người cùng không sao nén nhịn được đều nhìn sang Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nói với Sở Lăng Xuyên lái xe chậm lại một chút, không biết là đã học từ lời nói của người lớn, hay là giờ phút này nhóc cảm thấy xe chạy nhanh quá. Tóm lại chính là bốn chữ thôi, nhưng lại gây cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố sự kinh ngạc không thôi. Hai người vừa ngạc nhiên vừa kích động, một lần nữa lại cảm thấy suy nghĩ của đứa nhỏ thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Tố Tố không thể nén nhịn được, liền cúi đầu hôn một cái lên trên mặt của Tiểu Bao Tử, vẻ mặt cười thật hạnh phúc. Giờ khắc này cô mới chậm chạp phát hiện ra, con trai của mình dường như đã trưởng thành rồi. Nhóc đã biết rất nhiều chuyện, cũng đúng thôi, mấy ngày nữa cu cậu liền đã được một tuổi rưỡi rồi.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên cũng bị ngạc nhiên đến không tưởng tượng được. Nếu như không phải là đang lái xe, anh nhất định sẽ phải hung hăng hôn con trai mấy cái. Đại khái là anh có chút kích động quá mức rồi, mắt nhìn về phía trước nói với Tố Tố: "Bảo bối, có phải là con trai của chúng ta có chút trưởng thành sớm hay không vậy?"
Vừa nói xong, anh liền bị Tố Tố đập cho một cái. Tố Tố ôm chặt lấy Tiểu Bao Tử, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là lộ ra sắc mặt giận dữ. Cô thở hồng hộc sửa chữa lại lời nói của Sở Lăng Xuyên, "Con trai chúng ta, như vậy gọi là vừa thông minh hiểu chuyện lại vừa đáng yêu, biết không?"
"Dạ dạ dạ, anh bị con trai làm cho khiếp sợ, @MeBau*@@ nên nói năng lộn xộn rồi!" Sở Lăng Xuyên nói xong nâng tay lên ở sờ sờ trên đầu Tiểu Bao Tử một chút, "Con trai, ba ba cho xe chậm một chút, đừng sợ nhé."
Mà cho xem chạy chậm lại thì cũng không chậm được bao nhiêu, vì rất nhanh đã đến nhà rồi. Tiểu Bao Tử giống như kì tích không ngủ ở trên xe. Lúc này đang nằm ở trong ngực Sở Lăng Xuyên, đôi mắt mở to không chớp xoay chuyển xung quanh, luôn luôn nhìn quanh cảnh vật bốn phía.
Sau khi đi lên lầu, Sở Lăng Xuyên lấy chìa khóa ở trong túi áo anh ra đưa cho Tố Tố để mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, một khắc kia, Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử mang theo chiếc túi to đi vào, rồi sau đó kích động lớn tiếng nói: "Con trai, chúng ta về nhà rồi."
Trái ngược với sự kích động của Sở Lăng Xuyên, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn Tiểu Bao Tử lại bình tĩnh dị thường. Nhóc chính là dùng này cặp mắt to của mình mà đánh giá nơi này. Nơi này chỉ là một chỗ ở bình thường, không giống như là nhà ở chỗ ba ba làm việc, không có thật nhiều mũ mũ ở xung quanh.
Bất quá có ảnh chụp của mẹ cùng ba ba, còn có hình của nhóc nữa. Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử vào phòng ngủ, giới thiệu cho cậu nhóc biết: "Con trai, nơi này là phòng ngủ của ba mẹ, nơi này là toilet, trên tường là ảnh chụp thời điểm ba mẹ kết hôn với nhau."
Cậu nhóc nhất nhất ghi nhớ kỹ lời nói này của ba ba ở trong lòng. Mà Sở Lăng Xuyên thì lại ôm Tiểu Bao Tử ra khỏi phòng ngủ đi tới thư phòng, cho Tiểu Bao Tử xem hết thảy mọi thứ ở trong thư phòng.
Cuối cùng khi đi đến một cái phòng ngủ khác, Dieenndkdan/leeequhydonnn Sở Lăng Xuyên nói cho Tiểu Bao Tử biết, hết thảy những gì ở nơi này đều thuộc quyền sở hữu của nhóc. Nơi này là nhà của ba mẹ và nhóc. Tiểu Bao Tử thấy bên trong phòng bày biện một chiếc giường nhỏ, còn có thật nhiều đồ chơi.
