Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 020

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 020
Đi gặp mẹ Hình
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Lưu Cảnh là bị những tia nắng chói chang đánh thức, xoa xoa mái tóc rối bù cùng với ánh mắt mờ mịt, lúc này mới phát hiện ra tối hôm qua bất tri bất giác khóc ngủ thiếp đi.

Cửa bị gõ vang theo tiết tấu, một nữ hầu gái không biểu cảm gì đi tới nói: "Tô tiểu thư, tiên sinh mời cô nhanh chóng xuống lầu."

"À...vâng..." Tô Lưu Cảnh nhẹ giọng trả lời.

Tô Lưu Cảnh soi mình trong gương, mặt mũi nhếch nhác, quần áo xộc xệch, nhẹ nhàng nghiến hai mắt lại, vuốt vuốt mái tóc dài, chân không bước xuống giường.

Lúc xuống lầu, Hình Hạo Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa kiểu cung đình của Anh xem tài liệu, trong tay là một ly cà phê thơm nồng, ưu nhã thưởng thức, Lưu Thừa vẫn còn đứng ở sau lưng anh như cũ, cung kính đem tài liệu theo thứ tự trình lên cho anh xem.

Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đi xuống, Hình Hạo Xuyên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi tiếp tục xem tài liệu của mình, tựa hồ như cả đêm trước thật chỉ là tưởng tượng của bản thân cô, tàn bạo, nổi giận, tắm rửa, gì gì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Tô Lưu Cảnh bức rức đứng đó, không biết phải làm gì, khoảng cách không gần không xa, cự ly càng thể hiện nội tâm bài xích của cô. Người đàn ông này hoàn mỹ được giống như một bá tước châu Âu cổ, nhưng mà sự tức giận của anh, cô vạn lần không dám thử lần nữa.

Rốt cuộc cũng chờ đến lúc anh xử lý xong phần tài liệu kia, mới dành ra một chút thời gian tới Tô Lưu Cảnh đang ngây ngô đứng ở nơi đó.

"Thím Bình, dẫn cô ấy đi xuống tân trang lại một chút." Giọng nói bình thản vô cùng giống như đối đãi với một vật phẩm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Vâng, thưa tiên sinh." Thím Bình cung kính đáp lại, sau đó đưa mắt quan sát chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà Tô Lưu Cảnh đang mặc trên người nói: "Tô tiểu thư, xin mời."

Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, lông mi thật dài vẫn nhìn xuống nên không nhìn rõ biểu tình của cô ra sao, sau đó theo thím Bình đi xuống, vì đã xoay người đi nên cũng không nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Hình Hạo Xuyên.

Giống như con rối bị người ta giựt dây, Tô Lưu Cảnh ngơ ngác mặc cho đám người cởi quần áo của mình ra, thay một bộ quần áo mới vào, tiếp theo là tóc, ngay cả ngón tay cũng đều không bỏ qua, khiến Tô Lưu Cảnh không khỏi hoài nghi, mình chẳng khác gì một con búp bê không có linh hồn.

Đợi đến lúc hoàn thành, Tô Lưu Cảnh nhìn thấy trong gương một cô gái xa lạ khoác trên người một bộ váy màu trăng phiêu dật mỹ lệ, trong lòng không có bất kỳ cảm khái nào mà lại trống rỗng đến đáng sợ, tựa hồ như thân xác thuộc về mình lại bị người khác cướp đi, cũng không còn giống như ngày trước nữa.

Trong phòng khách, Hình Hạo Xuyên đang cầm trong tay báo cáo của tháng trước, thỉnh thoảng hỏi thăm Lưu Thừa về sự thay đổi nhân sự quản lý gần đây của công ty, sau đó đưa ra mệnh lệnh, nói xong liền cầm cốc cà phê mạ vàng tinh mỹ, đưa lên miệng uống.

Mắt vô ý nhìn sang, trong chớp mắt bỗng nhiên mất hồn.

Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng chậm rãi đi về phía anh, giản dị mà thời thượng, lá sen dưới làn váy theo bước chân nhẹ nhàng tung bay, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng nõn, tản ra sáng bóng y hệt trân châu, đôi môi giống như cánh hoa anh đào quyến rũ mê người, lông mi thật giống như cánh bướm khẽ run, vô ý tiết lộ ra đôi mắt trong vắt như pha lê, tóc dài mượt giống như thác nước rũ xuống, trên cần cổ trắng muốt là sợi dây chuyền ngọc trai, càng làm nổi bật lên xương quai xanh mảnh khảnh của cô.

Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên quá mức nóng rực, cơ hồ muốn đem cả người cô từ thân thể đến trái tim hoàn toàn nhìn xuyên thấu, khiến tâm tình Tô Lưu Cảnh vốn đang thấp thỏm càng thêm lo lắng. Hàm răng trắng muốt cắn xuống môi dưới, ánh mắt rũ thật thấp tránh ánh nhìn của anh.

Ước chừng qua nửa phút Hình Hạo Xuyên mới ý thức được rằng mình đang mất hồn, tầm mắt cực kỳ nóng bỏng mới vừa rồi lập tức âm trầm xuống, bỏ tài liệu trong tay xuống, nói: "đi thay bộ váy này đi!"

Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, căn bản cũng không hiểu tại sao vẻ mặt của anh lại biến hóa nhanh đến như vậy. Đám thím Thẩm cũng đang nghĩ như thế.

"không nghe thấy sao? Nhanh đi đổi cái khác!" Hình Hạo Xuyên lớn tiếng nói.

"Vâng, vâng." Thím Bình vội lên tiếng trả lời.

Nhưng ngay khi Tô Lưu Cảnh vừa chuẩn bị rời đi, Hình Hạo Xuyên lại mở miệng nói: "Đợi đã." Lông mày tuấn dật không biết vì sao lại nhíu lên, chau sâu như vậy, sau đó không nhìn cô nữa, xoay người đi ra khỏi phòng khách nói: "Thôi, cứ như vậy đi. đi theo tôi." Trong giọng nói tựa hồ cất giấu cảm giác bị thất bại mà phức tạp.

Tô Lưu Cảnh thật sự không thể giải thích vì sao anh lại thay đổi thất thường như thế, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm kia, tất cả nghi vấn đều nuốt ngược trở lại, giống như búp bê vải nhu thuận mà vô lực đi theo bước chân của anh ra ngoài.

*****

Bên trong xe yên tĩnh đáng sợ, Hình Hạo Xuyên vắt chéo hai chân ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén hiện đang khép hờ, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, cho dù có như thế thì tư thái này vẫn rất cao quý ưu nhã không phải ai cũng có được phong thái như vậy.

Tô Lưu Cảnh không được tự nhiên ngồi ở trong góc, hận không co rút thành một chấm nhỏ để cách người đàn ông này xa một chút. Anh ta mang cô ra ngoài rốt cuộc là muốn đi đến chỗ nào?

Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không dám, đành phải ngồi yên lặng.

Từ cửa xe nhìn ra ngoài quang cảnh đẹp đẽ lần lượt thay đổi, tim của Tô Lưu Cảnh vô cùng mệt mỏi phập phồng theo những ánh sáng liền tục chớp lóe kia, đột nhiên qua tấm kính thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy anh mở mắt ra.

Hại Tô Lưu Cảnh lộp bộp giật mình.

Qua tấm kính kia, đôi mắt sắc giống như bảo thạch sáng chói mắt, cơ hồ có thể đốt cháy tâm hồn của người đối diện, lông mày tuấn dật nhíu lại, môi mỏng khẽ giương lên tựa hồ như đang suy tư điều gì, vẻ mặt như thế, khiến cô không có cách nào nhìn thấu được.

Ánh mắt của anh giống như đang nhìn cô, lại tựa hồ như không giống, có lẽ đang nhìn xuyên qua người cô tìm kiếm thứ gì đó. Mà cô, thì lại không hiểu.

Bốn mắt chạm vào nhau khiến cho cả hai người họ thoáng mất hồn, Hình Hạo Xuyên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ánh mắt thâm thúy trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng: "Lát nữa đi gặp mẹ của tôi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói chắc trong lòng cô cũng đã rõ ràng."

