Truyện:Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng - Chương 07

Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nếu đã trốn không thoát, tình huống tệ nhất cũng đã xảy ra, Nghênh Hạ cũng bình tĩnh tiếp nhận, nên sau khi nàng nghỉ ngơi, liền muốn ra ngoài tham quan.

Giờ nàng đã thay quần áo Đường triều, một cái áo màu hồng nhạt, dưới cũng là váy dài cùng màu, đeo một chiếc thắt lưng mềm mại, buộc lại thành cái nơ nho nhỏ.

Quả nhiên nữ nhân Đường triều xưng phóng khoáng cũng không sai, cách họ ăn mặc rất mát mẻ, da thịt lộ ra rất nhiều, mà nàng thích nhất chính là tóc do chính mình sáng tạo.

Búi tóc cao cao, phía trên cắm trâm hoa, từng đóa hoa nho nhỏ trên đầu leng keng rung động, cũng là một sự đặc sắc riêng.

Tuy rằng cảm thấy rất giống diễn phim cổ trang, nhưng nàng hóa trang cũng không tệ lắm, ít nhất ở cổ đại mà nói... , nàng cũng xem như là nữ tử mĩ lệ, hơn nữa màu hồng khiến nàng thoạt nhìn có vẻ mảnh mai động lòng người, có chút mùi vị nữ nhân.

Đi ra ngoài hẳn sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt sắc lang! Nghĩ đến đây, hư vinh nữ tính không khỏi dâng lên.

"Tốt lắm, ta muốn ra ngoài." Nàng hỏi nha hoàn bản đồ, bằng không cũng phải lấy bút viết địa chỉ phủ Vương gia, như vậy xuất môn mới không sợ lạc đường.

"Đi đâu?"

Một tiếng nói quen thuộc truyền đến, tất cả nha hoàn ở bên cạnh Nghênh Hạ cùng một lúc như nhũn hai chân như ra vậy, đống loạt quỳ xuống.

Thật là oai phong, vừa xuất hiện tất cả mọi người đều quỳ xuống đón tiếp, khó trách một đám người muốn quyền vị.

Tuy rằng trường hợp như vậy Lan Ngọc đã trở nên quen thuộc rồi, bất quá hắn nhìn thấy vẻ mặt Nghênh Hạ không quen cũng không thích, lập tức ra lệnh, "Các ngươi lui ra."

" Dạ "

Bọn nha hoàn như tiểu cẩu nghe lời rời đi, còn lại hắn và Nghênh Hạ.

"Ta không phải cũng nên quỳ xuống nghênh đón ngươi?"

Lời nói châm biếm của nàng cũng không khiến hắn tức giận, trái lại, hắn còn thân mật ôm lấy nàng, lực đạo mạnh khiến nàng thiếu chút nữa không thể hô hấp.

"Nói giỡn, ngươi là nữ nhân bổn vương, đương nhiên không cần, chỉ cần lúc ở trên giường quỳ nhiều một chút là được." Giọng điệu thì thầm của hắn mang hai nghĩa, ý nói hắn rất thích đêm qua nàng làm những chuyện như vậy.

Đêm qua, Nghênh Hạ rốt cục làm hắn thấy được cái gì gọi là băng hỏa ngũ trọng thiên, nhớ nàng luôn luôn cao ngạo lại quỳ giữa hai chân mình, dùng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng hầu hạ hắn... Quả thực là giấc mộng tuyệt vời nhất của nam nhân.

"Này! Ta sắp không thở được." Nghênh Hạ đỏ mặt, trong đầu tự nhiên cũng hiện lên cảnh phong tình tối qua, hình ảnh cự kỳ nóng bỏng.

"Nàng thật xinh đẹp! Bổn vương cũng không biết y phục Đường triều mặc trên người nàng, lại có thể gợi cảm xinh đẹp như vậy." Hắn hơi tách người ra, đầu ngón tay của hắn cũng thuận tiện ma sát nửa phần trên bộ ngực sữa lõa lồ trắng như tuyết của nàng, thoạt nhìn như đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.

