← Ch.072 | Ch.074 → |
Chu Kỳ sợ bị người ta nhìn thấy, vì thế lúc này mới lo lắng nói với anh: "Đừng, đừng làm bậy, đang ở trên xe lửa mà, anh muốn làm gì hả? Bị người ta thấy thì bẽ mặt 𝐜♓●ế●🌴 mất."
Chu Kỳ định đẩy tay anh ra, nhưng vừa cúi đầu, cô chợt thấy tay anh đang ⓥ𝖚ố-† ✔️-3 bên trên âm h*. Sức Tưởng Diên cực kì lớn, hiện đang xoa nắn huy*t nhỏ không chịu buông tay, hơn nữa anh còn cố ý khuấy trộn tìm kiếm trong huy*t của cô. Cơ thể cô bị anh dạy dỗ bao lâu nay, đã sớm trở nên rất nhạy cảm, bị anh tuỳ tiện trêu đùa vài cái, ấn và ✔️⛎*ố*т ☑️*3 hạt châu làm cô bắt đầu ra nước.
Bắt gặp dáng vẻ xấu hổ của Chu Kỳ, Tưởng Diên mạnh tay nắn bóp hạt châu của cô: "Vậy sao. Cô giáo Chu cũng biết xấu hổ à? Anh sờ làm em 𝐬ướп·ⓖ lắm phải không, huy*t nhỏ chảy nhiều nước thế kìa, đâu giống xấu hổ đâu.
Cô giáo Chu muốn tay của anh không? Anh sờ cho âm h* của cô giáo Chu chảy nhiều nước vậy, nếu anh bỏ ra thì âm h* sẽ không ngứa ngáy hả?"
Chu Kỳ thấy anh vừa nói vừa ⓥ●𝖚●ố●† ⓥ●𝖊, quả thật thân dưới hơi ngứa, vả lại cô đã chảy rất nhiều d*m thuỷ, thấm ướt quần lót. Tay cô chắc chắn cũng dính dịch nhờn của mình.
Chu Kỳ độ·ռ·g ✞·ì·𝓃·𝒽, bị anh mò mẫm. Bây giờ đã tắt đèn rồi. Đèn đã tắt, người trên xe lửa chắc cũng đang ngủ, hẳn là sẽ không thấy hai người đang làm gì đâu, vậy nên cô càng yên tâm để anh sờ huy*t của mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Kỳ mở chân ra, để anh mò sâu hơn và thoải mái hơn. Tưởng Diên thấy cô chủ động, bèn dở khóc dở cười nói về hạt châu của cô và tiếp tục khuấy động 🎋í🌜·♓ ⓣ♓í·𝒸·𝒽 nó: "Cô giáo Chu d*m quá, đúng là con chó cái phóng đ. ãng, một con chó cái thiếu bị chơi, sảng khoái khi được chồng xoa nắn hạt châu trên xe lửa lắm hả. Bây giờ chảy nhiều nước vậy làm ướt cả quần lót luôn rồi, ở đây cũng ngửi được mùi d*m thuỷ của cô giáo Chu nữa nè."
Chu Kỳ thoải mái hé miệng, mắt mê ly nhìn Tưởng Diên, ngón tay anh quá nghịch ngợm vân vê hạt châu của cô, cũng làm cô thoải mái giống như được thăng thiên. Thế nhưng cô không thể 𝖗*ê*𝖓 r*ỉ thành tiếng, chỉ có thể nín nhịn cho anh sờ và nắm lấy cánh tay anh.
Tưởng Diên 🎋.í.c.h †.h.í.🌜.♓ hạt châu xong, tìm được khe huy*t và tách nó ra, nhưng không nóng lòng đ.ú.✞ ngón tay vào. Ngón tay xoa vòng vòng bên ngoài làm âm h* cô càng thêm ngứa ngáy.
Chu Kỳ nhột không chịu nổi, hơi kẹp chân lại, chỉ ước ngón tay của anh mau mau đ.ú.t vào, tuy thế dường như anh đang cố ý đùa giỡn cô, không chịu đ.â.〽️ ѵ.à.o. Cô tóm lấy tay anh, không thể chờ đợi ⓥ𝐮·ố·† v·𝑒 âm h*, xin anh: "Đ.ú.t đi, chồng ơi, bây giờ huy*t nhỏ ngứa lắm, anh đ·ú·✝️ ngón tay vào cho huy*t em bớt ngứa đi, không có ngón tay của anh thì không được đâu, ngứa quá."
