Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 108

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 108
Bảo bối, cùng anh về nhà đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Editor: Uyên Xưn

- -- ------ ------ ------ ------

Sở Lăng Xuyên thừa dịp Tố Tố vui vẻ, anh đề nghị, "Bảo bối, theo anh ra ngoài đi dạo."

"Hả?" Tố Tố nhìn anh, do dự nói, "Em ở nhà trông bảo bảo, chờ con tỉnh lại rồi mình cùng đi."

"Không phải con còn ngủ sao, không có chuyện gì, hôm nay anh còn chưa tập thể dục, cả người không được tự nhiên, theo anh hoạt động một chút."

Thật ra Sở Lăng Xuyên muốn có thời gian riêng cùng Tố Tố, cho nên anh tìm đủ các loại lý do, ngược lại Tố Tố không thèm để ý, "Vậy anh tự đi đi, mang theo Soái ca, buổi trưa em vừa ra ngoài rồi, giờ không muốn đi."

Mẹ An nhìn cô và anh một cái rồi lên tiếng, "Được rồi, đứa bé đã có mẹ đây, tuổi còn trẻ sao không nên lười, ra ngoài đi dạo đi, đừng chỉ ở nhà mãi."

Mẹ cũng đã lên tiếng, Tố Tố cũng không tiện từ chối, cô đành phải ra ngoài cùng Sở Lăng Xuyên.

Trong thang máy, Tố Tố an tĩnh đứng một góc, Sở Lăng Xuyên vào sau, khẽ nắm lấy tay cô. Tố Tố nhìn anh, cô chỉ nhận được một cái cười lưu manh, dưới tay bị siết chặt hơn, sau khi thang máy mở ra, anh trực tiếp ôm cô ra ngoài.

Cứ như vậy, hai người đi đến quảng trường nhỏ, chọn một ghế trên đường ngồi xuống, hưởng thụ làn gió mát mẻ, cùng nhau ngắm mây trời.

Hai người đều trầm mặc, Sở Lăng Xuyên ở bên cạnh do dự, thì thầm bên tai cô, "Bảo bối, cùng anh về nhà đi, nhà của chúng ta!"

Nhà của chúng ta? Tố Tố không khỏi quay đầu nhìn anh, chân mày hơi nhíu lại, hình như cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cùng anh về nhà? Cô không hề muốn trở lại nơi đó, đột nhiên không thể tiếp nhận được.

Mặc dù cô hiểu, nếu muốn duy trì hôn nhân của hai người, chuyện cô cùng anh về nhà là tự nhiên, nhưng mà, cái nhà ấy có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô đau lòng.

Sở Lăng Xuyên biết Tố Tố khó xử, "Bảo bối, nếu như em không muốn về, chúng ta có thể bán nơi đó đi, mua một chỗ mới khác."

"Không, không cần, như vậy quá phiền toái. Cứ để cuối tuần sau đi, để em thu dọn đồ trước."

"Bảo bối, nếu không thì em trở về cùng anh một chút, nếu cảm thấy không thoải mái vậy thì đừng về, chỉ cần ba mẹ không ngại, về sau anh liền ở lỳ lại."

Sở Lăng Xuyên lôi kéo Tố Tố, "Chúng ta đi thôi."

Tố Tố nghĩ, như vậy cũng tốt, chuyện này sớm muộn cũng phải làm, cô không phản bác chính là ngầm cho phép. Đường về nhà quen thuộc, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, tâm tình Tố Tố cũng ngày càng phức tạp.

Hơn mười phút sau, xe dừng dưới chung cư, nơi này có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, hai năm không trở lại, cô cảm giác như đã xa cách đến mấy đời.

Tố Tố hoảng hốt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, bị động theo bước chân anh vào thang máy, cho đến lúc đứng trước cửa nhà, Sở Lăng Xuyên lấy chìa khóa mở cửa, kéo cô vào nhà.

Sau khi tiến vào, trước cửa nhà thậm chí có cả đôi giày cô từng đi qua, mọi thứ trong phòng y như lúc cô rời đi, giống như tất cả chỉ là thoáng qua, cô chỉ là đi dạo chơi một vòng, mệt mỏi thì quay về nhà vậy.

Tố Tố kinh ngạc, thế nhưng bản thân cô có thể nhớ rõ ràng đến vậy, cho đến khi Sở Lăng Xuyên ngồi xuống giúp cô đổi giày, cô mới phục hồi lại tinh thần, vội nói, "Để em tự làm."

Từng đoạn kí ức như thủy triều ào vào tâm trí cô, khiến cô không cách nào bình tĩnh, cô như thấy được từng khoảng thời gian hai người ngọt ngào, vui sướng, rồi bỗng chống biến thành tranh cãi kịch liệt. Anh ném mạnh tàn thuốc rồi bỏ đi, còn cô, một trán đầy máu tươi.

Một lần anh đi chính là hai năm, hai năm không hề có tin tức, cô giận anh, oán anh, nhưng như vậy cô lại càng khiến bản thân mình khổ sở, cho nên cô lựa chọn quên đi, chỉ có không còn quan tâm anh nữa, cô mới có thể vui vẻ sống tiếp.

Thời gian trôi qua, mọi sự chú ý của cô đều dời lên con trai, mà Sở Lăng Xuyên đã được đặt ở một góc khác, dần biến thành một người xa lạ.

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, anh có chút lo lắng, không khỏi ôm cô vào lòng, "Bảo bối, khó chịu hả?"

Cô khổ sở sao? Khổ sở biểu hiện cho điều gì? Chính là còn quan tâm, cô còn quan tâm anh sao? Không! Cô không khổ sở, cõi lòng cô đã tan nát, không có gì phải hoảng hốt như thế này, nhưng bản thân vẫn tự lừa mình dối người, "Em không khổ sở, thật!"

Sở Lăng Xuyên nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, "Em rõ ràng khó chịu!"

lqdonnn-uyennn

"Em không có." Tố Tố không nhịn được hét lên.

Anh theo sát cô không nghỉ, "Em có!"

"Em không có, không có." Tố Tố hầm hừ, giằng ra khỏi cái ôm của anh. Sở Lăng Xuyên ngược lại siết chặt cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, "Được, em không có, anh có, anh khó chịu, rất khó chịu."

Tố Tố im lặng, cô kích động như thế làm gì. Sở Lăng Xuyên lại ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô, "Bảo bối, em đã không khó chịu, vậy là em đồng ý cùng anh về nhà rồi sao?"

