Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 071

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 071
Làm người giúp việc bảy ngày (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một tiếng này thét chói tai không đưa tới cái ghé mắt của Âu Y Tuyết mà là hàng loạt người giúp việc.

Các người giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp vừa nghe đến một tiếng thét chói tai vang trời bên này cũng rối rít oán trách từ trong phòng bếp đi ra xem, mọi người xù xì nói chuyện với nhau coi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đến khi thấy bên trong phòng khách Âu Y Tuyết cùng nữ giúp việc cả người run rẩy cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Đã xảy ra chuyện gì?"Có người tiến lên hỏi.

Nữ giúp việc thấy có người tới, vì vậy một giây kế tiếp vội vàng trốn vào giữa các cô, chỉ là tầm mắt gắt gao nhìn Lục Bình ở bên kia, tiếp đó run rẩy nói: "Giết người... Phu nhân..." Nói xong dùng ngón tay của mình chỉ về Lục Bình ở phía bên kia.

Mọi người theo theo tay của cô chỉ nhìn sang, chứng kiến một cảnh kia sau đó cũng rối rít hét rầm lên.

Vì vậy cả phòng khách lập tức náo loạn!

Đang lúc Mạc gia bởi vì chuyện này mà nơi nơi thét chói tai liên tục, tay Âu Y Tuyết cầm điện thoại nhưng vẫn chưa bấm số, đầu óc của tất cả người giúp việc cũng ở vào trạng thái mơ mơ màng màng! Nhưng không có phát hiện một bóng dáng ngồi trên xe lăn đột nhiên xuất hiện ở phía sau các cô.

......

Mới vừa ở trong phòng của mình cùng công ty bên Mỹ tiến hành hội nghị qua chat webcam, anh một lòng chuyên tâm cũng không có nghe tiếng lộn xộn bên ngoài. Mà đợi đến khi hội nghị kết thúc, Minh Vũ gọi điện thoại báo với anh là Âu Y Tuyết đến tìm anh, lúc này anh mới ra khỏi cửa phòng ngủ quyết định ở phòng khách đợi cô đến.

Chỉ là anh không ngờ tới là, vừa ra khỏi cửa sẽ gặp bắt gặp cảnh này.

Ngón tay thon dài trắng nõn nắm thật chặt điện thoại, mà ở mu bàn tay của cô còn mơ hồ dính một chút máu tươi đập vào mắt người, tầm mắt theo hướng mọi người nhìn nhìn sang, khi anh thấy té ở vũng máu là Lục Bình, hai mắt xanh đen lập tức trở nên thâm thúy.

Anh cũng không có giống như những người khác rối loạn cả lên, ngược lại cực kỳ tỉnh táo.

"Ai là tài xế? Nhanh lên một chút đưa bà đi bệnh viện" Giọng nói lạnh lùng, không chút nào lộ ra nửa phần rối loạn.

Một tiếng dứt lời, lúc này các người giúp việc mới chú ý đến sự tồn tại của Mạc Dĩ Trạch.

Khi ánh mắt Âu Y Tuyết cũng rơi bóng dáng cao to ngạo mạn trên xe lăn kia lúc này cô vì chính mình thấy một màn kia mà kinh sợ! Bởi vì cô thật sự cũng không có nghĩ đến, lại nhìn gặp anh trong tình huống này!

Cả người mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu làm cho anh có thể đẹp ngang như những người mẫu hoàn hảo, gương mặt anh tuấn bất phàm so với hai năm trước càng thêm anh tuấn, trẻ trung, giờ phút này anh cực kỳ giống nhân vật trong những cuốn tiểu thuyết tình cảm, cho dù là ngồi ở xe lăn, cũng không làm giảm nửa phần kiêu căng của anh.

Những người giúp việc nghe được phân phó của Mạc Dĩ Trạch, vốn là huyên náo lập tức liền yên tĩnh lại.

"Tôi đi tìm chú Trần" Trong đó có một người phụ nữ trung niên thấy Mạc Dĩ Trạch lâm nguy mà không loạn, lập tức phản ứng lại, vì vậy nhấc chân đi về phía nhà xe.

