Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 061

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 061
Dạ tiệc từ thiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Đêm tiệc từ thiện

"Lúc sáu giờ chiều mai, anh sẽ ở quán trà sữa chờ hai người, trăm ngàn lần không được quên" Trên khuôn mặt nho nhã của Quý Đằng Viễn hiện lên nụ cười như ánh mặt trời, anh hướng Âu Y Tuyết đang trố mắt vẫy vẫy tay, sau đó xoay người rời đi.

Một màn kia của Quý Đằng Viễn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt chính mình, từ khóe miệng Âu Y Tuyết tràn ra một tiếng thở dài. Ngay sau đó liền cất bước tiến vào nơi ở của mình.

"Tiểu thư đã về rồi." Giống như là nghe được tiếng mở cửa, thím Trương đang ở trong phòng bếp lập tức liền để công việc trong tay xuống vội vàng đi ra.

"Vâng." Khóe miệng Âu Y Tuyết nâng lên một nụ cười xinh đẹp, trong tươi cười có mệt mỏi.

"Nhất định mệt chết được?" Thím Trương ân cần xem cô nhìn thân thể càng thấy gầy gò, trong lòng thật sự là cực kỳ không vui.

Vốn là cô cũng không có bao nhiêu thịt, hiện tại bởi vì mỗi ngày đi làm hai công việc càng thêm mảnh mai. Vốn bà còn rất là tán thành việc làm của cô, nhưng bây giờ lại nhìn thấy cô vì đi làm mà quên cả thân thể của mình.

Rốt cuộc, thím Trương do dự một lát, không khỏi nói: "Tiểu thư, cảm thấy mệt như vậy thôi đừng đi..."

Vừa nghe bà nói như vậy, Âu Y Tuyết lập tức đem tất cả mệt mỏi ở đáy mắt che giấu xuống, ngay sau đó nở một nụ cười xinh xắn đối với sự quan tâm của thím Trương dành cho cô, nói: "Con không sao, thím không phải lo lắng cho con."Biết bà toàn tâm toàn ý vì mình suy nghĩ, cho nên Âu Y Tuyết cũng không có cảm thấy có gì tức giận.

"Nhưng..." Nhìn khuôn mặt cô cố chấp, thím Trương lại nói: "Bây giờ con ngay cả chính mình cũng không chăm sóc tốt, con làm sao có thể chăm sóc những đứa bé kia đây" Mặc dù là rất không nghĩ nói như vậy, nhưng là vì muốn tốt cho cô, bà vẫn là không nhịn được khuyên nhủ.

Chỉ là không đợi thím Trương nói xong hết một câu, Âu Y Tuyết liền cắt đứt lời của bà:

"Con sẽ chăm sóc thật tốt chính mình."Âu Y Tuyết trịnh trọng đối với bà lập cam kết, tiếp theo giống như là sợ bà lại tiếp tục hỏi tiếp, Âu Y Tuyết giả vờ cố ý dời đi đề tài: "Mọi người ở đâu?"

"Ông chủ và bà chủ đang nói điện thoại cùng đại tiểu thư trong thư phòng" Từ trong hai con ngươi sáng ngời của cô, thím Trương thấy được quyết tâm của cô, vốn cho rằng không để cho cô hao tổn tinh thần, bà cũng không ngăn trở để cô không làm việc thiện nữa. Chỉ là thân thể của cô cũng rất yếu ớt, cho nên thím Trương liền tại trong đầu tính toán phải mua một chút cái gì cho cô bồi bổ.

"Vâng" Âu Y Tuyết nhàn nhạt gật đầu, nhẹ nhàng nhắm xuống làn mi cong của chính mình nói: "Vậy con đi tắm trước thay bộ quần áo rồi sau đó dùng bữa."

"Tốt" Thím Trương gật đầu một cái, trong mắt lộ ra sự thương yêu của bà đối với Âu Y Tuyết.

Chỉ là trong lúc Âu Y Tuyết đang muốn quay người trở về phòng, một giọng nữ vừa vui sướng vừa kích động ở trước người cô vang lên.

"Thím Trương, thím Trương!"

Âu Y Tuyết với thím Trương cùng lúc quay đầu, lại thấy Lý Dao Viện một đầu tóc quoăn toàn thân mặc áo ngủ màu tím đậm, chính là hướng họ la lên, mà trên khuôn mặt xinh đẹp của bà còn lại là tràn ngập vui sướng.