"Em....." Tố Tố nghẹn lời, không về, cũng nói lên là cô quan tâm, không quên được quá khứ, nhưng mà căn bản cô không khổ sở, không quan tâm anh, không quan tâm tất cả, cho nên, trở lại có gì ghê ghớm đâu, dù sao chỉ là một ngày chủ nhật thôi.

Sau một hồi rối rắm, cô phun ra vài chữ, "Con trai đồng ý em sẽ về."

Sở Lăng Xuyên có đáp an, vui vẻ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn án binh bất động, bàn tay nặng nề vỗ xuống bả vai Tố Tố, "Được, quyết định như vậy."

Tố Tố nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, cô có cảm giác mình vừa sa vào bẫy, trúng phép khích tướng, nhưng dù sao trước sau gì cô vẫn phải quay về ngôi nhà này.

"Được rồi, đi thôi." Tố Tố xoay người rời đi, đằng sau Sở Lăng Xuyên vội bắt lấy tay cô, "Bảo bối, hôm nay đừng đi."

"Vậy, vậy anh ở lại một mình đi, em muốn trở về tìm con." Tố Tố hung dữ nhìn anh, cảm giác anh có ý đồ xấu, cô mới không muốn anh được như ý.

"Đừng, bảo bối, anh đi với em."

Trận này Sở Lăng Xuyên toàn thắng, tiếp theo, anh cần phải nỗ lực nhiều hơn. Đồng chí An Nhược Tố hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Lăng Xuyên sói đuôi dài!

Lúc hai người trở về, Tiểu Bao đã sớm tỉnh lại. Cu cậu hôm nay phạm sai lầm, nghiêm túc ngồi nghe phê bình của ba mẹ.

Cu cậu há hốc miệng, nước miếng chảy cả ra ngoài, đôi mắt to tròn lúng liếng có vẻ vô cùng nhập tâm.

Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nói một hồi, cuối cùng anh hỏi: "An Địch, ba mẹ nói con có hiểu không?"

Tiểu Bao muốn đứng dậy, nào biết chưa kịp đứng lên đã ngã xuống ghế, nước miếng rơi tí tách xuống quần.

Sở Lăng Xuyên ôm cu cậu vào ngực, hôn lên má hỏi, "Con trai, ba có dọa con không?"

Phốc! Tố Tố muốn xỉu, cô không còn gì để nói với anh, mới vừa rồi còn nghiêm túc giáo dục con, vậy chẳng phải đều uổng phí sao?

"Sở Lăng Xuyên, sao anh lại như vậy?" Tố Tố trừng anh, đúng là cần ăn đòn.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu cho Tố Tố một nụ cười du côn, "Bảo bối em cũng biết, ngoại hiệu của anh gọi là Diêm Vương mà. Em nghĩ xem, thời điểm anh nghiêm mặt thì đã dọa đến bao nhiêu người. Con trai của chúng ta nhỏ như vậy, ngộ nhỡ bị sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"

Tố Tố trực tiếp không nói gì, không thèm để ý đến anh.

Buổi tối ăn bữa cơm chiều xong, Tố Tố cùng Tiểu Nhiên còn có thêm Hàm Hàm, ba người cùng lên QQ để nói chuyện với nhau. Tiểu Nhiên đề nghị ngày mai đi ra ngoài chơi, chủ yếu là muốn giúp Hàm Hàm đi ra ngoài để giải sầu, cho nên, Tố Tố liền nhất trí trăm phần trăm. Nhiều ngày qua như thế, Hàm Hàm ở nhà khẳng định là kìm nén sắp hỏng rồi. Đi ra ngoài dạo chơi vui đùa nhiều một chút, @MeBau*@@ luôn rất tốt.

Hàm Hàm hiện tại đang ở trong giai đoạn hậm hực, cho nên tất phải tìm một hoạt động gì đó để cho cô giải trừ được sự hậm hực kia, ít nhất fđc thư giãn một chút. Tiểu Nhiên nói, biện pháp giải trừ hậm hực tốt nhất chính là phải phát tiết nó ra ngoài. Tất cả những gì đang hậm hực trong lòng đều phải được phát tiết ra ngoài bằng hết, khẳng định như vậy mới nhẹ nhõm trong người.

Tố Tố cảm thấy có đạo lý, nhưng mà phải chơi đùa cái gì thì mới có thể phát tiết ra được đây? Hiện tại thân thể Hàm Hàm vừa mới khôi phục, không thích hợp làm những vận động kịch liệt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Những trò chơi như, cưỡi ngựa, chơi bóng, nhất nhất đều bị phủ quyết rồi.

Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn đi đến công viên để chơi đùa. Nghiên cứu đi nghiên cứu lại, về sau đều nhất trí, sau đó đều logout rồi. Tố Tố đến phòng khách, nhìn thấy cha mẹ vẫn còn đang xem tivi, cô cũng ngồi ở một bên cùng mọi người xem. Mà Tiểu Bao Tử thì vừa được Sở Lăng Xuyên chăm sóc đưa đi tắm rửa, cũng được ôm ra.

"Con trai, đi lại để cho mẹ ngửi một chút xem có thơm không nào!" Tố Tố nói xong liền mở rộng hai tay. Sở Lăng Xuyên cũng liền đưa Tiểu Bao Tử vào Tố Tố trong lòng, sau đó ngồi xuống một bên, bàn tay to sờ sờ lên đầu con trai một chút.

Tố Tố thơm một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử, ngửi ngửi trên người cu cậu, còn cố ý cọ cọ vào cậu nhóc, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử nâng vào mặt Tố Tố, cười khanh khách không ngừng.

An Quốc Đống nhìn đứa cháu ngoại đáng yêu của mình, ông cố ý làm ra vẻ mặt khổ sở, nói: "Ai, Tiểu Bao Tử hiện tại có ba mẹ rồi nên cháu không cần ông ngoại cùng bà ngoại nữa rồi, thật thương tâm quá!"

Tiểu Bao Tử nghe ông ngoại nói như vậy, vội vàng từ trong lòng Tố Tố chạy trốn ra ngoài, chạy ào vào Đống trong lòng An Quốc, làm nũng với ông. Tố Tố cũng cầm lên một tấm thảm mỏng quấn quanh cậu nhóc, sợ con trai vừa tắm rửa xong dễ bị cảm lạnh.