Hai phút sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen chở Lục Bình đang hôn mê nhanh chóng lái đi bệnh viện. Mà bên trong phòng khách Mạc gia, do sự phân phó của Mạc Dĩ trạch, mỗi người cũng trở lại công việc của mình. Chỉ có một vài nữ giúp việc được phân phó dọn sạch phòng khách.

Tất cả việc này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Ở một trận náo động lớn, liền khôi phục lại yên tĩnh như trước.

Chỉ là, tình huống thật là như vậy sao?

......

Ở trong phòng lớn như vậy, vật dụng sa hoa giản dị sạch sẽ đập vào mắt, toàn bộ là hai màu đen trắng khiến cho phòng trở nên ấm ức vô cùng, khiến cho ai mà tiến vào có một loại cảm giác thở không thông.

Mà từ lúc tiến vào phòng này thì Âu Y Tuyết liền cảm thấy cảm giác đè ép một cách nặng nề. Hai chân của cô chần chừ không biết nên để vào đâu, toàn thân cao thấp không khỏi cảm thấy lo lắng, mà cảm giác ngoài ý muốn cũng thúc đẩy khẩn trương trong lòng cô cực kỳ, làm cho hành động của cô cũng trở nên vụng về.

Cũng khó trách, sau chuyện vừa mới xảy ra, ai còn có thể yên tâm thoải mái tỏ vẻ hờ hững? Mặc dù bà Mạc cũng không phải do cô làm, nhưng mà...

Suy nghĩ của Âu Y Tuyết dần dần bởi vì tình cảnh mới vừa rồi này mà bay xa, đang ở lúc cô thất thần nhớ lại tình cảnh lúc này thì một bóng người cách cô không xa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Cho dù đã có không gặp cô vài ngày, nhưng là gương mặt của cô giống như là rơi ở trong tim của anh, làm cho anh xua đi không được. Trừ đêm đó khi gương mặt đẹp này của cô ở phía dưới anh triền miên, còn có hôm đó hình ảnh phóng đãng của cô! Hai tình cảnh tương phản này không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, làm lửa giận trong lòng anh nổi lên.

"Tại sao phải làm như vậy?" Mạc Dĩ Trạch cơ hồ không có một chút dấu hiệu, lạnh lùng mở miệng chất vấn.

Một tiếng nói lạnh lùng vô cùng trong nháy mắt đem suy nghĩ đã bay xa của Âu Y Tuyết từ từ kéo trở về thực tại.

Cô mím môi, đôi tay nắm chặt, một đôi mắt kinh ngạc chống lại đôi mắt đen lạnh nham hiểm, lãnh đạm nói: "Anh... Tôi không hiểu anh đang nói gì" Tại sao phải làm như vậy? Cái gì mà tại sao phải làm như vậy?

Nhìn bộ dạng như vô tội của Âu Y Tuyết, tức giận trong lòng Mạc Dĩ Trạch không có một tia biến mất. Ngược lại bởi vì giọng nói lãnh đạm hờ hững của cô làm lửa giận trong lòng anh càng rừng rực, càng thêm không thể dập tắt.

"Hừ" Đột nhiên anh cười lạnh một tiếng.

Cũng vì đối mặt mà Âu Y Tuyết nhìn anh, từ khóe miệng của anh thấy được một tia tươi cười tà mị, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, ép cô muốn từ đấy lập tức! Nhưng mà cô biết, cô không thể... Bởi vì...

"Âu Y Tuyết, cô cho rằng tôi còn là cái người hai năm trước sao?" Lửa giận trong lòng đã làm cho lý trí của anh toàn bộ đốt thành tro bụi, Mạc Dĩ Trạch liếc xéo Âu Y Tuyết, trông chờ vẻ chột dạ trên gương mặt cô.

Vậy mà anh đợi khoảng không lâu, vẻ mặt của Âu Y Tuyết vẫn không một chút thay đổi, càng không cần nói cô sẽ chột dạ như trong lòng anh mong muốn! Nhưng mà đối với với Âu Y Tuyết lãnh mạc hồn nhiên không biết trước sau như, Mạc Dĩ Trạch lại có định nghĩa khác đi.