"Dạ, bà chủ" Vừa thấy là bà, thím Trương vội vàng vòng qua Âu Y Tuyết đi lên trước, cung kính hỏi: "Bà chủ có gì sai bảo..."

Thím Trương vẫn chưa nói hết một câu nói, Lý Dao viện liền nhanh chóng cắt đứt lời của bà: "Thím nhanh đi đem phòng của đại tiểu thư quét dọn sạch sẽ, sau đó đi đến Công ty Bách Hóa mua một bộ giường gối cao cấp"

"Tại sao? Là có khách tới sao?" Tại sao đột nhiên muốn quét dọn gian phòng của đại tiểu thư? Thím Trương không rõ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dao viện, ánh mắt sửng sốt.

"Không phải có ai muốn tới!" Bởi vì Lý Dao viện vô cùng mừng rỡ, cho nên bà ấy cũng đối với vấn đề của thím Trương không có cảm thấy bất kỳ khó chịu. Bà cười không khép miệng, giải thích: "Xảo Lệ nói tuần sau nó sẽ trở về, cho nên phải đem gian phòng của nó quét sạch sẽ a."

Nghĩ tới Xảo Lệ mới vừa nói ra những lời này, ở trong lòng Lý Dao viện so với ăn mật còn ngọt hơn! Nghĩ đến hai năm qua bà không thấy con gái bảo bối, chỉ hận hiện tại không thể lập tức là một tuần lễ sau.

Nghe vậy, thím Trương vừa ngẩn ra. Lại đem ánh mắt lo lắng nhìn về bóng dáng sau lưng, thấy gương mặt Âu Y Tuyết không biết như thế nào lại trắng bệch.

...

Trời... Chị ấy lại muốn quay về...

Sau khi cô chính tai nghe được từ trong miệng Lý Dao viện nói ra sự kiện này, thân thể của cô liền cứng ngắc.

Mặc dù biết bọn họ chỉ là đi du học, nhưng là cô cũng không có nghĩ tới, bọn họ lại trở lại sớm như vậy...

Đôi mắt thanh lệ xinh đẹp chậm rãi chuyển qua trên mặt Lý Dao viện đang mừng rỡ như điên, Âu Y Tuyết thiếu chút nữa ngưng hô hấp.

Chị ấy trở lại, vậy hắn... hắn cũng sẽ trở lại...

Vì vậy, vết sẹo bị phong tỏa trong lòng lại lần nữa bị vạch trần......

Đêm đen nhánh, rèm cửa sổ màu đen theo từng trận gió đêm thổi lất phất vào trong phòng, dưới lầu có lẽ rất nhiều người có tiếng tăm nâng ly chúc mừng; trên lầu, đau khổ dây dưa làm đau lòng người.

Mạc Dĩ Trạch điên cuồng ở trong cơ thể cô kịch liệt kéo ra đưa vào, mà từ trong miệng cô phát ra chuỗi ngâm tê tâm liệt phế đau khổ.

"A... A..." Bởi vì động tác của anh, cô chẳng những không có dừng lại yêu kiều ngược lại cũng nâng lên thân thể của mình nghênh hợp anh.

Một lúc kia, cô chảy nước mắt cảm giác chính mình thật sự rất hạ tiện!

Đối với dục vọng của anh, cô thế nhưng không có chút phản kháng, ngược lại trong lòng bay lên khoái cảm khác thường, chỉ cảm thấy cảm giác toàn thân cũng hết sức say mê rơi vào phiêu phiêu dục tiên, cùng nhau theo anh tiến vào thiên đường.

Đêm đó, anh cuồng nhiệt chiếm lấy cô, liên tiếp muốn cô đến nửa đêm...

Mà cô thế nhưng xấu hổ ở dưới người anh yêu kiều nửa đêm......

......

"A ——" cô rốt cuộc bị giật mình tỉnh lại từ trong mộng.

Cái trán trơn bóng trắng nõn đổ ra mồ hôi, trong một lúc kia trái tim của Âu Y Tuyết thiếu chút nữa ngừng đập. Khi cô bình tĩnh lại, ngắm nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện ra, thì ra là...

Đây chẳng qua là nằm mơ.