"Không được xằng bậy, một chút nữa bị lộn xôn tôi làm sao đi ra ngoài?"

"Một mình nàng?"

"Không được sao?"

"Tại sao ngươi không gọi bổn vương cùng đi?!"

"Ngươi là Vương gia đấy! Tôi sao lại không biết xấu hổ làm phiền ngươi."

"Nếu xấu hổ, vậy cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi bày tỏ một chút cảm kích."

"Cái gì cảm kích..." Lời còn chưa nói hết, nàng liền biết ý tứ của hắn, bởi vì bàn tay to của hắn đã không an phận dò vào trong váy nàng, ở trên đùi trơn nhẵn của nàng chậm rãi vuốt ve.

"Nàng không có thay quần lót?"

"Loại đồ này tôi mặc không quen, nhưng mà tôi có kêu sư phó may giúp ta vài cái quần lót hiện đại." Đáng chết, sao lại nói với hắn loại sự tình này! Thật sự rất mất mặt.

"Phải không? Vậy không phải là hù dọa người ta?"

"Đúng vậy! Anh nên nhìn biểu tình trên mặt sư phó, như là tôi không mặc quần áo mà đi trên đường vậy."

"Bổn vương thật ra rất hi vọng nàng không mặc quần áo..." Hắn thì thào, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, cho nàng một nụ hôn mãnh liệt.

"Không nên như vậy... Sẽ có người thấy..."

"Bậy bạ, làm sao có người nhìn được, không muốn sống nữa sao." Hắn bá đạo bác bỏ.

"Được thôi! Tôi chỉ nhắc nhở anh mà thôi, làm gì mà hung dữ như vậy." Nàng chu miệng lên thầm oán nói.

Hắn lập tức mềm lòng, "Bổn vương xin lỗi nàng, bổn vương sẽ bồi thường." Bàn tay của hắn phủ lên đóa hoa mềm mại giữa hai chân nàng, sau đó xoa bóp, khiến cho nàng có từng trận khoái cảm.

"Tôi sẽ đứng không nổi..." Nàng thở dốc, hơi thỏ nóng bỏng phun trên mặt của hắn, hai tay không tự chủ được ôm lấy cánh tay hắn.

Hắn ôm lấy lấy nàng, đặt trên bàn, sau đó vén váy của nàng lên.

"Chờ một chút..."

Lời của nàng còn chưa nói hết, hắn đã đem hai chân của nàng tách ra, lộ ra đóa hoa phấn hồng non nớt, trên mặt nàng đỏ hồng mê người.

Lúc này, cách đó không xa có tiếng nói truyền đến.

"Có người... A..." Nàng muốn ngăn cản hắn, đáng tiếc bàn tay của hắn đã bá đạo âu yếm cánh hoa của nàng.

Lý Lan Ngọc vươn hai ngón tay đặt lên môi nàng, nhẹ giọng nói: "Suỵt! Không phải nói sợ người ta thấy sao? Vậy không cần kêu lớn tiếng như vậy, tuy rằng bổn vương biết nàng rất thích."

Thích cái đầu anh! Người đàn ông này nói chuyện kiêu ngạo như vậy, thật sự là khiến người tức chết đi được, rõ ràng hắn làm xằng làm bậy trước, bây giờ còn nói nàng phải cố gắng gượng.

Quan Nghênh Hạ vẫn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bàn tay của hắn nhàn nhã vuốt ve đóa hoa hơi hơi ướt át của nàng, cảm giác được toàn thân tê tê dại dại, thật không thoải mái.

"Không nên như vậy! Nếu bị người ta nghe được..." Nàng kháng cự lại dục vong nói.

"Nàng không cần la quá lớn là được rồi."

