Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 134

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 134
Ai quan trọng nhất?
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, đầu óc vẫn còn quay cuồng choáng váng, trước mắt mơ hồ, như đang lạc trong sương mù, bên tai lại ong ong không ngừng, tựa như có tiếng người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không hiểu, đến khi tầm mắt rốt cuộc dần dần rõ ràng, cô mới nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc.

Sofia, tên tài xế hung ác, còn có...... Nam Cung Như! Tại sao cô ta lại ở chỗ này!

Cố gắng thử nhúc nhích, nhưng lại thấy hai tay đã bị trói chặt, không thể động đậy được, bị ném trên đất với tư thế cực kỳ khó chịu, bên cạnh cách đó không xa là Tiếu Như Nghê vẫn còn đang hôn mê, không có chút cảm giác nào. Nơi này xem ra đã được phong bế hoàn toàn, trong kho hàng có hơn mười người đàn ông cao lớn hung ác, đứng yên ở đó không nói lời nào, có lẽ là tay chân của Nam Cung Như phái đến đây. Tim Tô Lưu Cảnh không ngừng run rẩy, cơ hội chạy đi cơ hồ chỉ là số lẻ.

Đám người Nam Cung Như không phát hiện ra Tô Lưu Cảnh đã tỉnh, dường như đang thảo luận vấn đề gì đó cực kỳ quan trọng.

Sofia: "Cô nói xem, Hình Hạo Xuyên thật sẽ đến chăng?".

"Hừ!", Nam Cung Như lên tiếng: "Anh ấy nhất định sẽ tới, vì đây là hai người này mà anh ấy quan tâm nhất, một là vị hôn thê, một là tình nhân đã vượt qua kỳ hạn một tháng đã lâu, vì thế anh ấy nhất định sẽ tới! Về phần tới để cứu người nào, vậy thì phải để xem trong lòng anh ấy ai là người quan trọng hơn!". Giọng nói của Nam Cung Như thậm chí còn tràn đầy vẻ hả hê.

"Ha ha, Nam Cung tiểu thư quả nhiên cao minh, vào đúng ngày Hình Hạo Xuyên đính hôn, thế nhưng lại không có nữ chính, vở kịch này quả thật vui khỏi nói!". Sofia vẫn phẫn hận không dứt. Hai người phụ nữ này trong lòng đều tràn đầy thù hận, vì thế ngàn vạn lần đừng động vào bọn họ, khi bọn họ bị bức đến điểm cực hạn, họ sẽ trở nên điên cuồng! Điên cuồng đến mức vượt xa sự tưởng tượng của mọi người!

"Con bé kia tỉnh rồi!", tên tài xế hung ác lên tiếng.

Nam Cung Như cười lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Tô Lưu Cảnh, cúi người xuống, nhéo cằm của cô nói: "Ơ, đã tỉnh rồi hả? Chúng ta cũng coi như là bạn bè cũ, sao tỉnh lại mà không nói tiếng nào thế?".

Tô Lưu Cảnh bị cưỡng bách ngẩng đầu lên, muốn giãy giụa, nhưng toàn thân lại không có bất kỳ hơi sức nào.

"Nói chuyện đi! Muốn giả chết sao hả!", Nam Cung Như quát lên.

"Nam Cung Như...... tại sao cô lại muốn làm như vậy?" Tô Lưu Cảnh khó khăn hỏi.

Nam Cung Như trừng mắt, kinh ngạc hỏi lại: "Mày còn hỏi tao tại sao sao? Mày lại còn hỏi tao nguyên nhân sao lại làm vậy hả?"

"Mày nói xem, tao yêu anh ấy như vậy, nhưng tại sao anh ấy lại đối xử tuyệt tình với tao như thế? Tại sao?". Nam Cung Như tiến tới gần Tô Lưu Cảnh, trên mặt thậm chí còn có một tia mê mang: "Tao yêu anh ấy như thế, tao có thể dâng hiến tất cả cho anh ấy, nhưng tại sao ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn tôi một cái?".

Toàn thân Tô Lưu Cảnh run lên, Nam Cung Như quá đáng sợ, dường như cô ta đã bị điên mất rồi.

Nam Cung Như chợt cười lên thê thảm: "Mày biết không? Tuần trước, anh ấy đã thu mua tập đoàn Nam Cung rồi, hiện tại, gia tộc chúng tao hoàn toàn trắng tay rồi!"

Cô ta buông Tô Lưu Cảnh ra, sau đó lui từng bước, từng bước về phía sau, trên mặt tràn đầy mê luyến với Hình Hạo Xuyên: "Thật ra thì, chỉ cần anh ấy muốn, những thứ này, tao đều có thể đưa cho anh ấy vô điều kiện, chỉ cần anh ấy yêu tao...... nhưng...", vẻ mặt Nam Cung Như đột nhiên trở nên điên cuồng, cô ta cầm cái gì đó trên trên bàn gỗ bên cạnh, dùng sức điên cuồng đập xuống đất: "Anh ấy không yêu tao! Không yêu tao! Không yêu tao!".

