Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 068

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 068
Đe dọa, uy hiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Trong lúc Âu Y Tuyết muốn chạy đi thật nhanh, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn.

"Tiểu thư, xin chờ một chút!" Mắt thấy người mà hắn đang chờ đợi muốn đi, Minh Vũ lập tức nhấc chân đuổi theo Âu Y Tuyết, ai ngờ còn chưa đi được mấy bước đã bị Trần Di chặn lại.

"Tiên sinh, tại sao anh lại xuất hiện ở đây" Trần Di chặn lại đường đi của hắn. Trên khuôn mặt thanh tú không có biểu tình, cô nhẹ nhàng đứng chắn trước mặt người đàn ông có thân hình to lớn, nói.

"Tránh ra" Nhìn thấy Âu Y Tuyết khi nghe được tiếng của hắn càng chạy nhanh hơn, đôi mắt của Minh Vũ nhíu lại, nhìn ra tâm trạng giờ phút này của hắn không tốt lắm.

Mà hắn gấp gáp cùng Trần Di là thảnh thơi tạo thành hai mặt đối lập.

"Anh vẫn không trả lời câu hỏi của tôi" Trần Di bình tĩnh nhìn đôi mắt tối đen của hắn, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

Mà Minh Vũ đứng đối diện Trần Di một lúc lâu, thấy cô không chút nào có ý muốn tránh ra, lúc này mới lạnh lùng nói ra:

"Tìm người đối với tôi mà nói là một chuyện rất dễ dàng" Ngay từ trước tối hôm qua, hắn liền điều tra tất cả tài liệu về Âu Y Tuyết. Nhà bạn của cô, đường cô hay đi, cùng với những việc vụn vặt. Chỉ cần là phương pháp có thể tìm được cô, hắn đều không bỏ qua.

Dĩ nhiên nguyên nhân duy nhất để làm vậy, là vì hoàn thành nhiệm vụ mà Mạc Dĩ Trạch giao phó cho hắn.

"Cô có thể tránh ra không?" Trong con ngươi đen và sâu tỏ ra ánh sáng lạnh, hắn nhìn thẳng cho đến khi bóng dáng Âu Y Tuyết dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn.

"Tránh ra? Tại sao?" Đôi mắt trong trẻo của trần Di thoáng nét giảo hoạt, nói tiếp: "Anh đã có tài như thế, vậy anh cứ đi tìm cô ấy" Mặc dù là nói như vậy, nhưng cô rất là lo lắng hắn sẽ dễ dàng tìm thấy Âu Y Tuyết.

Nghe vậy, Minh Vũ thình lình nhìn mắt Trần Di..

Trong đôi mắt đen lạnh lùng, toàn thân hắn tản ra hơi thở mạnh mẽ, thiếu chút nữa sẽ để cho Trần Di cảm thấy thật lạnh lẽo.

Trời nóng thế, sao cô lại cảm thấy lạnh? Đúng là chuyện cười! Trong lòng Trần Di nghĩ, một bàn tay liền hướng đến cô, chỉ cảm thấy thân thể nhanh chóng bay lên lộn một vòng, ngay sau đó rơi xuống đất.

Minh Vũ nhanh chóng nắm lấy bả vai của cô, bước lên, sau khi ném qua vai sau đó liền nghe đến Trần Di trong miệng bộc phát ra 'A'.

Thanh âm thật lớn, ngay cả khi khoảng cách bọn họ thật dài một đoạn đường Âu Y Tuyết đều nghe được.

Một tiếng kêu thảm thiết, khiến máu trên người Âu Y Tuyết như đóng băng. Bước chân dừng lại, trong đầu, chợt hiện ra một việc đã từng xảy ra...

Vì vậy nhìn thấy hai mắt cô trống rỗng, sắc mặt trắng bệch một lúc, liền nhanh chóng xoay người quay lại...

......

Trần Di ngồi ngã một bên, khổ sở che cánh tay của mình, trên trán trơn bóng có chút đổ mồ hôi; mà tên đàn ông kia đứng ở trước người của trần Di, ánh mắt không thể dò được nhìn Âu Y Tuyết đã trở lại, nghiêm túc mà mang theo ý vị sâu sắc.

Trong lúc không khí khó thở như vậy, ánh mắt Âu Y Tuyết đầy oán trách nhìn người đàn ông ngay sau đó ngồi xuống bên người Trần Di đỡ cô ấy dậy.

