Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 080

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 080
Cô bé lọ lem may mắn có thai (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Âu Y Tuyết cứ mỗi một giây là một sự đau khổ! Vì cô không thể giữ vững sự lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch.

Môi Âu Y Tuyết run rẩy, muốn nói nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch tất cả lời muốn nói đề nghẹn lại. Mạc Dĩ Trạch nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết không nói một câu.

Lúc hai người đang trong tình thế căng thẳng có tiếng mở cửa khi hai người chưa kịp phản ứng thì cửa mở ra.

Nhìn đến cánh cửa thì lại thấy Bạch Tuấn Ngạn trong tình huống tay trái đặt trên cửa cánh tay phải thì dây dưa với Minh Vũ, người được Mạc Dĩ Trạch chỉ thị chờ ở bên ngoài lúc nãy.

Nhìn thấy không khí phòng khám không được bình thường Minh Vũ liền hiểu hai người đang mâu thuẫn. Ánh mắt Minh Vũ lộ vẻ xin lỗi nhìn ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch, áy náy nói: "Thật xin lỗi cậu chủ, tôi lập tức mang anh ta ra ngoài!".

Minh Vũ vừa nói vừa tăng thêm sức muốn đem Bạch Tuấn Ngạn kéo ra ngoài. Nhưng mà Bạch Tuấn Ngạn giống như bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích.

Tầm mắt lạnh lùng của Bạch Tuấn Ngạn thẳng tắp nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch đang ngồi trên xe lăn, tâm trạng bình tĩnh của Bạch Tuấn Ngạn nổi sóng cuồn cuộn không ngừng! Tay trái không tự chủ nắm thành quyền, trong lòng thật tức giận.

"Anh tới đây làm gì!" Hắn rất tức giận hỏi.

Mạc Dĩ Trạch nghe vậy khóe miệng nở nụ cười châm biếm, cố làm ắt thật dịu dàng nhìn Âu Y Tuyết cách đó không xa: "Người phụ nữ muốn giết đứa con của tôi, chẳng lẽ người "gieo hạt giống" như tôi không nên ở đây? Ngược lại cô ấy không là gì của anh, anh ở chỗ này làm cái gì?".

Anh nhẹ nhàng nói miệng cười nhưng mắt không cười...

"Anh!". Lời nói của anh làm cho sắc mặt hai người ngoài cửa đại biến.

Nguyên nhân của sắc mặt đại biến của Bạch Tuấn Ngạn là hắn không ngờ Mạc Dĩ Trạch biết Âu Y Tuyết mang thai, còn nguyên nhân của Minh Vũ là cho dù hắn đứng ngoài cửa nghe được hai người lớn tiếng tranh chấp nhưng hắn không ngờ đến lý do làm cho Mạc Dĩ Trạch giận dữ là vì "Âu Y Tuyết muốn phá thai!".

Mọi người trong lúc này đều có suy nghĩ riêng, làm cho không khí trong phòng khám xuống thấp.

Bởi vì những lời nói của Mạc Dĩ Trạch mang theo khêu khích làm cho Bạch Tuấn Ngạn càng thêm tức giận. Hắn thừa dịp Minh Vũ không chú ý liền rút tay ra ngay sau đó đi nhanh về phía Âu Y Tuyết.

Trong mắt Bạch Tuấn Ngạn đang lạnh lẽo nhìn đến nét mặt mang theo bi thương của Âu Y Tuyết thì mất đi sự lạnh lùng.

"Em có sao không?". Hắn dịu dàng hỏi, không muốn kinh động đến cô. Lúc cô đi vào phòng thì hắn đi phòng vệ sinh rửa tay, không ngờ khi trở về lại thấy người coi chừng bên ngoài, mà bên trong phòng còn có tiếng tranh chấp. Bởi vì đã từng gặp Minh Vũ nên hắn liền biết người bên trong là ai.

Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn Bạch Tuấn Ngạn: "Ừ". Sự xuất hiện của hắn, làm cô an tâm rất nhiều.

Mặc dù thời gian ở chung với cô không nhiều, nhưng Bạch Tuấn Ngạn biết bản tính cô im lặng ít nói, như lúc này hắn biết cô chịu rất nhiều áp lực nhưng cô lại trấn định không nói gì.

"Bác đang đợi chúng ta, chúng ta đi thôi". Hắn cố gắng nói nhỏ, làm cho cô thả lỏng.

Âu Y tuyết nghe xong ngẩn ra sau đó mới thấp giọng trả lời "Ừ". Hai mắt thuần khiết như ngọc nhìn lại ánh mắt trấn an của hắn, Âu Y Tuyết hiểu hắn là hắn đang lo lắng ình nên cũng không vạch trần hắn.

Nghe được cô đồng ý, Bạch Tuấn Ngạn cười yếu ớt, hắn ôm hông của cô muốn mang cô rời đi. Nhưng lúc hắn muốn bước đi, một giọng nói hướng họ nói.