An Quốc Đống ôm nhóc con vào trong ngực, hỏi: "Tiểu Bao Tử, có thương ông ngoại không?"

Tiểu Bao Tử nhanh chóng gật đầu, An Quốc Đống cười ôm chặt cậu nhóc vào trong lòng mình hơn: "Tối hôm nay con ngủ cùng ông ngoại nhé!"

Người lớn thật là xấu, chỉ thích làm cho trẻ con khó xử, hừ!

Tiểu Bao Tử mắt to nhìn ông ngoại. Nghe xong lời nói ông ngoại nhóc cực kỳ bối rối. Cu cậu còn muốn được ngủ cùng ba ba nữa cơ, nhưng mà cự tuyệt ông ngoại, thì ông ngoại sẽ thương tâm. Nhóc cũng muốn nói một phen đạo lý lớn, nhưng lời nói vẫn còn nói chưa được đầy đủ.

Cặp mắt to chuyển động quay tròn, lại không biết bắt đầu suy nghĩ thế nào. Một lát sau, nhóc liền chỉ chỉ cửa phòng ngủ, "Ông ngoại... Đi, đi... Ụ ụ (ngủ ngủ)."

An Quốc Đống hiểu ý, ôm Tiểu Bao Tử đi vào phòng ngủ. Sau khi vào cửa, An Quốc Đống buông Tiểu Bao Tử ra, cậu nhóc liền ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ bé đáng yêu vỗ vỗ lên trên gối đầu giường hô: "Ông ngoại... Ụ ụ (ngủ ngủ)."

An Quốc Đống nghe Tiểu Bao Tử chỉ huy, nằm xuống, lúc này Lý Nguyệt Hương cũng tiến vào theo. Mà Tiểu Bao Tử liền ngồi ở sau lưng An Quốc Đống, đưa tay vỗ lên lưng An Quốc Đống, ngửa đầu, dùng cặp mắt to đen bóng cực kỳ có thần nhìn vào bà ngoại, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, nói: "Ư... Ông nội... Ụ ụ (ngủ ngủ)."

Lý Nguyệt Hương không nhịn được liền bật cười lên. An Quốc Đống nằm ở đàng kia cũng bật cười. Cậu nhóc này, đây là đã học người lớn để dỗ ông ngoại ngủ đây, muốn dỗ ông ngoại ngủ xong thì sau đó bỏ đi tìm ba mẹ.

An Quốc Đống cười đến thân thể run lên run lên. Lý Nguyệt Hương cũng cười đi ra khỏi phòng ngủ, gọi cả Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đi lại mau xem con trai bảo bối của bọn họ đang làm cái chuyện khôi hài gì.

Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng đi vào phòng ngủ của Lý Nguyệt Hương, nhìn thấy con trai ngồi nghiêm chỉnh ở sau lưng An Quốc Đống, vẻ mặt thành thật đangdỗ An Quốc Đống đi vào giấc ngủ. Bàn tay nhỏ bé của nhóc còn học theo bộ dáng của cô vỗ vỗ vào lưng của nhóc, đang từng phát từng phát vỗ vào lưng của An Quốc Đống. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên hai người cùng không khỏi phá lên cười.

Tiểu Bao Tử nhìn thấy người lớn phá ra cười như thế, không hiểu bọn họ đang cười cái gì. Có cái gì đang buồn cười cơ chứ, chẳng qua là nhóc cảm thấy lúc ngủ hẳn là không được nói chuyện ầm ĩ như vậy, nên dẩu môi lên nói: "Hư..."

Mọi người nhanh chóng phối hợp không lên tiếng nữa. Tiểu Bao Tử muốn biết ông ngoại ngủ hay không, liền bò qua trên người ông ngoại, bò tới trước mặt An Quốc Đống. Thấy ông ngoại mắt vẫn còn mở mắt chưa chịu ngủ gì cả, Tiểu Bao Tử liền đưa tay túm vào mí mắt của An Quốc Đống một cái, sốt ruột, nói: "Ông nội... Ụ ụ (ngủ ngủ)... Ụ ụ."

An Quốc Đống đành phải nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, trong lòng lại nghĩ, cừ thật, chỉ cần một điểm nhỏ đã thấy, thật sự nhóc tiểu quỷ này đã lớn rồi! Thực sự là cái gì nó cũng đều biết hết, chỉ có điều là chưa biết biểu đạt ra mà thôi! Một hành động nhỏ này thôi cũng đủ để làm cho người ta yêu thương đến taanh trong tâm khảm rồi.

Tố Tố đi qua, ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, ông ngoại đang ngủ rồi, hiện tại, con cũng nên đi ngủ thôi. Chúng ta cũng nên đi rồi, để cho bà ngoại và ông ngoại nghỉ ngơi nhé!"

Tố Tố ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng rời đi theo, cùng nhau trở lại trong phòng ngủ của bọn họ. Tố Tố đặt Tiểu Bao Tử ở trên giường, không nhịn được liền hôn lên trên mặt nhóc vài cái, cực kỳ yêu thích. Một bên hôn con một bên cô còn không nhịn được nỉ non: "Ôi, trái tim nhỏ của mẹ, tình yêu nhỏ của mẹ."

Tiểu Bao Tử cũng vẫn một mặt lạnh nhạt, chính là thở phào một hơi dài, giơ chân lên, bắt chéo hai cái chân nho nhỏ của mình, tùy ý để cho mẹ của mình vừa hôn vừa khen ngời đối với mình.

Tố Tố đắp chăn cho cậu nhóc xong thì chính mình cũng đi rửa mặt. Khi cô từ phòng vệ sinh đi ra, lại nhìn thấy Sở Lăng Xuyên nửa nằm ở trên giường, Tiểu Bao Tử đang ngồi ở trên bụng anh, tay nhỏ bé đang vỗ 'bành bạch' ở trên ngực Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên chính là nhìn chằm chằm vào Tiểu Bao Tử. Nhìn thế nào anh cũng đều cảm giác con trai của mình sao lại đáng yêu như thế, sao lại làm cho anh thích thú như vậy. Mọi hành vi của cậu nhóc này thế nào lại làm cho người ta yêu thích như vậy. Nghĩ đến bộ dạng dỗ An Quốc Đống ngủ của con trai mình, anh lại không thể không bật cười, con trai à con trai, con chính là bảo bối của ba đấy.