"Bạn có sao không?" Tất cả đều là lỗi của mình, lại để người khác giúp cô gánh chịu, Âu Y Tuyết thật khó chịu.

"Mình... Không có việc gì" Đột nhiên hai mắt Trần Di đỏ lên, ngay sau đó nhanh chóng chống lên cánh tay của cô đứng dậy, hoàn toàn giống như là người chưa có việc gì xảy ra.

Trời! Cô vừa rồi rõ ràng nghe được 'rắc rắc', nhưng sai lại không có bất kỳ đau đớn gì? Kì lạ.

Giờ phút này cảm giác của Trần Di là hận không có một cái lỗ để cô chui vào, cô chán ghét nhìn đôi mắt vẫn như cũ của Minh Vũ, âm thầm nói ra: "Hèn hạ."

Vậy mà Minh Vũ vẫn không để ý tới cô, mà là đem tầm mắt dời về phía khuôn mặt của âu Y Tuyết đang kinh ngạc mà mang theo lo lắng, ngay sau đó nói: "Tiểu thư, hiện tại cô có thể cùng tôi đi một chuyến rồi sao?"Giọng nói không mạnh không nhẹ, làm người ta nghe không ra suy nghĩ của hắn.

Nghe vậy, ánh mắt Âu Y Tuyết lúc này mới nhìn tới hắn.

Trong lòng hoảng sợ căng thẳng, làm cô không tự chủ nhíu lên đôi mày, cô cắn môi của mình, trầm ngâm yên lặng nhìn hắn một lúc lâu nhưng không có bất kỳ lời nói nào. Bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới hắn thừa dịp người gặp nạn, trong lòng của cô liền...

"Nếu như không muốn, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút" Sự trầm mặc của cô khiến Minh Vũ hiểu ý của cô. Đôi mắt đen của hắn chuyển sang Trần Di ở bên cạnh Âu Y Tuyết, lãnh đạm nói: "Vị tiểu thư này, cô có thể tránh đi một chút không?"

"Tại sao tôi phải đi" Trần Di miễn cưỡng nói, sau đó nhanh chóng ngăn ở trước mặt Âu Y Tuyết hung hăng nói: "Vị tiên sinh này, chẳng lẽ anh không nhìn ra bạn ấy căn bản không có muốn cùng anh nói chuyện sao?" Bây giờ mặc dù Âu Y Tuyết không nghĩ muốn thấy hắn, chỉ là cô không thể bảo đảm lòng của cô không hề e sợ.

Minh Vũ hối hận lời vừa rồi của mình! Không kiên nhẫn lần nữa đem tầm mắt chuyển qua trên người của Âu Y Tuyết, mặt mày của hắn khóa chặt mang theo suy tính.

Trong không khí xen lẫn nóng bức, đang đứng dưới ánh nắng chói chang ba người trầm mặc đứng bất động, không có người nào chịu nhượng bộ, không có người nào chịu lui bước. Đang lúc Trần Di cho là phải ở chỗ này ngã xuống, một giọng nói dịu dàng truyền đến.

"Bạn vào trong cửa hàng trước, mình sẽ lập tức tới ngay" Người nói chuyện chính là Âu Y Tuyết.

"Này..."

Trên khuôn mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời không có bất kỳ gợn sóng, làm người ta phát hiện không ra tâm tình của cô giờ khắc này. Cô chậm rãi nhìn Trần Di bên cạnh, an tâm lộ ra nụ cười dịu dàng nói: "Bạn yên tâm mình không sao"

Nhìn ánh mắt cô tràn đầy kiên định, Trần Di mới chần chờ gật đầu một cái: "Được, vậy mình đi trước" Nói xong, cô lo lắng mà xoay người rời đi...

*****

"Tiểu thư, mời lên xe"

Đợi đến khi bóng dáng Trần Di hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Minh Vũ mới hạ mi mắt, bình tĩnh, lạnh nhạt nói với Âu Y Tuyết.

Âu Y Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua khổ sở khác thường. Trong lòng dâng lên sóng to gió lớn nhưng cô lại ép mình phải tỉnh táo lại, phải đối mặt với người đã chiếm đoạt cô cả đêm.

"Mời, không cần do dự nữa". Âu Y Tuyết lạnh lùng nói, không đếm xỉa đến con ngươi cung kính của hắn. Bởi vì bây giờ cô không có biện pháp thuyết phục mình không nên để ý chuyện xảy ra đêm đó.

