Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 158

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 158
Cầu hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thiên Kỳ......", Tô Lưu Cảnh vội thoát khỏi vòng tay của Hình Hạo Xuyên, thoảng thốt gọi.

Ánh mắt của Thương Thiên Kỳ thoáng qua tia âm u, nhưng trước khi Tô Lưu Cảnh phản ứng kịp, lại biến mất không thấy dấu vết, khi cô nhìn anh chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, cứ như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của bản thân cô.

Thương Thiên Kỳ khẽ nói: "Lưu Cảnh, sao em lại đến đây, anh tìm em lâu lắm rồi!", nói xong liền thân mật kéo tay cô sang, chỉ chỉ lên chóp mũi của cô nói: "Cô nhóc nghịch ngợm này, để cho anh tìm mất bao nhiêu lâu". Cử chỉ của anh giống như đang đối đãi với Tiểu Mễ, có điều hành động thân mật như thế này dưới tình huống hiện tại thật giống như đang thị uy với hai người đàn ông còn lại.

Tô Lưu Cảnh lúng túng mặc cho anh thân thiết cầm tay mình. Ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì hay không? Đầu óc cô đã hoàn toàn hỗn loạn không suy nghĩ được gì nữa rồi.

Thương Thiên Kỳ kéo tay Tô Lưu Cảnh tay, nhàn nhạt nhìn về phía Hình Hạo Xuyên nói: "Tổng giám đốc Hình, Phong đại thiếu quả nhiên có con mắt không tệ, cảnh sắc nơi này đúng là rất tuyệt!".

Hình Hạo Xuyên không nói gì, nhưng đôi mắt đen nhánh của anh lại gắt gao dõi theo hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau kia.

Chỉ có Phong Trác Nhiên đầu tiên thoáng ngẩn ra, rồi mới cười đáp: "Đúng vậy, quả là không tệ, có điều tôi còn phải giúp ông già tiếp khách nữa, các vị cứ ở đây từ từ nói chuyện". Sau đó rất có hứng thú nhìn ba người họ một cái, cười như không cười bước nhanh rời đi.

Sau khi Phong Trác Nhiên rời khỏi, tình huống lại càng thêm lúng túng. Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đã ướt đẫm mồ hôi, cắn cắn môi, cảm giác mình nên lên tiếng giải thích rõ, nhưng còn chưa kịp nói lại thấy bàn tay chợt đau xót, Thương Thiên Kỳ dùng sức cầm lấy tay cô dường như muốn bóp vỡ nó ra vậy.

Tô Lưu Cảnh bị đau cắn chặt răng, không biết phải làm thế nào, biểu hiện của Thương Thiên Kỳ khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt, cũng cảm thấy hơi sợ anh.

Hai người đàn ông này vẫn tiếp tục giằng co với nhau, ai cũng không nói gì, cục diện hoàn toàn cứng ngắc làm cho lòng người nhảy nhót không yên.

"Tổng giám đốc Hình, hi vọng anh sẽ không tiếp tục quấy rầy tôi và cả vị hôn thê của tôi nữa!". Thương Thiên Kỳ trầm mặc mở miệng nói, trong con ngươi mỏng màu xanh dương, không có chút ý cười nào, một Thương Thiên Kỳ như thế khiến người ta cảm thấy thật lạ lẫm.

Dứt lời, anh kéo tay Tô Lưu Cảnh đi lướt qua người Hình Hạo Xuyên, khi vượt qua trong mắt Thương Thiên Kỳ lóe lên một tia sáng kì dị, nhẹ nhàng nhếch miệng, điều chỉnh âm thanh chỉ có bọn họ mới nghe được, khẽ nói: "Dĩ nhiên, còn có cả con trai của chúng tôi nữa!".

Câu nói này chẳng khác nào đang ngầm cảnh cáo, dứt lời liền không lưu tình kéo Tô Lưu Cảnh rời khỏi đó.

Một khắc kia, bàn tay của Hình Hạo Xuyên nắm lại thật chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, tròng mắt kia âm trầm như muốn giết người, nhưng cuối cùng anh vẫn không nổi giận, mà chậm rãi, chậm rãi, đẩy lùi từng chút từng chút ngọn lửa giận sắp bộc phát vào trong.

Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn kia, lại cô độc, mà yên lặng đến nao lòng.

Thương Thiên Kỳ kéo tay Tô Lưu Cảnh bước nhanh ra ngoài cửa, sau đó chớp nhoáng lên tiếng tạm biệt Phong Hành Niên, rồi thầm lặng lên xe về nhà.