Thời gian cũng không còn sớm, một nhà ba người cần nghỉ ngơi rồi. Tiểu Bao Tử giống như ngày hôm qua, cậu nằm ngủ ở giữa. Nhóc vẫn rất thích được mẹ ôm ngủ, mẹ ôm nhóc so với ba ba thoải mái hơn, vừa mềm mại vừa thơm thơm.

*****

Thời gian cũng không còn sớm, một nhà ba người cần nghỉ ngơi rồi. Tiểu Bao Tử giống như ngày hôm qua, cậu nằm ngủ ở giữa. Nhóc vẫn rất thích được mẹ ôm ngủ, mẹ ôm nhóc so với ba ba thoải mái hơn, vừa mềm mại vừa thơm thơm.

Sau khi tắt đèn, Tiểu Bao Tử ở trong tình yêu thương nồng đậm của cha đã chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng Tố Tố lại không ngủ được, bàn tay lại không nhịn được cứ vỗ về yêu thương lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử. Cô nghĩ đến nhất cử nhất động của nhóc con, lại bật cười không sao nén nhịn được.

Sở Lăng Xuyên cũng không ngủ được. @MeBau*@@ Anh trở dậy đi đến phòng vệ sinh, sau khi đi ra cũng không trở lại vị trí ngủ lúc trước, mà là đi tới nằm ở bên cạnh Tố Tố, cọ xát lên cô.

Tố Tố không nhịn được liền xoay người đẩy anh ra, hạ thấp giọng nói xuống, hỏi anh có chút khẩn trương: "Anh làm cái gì thế hả?"

"Anh sợ bị đè vào Tiểu Bao Tử." Cái lý do này đủ lớn mạnh, không cường đại cũng phải cường đại, dù sao người cũng đã nằm ở bên cạnh Tố Tố rồi. Anh ôm lấy cô, đánh chết cũng sẽ không buông tay.

Tố Tố buồn bực nện vào anh một cái, giãy dụa, chỉ sợ anh không thành thật. Ngay tại thời điểm cô giãy dụa, chỉ cảm thấy thân mình không còn vững, 'bịch' một tiếng trầm đục, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn hai người từ trên giường đã rơi xuống trên đất rồi. Có Sở Lăng Xuyên lót đáy, cô đã được anh che chở ở trong lòng.

Giường vốn dĩ không lớn, bên kia lại có một vị trí nằm để bỏ trống. Sở Lăng Xuyên nằm ở bên người cô, vốn là anh chỉ có nhẹ nhàng ghé nửa thân hình của mình ở trên giường. Ở vị trí như vậy chỉ cần Tố Tố cựa quậy một cái, không ngã xuống thì mới là lạ chứ.

Cú ngã mạnh mẽ này làm Tố Tố có chút mộng, tức thời không động đậy gì nữa. Hai người gây ra tiếng động lớn như vậy, thật sự thật sự là nguy hiểm. An tĩnh trở lại, cảm thấy Tiểu Bao Tử không bị tỉnh lại, cô nâng tay đánh đấm vào ngực anh, giảm thấp giọng nói của mình xuống, nói: "Buông tay ra."

Nếu như Sở Lăng Xuyên mà lại chịu như vậy nghe lời như vậy, thì anh chính là không còn phải là Sở Lăng Xuyên nữa rồi. Không những anh không chịu buông tay ra, mà ngược lại, anh lại ôm chặt lấy cô. Một tay anh chiếm lấy hông của cô, một tay kia chế trụ vào cái ót của cô, hôn lên.

Anh gấp gáp và khát vọng hôn lên cánh môi mềm mại của cô. Kích động một cái, anh xoay người đè cô ở dưới thân thể của mình, đồng thời bàn tay cũng kéo túm lấy áo ngủ của cô, môi cũng đã kề vào ở trên bờ môi của cô, cẩn thận ngọt ngào hôn lên.

Tố Tố sợ đánh thức con trai, không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể để mặc cho anh hôn. Cảm giác nơi ngực chợt lạnh, chiếc áo ngủ của cô đã bị anh triệt kéo lên trên rồi, mặt cô nóng rực lên.

Sở Lăng Xuyên cảm thấy hôm nay khẳng định sẽ thành công. Anh ẩn nhẫnhơn hai năm, hôm nay không cần phải chờ nữa rồi. Anh cực kỳ cấp thiết cũng cực kỳ kích động, phảng phất như là tư vị chàng trai trẻ mới lớn lần đầu yêu vậy.

Anh hơi hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi của cô, Tố Tố vội vàng há mồm to hít thở lấy luồng không khí mới mẻ, hai tay để ở trên ngực anh, giọng nói có chút bất ổn, hỏi: "Anh làm cái gì thế?"

Đây không phải là đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi sao! Nhất định là cô đã bị anh hôn đến não bị chập mạch rồi. Sở Lăng Xuyên nhếch môi cười, con ngươi đen trong bóng đêm mơ hồ nhìn thấy hình dáng bộ ngực của cô, trong lúc nhất thời nhiệt huyết sôi trào.

Hai tay của anh rơi vào nơi mềm mại nhất kia, trêu chọc. Đôi môi ấm áp cũng mới hạ xuống, trầm trầm khẽ khàng nỉ non ở bên tai cô: "Bảo bối, anh... muốn em, có được hay không?"

Muốn, muốn cái gì mà muốn chứ? Lại đã nghĩ ngợi đến cái loại sự tình này rồi? Đến ngay cả vành tai Tố Tố cũng đã nóng lên rồi, nhưng cô cũng nói rõ ràng lưu loát: "Không cho!"

"Vì sao?" Anh ngẩng đầu, thật bực tức, hỏi.

"Bởi vì dì cả của em đã đến rồi." Cô vậy mà có đủ lý do mười phần phong phú để cự tuyệt làm việc này.

Trong lòng Sở Lăng Xuyên như bị quất một cái, "Sẽ không khéo như vậy chứ, sao lại tàn nhẫn như vậy, hả?"

Tố Tố ở trong bóng đêm nhìn hình dáng bộ mặt anh, nhẹ giọng trả lời: "Đúng đấy, vừa khéo như vậy, cũng chính là tàn nhẫn như vậy đấy!"

"Cứ như vậy anh suy yếu mất thì sao?" Sở Lăng Xuyên nói xong bàn tay từ trên ngực cô một đường đi xuống phía dưới. Tìm được địa phương thần kì mà anh mê hoặc nhất kia, có cảm giác bị gặp phải trở ngại, anh thực sự là giống như suy sụp vậy. Thân thích của nàng dâu bảo bối thật sự đã đến rồi! Cái băng vệ sinh thật dày kia chính là sự chứng minh!