Nam Cung Như cầm bình thủy tinh vừa bể tan tành, chất vấn: "Anh ấy không yêu tao, thậm chí còn muốn đính hôn với người khác, tại sao chứ?! Những việc tao làm vì anh ấy còn chưa đủ nhiều sao?!"

Sau đó bàn tay mảnh mai kia, liền nắm chặt mảnh kính vỡ, mảnh vụn bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Thế nhưng cô ta lại không có phản ứng chút nào, tiếp tục nói: "Hôm nay anh ấy muốn đính hôn, nhưng không thể được... Anh ấy chỉ thuộc về tao, không thể đính hôn, mày nói xem, nếu như anh ấy không có vị hôn thê, vậy có phải chuyện không thành được rồi?". Khóe miệng của cô ta thậm chí còn nở nụ cười đầy quỷ quái.

Giọng điệu như vậy, lại nói ra dưới tình trạng này, quả thật làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

"Cô điên rồi!", Tô Lưu Cảnh thở dốc vì kinh ngạc, nói.

Nam Cung Như âm trầm cười cười, dáng vẻ so với trước kia còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, cô ta cầm mảnh kính vỡ chậm rãi đi về phía Tiếu Như Nghê vẫn còn đang hôn mê, vươn tay nhấc lên, sau đó chậm rãi đưa đến gần gương mặt của cô ấy, rồi quay ra hỏi Tô Lưu Cảnh: "Nó không phải là tình địch của mày hay sao? Cho nên mày cũng giống như tao, rất hận tiện nhân này, có đúng hay không? Đã như vậy, chúng ta hãy hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp kia đi? Như vậy, anh Hình chắc chắn sẽ không cưới nó được nữa rồi".

Vẻ mặt cô ta mê mang, giống như một đứa trẻ vô tội, lại như đang bắt con kiến, đang suy tư như thế nào để xé nát, sau đó nghiền chết con mồi. Cô ta điên rồi, Tô Lưu Cảnh lập tức khẳng định, cô ta đã hoàn toàn điên rồi!

Tô Lưu Cảnh nhìn mảnh kính vỡ sắp vạch trên mặt Tiếu Như Nghê, theo bản năng liền gào thét, ngăn cản lại: "Không! Cô không thể làm thế!".

"Không thể? Tại sao không thể?", Nam Cung Như ngừng động tác lại, sắc mặt âm trầm hỏi.

Mặc dù không thích Tiếu Như Nghê, nhưng giờ phút này cô ta đang nhếch nhác nằm trên mặt đất, cô cũng không hề muốn bỏ đá xuống giếng, hơn nữa bọn họ hiện tại đều cùng là châu chấu trên một sợi dây.

Tô Lưu Cảnh dùng sức bấm vào lòng bàn tay, để cho bản thân mình giữ vững trấn định, nói tiếp: "Cô mà làm cô ấy bị thương, tiên sinh sẽ không bỏ qua cho cô đâu...."

Nam Cung Như nghe thấy thế lại giống như đang nghe được chuyện cười, điên cuồng cười rộ lên: "Tha cho tao? Mày biết không? Hiện tại tao cái gì cũng không sợ rồi! Cái gì tao cũng không còn, thì còn có cái gì phải sợ nữa đây!". Nói xong, liền cầm mảnh kính vỡ dùng sức vạch lên mặt Tiếu Như Nghê.

"Đừng mà!", Tô Lưu Cảnh cố ngăn lại, nhưng Nam Cung Như hiện đang điên cuồng, sao có thể nghe lọt tai, lại càng thêm dùng sức, máu tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Nam Cung Như còn phẫn hận nghiến răng mắng: "Dám giành Hình với tao sao, tiện nhân! Hình là của tao, là của tao!". Tình cảnh kia quả thật làm người ta nổi hết da gà.

Nỗi đau đớn này thật sự quá đáng sợ, Tiếu Như Nghê khổ sở tỉnh lại, cảm thấy mình trên mặt mình đang xảy ra biến hóa, hoảng sợ hét ầm lên. Nhưng Nam Cung Như thật giống như đang uống phải thuốc kích thích, ác độc nói: "Nhìn xem xem có đẹp hay không? Tiếu Như Nghê, không ngờ đi, mày trăm phương ngàn kế hãm hại tao, thì cũng phải nghĩ đến ngày gặp báo ứng như thế này! Ha ha......"

"Buông tôi ra! Đừng mà... Đừng mà!", Tiếu Như Nghê hoảng sợ thét to, gương mặt xinh đẹp, bị vạch một đường thật dài, nhìn thấy mà ghê.