Tô Lưu Cảnh chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế bao giờ, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng mới vừa mở miệng, lại bị biểu tình trầm mặc không muốn ai lại gần kia làm cho nuốt trở vào.

Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp ngồi vững, Thương Thiên Kỳ đã dùng sức vỗ lên cửa xe, ra lệnh: "Lái xe!"

Suốt đường đi, bên trong xe tương đối trầm mặc, Thương Thiên Kỳ dùng sức siết tay của cô tựa như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình, hoặc như đang sợ chỉ cần anh không để ý thì cô liền chạy đi mất dạng.

Cho đến khi xuống xe, vào đến nhà, sau khi tài xế lái xe thận trọng rời đi, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói: "Thiên Kỳ, em......"

Cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thương Thiên Kỳ mạnh mẽ ôm chặt lấy, lực độ mạnh đến nỗi như muốn nhét cô vào trong lòng anh vậy, vĩnh viễn không để cho cô rời đi.

Anh ôm siết cô vào trong ngực, rồi cất giọng khàn khàn mà xúc động lòng người: "Lưu Cảnh, em biết không? Mới vừa rồi anh cực kỳ sợ!".

Tô Lưu Cảnh nhíu mày lại, có chút không tin nhìn người đàn ông trước mắt, anh, lại đang nói mình sợ hãi? Mặc dù Thương Thiên Kỳ luôn dịu dàng hiểu lòng người, nhưng cô biết, từ sâu trong nội tâm anh vẫn là một người vô cùng kiêu ngạo. Một người đàn ông như vậy lại có thể thốt lên rằng mình đang sợ?

Tô Lưu Cảnh mặc cho hắn ôm, nhẹ nhàng mở miệng: "Thiên Kỳ......" câu nói vừa rồi của anh lại khiến cho lòng cô không kìm được mà mềm mại hẳn xuống.

Thương Thiên Kỳ ra sức hít hà mùi hương thuần khiết trên người Tô Lưu Cảnh, một lát sau mới lên tiếng: "Mới vừa rồi thấy người đàn ông khác ôm lấy em, anh thực sự rất sợ, sợ rằng có một ngày em sẽ rời bỏ anh!".

"Sẽ không, em......" Tô Lưu Cảnh vội vàng giải thích.

Nhưng lại bị Thương Thiên Kỳ cắt đứt, đầu ngón tay của anh khẽ đặt lên bờ môi của cô, nói: "Ngoan nào, để anh nói xong đã!".

"Có biết vì sao anh lại không thích em lộ diện với bên ngoài không? Em vĩnh viễn không biết bản thân mình tốt đẹp cỡ nào đâu, anh chỉ hận không thể giấu em vĩnh viễn, chỉ để một mình anh nhìn thấy. Em tựa như ánh trăng dịu dàng mà sáng rỡ, vô thức hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác, ánh sáng đó cường đại đến mức nào em không tưởng tượng được đâu!". Giọng nói của anh êm ái tựa như khúc ca chậm rãi mà thâm tình, khiến tim Tô Lưu Cảnh chợt lay động không thôi.

"Trong bốn năm qua, mỗi ngày nhìn em, anh lại yêu em sâu đậm thêm một chút. Nhưng càng như vậy, anh lại càng lo lắng, nếu như từ đầu đến cuối em vẫn không chịu tiếp nhận mình thì anh nên làm thế nào đây? Hay là, em yêu người khác, vậy thì anh nên dùng tấm chân tình của mình đối đãi với em ra sao? Cho tới tận bây giờ, anh tự thấy bản thân mình không phải là quân tử gì, thậm chí anh còn tương đối ích kỷ, nếu như thế em có chấp nhận anh không?". Những lời lẽ đầy vẻ bi thương này của anh, quả thật đã đánh trúng vào góc mềm yếu nhất trong nội tâm của Tô Lưu Cảnh.

Cô vội vàng nắm lấy tay anh, vội vàng giải thích: "Thiên Kỳ, anh đừng nên như vậy! Anh là người đàn ông tốt nhất, vĩnh viễn là người tốt nhất trong lòng em. Bốn năm qua, anh đối xử với em, với Tiểu Mễ tốt như thế nào, em đều thấy rất rõ ràng, cho nên dù em có thể nhớ lại hay không thì cũng sẽ không có ai có thể thay thế được anh!". Những lời này của cô đều xuất phát từ tận đáy long, bốn năm qua anh toàn tâm toàn ý che chở cho mẹ con cô như vậy, kể cả có là người sắt cũng sẽ phải động lòng.

