Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 070

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 070
Căn phòng thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm nay thời tiết dần dần trở lạnh, tạm biệt nắng gắt cuối thu, cả người hình như cũng sảng khoái hơn, lúc này mới có chút cảm giác hoà thuận vui vẻ của mùa thu chân chính.

Tô Lưu Cảnh đứng dưới ánh mặt trời, giơ tay lên nhìn bầu trời ấm áp rực rỡ, khóe môi từ từ cong lên.

Từ khi cô xuất viện đến giờ cũng đã được một tuần, thân thể của cô cũng không có xuất hiện phản ứng gì khác thường, có thể đưa đến kết luận tác dụng phụ của thứ thuốc cũng không có tổn hại đến sức khỏe của cô trong một thời gian dài.

Trong một tuần ngắn ngủi, nhưng có lẽ cũng rất dài, vừa đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như chỗ phòng đấu giá kia đã bị cảnh sát phong tỏa, tội phạm bị tuyên án tử hình, những tòng phạm khác cũng bị xử tù từ mười năm đến chung thân; Ví dụ như theo lời người ta đồn thì Nam Cung Như đã bị nhà Nam Cung chính thức cấm túc, trong vòng một năm không được ra khỏi cửa một bước; lại nghe nói một bang phái hắc đạo bị vây diệt, liền giải tán trong một đêm.

Cô còn loáng thoáng nhớ tới khi xuất viện Tống Dĩ Hinh còn kéo cô ra nói thầm rằng: Xem ra, anh ta đối với cậu cũng không tệ lắm. Cậu rất có khả năng sẽ được gả vào nhà giàu trở thành thiếu phu nhân rồi.

Lúc ấy cô trả lời thế nào nhỉ?

Rằng —— Cậu đùa gì thế không biết?

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên gương mặt vẫn không tự chủ được mà đỏ bừng lên, len lén nghĩ: thật sự có khả năng đó sao?

Ngày đó cô bị bắt đến phòng đấu giá, khi anh đột nhiên xuất hiện ở đó tâm hồn đã thực sự rung động, đến bây giờ nhớ tới vẫn không kìm được kích động. Anh vì cô mà lại tự mình đi đến chỗ nguy hiểm như vậy, còn cứu cô thoát ra ngoài, quả thực không thể không cảm động.

Tận sâu nơi đáy lòng của mỗi cô gái đều cất giấu một chàng hoàng tử của riêng mình, hi vọng vào lúc bản thân gặp nguy hiểm người đó có thể chìa tay giúp đỡ, cứu mình thoát khỏi ma chưởng, vì thế một khắc khi Hình Hạo Xuyên xuất hiện kia, tất cả phòng tuyến của Tô Lưu Cảnh đều bị công phá.

Cô không thể không thừa nhận, một khắc kia, trái tim của mình đã rung lên từng hồi vì anh, cô cũng không cách nào lừa gạt bản thân được nữa: Tô Lưu Cảnh, mày yêu anh ấy, thật sự đã yêu người đàn ông lạnh lùng hoa tâm nhưng nội tâm lại vô cùng dịu dàng này rồi.

Gả vào nhà giàu có quyền quý, cô cũng không mặn mà lắm nhưng có thể được ở bên cạnh anh thì chủ ý này có vẻ cũng tồi......

Ý thức được bản thân mới vừa nghĩ đến điều không tưởng, Tô Lưu Cảnh vội vàng vỗ vỗ vào gương mặt đang ửng hồng của mình, thầm nghĩ: Tô Lưu Cảnh, mày đừng có háo sắc như thế chứ?

"Lưu Cảnh, đang nghĩ đến tiên sinh sao?", dì Lưu không biết đã đứng sau lưng của cô từ lúc nào, đang mỉm cười trêu ghẹo nói.

"Không phải ạ!", Tô Lưu Cảnh bị vạch trần, ngượng ngùng phủ nhận, nhưng câu phủ nhận này tựa hồ không có lực độ gì.

Dì Lưu cười ha ha nói: "Chỉ có lúc yêu thì người phụ nữ mới không tự chủ mà mỉm cười, trên gương mặt cũng tự nhiên đỏ ửng, toàn thân tản ra hương vị của hạnh phúc."

