Vết m-á-ⓤ màu đỏ
← Ch.051 | Ch.053 → |
"Trong vòng 3 ngày, tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn nằm 🦵ê*𝐧 ⓖ*𝐢*ư*ờ𝓃*🌀 của tôi!"
Lúc Ôn Hinh ý loạn tình mê là lúc cô chợt nhớ lại những gì đêm đó Mạc Tư Tước ở nhà họ Doãn đã nói với cô, 🌴ⓗ-â-𝓃 𝖙-𝐡-ể không khống chế được rⓤ·𝓃 гẩ·γ.
Thì ra cô chỉ là từ móng vuốt của người đàn ông kia nhảy qua móng vuốt của một người đàn ông khác mà thôi!
"Không, đừng đụng vào tôi..." Chỉ dựa vào một tia lý trí còn sót lại, Ôn Hinh giơ thẳng lên hai chân đá hắn, đáy mắt của Mạc Tư Tước đã màu đỏ do kìm nén 𝐝-ụ-𝒸 v-ọ-п-ℊ vô tận.
"Chớ phản kháng, hai bằng hữu của cô còn đang trong tay Trì Hạo, đêm nay cô đã định trước trốn không thoát..." Mạc Tư Tước một ngụm chiếm hữu nụ hoa trước nɢự.𝒸 cô, Ôn Hinh đau, tóc dài màu đen trải ra ra giường màu trắng, một đôi mắt trong suốt kia đã rơi đầy nước mắt, làm cho Mạc Tư Tước có ý muốn tàn nhẫn chà đạp lên.
"Cầm thú, Mạc Tư Tước anh là người vô sỉ, anh và Trì Hạo là bạn có đúng không?" Ôn Hinh cánh tay quơ qua quơ lại trước mặt của hắn, Mạc Tư Tước dưới cơn nóng giận, cầm lấy cổ tay của cô đem cổ tay cô ấn lên trên đỉnh đầu.
"Ôn Hinh, cô không ngu ngốc cho nên đừng giãy giụa nữa, tôi cam đoan một hồi cô sẽ khóc cầu xin tôi..."
Tiếng nói của Mạc Tư Tước vừa dứt, thân người to lớn cúi xuống, không đợi cô chuẩn bị cho tốt, hắn nóng như lửa xông vào nơi mề_𝖒 〽️ạ_1 của cô, Ôn Hinh mở to hai mắt, ngay cả kêu một tiếng đau cũng kêu không được.
Một thóang kia khi hắn tiến vào, kèm theo tiếng động của đồng hồ kim cương bị rớt xuống, trong lòng Ôn Hinh có một khoảng trống rỗng, đó là quà do Doãn Thiên Kình tặng cho cô.
Trước mắt hiện ra hình ảnh Doãn Thiên Kình và Giản Ny, Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên trần truồng, trong lòng Ôn Hinh co rút, móng tay tàn nhẫn kháp nhập vào vai của Mạc Tư Tước, tuyệt vọng lẩm bẩm, "Mang, mang bao..."
Bỏ qua giãy giụa của cô, mồ hôi Mạc Tư Tước vung xúông hắn nhanh chóng luật động, mỗi một lần đều đ_â_Ⓜ️ sâu như vậy, dùng sức như vậy, thời điểm hắn đang thỏa thích, cô đột nhiên co rút lại 𝖙-𝐡-â-𝐧 𝐭-h-ể nhìn hắn van xin.
"Bẩn..." Ôn Hinh thấy hắn bất động, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn cô, cô chán ghét nhắm mắt lại tránh mặt hắn, tiếp theo đó có thứ gì đó trượt ra.
"Chê tôi bẩn sao?" Mạc Tư Tước lạnh lùng cười, hạ thân dùng sức thêm một chút xông mạnh vào, trừng phạt 𝒽.ô.𝓃 lên môi cô thật mạnh, "Không mang theo, cho cô cũng bẩn như tôi!"
"Anh..." Ôn Hinh không nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ như vậy, mở mắt ra nhìn lại ánh mắt tràn đầy d●ụ●c 𝐯ọ●𝐧●ⓖ đó, cô lại một lần nữa từ bỏ giãy giụa.
Ôn Hinh bị hắn dằn vặt 𝐜♓ế●t đi sống lại, hiệu lực của thuốc trong cơ thể cô đã hết, thế nhưng Mạc Tư Tước vẫn không chịu buông tha cô, ở một phen kịch liệt giày xéo, Ôn Hinh cắn chặt môi, mồ hôi cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch đẩy ra hắn, "Đừng tiếp tục nữa..."
Mạc Tư Tước như đang khát 𝖒·á·𝐮 𝖑-𝒾-ế-𝐦 đi bọt nước trên mặt cô, một tay đột nhiên mơ hồ che lên ánh mắt của cô, ánh mắt của cô quá mức thuần khiết, có một lúc hắn cho là mình đang làm tội ác.
"Van xin anh, đừng tiếp tục nữa..." 𝐓.𝒽â.𝓃 t.𝖍.ể Ôn Hinh đau, trái tim cũng rất đau, t_𝐡_â_ⓝ ⓣ_h_ể của cô căn bản không chịu được vận động kịch liệt của tình yêu như vậy.
"Tôi thích hơn nếu cô van xin tôi, tôi muốn cô..." Mạc Tư Tước hơi thở tà mị thổi nhập vào lỗ tai của cô, †*♓*â*𝖓 т*ⓗ*ể Ôn Hinh dính đầy mồ hôi của cả hai, †_𝒽_â_𝐧 ⓣ_𝐡_ể đã trở nên không giống của cô.
"Gọi tên của tôi!" Mạc Tư Tước giống hổ săn mồi đặt ở trên người cô, lần đó ở bệnh viện, hắn ở bên trên cô một lần cho nên sẽ không đơn giản tin cô như vậy, bàn tay che ռ𝐠*ự*𝒸 của Ôn Hinh bị hắn đẩy ra, hắn bắt đầu xoa lên chiếm hữu 𝖓-🌀ự-𝒸 cô, lúc này ngay cả sức lực để mắng hắn cũng không có.
"Mạc Tư Tước, tôi đau quá, anh buông tôi ra đi..."
Tiếng nói của Ôn Hinh vừa dứt, đã ngất.
"Ôn Hinh?" Mạc Tư Tước phát hiện †𝒽â·n 𝖙𝖍·ể cô lạnh băng, mới biết cô không phải đang giả vờ, hắn cuống quít ôm lấy cô, mặc quần áo liền xông ra ngoài.
Trên giường lớn, vết 𝖒á.⛎ màu đỏ kia, nở rộ như là hoa hồng, xinh đẹp vô hạn...
← Ch. 051 | Ch. 053 → |