"Tôi cho em cơ hội cuối cùng!". Giọng nói mang theo sự uy hiếp của Mạc Dĩ Trạch. Chỉ thấy mặt anh lúc này so với lúc nãy càng xanh mét, tán nổi gân xanh nhìn chằm chằm cánh tay Bạch Tuấn Ngạn đang ôm hông của Âu Y Tuyết.

Hai người cùng nhau trợn mắt nhưng rất nhanh đưa ra quyết định.

"Chúng ta đi". Âu Y Tuyết cắn cắn môi hướng về phía Bạch Tuấn Ngạn cố mỉm cười.

Bạch Tuấn Ngạn đang có chút do dự sau khi nhìn thấy nụ cười trấn định của cô thì nhẹ gật đầu, dứt khoát mang cô rời đi.

Chỉ là khi đi ngang qua Minh Vũ, sau khi ra khỏi phòng vẻ mặt trấn định của Âu Y Tuyết tan rã....

Mạc Dĩ Trạch từ từ xoay thân thể hai mắt càng lạnh lẽo nhìn hai bóng lưng biến mất.

Bởi vì sợ Mạc Dĩ Trạch còn canh giữ ở trong phòng khám, cho nên Bạch Tuấn Ngạn mang Âu Y Tuyết đến một quán cà phê bên ngoài bệnh viện, ngồi khoảng nửa tiếng mới dẫn cô trở lại phòng khám.

Khi họ đến phòng khám thì nữ bác sĩ đang chờ họ. Bác sĩ oán trách Âu Y Tuyết mấy câu sau đó kiểm tra cho cô, liền bắt đầu giải phẫu.

Nằm trên bàn mổ, thuốc tê bắt đầu có tác dụng. Tầm mắt Âu Y Tuyết bắt đầu mơ hồ, cô nhìn thấy mấy bó ánh sáng, trong lòng đau xót suy nghĩ chỉ cần mấy chục phút nữa một đứa bé sẽ biến mất trên thế giới này, trong lòng buồn bã.

Nhưng cô không hối hận về quyết định của mình! Bởi vì đối với cô, không thể chấp nhận đứa bé này! Cô không thể cho nó một gia đình hoàn hảo, nếu đứa bé này sinh ra sẽ không được hạnh phúc.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt đầu mất ý thức, mắt cô từ từ nhắm lại, cho đến khi ý thức hoàn toàn tan biến....

Bạch Tuấn Ngạn đang hút thuốc chờ đợi gần hai giờ. Trong khoảng thời gian này hắn đến phòng giải phẫu năm lần nhưng phòng giải phẫu vẫn sáng đèn đỏ chỉ có thể trở lại ngồi chờ.

Hắn hít thật sâu mùi thuốc lá, mắt hắn dưới khói thuốc lượn lờ lộ vẻ chán chường làm người ta không thể chịu nổi! Hắn đi tới đi lui suy nghĩ.

Nhìn đống hồ đeo tay, thấm thoát đã chạy một vòng. Trong đầu hiện lên lời nói của bác sĩ, hắn cau mày. Bác sĩ bảo hắn chỉ cần mấy chục phút thôi cuộc giải phẫu sẽ kết thúc, tại sao đã hai tiếng đồng hồ vẫn chưa xong? Trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng, hắn quyết định không chờ nữa!

Đem tàn thuốc trong tay ném vào trong thùng rác, hắn bước tới ra khỏi phòng hút thuốc.

Đi tời bên ngoài phòng giải phẫu hắn liền thấy đèn phòng giải phẫu đã tắt, trái tim lo lắng của hắn lúc này mới buông lỏng. Chờ khoảng năm phút vẫn không thấy ai từ trong phòng giải phẫu đi ra. Trong lòng lần nữa cảm thấy bất an, hắn đi đến quầy tiếp hỏi thăm, cô y tá nói cho hắn biết cuộc giải phẫu đã được hủy bỏ.

Cô y tá càng nói càng làm cho hắn lo lắng!

Hắn bắt đầu điên cuồng tìm cô trong bệnh viện, nhưng vẫn không tìm thấy cô.

Đồng thời trong thời gian này, biệt thự Âu Gia.

Euclid bị Mạc Dĩ Trạch phá rối phá sản chỉ trong một đêm, làm cho người trong giới thượng lưu tránh họ không e dè. Nhưng biệt thư Âu gia không phải tài sản của Euclid, cho nên không bị tịch thu bán đấu giá.

Lý Dao Viện mặc áo ngủ tơ tằm màu đen cầm ly rượu tây ngồi trên ghế salon bằng da thật mà bản thân yêu thích mặt chế giễu nhìn người đối diện, tất nhiên đã mất đi sáng rỡ ngày xưa.

"Là ngọn gió nào đưa cô đến đây hả?". Bưng ly rượu uống một ngụm lòng Lý Dao Viện sinh ra cảm thán.