Hương vị hạnh phúc sao? Tô Lưu Cảnh không kìm được mấp máy môi cười xin lỗi, thì ra là trong lúc lơ đãng lại bộc lộ ra nhiều khung bậc cảm xúc như vậy. Nhìn thấy dụng cụ làm vệ sinh trong tay dì Lưu, Tô Lưu Cảnh liền hỏi: "Dì Lưu, không phải dì chỉ phụ trách trong bếp sao? Tại sao lại phải quét dọn vệ sinh?"

"A, là như thế này, bà ngoại của Tiểu Nhân bị bệnh, nên cô ấy xin nghỉ một ngày, nên mời nhờ dì giúp cô ấy dọn dẹp.", dì Lưu nhiệt tình trả lời.

"Vây thì thế này đi, dù sao cháu cũng không có việc gì để làm, cứ để cháu quét dọn cho, dì cứ ở trong bếp là được rồi.", Tô Lưu Cảnh cầm lấy dụng cụ làm vệ sinh từ tay dì Lưu nói.

"Cháu có thể làm được không?", dì Lưu không yên lòng nói.

"Dĩ nhiên là có thể rồi, trước kia ngày nào mà cháu chẳng làm chứ, không có chuyện gì đâu, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.", Tô Lưu Cảnh liền quả quyết nói.

"Vậy thì tốt, giao cho cháu đấy, dì phải đi vào bếp nấu cơm đây.", dì Lưu cười ha hả rồi đi như cơn gió.

Tô Lưu Cảnh cầm dụng cụ làm vệ sinh bắt đầu quét dọn, mặc dù có hơi mệt một chút, nhưng cô vẫn làm vô cùng thuần thục. Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện cái phòng này rộng đến thế, thật may vì mỗi ngày đều được quét dọn, cho nên cũng không quá khó xử lý, chỉ cần quét dọn sạch một lần, sau đó đem sửa sang mấy thứ là tốt rồi.

Phòng khách rất nhanh liền sạch bóng, Tô Lưu Cảnh lau mồ hôi rồi đi lên lầu.

Một phòng rồi lại một phòng lần lượt được dọn dẹp sạch sẽ, đảo mắt đã tới lầu ba, quét dọn xong thư phòng của Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh đang muốn cầm công cụ rời đi, đột nhiên chú ý tới căn phòng tận cùng bên trong kia.

Căn phòng này thật bí ẩn, nếu như không chú ý nhìn căn bản sẽ không phát hiện sự tồn tại của nó. Nó lẳng lặng nằm ở nơi đó, thật giống như tách biệt với tất cả các căn khác ở ngoài, cánh cửa kia trông thật tĩnh mật, tản ra một cảm giác thần bí mà không lời nào có thể diễn tả được.

Tô Lưu Cảnh loáng thoáng nhớ lại, lúc vừa tới nhà họ Hình thím Bình đã từng nói với cô về quy củ ở nơi đây, tựa hồ như có một quy đinh rằng: "Phòng tận cùng bên trên lầu ba kia, nếu không có sự chấp thuận của tiên sinh, ngàn vạn lần không thể đi vào!"

Tại sao không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào? Chẳng lẽ nơi này cất giấu bí mật gì đó? Bình thường cũng không thấy Hình Hạo Xuyên tới gần nơi này, tại sao phải trở thành nơi cấm kỵ?

Trong lúc vô hình, trong căn phòng này đang tỏa ra tia sáng dụ hoặc mời gọi cô đến gần.

Tô Lưu Cảnh càng nghĩ càng tò mò, rốt cuộc không nhịn được liếm liếm môi, từ từ tới gần nơi cực kỳ hấp dẫn này.

Cửa cũng không hề khóa, nhẹ nhàng xoay tay cầm liền "Ken két" mở ra.

Trong lòng Tô Lưu Cảnh thầm run lên, thận trọng đẩy cửa ra đi vào bên trong căn phòng thần bí. Đợi đến lúc nhìn được khung cảnh bên trong liền không nhịn được sợ hãi than thầm.

Căn phòng này, quả thật rất đẹp.

Trên giường màu hồng nhạt, được phủ một tầng lụa mỏng, nhẹ nhàng lay động trong gió, quả thực chính là chiếc giường mà các bé gái vẫn thường mơ ước. Trên vách tường treo một vài bức tranh tinh tế, bao gồm tranh phong cảnh và tĩnh vật, một giỏ hoa lan treo từ trên trần nhà rủ xuống, lá cây xanh biếc, hoa lan căng tràn sức sống mang đến sức sống cho cả căn phòng. Cửa sổ lớn sát đất, sắp xếp bài trí giống y như đúc với thư phòng của Hình Hạo Xuyên, nhưng rèm cửa sổ lại màu trắng tinh, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm chiếu vào, khiến cả cả phòng đắm chìm trong mông lung mỹ lệ.