Sở Lăng Xuyên đặt Tiểu Bao Tử xuống. Cậu nhóc liền chạy về chỗ đống đồ chơi mà nhóc thích nhất. Nhóc xoay xoay chiếc dây cót của chiếc ô tô đồ chơi xe tăng đời mới. Những thứ này, trong một tháng nghỉ ngơi, Sở Lăng Xuyên đã yên lặng chuẩn bị những thứ này.
Cùng con trai khuấy động một hồi xong, Sở Lăng Xuyên mới từ phòng ngủ đi ra ngoài. Anh nhìn thấy Tố Tố vẫn ngồi sững sờ ở trên ghế sofa, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì. Cô bé này, không biết còn ở trạng thái này bao lâu nữa đây!
Sở Lăng Xuyên đi qua, ngồi xuống ở bên người Tố Tố, vươn cánh tay ôm cô, thật tự nhiên, thật nhiệt tình hôn một cái ở trên mặt cô: "Em đang nghĩ cái gì thế, bảo bối?"
Tố Tố quay đầu nhìnvề phía Sở Lăng Xuyên cái loại cảm giác hai gương mặt gần trong gang tấc thế này, đột nhiên làm cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên. Trước giờ cô luôn luôn ở trong nhà cha mẹ, cơ hội để cùng một chỗ với anh cũng rất ít, Giờ phút này, chỉ có cả nhà bọn họ chỉ còn có ba người như vậy, cô lại cảm thấy có chút là lạ, như thiếu một chút gì đó, lại giống như thêm một chút gì! Có lẽ vấn đề ở đây vẫn là thói quen mà thôi. Thanh thói quen ở cùng một chỗ với cha mẹ trong đại gia đình lâu nay, nên chưa thể quen với cuộc sống ở riêng một mình.
"Không còn sớm nữa, để em đưa cục cưng đi tắm rửa." Tố Tố nói xong đứng dậy, cũng rời khỏi cái ôm của Sở Lăng Xuyên, đi về phía gian phòng ngủ quen thuộc đã lâu không ngủ ở đó một lúc. Khi trở ra cô đã thấy Tiểu Bao Tử đang cưỡi trên chiếc xe xoay xoay chạy loạn trên đất.
"Tiểu Bao Tử, không chơi nữa, đến giờ đi ngủ rồi." Tố Tố nói xong liền đi qua, nhấc Tiểu Bao Tử từ trên xe lên, ôm vào trong ngực, "Ngày mai sẽ lại chơi tiếp, Tiểu Bao Tử ngoan nhất, có đúng hay không?"
Tiểu Bao Tử gật đầu, tính là đồng ý rồi. Nhóc ở trong lòng Tố Tố, hai mắt to xoay chuyển một vòng, đánh giá cái gọi là nhà đầy sự xa lạ này. Cậu nhóc buồn bực, cái nơi không có ông ngoại và bà ngoại kia, lại chính là cái nhà của nhóc hay sao?
Thời điểm Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi tắm rửa, Sở Lăng Xuyên cũng thu thập này nọ một chút, sắp xếp lại những đồ vật mà Tố Tố đã mang trở về nhà, cái nào vào chỗ đó. Hôm nay là một ngày vĩ đại, bởi vì vợ con của anh đã về nhà.
Nghĩ đến chuyện này làm cho người ta thực phấn chấn. Trên mặt Sở Lăng Xuyên cũng hiện lên nụ cười. Anh ngồi xuống ở cạnh giường, cuối cùng ngã nằm xuống, nhìn lên nóc nhà. Anh ngẫm lại, mỗi lần về nhà, trong nhà có vợ yêu có đứa con trai như thế này, cực kỳ ngây ngất.
Say sưa một chút, anh cũng vội vã đi vào toilet bên trong phòng ngủ để tiến hành tắm rửa một cái. Lại tiếp tục say sưa, buổi tối, ôm vợ con ngủ ở trên chính chiếc giường vô cùng quen thuộc, ở trong chính ngôi nhà của bọn họ thế này, giống như hết thảy những chuyện tốt đã từng bị mất đi, bây giờ từng chút một đã trở về vậy.
Anh còn đang nằm ở trên giường say sưa như thế, Tiểu Bao Tử tắm rửa xong trên người khoác chiếc khăn bông nhỏ, trong miệng hô một hai, một mình từ bên ngoài lóc cóc chạy vào. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên sau kêu: "Ba ba."
"Con trai." Sở Lăng Xuyên một tay ôm lấy cậu nhóc, ngã ngửa người ra ở trên giường, để cho cu cậu nằm ở trên bụng anh. Cậu nhóc ngồi ở trên bụng anh nhảy lên nhảy xuống, còn cười khanh khách rất vui vẻ.
