Chỉ là người dưng mà thôi
Ch.2 → |
Hoa Anh Đào, Hoa Anh Đào ơi anh muốn được gặp em. Gặp em ngay lúc này
Em vẫn ổn đấy thôi, xin anh đừng khóc. Em vẫn là cơn gió --- thổi quanh anh đây mà
Hoa Anh Đào, Hoa Anh Đào ơi anh muốn được gặp em. Gặp em ngay lúc này
Cám ơn anh và em mãi yêu anh. Em sẽ là vì sao ở bên bảo vệ anh...vĩnh viễn
Gặp được anh là điều tuyệt vời nhất. Thực sự, thực sự tuyệt vời
Em đã không thể ở lại đây được nữa rồi, em phải đi đây, thứ tha cho em nhé anh
Em phải cô đơn đi đến một nơi thật xa
Đừng hỏi em đi đến nơi đâu, vì sao đi, thứ tha cho em nhé anh
Em không có cách nào ở bên anh được nữa rồi...
Tiếng chuông báo thức vang lên từ điện thoại phát ra đưa Huỳnh Mộc Diệp về từ một giấc mơ đã xa xôi. Đã lâu rồi không mơ thấy những ký ức kia, kể từ khi cô thấy rõ được khoảng cách giữa cô và quá khứ ấy xa biết nhường nào. Có lẽ là vì buổi họp lớp hôm nay, có thể sẽ được gặp anh ấy sao? Biết được lớp cô và anh đều họp lớp cùng một nhà hàng, ngay hai bàn kế bên, cô thực sự hồi hộp mong chờ. Chẳng biết đang mong chờ cái gì nữa.
Thứ tha cho em nhé anh --- Huỳnh Mộc Diệp đặt tay lên lồng ngực, mắt đăm đăm nhìn trần nhà --- Ảo tưởng quá Huỳnh Mộc Diệp, thứ tha cái gì chứ, chưa chắc người ta đã nhận ra cô là ai. Ngày xưa, anh ấy không chịu nhìn về phía cô, thì hiện tại cũng thế thôi, tương lai thế nào lại càng rõ ràng. Chưa bao giờ thực sự ở bên cạnh anh, là cô huyễn hoặc bản thân như thể vẫn luôn là người xứng đôi với anh thôi.
Cô giơ hai bàn tay lên trước mắt, nó chai đi rồi, sứt mẻ thô kệch.... thật xấu. Gương mặt này cũng rám cái bụi nắng của năm tháng, lại vuốt vuốt mái tóc, nó cũng sơ đi rồi. Mười năm trước, cô sẽ không bao giờ ngờ, mình sẽ biến thành bộ dạng thế này. Nhưng mà nó vẫn đến đấy thôi. Chẳng còn dấu vết nào của ngày xưa nữa. Cứ là kẻ mờ nhạt một góc, hay cáu khỉnh, bị chán ghét, sống tẻ nhạt, không mong muốn cũng không mục đích.
Từng nghĩ phải làm gì đó để anh ấy công nhận, nhưng giờ chẳng còn cái tư cách gì để mong được anh ấy quay đầu lại nhìn nữa. Thực ra...hôm nay được ngắm anh ấy khoảng cách gần hơn một chút như vậy cũng tốt, ít nhất tìm lại chút cảm giác tình cảm ấy đang gần kề mình như ngày xưa. Bấy lâu nay cô chỉ luôn nhìn anh từ xa, hoặc qua những tấm ảnh trên mạng, những bài báo.
Huỳnh Mộc Diệp bật dậy mở tủ lấy quần áo ra ngắm nghía trước gương, ngắm nghĩa một hồi cái nào cũng không vừa lòng, lại uể oải nằm ra giường. Nực cười, nhà thiết kế thời trang, mà tủ đồ không có mấy thứ ra hồn. Mà, cô cũng không biết mình đang làm gì nữa. Ảo tưởng trở về về cái thời trẻ? Hay sợ người đó sẽ thấy bộ dạng xấu xí của mình bây giờ?