Phía trên bàn trang điểm bên cạnh để rất nhiều tấm hình, có bầu trời trong xanh, có vườn hoa trong tiết trời thu, có hoa hồng trắng nở rộ, còn có rất nhiều rất nhiều, mỗi một tấm đều không khó nhận ra tình yêu ấm áp ở trong đó.

Tô Lưu Cảnh đột nhiên lại nhìn thấy ở tầng thứ hai có một khung hình pha lê tinh tế, trong nhiều hình như vậy chỉ có duy nhất tấm này là có hình người.

Vậy mà khi cô nhìn rõ mặt của người đó, chợt cả kinh, trong phút chốc thở hốc vì kinh ngạc.

"Cô ở đây làm cái gì? Ai cho cô đi vào đây hả?!"

Tô Lưu Cảnh đang hết sức kinh ngạc đột nhiên nghe thấy tiếng quát khe khẽ, kinh hoảng run lên bần bật, tay đột nhiên trượt ra, trong nháy mắt khung hình pha lê kia lướt qua lòng bàn tay rơi thẳng xuống đất, tiếp đó một tiếng vỡ vô cùng thanh thúy liền vang lên......

*****

Khung hình bị rơi xuống đất vỡ tan, phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như một thác nước đổ xuống, bắn ra vô số bọt nước trong suốt, dưới ánh mặt trời đang xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng lóe lên những tia sáng rực rỡ, bức hình xinh đẹp cũng rơi sang một bên, còn người ở trên đó lại không hề cảm thấy đau đớn, vẫn mỉm cười thật dịu dàng.

Vậy mà sắc mặt của Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt khi khung hình bị vỡ tan liền trở nên trầm xuống, giống như vừa mất đi món đồ chí bảo.

Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của anh, Tô Lưu Cảnh lập tức luống cuống, đứt quãng nói: "Tôi...... Tôi không cố ý.".

Vẫn chưa nói hết, Hình Hạo Xuyên đã sải bước đi tới, dùng sức bắt lấy cổ tay của cô, ánh mắt đầy giận dữ làm cho người ta hít thở không thông: "Gặp quỷ hay sao! Rốt cuộc cô đã làm gì?"

Tô Lưu Cảnh bị hành động này của anh làm cho giật mình, cất lời nói không được mạch lạc: "Thật xin lỗi...... không phải tôi cố ý...... cô gái trong hình này, dáng vẻ so với tôi......"

"Không, là cô lớn lên giống cô ấy! Cô không có tư cách nào so với cô ấy cả!", Hình Hạo Xuyên dùng sức đẩy cô ra, cúi người xuống nhặt tấm hình kia lên, trân trọng cầm trong tay.

Tô Lưu Cảnh không kịp chuẩn bị liền bị đẩy ra, dưới chân mất thăng bằng, ngã xuống đất, lòng bàn tay chợt thấy đau xót, bị những mảnh vụ thủy tinh la liệt mặt đất đâm sâu vào trong thịt, trong phút chốc chảy ra đầy máu. Tuy nhiên đau đớn ở đó so với nỗi đau ở trong tim chẳng thấm tháp vào đâu.

Giống như có con dao sắc nhọn thừa dịp cô chưa chuẩn bị liền dùng sức cắm vào ngực của cô, nỗi đau đớn này yếu ớt chạy dọc theo huyết mạch lan tràn ra khắp chân tay, khiến toàn thân cô run rẩy không ngừng.

Mới vừa rồi anh nói cái gì? Cô đã nghe lầm sao?

—— cô căn bản không có tư cách so sánh với cô ấy......

Là câu này sao?

Bên tai chợt thấy ong ong, trong mắt đều là biểu tình chán ghét của anh, sắc mặt của Tô Lưu Cảnh lập tức trắng bệch ra.

Hình Hạo Xuyên tựa như không thấy được nỗi bi thương trên mặt cô, cả người tản ra sát khí nồng đậm: "Tôi đã cảnh cáo cô, không được phạm vào nơi cấm kỵ của tôi, có phải tôi đã quá khoan dung, nên cô càng ngày càng không hiểu rõ thân phận của mình rồi?!"