Anh buồn bực hỏi: "Tới lúc nào vậy?"

Tố Tố trả lời vui sướng khi thấy người gặp họa: "Ngày hôm qua."

Sở Lăng Xuyên áo não ghé vào trên lồng ngực cô không lên nổi. Anh cũng không khỏi nhớ lại cái đêm tân hôn đầy bi thống của mình. Anh cũng đã phải chịu bị tra tấn như thế này! Chẳng lẽ, anh có cừu oán cùng với dì cả hay sao! Vì sao bà dì cả này lại cứ muốn ở vào thời khắc mấu chốt lại tới thăm hỏi cô vợ nhà anh như thế?

Lúc trước là lần thứ nhất của anh, nhưng bây giờ anh chính là bực tức rồi. Hơn hai năm, hôm nay vốn có thể một lần nắm bắt lấy, nhưng lại bởi vì dì cả đến thăm mà anh không thể nào đạt được! Có người đàn ông nào gặp phải bi kịch hơn anh nữa không?

Anh không cam lòng, môi hôn loạn xạ lên trên hai đỉnh núi cao của cô vài cái rồi mới chịu đứng dậy. Tố Tố vội vàng, kéo áo ngủ của mình xuống dưới, đẩy anh ra, đi lên giường ngủ. Nhưng mà những nơi trên người cô được anh mơn trớn, cảm giác ngọn lửa nóng kia lại giống như đã đóng dấu lên vậy, không cách nào xua đi được.

"Bảo bối, ngủ ngon." Sở Lăng Xuyên nằm sấp ở bên giường, hôn một cái ở trên Tố Tố, sau đó mới hậm hực hờn dỗi trở về tới vị trí của mình quy củ nằm ngủ, tiếp tục bực tức.

Hai người nằm yên tĩnh, không biết đã nặng nề ngủ thiếp đi lúc nào. Buổi sáng, Tố Tố khi... tỉnh lại thì đã không thấy người Sở Lăng Xuyên ở đó nữa. Đại khái chắc anh đi ra ngoài rèn luyện thôi.

Tố Tố thừa dịp Tiểu Ma Đầu Tiểu Bao Tử kia vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, cô trước cùng đi chuẩn bị điểm tâm với mẹ. Bằng không chờ đến khi nhóc đã tỉnh giấc, thì sẽ không làm được cái gì hết. Nhóc con này, có đôi khi thật làm cho người khác phải đau đầu không thôi.

Vừa vặn chuẩn bị xong bữa điểm tâm, Tiểu Bao Tử liền đã tỉnh giấc, gọi mẹ ở trong phòng ngủ. Tố Tố buông bát đũa, liền chạy nhanh đi vào phòng ngủ, nhìn thấy nhóc con đang lăn lộn loạn xạ ở trên giường, vội vàng đi qua mang Tiểu Bao Tử mặc quần áo, đi rửa mặt.

Tiểu Bao Tử không nhìn thấy ba ba, liền la hét gọi ba ba một tiếng. Cu cậu cho rằng ba ba đã đi rồi đâu rồi, chờ đến khi Tố Tố giải thích, nói là Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài cùng với An Quốc Đống để rèn luyện rồi, thì cậu nhóc này mới cảm thấy an tâm.

Chờ Tiểu Bao Tử mặc xong quần áo, rửa mặt sạch liền được Tố Tố mang đi ăn sáng. Sở Lăng Xuyên và An Quốc Đống đi rèn luyện cũng đã trở lại. Tiểu Bao Tử nhìn đến Sở Lăng Xuyên, liền muốn anh ôm.

Hai cánh tay dài của Sở Lăng Xuyên duỗi ra ôm lấy con trai. Cậu nhóc còn hôn lên trên mặt anh hai lần, khiến cho tâm tình của Sở Lăng Xuyên lại càng thêm vui vẻ. Anh cũng hôn hai lần ở trên mặt Tiểu Bao Tử, sau đó ôm cậu nhóc ngồi xuống ăn cơm.

Người một nhà cười cười nói nói cùng ăn điểm tâm. Tiểu Bao Tử ngồi ở trên đùi Sở Lăng Xuyên, bản thân cầm thìa tự ăn cháo. Cháo nhỏ giọt vung vãi khắp nơi, dính đầy lên trên mặt. Chỉ có điều là, bất kể mặt có bị dính cháo thế nào đi nữa, cu cậu đều không thích người khác xúc cho mình ăn. Cho nên mọi người trong nhà cũng để cho nhóc được tùy theo ý mình.

*****

Sau khi ăn điểm tâm xong, Tố Tố đi rửa chén bát. Tiểu Bao Tử thì chơi đùa với đồ chơi của mình. Lúc này Sở Lăng Xuyên tiến tới bên người Tố Tố, từ phía sau ôm lấy hông của cô, "Bảo bối, sáng hôm nay có mấy người bạn của anh muốn tụ họp, em đi theo giúp anh được không?"

"Hả?" Tố Tố quay đầu lại nhìn anh, "Nhưng mà em và Tiểu Nhiên đã có hẹn với nhau mất rồi, cùng đưa Hàm Hàm đi ra ngoài để giải sầu. Hay là anh... tự anh đi một mình có được không?"

Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố không thể đi với anh được, thì hơi có chút thất vọng. Nghĩ nghĩ một chút, anh nói tiếp thuyết phục Tố Tố: "Gọi luôn cả Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đi luôn, cùng nhau chơi đùa, nhiều người càng náo nhiệt."

"Bạn bè của anh là những người nào, có La Vĩ Khôn hoặc là Thiệu Minh Thành hay không?" Tố Tố vừa hỏi như vậy, Sở Lăng Xuyên không nói chuyện nữa rồi. Rõ ràng chính là mấy người này muốn tụ họp. Mà mấy người này, sẽ chỉ làm cho Hàm Hàm thật buồn bực.

Sở Lăng Xuyên định là buổi chiều thì sẽ đi, đương nhiên là nghĩ sẽ đẹp cả đôi đường rồi, bất quá lại không theo đúng như ý nguyện của người nào đó, nên anh cũng chỉ có thể từ bỏ. Bàn tay anh vuốt ve ở trên bụng cô: "Cái chuyện kia thì cứ phân công nhau hành động cho tốt."

