Vay nóng Tima

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 077

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 077
Gỡ bỏ hết hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Ngày hôm sau.

Trong phòng bệnh.

Đẩy cửa ra một mùi thuốc gây mũi nhào tới, ở trước mắt một mảnh trắng làm người ta chói mắt, hướng giường bệnh đi tới, một cô gái có khuôn mặt sắc sảo, một mái tóc đen dài, trong giờ phút này cô gái xinh đẹp đang nằm ở trên giường.

Cô gái hô hấp nhẹ nhàng, bỗng nhiên, lông mi thon dài rung động mấy cái, hai giây sau hai mắt chậm rãi mở ra.

Con ngươi trong suốt như nước mang theo mờ mịt cùng mệt mỏi, nhìn đến hoàn cảnh trước mặt cảm thấy mất mát, ngón tay thon dài nắm chặt, cô tự nói với mình, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Sau khi tỉnh rồi sẽ là hiện thực, một hiện thực làm cô đau đến không muốn sống nữa...

Lúc Âu Y Tuyết đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một tiếng nói già nua mang theo mừng rỡ truyền đến: "Tiểu thư, cô tỉnh rồi!"

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện ở phía cửa phòng bệnh có một bóng dáng bi thương, khi nhìn rõ ràng là thím Trương.

Mắt thây Âu Y Tuyết tỉnh lại, thím Trương mừng rỡ vội vàng bước tới. Để cháo gà cầm trên tay lên tủ đầu giường, sau đó nghiên người tới Âu Y Tuyết, nóng lòng hỏi thăm cô: "Tiểu thư có nơi nào không thoải mái không? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ?"

Ánh mắt ân cần quan sát trên người Âu Y Tuyết, vừa nói bà vừa sờ sờ mặt của Âu Y Tuyết.

"Con không sao, thím không cần kêu thầy thuốc" Âu Y Tuyết thản nhiên nói từ từ chống thân mình, muốn ngồi dậy.

Mà động tác của cô làm cho thím Trương giật mình: "Tiểu thư muốn làm cái gì, tôi giúp cô làm. Cô bây giờ còn yếu, nếu không cẩn thận một chút thì đứa bé..." thím Trương nói đến đây liền dừng lại.

"Thím...." Âu Y Tuyết nghe được hai chữ "đứa bé", tay đang chống người dừng lại, con mắt trong trẻo nhìn thím Trương, hơi chần chờ nói: "Thím mới vừa nói cái gì?"

Thím Trương hoàn toàn không nghĩ tới mình sốt ruột lại lỡ miệng nói cho cô biết, trong lòng hối tiếc cũng đang suy nghĩ nói chuyện kia với cô như thế nào.

"Tiểu thư, cô nghỉ ngơi trước, một lát nữa tôi sẽ nói với cô" Khóe miệng hiện lên tươi cười cay đắng, thím Trương giúp Âu Y Tuyết ngồi dậy, còn thân thiết ở phía sau lưng để một cái gối.

Sau khi làm xong tất cả, bà mới đem bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường đổ cho Âu Y Tuyết một chén cháo gà nóng hổi.

"Tiểu thư, cô đã ngủ một đêm, ăn một ít đồ trước đi" Đem cháo gà cho Âu Y Tuyết thím Trương liền ngồi xuống bên cạnh cô.

"Cám ơn" Âu Y Tuyết gật đầu một cái bày tỏ cảm kích. Nhìn chén cháo gà thơm ngon, Âu Y Tuyết cũng không cảm thấy đói, ngược lại cảm thấy dạ dày quấy rối, cảm giác nôn mửa dâng lên.

Cô cắn chặt miệng mình, cau mày nín thở. Cô định không ăn nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của thím Trương cô cứng rắn đem cảm giác của bản thân nén xuống, ép chính mình uống một chút.

Cô không biết bộ dáng khổ sở của cô thím Trương đều nhìn thấy hết.

Nhìn cô cứ uống một hớp cháo gà, bộ dáng nhíu mày, thím Trương là có nỗi khổ không thể nói. Cô làm sao có thể biết nguyên nhân mình khổ sở, chỉ là... Ở trong lòng thở dài một cái, cố gắng đưa ra tươi cười dặn dò: "Tiểu thư nhất định cố gắng nghỉ ngơi bổ sung dinh dưỡng cho tốt, như vậy thân thể mới mau khỏe lại"

Nghe vậy, Âu Y Tuyết gật đầu một cái, đem lời của thímTrương để trong lòng.

"Thím Trương..." Âu Y Tuyết đột nhiên ngừng uống cháo nâng mi mắt nhìn về phía thím Trương có chút do dự.

"Cô muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi, tôi biết chuyện gì sẽ nói cho cô biết" Thím Trương biết điều cô muốn hỏi.

Được thím Trương đồng ý, Âu Y Tuyết cũng không còn do dự nữa, trong đôi mắt có chút ảm đạm cùng giãy dụa, cô mở miệng nói: "Ngày hôm qua, đã xảy ra chyện gì?"