Đúng vào lúc này, một người đàn ông mặt sẹo, hùng hổ chạy vào nói: "Nam Cung tiểu thư, Tổng giám đốc Hình tới rồi!".

*****

"Nam Cung tiểu thư, Tổng giám đốc Hình đã tới!", một tên mặt sẹo hùng hổ chạy tới nói.

Lúc này Nam Cung Như mới dừng động tác trên tay lại, đứng lên, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rất vui vẻ cười nói: "Tốt quá, anh Hình tới rồi, tôi đi gặp anh ấy đã!".

Tiếu Như Nghê bị ném xuống đất, cả người cũng mệt lả, vết cắt trên mặt quả thực rất sâu, máu từ miệng vết thương chảy ra, loang ra nửa gương mặt, sắc máu đỏ tươi in trên làn da trắng nõn, trông thật đáng sợ, Tô Lưu Cảnh chỉ dám thở hốc vì kinh ngạc.

"Hai con bé này xử lý thế nào?", một tên bặm trợn không chút thương tiếc nắm lấy tóc Tô Lưu Cảnh, hỏi.

Nam Cung Như hả hê liếc họ một cái, cười nói: "Đem họ theo, cùng đi gặp anh Hình với tôi!".

Tô Lưu Cảnh hoảng sợ lui về phía sau, nhưng sao có thể địch lại được với những tên đàn ông thô bạo kia, tóc bị hung hăng giật ngược, chẳng khác nào một món hàng bị kéo đi ra ngoài, đầu gối nặng nề va vào cái ghế bên cạnh, đau đớn lập tức xâm nhập toàn thân, ngay cả bàn chân cũng trở nên tê dại.

Tiếu Như Nghê lại càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, những giọt máu đỏ tươi giống như mực vẩy lên chiếc váy trắng tinh, như một đóa mẫu đơn tơi tả xơ xác, hô hấp khó khăn, hít vào thì nhiều mà thở ra lại không bao nhiêu, thân thể cuộn chặt lại yên lặng khóc, chẳng khác nào thiên nga sắp gặp tử thần, đã mất hết vẻ kiêu ngạo xinh đẹp vốn có.

"Đừng có giả chết với tao! Đồ đàn bà thối tha!". Gã thủ vệ bặm trợn nhổ một bãi đờm lên đất, sau đó nhấc tay Tiếu Như Nghê lên, kéo cô ta đi theo sau lưng Nam Cung Như cùng nhau đi ra.

Vừa bước ra khỏi kho hàng, ánh mặt trời chói chang lập tức chiếu vào mắt, cả người cũng ngập trong nắng vàng rực rỡ, Tô Lưu Cảnh chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời lại ấm áp như bây giờ, nhịn không được muốn bật khóc.

Cách đó không xa, Hình Hạo Xuyên mang theo Lưu Thừa, sau lưng là một đội hộ vệ hùng hậu, sắc mặt chưa từng nặng nề như lúc này, đúng vậy, anh đã nổi sát khí, loại sát khí này âm u đến kinh người, chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia, cho dù là ai cũng phải sợ hãi đến phát run.

Vốn mang quyết tâm đến báo thù, vừa nhìn vào ánh mắt âm trầm như băng hàn kia Sofia cũng không kìm được sợ hãi, phải lui về sau một bước. Anh đang nổi giận, giống như sư tử giận dữ, bất kỳ ai chạm vào, cũng sẽ không được chết tử tế!

Tuy nhiên, trong số đó không bao gồm Nam Cung Như hiện tại đang điên cuống, ả vui mừng chạy lên trước, nói: "Anh Hình, anh đến gặp em sao? Thực vui quá!".

Lúc này, Hình Hạo Xuyên nào còn có tâm tình gì để đối đáp tử tế với cô ta, gầm nhẹ một tiếng nói: "Thả người ra cho tôi!".

Vốn nghe được tin, gia tộc Nam Cung không muốn gia sản bị lụi bại chỉ trong một buổi sáng, nên đã liều lĩnh muốn trả thù, cá chết thì lưới rách, cho nên anh không thể không tạm thời rời đi xử lý chuyện này, thật không ngờ một Nam Cung Như anh không bao giờ để vào mắt, thế nhưng lại thừa dịp này, bắt cóc cả Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê đi, đây quả thực do anh quá lơ là sơ suất!

Nam Cung Như giả vờ vô tội, hai mắt tròn xoe mở to, sau đó trưng vẻ mặt ngây thơ nói: "Anh Hình, anh muốn nói đến cô ta sao?"

Nói xong liền chỉ vào Tiếu Như Nghê ở sau lưng mình vừa được đưa tới, hình ảnh kia đập vào mắt khiến tất cả mọi người không nhịn được cùng hít sâu vào một hơi.

*****

Nhìn Tiếu Như Nghê phía sau bị mang tới, tất cả mọi người không ngừng được hít vào một hơi.

