← Ch.006 | Ch.008 → |
Trước đây anh đã nghe nói cánh con gái thành phố có hết chiêu trò này đến chiêu trò khác.
Mấy cô ả chơi đùa đàn ông đều là loại một chân đạp mấy chiếc thuyền, chuyên vờn giỡn đàn ông dưới gấu váy. Lúc đó anh vẫn không tin, nhưng trải qua mấy ngày nay, anh lại cảm thấy dường như mình đang bị cô chủ nhà tùy tiện đùa bỡn.
Khi Tưởng Diên đang nghĩ ngợi trong sự buồn bực, anh ngó qua Wechat, đúng là không có hồi âm.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc Chu Kỳ ra khỏi nhà, anh lập tức chặn cô lại.
Chu Kỳ ra ngoài nhìn thấy anh nhưng chỉ tỏ vẻ hờ hững, không hề đếm xỉa tới anh mà trực tiếp bơ đẹp anh, định bỏ đi thẳng.
Lúc này Tưởng Diên đã nắm lấy tay phải của cô, kéo giật cô vào trong lòng mình, hỏi cô bằng giọng điệu nóng nảy: "Cô chủ thế này là có ý gì? Trước đây lên cơn n*ng còn q𝐮·🍸ế·ⓝ 𝐫·ũ tôi, chỉ thiếu điều dâng huy*t nhỏ đến tận miệng tôi cho tôi ăn, bây giờ lại trực tiếp làm lơ sao?"
Chu Kỳ nghe anh nói vậy chỉ cảm thấy nực cười, tự anh đi chơi phụ nữ khắp nơi còn có suy nghĩ như vậy. Trước đây cô d*ụ 🅓*ỗ Tưởng Diên là vì có ý với anh, trúng tiếng sét ái tình với anh, thích cơ thể của anh nên muốn được anh làm một lần. Nhưng với tiền đề anh là người độc thân, hơn nữa không có bất cứ phụ nữ nào khác, vì thế cô mới muốn được ở bên anh.
Kết quả thì sao, bình thường anh đều đi tìm gái rửa chân ở mấy quán mát xa rửa chân gì đó. Nói là xoa bóp nhưng thực chất là phục vụ từ a đến z, ai mà chẳng biết? Nơi đó sao có thể trong sạch được, khi không xoa bóp được còn phải dùng ռgự.𝐜 mà xoa bóp ấy chứ, nếu không thì sao anh lại nói ռ𝖌ự*ⓒ người ta sắp nhảy xổ ra cả rồi.
Cô những tưởng Tưởng Diên độc thân thì sẽ sạch sẽ, nhưng khi cô tưởng tượng loại đàn ông như anh có thể còn đi tìm gái giải quyết không biết chừng, cô không muốn tiếp tục 🍳●ⓤ●𝓎●ế●𝖓 r●ũ anh nữa.
Tránh cho anh có bệnh gì lại lây cho cô, cô không muốn còn đang trẻ mơn mởn như này mà phải cⓗế_ⓣ vì bệnh tình dục gì đâu.
Chu Kỳ nhìn khuôn mặt giận đùng đùng của Tưởng Diên, thấy anh thật sự đã nổi giận, cô bèn dịu giọng giải thích với anh: "Tôi thừa nhận, đúng là trước đây tôi có ý muốn 🅓_ụ ◗_ỗ anh, nhưng sau đó phát hiện ra không hợp. Vì thế tôi không có nhã hứng đó nữa, bây giờ mời anh buông tôi ra, nếu không tôi gọi người đấy."
Tưởng Diên nghe thấy cô nói vậy, trực tiếp sờ ɱ-ô-𝖓-g Chu Kỳ. Trên người cô mặc chiếc váy dài nên cặp Ⓜ️ô𝐧.𝖌 mềm như bông, anh sờ thôi cũng rất 💰-ư-ớ𝐧-🌀. Khi xoa nắn ɱôռ-𝐠 cô, anh kéo cô vào trong lòng mình, để cơ thể hai người dán thật chặt vào nhau, "Sao lại không hợp, không hợp mà em còn bị tôi sờ đến mức ⅼê.ռ đỉ.ⓝ.♓ sao? Không hợp mà em còn đưa vú lên tận miệng tôi, để tôi ăn vú của em sao? Không hợp thì sao cô bé của em còn phun nước gì thế?"