Ngày hôm qua trước khi cô hôn mê, cô hình như thấy một người có bảy phần giống cô, nhưng gương mặt so với cô thì thành thục hơn, mà cô cứ như nằm mơ nên nghi ngờ đó có phải là sự thật hay không.

Nghe vậy, thím Trương áy náy nhìn cô, sợ hù dọa cô nên ôn nhu nói: "Tiểu thư, cô gái ấy là mẹ ruột của cô" Biết là Âu Y Tuyết nhớ loáng thoáng chuyện ngày hôm qua nhưng không dám xác nhận mà thôi, thím Trương cố gắng không chế tâm tư bất bình của mình, đè ép giọng nói: "Cô chắc là chưa nhìn thấy mặt của mẹ ruột"

Dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Âu Y Tuyết, tay cầm chén súyt nữa làm rơi, khiếp sợ nhìn thấy thím Trương gật đầu xác nhận, trong nháy mắt tất cả vấn đề thắc mắc điều tan thành mây khói.

Thì ra tất cả những việc trong giấc mơ điều là sự thật...

Cô không phải ảo tưởng, cũng không phải đang nằm mơ, mà là sự thật!

Mẹ của cô...

Một cỗ xúc động một tình cảm khác thường trong lòng Âu Y Tuyết dâng lên, cô cắn chặt môi dưới cố gắng không để cho cảm xúc vì sự thật mà chấn động. Vui sướng, phiền muộn, đau lòng, thống khổ đều được tập trung vào đáy mắt của cô, không thể nhận thấy trong mắt như sao kim của cô nhiễm một tầng sương mù.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến tình cảnh cô gặp mẹ của mình, cô cho là ngoài trừ oán hận chính là căm giận! Căm hận mẹ bỏ rơi chính mình, ăn nhờ ở đậu nhà người nhịn nhục bị ức hiếp, nhưng trong giờ phút này, cô cũng mới biết mình không hề hận mẹ, cho dù có chỉ là bi ai cùng phiền muộn.... .

Thím Trương nhìn thấy sự chuyển biến trong mắt cô, nhìn tâm tình cô vô cùng phức tạp, cảm giác của thím Trương cũng vậy. Mình bị buộc xa cách con gái mười tám năm, mà chính mình thấy cháu ngoại duy nhất bị người ta hành hạ, chính mình lại không có biện pháp nào.... .

Thím Trương cùng Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, trong lúc nhất thời, không khí phòng bệnh càng trở nên đau thương. Không khí tĩnh mịch kéo dài không bao lâu bị cắt đứt.

"Nói như vậy, lời bà ấy nói tất cả đều là sự thật?" Tất cả lời nói trần thuật ngày hôm qua của Lý Dao Viện, trong lòng Âu Y Tuyết nhéo chặt khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét thống khổ, chống lại con ngươi kinh ngạc của thím Trương, Âu Y Tuyết tiếp tục nói: "Con cũng không phải con của Âu Thiên, con chỉ là... mẹ con cùng người đàn ông khác sinh ra, mà Âu Thiên vì rất yêu mẹ nên mới nuôi con?"

Ngày hôm qua khi mới biết được chuyện này, cô có cảm giác bị giáng một gậy vào đầu. Luôn luôn ình là con gái ruột của Âu Thiên, quay đầu lại thì không phải, bọn họ không có bất kì quan hệ máu mủ nào hết!

"Tiểu thư, không phải như vậy" Thím Trương lắc đầu một cái, thu lại vẻ mặt bi thương, chống lại sự cô đơn của Âu Y Tuyết, muốn giải thích, đột nhiên từ phía sau truyền tới nghe giọng nói mang theo tức giận cắt đứt lời bà muốn nói.

"Con là con của cô ấy, nhưng không phải là!" Đây là một lời nói có hàm nghĩa sâu xa.

Âu Y Tuyết ngẩn ra, nhìn về phía cửa lúc nãy trống rỗng trong lúc này có một hình dáng thon dài mảnh mai đang đứng. Có khuôn mặt tương tự đang nhìn mình làm cho đầu của Âu Y Tuyết trống rỗng.

"Điệp nhi" Thím Trương nhìn thấy người đến là Cốc Điệp nên vội vã đứng lên.

Một thân áo đầm đen, một mái tóc quăn thả xuống ở trên vai thẳng tới thắt lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng ngũ quan xinh đẹp thoát tục tinh khiết làm người ta không thể rời mắt.

Elena nhìn hướng thím Trương nhẹ giọng gọi: "Mẹ!" Mà sau khi nhìn về phía Âu Y Tuyết, đôi mắt bình tĩnh lập tức không thể ức chế mừng rỡ, vẽ mặt bình tĩnh có chút run rẩy.

"Con tỉnh rồi?" Elena khàn giọng chậm rãi mở miệng.

Định đợi sau khi Âu Y Tuyết tỉnh lại, có thật nhiều lời muốn nói với cô, nhưng Elena phát hiện sau khi gặp cô mình cái gì cũng nói không được.

"Dạ" Âu Y Tuyết sững sờ gật đầu một cái, đột nhiên trong lòng dâng lên tình cảm kích động.

