Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 091

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 091
Bày tỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bên ngoài, buổi họp báo đã chính thức bắt đầu.

Khi Tô Lưu Cảnh chạy tới, người chủ trì từ tiết mục mở màn đã tiến hành đến hồi cuối.

"Cảm ơn các vị tân khách, cùng các vị trong giới truyền thông, buổi trình diễn thời trang đầu tiên của 'Bàn tay Thượng Đế ' xin được chính thức bắt đầu, chắc hẳn là mọi người mong đợi đã lâu, sau đây ——IT'SSHOWTIME!". Người dẫn chương trình linh hoạt mỉm cười tuyên bố bắt đầu, ngay sau đó ánh đèn tối sầm lại, cả ánh sáng của hội trường toàn bộ đều tập trung lên trên sân khấu.

Bên tai chậm rãi tiếng nhạc như thơ, cảm tưởng như gió biển từ Vinh Aegean thổi tới, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ rì rào dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bỏng. Kèm theo những âm thanh đó, dải áo màu xanh dương đột nhiên xuất hiện ở trên sân khấu, sau đó từ từ mở rộng, mở rộng, mở rộng mãi.

Sắc xanh này dường như vừa được ngắt từ trên bầu trời xuống, bao bọc xung quanh người mẫu xinh đẹp, lại mang theo hơi thở triền miên của gió và mây, cực kỳ tự nhiên từ bả vai kéo xuống, sượt qua đôi chân thon dài, ở phía sau bồng bềnh bay múa, kinh tâm động phách như vậy, rồi lại tự nhiên thanh thuần đến thế.

Cảnh mở màn này nhất định khiến cho tất cả mọi người bên dưới chấn động không thôi, tiếng máy ảnh thi nhau vang lên, ánh sáng chớp lóe liên tục.

Nhìn những bộ thiết kế khoác xa hoa lộng lẫy trên người của những người mẫu kia, Tô Lưu Cảnh không kìm được sợ hãi than thầm: đích xác là "Bàn tay Thượng Đế" danh bất hư truyền trong truyền thuyết.

Trừ âm nhạc êm dịu thanh còn có tiếng máy chụp ánh chớp lóe không ngừng, trong hội trường im ắng, mỗi một người đều nín thở trầm ngâm nhìn chăm chú vào sân khấu tựa như hội tụ toàn bộ ánh sao kia, ngay cả than thở cũng quên, chỉ sợ quấy rầy bữa tiệc thị giác này. Những thiết kế đó truyền cảm xúc chân thật đến người xem, đám ký giả vốn chuẩn bị viết bài đặc tả một phen, vậy mà trong nháy mắt đã bị màn mở đầu này bắt làm tù binh, cảm giác rung động đó, cho dù có viết thế nào thì cũng không tài nào đặc tả được hiện trường trực tiếp này.

Linh hồn của mọi người cũng bị người tên là Richie dễ dàng câu mất. Không cần hoài nghi, đây thực sự cũng không phải là đang khoa trương gì, tuyệt đối không phải, mặc dù chưa từng nhìn thấy mặt anh bao giờ, mặc dù chỉ xuyên thấu qua mấy tác phẩm thiết kế kia, nhưng cũng đủ để cho họ hoàn toàn rung động, đây cũng chính là sức quyến rũ của "Bàn tay Thượng Đế".

Tô Lưu Cảnh nhìn những bộ thiết kế đang được trình diễn, đầu ngón tay khẽ run lên, hốc mắt nóng lên nhưng khóe miệng lại cong cong, không kìm hãm được mà bước lại gần, gần thêm một bước.

Những thiết kế đó, có tác động thật sâu tới linh hồn cô, cảm giác phiêu diêu tự do, dám yêu dám hận, cả vùng trời bao la rộng lớn, cho phép con người ta thoải mái bay nhảy, đây cũng là ý đồ mà Thương Thiên Kỳ muốn truyền đạt cho mọi người, muốn đả động đến trái tim của mỗi người đồng thời cũng muốn truy tìm nỗi khát vọng trong nội tâm của chính họ.

Cho nên, khi trình diễn chuẩn bị kết thúc, tất cả mọi người đều không có phản ứng gì cả, đến tận lúc Thương Thiên Kỳ đi ra, những tiếng vỗ tay mới vang lên như sấm, thậm chí có nhiều người lệ đã rơi đầy mặt.

