Truyện:Cô Ấy Muốn Được “Yêu” - Chương 025

Cô Ấy Muốn Được “Yêu”
Trọn bộ 122 chương
Chương 025
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Chu Kỳ cưỡi lên gậy th*t của anh, đong đưa eo mình đến nghiện rồi, hoàn toàn không để lời anh nói vào đầu. Bây giờ chỉ biết tư thế đong đưa gậy th*t thế này rất 𝖘_ư_ớ_𝖓_𝖌, cho nên cứ mãi say mê "ư ư a a", nắm lấy đùi của anh, cái eo nhỏ tự mình di chuyển vô cùng lẳng lơ, ra sức làm cho bản thân thấy thoải mái.

Tưởng Diên nhìn thấy đồ d*m đãng này xem anh như vật tự an ủi, tự làm cho mình s·ư·ớ·𝖓·g như thế thì tức giận nắm lấy 𝓃*🌀*ự*𝐜 của cô, dùng sức 𝐯·ц·ố·𝐭 ⓥ·3, chơi đùa. Chu Kỳ bị kí_ⓒ_𝐡 ⓣⓗí𝒸_𝐡 đến hai chỗ như muốn bay lên, vô cùng thoải mái, cô cứ 𝖈.ắ.〽️ ✌️à.ⓞ ⓡ-ú-т 𝓇-🅰️ một hồi, giọng nói cũng dần mất tiếng mới đạt đến cao trào, 🦵ê●𝓃 đ●ỉn●h xong thì 𝖙♓â-ռ т𝖍-ể cô lại run lên, từng chút từng chút một trở về chỗ cũ. Sau khi cô cao trào rồi thì không còn chút sức lực vào nữa, vặn vẹo một hồi lại chẳng còn sức nên đã ngừng lại.

Cô được thoải mái, còn Tưởng Diên lại chẳng thấy sung 𝐬ư-ớ𝖓-g chút nào, thấy cô ngừng thì lại vỗ lên Ⓜ️ôⓝ.ɢ cô nói: "D*m đãng, dừng lại làm gì, bản thân thích thì quên mất anh đi, xoay lại đây. Xoay lại đây làm một chút, làm cho anh bắn ra, bắn vào huy*t nhỏ của em, cho huy*t nhỏ ăn tinh d*ch."

Chu Kỳ nghe thấy anh phân phó thì xoay lưng lại, sau đó thật sự chẳng còn sức lực gì nữa, cho nên quay đầu nhìn anh, làm ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương sau khi bị chà đạp, giọng nói có chút khàn khàn mất tiếng: "Em không còn sức đâu, Tưởng Diên, em không động đậy nổi, em chẳng còn chút sức lực nào hết."

Tưởng Diên biết đồ d*m đãng này chỉ có chút sức lực thôi, cho nên nâng 𝐦●ô●𝐧●🌀 cô lên, để cho cô quỳ dựa vào giường, đưa 𝐦-ôп-ɢ về phía anh, vật nam tính của anh vẫn còn trong tiểu huy*t chưa có thả ra. Tay Chu Kỳ chống ⅼ-ê-п 𝖌ⓘườ-n-g, chân quỳ xuống, 𝖒*ô𝖓*🌀 cong lên hướng về phía gậy th*t của anh, tư thế này nhìn hệt như đang bị anh cưỡi lên.

Tưởng Diên thích tư thế này, không biết có phải đàn ông đều thích kiểu tư thế "hảo hán đẩy xe" thế này không, cho nên Tưởng Diên làm rất hăng say. Anh nắm lấy 𝖒●ô●ռ●🌀 cô, điên cuồng ra ra vào vào huy*t nhỏ.

Từng tiếng từng tiếng "bạch bạch bạch" vang lên cực lớn, Chu Kỳ vẫn chưa hồi thần sau lần cao trào khi nãy, bây giờ lại bị tiến vào vòng lặp mới. Gậy th*t lại quá lớn, mỗi lần đỉnh đều vào đến bên trong cô, cúi đầu lại nhìn thấy vú của mình cứ đung đưa vô cùng hấp dẫn.

"A - a -- Tưởng Diên - nhanh quá - cắ-𝐦 v-à-𝖔 nhanh quá - chậm một chút -"

Tưởng Diên nghe cô nói như thế, cố ý thả chậm tốc độ lại từ từ mà 🌜●ắ●〽️ ⓥ●à●𝖔 𝐫_ú_𝐭 𝖗_a, nhưng thả chậm tốc độ thế này lại không 💲●ư●ớn●ℊ như trước, không đạt được 🎋♓.𝑜á.❗ ↪️ả.𝖒, bên trong lại rất ngứa. Vốn dĩ Chu Kỳ chỉ muốn kêu như thế thôi nhưng vẫn hy vọng anh sẽ ra vào nhanh một chút, mà bây giờ lại chậm quá khiến cho phía dưới rất ngứa, cho nên cô lắc ɱô·n·ɢ quay đầu lại nhìn anh, cầu xin anh: "Nhanh lên chút nữa đi mà, bên trong rất ngứa, bên trong vô cùng ngứa."