Thấy cô không sợ mình, thái độ không trốn tránh mình, Elena cắn môi sau đó bước tới đi đến bên cạnh giường ôm Âu Y Tuyết vào trong ngực

Mà khi tiếp xúc thân thể mềm mại của cô, cho đến giờ phút này Elena mới cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô, kết quả là cặp mắt mờ mịt chảy xuống nước mắt trong suốt.

Là con của mình, thật sự là con gái của mình! Cho dù đây là lần đầu tiên gặp con gái của mình, nhưng Elena không cảm thấy có bất kỳ khoảng cách nào, Elena ôm thật chặt cô, Elena phát hiện mười tám năm bây giờ có thể đau lòng khổ sở mới được cởi bỏ.... .

Elena run rẩy có thể thấy trong lòng mình rất là phức tạp. Bị Elena ôm trong ngực Âu Y Tuyết có thể cảm nhận được cảm giác an toàn. Cô không có phản kháng Elena, bởi vì cô biết người chịu khổ cũng không phải chỉ có mình cô! Mặc dù cô không hiểu rõ ràng lý do mình bị bỏ rơi nhưng cô nguyện ý hiểu Elena, nguyện ý tin tưởng mình bị bỏ rơi là có nỗi khổ bất đắc dĩ!

Liền trong nháy mắt, Elena ôm chặt Âu Y Tuyết, nước mắt như mất kiểm soát không ngừng rơi xuống, mà bên cạnh thím Trương cũng đang lau nước mắt khi nhìn thấy cảnh này.

Giờ phút này không khí trong phòng bệnh là một sự ấm áp...

Không biết qua bao lâu, đợi khi nước mắt không còn rơi nữa, Elena hốc mắt đỏ buông lỏng Âu Y Tuyết ra, khuôn mặt tuyệt đẹp như cũ làm người ta hít thở không thông.

Cô nắm chặt hai tay của Âu Y Tuyết, đôi mắt tiêu điều toát lên nỗi hận trong lòng mở miệng hỏi: "Con sẽ hận mẹ sao?" Hận mẹ tới bây giờ mới tìm được con, hận mẹ đã để cho con chịu khổ.

Tưởng rằng Âu Y Tuyết oán hận mình, chỉ thấy Âu Y Tuyết lắc đầu, lại thấy cô trả lời: "Không biết"

"Con...." Cô liền trả lời làm cho Elena căng thẳng, lập tức cảm giác tội lỗi càng thêm sâu nặng. Lòng cô áy náy nhìn gò má của Âu Y Tuyết có chút trắng bệch, nói tiếp: "Vậy con có đồng ý sau này ở cùng mẹ không?" Cho dù cô có đồng ý hay không, Elena sẽ không cho cô trở về ngôi nhà kia.

Elena khẩn trương chờ câu trả lời của Âu Y Tuyết.

Một giây, hai giây.

Nhưng Âu Y Tuyết vẫn không lên tiếng, lúc Elena cho là cô không muốn sống cùng mình, lại nghe Âu Y Tuyết trầm thấp trả lời chắc chắn: "Con đồng ý"

Nghe vậy, khoé môi Elena nhếch lên cười, cô vui mừng nhìn con gái của mình, vươn tay vuốt mặt con....

Bệnh viện Thanh Du, phòng bệnh VIP lầu năm.

Cả lầu đều được Khải Tát Tát Đế Quốc bao hết, các cửa thang máy ra vào đều có vệ sĩ, ngăn chặn các ký giả báo chí, nghiêm túc phòng bị, cả một con ruồi cũng khó bay vào. Mà cả tầng lầu có các bác sĩ đứng đầu thế giới trông chừng, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là chăm sóc Mạc phu nhân của tập đoàn Mạc thị!

Không chút nào giống phòng bệnh mà giống như phòng tổng thống của khách sạn cao cấp. Bên trong phòng bệnh đồ trang trí tao nhã, cực kì xa xỉ, đèn thạch anh hoa lệ, vật dụng nhập khẩu từ Italia, các thiết bị y tế hiện đại cùng với phòng tắm cá nhân, hiển nhiên chính là một mô hình của ngôi nhà cao cấp!

Trên ghế salon màu đen da trâu, một thân tây trang màu đen, một người trung niên tuấn lãng nhìn người con trai đối diện hỏi: "Con làm như vậy có thể hay không quá đáng?"

"Quá đáng?" Mạc Dĩ Trạch mỉa mai, liếc nhìn cha mình hỏi ngược lại: "Như vậy là quá đáng sao?" Nếu không phải mẹ đang nằm viện cần cha chăm sóc, anh cũng không bất đắc dĩ tiếp nhận Mạc thị, căn bản anh cũng không biết dã tâm của Âu Thiên không chỉ là hợp tác kinh doanh, mà là muốn nuốt luôn cả công ty. Dĩ nhiên, chuyện này ngoài anh ra không ai biết.

"Hai..." Mấy ngày nay vì chăm sóc cho vợ, Mạc Dũng không ngủ đủ giấc, ông mệt mỏi thở dài một cái gống như đã già thêm mười mấy tuổi.