Đây là phòng của Nhược Nhược, ở chỗ này lưu lại toàn bộ kỷ niệm về Nhược Nhược, không có ai có tư cách bước vào một bước, kể cả là cô, cũng không được! Anh vẫn cẩn thận bảo vệ căn phòng này, tựa như lúc ban đầu, nhưng không nghĩ tới cô chẳng những cãi lại mệnh lệnh của mình, lại còn làm rơi vỡ tấm hình duy nhất của Nhược Nhược, rốt cuộc cô gái này còn đáng hận đến trình độ nào?!

"Nhưng...... Nhưng......" Tô Lưu Cảnh muốn nói tiếp, miệng mở ra rồi lại khép lại, nhưng không biết bản thân muốn biểu đạt cái gì, trong đầu tựa như có máy chiếu phim quay lại thật chậm từng hành động của anh đối với cô khoảng thời gian vừa qua.

Lúc bị bắt cóc, anh đã tự mình đi cứu cô.

Khi cô bị trúng thuốc anh tự mình đưa cô đến bệnh viện, thậm chí còn ở bên cạnh cô không rời.

Ra mặt giúp cô, anh nhẫn tâm dạy dỗ Nam Cung Như một bài học, đạp tan phòng đấu giá dưới lòng đất kia.

Trong một tuần lễ này, mỗi ngày anh đều dành ra chút thời gian ở cùng với nàng.

Trên cổ của cô thậm chí vẫn còn đeo sợi dây chuyền anh tặng.

Những thứ này chẳng lẽ, đều không là gì sao?

Hình Hạo Xuyên lạnh lùng, chán ghét nhìn cô nói: "Tất cả phúc lợi của cô đều nhờ cô ấy mà có, cô chỉ là một vật thay thế, mà bản thân cô lại không đáng giá một đồng!"

Nghe anh nói vậy toàn thân Tô Lưu Cảnh liền cứng đờ, như rớt vào hầm băng.

"Lập tức, cút ra ngoài ngay cho tôi!" Hình Hạo Xuyên nóng nảy quát lên, không chừa lại chút tình cảm và thể diện nào.

Thấy cô ngồi im không nhúc nhích, Hình Hạo Xuyên càng thêm nóng nảy: "Không nghe thấy sao?", cô còn muốn ở lại chỗ này bao lâu, còn muốn phá hỏng bao nhiêu thứ nữa!

Rồi sau đó vươn tay xốc Tô Lưu Cảnh từ trên mặt đất lên, ném ra ngoài cửa, giận dữ hét lên: "Cút ra ngoài cho tôi! Còn dám bước vào nơi này một bước, thì không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa!", tiếp đến nặng nề đóng sầm cửa lại.

Tô Lưu Cảnh ngơ ngác ngồi ở ngoài cửa, thùng nước bên cạnh bị Hình Hạo Xuyên đá lăn lông lốc trên đất, nước ở bên trong chảy tràn ra ngoài làm cho đôi giày của cô hoàn toàn ướt đẫm, mà cô lại quên tránh sang một bên, trong lòng cực kỳ hỗn loạn, loạn đến không thể nào loạn hơn được nữa.

Thì ra là, cô vẫn luôn luôn là một thế thân, bởi vì chính chủ không có ở đây, cho nên cô mới có cơ hội ra sân biểu diễn.

Thì ra là, anh bỏ tiền ra bao nuôi cô, chỉ là vì muốn tìm một vật thay thế.

Thì ra là, anh đối tối với cô là vì khuôn mặt này, có mấy phần tương tự với cô gái kia.

Thì ra là, sự dịu dàng đó của anh chưa bao giờ vì cô cả;

Thì ra là, từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ làm một cái bóng;

Thì ra là, tất cả đều do cô tự mình đa tình...

Lòng bàn tay bị găm đầy mảnh thủy tinh, máu cũng từ từ đọng lại, máu bầm tan ra hòa vào trong nước, nhuộm đỏ một mảng ảm đạm. Nước mắt viền quanh bờ mi, cô mơ hồ nhớ lại trước đây không lâu, chính là một đêm kia, anh bất ngờ xuất hiện dưới ánh trăng, sự thất thố trong nhà kính trồng hoa đó, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non hai tiếng: "Nhược Nhược..."