Nghe vậy, Minh Vũ giương mi mắt, con ngươi xanh đen thoáng qua kinh ngạc. Nhưng hắn còn chưa hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của cô, Âu Y Tuyết trước mặt đã đánh đòn phủ đầu.

"Mặc dù không biết tại sao anh muốn tìm tôi, nhưng xin anh, từ nay về sau không cần quấy nhiễu tôi nữa. Chuyện xảy ra đêm đó là một sai lầm, không cần để trong lòng". Âu Y Tuyết nói đơn giản, hai mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mặt hắn.

Vốn nghĩ sau khi cô nói xong, hắn sẽ thẹn quá thành giận, vậy mà, Âu Y Tuyết chờ đợi một lúc lâu mới thấy hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Minh Vũ cau mày, bởi vì lời nói của Âu Y Tuyết mà sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó, hắn xâu chuỗi mọi chuyện lại, bấy giờ hắn mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô.

Thì ra, cô nghĩ là hắn làm!

Sau khi hoàn toàn hiểu rõ, hắn mới nhướng mày, cung kính nói: "Tiểu thư, tôi nghĩ, cô đã hiểu lầm"

Dứt lời, hắn thấy Âu Y Tuyết nhíu mày, cảm thấy không hiểu lời hắn nói. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn phải khiến giọng nói của mình lãnh đạm một chút. Cô nín thở trầm ngâm nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.

"Đêm đó cô bị người bỏ thuốc, là tôi cứu cô từ trong tay hai người kia ra, nhưng tôi cũng không phải là người giải dược cho cô". Minh Vũ thẳng thắn, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, con ngươi đen nhánh hiện đầy đủ kiên nhẫn.

Lời của hắn liền giống như sét đánh ngang tai bổ tới đầu Âu Y Tuyết.

Bỗng dưng, Âu Y Tuyết mở to cặp mắt, đôi mắt trong suốt như hồ nước hiện lên vẻ kinh hoàng. Cảm thấy hai chân có chút mềm yếu, cô mất thăng bằng, lập tức ngã trên mặt đất.

Không phải hắn giúp cô giải dược! Vậy là ai!

Sự thật đột nhiên phơi bày khiến khuôn mặt tinh xảo không còn chút huyết sắc, da thịt trắng bệch khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Bởi vì biết cô nghĩ sai, cho nên, đối với biến hóa của cô, Minh Vũ cũng không có quá nhiều khiếp sợ, chỉ lặng lẽ nhìn lướt qua cô đang ngồi trên mặt đất, tiếp tục nói.

"Người cứu cô là thiếu gia nhà tôi..."

"Thiếu gia...". Nghe vậy, Âu Y Tuyết mất hồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối mặt với thân hình cao lớn của Minh Vũ, một cỗ cảm giác áp bức vô hình lập tức tràn về phía cô, cô khổ sở nhìn hắn: "Anh.. Thiếu gia... Là ai...". Trong giọng nói đứt quãng xen lẫn vô hạn kích động.

Hai mắt ngước lên nhìn Minh Vũ ở trên cao, lòng cô như đao xoắn, cắt nát lòng cô, khiến cô lập tức rơi vào địa ngục!

Nhìn bộ dáng không còn sức sống của cô, trong lòng Minh Vũ đột nhiên không khỏi căng thẳng, ngay sau đó chậm rãi nói: "Thiếu gia chúng ta là tổng giám đốc của Khải Tát Đế Quốc..."

*****

Trung tâm Đài Bắc, khu vực đắc địa. Một tòa văn phòng khí thế cao vút trong mây! Tòa nhà cao khoảng 70 tầng, toàn bộ kiến trúc đều được tạo thành từ thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào đẹp như cung điện Louvre. Nó đứng sừng sững bất khuất giữa đô thị phồn hoa, tản ra khí phách kinh hồn...

Đứng trước tòa nhà, chân đi giày cao gót chín tấc, áo màu đỏ thấp ngực, sợi tóc xốc xếch rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời, giờ phút này, Âu Xảo Lệ cao ngạo như một cành hoa hồng, sặc sỡ loá mắt.

Đôi mắt đẹp của cô nheo lại, chân mày được vẽ tỉ mỉ nhíu chặt, khuôn mặt xinh đẹp giận dữ, bởi vì cơn giận trong lòng thân thể có chút run rẩy, hai tay cô siết chặt thành quyền.

Tôiy trái Âu Xảo Lệ nắm chặt túi da, năm ngón tay gắt gao nắm nó đến phát run.