Thương Thiên Kỳ mặc trên người bộ lễ phục màu đen đi tới, bên trong là áo sơ mi trắng tinh, ưu nhã tựa như vị Hầu tước trong cung đình châu Âu, trong con ngươi mỏng màu xanh dương lóe ra tia sáng rỡ như bầu trời, mị hoặc như biển xanh ở Vịnh Aegean Sea cơ hồ muốn hút hết hồn phách của người ta vào đó.

"Xin chào mọi người, tôi là Richie", Thương Thiên Kỳ mỉm cười nói.

Chỉ một câu chào hỏi đơn giản, lại khiến cho phái nữ trong hội trường hét rầm lên, người đàn ông này không chỉ bàn tay tài hoa kiệt xuất tay đủ để cho người ta sợ hãi than thầm, mà khuôn mặt của anh quả thực cũng lại là một kiệt tác khác của Thượng Đế!

Thương Thiên Kỳ hờ hững cười nói: "Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên kể từ sau khi tôi về nước, có lẽ mọi người nhất định đang thắc mắc, tại sao màn này lại kết thúc nhanh như vậy, mà chủ đề chính của buổi họp báo còn chưa được tuyên bố? Sau đây, tôi mời mọi người hướng sự chú ý của mình lên một bộ lễ phục vô cùng mỹ lệ, cũng chính là chủ đề của buổi họp báo ngày hôm nay."

Nói xong, anh liền nghiêng người đưa cánh tay thon dài, người mẫu mặc trên người bộ lễ phục đắt giá được long trọng dắt ra từ phía sau.

Khi người mẫu mặc bộ váy dài màu trắng bước ra sân khấu, toàn hội trường không kìm nén được mà phát ra những tiếng thán phục.

Bộ lễ phục kia ——

Quả thật giống như áo cưới, đúng vậy, tựa như một bộ váy áo cưới mộng ảo! Nhưng lại không hoàn toàn giống mà còn hơn thế, từng chi tiết, đều giống như một lời thề, lời cam kết, về một tình yêu vĩnh hằng lại vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Tô Lưu Cảnh nhìn chiếc váy mỹ lệ trên khán đài kia, không kìm được che miệng lại, bộ lễ phục này, cô đã từng nhìn thấy, đó chính là thiết kế mấy ngày trước Thương Thiên Kỳ đã đưa cho cô xem qua, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, dường như đã được anh thay đổi một số chi tiết, không biết đã phải sửa bao nhiêu lần mà từng chi tiết nhỏ nhất đều cực kỳ hoàn mỹ.

Nếu như bản thiết kế trước đó mang lại cho người ta cảm giác khổ sở thầm mến cùng với yên lặng chờ đợi, mà cái này lại trở thành tình yêu đã thăng hoa cùng với lời thề vĩnh hằng.

Anh......

Giống như đang dùng bộ lễ phục này để bày tỏ tình yêu của mình!

Dường như có thần giao cách cảm với cô, Thương Thiên Kỳ đứng ở trên sân khấu thật cao, đứng dưới ánh đèn tập trung ở hội trường, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt mê người dịu dàng mà thâm tình nhìn vào khoảng không nào đó, bình thản nói: "Đây chính là chủ đề chính —— Bày tỏ!". Cho dù dưới khán đài có nhiều người hơn nữa, ánh đèn có mờ ảo thế nào, anh vẫn có thể dễ dàng tìm được chính xác vị trí của Tô Lưu Cảnh.

Bởi vì, tâm của anh luôn hướng về cô.

Tô Lưu Cảnh đón ánh mắt dịu dàng của người nào đó, không nhịn được hít vào một hơi, không thể tin nhìn anh đăm đăm.

Đồng thời, lúc này lại có một ánh mắt lạnh như băng mãnh liệt từ phía sau bắn tới, có muốn né tránh cũng không được.

Richie đang bày tỏ tình yêu của mình! Anh ấy đang dùng cả hội trường buổi họp báo này để tỏ tình!

Lời của anh vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây không dằn lòng được mà sôi trào, bọn họ xì xào bàn tán xem ý tứ của câu nói vừa rồi là gì? Anh thật sự đang bày tỏ sao? Anh chính là người muốn tỏ tình sao? Vậy nữ chính kia là ai?!