"Quả nhiên cô đê tiện đến vô sỉ!" Một tiếng trầm thấp, mang theo khàn khàn từ môi lãnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch bật ra.

Âu Y Tuyết nghe vậy bỗng dưng trợn to hai mắt của mình. Gắt gao cắn răng của mình chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh, lần nữa Âu Y Tuyết tự nói với mình cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải.."nhịn" xuống, nhưng lúc cô nhìn thấy trong mắt của anh chợt lóe lên tàn nhẫn thì vẫn không tự chủ được trong lòng của mình nhíu chặt.

Mặc dù anh cho cô định nghĩa khác xa muốn cô cúi đầu thừa nhận, nhưng cô lại bởi vì lời của anh mà cảm thấy đau lòng...

Đau lòng? Cô làm sao có thể...

Cũng không cho cô bất kỳ thời gian suy nghĩ, Mạc Dĩ Trạch lại hé mở đôi môi nói tiếp: "Hừ! Thế nhưng cô lại có bản lãnh giết người, tại sao không có bản lãnh thừa nhận?" Cho tới bây giờ, trong lòng của anh vẫn còn có chút đấu tranh. Anh thử để ình không nên tin tất cả những chuyện vừa mới đây, nhưng mà tay dính máu của cô lại lần nữa nhắc nhở anh, những việc kia toàn bộ đều do cô gây ra.

Dứt lời, giờ Âu Y Tuyết mới hiểu được ý tứ trong lời anh nói, vì vậy...

"Tôi không có đẩy bà ấy xuống lầu, không phải là do tôi làm" Thì ra là anh đem chuyện vừa rồi đều đổ lên người cô, cho rằng là do cô đẩy Mạc phu nhân xuống lầu. Nhưng tất cả những việc này đều không phải cô làm!

Đối với lời chối bỏ của cô, Mạc Dĩ Trạch xem thường, chỉ im lặng với toàn bộ trả lời của cô.

"Có phải là cô hay không trong lòng tự mình hiểu! Chỉ là cô yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" Giọng nói lạnh lùng có khí phách, ngữ điệu không chứa một tia nhiệt độ càng thêm bức người thẳng đến vách đá.

"Tôi..." Âu Y Tuyết nhìn ánh mắt coi thường của anh đối với cô, thế mới biết: Dù mình giải thích như thế nào anh ta cũng sẽ không tin! Nếu đã như vậy, vì sao cô lại phải lãng phí thời gian cùng anh ta ở đây dây dưa không rõ? Cho nên nghĩ tới đây, Âu Y Tuyết liền không dùng đến não suy nghĩ mà nói.

"Việc chuyển nhượng tòa nhà Trần gia, là do một tay anh bày ra sao?" Mặc dù so với hai năm trước anh có vẻ thành thục nhiều, nhưng không thể phủ nhận, rốt cuộc cô biết người mà cô quen 'ác ma nhà bên cạnh' chính là anh.

Âu Y Tuyết không biết lúc này cô lại đoán sai!

"A" Chẳng biết tại sao, bởi vì một câu nói này của Âu Y Tuyết, trong tim của anh có chút nhàn nhạt mất mác. Dĩ nhiên càng thêm phẫn nộ đối với cô. Anh lạnh lùng chợt nhíu mày, dù bận vẫn ung dung mà hỏi: "Tôi còn tưởng là chuyện gì. Chẳng lẽ hôm nay cô tới tìm tôi chính là vì chuyện này?" Ban đầu sai Minh Vũ mua một mảnh đất, vì chính là để cho cô tự mình tìm tới anh!

Nhưng mà bây giờ cô đến tìm anh, thế nhưng anh lại thay đổi tâm ý của mình! Bởi vì cô giẫm đạp lên tình cảm của anh, người đàn bà của anh phản bội anh căn bản không đáng giá cho anh phí tâm tư đi hành hạ cô!

"Anh muốn không phải cái này sao" Từ trong con ngươi hài hước khinh bỉ của anh, Âu Y Tuyết đọc được ý nghĩ của anh.