Hai giờ trước, cô đang vui mừng vì Âu Y Tuyết đã rời khỏi, tiếp đó, cô liền chạy về nhà Mạc Dĩ Trạch. Không ngờ lại phát hiện ra xấp tài liệu này trong thư phòng!

Không thể tha thứ!

Cô trăm phương ngàn kế khiến cô ta rời khỏi ngôi nhà kia, vì không muốn cho bọn họ gặp nhau, nhưng không ngờ tới, bọn họ đã sớm gặp mặt! Mà cô ngu ngốc chẳng hay biết gì! Đối mặt với sự thật này, Âu Xảo Lệ tức giận đến cực điểm, cô không thu hồi tầm mắt của mình nữa, ngay sau đó, tiến vào tòa nhà kia...

Lầu 70, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Ngồi trên xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Cảm thấy người đi đường phía dưới như con kiến nhỏ, lúc mặt trời mọc là lúc tất cả mọi người vì cuộc sống mà bôn ba, nhưng anh không quan tâm!

Bởi vì nơi này là thế giới của anh! Cũng là thành tựu của anh! Anh dựa vào tư chất thông minh, cương quyết dùng hai năm để xây dựng nên đế quốc của mình; anh nắm trong tay mấy vạn nhân viên đang kiếm kế sinh nhai; anh là con của Thượng đế, có thể nói, nếu như anh muốn có toàn thế giới, anhtuyệt đối có được!

Nhưng đối mặt với những thành công này anh vẫn không cảm thấy chút vui sướng nào, ngược lại, cảm giác trống rỗng trong lòng càng ngày càng bao vây anh.

Trong đầu chợt lóe lên bóng dáng mảnh mai kia, con ngươi xanh đen lập tức trở nên hắc ám. Anh mím chặt đôi môi mỏng đầy khêu gợi, dung nhan anh tuấn đã tiết lộ suy nghĩ của anh.

Đã qua hai ngày rồi, nhưng dung mạo của cô, thanh âm của cô khiến anh không thể nào quên, cảm giác thỏa mãn, tiếng rên rỉ yêu kiều của cô khi cô nằm dưới thân anh thừa nhận hoan ái vẫn còn quanh quẩn bên tai, thỉnh thoảng khiến tim anh đập nhanh, sự dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt anh...

Đúng lúc anh đang nhớ lại đêm đó, không chú ý thang máy sau lưng vang lên một tiếng, ngay sau đó, âm thanh "lộp cộp" truyền đến.

"Giám đốc!" Trang phục tiêu chuẩn OL, ăn mặc thành thục nhưng không mất ưu nhã, Lisa bước chậm rãi tới bên cạnh anh.

Bởi vì tiếng kêu này, suy nghĩ của Mạc Dĩ Trạch bị cắt đứt. Anh bất mãn nhìn người tới, nhưng khi thấy người tới là Lisa, sắc mặt tức giận lập tức trầm xuống.

"Chuyện gì" Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng hỏi, tầm mắt dời từ ngoài cửa sổ về phía cô.

"King đã tới công ty, anh có muốn gặp hắn không?" Trong đôi mắt màu lam của Lisa tràn đầy mê luyến, cô gần như say mê nhìn khuôn mặt khiến tất cả phụ nữ điên cuồng, ngoan ngoãn nói.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: "Dẫn hắn tới phòng họp chờ tôi, tôi sẽ qua ngay lập tức ". Giọng nói không chứa bất kỳ chút nhiệt độ nào, lạnh khiến người ta phát run.

"Vâng". Lisa gật đầu một cái, âm thầm ghi nhớ. Cô xoay người muốn rời khỏi, nhưng đi hai ba bước đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu nói: "Trạch, hôm nay anh có tới chỗ em không?"

Kể từ buổi dạ tiệc từ thiện kia, cô đã kí kết thành công dự án hợp tác với Hoàn Cầu, cô biết, địa vị của mình không thể nào dao động. Cô không thỏa mãn với việc mình chỉ là tình nhân của anh, Lisa tin chắc, chỉ cần mình kiên trì, vị trí bên cạnh anh tuyệt đối là cô! Mặc dù anh ít hơn cô mấy tuổi.

Dứt lời, con ngươi Mạc Dĩ Trạch nhìn thẳng vào cô, suy nghĩ trong chốc lát, anh hé môi, nhưng tại lúc đó, tiếng "đinh" lại vang lên cắt đứt lời của anh.

Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, lại thấy một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện ở cửa thang máy. Sau khi thấy người tới, cảnh giác của Lisa lập tức lên cao, còn Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn cô.

"Nơi này không phải là nơi cô có thể tiến vào, vui lòng đi ra ngoài!" Thấy đối phương là một cô gái ăn mặc thời trang diễm lệ, giọng nói Lisa lộ vẻ không vui.

Âu Xảo Lệ lạnh lùng bễ nghễ nhìn cô, sau khi thấy cô, đôi mắt đẹp càng thêm tức giận. Đối với lệnh đuổi khách của Lisa, cô xì mũi coi thường, tiếp đó cao ngạo nói: "Người nên đi ra người là cô mới đúng! Một nam một nữ ở chung, cô không cảm thấy xấu hổ sao? Huống chi, đối phương là người đàn ông đã có hôn ước". Cô lấy thân phận "vợ sắp cưới" ra áp đảo đối phương.

"Cô...". Vừa nghe đến hai chữ "hôn ước", lập tức Lisa hiểu ra thân phận của cô. Nhưng cô vẫn không e sợ, ngược lại, lạnh lùng nói: "Thì ra cô chính là Âu đại tiểu thư, một cô gái ngu ngốc". Hiển nhiên, Lisa cũng không đặt Âu Xảo Lệ vào trong mắt.

"Ngươi!". Nghe vậy, Âu Xảo Lệ lập tức giận đến nổi trận lôi đình, cô xông lên muốn cho cô một cái tát, vậy mà, một giọng nói lạnh lùng đã ngăn cử chỉ của cô lại.

"Đủ rồi!". Người mở miệng là Mạc Dĩ Trạch.

Chỉ thấy khuôn mặt anh lạnh lùng, lạnh khiến người khác giận sôi! Nhận được ánh mắt khiếp sợ của hai người, anh không lộ vẻ gì nói: "Lisa, trước tiên cô dẫn King tới biệt thự của cô, lát nữa tôi sẽ qua, nếu như không có chuyện gì nữa, cô ra ngoài trước đi". Sự kiên định thể hiện trong giọng nói.

Vừa nghe anh nói sẽ đến biệt thự của mình, Lisa lập tức quên chuyện tình giữa mình với Âu Xảo Lệ, lòng cô tràn đầy vui mừng, gật đầu đáp một tiếng liền xoay người rời đi. Khi đi ngang qua Âu Xảo Lệ, cô còn cố ý ưỡn ngực, lộ ra vẻ mặt trào phúng, tiếp đó, vào thang máy, đi xuống lầu.

Chờ tới khi Lisa rời đi, Mạc Dĩ Trạch liền thu hồi ánh mắt của mình. Anh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình không quan tâm Âu Xảo Lệ đang đứng một bên.

"Trạch!". Thấy anh không để ý tới mình, hơn nữa, một giây trước cô đã bộc lộ bản tính của mình ra trước mặt anh, Âu Xảo Lệ lập tức làm bộ đáng thương, đi tới bên cạnh anh: "Tại sao không gọi điện thoại cho em, chẳng lẽ, em biến mất anh cũng không quan tâm sao?"

Đợi mấy ngày liền cũng không thấy anh gọi điện, điều này khiến cô rất lo lắng cho địa vị của mình! Hơn nữa, mình không nghe lời anh, tự mình trở lại Âu gia, Âu Xảo Lệ nghĩ anh rất tức giận, nếu không, anh chưa từng đặt cô trong lòng.

Vậy mà, Mạc Dĩ Trạch cũng không có ý tứ trả lời cô, ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì?"

Câu hỏi của anh khiến Âu Xảo Lệ nhớ tới mục đích mình đến. Nhìn bóng dáng kiêu căng, lạnh lùng của anh, Âu Xảo Lệ đặt túi da đang cầm trong tay lên đùi anh rồi hỏi.

"Đây là cái gì!". Lúc nói, lửa giận trong lòng cô lại nổi lên lần nữa.

Liếc mắt nhìn sang, Mạc Dĩ Trạch thấy túi da. Anh chậm rãi đưa tay lấy tập tài liệu quen thuộc ra, ngay sau đó, mày rậm nhíu lại, cũng không lên tiếng.

Thấy anh không nói, Âu Xảo Lệ lại bị chọc giận: "Chẳng lẽ anh không có gì muốn giải thích sao?" Trong đôi mắt cô hiện lên vẻ khổ sở, cô chưa bao giờ nghĩ tới, khi cô vạch trần chuyện của anh, anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Thấy xấp tài liệu này, Mạc Dĩ Trạch liền biết mục đích mà Âu Xảo Lệ tới.