Giọng nói đầy cứng nhắc, không mang theo chút tình cảm nào, giống như đang xử nghiệp vụ của mình vậy, mà căn bản cũng không phải hướng về phía một người.

Mẹ của anh ta? Tô Lưu Cảnh nghe vậy liền cả kinh, anh ta mang cô đi gặp mẹ của mình để làm cái gì? Cô vốn chỉ là một tình nhân không phải sao? Tại sao muốn mang cô đến đó? Chuyện đưa con dâu đi gặp mẹ chồng sao có thể xảy ra được. Hình Hạo Xuyên đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?

Tô Lưu Cảnh mở miệng muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của Hình Hạo Xuyên rõ ràng không muốn nhiều lời, để cho lời vừa đến khóe môi, vẫn phải nuốt xuống, ngón tay khẩn trương túm lấy làn váy.

Hi vọng mẹ Hình là một người tốt, nếu không thì quả thật cô không còn đất để dung thân nữa rồi.

Hai người họ, mỗi người một tâm sự, không bao lâu xe liền dừng lại một khu biệt thự xây dựng theo phong cách nhà vườn Châu Âu.

Tài xế cung kính xuống xe mở cửa, mời bọn họ xuống xe.

"Thiếu gia, cậu đã về rồi, phu nhân đang phòng khách đợi cậu đấy." Một lão quản gia lâu năm cử chỉ thong dong ưu nhã tiến lên nghênh đón.

Hình Hạo Xuyên gật gật đầu đáp: "Ừ." Sau đó thẳng bước đi vào.

Tô Lưu Cảnh sửng sốt, vội đi theo, nhưng vì Hình Hạo Xuyên bước quá nhanh, nên cô đành phải túm váy rảo bước đi theo phía sau.

Khu nhà này của Hình gia rất lớn, khắp nơi đều trồng hoa, còn có sân cỏ trùng điệp, giống y như trang viên trong phim điện ảnh nước ngoài, phòng ốc cũng như vậy, đúng là chỉ những người chân chính có tiền mới có được sự hưởng thụ tốt nhất, ngay cả người hầu đều phảng phất kiêu ngạo không giống với nơi khác.

Dưới con mắt soi mói, tò mò quan sát của những người làm nơi đây, Tô Lưu Cảnh không được tự nhiên nhắm mắt, cúi đầu theo sát bước chân của Hình Hạo Xuyên, bọn họ đi qua một khoảng sân rộng rãi lúc này mới đi tới phòng khách của nhà chính.

Trong phòng khách, mẹ Hình nhìn đứa con trai cả tháng không thấy mặt đâu, giả vờ tức giận nói: "Hạo Xuyên, rốt cuộc con đã chịu trở lại gặp bà già này rồi hả?" Nhưng trên mặt vẫn thể hiện vẻ trìu mến, thương yêu. Mẹ Hình đã gần năm mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng cực tốt, ăn mặc lại cao quý, nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, chắc lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, các đường nét trên gương mặt vẫn còn rất sắc nét, duyên dáng.

Còn chưa kịp hỏi tội con trai, đột nhiên nhìn thấy Tô Lưu Cảnh ở sau lưng Hình Hạo Xuyên vuốt ngực thở nhẹ, lông mày của mẹ Hình đột nhiên nhíu lại, đi tới bên cạnh Hình Hạo Xuyên, tỉ mỉ quan sát Tô Lưu Cảnh từ trên xuống dưới một phen, mới vừa rồi vẻ mặt còn mừng rỡ như vậy, đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nghi ngờ cất tiếng hỏi: "Hạo Xuyên, đây chính là người mà con đã chọn?" Trong khẩu khí không khó nghe ra sự bắt bẻ cùng với bất mãn, thậm chí còn có cả tức giận nữa.

Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị điểm danh, liền hoảng hồn, trước ánh mắt sắc bén giống như dao của mẹ Hình, trong lòng không khỏi "Lộp bộp" run rẩy!

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)