"Đúng vậy" Không ngờ Mạc Dĩ Trạch nói như vậy, tiếp con ngươi trầm xuống ảm đạm nói: "Tôi cho là hôm nay cô tới tìm tôi, là bởi vì đêm đó biểu hiện của tôi làm cho cô hài lòng, bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng cô căn bản không tìm được người so với tôi thích hợp hơn!"

Anh đem tất cả biến hóa trên vẻ mặt cô nhìn ở trong mắt, biết rõ ý của cô căn bản không phải như thế, anh còn là cố ý xuyên tạc.

"Anh..." Nói chưa dứt lời, khi bị anh nhắc lại, lập tức trong đầu Âu Y Tuyết lại hiện lên đoạn ký ức kia bị cô chôn tại đáy lòng! Cho dù những đoạn ký ức mơ hồ không rõ làm người không thấy rõ bóng dáng của anh, nhưng trong trí nhớ giọng nói hấp dẫn cùng hiện tại lời của anh liên lạc cùng một chỗ, dĩ nhiên là một người!

Nhất thời trong lúc đó trong lòng sóng cuộn biển gầm, cô lại không nhịn được trước mặt anh nôn ra một trận...

"Tôi thật khiến cô ghê tởm như vậy sao?" Đối mặt cô không ngừng nôn ọe, Mạc Dĩ Trạch mày rậm trong nháy mắt nhíu lên. Anh lạnh lùng ngắm nhìn gương mặt nhỏ gầy trước mặt anh, năm ngón tay thít chặt, sắc mặt xanh mét..

Nỗ lực đè nén xuống cảm giác buồn nôn, Âu Y Tuyết chặt chẽ cắn môi của mình, cuối cùng nặn ra mấy chữ: "Xin trả nhà cho bọn họ, chuyện giữa chúng ta cùng bọn họ một chút cũng không có quan hệ"

Mạc Dĩ Trạch nghe vậy, đôi mắt xanh đen lập tức lại chợt trầm xuống, ngay sau đó ách giọng nói nói: "Vậy là cô thừa nhận?" Thừa nhận phản bội anh? Đồng thời cũng thừa nhận nội dung trên tấm hình kia.

Mặc dù không có hiểu rõ anh đang nói 'thừa nhận' là cái gì, nhưng vì không để lại kích thích người có cảm xúc bạo động kia, Âu Y Tuyết lựa chọn cam chịu.

Thật không ngờ Mạc Dĩ Trạch hoàn toàn xem sự im lặng của cô như là thừa nhận cô đối với anh tạo thành tất cả, trừ phản bội anh, còn có... Hại anh mất đi hai chân...

Bởi vì câu trả lời kia của Âu Y Tuyết, không khí lập tức lại giảm xuống vài độ.

Mạc Dĩ Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết mắt không chớp, trong lòng mưa gió muốn tới! Chỉ là cuối cùng anh vẫn là nói ra mấy chữ: "Cô đi"

Đột nhiên Âu Y Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc đối lại với hai mắt của anh, lại thấy trong ánh mắt của anh trừ khí phách âm lãnh mới vừa rồi lại có thêm vẻ khác thường... Giống như là bi thống... lại như là lưu luyến...

Chỉ là cô còn chưa kịp phân rõ những thứ kia cũng đại biểu cho cái gì, Mạc Dĩ Trạch lại lần nữa mở miệng nói.

"Năm ngàn vạn" Anh lạnh lùng, thu mắt nói: "Nếu như trước ngày mai cô trả cho tôi năm ngàn vạn, tôi sẽ trả nhà lại cho bọn họ..."

Một câu này của Mạc Dĩ Trạch vẫn chưa nói hết, liền nghe được tiếng hút khí của Âu Y Tuyết.

Năm ngàn vạn? Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào làm được!

Dường như là đoán được tâm tư giờ phút này của cô, Mạc Dĩ Trạch cười lạnh nói: "Thế nào, quá nhiều sao? Chỉ chuyện cô mới vừa rồi đem mẹ tôi đẩy xuống lầu tuyệt đối không chỉ năm ngàn vạn! Dĩ nhiên, trừ cách này tôi còn có thể cho cô một cách khác nữa..."

Nụ cười âm lãnh ở khóe miệng tựa hồ tô vẽ cho không khí bên trong phòng, khiến cho bầu không khí vốn ngột ngạt trong nháy mắt giảm xuống đến đóng băng.