"Tôi nghĩ, người cần giải thích là cô mới đúng". Anh lẳng lặng bỏ tập tư liệu vào trong túi da, sau đó nói tiếp: "Tại sao những tư liệu ban đầu cô đưa cho tôi không có liên quan gì tới cô ấy, bởi vì không có liên quan, hay người khác cố ý không muốn cho tôi biết đến sự tồn tại của cô ấy". Anh dù bận vẫn ung dung lạnh lùng ngẩng đầu, ngụ ý hỏi.

"Anh..."

Tình huống lập tức biến chuyển, Âu Xảo Lệ không nghĩ anh sẽ hoài nghi. Cô gắt gao cắn môi, đỏ mặt một lúc lâu mới nói.

"Không sai, là tôi cố ý xóa bỏ tư liệu về cô ấy đấy!" Do tập tài liệu kia đã viết những chuyện mập mờ không rõ giữa anh và Âu Y Tuyết, cho nên, Âu Xảo Lệ cảm thấy lo lắng. Vì vậy, cô đã xóa bỏ.

Nghe thấy sự thực, lòng Mạc Dĩ Trạch trầm xuống, hai lạnh lẽo nhìn cô: "Tại sao?" Những chữ này dường như đã ngưng tụ tất cả oán giận của anh.

"Bởi vì... Bởi vì...". Âu Xảo Lệ do dự không biết có nên nói hay không, thế nhưng, khi cô nhìn thấy tầm mắt cùng với hơi thở lạnh lùng của Mạc Dĩ Trạch, trong lòng lập tức trầm xuống. Dùng thái độ ôm sai tới cùng, cô lạnh lùng trả lời.

"Vì cô ta khiến anh mất đi hai chân!" Cô nói câu này như hét.

Quả nhiên, sau khi cô nói ra câu đó, thân thể Mạc Dĩ Trạch cứng đờ, sự hung ác lập tức ngưng lại trên mặt. Tròng mắt đen của anh chợt lóe lên nhưng vẫn không tin, cũng không mở miệng phản bác lời nói của Âu Xảo Lệ, mà lẳng lặng chờ cô nói tiếp.

"Ban đầu anh xảy ra tai nạn xe cộ, là vì cô ta; bây giờ anh phải ngồi xe lăn, tất cả đều do cô ta ban tặng!". Âu Xảo Lệ vừa nói vừa còn giả bộ đáng thương, sau khi nhận thấy biến hóa của anh mới chậm rãi nói: "Anh và cô ấy từng yêu nhau, anh yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy, nhưng cô ấy lại phản bội anh. Cô qua lại với anh nhưng vẫn lên giường với rất nhiều đàn ông, sau khi anh biết chân tướng mới xảy ra tai nạn xe cộ! Cô ấy là em gái em, thân là chị gái làm sao em có thể nhẫn tâm để anh tổn thương cô ấy, cho nên, em mới xóa bỏ những tư liệu kia"

Âu Xảo Lệ nói xong, nước mắt trong suốt lăn xuống! Nhìn đau thương khiến người ta đau xót.

Buổi nói chuyện với cô giống như sét đánh ngang tai bổ tới anh, Mạc Dĩ Trạch sửng sốt một hồi lâu, lúc này, anh mới đem tầm mắt nhìn cô, nói thật nhỏ: "Không thể nào"

Tại sao như vậy! Tại sao quan hệ giữa bọn họ lại như vậy!

Từ Minh Vũ đóng xấp tài liệu lại, anh nghĩ bọn họ là một đôi, cho nên, anh không nghĩ cô có liên quan tới hai chân tàn phế của mình.

Hiện tại, đó lại là sự thật...

Không, anh không tin! Anh không tin cô là người phụ nữ như vậy!

Trong lòng giống như có sóng to gió lớn, con ngươi bình tĩnh của anh bắt đầu hoảng hốt, anh cố gắng tìm ra chút sơ hở trên mặt Âu Xảo Lệ, nhưng căn bản là phí công!

"Anh vẫn không tin sao?" Thấy anh bắt đầu có chút rối loạn, Âu Xảo Lệ lại nhấn mạnh lời nói, tức giận rút ra một xấp hình ném trên khay trà thủy tinh bên cạnh anh nói: "Ban đầu, khi anh nhìn thấy những hình này nên mới giận dữ chạy đi, sau đó, giống như nổi điên muốn tìm cô ấy, nhưng lại xảy ra tai nạn xe cộ".