Sở Lăng Xuyên đùa với Tiểu Bao Tử một lúc, lại ngồi dậy, nhìn thấy Tố Tố đã tắm rửa xong cũng tiến vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, mái tóc dài rối tung, quyến rũ say lòng người, làm cho người ta phải mơ màng. Nhất là hai chân thon dài để lộ ra ở bên dưới chiếc váy ngủ, anh càng làm cho anh vì vậy mà sôi trào nhiệt huyết.
Anh nhìn Tố Tố, trong lòng cũng sám hối. Kỳ thực ra, anh cũng không có tư tưởng không chính đáng. Nhưng mà, hơn hai năm anh không chạm vào phụ nữ rồi, giờ phút này nhìn bà xã của mình giống như sắc đẹp có thể thay cơm, nếu như tâm tư của anh không có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, thì phỏng chừng không phải về phương diện nào đó anh đã xảy ra vấn đề rồi. Cho nên chính là đối với bà xã của mình cũng đã không còn có hứng thú nữa rồi. Vì thế giờ phút này, anh có ý tưởng như vậy cũng là rất bình thường, đúng thế, cực kỳ bình thường!
Càng nghĩ như vậy, Sở Lăng Xuyên lại càng thấy, giờ phút này anh dùng ánh mắt phi lễ kia để Tố Tố, bất quá chính là chuyện rất bình thường. Cho nên anh cứ nhìn chằm chằm vào món ăn ngon miệng trên bàn tiệc như vậy, không chút kiêng nể gì. Cái nhìn chăm chú của anh làm cho Tố Tố không biết làm sao, liền di chuyển này một chân đi, trực tiếp cầm chiếc khăn lông đang lau tóc trong tay, vo lại thành một cục quăng lên trên mặt anh, vừa khéo che khuất đi gương mặt của anh.
Lần này xem như là đã chọc cười đến Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nhìn trên mặt ba ba của mình đang đắp một chiếc khăn lông trắng toát như vậy, bàn tay nhỏ của nhóc liền nắm giữ lấy, ngồi trên đùi ở Sở Lăng Xuyên, lớn tiếng cười lên một tràng.
Tiếng cười của cậu nhóc đã hóa giải những gì không thích hợp giữa hai người lớn. Sở Lăng Xuyên cũng cười, gặm một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cũng ôm cậu nhóc ra đặt ở vị trí trung gian, rồi sau đó hô: "Bảo bối, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi!"
Tiểu Bao Tử gối đầu lên cánh tay của Sở Lăng Xuyên. Bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm kéo chiếc chân trần lên để ở trên quai hàm để chơi đùa, vẻ mặt cười cười giống như một con quỷ nhỏ nghịch ngợm. Đôi mắt vừa to vừa đen lại sáng nhìn sang Tố Tố, còn phối hợp bắt chước giọng nói của Sở Lăng Xuyên, dù phát âm không là thật chuẩn lắm, hô: "Bảo bối... Ụ ụ (ngủ ngủ)."
*****
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng đồng thời sửng sốt một chút. Sau lúc ban đầu cho rằng mình nghe lầm, hai người lớn mới phản ứng kịp liền cười phá lên một trận. Cậu nhóc này, thế nhưng lại học Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố là bảo bối, thật sự làm cho người ta cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba mẹ phá ra cười, bàn tay nhỏ bé buông cái chân trần ra, vẻ mặt hiện ra nụ cười ngượng ngùng, để lộ vài cái răng cửa trắng tinh. Bởi vì nhóc đang mọc răng, cho nên còn bị nhỏ ra vài giọt nước miếng. Đôi mắt to mang theo chút ngượng ngùng lẫn xấu hổ nhìn sang Tố Tố. Cái bộ dáng của nhóc lúc này nhìn thật là đáng yêu.
Khi cậu nhóc nói lời này, @MeBau*@@ biểu cảm còn thể hiện rất tốt, khiến cho Tố Tố cực kỳ yêu thích. Cô thật muốn ôm cậu nhóc vào lòng hung hăng hôn con vài cái. Cô cười, rồi cũng không chút do dự bò lên giường, ôm lấy Tiểu Bao Tử một chút, hôn con thật mạnh, làm cho Tiểu Bao Tử cười khanh khách không ngừng.
Sở Lăng Xuyên cũng rất vui vẻ, trên mặt cũng là nụ cười mãn nguyện. Chỉ là anh cười mà không làm càn như Tố Tố, nhưng anh đã cười đến mức, mặt đều phát cứng lại. Trong lòng không nhịn được ý nghĩ hạnh phúc, làm sao anh lại có một đứa con trai bảo bối, cực kỳ đáng yêu như vậy chứ!