Cả giới truyền thông cũng trở nên điên cuồng, bất ngờ tối nay cũng quá lớn rồi, không chỉ là buổi trình diễn thời trang chấn động nhân tâm, mà "Bàn tay của Thượng Đế " còn lợi dụng cuộc họp báo này để tỏ tình, hành động điên cuồng mà lãng mạn như thế quả thật có thể đoán trước được ngày mai sẽ sinh ra bao nhiêu oanh động.

Tô Lưu Cảnh ngây ngốc nhìn Thương Thiên Kỳ, đờ đẫn không biết nên phản ứng như thế nào.

Mà sau lưng, Hình Hạo Xuyên lại đang nghiêm mặt trầm lặng nhìn Tô Lưu Cảnh, nhìn cô và Thương Thiên Kỳ "Thâm tình mắt đối mắt", lòng bàn tay bất tri bất giác nắm lại thật chặt, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, mà bản thân anh lại không hề phát giác ra...

*****

Đối với những lời nghị luận ầm ĩ ở bên dưới, Thương Thiên Kỳ dường như cũng không để tâm, con ngươi mỏng màu xanh dương dịu dàng nhìn về phía người nào đó, nói: "Bộ lễ phục này, chính là một lời cam kết, lời cam kết của tôi với một người, có lẽ cô ấy không hoàn mỹ, thậm chí còn hơi ngây ngô, lại quật cường, luôn thích tự uất ức bản thân mình. Cô ấy bề ngoài kiên cường nhưng ẩn sâu bên trong lại hết sức mềm yếu, nhưng lại là một người thiện lương nhất, đáng yêu nhất!".

"Nếu như cô ấy đồng ý tiếp nhận lời cam kết này của tôi, xin mời bước lên sân khấu được không?". Thương Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, ánh mắt lại thâm tình nhìn về phía Tô Lưu Cảnh.

Nữ chính đang ở trong hội trường này? Đang ở bên dưới sân khấu? Khiến cho cả hội trường náo loạn, mỗi một người đều chăm chú lắng nghe những lời bày tỏ không ngờ tới này.

Tô Lưu Cảnh kinh hoảng, một phút trước cô còn không cách nào tưởng tượng được Thương Thiên Kỳ lại làm như thế, sao lại bày tỏ trước mặt nhiều người như vậy, anh ấy...... Anh ấy rốt cuộc có biết điều này đại biểu cho cái gì hay không? Trước mặt báo giới truyền thông, anh ấy có biết mình đang làm gì không? Anh ấy bị điên rồi sao!

"Đi lên đây đi, được không?", Thương Thiên Kỳ vươn tay về phía dưới sân khấu, thắm thiết nói.

Chỉ một câu nói đơn giản, lại bao hàm biết bao đè nén, chứa đựng tình cảm sâu nặng, chỉ mấy chữ ngắn gọn súc tích lại làm cho người ta không nhịn được mà cảm động.

Giờ phút này dưới sân khấu đã sớm hốn nháo náo loạn, tất cả mọi người đều đang suy đoán xem nhân vật nữ chính này rốt cuộc là ai? Đã nghe thấy lời tỏ tình lãng mạn như thế, tại sao còn không xuất hiện?

Không ai biết, giờ phút này Tô Lưu Cảnh đã sớm bấn loạn, khẩn trương, lòng bàn tay cũng thấm đầy mồ hôi.

Thương Thiên Kỳ nói những lời này quả thật đã vượt quá dự liệu của cô, hiện tại trong đầu cô đã loạn thành một đoàn, không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng đen đủi lần đầu tiên gặp nhau ở khách sạn. Sau đó là buổi xem mắt hỗn loạn, rồi lại giúp đỡ cô trong bữa tiệc... còn tặng cô bức tượng thiên sứ bằng pha lê kia nữa......

Anh tựa như một vị thần hộ mệnh của cô, mỗi một lần cô gặp phải khó khăn, anh sẽ xuất hiện đúng lúc trước mặt cô, an ủi cô, anh là một trong những người hiếm hoi trong cõi đời này đối xử tốt với cô như thế. Anh giống như một người anh trai dịu dàng, đương nhiên là cô cực kỳ cảm kích, nhưng... Nhưng cô thật sự không ngờ tới, anh thế nhưng lại đối với mình......