Chu Kỳ bị anh nói mà hơi xấu hổ, cô phát cáu lên: "... Tưởng Diên!"
Tưởng Diên nhìn bộ dạng tức tối của cô, bèn đè cô vào trong góc tường. Bây giờ đang ở bên ngoài, cửa thang máy có thể mở ra bất cứ lúc nào. Anh trực tiếp vén váy Chu Kỳ lên, thọc ngón tay vào trong. Hôm nay ra ngoài cô mặc kiểu quần lót đàng hoàng, Tưởng Diên sờ vào mép quần lót của cô, nhanh chóng vạch quần lót ra rồi đâ-Ⓜ️ ngón tay vào bên trong. Khi sờ vào lông tơ trong khe huy*t, anh khẽ giựt một cái, "Nhiều lông thật đấy, không hợp à, có tin ông đây dùng tay cũng có thể làm em 𝖑ê_𝓃 đ_ỉ_𝓃_ⓗ không?"
Khoảnh khắc bị anh thọc ngón tay vào bên dưới, Chu Kỳ đã bị κí🌜·h †·𝐡·í·c·h đỏ bừng mặt, cô nhìn anh bằng đôi mắt có chút mê ly. Cô cảm thấy cơ thể mình đúng là vô cùng d*m đãng, bị anh kíc*♓ t𝖍í𝖈*♓ như này mà cô lại cảm thấy hơi sương 𝐬ướ𝖓*🌀, hơn nữa còn bị anh ş●ờ 𝐬●0●ạ●𝐧●𝐠 nhũn cả người. Cô cất giọng khàn khàn, định đẩy anh ra vì dù gì đây là bên ngoài, ai biết lúc thang máy mở ra, có ai đi ra hay không?
Cô cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Tưởng Diên luồn vào trong quần lót của mình, quần lót bao lấy bàn tay anh, thực sự rất xấu hổ. Cô cảm thấy sợ, duỗi tay xuống định lấy tay anh ra, Tưởng Diên lập tức gạt tay cô ra, nhìn dáng vẻ kháng cự của cô, trực tiếp tách khe môi của cô, trượt vào bên trong. Trước đây anh chỉ xoa nắn hạt trân châu của cô qua lớp quần lót, bây giờ anh trực tiếp lần sờ hạt đậu nhỏ đó, vân vê khiến nó sưng cứng lên.
Chu Kỳ vốn còn định đẩy anh ra nhưng bị ngón tay anh lần sờ quả thực quá đỗi khoan khoái. Cô không nhịn được dạng chân ra, để anh vào sâu hơn.
Tưởng Diên thấy cơ thể cô bị anh trêu đùa đến mức thành thật dạng chân ra thì cười phì một tiếng, sau đó ngón tay anh tìm đến cửa ngõ của cô, cắm một ngón vào trong cô.
Không thể không nói, cô bé của cô nàng d*m đãng này vừa nhìn là biết là huy*t xử nữ, chưa từng được đàn ông xâm chiếm, chặt khít vô cùng. Anh mới cắm một ngón tay vào mà đã bị cắt chặt, tay anh cũng bị kẹp cứng.
"Aaa --" Nơi tư mật chưa có ai ✝️ⓗâ-m 𝓃♓ậ-🅿️ vào, bây giờ bị người ta khai phá, Chu Kỳ không kìm nén được kêu lên.
Bàn tay khác của Tưởng Diên bóp 𝖒●ôռ●𝐠 cô, một ngón tay luồn vào trong móc gẩy, thêm một ngón nữa thọc vào âm đạ* của cô, bắt chước theo động tác ra vào của côn th*t.
Hai ngón tay ra ra vào vào, móc rồi gãi, có thể nghe loáng thoáng tiếng nước bị quấy đảo. Chu Kỳ chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, lúc này cô đã 💰*ư*ớn*g đến mức hơi hé miệng ra, tựa vào vách tưởng, ✝️*𝖍*ở 𝐡ổ*n h*ể*n, để mặc anh chơi đùa phía dưới mình.
