Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 179

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 179
Trúng đạn!
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt thầm nhủ người kia bị trúng đạn rồi sao?!

Hơn nữa, tuyệt đối không nhẹ, nếu không sao có thể chảy nhiều máu như vậy, dường như sắp nhuộm đỏ cả mặt nước.

Tim Tô Lưu Cảnh bỗng dưng run lên một cái, lập tức muốn hé miệng hỏi thăm, nhưng lại bị dòng nước lạnh lẽo tràn tới, vọt thẳng vào phổi. Tô Lưu Cảnh không kịp phản ứng, bên tai cứ ong ong, hai chân ra sức vùng vẫy, nhưng nước vẫn cứ từ miệng mũi xông vào, tựa như yêu ma quỷ quái quyến rũ, không ngừng kéo cô xuống dưới.

Tô Lưu Cảnh cảm giác thân hình càng ngày càng nặng, càng giãy giụa lại càng không xoay chuyển mảy may. Trong lúc vô lực chuẩn bị buông tay thì bất chợt có một đôi tay đưa qua kéo cô lại gần rồi ôm chặt lấy.

Hình Hạo Xuyên lo lắng vỗ vỗ lên mặt của người bên cạnh, cố gắng khiến cô thanh tỉnh lại, cố gắng giữ vững tinh thần. Nhưng mỗi lần vừa lên tiếng cảnh báo 'Lưu Cảnh! Đừng há miệng ra!' đổi lại chỉ là một đám bọt khí vô hình.

Bị nước bao vây khắp nơi, Tô Lưu Cảnh sao có thể giữ vững trấn định? Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng chìm, chìm đến mức sắp vô lực chạm vào đáy nước sâu nhất, ngực đau đớn không thôi, từ từ mất đi hơi sức. Cô cứ nghĩ mình sẽ bị vùi lấp dưới đáy sông tăm tối này.

Nhưng bất chợt, có gì đó ấm áp dán lên môi, không khí thông qua đó truyền đến khoang miệng, Tô Lưu Cảnh theo bản năng dán lên nó, giống như người sắp chết vớ được cọc, đuổi theo nhánh cây cứu mạng cuối cùng, liều mạng mút vào không khí ở trong đó.

Hình Hạo Xuyên thuận thế ôm lấy thân thể dần an tĩnh của cô, sau đó tiến lên không ngừng truyền không khí trong miệng mình sang cho người bên cạnh, có lẽ anh cũng không hề suy nghĩ đến việc nếu cứ thế này thì ngay cả bản thân mình cũng hít thở không thông.

Lấy được đủ dưỡng khí, cuối cùng Tô Lưu Cảnh cũng có thể thở được, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi nhưng lại như vừa lượn một vòng từ quỷ môn quan trở về.

Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người nào đó đang ôm chặt lấy mình, hơn nữa còn liên tục không ngừng truyền không khí sang. Hai cánh tay của anh hiện giờ còn dùng lực nắm lấy hông cô, vết thương trên mặt đã bắt đầu trắng bệch, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, hóa thành từng sợi tơ máu màu đỏ, lượn lờ khắp xung quanh. Anh lúc này giống như hoa anh đào cuối xuân dưới màn mưa xối xả trở nên vô cùng tiêu điều thê lương.

Giây phút này, buồng tim của Tô Lưu Cảnh không thể nào khống chế mà rung động mãnh liệt.

Nhưng bởi vì thiếu dưỡng trong thời gian dài nên cuối cùng hai người họ cũng không chống đỡ nổi, ôm lấy nhau thật chặt từ trong nước trồi lên.

Bên bờ, "Binh đoàn đầu lâu" nhìn thấy hai người, lập tức xông lại, tiếp tục nổ súng càn quét. Bọn họ giết người không chớp mắt, không hề nói lý nửa câu.

"A!", khi phát súng đầu tiên bắn tới, Tô Lưu Cảnh lập tức hít vào một hơi, trái tim cũng như ngừng đập. Tốc độ kia thật sự quá nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, biểu thị tử thần sắp đến. Tô Lưu Cảnh biết mình hiện tại nên lập tức né tránh, nhưng toàn thân như cứng lại không hề nhúc nhích được phân nào.

Trước mắt, một dòng máu đột ngột toé ra, hung hăng bắn lên mặt của cô, một giọt đỏ tươi còn tung toé đến bên môi, làm cô càng thêm hoảng hốt, đưa đầu lưỡi ra thận trọng liếm thử, không phải ngai ngái, cũng không phải là khổ sở, mà là nỗi xót xa tuôn tràn.

Tô Lưu Cảnh mở to mắt nhìn người trước mắt, thời gian giống như đang dừng lại tại giây phút này.

Cho đến khi bóng dáng cao lớn ngăn ở trước, vừa chậm rãi lại như nặng nề, ngã vào trong nước......

*****

Bên tai vang lên tiếng thịt bị xé rách, Tô Lưu Cảnh mở to mắt, không ngừng liên tưởng đến một màn nhanh như chớp mới vừa xảy ra, Hình Hạo Xuyên đột nhiên ôm chặt lấy cô chắn ở đằng trước, trong giây phút đó thân hình cao lớn của anh lại rung lên mãnh liệt.