Cười đùa qua đi, ba người cũng cần phải nghỉ ngơi rồi. Sau khi đèn được tắt đi, trong phòng liền rơi vào trong một mảnh hắc ám. Tiểu Bao Tử vẫn còn một lát nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Tố Tố, dieendaanleequuydonn, một lát sau lại nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Sở Lăng Xuyên, không chịu ngủ ngay lập tức.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô trở dậy, lấy điện thoại di động từ trên tủ đầu giường xuống, nhìn một chút, là điện thoại trong nhà gọi tới, vội vàng nhận cuộc gọi: "A lô? Ba ba, ngài đã về rồi à, có mệt không? Tiểu Bao Tử ấy ạ, cháu còn chưa ngủ đâu... Vâng, được ạ! Con biết ngài gọi điện thoại đến cũng không phải là vì con mà."
Tố Tố còn đang nói chuyện, Tiểu Bao Tử đã sốt ruột ngồi dậy. Vừa ngồi dậy, lập tức hô: "Ông ngoại... Ông ngoại..." Nói xong, cũng ngay trong bóng tối như thế muốn được cầm điện thoại di động, vừa vội vã nhanh chóng kêu lớn: "Mẹ... Ông ngoại... Nói nói."
Đã vài ngày rồi nhóc không được gặp ông ngoại, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhóc đã nhớ ông ngoại lắm rồi, lúc này vội vã chỉ muốn nói chuyện điện thoại với ông. Tố Tố vội vàng đưa điện thoại di động cho Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng đưa tay bật đèn ở đầu giường lên.
"Ông ngoại!" Tiểu Bao Tử cực kỳ thâm tình chào ông một tiến. Trong giọng nói mềm mại ngây thơ ngoan ngoãn non nớt, còn mang theo sự nhớ nhung. Chỉ một tiếng chào ấy thôi, đã khiến cho An Quốc Đống vui vẻ đến quên mất mệt nhọc. Ông vui vẻ nở nụ cười, cười lên vài tiếng, sau hỏi: "Tiểu Bao Tử, có nhớ ông ngoại không?"
"Ừ ừ... nhớ nhớ... Ông ngoại...." Tiểu Bao Tử nói xong liền hôn "chụt chụt" vài tiếng đối với điện thoại. Đây chính là phương thức biểu đạt tốt nhất sự nhớ nhung của nhóc đối với ông ngoại rồi, có thể thấy được, nhóc đã nhớ đến ông ngoại nhiều thế nào.
An Quốc Đống lại cười lên vài tiếng sung sướng. Nhìn trời không còn sớm, ông cũng đã nói chuyện với cháu ngoại nhiều rồi, liền nói dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Cháu ngoại ngoan, trời không còn sớm nữa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cháu ngủ đi nhé. Bai bai."
"Bai bai, ông ngoại." Tiểu Bao Tử chào lại ông ngoại nghe giòn tan. Nói xong, nhóc đưa điện thoại di động lại cho Tố Tố. Tố Tố chúc bố mình ngủ ngon sau đó cúp máy. Tiểu Bao Tử lại cái khoanh cẳng chân lại ngồi ở chỗ kia, dùng cặp mắt to tròn xoe như trái nho đen kia mà nhìn Tố Tố, ngón tay nhỏ chỉ về phương hướng cửa ra vào, chu môi lên một cái lại nói: "Ông ngoại, ông ngoại."
Tố Tố dùng chăn vây quanh thân mình nhỏ bé của cạu nhóc lại, dịu dàng dỗ dành: "Ông ngoại đang ở trong nhà của ông ngoại cơ. Hiện tại ông đã buồn ngủ lắm rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm ông ngoại nhé, được không?"
Tiểu Bao Tử dường như đang tự hỏi mình về những lời mà Tố Tố đã nói, cũng nhịn không được nữa liền cắn ngón tay, trầm mặc một hồi. Sau đó vẫn cứ chỉ vào cửa mà nói: "Ông ngoại... Ông ngoại..."
Sở Lăng Xuyên liền ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, "Con trai, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm ông ngoại, hiện tại phải đi ngủ rồi, biết không?"
Giờ phút này, lão đại Tiểu Bao Tử rất không vui. Cậu nhóc rất muốn ông ngoại, nhưng cũng muốn ba ba. Cả hai người kia đều là những người mà nhóc rất thích. Ba ba thì phải thật lâu mới nhìn thấy người, còn ông ngoại thì cũng đã lâu lắm rồi nhóc không được gặp ông.