Cuối cùng ở ánh mắt khẩn trương của Âu Y Tuyết, anh nói tiếp: "Làm tình nhân của tôi..."

*****

Làm tình nhân của anh...

Nhẹ nhàng như vậy. Năm chữ lại giống như âm thanh của ma quỷ không ngừng dội vào đầu cô, thật lâu không biến mất. Mà cũng chỉ một câu nói như vậy lại đánh cô vào mười tám tầng địa ngục. Để cho tất cả hy vọng của cô bỗng chốc tan thành mấy khói.....

Năm ngàn vạn hoặc làm tình nhân của anh, trong đó một việc cô cũng không làm được.

Đối mặt với yêu cầu của anh, cô không có chút nào để thương lượng, vì thế cô càng khó chịu khổ sở.

Nhìn ra được trong lòng cô không muốn, Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng cong lên khóe môi, nụ cười hiện trong mắt: "Không muốn sao? Cô cùng nhiều người đàn ông lên giường như vậy, tôi chịu cô, cô nên cảm thấy vinh dự mới đúng"

Từng câu từng chữ đánh cho Âu Y Tuyết thương tích đầy người, cô không nghĩ đến, anh lại nói như vậy... lời nói tàn nhẫn, trong nhất thời, cô quên mất tranh cãi, chỉ ngơ ngác đứng trước mặt anh, mặc cho anh giày xéo.

Cô không trả lời, Mạc Dĩ Trạch lại nghĩ là cô thừa nhận.

Đôi mắt sắc bén nhìn cô vì lời nói của anh mà gương mặt trắng bệch, trong lòng có chút khó chịu. Cảm giác khó chịu từ sâu trong đáy lòng của anh. Nhưng cho dù phải lựa chọn yêu thương hoặc nhục nhã cô, anh vẫn sẽ chọn cái thứ hai.

"Đi đi" Anh bỏ qua khuôn mặt khiến anh đau lòng, nhắm mắt lại. Giọng nói trầm thấp, hạ xuống quyết tâm: "Nếu không làm được một trong hai điều kiện của tôi, vậy giữa chúng ta không có gì để nói"

Nói xong, trông thấy trong mắt Âu Y Tuyết có không cam lòng, cô muốn nói gì, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Mạc Dĩ Trạch, lời nói lại nuốt vào bụng.

Không biết ra khỏi phòng của anh khi nào, cũng không biết mình đi ra như thế nào trước vẻ mặt hoảng sợ của người giúp việc ở Mạc gia, càng không biết mình trở về Âu gia làm gì....

Chẳng qua khi bóng dáng Âu Y Tuyết xuất hiện ở phòng khách Âu gia, thì có một bóng người chạy tới.

"Cô chủ" Đó là một giọng nói mang theo vui sướng, đôi mắt trống rỗng theo tiếng kêu nhìn lên, lại thấy thím Trương khuôn mặt lo lắng nhìn mình. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn khổ cực tràn đầy vui vẻ, nhìn Âu Y Tuyết mà bà thở phào nhẹ nhõm.

Mà khi Âu Y Tuyết nhìn bà, chỉ có yêu thương. Chẳng qua mới hai ngày không gặp, nhưng cô lại thấy giống như bà già mười mấy tuổi......

"Cô chủ, cô có khỏe không. Tại sao chỉ để lại cho tôi một bức thư rồi đi? Hai ngày nay cô ở đâu? Ăn được không, ngủ có ổn không?" Âu Y Tuyết còn chưa hiểu ra sao.

*****

Âu Y Tuyết còn chưa hiều rõ, thím Trương đã kéo cô vào trong lòng bà, ôm cô thật chặt lại nói tiếp: "Cô chủ, cô có biết tôi lo lắng cho cô muốn chết không?"

Hôm đó cô chỉ để lại cho tôi một tờ giấy hai ba câu rồi bỏ đi, trong lòng tôi luôn lo lắng cho cô cả ngày đứng ngồi không yên. Khi trời tối tôi lại lo cô ở bên ngoài không biết có gặp chuyện gì không, lo cô ăn uống thế nào, ngủ có đủ không? Cho nên suốt hai ngày hai đêm qua, tôi không ăn uống được gì, chỉ chờ cô quay về.