Một tuần lễ này, ông cả ngày ở nơi này, nhưng tất cả việc xảy ra ở bên ngoài ông cũng biết sơ vài việc. Huống chi con trai mình làm chuyện huyên náo lớn như vậy muốn không biết cũng không được.

Đối với con trai do khong kiềm chế được biến thành lạnh lùng, Mạc Dũng không biết nên khổ sở hay mừng rỡ. Mừng rỡ là con trai đã trưởng thành, sự nghiệp lớn hơn so với mình, khổ sở là nó trầm mặt không nói chuyện tình yêu. Mà nó khí phách cường ngạnh làm ình không dám gật bừa tiếp nhận.

"Nói như thế nào con cùng Xảo Lệ cũng có hôn ước, làm sao con có thể đối với Âu gia như vậy! Huống chi người sai là Âu Y Tuyết, không có bất kì quan hệ với Âu gia". Nhớ lại lúc đầu Xảo Lệ biết hai chân con mình không chữa được vẫn tình nguyện ở bên nó chăm sóc nó, Mạc Dũng cảm thấy Xảo Lệ là một cô gái tốt để trở thành con dâu. Hiện tại Mạc Dĩ Trạch thành tựu lại muốn đem Xảo Lệ ở một bên, lòng Mạc Dũng nguội lạnh.

"Thương trường như chiến trường, không có gì là không thể. Huống chi Mạc gia có một chút lỗi". Anh biết Âu Xảo Lệ yêu anh nhưng cô yêu bản thân mình hơn, cô có thể ở bên người anh lâu như vậy trừ "Khải Tát Quốc Tế phu nhân" bên ngoài được nịnh bợ ngoài ra còn được sung sướng về mặt vật chất. Anh cũng không tin tưởng cô vì anh mà thủ thân như ngọc! Chỉ là tất cả anh cũng không muốn làm rõ ràng.

"Haiz, con..." Mạc Dũng thật sự không thể nói gì được, ông yên lặng liếc con mình, cuối cùng không tiếp tục đề tài này nữa.

"Hôn ước của con tính làm thế nào?" Đây mới là vấn đề làm ông đau đầu nhất, cùng Âu gia quan hệ đối địch, hôn ước chắc tan rã thôi. Mất đi con dâu tốt như Âu Xảo Lệ, vậy nó định kết hôn với người nào. Hơn nữa sẽ có người nào tình nguyện gã cho nó... Lơ đãng nhìn về cặp chân của con mình, Mạc Dũng cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.

Vợ thì hôn mê, con trai hai chân tàn phế cả ngày ngồi xe lăn, chỉ cần nghĩ đến đây, ông cảm thấy mình rất vô dụng!

"Con muốn ngồi xe lăn cả đời, con cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ đến kết hôn" Anh đem ý nghĩ của mình nói thẳng ra. Trên đời này có ai nguyện ý thật lòng yêu thương anh gả cho anh một tên tàn phế, trừ phi người đó coi trọng địa vị của anh, thân phận của anh, tài sản của anh.

Dứt lời liền thấy sắc mặt Mạc Dũng thay đổi: "Vậy ý của ngươi là muốn Mạc gia không có người nối nghiệp sao?" Theo giọng điệu mà phân tích, Mạc Dũng nghĩ chỉ có đáp án này.

Mạc Dĩ Trạch không đếm xỉa đến sắc mặt của cha, nhẹ nhàng nhắm mắt, đem tâm tư trong lòng cất giấu, không nói.

Trong đầu bỗng thoáng qua gương mặt u thương oán hận, trong tim anh níu chặt, một hồi tuỳ tiện nói: "Trên thế gian này có rất nhiều phụ nữ, chỉ cần bỏ tiền ra, cho dù họ không muốn gả cho con, nhưng cũng không có nghĩa là họ không muốn vì con sinh người thừa kế" Ngụ ý trong lời nói rất rõ ràng.

Nhưng Mạc Dũng sau khi nghe xong cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng khẩn trương hơn.

"Con nghĩ cứ như vậy sao?"Mạc Dũng khó nhịn được đau lòng! Nếu không phải năm đó bị tai nạn xe cộ, cũng sẽ không thay đổi cuộc đời của nó, thay đổi cả tính cách. Ông đè nén tình cảm, giọng nói thành khẩn: "Nghe lời cha, đem cổ phần Euclid trong tay trả lại cho Âu gia, ngưng hẳn dự án hợp nhất, sau đó cùng Xảo Lệ kết hôn" Đây là phương pháp duy nhất ông nghĩ tới.

Vòng quanh Mạc Dĩ Trạch hơi thở lạnh lùng, lãnh khốc nhìn Mạc Dũng trước mặt, định mở miệng cự tuyệt, lời còn chưa nói ra lại một âm thanh nhỏ cắt đứt.

"Không, không cần..." Đó là tiếng nói cực kì yếu ớt, nhưng lại giống như bom phóng vào trong lòng hai người.

Mạc Dĩ Trạch cùng Mạc Dũng đồng thời quay đầu lại, phát hiện người nằm trên giường cách đó không xa đang từ từ mở mắt....