Cái tên này, từng vang lên bên tai cô rất nhiều lần, nhưng cô lại chưa từng chú ý tới, cho đến tận bây giờ, mới chợt nhớ ra, hai chữ này đại biểu cho cái gì... Hiện tại cô mới hiểu được, khi đó người mà anh muốn hôn, cũng không phải là mình...

"Ai ôi! Lưu Cảnh à, sao cháu lại ngồi ở chỗ này?", dì Lưu đột nhiên đi tới kéo cô dậy. Bà thấy Tô Lưu Cảnh lâu như vậy còn chưa quét dọn xong, đang muốn tới xem có cần giúp một tay không, lại thấy Tô Lưu Cảnh đang mất hồn xụi lơ trên đất, vội chạy tới hỏi.

Tô Lưu Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, khó nhọc thốt ra hai chữ: "Dì Lưu..." thất hồn lạc phách.

Dì Lưu vừa nhìn vào căn phòng bên cạnh, liền hoảng sợ cả kinh, rất nhanh đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, vội lo lắng nói: "Cháu đi vào rồi hả? Ái chà, tiên sinh đã không cho phép bất kì kẻ nào đi vào, ai tự tiện xông vào đều bị trừng phạt rất nghiêm, tay của cháu sao lại chảy nhiều máu thế, nhanh lên đi theo dì!"

Nói xong liền đỡ Tô Lưu Cảnh, đi xuống cầu thang.

Dì Lưu một tay cầm kim, một tay cầm bàn tay đầy vết máu của Tô Lưu Cảnh, thương yêu nói: "Bàn tay đẹp đẽ như vậy, làm sao mà bị thảm như vậy, tiên sinh cũng quá độc ác rồi, dầu gì cũng là..." Liếc thấy gương mặt trắng bệch của Tô Lưu Cảnh, liền vội im bặt: "Kiên nhẫn một chút, dì lấy ra cho cháu."

Lúc cây kim chọc vào trong thịt, Tô Lưu Cảnh đau đến toát ra mồ hôi, nhưng không sợ hãi chút nào, chỉ run rẩy môi nói: "Dì Lưu, xin dì nói cho cháu biết, trong phòng kia... Rốt cuộc là có ai ở qua... Ở trong đó, rốt cuộc có bí mật gì?"

Cô gái trong tấm hình kia, mép váy tung bay trong gió, cười đến rạng rỡ như thế, tựa vào người đàn ông cao lớn ở bên cạnh tựa như không muốn xa rời, cũng không có động tác gì cả, nhưng giữa bọn họ tồn tại một sợi dây liên kết mật thiết... tình cảm ăn ý không để cho bất kì ai có thể chen vào. Hai con người xứng đôi vừa lứa, lại chói mắt như vậy, đâm vào mắt cô đau triệt tâm can...

*****

"Cái này là cấm kỵ của tiên sinh, ai dám nói ra sẽ bị đuổi ra nhà họ Hình đấy!", dì Lưu vội vàng che miệng của Tô Lưu Cảnh lại, thận trọng nói.

Nghiêm trọng như thế sao? Vậy anh đối với chủ nhân của căn phòng kia, rốt cuộc là để ý đến trình độ nào?

Nghĩ đến việc anh không chút lưu tình đẩy mình ngã ra đất, trong lòng liền vừa khó chịu vừa đau đớn, vội kéo tay dì Lưu khẩn cầu: "Dì Lưu, xin dì nói cho cháu biết đi, cháu thật sự rất muốn biết, nhất định cháu sẽ không nói cho anh ấy biết là dì nói, cháu xin thề! Van dì mà......"

Dì Lưu thấy cô khẩn cầu tha thiết, do dự một lát, rồi không nhẫn tâm nói: "Vậy cũng được, để dì kể cho cháu nghe.". Từ sâu trong nội tâm bà cũng thấy đau lòng thay cho cô gái nhỏ vừa khéo léo vừa đáng thương này.

"Thật ra thì tiên sinh trước đây không phải nghiêm khắc nóng nảy như vậy đâu, hai năm trước lúc vị tiểu thư kia còn chưa đi, có thể nói tiên sinh là người cực kỳ dịu dàng, đối xử với người làm chúng ta rất tốt, rất ít khi quát mắng."

"Vị tiểu thư kia, dáng dấp so với cháu thật sự có điểm rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, quả thật giống cháu như đúc!". Dì Lưu lại nói: "Vị tiểu thư kia biết tiên sinh từ sáu năm trước."