Mắt Elena lạnh lùng nhìn Lý Dao Viện không có chút hình tượng gương mặt xinh đẹp mang vô số phẫn nộ. Mặc dù cô rất chán ghét người này nhưng nhớ đến mục đích chính của mình cô đem chán ghét trở lại trong lòng.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cô". Cô trầm giọng, hạ mắt.

Lý Dao Viện nghe xong giống như nghe câu chuyện cười, ngay sau đó nở nụ cười "Ha ha, cô cũng có chuyện muốn nhờ?". Mắt xinh đẹp bắn ra tia khinh bỉ.

Không điếm xỉa đến sự khinh bị của Lý Dao Viện, Elena kiềm chế không vui nói "Ban đầu cô nói Y Tuyết không phải con của anh ta, cô căn cứ vào đâu?". Chuyện này làm cho Elena vẫn luôn không hiểu!

"A, thì ra chuyện cô muốn biết chính là chuyện này sao?". Lý Dao Viện lơ đãng nói liếc nhìn về bóng dáng xuất hiện tại cửa, cô cố ý lớn giọng nói "Chuyện của bản thân chẳng lẽ cô không biết sao? Là quan hệ với quá nhiều đàn ông nên cha của con mình là ai cũng không biết".

"Cô!". Dứt lời, Elena đứng lên nghiêm túc nói "Cô sĩ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng không cho cô bêu xấu thân thế của Âu Y Tuyết!".

Lý Dao Viện không đem sự tức giận của Elena để vào mắt, bà lười biến uống cạn ly rượu, ngay sau đó rót thêm một ly. Chỉ là lúc này bà không có uống mà là xốc xếch đứng lên sau đó cười quỉ dị tạt nguyên ly rượu trên người Elena.

Elena không ngờ bà ta sẽ làm như thế nên không kịp phản ứng bị tạt rượu vào. Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, cô không tự chủ nhíu mày nhanh chóng lấy khăn trong túi xách ra lau chùi.

"Ly rượu này là tôi trả lại cho cô vì vái tát lần trước!". Khóe miệng mang theo hài hước, Lý Dao Viện trêu tức nói, ánh mắt nhìn về Âu Thiên đứng cách đó không xa, Lý Dao Viện xoay người đi lên lầu. Đem không gian để lại cho hai người bọn họ!

......

Đợi đến khi đem rượu trên người lau chùi sạch sẽ, Elena mới nhìn bóng dáng biến mất ở cầu thang, giận dữ cầm túi xách xoay người muốn rời đi nơi mà cô cảm thấy kinh tởm này. Vừa xoay người liền rơi vào một đôi mắt lạnh lùng.

"Anh....". Tất cả mọi chuyện hắn đều nhìn thấy, khi hắn thấy Lý Dao Viện tạt ly rượu vào cô hắn rất muốn bước tới, nhưng hắn cũng không có.

Không muốn bộ dáng nhếch nhác làm lộ ra lòng của mình, Elena hất cằm kiêu căng, mặt trấn định nói: "Tất cả mọi chuyện của các người làm, tôi sẽ làm cho các người trả một cái giá thật lớn!".

Sau khi nói xong không đợi Âu Thiên phản ứng, Elena vòng qua hắn đi ra khỏi cửa chính.

Sau khi ra khỏi cửa chính của Âu gia, Elena muốn lên xe rời đi. Ai ngờ đang lúc cô mở cửa xe định ngồi vào thì nghe âm thanh vui mừng từ phía sau truyền tới.

"Điệp? Em là Điệp?".

Elena nghe xong trong lòng ngẩn ra, chân đang bước vào xe ngừng lại, xoay ngươi không ngờ đối với khuôn mặt mừng như điên.

Nhìn người trước mặt có chút quen thuộc, Elena kinh ngạc "Cô là?" Có thể gọi cô với cái tên này, có lẽ ở nơi này rất ít người.

"Quả nhiên là em, chị không có nhìn lầm!". Người đến cũng không để ý đến ánh mắt mê man của Elena tự nhiên nói "Đã qua nhiều năm như vậy em một chút cũng không có thay đổi!". Vừa kinh ngạc về khuôn mặt của cô, cũng không nhịn được tán thưởng.

Elena bị làm cho hồ đồ áy náy cười một tiếng nói "Xin lỗi, cô là?". Đã nhiều năm như vậy, cô cũng không nhớ được nhiều người.

"Chị là Lục Bình? Cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi? Chị Lục, em quên rồi sao?". Lục Bình tốt bụng giải thích. Bà mới vừa xuất hiện, đang định đến Âu gia giải thích việc lần trước không nghĩ tới lại có thể thấy người ờ nhà trẻ cùng nhau.

Người chị em này gặp cô làm bà vô cùng mừng rỡ.