*****

Thanh âm cực nhỏ, nhưng với sự nhạy cảm của Mạc Dĩ Trạch lập tức liền nghe được, những lời muốn nói ra bị một tiếng ưm kia ngăn ở cổ họng.

"Cô tỉnh" Nhìn người đang nằm trên giường lụa tơ tằm chậm rãi mở hai mắt, Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt nhắc nhở Mạc Dũng đang thừ người ra.

Mạc Dĩ Trạch gọi một tiếng, lúc này Mạc Dũng mới tỉnh táo lại. Ông nhanh chóng bước tới bên cạnh giường, sau khi chứng kiến đôi mắt Lục Bình mê mê mang mang mở ra, quên hết những vì không hài lòng về Mạc Dĩ Trạch, lập tức mừng rỡ nhìn xuống.

"Bình nhi, em tỉnh rồi" Vừa nói, vừa vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ.

Sau đó không đến một phút, vài bác sĩ và y tá mặc áo khoác trắng đi vào kiểm tra cho Lục Bình, sau một lần kiểm tra xác nhận Lục Bình đã khôi phục ý thức rồi mới rời đi.

Từ đầu đến cuối, Mạc Dĩ Trạch trên xe lăn chỉ ngồi thẳng lưng, nhìn tất cả mọi việc xảy ra.

Một giờ sau.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân đụng trúng vào đầu khi bị đẩy xuống lầu, mặc dù bác sĩ sau khi kiểm tra nói tất cả không có gì đáng ngại, nhưng Lục Bình vẫn càm thấy đầu có chút mơ màng, thậm chí là đau nhói.

Nhìn đến hộ lý chăm sóc, bà nằm trên giường mười ngày rồi chịu không nổi yêu cầu rời giường, kết quả là, được sự giúp đỡ của hộ lý bà đi đến ngồi xuống sa lon.

Bảo Mạc Dũng trở về nói quản gia nấu cho bà một ít canh, làm một ít đồ ăn bà thích; lại thuận miệng bảo hộ lý đi ra ngoài; sau đó ở trong phòng bệnh rộng lớn xa hoa chỉ còn lại Lục Bình ngồi đối mặt Mạc Dĩ Trạch.

"Cô.... có khá hơn chút nào không?" Mặc dù là mẹ của mình, nhưng sau khi mất trí nhớ anh thay đổi tính cách, trong giờ phút này vẻ mặt của Mạc Dĩ Trạch vô cùng lạnh nhạt.

"Ừ" Lục Bình cũng hiểu được tâm tư của anh, cũng không yêu cầu anh gọi bà là "mẹ", cũng có lúc anh sẽ gọi bà. Mà chuyện khẩn cấp nhất bây giờ là..." Âu Xảo Lệ vẫn ở cùng với con sao?"

Nghe vậy, đôi mắt Mạc Dĩ Trạch không hiểu nhìn bà hỏi: "Tại sao lại hỏi như thế?" Đột nhiên lại hỏi đến Âu Xảo Lệ làm cho anh kinh ngạc.

Lục Bình không để ý đến anh, mà tiếp tục hỏi: "Sau khi con quay lại Âu Xảo Lệ nói với con, con bị tai nạn giao thông là vì một xấp hình có phải hay không?" Nhìn biểu tình của Mạc Dĩ Trạch hoàn toàn kinh ngạc, Lục Bình cũng biết ngày bà bị đẩy xuống lầu những gì mình nghe ở bên trong thư phòng tất cả đều là sự thật!

"Ừ" Đối với mẹ của mình, thật sự không có ý định giấu giếm, cho nên Mạc Dĩ Trạch liền gật đầu một cái, môi mỏng lộ ra sự lạnh lẽo.

Thấy anh trong nháy mắt chuyển thành biểu tình lạnh lùng, Lục Bình có chút do dự, sau đó quyết đoán đem chuyện ngày hôm đó nói ra: "Ngày hôm đó ta ở ngoài thư phòng nghe được nữ giúp nhà chúng ta nói chuyện cùng Âu Xảo Lệ. Nữ giúp việc nói xấp hình không phải Âu Y Tuyết giao cho cô, mà là Âu Xảo Lệ đưa cho nữ giúp việc bảo cô ấy đưa cho con"

Những việc họ nói phía sau làm cho bà hỗn loạn, mặc dù bà không biết xấp hình kia là gì, bởi anh vì xấp hình bị tai nạn xe cộ nên bà muốn nói ra.

Không ngờ sau khi bà nói xong, vẻ mặt Mạc Dĩ Trạch vẫn như thế trầm mặc.

Khi anh đưa mắt nhìn xuống thật sâu, bà chớp mi đau khổ nói tiếp: " Vào cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ hai năm về trước, Âu Y Tuyết thật sự không có tới nhà chúng ta, tất cả đều do Âu Xảo Lệ bày ra".

Dứt lời, Mạc Dĩ Trạch vẫn không nói một lời.