Cô vo cùng rối loạn, thực sự rối loạn, hoàn toàn rối loạn, không biết nên thế nào mới phải.

Trên sân khấu, Thương Thiên Kỳ kiên định vươn tay về phía cô, gương mặt dịu dàng, ánh mắt đầy khích lệ nhìn cô. Đây là một trân đánh cược, không thể nghi ngờ, đánh cược ở trước mặt toàn bộ thế giới này, đánh cược xem Tô Lưu Cảnh có mềm lòng hay không, đánh cược bằng tấm chân tình của anh để đổi lấy trái tim của cô.

Trong con ngươi mỏng màu xanh dương tràn đầy thâm tình tựa như đang thầm nhủ: Lưu Cảnh, tới đây, hãy cho anh một cơ hội, để cho anh mang lại hạnh phúc đến cho em. Lưu Cảnh, tin tưởng anh....

Nhìn vào đôi mắt kia, dù cho lòng dạ người ta có cứng rắn thế nào thì vẫn sẽ thấy cảm động, Tô Lưu Cảnh mấy lần muốn tiến lên, nhưng bước chân lại như dính chặt ở nơi đó không tài nào nhúc nhích được.

Cả trái tim đều bấn loạn lên, người đàn ông ưu tú như vậy, tựa như chàng hoàng tử từ trong thế giới cổ tích đi ra, nếu đổi lại thành bất kỳ cô gái nào cũng đều sẽ không kìm được vui mừng mà xông lên phía trước. Nếu như là cô của mấy tháng trước, có lẽ cũng sẽ rung động vô cùng sau đó không chút do dự mà đi tới trước mặt anh, chìa tay giao cho anh. Nhưng ——

Anh là hoàng tử, nhưng cô lại không phải là cô bé lọ lem của anh.

Ai bảo cô gặp người kia sớm hơn...... Người đó mặc dù không yêu cô, nhưng đã đoạt mất trái tim của cô, đoạt đi tất cả mọi sự chú ý của cô.

Thương Thiên Kỳ, em thật sự, thật sự không đáng giá để anh làm như thế......

Mà ánh mắt sau lưng cô ngày càng thêm nóng bỏng, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng sắc bén, mãnh liệt đến mức khiến cho cô không cách nào không để tâm. Tô Lưu Cảnh theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt sên nhánh thâm thúy của Hình Hạo Xuyên, trong con ngươi kia tựa hồ ẩn chứa một cơn bão tố cực lớn, nhìn cô thật sâu, dường như muốn phá hủy, cắn xé cô thành nhiều mảnh.

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên mỉm cười nheo mắt lại. Thế nào, rất cảm động sao? Được Thương Thiên Kỳ tỏ tình trước mặt mọi người liền kích động, thỏa mãn hư vinh của cô rồi hả? Hay là muốn tuyên cáo với tôi, cô lại tìm được một vị kim chủ mới? Cô gái này thật đáng chết mà!

Đối mặt với ánh mắt châm chọc trào lửa giận của anh, dường như đang tố cáo cô chính là người yêu thích hư vinh vậy. Tô Lưu Cảnh đột nhiên thấy thật khó chịu, cắn cắn môi dưới, rũ mắt xuống.

Vậy mà, vừa mới xoay người, cổ Tô Lưu Cảnh đột nhiên cứng lại, như đang gặp phải sấm sét giữa trời quang ngơ ngác đứng ở nơi đó. Cô mở to đôi mắt trong suốt khiếp sợ nhìn Hình Hạo Xuyên bất chợt kéo Tiếu Như Nghê qua, hôn lên môi của cô ấy như đang muốn khoe khoang với cô vậy.

Lúc Tiếu Như Nghê đột ngột bị anh kéo vào trong ngực rồi nhanh chóng hôn xuống, trong lòng thoáng kinh ngạc một chút, chưa kịp phản ứng vì sao anh lại đột nhiên thân mật với cô ta ở nơi công cộng như thế, thậm chí thấy thật vui mừng. Ngay khi thấy vẻ mặt bi thương khiếp sợ của Tô Lưu Cảnh, hai hàng mày lập tức nhíu lại, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

Một giây kế tiếp, liền nâng cánh tay trắng nõn đặt lên trên vai Hình Hạo Xuyên, thẹn thùng nghênh hợp nụ hôn của anh. Hai người một cố ý, một nghênh hợp, rất nhanh liền lâm vào triền miên, cảnh tượng này quả thật làm cho người ta nhìn mà mặt đỏ tâm nóng.