Thế là thế nào? Mới vừa rồi...... đã xảy ra chuyện gì?

Cô đang nằm mơ, có phải không? Nào là ám sát, nào là rơi xuống nước, nào là mưa bom bão đạn, tất cả đều chỉ là ảo giác, anh sao có thể... thay cô đỡ đạn? Tại sao anh lại làm như vậy?!

Tô Lưu Cảnh không phản ứng kịp, chờ đến lúc thấy Hình Hạo nghiêng ngả rơi vào trong nước, mới đột nhiên bừng tỉnh: "Hình Hạo Xuyên!"

Lúc này trong đầu Tô Lưu Cảnh không còn nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ ra sức kéo người nào đó đang dần dần chìm xuống sông lên. Nhưng không hiểu sao tay của cô cứ mãi run rẩy, cố gắng hết sức nhưng vẫn không có đủ lực để kéo anh lại, người kia vẫn chầm chậm đổ xuống? Tại sao nước sông vốn trong suốt lại không ngừng xuất hiện những vệt máu loang lổ hòa vào trong nước từ từ phân tán, nhiễm đỏ cả một khoảnh sông?

"Không sao, tôi... không sao đâu...", Hình Hạo Xuyên muốn vỗ vỗ tay Tô Lưu Cảnh trấn an, nhưng mới vươn được một nửa, lại không còn hơi sức, xụi lơ vào trong nước, bất tỉnh.

"Anh mau tỉnh lại đi!", Tô Lưu Cảnh cố gắng gọi, vậy mà ngón tay vừa giơ tay lên, đập vào mắt là vệt máu đỏ tươi nóng đến mức như muốn đốt cháy tất cả.

Tay Tô Lưu Cảnh run run, thân thể cũng nghiêng ngả theo, chỉ chực ngã vào trong làn nước lạnh lẽo: "Hình Hạo Xuyên... anh mau tỉnh lại!".

Tô Lưu Cảnh liều mạng, nỗ lực ôm lấy anh muốn kéo lên bờ, vậy mà mới vừa đặt chân đến bờ thì ngay lúc đó lại bị một khẩu súng không biết từ đâu chui ra dí vào gáy, tiếp đến là tiếng súng bén nhọn đến kinh người lập tức vang lên......

*********OOXX***************OOXX*****************

Bên ngoài phòng cấp cứu, Tô Lưu Cảnh lẳng lặng ngồi trên ghế, một tay dùng sức đè lên cánh tay bị thương đã được băng bó, hiện giờ hai hàm răng vẫn còn va vào nhau lập cập, bản thân cô vẫn chìm đắm trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Cô nhắm mắt lại, ngăn mình không được nghĩ lung tung nữa, nhưng những hình ảnh hỗn loạn trong thời khắc ngắn ngủi kia lại cứ chầm chậm tua đi tua lại trong đầu không ngừng.

Trong nháy mắt khi bị dí súng vào gáy cô đã thầm nghĩ rằng hôm nay mình và Hình Hạo Xuyên sẽ phải chết dưới con sông kia rồi, may mà Lưu Thừa kịp thời dẫn người chạy tới, mà đám sát thủ tựa hồ sợ kinh động đến nhiều người nên không tiếp tục dây dưa nữa lập tức rút quân.

Tiếng máy theo dõi tít tít từ trong phòng giải phẫu, không ngừng truyền ra, tuy yếu ớt như vậy nhưng lại giống như cây kim đâm từng nhát vào tim cô, chẳng khác nào quỷ thần đòi mạng. Tô Lưu Cảnh mệt mỏi rã rời vùi đầu vào trong cánh tay, cưỡng chế mình không nên nghĩ lung tung nữa, nhưng cô biết, những rối loạn trong lòng kia không nào kìm lại được.

Nhớ lại lời bác sĩ mới vừa nói lúc nãy, Hình Hạo Xuyên bị trúng ba phát đạn, một phát ở trên đùi, một phát ở cánh tay, có lẽ trong lúc chạy trốn đám sát thủ kia anh đã sớm bị thương. Còn phát đạn cuối cùng là bị bắn từ phía sau lưng, xuyên thủng phổi làm gãy hai xương sườn, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong lồng ngực, phát đạn này cực kỳ nguy nghiểm, hơn nữa còn mất máu quá nhiều......

Nghĩ đến đây, Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới thầm nhủ: Sao lại như vậy chứ, cô đã quyết định phải trả thù anh, trả thù gia tộc của anh, nhưng tại sao ngay trong lúc này lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy? Bọn họ vốn là kẻ thù của nhau, từ khi sinh ra đã được định trước là kẻ địch của nhau, chỉ có thể tổn thương lẫn nhau mà thôi. Nhưng khi Hình Hạo Xuyên nhào đến đỡ đạn thay cho cô, rốt cuộc anh đứng trên lập trường nào, tình cảm ra sao...

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)