Bởi vì những lời Lục Bình nói ra, làm lòng Mạc Dĩ trạch đang bình tĩnh bỗng dậy sóng, anh kinh ngạc nhìn thấy Lục Bình phát hiện tâm trạng của anh không nói cái gì. Hai mắt lạnh lẽo giờ chuyển biến thành khiếp sợ, trong lòng anh giờ sự phức tạp cứ lượn lờ.

Anh khó khăn ngăn tâm tình phức tạp nói ra một lời, nhưng giọng nói lại vô cùng run rẩy.

"Vậy.... Ngày đó đẩy cô xuống dưới lầu là Âu Xảo Lệ, chứ không phải là Âu Y Tuyết?". Trong lòng dâng lên sự lo lắng, trong giờ phút này anh phát hiện anh như thế nào lo lắng khả năng bị đảo lộn đáp án.

Nghe vấn đề của anh, Lục Bình có chút suy yếu thoáng qua kinh ngạc, bà nhu nhu mắt chăm chú nhìn vào thần sắc biến đổi của anh, hỏi ngược lại: "Âu Y Tuyết? Con cho rằng người đẩy ta xuống lầu là Âu Y Tuyết sao? Không phải, là Âu Xảo Lệ". Nói xong, giọng nói của bà càng ngày càng nhỏ, bởi vì mặt của Mạc Dĩ Trạch càng ngày càng xanh mét, u ám.

Nói thật, nếu bà không nghe được cuộc nói chuyện giữa Âu Xảo Lệ và nữ giúp việc, nếu Âu Xảo Lệ không có đem bà đẩy xuống lầu, bà đối với Âu Xảo Lệ rất là hài lòng về đứa con dâu này. Nhưng là hiện tại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cũng khó nếu muốn bà thay đổi.

Chỉ là câu nói vừa rồi của Mạc Dĩ Trạch làm bà nghi ngờ!

"Tại sao con lại cho là Âu Y Tuyết đẩy cô xuống lầu?". Lục Bình hỏi, mấy ngày bà hôn mê rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao bà cảm thấy con bà so với trước kia càng thêm lạnh lùng?

Nhìn Lục Bình con ngươi đầy nghi ngờ, Mạc Dĩ Trạch chỉ im lặng không có trả lời...

Mọi chuyện đột nhiến biến chuyển làm anh không kịp phản ứng, tất cả kế hoạch báo thù trong chớp mắt không còn ý nghĩa. Vốn cho là mình đã hiểu rõ tất cả, quay đầu lại, anh đã nghĩ sai rồi!

Bỗng dưng trong đầu thoáng qua bóng dáng mảnh mai kiên định của Âu Y Tuyết đứng trong mưa đêm đó, anh mới biết được mình hồ đồ như thế nào!

Nếu như tất cả Lục Bình nghe thấy đều là sự thật, như vậy làm nhục cô mấy ngày này tính là cái gì? Bài báo kia phê phán cô tính là cái gì?

Nếu tất cả đều là Âu Xảo Lệ bày ra, những tấm hình kia của cô cũng là giả? Sự thật cô là người con gái biết giữ mình trong sạch?! Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Dĩ Trạch ngoài sự khiếp sợ còn lại là... Mừng rỡ.

Đáng chết! Tại sao cô không nói rõ ràng với anh, anh cũng sẽ không đem hết toàn bộ tội lỗi cho cô.

Suy nghĩ tới đây Mạc Dĩ Trạch giận mình không rõ đúng sai, lại nóng nảy tin ngay lời nói của Âu Xảo Lệ! Đồng thời cũng giận Âu Y Tuyết một mình chịu tội tất cả, im lặng không lên tiếng!

Âu Xảo Lệ đúng là đáng chết! Cô phải trả giá đắt về tất cả!

.......

Lúc đang ở trong hạnh phúc thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã qua một ngày.

Elena kể lại tất cả mọi chuyện cho cô, cô hiểu Elena không muốn bỏ rơi mình, mà cũng hiểu nguyên nhân mình bị ngược đãi là gì. Elena cho là cô sẽ oán hận mình, nhưng Âu Y Tuyết chỉ nhàn nhã nói một câu: Những gì đã qua thì để nó qua đi, không có phản ứng kích động.

Sau đó, vì mùi thuốc tại bệnh viện quá nặng, ngày hôm sau khi Âu Y Tuyết tỉnh lại, Elena liền dẫn cô và thím Trương về nhà mình, một biệt thự rộng lớn.

Trong phòng khách vô cùng ưu nhã Âu Y Tuyết ngồi trên sa lon tráng lệ, cô uống canh cá do thím Trương nấu, vừa xem truyền hình, suy nghĩ về chuyện khác.

Elena, không đúng, là mẹ ruột của cô đối xử với cô rất tốt! Mẹ giống như muốn đền bù tất cả những thiếu thốn của mười tám năm cho cô, từ sau khi xuất viện, mẹ mua sắm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho cô. Nhưng muốn cô lập tức từ Cô bé lọ lem trở thành công chúa Bạch Tuyết, cô không thể thích ứng.

Dĩ nhiên đó cũng không phải là điều quan trọng nhất!