Sau khi phát hiện, lúc này Âu Y Tuyết mới chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng tạm buông lỏng xuống. Nhưng cô biết đây tất cả chỉ là tạm thời mà thôi, bởi vì cô có loại dự cảm chẳng lành, cơn ác mộng này sẽ rất nhanh lần nữa lại xuất hiện...

Nghĩ tới đây, Âu Y Tuyết dùng sức lắc đầu của mình, quyết định không để ình tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.

*****

Đi vào đại sảnh, mặc dù ba người cảm nhận được một số ánh mắt nóng bỏng cùng những tiếng nghị luận nhưng không ảnh hưởng gì tới họ.

Quý Đằng Viễn nói: "Đi, tôi dẫn hai người đi gặp cậu của tôi". Anh mỉm cười nhìn Âu Y Tuyết, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ.

"Vâng" Nghe vậy, Âu Y Tuyết khe khẽ gật đầu.

Cặp mắt trong suốt như nước nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy hội trường to như vậy được bố trí cực kỳ ấm áp, mỗi vị khách quý đều mặc áo đắt tiền, mỗi người đều mang vẻ mặt mừng rỡ.

Cảnh tượng quen thuộc như thế đã chạm đến nỗi đau trong lòng cô...

Từ từ, Âu Y Tuyết không tự chủ được cau mày lại, con ngươi hiện ra một chút bi thương.

"Bạn làm sao vậy?". Trần Di nhận thấy biến hóa của cô, vì vậy, quan tâm nhìn Âu Y Tuyết một chút, sau đó nói tiếp: "Bạn cảm thấy mệt à?"

Mặc dù hôm nay cô đã bắt cô ấy nghỉ ngơi cho tới trưa, nhưng vẫn không thể bảo đảm cô ấy sẽ không mệt mỏi. Bởi vì, từ giữa trưa khi còn làm ở tiệm trà sữa đến giờ, tinh thần của cô ấy vẫn luôn ở trạng thái hoảng hốt, ngay cả khi cô kêu cô ấy mấy lần cô ấy đều không có phản ứng.

"Hả?" Nhận thấy tâm tư của mình lại bay xa rồi, Âu Y Tuyết vội vàng phục hồi tinh thần lại, khi thấy Trần Di tới, bi thương trong mắt nháy mắt hóa thành hư không: "Sao vậy?"

Nhìn cô gượng cười, Trần Di thở dài một cái, tâm tình cũng không vì vừa gia nhập vào hội trường mà tốt lắm: "Bạn có tâm sự phải không?" Cô thử dò.

Nghe vậy, nụ cười của Âu Y Tuyết vụt tắt, ngay sau đó lắc đầu một cái, tỏ vẻ thoải mái: "Không có, tại sao bạn lại hỏi như thế?". Giọng nói có chút kinh ngạc.

"Haiz.....". Trần Di lắc đầu một cái, dường như đối với câu trả lời của Âu Y Tuyết cũng đã thành thói quen. Sau khi liếc cô một cái, mới nói: "Không có gì". Biết rõ tính cách của cô, khi không muốn nói thì không ai có thể ép, Trần Di liền không có ý định hỏi nữa.

Dừng lại nhìn ra xa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Quý Đằng Viễn, Trần Di nói: "Đi mau". Nói xong liền kéo tay Âu Y Tuyết, không nói gì thêm liền kéo cô đi.

"Cậu!". Quý Đằng Viễn kêu một người đàn ông đang nói chuyện cùng một người khác.

Anh vừa dứt lời, người đàn ông kia chậm rãi xoay người, sau khi thấy người tới là Quý Đằng Viễn liền cười nói: "Tới rồi à!". Nói xong, ông quay sang nói xin lỗi với người bên cạnh, sau đó quay sang nhìn Quý Đằng Viễn.

Đó là một người đàn ông trung niên, diện mạo ưu nhã, ngũ quan rõ ràng, ông mang mắt kiếng khung vàng, mặc một bộ tây trang màu xám bạc, cả người tản ra khí chất nho nhã.

Giờ phút này, con ngươi hiền lành của Lam Vũ Thần nhẹ nhàng nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, ân cần hỏi han: "Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"

"Vâng". Quý Đằng Viễn gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó nói với Lam Vũ Thần: "Cậu, cháu muốn giới thiệu hai người bạn với cậu". Nói xong, anh nhích sang một bên, nhường đường cho cậu mình.