Gương mặt đó là như thế nào??!

Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp như hoa, mà giờ lại hằn lên một vết cắt thật sâu, chắc phải dài đến bốn centimét, máu từ miệng vết thương liên tục chảy ra không ngừng, tía tách rơi xuống dưới cổ. Máu cũ dần dần đọng lại, ngưng kết ở trên mặt của cô ta, nhìn thấy mà ghê. Còn cô ta vẫn đang nhỏ giọng nức nở, nước mắt trong suốt theo hốc mắt chảy xuống, hòa vào vết máu kia, tạo nên hỗn hợp khó nói nên lời, quả thật làm cho người ta khiếp sợ!

Người này, thật sự là Tiếu Như Nghê mỹ lệ, dịu dàng đó sao?

Con ngươi Hình Hạo Xuyên trong khoảnh khắc nhìn thấy tình trạng thê thảm kia của Tiếu Như Nghê liền âm trầm trừng lên, cả người phát tán ra hơi thở lạnh lẽo, chẳng khác nào Ma vương tới từ địa ngục.

Nam Cung Như dường như đang đắm chìm trong trò chơi, tương đối hài lòng trước biểu hiện của mọi người, cười ngọt ngào nói: "Anh Hình, quà tặng đính hôn của em, anh có thích không?"

Giọng điệu ngây thơ như vậy, với hình ảnh đáng sợ như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Nam Cung Như đã điên rồi, điên thật rồi, không chỉ là dám động đến giới hạn của Hình Hạo Xuyên, hành động càng ngày càng thêm điên cuồng, xem mạng người chẳng khác nào con rối cả.

Tiếu Như Nghê còn đang nức nở, cả người suy yếu co quắp, kêu: "Hình, cứu em, Hình...... Cứu em......", chật vật như vậy, làm gì còn có nửa phần tư thái ưu nhã lúc trước?

Nam Cung Như cười hì hì nói: "Anh Hình, anh nhìn cho kỹ đi, hì hì. Màu máu đỏ tươi, làn da trắng trắng, còn cả chiếc váy trắng muốt này nữa......"

Nam Cung Như nói xong, đột nhiên đổi sắc mặt, kéo Tiếu Như Nghê tới nói: "Mày lại dám mặc đồ màu trắng! Sao mày lại mặc đồ màu trắng chứ, màu trắng này chỉ có tao mới có thể mặc! Chỉ có thể do tao mặc vì anh Hình mà thôi!".

Tiếu nếu nghê bị đau khẽ ngâm, đôi môi một hồi trắng bệch, cả người cũng suy yếu xuống, vốn là nàng thì có bệnh nặng, hiện nay lại bị như vậy giày vò, dần dần có hôn mê khuynh hướng.

Hình Hạo Xuyên nhìn cô ta, sắc mặt trầm đến đáng sợ, lên tiếng cảnh cáo: "Nam Cung Như, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Thả bọn họ tới đây, nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà Nam Cung, hoàn toàn cửa nát nhà tan!"

Anh cũng không hề nói đùa, hoàn toàn không, ánh mắt âm trầm đen nhánh, không có bất cứ tia đùa giỡn nào, anh đã thật sự, động sát tâm!

Nam Cung Như lại trưng ra vẻ mặt của cô gái nhỏ ngây thơ, nói: "Anh Hình, anh không thích món quà đính hôn này sao? Vậy em sẽ đổi cái khác cho anh". Nói xong liền sai người dẫn Tô Lưu Cảnh tới.

"Anh Hình, anh rất thích cô ta có đúng hay không?", Nam Cung Như dùng sức kéo Tô Lưu Cảnh đến trước mặt, sau đó cong khóe môi lên, nói tiếp: "Vậy em cũng sẽ khiến cho mặt cô ta nở hoa, làm lễ vật tặng cho anh!"

Hình Hạo Xuyên ngày càng một thâm sâu, hét lớn: "Cô dám!"

Nam Cung Như chớp chớp mắt nói: "Vì sao em lại không dám chứ? Anh Hình, hiện tại thật sự em chẳng còn gì cả, gia tộc đã bị anh phá hủy, cuộc đời của em cũng bị hai tiện nhân này hủy diệt, anh Hình, anh nói đi, em còn có cái gì mà không dám đây?" Nói xong, liền điên cuồng cười rộ lên.

Sau đó, không hề chần chứ rút con dao găm bên hông của tên thuộc hạ bên cạnh, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng vươn đến trên mặt Tô Lưu Cảnh.

*****

Ánh dao sắc lạnh lóe lên, hung hăng lao đến trước mặt Tô Lưu Cảnh.

Mắt thấy lưỡi đao chuẩn bị đâm tới, Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi!

"Nam Cung Như, cô dám!!!", Hình Hạo Xuyên hét lớn một tiếng, lòng bàn tay bóp chặt đến vỡ ra.