"Trại trẻ mồ côi..." Elena tế tế lặp lại mấy chữ này, qua thật lâu sau mới đã có một chút trí nhớ. Cô trợn to vẻ đẹp của mình con mắt, nhìn trước mặt Lục Bình, giống nhau vui mừng nói: "Lục Bình? Chị thật sự là chị Lục Bình?". Nhớ lại đoạn trí nhớ ấy, Elena trong nháy mắt tỉnh ngộ.

Dứt lời, lại thấy Lục Bình vui mừng cười một tiếng, tùy tiện nói: "Cô ngốc, đến bây giờ mới nhớ lại chị, chị thật thiệt thòi vẫn nhắc đi nhắc lại em!". Lúc nói, trong giọng nói còn kèm theo một ít bi thương: "Nhiều năm như vậy, tại sao em không liên lạc với chị? Sau khi chị kết hôn liền nghe viện trưởng nói mang em đi ra ngoài, dời đến đi đâu rồi? Mấy năm nay em trải qua như thế nào?". Cho tới nay, Lục Bình đều là coi cô như em gái của mình! Cho nên gặp mặt lại lúc, tự nhiên có một đống lớn vấn đề.

"Em..." Elena muốn nói lại thôi, không muốn nói ra bản thân gặp tình cảnh thật bi thảm, vì vậy nói: "Em rất khỏe".

"Thôi, nhà chị ở cách vách, đi nhà chị chúng ta nói chuyện, chị có rất nhiều lời muốn nói với em!". Trong lúc nhất thời Lục Bình còn không có chú ý tới sắc mặt của Elena, bà tiến lên một bước khoác tay Elena, liền muốn mang cô đi nhà mình.

Elena gật đầu một cái không có từ chối. Elena định đóng cửa xe đi theo Lục Bình thì điện thoại cô reo lên.

"Xin lỗi". Elena áy náy cười một tiếng, tiếp theo từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra: "A lô?". Chỉ là còn không đợi cô lấy hơi, điện thoại liền truyền đến một giọng nói lo lắng.

Lục Bình đứng bên cạnh nhìn Elena từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo sự mừng rỡ, nghĩ đến tuổi thơ của hai người. Đột nhiên Elena truyền đến tiếng thét khiếp sợ chói tai cắt đứt suy nghĩ của Lục Bình.

"Cái gì? Không thấy? Làm sao lại như vậy?". Nghe điện thoại bên kia truyền đến sắc mặt của Elena tái nhợt, chỉ cảm thấy tay cầm điện thoại của cô run rẩy sợ hãi hỏi."Con ở trong bệnh viện chờ, cô sẽ tới ngay!". Nói xong vội vã cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, lập tức đối mặt khuôn mặt nghi vấn của Lục Bình.

"Có chuyện gì xảy ra?". Thấy cô sắc mặt tái nhợt, Lục Bình lo lắng hỏi: "Em nơi nào không thoải mái, có muốn hay không chị...". Chỉ là một câu nói chưa nói hết, liền bị Elena cắt đứt.

"Em không sao, chỉ là một người thân của em xảy ra chút chuyện, xin lỗi bây giờ em muốn chạy đến bệnh viện, không thể nói chuyện với chị". Elena vô cùng áy náy nói, vừa nói vừa từ trong bao lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Lục Bình: "Đây là danh thiếp của em, chúng ta lần sau nói chuyện tiếp".

"Được". Lục bình nhận lấy danh thiếp gật đầu một cái, lúc này mới buông ra Elena.

Elena rất là xin lỗi cuối cùng nhìn Lục Bình một cái, lúc này mới bước vào bên trong xe...

Sau khi Elena rời đi nơi này, Âu Thiên cũng rời đi. Bị bỏ rơi một mình Lý Dao Viện uống rượu suốt buổi chiều, nghĩ ngợi mình nên làm cái gì.

Lại nâng chén uống một ngụm rượu, Lý Dao Viện chao đảo đi đến bàn trang điểm, từ hộp trang điểm lấy một chìa khóa mở một tủ đặc chế ở bàn trang điểm lấy ra một phần tài liệu.

Cầm phần tài liệu trân tay Lý Dao Viện mở ra xem nhìn mấy hàng chữ ở trên, trong mắt bà hiện lên sự khổ sở, đau đớn dần dần trở thành sương mù, mắt của bà bắt đầu mờ mịt.

Người tính không bằng trời tính! Không nghĩ rằng cuối cùng bà không đem tờ giấy này ra! Tất nhiên, đây cũng là lá bài cuối cùng của bà.

Trong lòng có chút buồn phiền! Bà cầm lý rượu uống một ngụm, khiến cho cồn làm cho cô mất đi tia lý trí cuối cùng....

Âu Xảo Lệ từ Pub trở lại Âu gia, đẩy cửa phòng của mình thấy Lý Dao Viện đang mặc quần áo xa hoa nằm trên ghế salon, nhìn một đống không biết là hình gì.