Một màn này cũng bị một ký giả lơ đãng chụp hình được, ngay sau đó ánh đèn flash liên tiếp hướng về phía bọn họ "tách tách" không ngừng.

Hình Hạo Xuyên mặc dù bên ngoài có tiếng là "Tổng giám đốc lạm tình", nhưng lại cực ít khi thân mật với phụ nữ trước mặt mọi người, cộng thêm bản thân của anh luôn bài xích việc bản thân trở thành nhân vật giải trí đại chúng, cho nên có thể chụp được hình ảnh hiếm có này là may mắn cỡ nào. Ở trước mặt giới truyền thông đông đảo không cố kỵ chút nào mà cùng với Tiếu Như Nghê trình diễn một nụ hôn nóng bỏng, việc này không phải đại biểu cho vị Tiếu tiểu thư này sắp trở thành thiếu phu nhân Hình thị đấy chứ?

Buổi họp báo tối hôm nay quả thực đặc sắc, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác! Đây cũng chính là suy nghĩ của hầu hết các ký giả trong hội trường.

Ánh mắt của Tô Lưu Cảnh tựa như dính lên trên người bọn họ không dứt ra được, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ thâm tình ôm hôn thắm thiếtg, tay chân nhất thời lạnh lẽo, toàn bộ thế giới dường như đã hoàn toàn biến mất, không có buổi họp báo, cũng không có giới truyền thông, khắp địa cầu này chỉ tồn tại một hình ảnh duy nhất kia mà thôi.

Đã từng rất nhiều lần vào ban đêm cô nằm mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy cảnh này, nằm mơ thấy Hình Hạo Xuyên vẫn đối xử với mình giống như trước kia, vẫn ôm một người phụ nữ khác trong ngực, rồi hôn người kia tựa như đã từng hôn mình, không, thậm chí còn dịu dàng hơn, mỗi một lần tỉnh mộng trên gối đều ướt một mảng lớn.

Nhưng, thời điểm cô chính mắt nhìn thấy thì lại không khóc nổi nữa, thì ra là khi con người ta đau lòng nhất lại không tài nào rơi lệ được, bởi vì loại đau đớn này, ngay cả nước mắt cũng không thể biểu đạt được...

Thương Thiên Kỳ nhìn theo tầm mắt của Tô Lưu Cảnh, rồi lại kéo về trên người cô, cánh tay đang vươn ra giữa không trung tựa như không tìm được điểm tựa, chậm rãi hạ xuống.

Anh nhìn cô, mà cô lại đang nhìn anh ta và người con gái khác....

*****

Anh nhìn cô, mà cô lại đang nhìn anh ta và người con gái khác....

Thương Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy, hôm nay bản thân quyết định hành động như thế thật sự quá sai lầm. Vốn anh muốn dùng phương pháp này để đả động Tô Lưu Cảnh, muốn dồn ép để cô không trốn tránh mà đối mặt với tình cảm của mình, nhưng anh đột nhiên cảm thấy anh đã sai lầm rồi.

Hai người họ, một trên đài một dưới đài, nhưng tựa như cách xa ngàn dặm.

Anh không nên làm như vậy, vẫn nên một tay ôm chặt lấy cô, sau đó bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình trước toàn thế giới, mà không phải để cho cô tự lựa chọn, bởi vì, ánh mắt của cô vĩnh viễn chỉ nhìn về phương hướng có người đàn ông kia. Bất kỳ hành động nào của Hình Hạo Xuyên vẫn luôn có thể đánh bại anh hoàn toàn.

Đột nhiên anh cảm thấy, bản thân mình bây giờ, đứng ở nơi này, quả thật rất nực cười......

Tô Lưu Cảnh nhìn Hình Hạo Xuyên và Tiếu Như Nghê thân mật ôm hôn nhau, bọn họ tựa như chìm đắm trong thế giới riêng của mình, mà cô, chỉ có thể làm một người xem, tựa như cách trăm sông nghìn núi bất lực không thể làm gì.