"Lúc ấy, cha của tiên sinh mới vừa qua đời, tiên sinh mới có mười chín tuổi, người trong Hội Đồng Quản Trị lại toàn là người xấu xa, tất cả đều muốn đoạt lấy tài sản của Hình thị, có một ngày tiên sinh về đây với cả người toàn là máu. Thì ra là đi được nửa đường xe của tiên sinh bị người ta động tay động chân, tí nữa thì bị ám sát, chính là vị tiểu thư kia đã cứu cậu ấy, sau đó mạo hiểm đưa cậu ấy trở lại, ngày đó chính là một ngày mưa to, trên người tiên sinh trúng hai phát đạn, thiếu chút nữa là không sống nổi.".

Tô Lưu Cảnh nghe thấy thé, chợt cả kinh, không nghĩ tới sự việc lại cường đại đến vậy, không ngờ Hình Hạo Xuyên đã từng gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.

"Vị tiểu thư kia thật ra là người tốt, lúc mang tiên sinh về đây, sắc mặt đã tái nhợt, nhưng không nói gì cả. Đến khi tiên sinh bình phục, đi tìm cô ấy khắp nơi đều không tìm được, cho đến tận hai năm sau, mới tình cờ tìm được cô ấy ở một quán rượu.".

Quán rượu?!

Tô Lưu Cảnh cả kinh, ban đầu nơi bọn họ gặp nhau chính là ở Nhất Hào, thì ra là phương thức gặp nhau lại cũng giống nhau đến thế, không trách được lần đầu tiên gặp mặt, anh lại xúc động ôm cô vào lòng, thậm chí còn hôn cô, thì ra là, lúc vừa bắt đầu anh đã được anh xem như "Người kìa"!

Dì Lưu không chú ý tới vẻ mặt khiếp sợ cùng run rẩy của Tô Lưu Cảnh, vẫn tiếp tục kể: "Khi tiên sinh dẫn cô ấy về đây, rất nhanh hai người liền yêu nhau, sau lại mới biết, thì ra là vị tiểu thư kia thấy máu là choáng, nhưng ngày đó cô ấy lại kiên trì cứu tiên sinh. Khi đó tiên sinh rất thương yêu chiều chuộng cô ấy, quả thật chẳng khác gì đặt cô ấy trong lòng bàn tay mà nâng niu. Nhưng gia cảnh của vị tiểu thư kia không tốt chút nào, lão phu nhân cục kỳ phản đối, thậm chí còn cho người đuổi cô ấy đi ra ngoài. Tiên sinh và lão phu nhân phát sinh mâu thuẫn rất kịch liệt, dù vậy tiên sinh cùng vị tiểu thư kia vẫn rất kiên trì, cho đến hai năm trước, đột nhiên có một ngày cô ấy không nói gì liền biến mất."

Nghe câu chuyện tình yêu của anh và người con gái khác, trái tim cảu Tô Lưu Cảnh cơ hồ sắp đóng băng, cô chẳng khác nào một người thứ ba, vô liêm sỉ chen vào giữa bọn họ, mà từ đầu tới cuối bản thân chỉ có thể là người đứng xem...

"Cô ấy đi đâu?", Tô Lưu Cảnh gắt gao nắm chặt tay, cố gắng khắc chế buồng tim sắp tê liệt cùng với hốc mắt đang đỏ lên.

"Không biết, ai cũng không biết.", dì Lưu tiếp tục nói: "Cô ấy không nói gì, thật sự không để lại dấu vết gì. Lúc ấy tiên sinh đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không tìm thấy, tìm kiếm ba đêm liên tục, cuối cùng có người nói rằng đã nhìn thấy cô ấy bỏ đi cùng với một người đàn ông. Hôm đó, tiên sinh tự giam mình ở trên căn phòng tận cùng trên lầu ba, chỉ trong một đêm tính khí đại biến, gian phòng kia cũng bị cậu ấy niêm phong lại. Từ đó trở đi cậu ấy trở thành người như bây giờ cháu vẫn thấy đấy, lại còn ở cùng với rất nhiều phụ nữ khác nhau, cũng không tin tưởng bất kỳ ai nữa, mỗi người đàn bà nhiều nhất cũng chỉ có thể ở bên cậu ấy một tháng..."