Quan trọng nhất là gần đây mỗi lần cô nghe mùi thức ăn là có cảm giác nôn mửa, hơn nữa ngủ càng ngày càng lâu giống như muốn đem giấc ngủ cả đời để ngủ, hai điểm này không nói, cô gần đây càng ngày càng muốn ăn đồ chua. Bởi vì ăn chua không làm cho cô có cảm giác muốn nôn mửa, cơ hồ ô mai trở thành món ăn chính.

Nhưng sợ Elena cùng thím Trương lo lắng, ở mỗi bữa ăn cô cố gắng ép mình ăn một chút thức ăn dinh dưỡng, nhưng cho dù cô chỉ ăn một ít thì khi trở về phòng cô nôn ra không còn một miếng.

Đang lúc yên lặng thầm than trong lòng, cô không chú ý tới hai bóng người đối diện ở trong phòng bếp bàn luận xôn xao.

Đôi mắt thanh lệ đầy vẻ u oán, nhìn Âu Y Tuyết vì điều dưỡng hợp lý mà khuôn mặt không còn suy yếu nữa, trong lòng chua xót đau đớn.

Âu Y Tuyết là một cô gái tốt, cho tới bây giờ bà cũng không thể tin tất cả lời bác sĩ, đương nhiên bà không có đem tất cả nói với cô.

"Con nhất định phải làm như vậy sao? Con không hỏi ý kiến của nó sao?". Thím Trương đứng bên cạnh buồn rầu nhìn Elena, giọng nói ngập ngừng.

Elena nghe vậy lúc này mới thu hồi ánh mắt, lông mi dài hạ xuống lạnh nhạt nói: "Nói cho nó biết thì như thế nào? Nó còn nhỏ như vậy".

Bà thật vất vả mới tìm được con, bà sẽ không để đứa bé trong bụng phá huỷ tương lai của nó.

Không để ý đến bộ dáng muốn nói lại thôi của thím Trương, bà tiếp tục nói: "Thân thể của nó cũng đã hồi phục tốt lắm, con sợ nếu kéo dài càng lâu nó sẽ phát hiện. Như thế này, ăn cơm trưa xong con liền dẫn nó đến bệnh viện giải phẫu, đợi đến những chuyện này qua đi, con sẽ dẫn mọi người về Mỹ".

Đài Loan là một nơi đau lòng, nếu có thể, cả đời cô cũng không muốn quay trở về nữa!

Elena cho là tất cả ở trong lòng bàn tay, lại quên chuyện quan trọng nhất của phụ nữ!

Sau khi ăn cơm trưa xong, Elena lấy lý do "làm kiểm tra lần nữa" thuyết phục Âu Y Tuyết, lúc hai người đi ra cửa, vừa bước lên xe, Âu Y Tuyết cảm thấy bụng đau nhói.

"Xin lỗi, con muốn đi... nhà vệ sinh trước" Mặt Âu Y tuyết đỏ lên khó khăn nói ra những lời này.

Elena sửng sốt nhìn cô một cái gật đầu: "Vậy con đi nhanh đi" Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, vì vậy cũng yên tâm.

Âu Y Tuyết sau khi được cho phép, bỏ lại Elena trên xe, nhanh chóng chạy vào biệt thự....

Trong phòng vệ sinh.

Tiếng nước chảy "rầm rầm" một lúc, Âu Y Tuyết cảm thấy bụng không còn đau nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì trong thời gian này ăn chua quá nhiều, cho nên thỉnh thoảng lại đau bụng! Mà mỗi lần đau bụng là cô nghĩ là tới ngày đó của mình.

Ngày đó?

Âu Y tuyết bỗng dưng ngẩn ra, trong đầu hiện lên một ngày hiện lên.

Vì vậy cô vội tính toán, khi cô tính toán rõ ràng thế nhưng kinh nguyệt của cô bị muộn mười ngày, khuôn mặt cô lập tức u ám.

"Làm sao có thể...." Cô khiếp sợ với những chữ đó, vừa nghĩ ngợi nguyên nhân. Trước kia bất luận như thế nào dù có chậm cũng chỉ có bốn năm ngày, thế nhưng lần này lại hơn mười ngày, việc này làm cô kinh ngạc.

Chính là cho dù cô nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên do trong đó. Đành chịu, cô nghĩ đến Elena còn vẫn ở trên xe chờ mình, vì vậy cô tạm gác không suy nghĩ đến vấn đề này nữa.

Cô đến bồn rửa tay, sau đó dự định rời đi.

Chỉ là phòng vệ sinh vừa mới hé mở, thì một giọng nói bi thương vang lên

"Ông trời ơi, nó còn nhỏ như vậy, làm sau có thể để cho nó mang thai sớm như vậy".

Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngẩn ra, tầm mắt kinh ngạc nhìn về nơi phát ra giọng nói, lại thấy thím Trương nên ở trên lầu quét dọn giờ phút này đang đứng ở trong phòng khách, hướng ngoài cửa sổ không biết đang nhìn cái gì, mà lúc này cô nhìn thấy khóe mắt trên khuôn mặt già nua đã có vài giọt nước mắt chảy xuống.