Mạc Dĩ Trạch chuyển mắt nhìn những tấm hình bên cạnh, một giây sau, khuôn mặt anh lập tức tái nhợt.

Trong hình, cô và cô đêm đó là một người! Khác nhau là, cả người cô trần truồng đang nhiệt liệt quấn lấy một người đàn ông, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra biểu tình kích tình, giống hệt đêm đó...

Đó chính là những tấm hình của hai năm trước, cảm thấy sau này có thể cần tới, cho nên, cô đem phim ảnh dấu đi. Không nghĩ rằng, bây giờ thật sự được sử dụng đến, điều này khiến Âu Xảo Lệ cảm thấy rất thỏa mãn.

*****

Trong đầu hiện lên hình ảnh cô mềm mại đáng yêu ở dưới thân người anh quyến luyến, chỉ là lúc này Mạc Dĩ Trạch cũng không cảm thấy có bất kỳ vui sướng hay là thỏa mãn, mà là lửa giận không ngừng cùng chán ghét.

Nếu như không có những tấm hình này, anh cũng không tin một cô gái trong sáng thuần khiết linh động lại là người phóng đãng như vậy! Nhưng khi nhìn thấy, lúc này anh mới nhớ tới hôm đó sau khi tiến vào cô, sự thật cô cũng không còn tấm thân trong trắng nữa!

Nếu theo như lời Âu Xảo Lệ nói, cô là người hại anh thành phế vật, sau đó còn cùng đàn ông hoan ái mà còn xếp đặt không để ý đến anh. Một người đàn bà ác độc như vậy anh lại vẫn đối với cô có cảm giác! Mạc Dĩ Trạch nghĩ tới đây bởi vì tức giận thân thể bắt đầu run rẩy.

Nhìn bức ảnh trên bàn, anh thề: nếu như đây tất cả đều là thật, anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua như vậy!

Tức giận xen lẫn không cam lòng đều cắn nuốt tất cả lý trí của anh, trong ánh mắt vui mừng của Âu Xảo Lệ anh mặt trầm xuống từ từ di chuyển xe lăn đến trước bàn làm việc, nhấn một chuỗi dãy số quen thuộc....

Dưới ánh mặt trời Âu Y Tuyết thả hồn lên mây phát tờ rơi.

Trên trán trơn bóng mồ hôi chảy ra, khuôn mắt giống như búp bê chạm trổ tinh tế trắng bệch không có chút máu nào, hai mắt cô trống rỗng nhìn người lần lượt đi qua bên cạnh cô, nhưng không có mở miệng nói một câu.

Là anh...

Anh ta trở về...

Khi cô từ trong miệng người đàn ông xa lạ kia nghe được tên của anh, cô liền cảm thấy thế giới mình sụp đổ! Trừ cái tên này ra thì trong đầu không còn cái khác!

Có trời mới biết. Thì ra đêm đó người hoan ái với cô là anh! Người đoạt đi trinh tiết của cô, người thiếu niên giống như ác ma...

Là ông trời đùa cợt hay tất cả đều là nằm trong dự đoán của anh?

Cô không biết...

Suy nghĩ dần dần bay xa, trán đổ mồ hôi cũng càng ngày càng dày đặc, hô hấp của cô đột nhiên dồn dập sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Lúc này, một giọng nói vẫn ở phía sau của cô vang lên: "Chị Linh để cho chúng mình đi ăn cơm trưa, Tuyết, chúng ta đi" Trần Di mới từ trong tiệm thay xong quần áo cười đi về phía Âu Y Tuyết, nhưng khi thấy sắc mặt của của cô thì nụ cười lập tức đọng lại ở bên khóe miệng.

"Tuyết, bạn làm sao vậy? Có phải bị bệnh hay không?" Trần Di ân cần hỏi han, trong con ngươi trong trẻo tràn đầy quan tâm đối với cô: "Mấy ngày nay sắc mặt của bạn vì sao kém như vậy? Có phải do người đàn ông kia nói cái gì hay không?"

Nói tới chỗ này, Trần Di mới nhớ tới cô đi tới trong tiệm không bao lâu Âu Y Tuyết cũng trở về theo, sau đó hai người bắt đầu công việc của mình, chẳng lẽ thời điểm đó cô chính là như vậy?