"Mẹ" Âu Xảo Lệ đem túi Chanel của mình ném lên giường, cho khi đến gần Lý Dao Viện mới biết là bà đang xem hình lúc nhỏ của mình.

Rõ ràng nghe được cô gọi, nhưng là Lý Dao viện cũng không có lên tiếng trả lời cô. Mà là như cũ tự nhiên nhìn hình ngẩn người.

Âu Xảo Lệ cảm thấy không thú vị bĩu môi, xoay người đi tắm, không ngờ trong lúc cô xoay người liếc thấy tài liệu Lý Dao Viện đặt trên khay trà.

"Đây là cái gì?"Cô không hiểu khom lưng cầm lên phần tài liệu kia, mở ra vừa nhìn: " Giấy thỏa thuận li hôn, nghiệm chứng DNA?". Cô nhăn lại mày, hoàn toàn không hiểu.

Lúc này Lý Dao Viện cũng không im lặng nữa, vươn tay vuốt ve những tấm hình kia nói: "Đấy là thân thế của con".

*****

Ban đêm trên núi Dương Minh thật yên tĩnh. Những vì sao le lói trên bầu trời, âm thanh lá cây theo gió xào xạc.

Trong phòng tối đen không có đèn, chỉ có ánh sáng trời đêm xuyên qua rèm cửa sổ. Trên chiếc giường cỡ lớn, bên trong lớp chăn mềm mại có bóng dáng một người đang nhẹ nhàng hít thở, ước chừng một lúc thì bóng người mới từ từ mở mắt ra.

Đứa bé... Không còn.

Mặc dù đầu óc vẫn còn mệt, cặp mắt giống như là đổ chì nặng ngàn cân, nhưng Âu Y Tuyết vẫn nhớ mình được đưa vào phòng giải phẫu.

Chỉ là hiện tại cô cũng không có bởi vì việc này mà có một chút vui vẻ, ngược lại trong lòng vô cùng đau xót! Cô ngơ ngác chìm trong bóng tối, mê man suy nghĩ.

Đợi đến lúc cô nghĩ đủ rồi, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, chỉ là trong lòng cảm thấy kì lạ! Không giống với giường bệnh có chút cứng, cái giường này rất mềm mại; trực giác nhìn xung quanh, nhờ ánh trăng để nhìn, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cô còn thấy rõ, ở trong phòng cách cô vài mét có một chiếc tivi màn hình LCD lớn và một số thiết bị hiện đại khác.

Không giống phòng bệnh!

Lập tức, trong đầu cô nổ chuông báo động! Trực giác vén lên chăn mỏng trên người, nhịn không được choáng váng muốn đứng lên.

Mà này lúc, một giọng nói truyền đến trong bóng tối.

"Muốn đi đâu?".

Âu Y Tuyết giật mình, đầu óc đang mơ màng lập tức tỉnh lại vài phần! Cô mở to mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, lại thấy ở bên trái không xa, có bóng người đang nhìn cô.

Mặc dù cô không thấy rõ gương mặt, nhưng đôi mắt sáng rực đó.

Khi anh nói xong đèn lập tức được mở lên, Âu Y Tuyết liền thấy rõ mặt người kia, đồng thời cũng xác nhận suy đoán của cô.

Quả nhiên là anh!

Trong vòng một ngày có hai lần gặp anh, Âu Y Tuyết chẳng những không có cảm thấy có bất kỳ mừng rỡ ngược lại cảm thấy khó chịu, cô đứng ở bên mép giường, mặt không vẻ gì nhìn Mạc Dĩ Trạch tươi cười tà mị như một ác ma, lạnh lùng uống rượu.

Đèn thủy tinh tản ra ánh sáng chói mắt, bên trong phòng trang trí xa xỉ. Chỉ là hiện tại Âu Y Tuyết không có hứng thú nhìn xung quanh, tâm tư của cô toàn bộ nghĩ cách chạy đi khỏi anh!

"Tại sao anh ở đây?" Âu Y Tuyết cố gắng ức chế lo lắng trong lòng, cố làm trấn định tự nhiên nhìn Mạc Dĩ Trạch, hỏi.

Mạc Dĩ Trạch tà tứ cười, trên khuôn mặt thong dong nhàn nhã, làm anh càng thêm mê hoặc chết người, anh nhìn Âu Y Tuyết, trêu chọc: "Để tôi nói cô biết, đây là nhà của tôi, tôi ở đây không có gì lạ nhưng cô tại sao lại ở đây?".

Bởi vì lời nói của anh, Âu Y Tuyết sửng sốt, nhìn thấy sự đùa cợt của anh, ngay sau đó hiểu tất cả mọi chuyện!

"Anh...". Không dám tưởng tượng, anh lại... Âu Y Tuyết ở trong lòng thở hốc kinh ngạc, anh thật là không xem ai ra gì.