Cũng may hiện tại cô không sao khỏe mạnh đứng trước mặt tôi, tôi cũng yên tâm, có điều....

Ôm cô vào lòng, nhưng lại thấy trên người cô không có hơi ấm, ngược lại cả người lạnh ngắt. Trong lòng giật mình, thím Trương lập tức buông Âu Y Tuyết, nhìn cô.

"Cô chủ, cô..." Lại nhìn Âu Y Tuyết từ trên xuống dưới một lượt, thím Trương mới thấy khuôn mặt Âu Y Tuyết trắng bệch, đôi mắt trong trẻo lại ươn ướt, lo lắng, dì vội khẩn trương hỏi: "Cô chủ, cô gặp chuyện gì? có chuyện gì vậy? Tại sao cô khóc?"

Vừa dứt lời, nước mắt Âu Y Tuyết đã rơi xuống, không có dấu hiệu, cũng không có âm thanh chỉ lặng yên rơi xuống.

Vậy mà Âu Y Tuyết cũng không trả lời thím Trương, chỉ là đôi mắt mở to nhìn bà, trong giọng nói thì nghẹn ngào: "Tại sao.... Lại đối xử tốt với con như vậy?" Đây là một vấn đề đã chôn sâu trong lòng cô, không thể nào hỏi được.

Từ nhỏ đến lớn, từ trên xuống dưới. Không có một ai quan tâm cô như bà. Từ cuộc sống hàng ngày đến những chuyện vụn vặt, chỉ có cô tự lo ình. Mà khi cô bị mọi người hiều lầm, bị người khác làm nhục, bà vẫn luôn bên cô, yêu thương che chở cho cô.

Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về cô công chúa Âu Xảo Lệ, chỉ có thím Trương vẫn ở bên cô, một người chẳng ai quan tâm....

Đây là đều cô luôn suy nghĩ, không hiểu vì sao..................

"Đứa ngốc" Đối với câu hỏi của Âu Y Tuyết, thím Trương chỉ cười dịu dàng, sau đó lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nói: "Bởi vì thím chỉ có con, dù con thế nào, thím vẫn sẽ bên cạnh con"

Thím Trương đã gần sáu mươi tuổi rồi. Mặc dù theo năm tháng khiến trên mặt bà hằn nhiều dấu vết, trông thật khổ cực. Nhưng giờ phút này bà cười làm người ta có cảm giác ấm áp dễ chịu. Ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Âu Y Tuyết, nụ cười của thím Trương là vui mừng cùng với sầu lo.

"Chỉ có con...." Âu Y Tuyết nhìn thím Trương, lặp lại hai chữ này, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tại sao thím lại chỉ có con...." Trong lòng vì hai chữ này mà ngạc nhiên, Âu Y Tuyết càng thêm khó hiểu.

"Bởi vì ta với con..." thím Trương vô tình muốn nói ra.... Lời đến cửa miệng lại thấy đôi mắt đau khổ của Âu Y Tuyết lại cố gắng không thể ra khỏi miệng. Bao nhiêu lời yêu thương muốn nói nhưng chỉ giải thích: "Không vì gì cả, bởi vì con vừa sinh ra. Thì thím liền thích con"

Trong câu nói của bà vô cùng phức tạp, bà lại nhẹ nhàng nhắm đôi mắt của mình, tạm quên đi tất cả chuyện cũ.

Nghe bà giải thích, Âu Y Tuyết chợt hiểu được: Tại sao mình có ý định trở về Âu gia, thì ra bởi vì có bà ở Âu gia, vẫn là thói quen có bà bên cạnh, cho nên theo trực giác mà quay về....

Chỉ là...

Cô có thím Trương, Trần Di có ai? Tiểu Tuyết có ai?

Cô là người không may mắn. Một ý nghĩ trong đầu của Âu Y Tuyết nảy lên.