"Cám ơn em, Lưu Cảnh!". Thương Thiên Kỳ mỉm cười nói, vươn tay thận trọng nâng mặt của cô lên, con ngươi mỏng màu xanh dương dường như muốn hút hồn người đối diện, rồi anh nhẹ nhàng, lại cực kỳ trịnh trọng nói tiếp: "Nếu đã như vậy, thì hãy gả cho anh, được không?"

Nghe thấy câu nói thâm tình kia, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc không thôi......

*****

Anh ấy lại đang cầu hôn cô?!

Ôi trời......

Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mở lớn mắt, gương mặt thoáng ửng hồng, không biết là do quá ngạc nhiên hay là do đang thẹn thùng, nhìn vào đôi mắt xanh nhạt như muốn hút hồn người đối diện kia, trong lòng dậy sóng, đầu ngón tay cũng khẽ run rẩy.

Mặc dù cô biết, bọn họ chính là một đôi, hơn nữa còn có năm năm ước hẹn cũng sắp sửa đến hạn, bất luận cô có nhớ ra được hay không thì hai người họ vẫn sẽ nắm tay bước vào lễ đường. Nhưng hiện tại cô thật không ngờ tới, vào một buổi tối như thế này, anh lại cầu hôn mình mà không có dấu hiệu nào báo trước cả. Không, có lẽ sớm đã có dấu hiệu, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn một mực ỷ vào sự cưng chiều vô hạn của anh đối với mình mà cứ thế tránh né. Thương Thiên Kỳ thật sự quá tốt, cưng chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, vì vậy, khi anh đột nhiên cầu hôn với mình cô mới không kìm được mà ngây ngẩn cả người.

"Em......" hành mi dài của Tô Lưu Cảnh chớp chớp liên tục, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Thương Thiên Kỳ nhìn cô đăm đắm, trong đôi con ngươi màu xanh dương kia chất chứa đầy thâm tình lẫn mong ngóng chờ đợi, giống như đại dương mênh mông sắp vùi cô trầm luân trong đó.

Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Tô Lưu Cảnh lại càng thêm hốt hoảng, vội vàng tránh né tầm mắt nóng bỏng kia, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, trong lòng ngũ vị tạp trần, không rõ là tâm tình gì. Kinh hoảng? Kích động? Phức tạp? Ôi trời ơi, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc hiện tại nên làm cái gì?

Mặt Thương Thiên Kỳ thoáng biến đổi, giọng nói càng thêm trầm, chậm rãi vang lên trong đêm, khiến lòng người rung động: "Em, không muốn sao?"

Tô Lưu Cảnh cắn chặt răng, gấp gáp trả lời: "Thiên Kỳ, không, em......", cô thấy thật hỗn loạn, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc muốn nói gì.

Thương Thiên Kỳ thấy thế, chợt lên tiếng cắt đứt: "Được rồi, đừng nói nữa!"

Tô Lưu Cảnh bối rối nhìn anh chằm chằm.

Anh dịu dàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng cười nói: "Là do anh đã quá lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì đã lên tiếng muốn kết hôn, không để cho em có thời gian suy nghĩ, rất xin lỗi, anh.... ." Mặc dù là đang cười, thế nhưng nụ cười này của anh thật chua chát.

Tô Lưu Cảnh nhìn anh miễn cưỡng mỉm cười, cũng biết rõ mình đã khiến anh tổn thương, không biết vì sao, thấy anh như thế, ngực của cô như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé, mỗi một nhát đều tựa như muốn nói cho cô biết, mình lại làm tổn thương người đàn ông này, lại một lần nữa khiến anh đau khổ, chẳng khác nào trước đó.

Cô không biết vì sao mình lại có ý nghĩ này, nó càng khiến cô trở nên áy náy, áy náy đến mức không thở nổi, lập tức túm lấy tay áo anh, nói: "Thiên Kỳ, không phải em cự tuyệt...... em chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, cái đó, em......"

Thương Thiên Kỳ nghe thấy cô nói như vậy trong mắt ánh lên niềm vui khôn tả, mong đợi chờ nghe đáp án.

Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, sau đó lấy hết dũng khí nói tiếp: "Chúng ta kết hôn đi!" Nói xong, gương mặt trở nên hồng thấu, bản thân lại nói ra những lời như thế, quả thật quá xấu hổ rồi.

Nghe vậy, hai mắt Thương Thiên Kỳ trong phút chốc liền lóe lên từng chùm ánh sáng rực rỡ, dường như không thể tin nắm chặt lấy vai cô, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Em, nói thật sao?".

Tô Lưu Cảnh ngượng ngùng nghiêm mặt, cắn chặt răng, gật đầu với anh.