Nhưng trong tích tắc lưỡi đao sắp vạch lên mặt Tô Lưu Cảnh, thì Nam Cung Như lại đột nhiên dừng lại.

Nam Cung Như dường như rất vui vẻ, nhẹ nhàng vẽ lên trên mặt cô vài đường, khoảng cách thật gần, cơ hồ chưa đến một millimet, khoảng cách như thế khiến cho người ta sinh ra cảm giác như mặt bị vạch ra đến nơi. Cô ta nhếch miệng, hạ thấp giọng nói: "Mày sợ sao? Sợ thì mau cầu xin tha thứ đi, tao thật muốn xem bộ dạng sợ hãi, xin tha của mày đấy, mau cầu xin tao đi, chỉ cần mày quỳ xuống xin tha, tao lập tức sẽ bỏ qua cho mày, sao, thấy thế nào?"

Tim của Tô Lưu Cảnh bấn loạn, đập liên hồi, cố gắng áp chế sợ hãi nhưng lại không thể đè nén được, cơ hồ sắp nhảy ra lồng ngực, nhưng cô biết, mình không thể cúi đầu, không thể!

"Nam Cung Như, cô mơ đi!", Tô Lưu Cảnh lên tiếng như chém đinh chặt sắt.

Ánh mắt Nam Cung Như khẽ run lên, ác độc nói: "Vốn dĩ một nhân tình nhỏ bé như mày tao sẽ không bắt làm gì, nhưng tại sao mày cứ luôn trưng ra vẻ mặt thanh thuần kia, chỉ một tiện nhân nghèo hèn, nhưng lại cứ thích biểu hiện như vậy! Mày xem, hiện tại với dáng vẻ này, người ta nhìn vào, thật sự rất muốn bóp chết mày!"

Tay Nam Cung Như dùng sức bóp cổ Tô Lưu Cảnh, dùng hết sức lực như muốn bóp chết người trước mặt mình.

Tô Lưu Cảnh bị đau cắn chặt răng, nhưng đau đớn không ngừng xông tới, cổ bị bóp chặt, không có bất kỳ biện pháp nào để hô hấp, chỉ cảm thấy máu không ngừng xông lên đại não, dần dần xụi lơ.

"Hình...... Hình......", trong vô thức, cô nhẹ nhàng nỉ non gọi cái tên đó, theo bản năng cầu cứu anh, giống như anh chính là chiếc bè gỗ duy nhất trên thế giới này, chỉ cần túm được là có thể được giải thoát.

Nam Cung Như cười gằn, ra sức bóp chặt cổ, chỉ còn kém một chút xíu, còn kém một chút xíu nữa là có thể bóp chết cô rồi!

Đúng vào lúc này, chung quanh chợt vang lên mấy tiếng kêu rên, nhanh như chớp, không biết từ lúc nào, nhóm hộ vệ mai phục chung quanh đột nhiên khởi thế tiến công, động tác vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa gọn gàng ngoài dự đoán của mọi người, đám hắc bang ô hợp kia sao có thể so sánh được.

Nam Cung Như nhìn đám thủ hạ, từng người một đều bị hộ vệ của Hình Hạo Xuyên bắt được, kinh ngạc ngẩng đầu lên, tay thuận thế thả xuống, cả người Tô Lưu Cảnh không có điểm tựa cứ thế mà ngã vật ra, nỗ lực hít thở không khí trong lành.

Hình Hạo Xuyên nhìn một màn kia, nắm đấm cơ hồ bóp vỡ, mới vừa rồi anh cẫn một mực nhịn, một mực nhịn, chính là chờ đến thời khắc này!

Mắt thấy những hộ vệ kia từ từ đi về phía mình, Nam Cung Như hốt hoảng, móc từ trong ngực ra một khẩu súng màu đen chỉ vào Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê, rồi lại chỉ vào những người hộ vệ kia, rống lên: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Nếu còn bước tới nữa, tao liền giết chết họ!"

Hình Hạo Xuyên âm trầm đáp: "Nam Cung Như, ba và anh của cô đều nằm trong tay tôi, cô mà dám động đến một sợi tóc của họ nữa, tôi sẽ khiến cho hai người kia cùng chôn theo!".

Nam Cung Như run run giơ súng, nhẹ giọng, uất ức chảy nước mắt nói: "Anh Hình, em thích anh như vậy, từ rất lâu trước đây đã thích anh rồi, mà anh tại sao lại không thích em chứ? Từ mười năm trước em đã thích anh, so với bất cứ kẻ nào đều sớm hơn, anh phải là của em, tại sao lại bị bọn họ cướp mất!"

Hình Hạo Xuyên nhíu chặt mày, bây giờ Nam Cung Như quả thật đã điên rồi, ngay cả người nhà của mình đều không để ý, chuyện gì cô ta cũng có thể làm ra được, cho nên không thể kích thích cô ta nữa, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Anh từ từ, thận trọng bước tới, cố gắng đến gần.