"Vâng!"

Hai người cứ như vậy bàn bạc với nhau tốt rồi, mỗi người đều tự đi tụ hội theo từng nhóm bạn bè của mình. die, n;da. nlze. qu;ydo/nn Đến lúc đi ra cửa, Tiểu Bao Tử lựa chọn đi cùng với Sở Lăng Xuyên. Dù sao, mẹ thường xuyên ở nhà, nhóc có thể mỗi ngày đều nhìn thấy, còn ba ba thì không giống với lúc trước, có khi phải mấy ngày nhóc mới có thể được nhìn thấy. Cho nên, hôm nay Sở Lăng Xuyên là vú em chuyên trách.

Tố Tố cùng Tiểu Nhiên, Hàm Hàm nói chuyện điện thoại, cuối cùng lựa chọn đi công viên. Ba người đều từ trong nhà mình tự xuất phát, sẽ tập hợp ở nơi cửa chính công viên.

Ba người cũng không phải là người dông dài, cho nên đến đúng giờ đều đã đến nơi. Mọi người nhìn thấy nhau thấy tâm tình cũng không tệ, mà Hàm Hàm còn trang điểm rất nền nã, người khác nhìn qua thấy có tinh thần không ít.

Tiểu Nhiên và Tố Tố đều không mang đứa nhỏ, cho nên, hôm nay có làm cái gì cũng đều rất thuận tiện. Sẽ không bị mấy đứa nhỏ vây quanh xoay tròn, bất quá chỉ là, trong lòng hai người đều vướng bận đến đứa nhỏ, @MeBau*@@ không mang theo đứa nhỏ trong lòng cảm thấy rất vắng vẻ.

Trong công viên có hoa nở quanh năm, bên trong rất nhiều trò chơi thú vị. Ba người Tố Tố bọn họ cũng dường như trở lại thời trẻ con vậy, chơi những trò chơi mà bọn nhỏ thích chơi, cũng chơi một ít những trò chơi thật kích thích, cuối cùng còn đi dạo qua một vòng trong ngôi nhà ma, vừa sợ hãi lại vừa buồn cười, đi ra ngoài vẫn còn hi hi ha ha.

Ba người chơi rất vui vẻ, dường như đã quên mất những thương tổn mà bản thân đã cất dấu trong lòng. Ba người chơi một vòng, nhìn thấy thời gian cũng đã là buổi trưa, liền nghiên cứu đi chỗ nào để ăn cơm.

Sau khi nghiên cứu xong xuôi, thì chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem, dinendian. lơqid]on thì thấy là điện thoại của Lục Trăn gọi tới. Chẳng lẽ người này còn nghĩ muốn để cho con trai của cô đi chụp ảnh quảng cáo sao. Nghĩ như vậy nhưng cô cũng vẫn nhận cuộc gọi: "A lô! Lục Trăn, như thế nào, tìm được Tiểu Đồng Tinh chưa? Tôi ấy à, tôi đang ở trong công viên cùng với bạn bè của mình. À, không có chuyện gì đâu, chính là đang nghiên cứu đi chỗ nào để ăn thôi. Hả? Cái gì? Anh muốn nhập bọn sao? Còn muốn giới thiệu bạn bè của anh làm quen với tôi sao? Ừm, chuyện này với tôi thì không có gì, để tôi trưng cầu ý kiến của bạn tôi một chút đã..."

Hàm Hàm hỏi Tố Tố: "Như thế nào, ai vậy?"<iframe></iframe>

Tố Tố tay cầm điện thoại, "Người này là bạn của tớ, Lục Trăn, anh ấy hỏi chúng ta buổi trưa ăn cơm có thể cho anh ta cùng ăn hay không?"

Tiểu Nhiên không khỏi bật cười, "A, chính là cái người đã bị cậu đụng xe vào đó, có phải không?"

Tố Tố cười nói: "Đúng, chính là anh ấy đấy."

Hàm Hàm cũng cười, lúc đó Tố Tố cảm thấy đã giải thích về người này đầy đủ rồi, tức thời liền sảng khoái nói: "Được thôi, không có việc gì hết, đều là bạn bè với nhau cả, có nhiều người cũng vui hơn. Nếu không chúng ta đi đến chỗ quán ăn mà đã lâu rồi chúng ta chưa đến nhé, có được không?"

Tiểu Nhiên nghe mà chảy nước miếng rồi, "Tốt. Tớ cũng nhớ thức ăn ở chỗ đó rồi, thật lâu rồi không đi."

"Để tớ nói với anh ấy." Tố Tố nói xong tiếp tục nói vào trong điện thoại, "Nhất trí thông qua, một lát nữa gặp lại." Tố Tố nói xong cũng nói với Lục Trănđịa điểm của quán món cay Tứ Xuyên, rồi sau đó cả hai bên đều xuất phát đi đến quán ăn món cay Tứ Xuyên.

Lục Trăn và bạn tới trước so Tố Tố và các bạn của cô. Đặt phòng xong, cũng gọi điện thoại nói cho Tố Tố biết số phòng đã đặt ở đâu, sau đó liền chờ ba vị nữ sĩ đến.

Tố Tố, Tiểu Nhiên, Hàm Hàm, ba người cùng nhau tiến vào trong quán món cay Tứ Xuyên thì sau đó phát hiện ra, nơi này vẫn giống trước kia y như đúc. Bất quá cũng rất dễ dàng phát hiện, tuy rằng sự bố trí cũng vẫn là giống nhau như đúc, tuy nhiên nó thật mới, không có cảm giác cũ kỹ.

Ba người đang dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới phòng ở lầu hai. Cửa vừa mở ra, mấy người Tố Tố các cô, tất cả đều ngây ngẩn cả người, bởi vì trong phòng trừ bỏ Lục Trăn ra còn có một người quen cũ.

"Thẩm Hạo Vũ!"

Thời điểm Tiểu Nhiên lên tiếng kinh hô, rốt cục Tố Tố cũng phục hồi tinh thần lại. Trong hai năm qua cô và Thẩm Hạo Vũ cũng đã gặp nhau một lần. Lần gặp mặt này cũng giống như là những người bạn cũ gặp nhau vậy, không có một chút gì không được tự nhiên. Bất quá từ sau lần trước gặp nhau đó bọn họ cũng đã lâu rồi chưa từng gặp lại. Thực không nghĩ rằng, ngày hôm nay lại gặp được nhau ở trong này, hơn nữa lại còn xuất hiện cùng với Lục Trăn.