Tưởng Diên tức giận đánh vào 𝖒ô_𝖓_g cô, đánh đến mức hiện ra dấu tay, "D*m đãng, cuối cùng là muốn nhanh hay chậm đây? Chậm một chút thì em có thể cảm thấy 💰·ư·ớⓝ·ℊ sao? Em không biết 𝐭♓â.n †𝐡.ể mình có bao nhiêu lẳng lơ à? Vẫn còn ngạo mạn thế đấy."

"Em muốn nhanh, nhanh 𝖈ắ*ⓜ ✅à*𝐨 trong đi, mau một chút." Giọng Chu Kỳ nức nở nói, "𝐂*ắ*ⓜ ѵà*🔴 bên trong tiểu huy*t, khiến cho em cao trào."

Tưởng Diên nghe cô nói thế thì cố ý rút dương v*t ra, sau đó nắm lấy 𝖒*ô*ⓝ*🌀 cô phân phó: "Cô nhóc d*m đãng, tự em mở 〽️ôռ*ⓖ ra đi, để cho anh đi vào trong huy*t nhỏ, bằng không anh sẽ không vào đâu."

Đột nhiên bị buông ra như thế khiến cô cảm thấy vô cùng trống rỗng, Chu Kỳ không thấy thỏa mãn, phía dưới lại vô cùng ngứa, anh nói cái gì cũng đều nghe theo. Hai ngón tay thon dài của cô chạm vào Ⓜ️ôn*𝖌 mình, tách hai cánh hoa ở phía sau ra cho anh coi, ngón tay ở cánh hoa ş●ờ 𝖘🅾️●ạ●𝐧●𝐠 vài cái khiến cho anh nhìn đỏ cả mắt, sau đó lắc lắc môn.ⓖ mời anh tiến vào, "Tiến vào đi, tiến vào chơi em đi, bên trong rất ngứa, thật sự rất ngứa mà."

Tưởng Diên nhìn thấy dáng vẻ d*m đãng này thì đỏ hết cả mắt. Nhìn cô mở cửa huy*t ra, anh thẳng lưng ⓒắ●〽️ ☑️à●0, tốc độ đ_â_〽️ ν_à_o vô cùng thỏa mãn.

Anh cắ*𝖒 ☑️*à*⭕ vô cùng nhanh, cô đụng phải ✞h-â-п ⓣ-♓-ể anh thì lắc qua lắc lại, từng cái từng cái một ⓟh_á_т ⓡ_𝒶 â_𝐦 ✞♓_a𝐧_𝐡 "bạch bạch bạch", tiếng Chu Kỳ г*ê*𝖓 r*ỉ cực lớn.

Lần này Tưởng Diên bắn vào bên trong âm đạ* của cô, Chu Kỳ bị anh cắm đến lung lay hét chói tai, khí lực cũng hoàn toàn mất sạch. Lúc anh bắn vào, có một dòng tinh d*ch ⓝó·n·🌀 🅱ỏ𝐧·ɢ phun thẳng vào trong bụng cô.

Cực kỳ sung ⓢ·ướⓝ·𝐠, Tưởng Diên bắn hơi nhiều, bên trong đã đầy rồi. Lúc anh rút gậy th*t ra, nhìn thấy trên mặt cây gậy vẫn còn chút tinh d*ch, cũng chẳng để lãng phí, lau toàn bộ tinh d*ch lên ⓜô_n_ℊ của Chu Kỳ.

Dáng vẻ Chu Kỳ bây giờ đã muốn đi ngủ, bởi vì sức lực đã cạn hết sạch. Tưởng Diên nhìn cô, thay đổi vị trí cho cô, để cô ngủ trên giường. Vẫn là vẻ mặt sung 💲ư_ớⓝ_𝐠 khi cao trào, nhìn thấy gương mặt ấy thì cây gậy của anh lại cứng lên.

Phía dưới của Chu Kỳ đều là tinh d*ch của anh, chảy rất nhiều, từ kẽ 𝐦ô*п*g đến miệng huy*t đều tràn đầy tinh d*ch. Cô muốn rửa sạch nhưng Tưởng Diên không cho, "Cứ để như thế đi, huy*t nhỏ của em phải ăn hết tinh d*ch của ông đây, ăn cả đêm."

...

Chương (1-122)