"Làm sao có thể... A..." Nàng thét lớn, cảm giác được có một cái gì đó cứng rắn bá đạo xâm nhập vào trong cơ thể của mình, tràn đầy khiến nàng sắp không thể hô hấp.

Không cho nàng có cơ hội cự tuyệt hắn, một khi tiến vào trong cơ thể ngọt ngào của nàng, hắn lập tức tận tình hưởng thụ khoái cảm thoải mái bị hoa huyệt chặt chẽ kia gắt gao vây quanh, lại muốn càng nhiều, cũng liều lĩnh say sưa kéo ra đút vào.

"A..." Quan Nghênh Hạ nhịn không được thét to.

*****

Lý Lan Ngọc tuy rằng cũng rất thích nghe nàng rên rỉ đáng yêu như vậy, nhưng lại sợ nàng thét to quá, liền vươn tay che cái miệng nhỏ của nàng, sau đó lại mãnh liệt đi vào.

"A..." Toàn bộ cơ thể mảnh mai của nàng bị đẩy lên trên, cái bàn cũng di chuyển, nhưng toàn thân nàng đã mềm nhũn ra, không nhúc nhích được.

Một bên hắn cuồng vọng rút ra đẩy vào, bàn tay cũng chia ra nắm bộ ngực sữa của nàng, quần áo Đường triều thuận tiện ở chỗ, chỉ cần lôi kéo vạt áo, sẽ nhìn thấy được cái yếm nho nhỏ.

Hai tay Lan Ngọc xâm nhập từ phía dưới cái yếm, ngón tay linh hoạt tìm được hai luồng mềm mại lại co giãn kia, nụ hoa rất nhanh đã đứng thẳng cứng rắn.

"Còn nói không cần, đã cứng ngắc như vậy rồi." Hắn xấu xa nói, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, lôi kéo hai nụ hoa nho nhỏ kia, làm toàn thân nàng nhịn không được một trận run rẩy tê dại.

Rốt cục nàng cũng khuất phục, vươn cánh tay trắng nõn nắm bàn tay của hắn, khi hắn cuồng dã vọt vào thì nức nở, eo nhỏ mềm mại cũng say sưa hùa theo hắn, nhiệt tình đong đưa.

"Tiểu nha đầu, nàng thật sự quá tuyệt vời." Hắn thở hổn hển nói, hai tay bắt lấy hai chân của nàng, làm cho hắn có thể càng xâm nhập sâu hơn, một lần so với một lần càng thêm xâm nhập, thẳng cho đến khi nàng cảm thấy rốt cuộc vô lực thừa nhận.

"Không được.... Tôi đã... A..." Đột nhiên, cơ thể không hề báo động trước run rẩy một trận, tiếng rên rỉ trong miệng nàng bật ra tiết lộ khoái cảm ngọt ngào, kèm theo run run, cả người nàng lập tức xụi lơ.

Lý Lan Ngọc phát hiện ở trong cơ thể của nàng có một dòng nước ấm tưới lên hắn, nháy mắt bao vây mỗi một tấc của hắn, lửa nóng vui thích cơ hồ sắp hòa tan hắn.

Sau khi tiến vào lấn cuối, hắn đem toàn bộ mầm móng nóng bỏng của mình bắn vào hoa tâm non nớt kia, lại một lần nữa thỏa mãn cơ thể đói khát.

"Tuyệt quá, mỗi lần ân ái với nàng đều cảm thấy giống như là lần đầu tiên."

Nàng đã không thể nhúc nhích, cả người giống như kem bị tan ra nằm ở trên bàn, mà hai chân của nàng còn đặt ở trên bả vai của hắn, váy bị đẩy ở trên lưng, nửa người dưới cũng trần trụi, xấu hổ nhất chính là dục vọng của hắn còn ở trong cơ thể của nàng, không an phận run run nói rõ ý đồ của hắn——

Hắn lại muốn thêm một lần.