Ai ngờ Mạc Dĩ Trạch cũng không để ý đến sự sợ hãi trong mắt cô, vẫn lắc ly rượu trong tay, khuôn mặt anh lạnh lùng, nói tiếp: "Trước khi cô sinh ra đứa bé, cô phải ở đây. Không có lệnh của tôi, cô không thể bước ra cửa phòng này một bước". Anh giống như chủ nhân, ra lệnh với cô.

"Không". Vừa nói xong, Âu Y Tuyết lên tiếng phản kháng. Cô rất căm ghét anh, không muốn tiếp tục dây dưa với anh, nói tiếp: "Tôi không phải người hầu của anh, tôi không cần nghe lệnh anh". Nói xong, không để ý đến anh, cô bước thẳng ra cửa.

Mạc Dĩ Trạch không nói gì nhìn cô, nhìn cô mở cửa lúc này mới lên tiếng: "Trên thế giới này không có việc tôi không làm được, chỉ có việc tôi không muốn làm thôi". Anh cảm khái, cho cô lời cảnh báo cuối cùng.

Nhất quyết rời đi, Âu Y Tuyết không để tâm đến lời nói của anh, cô hít sâu mở cửa, vậy mà trước mặt xuất hiện hai bóng người cao lớn.

Chỉ thấy ở cửa phòng có hai người đàn ông mặc đồ tây, da đen đeo kính mát. Chiều cao của Âu Y Tuyết trong nước được xem là cao nhưng bây giờ so với hai người này cô chỉ đứng tới ngực của họ, có vẻ nhỏ đi rất nhiều. Hai người da đen đứng trước mặt cô ngăn không cho cô ra ngoài.

Mắt thấy vẻ mặt Âu Y Tuyết thay đổi, khóe miệng Mạc Dĩ Trạch mỉm cười. Hai người này là anh bỏ số tiền lớn ra thuê về để phòng ngừa Âu Y Tuyết bỏ trốn.

"Không cần cố gắng phản kháng, cuối cùng chỉ có cô là chịu khổ thôi! Cô chỉ cần ngoan ngoãn sinh đứa bé, tôi sẽ không làm gì cô!". Đây xem như là trấn an sao? Không, dĩ nhiên không phải, đây là anh đang thể hiện năng lực của bản thân!

"Anh nằm mơ!". Âu Y Tuyết căm giận nói ra ba chữ này, trở lại bên giường, cùng anh giằng co: "Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tìm ra tôi!". Cô lạnh lùng nói sự thật.

Nghe vậy, nụ cười của Mạc Dĩ Trạch cứng ở khóe miệng!

Anh đương nhiên biết anh ấy trong miệng cô là ai! Mặc dù biết rất rõ ràng cô nói ra cũng chỉ là do vô tâm, nhưng trong lòng không nhịn được tức giận!

"Tìm ra thì sao?". Mạc Dĩ Trạch không chút nào nhẫn nhịn cô, trong mắt bắn tán loạn hàn băng: "Hắn có gì chứng minh cô ở đây?".

Từ lúc Bạch Tuấn Ngạn ôm cô đi ra ngoài trước mặt anh, anh đã quyết định phải làm như vậy! Sau đó xử lý mấy tên bác sĩ, y tá cũng chỉ cần bỏ ra chút tiền, sau khi gây mê cô thì đưa cô cho anh. Mà họ thì lấy tiền và thư tiến cử của anh ột bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ.

Màn hình giám sát cũng bị anh tiêu hủy, chết không đối chứng, anh ngược lại muốn nhìn một chút tên kia có bao nhiêu khả năng! Muốn cùng anh giành phụ nữ!

Nghĩ tới đây, trên mặt Mạc Dĩ Trạch càng làm người ta lạnh buốt.

Lời của anh đánh một đòn thật mạnh vào lòng Âu Y Tuyết, cô sợ hãi nhìn anh như nhìn thấy quỷ, nói không ra lời.

"Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, nếu không nghe lời... hậu quả cô sẽ không chịu nổi!". Lời nói Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng, nói xong không nhìn Âu Y Tuyết lăn xe rời đi.

"Rầm". Cửa bị khép lại. Bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Kiếp sống như tù nhân bắt đầu...

Hôm sau thời tiết trong xanh trên bầu trời có những đám mây lơ lửng, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo cảm giác thật thoải mái. Tiếng chim líu lo, hoa đua nhau nở, cảnh tượng thật là nên thơ.

Gian phòng khách ở phía tây lầu hai, Âu Y Tuyết mệt mỏi đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở. Cô chưa bao giờ nghĩ đến, Mạc Dĩ Trạch lại không ngại bỏ ra một số tiền lớn để thuê người giam giữ cô. Mục đích chỉ muốn cô sinh con cho anh.

Bên trong nhà không có một dụng cụ truyền tin nào, cửa sổ lại là một chiều chỉ nhìn ra ngoài được mà không nhìn được bên trong, Mạc Dĩ Trạch lại lo cô trốn theo lối cửa sổ nên ở lầu một có mười mấy người vệ sĩ thay phiên canh gác.