Quên đi quên đi, anh ấy sẽ chú ý đến người yêu mình, hơi đầu chú ý cô đẹp xấu ra sao? Cô gái năm ấy thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh anh, càng ngày càng xinh đẹp ra rồi. Cô đã nhìn thấy họ trên báo, giờ cô ấy là thư ký của anh, có thật nhiều tin đồn tình ái xoay quanh họ. Đó là cô gái duy nhất cho dù không muốn cô vẫn phải thừa nhận, cô ấy xứng với anh. Ngày xưa cô có ghen tị thế nào, có cố chấp thế nào, thì cô ấy vẫn là người có được trái tim anh, và cô vẫn là kẻ phải ra đi.
Tưởng tượng sự dịu dàng mà cô vẫn khao khát từ anh sẽ dành cho một người khác, tim cô lại thấy nhói.
Chắc họ sẽ rất ngọt ngào nắm tay nhau đến gặp bạn cũ, Huỳnh Mộc Diệp cô thì không phải bạn cũ, là người dưng nước lã mà thôi.
Thời tiết hôm nay khá lạnh, Mộc Diệp nghĩ, cũng chẳng cần thiết ăn diện gì. Cô mặc quần áo đủ ấm, đeo chiếc găng tay len vào che đi đôi bàn tay thô kệch này. Chỗ hẹn cách đây không xa lắm, may mà cô có thể đi bộ đến chứ không cần phải lết con xe ô tô cà tàng cũ kỹ kia đi, nếu không thì không biết bao giờ mới đến được. Cô vừa bước ra đường liền thấy hối hận, biết thế mặc ấm ơn chút nữa, cô cứ tưởng không phải quá mức lạnh, ra đường mới thấy gió mạnh thế nào. Môi cô hơi tím tái lại.
Lúc Huỳnh Mộc Diệp đến nơi thì hai lớp đều đã tập hợp đông đủ, cô đến đúng giờ thành ra muộn, bị tập trung sự chú ý. Cô hơi luống cuống một chút, im ỉm tìm chỗ ngồi xuống. Không ai đến bắt chuyện, vì hai lớp đều tập trung với nhau bàn tán gì đó.
"Lần này không biết Kỷ Khuynh Thiên có đến họp lớp không đây?"
"Người ta có phải nhà giàu mới nổi sắp phá sản như xưa đâu, giờ là Kỷ chủ tịch cao cao tại thượng rồi. Nếu có không đến thì cũng có gì lạ."
Hai người đàn ông khác lớp nhưng cùng bàn về một đề tài, một cô gái khác cũng đến chen lời đùa giỡn:
"Ôi ~ Nếu như ngày xưa biết anh ấy thành công vang dội như giờ thì ngày ấy đã theo đuổi ảnh rồi. Có khi giờ tôi thành Kỷ phu nhân rồi cũng nên ~"
Cả đám nghe vậy cười rộ lên:
"Haha, bao năm không gặp cô vẫn hay nói đùa như vậy."
"Ờ ờ, biết trước đã giàu. Bấy giờ cô phải không quan tâm đến gia cảnh anh ta, thì bây giờ mới được cả gia tài đồ sộ đó."
"Mà lại nói về Kỷ Khuynh Thiên..." Một cô gái trong đám đột nhiên chuyển hướng chủ đề, cố ý nói to như sợ người khác không nghe thấy "Hoa khôi Huỳnh Mộc Diệp trường ta chẳng phải ngày xưa mãnh liệt theo đuổi anh ta sao? Nghe đâu tuyên bố chủ quyền khắp nơi."
"Ôi dào, Kỷ tổng sao cần một người phụ nữ cao ngạo phách lỗi như thế."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Tôi nghe nói có người thấy họ đến cục dân chính đăng ký kết hôn."
"Thật sao?" Mọi người cùng ồ lên.