"Mình..." Bị giọng điệu gấp gáp của cô trong nháy mắt kéo về thực tại. Nước gợn không sợ hãi con mắt nghênh hướng Trần Di mang theo vẻ mặt ân cần, Âu Y Tuyết chậm rãi lắc đầu một cái: "Mình không sao. Mình không đói bụng, bạn đi ăn trước đi" Cô ném cho Trần Di ánh mắt an tâm.

Tiếp theo ở ánh mắt lơ là cô đi về phía cửa tiệm, chỉ là cô còn chưa kịp bước đến, cô liền cảm thấy choáng váng một hồi, vì vậy chân run rẩy lên, thân thể yếu ớt liền thẳng tắp ngã xuống đất. Ở lúc đầu của cô chạm vào mặt đất thì ý thức của cô bắt đầu mất đi.

"Tuyết" Trần Di hoảng sợ, lập tức chạy tới.

"Mình..." Dưới ánh mặt trời chói chang, cảm giác khô nóng xâm nhập cô, tầm mắt trước mắt bắt đầu mơ hồ, cả người Âu Y Tuyết suy yếu té xuống đất nói không ra một câu, cho đến khi không có ý thức...

Khi Bạch Tuấn Ngạn cùng với bạn gái đi ngang qua cửa hàng búp bê ở ngã tư đường thì thấy một đám đông người đi đường không có vẻ sợ ánh nắng chói chang nóng bức vây vòng quanh cửa hàng búp bê.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạn gái bên cạnh hắn thấy thế, liền vội vàng kéo một người trong đám hỏi thăm.

Người đi đường quay đầu lại nhìn cô, nói: "Ồ, không có gì, chỉ là một người đang làm việc thì té xỉu trên đường thôi" Trong giọng nói thờ ơ có chút đùa giỡn, tiếp đó xoay người rời đi.

Bạn gái gật đầu một cái, tiếp nhíu mặt lại với Bạch Tuấn Ngạn bên cạnh than phiền: "Ngạn, nóng quá, lúc này chúng ta nên đi nhanh thôi" Nói xong hai tay như vòi bạch tuộc quấn lên người hắn.

Bạch Tuấn Ngạn nghe vậy thì lạnh lùng liếc cô một cái, tiếp đó hất vòng tay cô ta quấn quanh người hắn ra.

Lưu lại sau lưng bạn gái, Bạch Tuấn Ngạn đẩy vòng người vây quanh ra.

Thì thấy một cô gái tướng mạo bình thường đang ngồi ở trên đất, mà trong ngực cô đang ôm một người khác giống như là một cô gái bị ngất.

Mà khi tầm mắt của anh nhìn đến khuôn mặt của cô gái thì trong đầu anh suy nghĩ lập tức ngừng lại!

Cũng không phải bởi vì bộ dáng cô gái tinh xảo làm cho người yêu mến, mà là khuôn mặt của cô cùng với người anh quen giống hệt y như đúc! Bạch Tuấn Ngạn không dám tin vào mắt mình, anh đứng sững sờ một hồi, sau đó nghe cô gái kia gọi nhiều lần lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

......

"Tuyết, bạn tỉnh dậy đi" Trần Di lắc thân thể Âu Y Tuyết trong ngực mình, trong lòng rối loạn sốt ruột. Ánh mắt mong chờ nhìn mọi người, lại thấy tất cả mọi người ôm bộ dáng ung dung nhìn họ, nhưng không có một người chịu ra tay cứu giúp.

Ngay lúc cô nghĩ tới có nên để cô lại chạy đi gọi xe cứu thương đến hay không...

"Cô sao vậy?" Một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính ở trên đầu cô vang lên, Trần Di sững sờ ngẩng đầu lên, mà lúc nhìn thấy gương mặt đó thì cũng không nhịn được thở hốc vì kinh ngạc.

Đó là gương mặt đủ khiến cô gái xinh đẹp nhất ghen ghét đố lỵ! Một đầu tóc nhuộm highlight màu xanh dương dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, gương mặt trắng nõn đẹp trai không tì vết, ngũ quan thậm chí so với nữ còn tinh xảo gấp trăm lần, nếu không phải cách ăn mặc toàn thân màu trắng mang theo vẻ nhàn hạ và ngang tàng của anh thì cô rất có thể cho là anh là con gái...

Quen với vẻ mặt của những cô gái đối với anh, Bạch Tuấn Ngạn đối với phản ứng trước mắt của cô gái cũng không có bày tỏ cảm giác ra quá nhiều.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)