Cô vẻ mặt buồn bực, liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Vũ một cái, sau đó lại nhìn về phía Lục Trăn, nghi hoặc hỏi: "Hai người, hai người các anh có quen biết nhau sao? Tình huống gì vậy? Lục Trăn, anh nói muốn giới thiệu bạn của anh chính là Thẩm Hạo Vũ sao?"

Lục Trăn cười cười, "Lời nói giải thích thì dài dòng lắm, có phải là trước hết hãy nên giới thiệu cho tôi hai vị nữ sĩ xinh đẹp này một chút."

Không cần Tố Tố giới thiệu, Tiểu Nhiên đã rất hào phóng tự giới thiệu luôn, "Xin chào, tôi là Mạc Tiểu Nhiên, cứ gọi tôi là Tiểu Nhiên cũng được."

"Tôi là Hàm Hàm."

"Tôi là Lục Trăn."

Mọi người đơn giản tự giới thiệu bản thân mình cho mọi người biết. Sau khi ngồi xuống, cùng nhau hàn huyên. Tố Tố hết sức tò mò hỏi Lục Trăn cùng Thẩm Hạo Vũ tại sao lại biết nhau. Lục Trăn chỉ giải thích là vì quan hệ của cô, nhưng mà cụ thể quen biết nhau bởi vì Tố Tố như thế nào, thì lại ngậm miệng không nói chuyện.

Tố Tố đành phải ép hỏi Thẩm Hạo Vũ, thế nhưng mà Thẩm Hạo Vũ lại cũng ngậm miệng không nói chuyện. Đến cuối cùng cô cũng không hỏi gì nữa. Hai người đàn ông kia lại vẫn thừa nước đục thả câu, rất không hiền hậu.

Gọi đồ ăn xong rồi, Tố Tố và Thẩm Hạo Vũ đã thật tự nhiên như cũ, hỏi thăm lẫn nhau tình hình gần đây của mình, cười cười nói nói, không có một chút nào là không được tự nhiên.

Hiện tại đối mặt với Thẩm Hạo Vũ, nội tâm của Tố Tố đã bình tĩnh một mảnh, phảng phất anh chính là một người bạn cũ đã lâu rồi không gặp nhau, không có gì không được tự nhiên, trong lòng cũng rất bình bình thản thản.

Mà Thẩm Hạo Vũ trừ bỏ không thể quên được tình yêu, thì anh đối với Tố Tố và Sở Lăng Xuyên có cảm kích mà cũng có sự áy náy. Chuyện xảy ra giữa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên anh cũng biết được không ít. Nếu không phải là do anh, có lẽ Tố Tố sẽ không phải chịu nhiều hiểu lầm cùng khổ sở như vậy. Tuy rằng trước mắt anh vẫn không thể quên được Tố Tố như trước, chỉ là, anh vẫn cẩn thận giữ thái độ đúng mực, thản nhiên đối mặt, không có một chút suy nghĩ không an phận nào.

*****

Sau khi đồ ăn được mang lên, mọi người cũng không chút câu nệ, tuy rằng Lục Trăn cùng Hàm Hàm, Tiểu Nhiên không quen thuộc nhau, nhưng mọi người dường như rất hợp ý, cùng nhau chậm rãi nói chuyện. Không khí bữa cơm trưa rất náo nhiệt.

Người để cho mọi người lo lắng nhất là Hàm Hàm, cũng cùng mọi người cười cười nói nói. Tuy rằng trong mắt cô có chút u buồn không xóa đi được, bất quá nhìn qua tâm tình của cô cũng không sai biệt. Ít nhất nếu so với cô ở nhà buồn bực thì cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều rồi.

Đang ăn cơm, dinendian. lơqid]on mọi người cũng nhau nghiên cứu, hôm nay có nhiều người như vậy, một lát nữa ăn cơm xong thì sẽ đi karaoke. Dù sao chính là ra ngoài để vui chơi, hơn nữa còn là giúp cho Hàm Hàm giải sầu, cho nên, lời đề nghị này tất cả mọi người đều nhất trí thông qua rồi.

Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng không uống đồ uống lạnh, chỉ uống nước trà. , Bản thân Tiểu Nhiên thì uống vào không ít đồ uống lạnh cùng bia, cho nên khi cơm ăn đến một nửa thời gian, Tiểu Nhiên phải đi toilet. Khả năng bụng rỗng lại uống vào mấy ly bia như vậy, cho nên đầu có chút choáng váng, nhưng mà vẫn chưa đến mức độ bị say.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Tiểu Nhiên đi đến cửa phòng, đẩy cửa ra liền đi vào. Nhưng mà, khi cô đi vào tập trung nhìn vào, liền ngây người, không khỏi mở to hai mắt nhìn một bàn người trước mắt.

Cô bị hoa mắt sao? Vì sao lại có Sở Lăng Xuyên, còn có cả La Vĩ Khôn. A, lại còn có cả Thiệu Minh Thành, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n một người phụ nữ giống như đã từng quen biết, một người đàn ông xa lạ. Cô choáng váng một chút, hiểu ra, "Mọi người... cứ tiếp tục."

Nói xong cô xoay người muốn đi ra khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn lên số phòng, cô vội càng đi về phía trước. Trải qua một căn phòng riêng mới là phòng riêng của mấy người bọn cô, cô vội vội vàng vàng đi tới.

Tiểu Nhiên vừa mới tiến vào chỗ phòng của mấy người Tố Tố bọn họ. Cánh cửa vừa khép lại, đã có người đẩy cửa xông vào. cô nhìn lại là Thiệu Minh Thành, không đợi cô kịp nói năng gì, lại có một người đẩy cửa tiến vào.

Tố Tố hôn mê, @MeBau*@@ Hàm Hàm như trong mộng, Tiểu Nhiên choáng váng, một hai ba bốn năm, bỗng chốc có năm người tiến vào. Tố Tố vừa nhìn thấy... A, cừ thật, Sở Lăng Xuyên, La Vĩ Khôn, Thiệu Minh Thành đều đã đến đông đủ, cùng nhau đi vào. Lại còn có cả Đông Sương Húc và Hồng Trang đã thật lâu rồi không gặp. Ấy, lại còn có cả Tiểu Bao Tử nhà cô nữa, là sáu người.

"Mẹ!"