"Nhưng sau đó cô ta vì gia đình Kỷ tổng sắp bên bờ vực phá sản mà bỏ đi ra nước ngoài cùng cha mẹ."
"A cái này tôi cũng nghe nói nha ~ Cô ta bảo Kỷ tổng nghèo hèn không thỏa mãn được mong muôn của cô ta."
"Hahaha, giờ người ta giàu thế này không biết cảm xúc của cô ta thế nào. Loại phụ nữ kênh kiệu hám hư vinh này bị như thế đáng đời!"
"Nhìn cô ta bây giờ mặc đồ giá rẻ, chắc cũng không sống tốt lành gì. Đẹp thì vẫn đẹp đấy, nhưng nhan sắc xuống nhiều rồi!"
"Cô ta chắc hẳn đang hối hận lắm đây."
"Mà cái tin đồn vào cục dân chính đăng ký kết hôn chưa chắc đã là thật đâu, có khi là cô ta tự mình phao tin ra."
"Ừ có lẽ thế thật, tuy người ta không giàu, nhưng đẹp mê đảo bao phụ nữ, lại thành tích xuất sắc nữa. Cũng đáng để dĩnh tin đồn. Mà nếu Kỷ Khuynh Thiên đến hỏi lầ biết ngay"
Huỳnh Mộc Diệp không phản bác câu nào, cô chỉ im lặng lấy đũa gắp món ăn mà bồi bàn mang lên trong lúc mọi người mải nói chuyện. Thật khó nuốt trôi, nhưng vẫn phải nuốt thôi, mai là chủ nhật. Hôm nay ăn no bù vào mai có thể ngủ nguyên ngày không lo đói, không lo mệt, không lo chán. Hơn nữa buổi họp lớp này cũng do Vương Lâm Nhan bao trọn, cô nghĩ nên ăn mạnh, coi như nuốt hết những chèn ép thường ngày của cô ta dành cho mình.
"A, Kỷ Khuynh Thiên, Kỷ tổng đến kìa!!" Một tiếng hô lên, ai nấy về vị trí của mình.
Huỳnh Mộc Diệp ngừng ăn, vội vàng ngước lên. Cô thấy một người đàn ông thân hình thon dài cao lớn bước vào, bóng dáng ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn ở khoảng cách gần này cô mới thấy rõ sự xa lạ ấy. Kỷ Khuynh Thiên vẫn suất khí mị hoặc như vậy, lại thêm cảm giác thành thục ổn trọng của một người đàn ông có sự nghiệp. Anh đi lướt qua bàn cô ngồi, ánh mắt cả hai giao nhau, đáy mắt anh là một vực tối tăm lạnh lùng sâu thẳm. Cô vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Cô đột nhiên nghĩ mình như vậy hơi quá thái, chưa chắc anh đã nhìn cô. Bao lâu rồi, tình cảm đó vẫn vẹn nguyên, cô cười khổ trong lòng, cảm thấy có chút bất công. Từ lúc gặp anh đến giờ, người luôn vui mừng khi gặp nhau chỉ có mình cô.
"Vinh hạnh quá, không ngờ Kỷ tổng thực sự đến đây góp vui với anh em." Một người đàn ông tiến đến bắt tay, đó là Đặng Du Dân - người bao thầu bàn tiệc bên lớp kia, và cũng là chồng hiện tại của Vương Lâm Nhan.
"Bạn học một hồi, sao tôi có thể không đi." Kỷ Khuynh Nhiên mỉm cười lịch sự đưa tay bắt lại.
"Hiếm lắm mọi người mới có cơ hội ngồi cùng bàn ăn với Kỷ tổng, chi bằng hai lớp cùng ghép lại thêm người thêm chuyện thêm vui. Kỷ tổng thấy thế nào?"
Kỷ Khuynh Thiên nhìn liếc qua bóng dáng đang cúi đầu ăn kia, thản nhiên nói:
"Cũng được. Dù sao cũng có thêm nhiều chuyện để nói." Hắn nói thâm ý.