Tiểu Tuyết vì cô mà phải chuyển trường, Trần Di vì cô mà mất đi công việc, cũng mất cả nhà. Đang lúc họ đau lòng muốn chết cô lại ở đây than cuộc đời mình bất công. Cô còn có người quan tâm yêu thương, có chỗ dựa, còn mọi người thì có ai đây.

Nghĩ đến đấy, Âu Y Tuyết càng thêm quyết tâm lấy lại nhà cho Trần Di. Họ giúp cô nhiều như vậy, cô càng phải cố gắng giúp lại họ.

Mở to đôi mắt, cô cảm kích nhìn thím Trương, sau đó bà còn chưa hiểu việc gì, cô đã rời khỏi lòng của bà: "Thím Trương, con có chút việc, con đi ra ngoài một lúc" Nói xong liền nghĩ chạy đi.

"Cô chủ, cô có quay về không?" Thím Trương thấy cô quay đi, liền vội vàng hỏi.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết cũng không trả lời, cô chỉ thầm nghĩ một chút, lại cho thím Trương một nụ cười yên tâm: "Con sẽ chăm sóc thật tốt bản thân" Rồi đi

Ra khỏi Âu gia, Âu Y Tuyết xoay người chạy qua Mạc gia kế bên nhà. Quyết định cùng Mạc Dĩ Trạch thương lượng, vậy mà vừa đến Mạc gia đã thấy một bóng người màu đen, sắc mặt nghiêm trọng, Minh Vũ đang chuấn bị bước vào xe.

Thấy thế, Âu Y Tuyết vội vàng kêu "Chờ một chút."

Minh Vũ giống như nghe được tiếng của cô, sau đó quay người lại trông thấy Âu Y Tuyết, lập tức lại đi ra ngoài xe.

"Cô Âu" Minh Vũ lịch sự thăm hỏi, giọng nói lãnh đạm.

Âu Y Tuyết chạy thật nhanh tới chỗ Minh Vũ, còn đang thở hổn hển, vội vã hỏi: « Hắn, có ở bên trong không? »

« Cô Âu chỉ cậu chủ?» Minh Vũ suy nghĩ, cung kính hỏi, một bộ dạng khiêm tốn.

Âu Y Tuyết chần chờ một chút, gật đầu.

Minh Vũ vốn là muốn nói cho cô, cậu ấy ở trong. Minh Vũ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch ở trên kính phía sau cô, lại chậm rãi nói: "Cậu ấy đã rời khỏi nhà » Nói xong, còn quan sát Âu Y Tuyết một lúc.

Khuôn mặt trái xoan, đường nét xinh xắn trông cô như một cô gái từ trong tranh bước ra, không tô son đánh phấn.

Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, làm người ta sinh ra lòng yêu thương, chỉ là khuôn mặt cô quá trắng, không tốt.

Đối với vấn đề lúc nãy, từ trong miệng người giúp việc, hắn nghe được việc cô đẩy Mạc phu nhân xuống lầu. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là giật mình, mà là không tin. Đúng vậy, hắn không tin người yếu đuối nhát gan như cô lại dám đẩy người xuống lầu, mặc dù bọn họ chỉ mới gặp một hai lần.

Âu Y Tuyết không đoán trước được Mạc Dĩ Trạch đã bỏ đi, mới có vài chục phút anh đã đi trước cô. Cho nên quyết tâm của cô trong phút chốc bị dập tắt.

"Vậy xin hỏi bây giờ hắn đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với hắn" Âu Y Tuyết không từ bỏ.

Nghe lời của cô... , Minh Vũ yên lặng thở dài ở trong lòng, ngay sau đó do dự một lát, cuối cùng nói: "Trước khi đi cậu chủ để cho tôi chuyển cho cô một câu nói..."

Âu Y Tuyết không rõ nhìn hắn, trong lòng kinh ngạc. Nhưng cũng không đợi cô mở miệng hỏi rõ, Minh Vũ cũng đã nói:

"Cậu chủ nói, trừ khi cô đồng ý với yêu cầu thứ nhất, nếu không cũng không có gì để nói" Mặc dù rất không muốn nhìn đến khuôn mặt đau khổ của cô, nhưng lời cậu chủ giao phó hắn không thể không làm.