Nhưng Nam Cung Như đã rất nhanh phát hiện ra, giơ súng lên, thét to: "Đừng tới đây! Tới nữa, em sẽ giết nó! Hoặc là nó!". Cô ta giơ súng, không ngừng chỉ lên đầu Tiếu Như Nghê cùng Tô Lưu Cảnh, chỉ cần sơ ý một chút, viên đạn sẽ hung hăng xuyên qua đầu của một người trong số họ.

Hình Hạo Xuyên dừng lại, nhìn khẩu súng kia, hít một hơi nói: "Tóm lại, rốt cuộc cô muốn thế nào!". Từng chữ từng chữ giống như được nặn từ trong kẽ răng nặn ra.

Nam Cung Như lau sạch nước mắt, chợt nhớ tới cái gì, liền hăng hái nói: "Anh Hình, chúng ta chơi một trò chơi, có được không? Bên này có hai người, em sẽ cho anh một cơ hội, anh có thể lựa chọn mang một người trong đó đi, còn một người khác, sẽ bị em giết chết, anh thấy thế nào?"

Lời nói tàn nhẫn như vậy, lại dùng ngữ điệu vui sướng nói ra, ngay cả đám người Lưu Thừa vốn luôn trầm ổn cũng không nhịn được mà kinh hô: "Cô ta điên rồi!". Đây nào phải là trò chơi, đây rõ ràng là mưu sát!

Hai chỉ được chọn một, mặc dù có thể cứu một, nhưng còn người còn lại sẽ phải tử vong, đó là chuyện tàn nhẫn cỡ nào, lại không quản ai có thể sống sót, người lưu lại nhất định đeo trên lưng một tính mạng cả đời, nếu thế thì so với tử vong còn nặng nề hơn. Đây quả thực quá độc ác!

Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên lập tức căng cứng, trong mắt sóng dữ cuồn cuộn tuôn trào, cơ hồ muốn băm vằm Nam Cung Như thành trăm mảnh. Nhưng giờ phút này anh lại không có biện pháp nào. Ai có thể nghĩ tới, đường đường một Tổng giám đốc của Hình thị, thế nhưng lại đi tới tình cảnh như thế này!

Nam Cung Như cười hì hì nói: "Anh Hình, anh không nói chính là đồng ý rồi nhé, em cho anh mười giây, anh cứ suy tính kỹ đi, là Tô Lưu Cảnh, hay là vị hôn thê Tiếu Như Nghê? Hai người chỉ có thể chọn một thôi!".

Hình Hạo Xuyên trầm trầm nhìn cô ta, trước mắt là một mảnh u tối, như tu la đến từ địa ngục.

Tiếu Như Nghê yếu đuối mở mắt, khóc thầm cầu khẩn nói: "Hình, cứu em...... Cứu em......". Sắc mặt cô ta tái nhợt, gắt gao ôm lấy dạ dày, giống như đã bị phát bệnh rồi.

Mà Tô Lưu Cảnh, cũng đang nhìn chằm chằm Hình Hạo Xuyên, gắt gao cắn môi dưới, cái gì cũng không nói, nhưng trong đôi mắt trong suốt kia, phảng phất tâm tình khó nói. Kể cả rơi vào tình thế này, cô cũng không muốn làm khó anh. Bởi vì cô biết, nếu như Hình Hạo Xuyên cứu mình, thì cả đời này cô đều phải sống trong nỗi ám ảnh mang tên Tiếu Như Nghê, còn nếu cứu Tiếu Như Nghê...... Tô Lưu Cảnh thầm cười khổ, vậy cứ xem như dùng tính mạng của cô để trả cho món nợ mà cha cô đã thiếu bọn họ, yêu hận một đời từ đây cũng sẽ chấm hết......

*****

Một giây, rồi lại một giây, thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm đến như vậy, giống như bị phân cắt thành nhiều phân đoạn nhỏ, mỗi một phân đoạn nào cũng làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Hình Hạo Xuyên cũng chưa bao giờ thống hận thời gian như lúc này.

"Anh Hình, còn năm giây thôi đấy!". Nam Cung Như cười nói, khẩu súng trong tay chẳng khác nào với súng bắn nước mà mấy đứa bé vẫn thường hay chơi, một lát chỉ vào đầu Tiếu Như Nghê trên đầu, lát lại chỉ vào Tô Lưu Cảnh: "Cứu đứa kia, thì đứa này sẽ chết, cứu đứa này, thì đứa kia sẽ chết. Anh Hình, dễ chơi hay không?"

Nếu như hiện tại có một khẩu súng trong tay, Hình Hạo Xuyên sẽ không tiếc mà lập tức bắn chết ả điên trước mắt! Nhưng mà, không thể, bởi vì chỉ cần hơi có sai lầm, thì người bị thương tổn sẽ là Nhược Nhược cùng với Lưu Cảnh!