Tưởng Diên đang xoa xoa gãi gãi ngoài âm đạ* của cô, cố ý hỏi: "Muốn ngón tay của anh ⓒắ-𝖒 ⓥ-à-𝐨 à, muốn bao nhiêu ngón tay đây? Anh có nhiều ngón tay lắm, em nói thử xem đ_ú_✝️ bao nhiêu ngón mới có thể cho huy*t nhỏ ăn thỏa thuê?"
Chu Kỳ không khỏi kẹp chân ma sát tay anh, đạt được 𝐤·ⓗ·o·á·i c·ả·𝖒: "Đú.т vào hết đi, đ*â*m ngón tay vào đi mà, bây giờ huy*t nhỏ rất ngứa, muốn được ngón tay 𝖈ắ.𝖒 ☑️.à.o, bao nhiêu ngón huy*t nhỏ cũng ăn được hết."
Tưởng Diên nghe vậy thì thoả mãn, cắm ba ngón tay vào, chỉ mới đ.ú.ⓣ ba ngón tay vào mà bên dưới đã ş*𝒾ế*𝐭 ↪️𝒽*ặ*✝️ khiến da đầu anh tê dại hẳn đi.
Cắm ba ngón tay vào, anh khảy mô phỏng theo dương v*t, vì không 𝖈ở·ı q·⛎ầ·ⓝ lót của cô ra nên bây giờ quần lót bao lấy tay anh, thít ngón tay rất chặt.
Ngồi trên giường thế này quá không thoải mái, ngón tay anh không thể đú_✝️ vào sâu hơn. Chu Kỳ ♓.🔼.𝖒 〽️.𝐮.ố.𝐧 thì chẳng còn quan tâm gì nữa, cô tuột quần xuống, thậm chí cởi cả quần lót. Sau khi cởi hết toàn bộ, cô giạng chân tⓗ_àⓝ_𝖍 h_ìп_♓ chữ M và dựa vào giường để tay Tưởng Diên 𝒸ắ●𝖒 ✔️à●𝐨 sâu hơn.
Cô sung 💰●ướ𝖓●g cho Tưởng Diên móc khảy huy*t nhỏ, từng giọt từ tay chảy xuống. Chu Kỳ ghét bỏ ga giường bẩn trên xe lửa nên đã thay ga giường khác từ trước, không thì d*m thuỷ nhiễu xuống ga giường trên xe lửa của người ta sẽ quá mất mặt. Bây giờ hiện tại d*m thủy thấm vào ga giường cô mang đến, đã đổi rồi, vì thế cô không sợ dịch nhờn dính vào. Cô đang độռ-🌀 t-ìn-𝒽 và h.🔼.Ⓜ️ Ⓜ️.ⓤố.ռ, nắm tay Tưởng Diên khảy vào âm h*, nghe tiếng nước chảy từ âm h*.
Bây giờ không phải là ngày nghỉ nên khá ít người trở về thôn nhà anh, thành ra không có bao nhiêu người nằm ở khu giường mềm, chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm mà thôi. Vì vậy, Chu Kỳ chơi 𝐤●í𝐜●h т●♓●íc●𝒽, bắt lấy tay anh đú-𝖙 vào huy*t nhỏ của mình.
Thoải mái 𝖗ê-ⓝ r-ỉ bằng giọng mũi, trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt phóng đ. ãng và sảng khoái của cô khi 🦵ê●𝓃 đ●ỉ𝐧●♓.
Ngón tay Tưởng Diên thon dài, lúc khảy vào, đột nhiên nhanh chóng đục khoét huy*t nhỏ của cô. Chẳng bao lâu sau, Chu Kỳ 🌜·𝖍ả·🍸 𝓃·ướ·c ra, nước bắn thẳng lên tay, trên ga giường cũng đầy d*m thuỷ của cô.
Sau khi 𝖘ướ*n*ℊ, Chu Kỳ khóc lên, khóc vì sảng khoái, đồng thời †𝐡_ở ♓ổ_ռ 𝖍_ể_n nhìn Tưởng Diên.
Tưởng Diên thấy cô thoải mái, lúc này mới rút khỏi âm h* của cô rồi l_iế_ⓜ d*m thuỷ trên ngón tay anh. Chu Kỳ sung 💰·ư·ớ·𝐧·ℊ khi được anh ⓒắ·〽️ ✌️à·o, bắt lấy tay anh và yêu cầu: "Đừng đi, tối nay ngón tay cứ ⓒ_ắ_ⓜ và_🔴 huy*t em mà ngủ đi."
← Ch. 072 | Ch. 074 → |