Một chiếc bàn xoay và ghế khác được bày ra, giống như cố ý, mọi người để chỗ cho Huỳnh Mộc Diệp ngay cạnh Kỷ Mộc Thiên làm cô có chút lúng túng. Nhưng cô cảm thấy may mắn vì mọi chuyện vẫn xoay quanh tài năng và sự nghiệp của Kỷ Khuynh Thiên, sau đó lật lại những thành tích của anh khi còn đang đi học. Tuy nhiên, nằm cũng trúng đạn, đang sôi nổi về sự nghiệp của anh, đột nhiên có người cất tiếng hỏi:
"Kỷ tổng. Nghe nói năm xưa có người nhìn thấy anh và hoa khôi trường ta Huỳnh tiểu thư đây đi cục dân chính đăng kí kết hôn. Bọn tôi đều tò mò không biết thực hư đế nào. Hai người...thực sự kết hôn sao?" Đây cũng là câu mọi người muốn hỏi nhất, nhưng không ai dám, có kẻ thần kinh thô mở lời hỏi làm mọi người đều mừng thầm trong lòng.
"Đúng vậy."
"Không phải!"
Hai giọng nam nữ đồng thanh vang lên. Huỳnh Mộc Diệp ngạc nhiên quay sang nhìn Kỷ Mộc Diệp, anh cũng không nhìn cô. Người nói "Đúng vậy" là hắn chứ không phải cô, năm đấy là bên nhà cô đưa ra điều kiện hợp tác lâu dài để muốn anh cưới cô, cả hai chỉ vào cục dân chính ký giấy chứng nhận kết hôn rồi thành vợ chồng, không lễ cưới cũng không quan hệ thân mật. Cô luôn nghĩ anh không muốn người khác biết chuyện đáng xấu hổ này.
Mọi người thì đều ngây ngẩn, xung quanh không khí lặng hẳn đi.
"Vậy...lúc đấy Huỳnh tiểu thư đây là theo đuổi được anh?"
"Khô..." Huỳnh Mộc Diệp vội vàng mở miệng.
"Đúng vậy." Kỷ Khuynh Nhiên cười nhạt, nhấp một chút rượu rồi nói tiếp "Có điều cô ấy chê tôi nghèo, nên đá tôi."
Huỳnh Mộc Diệp không biết nên nói gì, chỉ im lặng cúi đầu xuống. Cô không hiểu ý anh là sao nữa. Đá anh? Buồn cười, cả hai đã bao giờ đích thực trở thành người yêu đâu. Kết hôn không phải anh muốn, buông tay lại không phải cô muốn. Thì lời nói năm đó trước khi ra đi của cô quả thực quá đáng, nhưng rõ ràng là anh có người mình yêu đó sao, chẳng lẽ cô mặt dày theo đuổi rồi bị bỏ cũng không được giữ chút mặt mũi nào sao? Không chỉ vậy... còn một lí do khác nữa. Nhưng mà thôi, cô thực sự không muốn nghĩ lại cái quá khứ ngu ngốc đó thêm chút nào nữa.
Lúc này tự ti của cô lan tràn như cỏ mọc dại. Cô không có dũng khí nào đón nhận sự lạnh lùng của anh như xưa nữa, giờ cũng vậy, anh vẫn chẳng thèm nhìn cô. Luôn tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi, nhưng rồi sao? Cô lúc này thực sự cảm thấy bất lực, muốn chạy khỏi đây ngồi vào góc tối nào đó khóc một mình. Nơi đó không nhìn thấy ai, cũng không nhìn thấy bản thân mình. Nhưng chỉ là muốn thôi chứ không có ý định thực sự sẽ hành động, cô đã ít khóc đi rất nhiều rồi, cũng ít trốn chạy, ít thấy tổn thương. Không phải đã chai sạn cảm xúc hay mạnh mẽ hơn, cô chỉ dần nhận thấy dù mình có cố làm gì thì cũng không có chút khác biệt nào. Cũng giống như Khuyết Danh nói: "Sự thật là... Chúng ta trốn vì muốn được tìm thấy. Chúng ta bỏ đi vì muốn biết ai sẽ theo mình. Chúng ta khóc để xem ai sẽ lau đi giọt lệ. Và chúng ta để trái tim tan vỡ, muốn thấy ai sẽ đến và chữa lành trái tim ta". Bên cạnh không có ai, mọi hành động cô thể hiện cũng chỉ giống như tự mình soi vào gương rồi cười, vì nó thật ngớ ngẩn.