"Cám ơn em, cám ơn em, Lưu Cảnh! Cám ơn em đã cho anh cơ hội chăm sóc em cả đời! Cám ơn em, rốt cuộc đã chịu tiếp nhận anh! Cám ơn em!". Thương Thiên Kỳ hoàn toàn không thể khống chế nói một tràng dài.

Niềm vui to lớn lấp đầy cả tâm hồn, cả người anh như đang trôi lơ lửng ở giữa những đám mây bồng bềnh, cảm nhận được từng tia sáng lấp lánh xung quanh mình, rực rỡ sáng chói cả một góc trời.

Tô Lưu Cảnh thấy anh rạng rỡ như đứa trẻ vừa được cho quà cũng không kìm được mà mỉm cười. Không ngờ người đàn ông như anh lại dễ dàng thỏa mãn đến thế, chỉ một lời nói, một cái gật đầu của cô thôi đã có thể làm cho anh vui vẻ đến mức không thể kìm chế như vậy.

Nhưng không hiểu tại sao, đáy lòng lại trào dâng một cảm giác không thật, giống như có một chỗ nào đó trống rỗng, sờ không tới đáy, giống như đây tất cả cũng chỉ là giấc mộng, vừa tỉnh lại, tất cả đều sẽ biến mất. Trong lúc này cô lại chợt nhớ tới một đôi sắc bén kia, trong lòng không khỏi run lên bần bật.

Đúng lúc này, Thương Thiên Kỳ lại chợt ôm lấy cô, quay vòng vòng giữa không trung, hào hứng nói: "Lưu Cảnh, biết hiện tại anh vui đến mức nào không? Anh quả thật hưng phấn sắp chết rồi! Làm thế nào đây? Phải làm thế nào bây giờ? A ——!!! Anh thật sự quá may mắn!".

Tô Lưu Cảnh bất chợt bị xoay mòng mòng, không nhịn được liền hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại bật cười vì hành động như trẻ con này của anh: "Thiên Kỳ, thả em xuống, ha ha, đừng có quay nữa!".

Thương Thiên Kỳ đang hưng phấn bừng bừng, vội thả cô xuống, sau đó liên tục hôn lên má, lên trán cô: "Xin lỗi, anh không khống chế được bản thân mình nữa, hiện tại anh cảm thấy mình quả thực là người may mắn nhất thế giới! Anh thật sự muốn hét to cho mọi người đều biết rốt cuộc em đã thuộc về anh! Em có biết không? Anh đợi ngày này đến sắp phát điên rồi!"

Nhìn anh vui vẻ như thế, chút chần chừ vừa vụt thoáng qua liền bị dập tắt ngay, nghe anh nói những lời này hốc mũi của cô bỗng chốc hơi ê ẩm: đợi đến sắp phát điên, rốt cuộc quá trình chờ đợi này gian nan đến dường nào?

Vì thế cô liền tự nhủ với bản thân rằng: Tô Lưu Cảnh, quyết định này của mày rất đúng, thực sự đúng đắn. Thương Thiên Kỳ đối với mày tốt như vậy, làm sao mày có thể phụ anh ấy đây? Mày và anh ấy chính là một đôi tình nhân, chỉ vì đột nhiên bị mất trí nhớ mới kéo dãi đến tận bây giờ mà thôi, huống chi năm năm ước hẹn cũng sắp đến gần. Thương Thiên Kỳ là một người chồng tốt nhất trên đời, có thể có được anh, là chuyện vô cùng hạnh phúc, huống chi, anh ấy lại là ba Tiểu Mễ, bọn họ vốn là người một nhà.

Tô Lưu Cảnh nghĩ như thế liền ôm lấy Thương Thiên Kỳ, giống như vừa thuyết phục được bản thân thoải mái hơn: "Anh không hạnh phúc nhất đâu, bởi vì em và Tiểu Mễ mới chính là những người hạnh phúc nhất!"

Đúng vậy, người đàn ông này vốn nên là của cô, kết hôn với anh, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Về những thứ khác, cũng nên dừng lại theo đúng giới hạn của nó! Đúng vậy, cô không nên quá tham lam, có được anh là đủ rồi!

Dưới bầu trời đêm, hai người họ không màng bất cứ thứ gì, cười vui vẻ, xoay tròn, ôm lấy nhau, hoàn toàn không phát hiện, cách đó mấy trăm mét, bên trong chiếc xe màu đen, có một người nào đó đang nắm tay thật chặt, cơ hồ muốn bóp vỡ xương khớp ra từng mảnh......

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)