Truyện:Cô Đơn Vào Đời - Chương 62

Cô Đơn Vào Đời
Trọn bộ 73 chương
Chương 62
Trịnh Thường bị đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm đó sau khi ăn tối xong, Trịnh Thường đến hẹn Hứa Lật Dương đi đánh bóng rổ. Tôi và Tếu Ảnh đang lúc rỗi rãi nên cũng cùng hai người đó ra sân

Những anh chàng đẹp trai trong sân là lí do chính để các chị em ra sân. Tôi và Tếu Ảnh ôm quần áo của bạn trai mình ngồi trên khán đài nói chuyện. Tôi chỉ cho Tếu Ảnh nhìn anh chàng đẹp trai mặc áo thể thao màu vàng sáng, nhưng nói hai lần đều không thấy Tếu Ảnh lên tiếng. Ngoảnh đầu sang mới thấy Tếu Ảnh đang chăm chú đưa mắt nhìn từng cử động của Trịnh Thường. Trông vô cùng say mê

" Đáng nhẽ Trịnh Thường cũng phải biết thỏa mãn, đã yêu được một người con gái tốt như thế này. ". Trong lòng tôi thầm nghĩ vậy

Bỗng Tếu Ảnh đứng bật dậy, nhìn xuống phía dưới sân, đống quần áo đang ôm trong người rơi hết xuống. Dưới sân một cuộc ẩu đả đang xảy ra

Lúc Tếu Ảnh chạy xuống dưới sân tôi mới nhìn thấy Trịnh Thường đang bị bảy, tám người vây lại, có người đang dúi đầu Trịnh Thường xuống đất. Tôi sợ quá, đưa mắt nhìn quanh tìm bóng dánh Hứa Lật Dương. Nhìn thấy Hứa Lật Dương đang bị giữ lại ở vòng ngoài, có hai người đang nói với anh điều gì đó tôi mới cảm thấy có chút an tâm

Đến lúc tôi cũng chạy xuống thì cả sân lúc này đã đầy người

Tôi chạy đến bên Hứa Lật Dương, nhìn thấy anh không bị thương gì mới kéo tay anh hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra.

Hứa Lật Dương không nói gì, hai người đứng đằng trước cũng quay người lại nói:" Không liên quan gì đến hai người đâu "

Tôi đã biết là có chuyện gì đang xảy ra rồi, liên buông tay Hứa Lật Dương ra nói:" Anh đừng tham gia nhé, đừng tham gia, đừng đi, để em đi tìm Tếu Ảnh! Anh đừng có vào làm loạn thêm đấy!"

Hứa Lật Dương quay người lại lấy tay kéo tôi, tôi vùng ra:" Tếu Ảnh ở bên trong, em phải đi kéo cô ấy ra ngoài, anh yên tâm, bọn họ sẽ ko làm gì em đâu "

Lúc tôi chen được vào bên trong thì cuộc đấm đá đã kết thúc

Trịnh Thường quỳ dưới đất, mồm miệng đầy máu, mặt sưng vù, một bên cánh tay chảy máu ròng ròng, Tếu Ảnh tóc tai rũ rượi, ôm lấy Trịnh Thường mà khóc. Cảnh tượng trông thật bi thường và đầy mùi máu

Tôi đi ra phía sau lưng Tếu Ảnh, đưa cho Tếu Ảnh vài tờ giấy ăn

Mấy thằng con trai vây ở phía trong, cũng đã nhanh chóng tản đi. Trong phút chốc, sân bóng rổ lại trở nên quanh vắng. Chỉ qua mấy phút ngắn ngủi thôi mà cảm giác như chưa hề có chuyện gì xảy xa, tôi thậm chí còn đang băn khoăn ko biết có phải thực sự là vừa có một trận ẩu đả ko?

" Tếu Ảnh, đừng khóc nữa, mau đưa Trịnh Thường đến bệnh viện. Đi! Chúng ta đi nào!" Tôi đi lên trước kéo Tếu Ảnh đứng dậy

" Mẹ nó chứ!" Trịnh Thường bỗng nhiên đứng dậy, cầm một hòn đá ném vào lũ con trai vừa bỏ đi

Mấy người đó ngay lập tức quay người lại, nhìn về phía chúng tôi

Tôi rùng mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tếu Ảnh bỗng nhiên ngồi xuống, nhặt một hòn gạch ném, vừa khóc vừa hét lên:" Các người vẫn chưa thấy đủ sao Còn muốn gì nữa hả?"

Tôi chưa bao giờ chứng kiến Tếu Ảnh như vậy: nước mắt giàn dụa, tay cầm hòn gạch to thô hơn bàn tay nhỏ thon đến gấp mấy lần, đứng chắn trước Trịnh Thường, ánh mắt như cầu khẩn nhưng vẫn toát lên vẻ dũng cảm quả quyết

Mấy người đó bỗng đứng ngẩn người ra đấy

Sau đó, tôi nghe thấy một người trong hội đó nói:" Thôi bỏ đi! Chúng ta về thôi!"

Trịnh Thường bị thương cũng không nặng lắm. Nói cho cùng đó cũng chỉ là một trận ẩu đả nhỏ trong trường, người đánh và người bị đánh đều là học sinh, chẳng phải là xã hội đen gì, nên chẳng ai mang dao kiếm.

Lúc trở về, tôi mới hỏi Hứa Lật Dương: "Rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì hả anh?"

Hứa Lật Dương trả lời: "Có gì đâu. Mấy người bọn họ đến đá Trịnh Thường ngã xuống đất sau đó nói với anh là chuyện không liên quan đến anh, bảo anh tránh ra. "

"Thế là anh đứng tránh ra luôn à?" Bỗng nhiên tôi rất muốn biết Hứa Lật Dương lúc đó đã nghĩ gì.

"Ha ha. Thực ra nó chẳng liên quan gì đến anh. Anh và Trịnh Thường cũng chẳng hẳn là thân thiết. Anh ấy bị đánh, chỉ có thể là bởi vì liên quan đến con gái. Chẳng đoán già đoán non làm gì. "

"Anh có biết cụ thể là vì em nào không?"

"Là vì ai đâu quan trọng, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Cứ như anh ta hay lăng nhăng thế thì rồi cũng có ngày phải trả giá thôi. Dù sao thig người như Trịnh Thường đối xử với con gái quá phũ, quá vô tình. Việc bị đánh cũng chỉ là việc sớm muộn thôi. " Hứa Lật Dương nói.

Lúc đến nhà Tếu Ảnh, Tếu Ảnh đang dùng khăn mặt nóng giúp Trịnh Thường chườm chỗ mặt bị đánh sưng. Ánh mắt của Tếu Ảnh bao trùm lên Trịnh Thường, ánh mắt đó có sự dịu dàng, ân cần của một người mẹ. Tuy ánh mắt đó có lệ nhưng vẫn là một ánh mắt chan chứa hạnh phúc.

Nghe thấy tôi gọi tên, Tếu Ảnh vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ bảo tôi giúp cô ấy lấy thêm nước nóng.

Tôi âm thầm lấy thêm nước nóng, định nói nhưng rồi lại im lặng, chẳng nói câu nào.

Hạnh phúc trong mỗi con người, cũng giống như nhiều thứ khác chúng ta không nhìn thấy nó và cũng không cảm nhận được nó.

Ánh mắt chăm chú của Tếu Ảnh làm cho tôi nhìn thấy, cảm nhận được niềm hạnh phúc của Tếu Ảnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-73)