Tiểu Bao Tử ở trong lòng Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố liền có chút kích động kêu lên một tiếng. Tố Tố đi qua ôm con lại, hôn một cái ở trên mặt con trai của mình.

Rồi sau đó mấy người Tố Tố bọn họ đều mở to hai mắt nhìn người tiến vào. Mà năm người tiến vào kia thì lại nhìn chằm chằm vào đám người Tố Tố bọn họ ở trong phòng. Bầu không khí trong phòng trong lúc nhất thời giống như bị đặt ở trên lồng hấp.

Bọn họ... Bọn họ làm sao cũng tới chỗ này để ăn cơm chứ? Giờ phút này Tố Tố và Tiểu Nhiên cùng với Hàm Hàm không biết, nơi này đã trở thành địa bàn của La Vĩ Khôn, sớm đã được La Vĩ Khôn mua lại, đổi chủ.

Người phản ứng kịp trước hết là Hồng Trang. Trong mắt cô đầy lửa giận nhìn vào Thẩm Hạo Vũ, cuối cùng cô đằng đằng sát khí đi qua, kéo tay áo, nhéo vào tay anh, hung hãn rống lên: "Tốt rồi Thẩm Hạo Vũ, đây là công vụ mà anh nói hay sao, tên người cảnh sát cũng dám nói dối. Hôm nay không khoa tay một vài cái, tôi không để yên cho anh!"

"Các vị cứ từ từ ăn, tôi có đi không về rồi, không ở cùng các vị được nữa!" Thẩm Hạo Vũ một mặt bất đắc dĩ, trước khi đi còn hài hước nói lại một câu. Vừa nói xong, người cũng bị Hồng Trang lôi đi ra ngoài.

Chờ đến khi bóng dáng của hai người biến mất, những người còn lại như đứng trước sự giằng co. Lục Trăn có chút đau đầu không rõ, bất quá xem ra đây chính là một nhóm nam nữ si tình. Anh không khỏi có chút mừng, anh là một người luôn lý trí, bởi vì anh chưa bao giờ nói chuyện tình cảm, nhưng nghĩ như vậy, tầm mắt lại không nhịn được mà đảo qua Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó rơi vào ôm đứa nhỏ trên người Tố Tố.

Ánh mắt của Sở Lăng Xuyên lộ ra hung quang, nhìn thẳng vào Lục Trăn. Mà Lục Trăn cũng thu hồi tầm mắt của mình, quét mắt nhìn sang Sở Lăng Xuyên một cái, sau đó nhìn về phía nơi khác, trong lòng dâng lên một chút phức tạp.

Tiểu Nhiên thật buồn bực, trong lòng tràn đầy ai oán. Thật là, ăn bữa cơm mà cũng không yên thân. Cô ngồi ở trên ghế, tiếp tục ăn, không nhìn vào đám người kia. Bọn họ ưa thích dùng ánh mắt để chém giết thì cứ tiếp tục đi.

Thiệu Minh Thành đứng ở nơi đó, chỉ có thể nhìn đến Tiểu Nhiên một cái rồi quay mặt đi. Anh đi qua, đưa tay thật sự khôngchút khách khí, túm chặt lấy cổ tay Tiểu Nhiên, "Thế nào sao không mang cô gái cùng ra ngoài như vậy. Anh đã rất nhiều ngày không được gặp con bé rồi. Anh nhớ con bé rồi, đưa anh đi gặp con bé một chút."

"Hiện tại tôi không rảnh, để ngày khác." Tiểu Nhiên tức giận bắt đầu vung tay một cái, nghĩ giãy dụa ra. Nhưng mà Thiệu Minh Thành cũng không buông ra, ngược lại anh ôm lấy hông của cô, kéo cô đi ra cùng nhau, tay kia thì cầm lên cái túi của Tiểu Nhiên: "Liền ngày hôm nay đi." Nói xong, bất chấp tất cả, cứ thế lôi Tiểu Nhiên đi ra ngoài.

Đã có vài người đi ra rồi, trong phòng cảm giác bỗng chốc thấy thiếu rất nhiều nhân. La Vĩ Khôn thì đứng ngốc ở nơi đó, nhìn Hàm Hàm đã gầy một vòng, trong lòng đau đớn lợi hại, nghĩ muốn đi đến ôm lấy cô, thế nhưng dưới chân lại giống như bị mọc rễ, không cách nào di động được.

Hàm Hàm nhìn sang Tố Tố rồi lại nhìn sang Sở Lăng Xuyên, sau đó liền đứng dậy, "Mấy người tụ họp đi, tớ có việc, đi trước."

Lục Trăn cũng đứng lên. Bầu không khí không đúng, không nên ở lại lâu, "Tôi cũng vậy, đang có việc, chúng ta cùng đi."

Thời điểm Hàm Hàm đi tới cửa, La Vĩ Khôn rốt cục liền có hành động. Một tay ôm lấy Hàm Hàm kéo vào trong lòng, nói với Lục Trăn: "Thật có lỗi, cô không thể đi, mời anh cứ đi tự nhiên."

Lục Trăn thoáng có chút ngơ ngác, sau đó tiện đà cười cười, đi ra ngoài. Hàm Hàm thì chớp chớp mắt, nhíu mày, vẻ không vui nhìn sang La Vĩ Khôn, "Buông tôi ra, anh làm cái gì thế?"

La Vĩ Khôn không nói chuyện, chính là nhìn cô gắt gao, tay cũng gắt gao giữa chặt lấy tay Hàm Hàm, không buông ra. Anh đưa mắt nhìn Lục Trăn rời đi, kỳ thực, Lục Trăn thật quá vô tội, lại gặp phải ánh mắt của mấy người đàn ông lăng trì.

Sở Lăng Xuyên cầm túi của Tố Tố lên, ôm lấy bả vai cô, nói với Đông Sương Húc: "Đông tử, đi, đi đến nhà của tôi ngồi một chút."

Đông Sương Húc gương mặt giống như là núi băng ngàn năm không thay đổi, cùng đi ra ngoài mặt vẫn không thay đổi như cũ. Sở Lăng Xuyên liền ôm lấy Tố Tố cũng chạy ra ngoài.

"Hàm Hàm, chị đây không giúp được em rồi, a..." Còn chưa kịp nói xong, người đã bị Sở Lăng Xuyên túm đi rồi. Cô không nhịn được mà trừng mắt với Sở Lăng Xuyên, hừ, người đàn ông này, thật sự rất dã man mà!

Chương (1-141)