Trước kia khi còn ở cùng một chỗ, lúc Sở Lăng Xuyên trở lại, Tiểu Bao Tử có thể nhìn thấy ngay. Nhóc muốn gặp ba ba, cũng có thể nhìn thấy, muốn gặp ông ngoại cũng thấy được ngay. Hiện tại ở trong nhà này, nhóc chỉ thấy mình gặp ba ba thôi, lại không được thấy ông ngoại đã mấy ngày không được gặp rồi, cho nên cậu nhóc cứ mặc kệ.
Nếu như trước đây khẳng định cũng không có chuyện gì, mấu chốt là, An Quốc Đống cũng đã đi rồi mấy ngày, cậu nhóc cũng đã có thật nhiều ngày không được gặp ông ngoại rồi. Từ nhỏ, nhóc đã lớn lên ở bên cạnh An Quốc Đống, đương nhiên tình cảm đối với ông ngoại sẽ thập phần sâu nặng.
Tiểu Bao Tử phải trở về nhà lúc trước, nhóc nỗ lực biểu đạt suy nghĩ của mình, dùng ngón tay nhỏ chỉ ra cánh cửa phòng ngủ, lại túm tay của Tố Tố nói: "Về về... Xe xe, tìm ông ngoại..."
Ngồi xe đi tìm ông ngoại, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đương nhiên là hiểu ý tứ của cậu nhóc rồi! Thế nhưng mà đêm đã khuya rồi, nhóc con nên đi ngủ thôi. Tố Tố liền ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực: "Ngày mai sẽ ngồi xe xe đi tìm ông ngoại có được không? Ông ngoại trở về sẽ không đi nữa, ngày mai vẫn còn nghỉ ngơi chưa đi làm, có thể luôn luôn ở cùng với Tiểu Bao Tử, có được không?"
Trong đôi mắt to của Tiểu Bao Tử lúc này đã chan chứa nước mắt. Nghe thấy mẹ nói như vậy, nhóc đành phải gật đầu, ngoan ngoãn ru rú ở trong lòng Tố Tố. Sở Lăng Xuyên đã tắt đèn rồi, mà một khắc kia, Tiểu Bao Tử vẫn còn chìm trong rối rắm.
Ngón tay nhỏ vẫn chỉ về phương hướng cửa, lại thật sự không muốn xa rời ba ba, nhóc sờ sờ cánh tay Sở Lăng Xuyên, "Ông ngoại, ba ba..."
Tố Tố nghiên cứu tâm tư Tiểu Bao Tử, đại khái cũng hiểu, cô nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc một chút: "Được rồi, ngày mai sau khi cục cưng tỉnh lại là sẽ có thể vừa nhìn thấy ông ngoại, lại vừa có thể nhìn thấy ba ba rồi. Cho nên, hiện tại con phải ngoan ngoãn ngủ đi nhé."
Tiểu Bao Tử không nói chuyện, gật gật đầu, bị mẹ đoán trúng tâm tư rồi, rốt cục không còn cái vẻ muốn biểu đạt tâm lý của mình nữa, không còn kêu ông ngoại nữa. Như vậy là nhóc cũng đã thỏa hiệp rồi, đồng ý ngày mai sẽ đi gặp ông ngoại.
Sở Lăng Xuyên có thế lý giải này được tâm tình đầy mâu thuẫn này của cậu nhóc. Anh đưa tay xoa xoa một chút cái đầu của cậu nhóc, trong lòng cũng không nhịn được cảm thán, nhóc con của anh tuy còn nhỏ nhưng mà tâm thì không nhỏ chút nào: "Ngủ đi, ngày mai tỉnh lại ba ba dẫn con đi gặp ông ngoại."
Ở trong sự an ủi của ba mẹ chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi mất rồi. Tay của Sở Lăng Xuyên cũng từ trên đầu của con trao dời đi, rơi vào trên khuôn mặt của Tố Tố.
"Bảo bối." Anh nặng nề gọi tên cô, cũng vuốt ve khuôn mặt của cô, Bàn tay của Tố Tố cũng dừng lại ở trên mu bàn tay ấm áp của anh, không dấu vết kéo xuống, "Ngủ đi, chúc ngủ ngon!"
Sở Lăng Xuyên thu tay trở về, cũng trở dậy dậy, thăm dò tiến đến phía trước mặt cô, cúi đầu đặt ở trên trán cô một cái hôn: "Ngủ ngon, bảo bối!"
← Ch. 108 | Ch. 110 → |