← Ch.121 |
Người đàn ông không chút nhân đạo ngã lên người cô, người này thật sự rất nặng khiến cô khó khăn hít thở, Triển Nha dùng tay đầy Đặng Tâm Minh ra liền bị anh túm chặt đè xuống, người này liên tục dụi đầu vào hõm cổ cô làm cơ thể cô bất giác run rẩy, cô không có cách nào đẩy người đàn ông này ra
"Đặng Tâm Minh..."
Cơ thể người đàn ông dần buông lỏng, Triển Nha dùng tay lay nhẹ người anh, Đặng Tâm Minh lúc này bất động như một tảng đá, không một phản hồi nào....
Hơi thở đều đều này....
Không phải người này ngủ rồi chứ???
".."
Triển Nha nhìn gương mặt hại nước hại dân này có chút bất lực, Đặng Tâm Minh đến đây để ngủ ư?
Mãi mới đẩy được người này sang một bên, cô gái khó khăn hít thở, lại nhìn Đặng Tâm Minh bên cạnh Triển Nha hơi nghiêng người, chầm chậm đưa tay chạm nhẹ lông mày của anh, sắc thật đấy, tưởng chừng có thể làm đứt tay cô. Tại sao ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt như vậy, tay lại lướt đến sống mũi cao thẳng dần dần xuống bờ môi mỏng kia, dòng điện từ tay như trực tiếp lan đến toàn bộ cơ thể, Triển Nha bật người dậy, má nóng ran lên....
Trái tim cô như có trống bên trong, đập loạn điên cuồng như muốn cáo trạng, phòng ngủ ấm áp vì có thêm Đặng Tâm Minh chật chội nhỏ bé hơn bao nhiêu, ánh đèn ngủ mờ mờ khiến con người rung động. Thú thật khung cảnh lúc này như mộng đẹp khiến con người ta không muốn tình lại, Triển Nha lại càng không, cô lúc này trầm mê nhìn anh
Trong WC cô gái lấy tay tát nước lên mặt rất nhiều lần, má cô nóng quá như bị sốt vậy, phải đứng yên một lúc nhịp tim mới có dấu hiệu bình ổn. Triển Nha cần thận phủ chăn lên người Đặng Tâm Minh, cô sợ anh bị lạnh cần thận bo từng góc chăn một. Đột nhiền điện thoại trong túi người đàn ông reo lên, cô sợ người này bị đánh thức vội đút tay vào túi quần anh, mãi mới lấy được liền mang điện thoại ra ngoài, màn hình hiện tên Tưởng Viên, Triển Nha hơi do dự nhưng vẫn bắt máy, cô sợ làm lỡ chuyện quan trọng của người này
Đầu bên kia người đàn ông có chút lo lắng
"Chủ tịch, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"
Triển Nha hơi khó xử nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần
"À, Chủ tịch đang ở nhà tôi, anh tới đón anh ấy đi."
Người đàn ông ngạc nhiên
"Triển Nha tiểu thư?"
Cô cũng bất ngờ vì người này biết cả tên cô
"Là tôi, tôi nhắn anh địa chỉ anh tới đón anh ấy nhé."
Tưởng Viên mỉm cười "Tôi nghĩ là không cần nữa, tôi xin phép cúp máy trước nhé." •
Sau đấy là âm thanh tút.. tút...
Triển Nha "..."
Người này cũng giống ai thế không biết...
Đành đề Dặng Tâm Minh đêm nay ngủ tạm ở đây, người đàn ông ngủ cũng thật an tĩnh, Triển Nha không còn cách nào chỉ có thể lấy trong tủ một cái chăn rồi ôm ra sofa nằm, vẫn sợ người trên giường uống rượu dễ bị cảm nên cô gái cứ lo lắng mãi thôi, đến khi ngả lưng xuống mặt ghế mềm cũng đã hơn một giờ đêm, người cô cũng mềm đi vì mệt, nhanh chóng kéo chăn lên cổ rồi nhắm mắt lại, cô gái thiếp đi một cách nhanh chóng
← Ch. 121 |