Tiếu Như Nghê dường như đã thật sự phát bệnh, cả người cũng xụi lơ trên mặt đất, cuộn thành một đoàn, vết thương trên mặt khiến cho cô ta càng tăng thêm phần đáng thương, trong miệng không ngừng rên rỉ: "Cứu em...... Cứu em.... .". Thật giống như không chống đỡ nổi nữa, cần phải khẩn cấp chữa trị, nhưng dưới tình huống như thế, quả thật chính là chờ chết.

Nam Cung Như thưởng thức lẫn trông chừng dáng vẻ khổ sở, hung hăng giẫm lên mu bàn tay của cô ta nói: "Chậc chậc, Tiếu đại mỹ nhân của chúng ta, làm sao lại biến thành bộ dạng này chứ, lúc cô hãm hại tôi, sao lại không nghĩ tới có một ngày sẽ rơi vào tay tôi thế ngày!"

Hãm hại? Cái từ này đã gợi lên không ít nghi ngờ, nhưng dưới tình huống khẩn cấp như thế này, cũng không có bao nhiêu người chú ý.

Nam Cung Như dường như không còn muốn sống nữa, chí ít cũng không hề sợ hãi sát khí từ trên người Hình Hạo Xuyên đang bắn ra bốn phía: "Chuẩn bị đếm ngược nhé, năm —— bốn ——"

"Ba ——"

"Anh Hình, chỉ còn có hai giây cuối cùng thôi, nếu anh không ra quyết định thì cả hai người này đều sẽ phải chết". Nam Cung Như giương súng lên, chuẩn bị tư thế ngắm bắn, sau đó hả hê cười.

"Hai ——" kèm theo một tiếng này, súng trong tay Nam Cung Như cũng rung lên, tất cả mọi người đều ngừng thở: "Một......"

Hình Hạo Xuyên liền hét lớn: "Tôi chọn Tiếu Như Nghê ——!", mu bàn tay của anh nổi đầy gân xanh, đủ để nhìn ra nội tâm đang giãy giụa lúc này.

Mà tim của Tô Lưu Cảnh cũng hoàn toàn chìm đến đáy cốc, cô chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân không thể đè nén run rẩy, lạnh căm, cả người cũng đắm chìm trong tuyệt vọng vô biên. Nháy mắt, tâm liền như tro tàn.

Đến cuối cùng, người anh lựa chọn vẫn là Tiếu Như Nghê.

Đúng vậy, nếu như là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy, Tiếu Như Nghê phát bệnh rồi, phải cấp cứu ngay, cô cũng có thể hiểu được điều này, cũng nên hiểu, mà bản thân cô cũng xem như chấm hết...... Coi như chấm hết......

Tay Nam Cung Như đặt trên cò súng đột nhiên khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Hình Hạo Xuyên: "Anh chọn ả ta? Anh thế nhưng lại chọn ả?". Trên mặt cô ta lộ ra vẻ mờ mịt: "Bởi vì ả là vị hôn thê của anh sao?"

Hình Hạo Xuyên mím môi cũng không nói lời nào, chân mày nhíu lại thật sâu nhìn vào Tô Lưu Cảnh, thật xin lỗi, dù thế nào đi nữa cũng đừng buông xuôi, tôi nhất định sẽ cứu em! Vừa dùng ánh mắt ra dấu cho những người hộ vệ kia, vừa cẩn thận đến gần Nam Cung Như.

Nam Cung Như nhìn vào mặt Tiếu Như Nghê, mờ mịt nói: "Anh Hình, ả ta hiện tại xấu như vậy, xấu đến như vậy, tại sao anh còn chọn ả chứ?"

Không đợi Hình Hạo Xuyên trả lời, Nam Cung Như liền tự hỏi tự đáp: "Điều này khiến cho em càng muốn giết chết ả! Chỉ cần em giết chết người trong tâm anh, vậy thì anh cũng chỉ có thể thuộc về một mình em! Ha ha...... Đúng vậy, chính là như vậy, chính là như vậy!".

Nói xong, ánh mắt nổi lên sát khí mãnh liệt, ngón tay từ từ dùng sức giữ chặt.

Tiếu Như Nghê sợ hãi mở to hai mắt, trong miệng phát ra hơi thở yếu ớt: "Đừng mà...... Hình, anh Hàn Dư, cứu em...... Cứu em......"

Tô Lưu Cảnh từ nãy tới giờ vẫn trầm mặc bất động, chợt mãnh lực nhảy dựng lên, dùng thân thể của mình vọt tới chỗ của Nam Cung Như.

Nam Cung như vội vàng không kịp chuẩn bị mãnh liệt va chạm, súng trong tay cũng trợt ra, ả ta hốt hoảng bóp cò, đạn lệch khỏi quỹ đạo, thế nhưng lại bắn thẳng về phía Tô Lưu Cảnh.