"Ôi thật xin lỗi vì có chút công sự nên đến muộn." Vương Lâm Nhan từ ngoài bước vào, giọng lớn át cả không khí nặng nề. Cô ta ăn mặc rất sang trọng, trang điểm kỹ càng, tóc uốn cẩn thận. Nói bận công sự, chi bằng nói là mải chăm chút cho nổi bật.
"Thấy mỗi ông xã nhà cô cứ tưởng cô sẽ không đến nữa kia."
"Ấy ấy, làm sao lại thế được. Tôi tổ chức mà lại không đến thì còn ra thể thống gì!"
Vương Lam Nhan lại gần, thấy Kỷ Khuynh Thiên, mắt cô ta xẹt qua một tia kinh ngạc. Nhưng sau đó, ngay lập tức lấy lại bộ dáng bình thường. Cô ta cười ngọt đến chỗ hắn đưa tay ra:
"Quý hóa quá, không ngờ được diện kiến Kỷ tổng anh tuấn tiêu sái trong truyền thuyết."
Kỷ Khuynh Thiên tiếp tục im lặng uống rượu, vờ như không nhìn thấy, cũng không đưa tay ra bắt lại. Vương Lâm Nhan xấu hổ rụt tay lại, nhìn Huỳnh Mộc Diệp ngồi bên cạnh hắn, liền hắng giọng quát:
"Huỳnh Mộc Diệp, cô không biết cầm gương tự soi lại mình sao? Cô nghĩ bây giờ cô vẫn còn là thiên kim tiểu thư như ngày xưa hay sao mà dám ngồi cạnh Kỷ tổng?"
"Tôi..." Thực ra cô không muốn ngồi ở đây chút nào cả.
Nhưng không để cô nói, Vương Lâm Nhan liền chen miệng:
"Cũng là bạn thân một hồi, nên tôi không thể không khuyên cô. Ngày xưa xinh đẹp người ta còn không thèm ngó ngàng đến cô, cô nghĩ bây giờ xấu xí hôi hám thế này còn ảo tưởng được nữa sao? Haha, mọi người đừng để vẻ ngoài kiêu ngạo không màng thế sự của người này lừa, cô ta mới nói cả đời sẽ không kết hôn, vậy mà giờ gặp được người sang đã bắt quàng làm họ. Hừ, không lấy á, nực cười, là không ai thèm lấy thì có! Sang năm sau là 30 rồi, sắc không tài không thì ai thèm lấy mà còn ra vẻ thanh cao?!" Cô ta nói một hơi thật dài không để ai chen mồm vào được, giống như phát tiết sự tức giận ban nãy vì bị lơ lên ngư Huỳnh Mộc Diệp. Cô ta từ xưa vẫn luôn bị người ta nói "Bạn của Huỳnh Mộc Diệp", "Người hầu của Huỳnh Mộc Diệp", "Chó của Huỳnh Mộc Diệp". Huỳnh Mộc Diệp tiếng xấu, nhưng vì lợi ích gia đình cô ta cũng không thể không làm bạn. Huỳnh Mộc Diệp đối tốt với cô thì sao? Cũng không thể làm tan biến đi những uất ức mà cô ta phải chịu đựng. Nhân mọi người ở đây, cô ta muốn tỏ rõ vị thế hiện tại của mình.
Rầm. Huỳnh Mộc Diệp đập bàn.