Mặc dù hắn cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng ý nghĩa trong lời nói cũng hiểu một ít! Không có thương lượng, chỉ có tiếp nhận... Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy cậu chủ lạnh lùng, càng không cần nói đến cô rồi!

Nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt của Minh Vũ nhìn cô. Chỉ là nhìn đến khuôn mặt của Âu Y Tuyết, trong đôi mắt còn mang theo sự hoảng sợ.

Anh đã biết cô sẽ chắc chắn đi tìm anh?

Nghĩ lại những lời nói khó hiểu kia, Âu Y Tuyết càng chắc chắn hàm ý của anh. Nếu không phải sớm biết cô phải tìm anh, anh cũng không giao phó người khác chuyển cho cô một câu như vậy. Anh đã khẳng định cô chắc chắn sẽ đi tìm anh nguyên nhân không phải chỉ là việc nhà ở....

Chẳng lẽ nói!

Hai mắt Âu Y Tuyết bỗng dưng trợn to, trong lòng tràn ra lo lắng, sau đó ánh mắt đầy sự chất vấn nhìn Minh Vũ.

"Tất cả mọi việc đều là hắn làm?"

*****

Đối mặt với một tiếng chất vấn mang theo run rẩy của Âu Y Tuyết, Minh Vũ bỗng dưng ngoảnh mặt đi, con ngươi đen nhánh thoáng qua một chút khác thường, sau đó, hắn lãnh đạm nói với Âu Y Tuyết: "Tôi còn có việc"

Dường như không muốn đối mặt với ánh mắt bi thương của cô, Minh Vũ nhanh chóng nói xong câu đó, liền xoay người muốn bước lên xe.

Cho dù hắn không trả lời vấn đề của cô, nhưng từ hành động của hắn, Âu Y Tuyết đã biết tất cả. Trong lòng mơ hồ đau đớn, vẻ mặt tinh xảo của cô không còn chút máu.

"Nói cho tôi biết, hắn đang ở đâu". Giọng nói mang theo sự lạnh lẽo và phẫn uất, làm không khí vốn đã không vui vẻ lắm càng tệ hơn. Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, nhưng đủ để khiến Minh Vũ đang chuẩn bị bước lên xe nghe được.

Nghe vậy, Minh Vũ bỗng chốc sửng sốt, ngay sau đó quay đầu nhìn cô.

Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, khuôn mặt vô cảm có chút mềm lại, giọng nói tiêu điều lạnh lẽo của cô vẫn lượn lờ bên tai hắn.

Theo bản năng, hắn muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng, hắn cứng rắn ép xuống. Vì vậy muôn ngàn lời nói, trong nháy mắt chuyển thành một câu.

"Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết". Mặc dù giọng nói khẳng định, nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.

Nói xong, giống như không muốn tiếp tục đề tài này với cô, Minh Vũ không để cô kịp mở miệng, liền bước lên xe.

Mà Âu Y Tuyết vẫn không kịp phản ứng, đợi đến khi cô muốn kêu hắn lần nữa, mới nghe tiếng xe khởi động, ngay sau đó, xe Benz màu đen nghênh ngang rời khỏi ngay trước mắt mình.

Trước mắt hiện ra đám bé với khuôn mặt tươi cười, lòng Âu Y Tuyết căng thẳng, ngay sau đó liền đuổi theo. Cô chạy nhanh ra khỏi Mạc gia, không biết có phải Minh Vũ cố ý hay không, một giây kế tiếp liền tăng tốc độ, xe biến mất trong tầm mắt của cô.

Nhìn này xe Benz biến mất ở khúc quanh, lòng Âu Y Tuyết cực kỳ nặng nề!

Chỉ cần vừa nghĩ Trần Di vẫn còn đợi tin của cô tin, cô lại hận sự bất lực của mình!

Hiện tại, cô đã không bận tâm đến yêu cầu của Mạc Dĩ Trạch, chỉ cần có thể lấy nhà về, khiến bọn nhỏ có một nơi dựa vào, khiến chú Trần cùng Trần Di có một nơi để sống, dù cô phải đồng ý với yêu cầu của anh, cô cũng sẽ làm được...

Cô âm thầm phát ra lời thề, nhưng không phát hiện bên cạnh có người vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)