Lam Vũ Thần chưa kịp phản ứng đã thấy hai cô gái đứng bên cạnh Quý Đằng Viễn.

Lam Vũ Thần cười nói: "Đây là hai bạn học cháu nói?". Hai mắt dưới đôi kính nhìn diện mạo bình thường của Trần Di.

"Vâng". Quý Đằng Viễn lên tiếng.

Lam Vũ Thần cười nhìn Âu Y Tuyết, khi ông thấy cô mặc lễ phục màu trắng, khuôn mặt nam tính nhàn nhạt mỉm cười khiến Âu Y Tuyết ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt, sắc mặt ông cứng đờ, dường như rất kinh ngạc.

Con ngươi xinh đẹp chống lại ánh mắt kinh ngạc của Lam Vũ Thần, theo thói quen, cô nhăn mày lại, nụ cười có chút xấu hổ.

"Cậu, sao vậy?". Quý Đằng Viễn khó hiểu nhìn vẻ mặt đột biến của Lam Vũ Thần, tiếp đó lại nhìn Âu Y Tuyết, kinh ngạc hỏi: "Cậu! Không phải là...". Giọng nói run run khiến người ta không khỏi tò mò xem anh nhìn thấu cái gì.

Bởi vì một câu nói này của Quý Đằng Viễn, Lam Vũ Thần mới hồi tỉnh lại.

Ý thức được sự luống cuống của mình, ông vội vã nở nụ cười thân thiện, khoát khoát tay giải thích: "Xin lỗi, ta thất thố, chẳng qua là ta bỗng nhớ đến một người". Nói xong, mắt ông lại nhìn về Âu Y Tuyết, chẳng qua là, ánh mắt ông nhìn cô khiến người ta hít thở không thông, ông không nhịn được bị chấn kinh lần nữa!

Rất giống, thật chân thực!

Không chỉ có ngũ quan giống nhau, ngay cả lúc cau mày cũng giống. Nếu không phải thiếu nữ trước mặt này chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, ông sẽ cho rằng, cô chính là người mình ngày nhớ đêm mong!

Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Lam Vũ Thần lại bị cắt đứt.

"Cậu?" Quý Đằng Viễn nhìn thấy ông lại lâm vào trầm tư, vì vậy, anh nhẹ giọng kêu. Lam Vũ Thần lại dời tầm mắt về phía anh, lời nói của anh khiến Trần Di cùng Âu Y Tuyết cũng muốn biết tại sao.

"Vừa rồi cậu nghĩ tới ai vậy?". Quý Đằng Viễn không nhịn được, tò mò hỏi.

Anh vừa dứt lời lại thấy nụ cười của Lam Vũ Thần rút đi, ngược lại, ông lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Quý Đằng Viễn: "Đây là chuyện riêng của cậu, không nên hỏi nhiều"

Mặc dù biểu lộ cuả ông nghiêm túc, nhưng vẫn làm ba người kia đoán được dòng suy nghĩ của ông. Chẳng qua là không có ai nói ra mà thôi.

"A, các con vừa mới tới đúng không?". Đột nhiên, Lam Vũ Thần dời đề tài, nở nụ cười với Quý Đằng Viễn và hai người: "Dạ tiệc từ thiện sắp bắt đầu, các con đi ăn chút gì trước đi. Ta còn có chuyện, lát nữa sẽ tán gẫu tiếp". Nói xong liền xoay người rời đi.

"Cậu đợi chút". Thấy ông muốn rời khỏi, Quý Đằng Viễn gọi ông dừng lại.

"Sao vậy?". Lam Vũ Thần chau mày nhìn Quý Đằng Viễn.

"Nơi này... Có phòng nghỉ ngơi không ạ?". Quý Đằng Viễn đi lên trước, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn cháu hơi mệt, cho nên cháu muốn...". Chưa nói hết câu, mặt Quý Đằng Viễn đã đỏ bừng.

Đứa nhỏ này!

Lam Vũ Thần cười trong lòng, hai mắt không tự chủ nhìn Âu Y Tuyết, sau đó, ông cười nói: "Trên lầu hai, ở bên trái có một phòng để nghỉ ngơi".

Nói xong, liền không chú ý tới Quý Đằng Viễn nữa, ông hả hê xoay người rời đi...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)