Thím Trương khóc!

Nhìn thấy những giọt nước mắt chảy xuống, Âu Y Tuyết định tiến lên an ủi, bởi vì từ nhỏ đến lớn mới thấy thím Trương khóc! Cô đang bước lên, nghe được lời nói của thím Trương thì dừng bước.

"Bản thân tuổi vị thành niên thì sinh Điệp nhi, Điệp nhi cũng vừa tròn mười tám tuổi thì sinh con gái, tại sao bây giờ ngay cả cháu ngoại của mình cũng vậy!". Bà hướng ra ngoài cửa sổ nói ra sự đau khổ của mình. Lại không ngờ cách bà không xa, một bóng người nghe bà nói cơ thể cứng ngắc.

Điệp nhi.... .

Bởi vì hai chữ này làm mắt Âu Y Tuyết tròn xoe.

Bởi vì Elena kể chuyện cũ kia cho cô nghe, bà nói tên trước kia của bà là "Cốc Điệp".

Mà thím Trương lại gọi bà là Điệp nhi, như vậy quan hệ giữa hai người......

"Thím Trương, thím mới nói những lời đó...... Là có ý gì?" Sắc mặt Âu Y Tuyết trắng xanh, cô nghe được những câu nói của thím Trương, trong đầu cô "ầm" một tiếng, trong nháy mắt đầu cô trống rỗng.

Cô nên sớm nhận ra quan hệ của hai người mới đúng!

Thím Trương không ngờ sự xuất hiện của Âu Y Tuyết tại đây, lúc bà quay đầu thấy Âu Y Tuyết xuất hiện, trên khuôn mặt nếp nhăn vô cùng khiếp sợ "Tiểu thư.... Tại sao cô lại ở nơi này... Cô không phải...." Thím Trương thấy cô khuôn mặt trắng bệch. Trong lòng biết những lời nói vừa rồi cô đã nghe thấy. Nhưng đầu óc của Âu Y Tuyết trống rỗng không để ý lời của bà.

Âu Y Tuyết từng bước nặng nề hướng thím Trương đi tới, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt còn có chút xanh mét "Bà vừa nói cháu ngoại.... là con sao?" Âu Y Tuyết dùng tay chỉ mình không dám tin hỏi.

"Tôi...." Thím Trương khẩn trương cắn môi dưới, đem tay lau nước mắt của mình. Mặc dù biết bây giờ giải thích như thế nào cũng vô ích, nhưng bà không muốn bỏ cuộc "Tiểu thư, cô nghe lầm rồi, tôi.... . tôi không có nói gì cả...".

Vì che giấu sự lo lắng của mình, thím Trương nói xong muốn xoay người rời khỏi nơi này, nhưng bị Âu Y Tuyết tiến nhanh lên phía trước ngăn lại.

"Nói cho con biết những lời vừa rồi có phải là sự thật không?" Nếu không muốn cho cô biết quan hệ giữa hai người cô cũng sẽ không hỏi. Nhưng là liên quan đến bản thân mình, cô muốn hỏi rõ ràng. Trong lòng cô không còn khiếp sợ, trừ lần đó sợ hãi cùng lo lắng. Cô run rẩy đôi môi của mình, khắc chế bản thân kích động, vẻ mặt ai oán nói "Con... có phải hay không.... mang thai...." Câu nói này giống như con dao hai lưỡi cắt vào đáy lòng cô, giọng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi.

Nghe vậy thím Trương đang khổ sở, lập tức khuôn mặt vừa khôi phục bình tĩnh bây giờ sụp đổ không thể chống đỡ.

"Tôi..." Bà muốn nghe theo lời Điệp nhi nói muốn Âu Y tuyết không biết chuyện, nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo của Âu Y Tuyết, cái gì cũng không nói được. Vì vậy chỉ có thể chảy nước mắt thân thể run rẩy.

Mà bà không nói, Âu Y Tuyết nghĩ bà ngầm thừa nhận.

Thân thể cô bối rối run lên, cắn môi gắt gao bức mình không phát ra tiếng, hai mắt đầy sương mù chảy ra nước mắt, cũng không chịu được phát ra tiếng nghẹn ngào.

Nước mắt giống như sợi châu không nghe lời liên tục chảy xuống.

Cô rất muốn đây không phải là sự thật! Thế nhưng không khí nặng nề nói cho cô biết đây là một sự thật không thể thay đổi! Nhưng cho dù là như vậy, cô còn không thể tin trong bụng mình có một đứa bé, mà phản ứng mấy ngày nay, thích ăn chua, nôn mửa, thích ngủ đều bởi vì cô mang thai!

Đứa bé....

Đứa bé của anh.... .

Đứa bé của người cô hận nhất.... .

Hình ảnh như một Satan với khuôn mặt tà ác lóe lên trong đầu cô, cô cảm giác toàn thân run rẩy! Chỉ cần nhớ đến anh tàn bạo đối với cô, cô cảm giác không thể hít thở được, cô làm sao có thể chấp nhận đây!

Vì vậy hai chân mềm nhũn, cả người ngã về phía sau.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-110)