Nghĩ đến đây cô thật sợ mình có cánh cũng khó thoát. Đúng lúc này cửa phòng mở ra.

Âu Y Tuyết cho rằng là Mạc Dĩ Trạch, cho nên cũng không xoay người. Cho đến khi từ phía sau lưng phát ra giọng nói nhỏ.

"Tiểu thư".

Nghe vậy Âu Y Tuyết mới xoay người lại, đối diện là ba người giúp việc, mà trong tay các cô là nhiều túi đồ.

"Đây là đồ dùng cậu chủ chuẩn bị giúp cô". Cô gái giúp việc thấy Âu Y Tuyết không trả lời, vẫn tiếp tục nói nhìn người bên cạnh lấy quần áo để vào trong tủ.

Sau khi làm xong tất cả, ba người mới rời đi trong sự xem xét của hai người da đen ngoài cửa.

Sau đó lại có mấy cô giúp việc đem đến giày, đồ lót, trang sức... Âu Y Tuyết không nhìn đến nữa. Đến buổi trưa có một cô gái nhỏ đem thức ăn lên cho cô.

"Tiểu thư, đến lúc dùng cơm ạ". Cô gái chuẩn bị xong lại nhìn Âu Y Tuyết đứng ở cửa sổ không nhúc nhích: "Bữa sáng cô không ăn, lại không ăn thì không được". Cô gái không biết Âu Y Tuyết gặp chuyện gì, chỉ là do lòng nhân đạo cô lo lắng sức khỏe cho cô tiểu thư này không chịu nổi.

Lúc này Âu Y Tuyết không tiếp tục yên lặng. Cô nhìn vẻ mặt ân cần của cô gái kia, sau đó đi đến ghế ngồi xuống.

"Cô tên gì?". Cô chậm rãi uống một chút cháo gà.

Thấy cô chịu ăn, người giúp việc mới an tâm, đáp: "Tôi tên là Thẩm Thanh".

"Tôi gọi cô là tiểu Thanh được không?". Âu Y Tuyết vừa uống cháo gà vừa thân thiện nhìn.

"Có thể". Người giúp việc không tránh né cô, vui mừng trả lời.

"Cô đến đây được bao lâu?". Tìm theo trí nhớ trong đầu, Âu Y Tuyết nghĩ muốn nát óc nhông nhớ đã gặp cô. Dĩ nhiên cả những người đến sáng nay.

"Vừa đến sáng nay". Thẩm Thanh cười hì hì. Lúc đầu còn lo lắng cô chủ của nhà này tính tình không tốt, không có khi dễ người khác, trong nhất thời cô quên đi lên cảnh báo của An Đức Liệt.

Thì ra là vậy. Cho nên cô mới không biết một ai, bởi vì các cô đã được thay đổi toàn bộ.

Đột nhiên trong mắt Âu Y Tuyết lóe lên chút ánh sáng, cô buông ra bát cháo gà sau đó "Ư", rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Thẩm Thanh đối với tình huống đột ngột vô cùng lo lắng, cho nên là không chút suy nghĩ liền đi theo vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh ——

Âu Y Tuyết hướng đến bồn rửa mặt không ngừng nôn khan, một lúc lâu mới ngừng lại. Cô nhìn thấy Thẩm Thanh, hai chân mềm ra té ngồi trên gạch.

"Tiểu thư, cô có sao không?". Thấy bộ dáng cô cực kỳ yếu ớt. Thẩm Thanh lo lắng: "Sắc mặt cô xanh quá, để tôi đi gọi bác sĩ?". Trên khuôn mặt không có chút máu, Thẩm Thanh cũng không biết đây chỉ là nôn nghén.

"Ừ". Âu Y Tuyết không có từ chối, lại nói: "Cô đi kêu bác sĩ, tôi không sao. Chỉ là thân thể mệt quá, cô bảo hai người ngoài cửa đi vào". Vì muốn để cho cô tin tưởng, Âu Y Tuyết còn làm bộ đứng dậy, sau đó trượt xuống.

"Vâng". Người giúp việc không nghĩ gì, củng không chú ý tới vẻ mặt áy náy của Âu Y Tuyết, cô chạy ra phòng vệ sinh, mở cửa phòng nói mãi hai người kia mới chịu vào theo cô vào nhà vệ sinh.

Chỉ là khi họ vào cũng không thấy người đâu. Hai người đàn ông nhìn nhau, lập tức tranh chấp rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Thẩm Thanh nhìn nền gạch đến ngẩn người.

Vì chuyện xảy ra đột ngột đầu óc Thẩm Thanh chưa kịp phân tích, sửng sốt một lúc cho đến khi nhớ đến lời nói của An Đức Liệt lúc sáng, mới hiểu chuyện gì xảy ra. Trong lòng mắng bản thân mất cảnh giác, sắc mặt cũng xanh mét, lập tức quay người chạy ra cửa.