"Lưu Cảnh, cháu làm sao vậy?", dì Lưu đột nhiên nhìn xuống lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh, máu nhuốm đỏ cả một mảng chảy xuống tong tong, bà sợ hãi vội ngưng bặt không nói nữa, kéo tay của cô sang nhìn quả nhiên là đã bị siết chặt thành dạng này.

Dì Lưu vội vàng nói: "Dì không nói nữa! Không nói nữa! Con bé này sao lại phải khổ như thế chứ?"

Tô Lưu Cảnh yếu ớt mỉm cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn nhiều: "Dì Lưu, cám ơn dì."

Dì Lưu vội vàng băng bó lại cho cô, sau đó vắt óc tìm lời an ủi: "Lưu Cảnh à, chuyện này dù sao cũng đã qua rồi, nếu cháu không quá đặt ở trong lòng, thì tiên sinh, cậu ấy đối với cháu cũng không tệ lắm. Trong hai năm qua, số phụ nữ qua tay cậu ấy như vậy, duy chỉ có cháu mới vượt qua hai tháng, hơn nữa còn vào đây ở nữa, điều này chứng tỏ tiên sinh coi cháu khác với những người kia..."

Lời an ủi này hiển nhiên có chút vụng về.

Lưu Cảnh cười cười, cũng không nói gì nữa, sau khi cám ơn liền xoay người sải bước đi ra ngoài.

Dì Lưu vẫn không đành lòng lại mở lời khuyên lơn: "Đừng xem thường bản thân mình, tiên sinh là người trọng tình nghĩa, cháu đối tốt với cậu ấy thì cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy, đợi một thời gian nữa..."

Tô Lưu Cảnh quay đầu lại mỉm cười thản nhiên nói: "Dì đừng nói nữa, cháu biết mà, để cho cháu suy nghĩ kỹ một chút được không?". Sau đó cứ như vậy đi ra ngoài.

Đừng nên xem thường bản thân mình, chính bởi vì quá coi trọng cho nên mới không nhìn rõ chân tướng sự thật rành rành trước mắt. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải là không có dấu vết, lúc Hình Hạo Xuyên nhìn cô, trong mắt luôn lộ ra biểu cảm phức tạp, bây giờ cô mới biết, đó là bởi vì anh đang xuyên qua mình để nhìn một người khác.

Thỉnh thoảng anh lại đột nhiên dịu dàng, đều là bởi vì hình dáng của cô giống với người kia, cho nên anh mới không đành lòng để cho người giống với người kia phải chịu uất ức.

Thật ra thì nếu như chịu quan sát tỉ mỉ, cô đã sớm phát hiện ra, lúc anh ôm cô luôn bất ngờ không giải thích được, thái độ che chở cho mười hai cây hoa kia, không cho phép người nào đi vào căn phòng kia nữa, người ở bên cạnh anh đều không vượt qua một tháng.

Đó là bởi vì, trong lòng anh luôn tồn tại người kia, cho nên mới không có cách nào yêu một người khác.

Mà bản thân cô lại một mực lừa mình dối người.

Thì ra hiện tại thứ mà cô có, chỉ là cướp đoạt của người khác...

Trong mắt đột nhiên chua xót, không kìm được mà trào ra khỏi hốc mắt, Tô Lưu Cảnh cố gắng kìm lại, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được, rốt cuộc là từng giọt lại từng giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống, thánh thót rơi mặt đất.

"Lưu Cảnh!", dì Lưu đột nhiên thở hổn hển đuổi theo nói: "Dì Lưu cũng không muốn khuyên cháu cái gì, nhưng mà – dù sao, hiện tại người ở bên cạnh tiên sinh chính là cháu."

Cách tầng tầng nước mắt, Tô Lưu Cảnh không biết nên đối mặt với dì Lưu như thế nào.

"Lưu Cảnh, tốt nhất nên yên tĩnh suy nghĩ một lát, dì Lưu không muốn quấy rầy cháu nữa.", dì Lưu yêu thương vuốt tóc của cô nói.

Nhìn theo bóng lưng vụng về mà chất phác của dì Lưu, Tô Lưu Cảnh chậm rãi an ủi bản thân: Dù sao, hiện tại người bên cạnh anh chính là mình, không phải là bất kỳ người nào khác.

Cho nên... điều này chứng tỏ, cô vẫn còn có thể hy vọng sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)