Đèn flash càng ngày càng sáng, vây lấy hai người họ, Tô Lưu Cảnh cũng không nhìn được nữa, che miệng từng bước lui về phía sau, sau đó xoay người liều mạng chạy ra ngoài.

Cô không nên nhìn! Cũng không muốn nhìn nữa! Không nên một chút nào!

Ánh mắt liếc về phía Tô Lưu Cảnh tái mặt chạy đi, nụ hôn nồng nhiệt của Hình Hạo Xuyên rốt cuộc cũng kết thúc, giương tư thái của kẻ đắc thắng liếc nhìn Thương Thiên Kỳ, tỏ rõ thắng lợi của mình.

Nhìn theo bóng lưng Tô Lưu Cảnh chạy đi, tay Thương Thiên Kỳ rốt cuộc cũng hoàn toàn buông xuống, tự giễu cười mình, hai bàn tay bên người nắm lại thật chặt, gân xah nổi đầy trên mu bàn tay.

Thua ư, kết quả vẫn thua thảm hại, Thương Thiên Kỳ, mày thật đúng là vô dụng!

Giới truyền thông thấy thế, đều đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận, cũng không biết thế nào. Màn tỏ tình kia sao lại mới nửa đường đã dừng lại? Nữ chính rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ vẫn chưa xuất hiện sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Mary thấy tình huống càng ngày càng loạn, vội đi lên khán đài duy trì trật tự nói: "Mới vừa rồi Richie chỉ muốn chuyển hướng tập trung chú ý của mọi người, cho nên trước đó đã sắp xếp một màn này, mọi người có cảm thấy kinh ngạc hay không?". Tuy lý do này quá mức gượng ép, cũng không làm cho đám người truyền thông nhạy bén hài lòng, ngược lại còn dẫn tới nhiều suy đoán hơn.

Mary thấy trường hợp này thật sự không thể khống chế, vội nhỏ giọng cầu xin Thương Thiên Kỳ: "Richie hãy lấy đại cục làm trọng!". Trong ấn tượng của cô ấy, Richie chưa bao giờ là người không để ý đến hậu quả như thế này! Hôm nay anh ở trước mặt mọi người bày tỏ chân tình thật là quá lỗ mãng! Lỗ mãng như vậy thật sự không giống anh chút nào!

Nhưng lại không ngờ Thương Thiên Kỳ chẳng thèm để ý tới mình, trong tiếng thét chói tai swoj hãi than thầm của đám ký giả, xoay người đem bộ lễ phục trắng muốt trên người của người mẫu xé thành mảnh vụn.

Chỉ thấy bộ lễ phục trắng tinh đó, trong nháy mắt hóa thành thành từng mảnh thưa thớt, phiêu tán trên không trung, tựa như những lông vũ trên người thiên sứ tán lạc rơi xuống, bi thương mất mát như thế, rơi xuống nhân gian, cơ hồ khiến cho người ta chảy nước mắt. Tất cả mọi người không nhịn được liền đứng lên, giương mắt mà nhìn một màn này.

Thương Thiên Kỳ dường như không nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, lòng bàn tay siết chặt một mảnh vụn, không để ý tới tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, cứ như vậy xoay người đi vào phía sau đài.

Chỉ để lại tấm lưng cô đơn, tựa như chàng hoàng tử vừa bị thất tình.

Tình trạng như vậy thì cho dù người dẫn chương trình có kinh nghiệm phong phú thế nào đều không thể chủ trì được nữa, chỉ vội vàng nói đôi câu: "Buổi họp báo của quý công ty đến đây là kết thúc, cám ơn các vị đã đến tham dự, hẹn gặp lại."

Hiện trường nhất thời rối như canh hẹ, bộ lễ phục tuyệt thế vừa được giới thiệu trước công chúng lại bị xé thành từng mảnh nhỏ, đó là tổn thất biết bao nhiêu chứ! Một nửa giới truyền thông đang âm thầm tiếc nuối về tổn thất lớn này, còn một nửa còn lại thì lại không ngừng suy đoán rốt cuộc vì cái gì mà khiến cho Richie xé bộ lễ phục tâm huyết của mình thành từng mảnh nhỏ như vậy!