"Cô quá đáng rồi đó Vương Lâm Nhan!"
"Thì sao chứ? Tôi cho phép cô đến đây, không chịu được thì cút. Đây là thái độ của cô đối với cấp trên sao?" Cô ta nhấn mạnh hai chữ "cấp trên".
Huỳnh Mộc Diệp nghẹn không nói ra lời, đây cũng chỉ là một trong những lần bị sỉ nhục của cô mà thôi. Nhưng ngay trước mặt Kỷ Khuynh Thiên, cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ. Cô hít sâu, lấy giấy ướt lau miệng xong cúi đầu chào mọi người rồi vội vàng cầm túi xách bỏ đi. Ngay sau đó, Kỷ Khuynh Thiên đột nhiên đứng dậy xin phép ra về. Lúc đi sượt qua Vương Lâm Nhan, anh còn nói khẽ:
"Thật không ngờ, người được đắp tiền vào trông cũng khác hẳn. Tiết mục rất đặc sắc, cám ơn Vương tiểu thư."
Bước ra ngoài đường, mưa bụi bắt đầu lất phất rơi. Cô chậm rãi bước từng bước từng bước. Vương Lâm Nhàn, uổng cô từng coi cô ta là bạn, là người duy nhất để chia sẻ tâm sự. Nhưng thởi điểm mới về lại thành phố này, cô không tiền bạc không chỗ dựa. Muốn nộp bản thiết kế đầu tiên của mình cho một công ty thời trang lớn. Cô ta nói sẽ giúp đỡ cô vào làm cho công ti của mình, để cô làm một chi nhánh độc lập có thương hiệu riêng. Cô cũng nghĩ cô ta đã làm bạn bao năm với cô, thực sự muốn giúp cô. Nhưng nào ngờ, đúng ngày công bố, cô ta đến nói đó là ý tưởng thiết kế của bản thân cô ta, và đã đăng ký quyền sở hữu trí tuệ. Không tiền, không quen biết, Huỳnh Mộc Diệp không thể thuê luật sư kiện lại được, đành ngậm ngùi chịu tiếng xấu, để rồi không nơi nào chịu nhận cô vào làm. Sau này cô buộc phải tiếp tục làm cho Vương Lâm Nhan, làm việc cho kẻ mình căm hận, thật châm chọc. Nhưng còn khoản nợ lớn phải trả mỗi tháng, cô không thể nói không. Có những khi cô ta tìm cách để phạt trừ lương cô, không có tiền trả nợ, cô lại phải bán bản quyền ý tưởng của bản thân cho cô ta. Nhìn ý tưởng của mình được phổ biến dưới tên người khác, cô chá nản, mệt mỏi, trở nên cáu gắt với cả cấp dưới. Có đôi khi, không phải mọi chuyện trên đời này đều như mình mong muốn.
Huỳnh Mộc Diệp xoa xoa cái bụng, cô đi sang quán bánh bao ven đường, mở ví ra. Bên trong chỉ có vài đồng tiền lẻ, cô rút ra mua bánh bao chay rồi kiếm chỗ nào ngồi nuốt. Thật sự là khó ăn, còn chưa thấy hơi nóng, thảo nào rẻ hơn thường. Nhưng thôi, có cái nhét đầu bụng là tốt rồi.
Cô vừa ăn vừa nhìn dòng người qua lại, đông thế này, mình ngồi một chỗ ăn mấy thứ này, cảm giác rách rưới giống như kẻ ăn mày vậy. Cô bật cười nghĩ, nếu cô để cái nón ở đây chắc sẽ có người ném tiền xuống cho mà xem.
Bỗng dưng, từ đằng xa một chiếc xe ô tô đi đến trước mặt cô, cửa kính kéo xuống, một gương mặt khiến cô không ngờ tơi.
"Lên xe."
Kỷ Khuynh Thiên ra lệnh, hai mắt vẫn nhìn về phía trước.
Ch. 2 → |