Con ngươi Hình Hạo Xuyên bỗng dưng trợn to, quát um lên: "Không được ——!!!"

Lúc viên đạn bắn về hướng mình, Tô Lưu Cảnh ngược lại không hề sợ hãi, toàn thân chỉ trào lên cảm giác sảng khoái vì sắp được giải thoát. Cô quay đầu, nhìn về phía Hình Hạo Xuyên chạy như bay đến, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên: nếu như người anh chọn chính là Tiếu Như Nghê, thì em sẽ trả về cho anh một Tiếu Như Nghê hoàn chỉnh, từ bây giờ, hai chúng ta không ai mắc nợ ai nữa.

Nhưng không hiểu sao, nước mắt lại bất giác từ hốc mắt trợt xuống.

Vậy mà viên đạn xuyên tâm như mong đợi lại không đến, trong nháy mắt ngắn ngủi đó, một bóng đen chợt nhào tới, đẩy ngã cô xuống.

Bên tai, vang lên âm thanh rất nhỏ, tiếng đạn bắn vào da thịt kia... Gần như xé gió mà đến, ngay sau đó là một tiếng kêu rên đè nén, nửa giây sau, Tô Lưu Cảnh mới phản ứng được âm thanh đó được phát ra từ cổ họng mình, bả vai chợt đau đớn mãnh liệt, ngay sau đó liền nóng hừng hực, máu trào ra, giống như một dòng suối nhỏ, tựa hồ có thể nghe được rõ ràng. Nhưng, cuối cùng lại không trúng vào tim, quả là vạn hạnh trong bất hạnh.

"Nghiêm...... Anh Nghiêm?, Tô Lưu Cảnh khẽ gọi người vừa kéo mình từ Quỷ Môn quan trở về.

Sắc mặt Nghiêm Hàn Dư cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng dùng lực giữ chặt miệng vết thương, phòng ngừa máu chảy ra nhiều: "Đừng nói chuyện, em đang bị thương! Thật xin lỗi, anh đã tới muộn".

Tô Lưu Cảnh mỉm cười đáp lại: "Cám ơn anh......"

"Lưu Cảnh!", trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lưu Cảnh trúng đạn, tim của Hình Hạo Xuyên như muốn ngừng đập, nếu như có thể, anh tình nguyện thay thế cô nhận lấy phát súng kia. Anh sải bước chạy như bay đến, muốn cướp Tô Lưu Cảnh vào trong ngực mình.

Tuy nhiên lại bị Nghiêm Hàn Dư đấm cho một quyền. Từ trước tới nay cũng chưa từng thấy anh tức giận như thế bao giờ. Nghiêm Hàn Dư nhanh chóng ôm lấy Tô Lưu Cảnh, sau đó nhìn chằm chằm Hình Hạo Xuyên nói: "Từ nay về sau, Lưu Cảnh là trách nhiệm của tôi, mà Như Nghê, là trách nhiệm của anh!". Sau đó sải bước ôm Tô Lưu Cảnh lên một chiếc xe, nhanh chóng lái về phía bệnh viện.

Hình Hạo Xuyên bị đánh một quyền, rõ ràng có thể né tránh, thế nhưng anh lại không làm gì cả. Theo bản năng, đã xem nó như trừng phạt mà bản thân đáng phải nhận.

Mà bên kia.

"A ——! Buông tao ra!!!", sau khi Nam Cung Như bắn ra phát súng kia, đám hộ vệ nhân cơ hội nhanh chóng nhào tới, chế ngự lấy cô ta, Nam Cung Như bị áp lên trên đất, không thể động đậy: "Buông tao ra! Tao muốn giết nó! Giết chết nó!".

Hình Hạo Xuyên trầm mặc xoay người, liếc Nam Cung Như một cái, sau đó liền ra lệnh: "Xử lý cô ta cho tốt, một chút dấu vết không được lưu lại!". Mà lúc này, Lưu Thừa cũng đã đi trước một bước đưa Tiếu Như Nghê vốn đang bất tỉnh đến bệnh viện.

Nam Cung Như thê thảm hét rầm lên: "Anh Hình, đừng, đừng đi mà! Em yêu anh! Đừng đối xử với em như vậy!!!"

Nhưng là xe đã lái vọt đi, không có bất kỳ lưu luyến nào.

Ngồi ở trong xe, sắc mặt Hình Hạo Xuyên tái xanh, vung nắm đấm lên, hung hăng nện trên cửa kính, chỉ nghe thấy âm thanh trầm muộn, sau đó là một vòi máu vẩy ra, cả tấm kính cũng bị đấm vỡ, mảnh vụn rơi ra khắp chung quanh, giống như nỗi bi thương trong lòng tan mãi không hết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)