Một hồi huyên náo, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Đợi đến khi xác nhận không có bất kỳ tiếng động nào, lúc này Âu Y Tuyết mới từ tủ quần áo chui ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống lầu dưới xác định không có ai mới xoay người ra khỏi phòng. Cô nhanh chóng chạy ra cầu thang thuận lợi chạy khỏi lầu một. Nhìn thấy cửa lớn mở rộng, trong lòng không khỏi vui mừng.

Kế hoạch của cô là nhờ Thẩm Thanh gọi điện thông báo người thân của cô nhưng nghĩ đến có thể cô ấy sẽ không giúp nên hủy bỏ. Bất đắc dĩ lắm, cô mới phải lợi dụng cô ấy. Mặc dù rất có lỗi với cô ấy nhưng quyết tâm phải rời khỏi đây khiến cô không thể không làm vậy.

Nghĩ thế, Âu Y Tuyết thấy phòng khách không có ai, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.

Ngoài cửa lớn. Trong khuôn viên không có ai, mặc dù vui mừng nhưng không thể không đề cao cảnh giác. Cô nhanh chóng chạy ra cổng nhưng bước chân đang chạy chợt dừng lại. Bởi vì bốn phía xung quanh cô có mười mấy người vệ sĩ nhảy ra cùng với người giúp việc.........

Đêm khuya.

Sau khi rời khỏi công ty trở về biệt thự ở núi Dương Minh, thân thể Mạc Dĩ Trạch mệt rã rời nhưng vẫn trách đám người vệ sĩ với người giúp việc một lúc lâu, cũng đồng thời sa thải Thẩm Thanh.

"Không được để xảy ra lần thứ hai. Nhìn cô ta cho thật kỹ, nếu lại sai lầm, các người cũng biến mất cùng". Đây không phải uy hiếp, trong đôi mắt mệt nhọc, anh tức giận phân phó.

Khuôn mặt khiến người khác hâm mộ nhưng khi giận dữ lại làm người ta sợ hãi.

"Cậu.... cậu chủ". Đột nhiên từ sau lưng phát ra tiếng nói của người giúp việc trông coi Âu Y Tuyết.

"Chuyện gì?". Mạc Dĩ Trạch tức giận quát.

"Dạ..." Người giúp việc nữ không có chuẩn bị tinh thần khi bị Mạc Dĩ Trạch quát lên sợ muốn khóc lại sợ nếu không nói có khi mình cũng bị sa thải, nên cố gắng khắc chế sự sợ hãi trả lời "Cô chủ.... . cô chủ không chịu ăn....".

Nghe vậy Mạc Dĩ Trạch càng thêm tức giận nhìn chằm chằm người nữ giúp việc lại nhìn những người chung quanh, lặp lại "Hừ, không chịu ăn?". Không nghĩ tới cô ta thà nhịn chết chứ không sinh con cho anh. Nghĩ tới đây lại càng tức giận hơn.

"Cô ta không muốn ăn, không sao. Các người cũng nhịn luôn đi". Nếu cô thích cứng, vậy thì tốt xem anh và cô ai sẽ thắng.

Vừa nói xong, mọi người đều run sợ không ai dám lên tiếng kháng nghị.

Một nơi khác, biệt thự Thiên Mẫu.

Elena buồn chán nồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng không biết nghĩ gì ngay cả thím Trương kêu cô đều không phản ứng.

"Tiểu Điệp ăn một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể con sẽ không chịu nổi". Thím Trương cầm chén cháo nóng trên tay, cố gắng kêu cô ăn, nhưng cô vẫn cứ thờ ơ.

Không biết phải làm sao, thím Trương đặt chén cháo xuống, nhìn cô, nước mắt không nén được chảy xuống. Con gái hành hạ bản thân, đau lòng là bà.

Ngày hôm qua khi bà nhận được tin Âu Y Tuyết mất tích ở bệnh viện, trong lòng vô cùng lo lắng cũng rất lo cho Elena. Quả nhiên như dự đoán của bà, Y Tuyết chỉ mới mất tích một ngày cô đã ra nông nỗi này. Thím không thể nghĩ đến một khi Y Tuyết xảy ra chuyện gì thì Elena sẽ ra sao đây.

"Tuấn Ngạn đã báo cảnh sát, mẹ tin là sẽ sớm tìm được thôi, con ăn một chút gì trước đi". Lại nén nước mắt, thím Trương lấy bát cháo đặt trên tay cô.

Nhưng Elena cũng không có phản ứng, cô ngơ ngác nhìn thím Trương, nước mắt đảo quanh, nói tiếp: "Con phải làm sao?".

Con không nghĩ thiệt hơn đã bắt con của con đi phá thai, cô cũng không hỏi cha đứa bé là ai? Có phải vì vậy mà đứa con của cô mới bỏ đi?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-110)