Động tác cắm rút của anh rất nhanh, ngón tay lại rất dài. Ban đầu anh còn định đâ*〽️ sâu vào trong hơn, nhưng khi ngón tay đã chạm vào một lớp màng mỏng manh, anh lập tức không c.ắ.m ✅.à.ⓞ trong nữa.
Nếu muốn phá rách cái động xử nữ của cô nàng d*m đãng này, thì cũng phải để thằng nhỏ của anh vào phá.
Có lẽ còn dễ dàng hơn ngón tay này.
Ngón tay anh ra vào một lúc, Chu Kỳ không kìm được cơn cao trào, suối nguồn 🌜●♓ả●🍸 𝓃●ư●ớ●c nhầy nhụa. Khi cô phun trào, trước mắt trắng lóa, cơn 𝒸_ự_ⓒ 𝐤𝒽_🅾️á_ⓘ này còn sung 𝐬ướ𝐧●ⓖ hơn cả lần bị anh xoa nắn hạt châu.
Tưởng Diên thấy cô đã phun trào, một luồng dịch nhờn xối ướt tay anh, anh mới rút ngón tay ra, mặc lại quần lót cho cô. Quần lót của cô đã bị d*m dịch làm ướt, cũng khiến vùng hạ thể ướt nhẹp, đến giờ vẫn còn ⓒ𝒽ả-🍸 ռư-ớ-ⓒ, cảm giác dính dớp cực kỳ khó chịu.
Tưởng Diên hài lòng nhìn gương mặt đ_ê m_ê sau cơn cao trào của cô, hỏi cô: "Cô chủ bị ngón tay tôi làm đến mức 𝐥_ê_ⓝ đỉ_n_𝒽, d*m dịch chảy đầy tay tôi rồi. Đã s*ư*ớ*𝖓*g đến mức này mà cô chủ còn bảo chúng ta không hợp sao? Là chỗ nào không hợp nhỉ? Có cái động nhỏ của em cảm thấy chúng ta hợp quá đi ấy chứ."
Chu Kỳ vẫn còn đang trong dư âm của cơn cao trào, tức giận nói với anh: "Ai biết ngón tay anh đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, không biết có bẩn không? Về sau còn động vào tôi là tôi sẽ báo cảnh sát anh cưỡп·🌀 𝖍·𝐢·ế·🅿️ đấy!"
Tưởng Diên nghe thấy lời này thì bật cười, đặt tay dưới mũi cô cho cô ngửi, "Cô chủ nhà ngửi thử xem cái mùi nước d*m này là của ai thế nhỉ? Có thấy d*m không nào? Bị 𝒽𝒾ế●ⓟ mà cũng có cảm giác sao? Bị ⓗℹ️●ế●🅿️ mà em còn chảy nhiều nước như thế à? Nếu tôi 🌜*ư*ỡп*🌀 𝒽*ı*ế*🅿️ em thì cũng là em ԁ_ụ d_ỗ. Ngày nào cũng gửi ảnh bơm bớm nhỏ 𝖈𝒽-ả-🍸 𝐧ướ-ⓒ của em cho tôi, không phải 𝖉_ụ 𝒹_ỗ tôi phạm tôi sao? Em nói cảnh sát có tin em không?"
Chu Kỳ: "..."
Tưởng Diên nghe cô nói thế, không biết vì sao lại nhận ra vẻ ghen tuông, nhớ ra sự việc khiến anh rời đi vào lần trước, anh cho là cô đã hiểu lầm, bèn giải thích với cô: "Tôi và A Hương không có 🍳ц●🔼●𝐧 h●ệ gì, chỉ đến tiệm rửa chân để rửa một lần thôi, đó cũng là tiệm rửa chân chính quy, không phải rửa bằng 𝐧🌀_ự_↪️ gì đó. Ông đây vẫn là trai tân, cự vật vẫn chưa từng đâ.m νà.⭕ lỗ của phụ nữ, còn ngón tay thì đ*â*m rồi, à không, ban nãy mới là lần đầu tiên ⓒắ●ⓜ 𝐯●à●𝐨 huy*t nhỏ của cô chủ thôi."
← Ch. 006 | Ch. 008 → |