"Xin hỏi vì sao Richie lại xé nát bộ lễ phục ' tỏ tình ' của mình ngay tại chỗ, là bởi vì bày tỏ không thành sao?"

"Xin hỏi nhân vật nữ chính không xuất hiện kia rốt cuộc là ai?"

"Có nội tình gì sao? Xin tiết lộ một chút!"

......

Tất cả truyền thông ở hội trường đều lui về phía sau sâ khấu, tất cả trật tự đều hóa thành hư không, Mary một cây chẳng chống vững nhà, gian nan ứng đối lại hơn trăm câu tra hỏi của đám nhà báo, không thể không gọi tất cả bảo an tập trung đến chỗ này để duy trì trật tự.

Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt nhìn những mảnh vụn nằm tán loạn trên sân khấu, sau đó dưới sự hướng dẫn của Lưu Thừa, che chở Tiếu Như Nghê thối lui khỏi hội trường.

Đúng lúc ấy, bên ngoài hội trường chợt vang lên tiếng thét chói tai: "Bên ngoài phông màn bên ngoài rơi xuống rồi! Đả thương người rồi!".

Phía sau sân khấu, Thương Thiên Kỳ đang siết chặt miếng vải trong lòng bàn tay, nhốt mình ở trong phòng nghỉ, một tiếng cũng không nói, sắp biến mình thành một bức tượng điêu khắc không có sức sống. Bên ngoài không ít người vây ở bên ngoài, nhưng không ai dám gõ cửa đi vào.

Cho đến Mary lo lắng đẩy vòng vây ở bên ngoài ra, đá văng cửa, lớn tiếng nói: "Lưu Cảnh bị phông màn rơi vào người rồi! Đang ở bên dưới, đầu bị thương, anh mau đế xem một chút đi!"

Thương Thiên Kỳ xanh mặt đứng lên hỏi lại: "Cái gì?!" Sau đó không kịp nói thêm chữ nào, sải bước đẩy đám người đang vây kín xung quanh, bất chấp tất cả vọt xuống dưới.

Đợi đến khi chạy đến hiện trường, lại nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đang nằm trong vũng máu, đầu bị va đập, máu tươi từ trên trán không ngừng trào ra, những người chung quanh cũng bị dọa sợ không dám thở mạnh.

Thương Thiên Kỳ thấy vậy, bước nhanh đến phía trước ôm lấy Tô Lưu Cảnh, dùng ống tay áo đè lên trên miệng vết thương, cặp mắt đỏ ngầu hét lớn với những người chung quanh: "Nhanh đi gọi xe cứu thương!".

"Đã...... Đã gọi 119 rồi......", một nhân viên gan hơi lớn một chút lên tiếng trả lời.

Thương Thiên Kỳ nhìn người tái nhợt trong ngực, đã sớm hôn mê bất tỉnh, gương mặt xinh đẹp dính đầy máu, anh lảo đảo muốn ôm cô đứng lên, nhưng cố gắng mấy lần đều không đứng vững được. Đột nhiên, một đôi tay vươn qua, đoạt lấy Tô Lưu Cảnh.

"Anh làm gì đấy?!", Thương Thiên Kỳ nhìn thấy người tới lại là Hình Hạo Xuyên, tất cả tức giận lập tức bùng lên, vươn tay đánh tới một quyền.

Hình Hạo Xuyên ôm Tô Lưu Cảnh chợt nghiêng sang một bên, tránh thoát cú đấm của Thương Thiên Kỳ, trầm mặt mắng to: "Con mẹ nó, anh bình tĩnh một chút cho tôi! Xe của tôi đã chuẩn bị xong rồi, muốn cô ấy sống thì mau nuốt ngay cơn giận của anh nuốt vào trong đi! Còn không mau đi lên lái xe!". Sau đó ôm Tô Lưu Cảnh bước nhanh lên xe.

Thương Thiên Kỳ giờ phút này nơi làm sao còn nhớ được những ân oán tình thù kia lập tức lên xe ngồi vào ghế lái.

"Lưu Thừa, giúp tôi đưa Nhược Nhược về!", Hình Hạo Xuyên quay ra ngoài cửa xe phân phó một câu, xe đã lập tức khởi động lao thẳng về phía trước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)