"Không cần đi dạo phố! Chúng ta có thể ở trên giường hảo hảo vượt qua một ngày." Hắn mê đắm ở bên tai của nàng, bàn tay to bắt đầu ở ngực của nàng nhẹ xoa xoa.

Thể lực người đàn ông này nàng đã được chứng kiến, nếu không ngăn cản, nàng sẽ thật sự không thể bước ra khỏi phòng.

"Không được, hôm nay tôi nhất định phải đi dạo phố."

"Nếu như bổn vương không cho phép."

"Về sau tôi cũng không cho phép anh chạm vào tôi."

Lúc Quan Nghênh Hạ chính thức có thể đi dạo phố thì đã xế chiều rồi, cho dù có bao nhiêu hàng hóa cũng nhìn không thấy, bởi vì có quán đã dọn hàng.

"Đều tại anh! Hại tôi đi dạo không nhìn thấy nhiều đồ được."

"Nhưng mà bổn vương cảm thấy rất đáng." Ý nói hắn tình nguyện đi dạo không nhìn được nhiều thứ cũng muốn cùng nàng triền miên, nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của hắn không biết biến đi đâu, đi dạo trên đường phố cũng là khuôn mặt thối, ngay cả đi đường cũng giống như là hành quân vậy, thiếu chút nữa nàng theo không kịp.

"Đó là do anh đã thấy quen rồi nên không cần đi dạo, cho nên mới phải nói như thế!"

"Không có."

"Không có?" Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

Thật đáng yêu, hại hắn lại muốn nữa rồi, không... không nên không nên, nhanh tìm cái gì dời lực chú ý đi.

Hắn vừa vặn thấy có người đang bán cái quạt xinh xắn.

"Tiêu nha đầu, muốn mua cái quạt để vung vẩy hay không... Ơ? Người đâu?" Hắn quay đầu, nhưng không có nhìn thấy Quan Nghênh Hạ.

Nghe được đằng trước xôn xao, hắn ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên hung ác.

Chỉ thấy Quan Nghênh Hạ đang giằng co với một lão nhân, mà tay lão nhân kia thì lôi kéo một tiểu cô nương khóc sướt mướt, tiểu cô nương đáng thương toàn thân đầy vết thương.

Người xung quanh không ai dám giúp, bởi vì thân phận lão nhân này là phụ thân của Trương quý phi.

Trương quý phi là phi tử hiện tại hoàng thượng rất sủng ái, tự nhiên phụ thân của nàng cũng có thể cẩu trượng nhân thế*. (chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng)

"Xú nha đầu này, từ đâu xuất hiện, không có văn hóa như vậy."

"Tôi không có văn hóa cũng còn hơn tên cầm thú nhà ngươi, con gái của mình ông không yêu thương, còn đánh cho toàn thân đều có thương tích, nếu không phải tôi vừa mới ngăn cản, hiện tại cô bé sớm đã bị ông đánh chết."

"Đã chết rồi sao? Còn chưa có nha! Nó cùng mẫu thân nó hạ lưu như nhau, đánh thế nào cũng không chết được. Nếu ngươi không buông ra, ngay cả ngươi ta cũng đánh."

"Ông dám! Ông nếu động vào một sợi lông của tôi, ông nhất định sẽ chết."

"Hừ! Xú nha đầu, ngươi có biết ta là ai hay không?"

"Đương nhiên biết."

"A! Vậy còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ?"

"Tôi biết ông là vô địch ghê tởm biến thái siêu cấp vũ trụ."

Không nghĩ tới người trước mắt này từ xấu hổ chuyển thành giận dữ cư nhiên đem tiểu cô nương đẩy về phía Nghênh Hạ, Nghênh Hạ theo bản năng vươn tay ôm tiểu cô nương xông về phía nàng, nhưng không có đề phòng cú đấm đằng sau.

"A!" Lập tức nàng cùng tiểu cô nương liền bị lực đạo cường đại như vậy đánh ngã trên mặt đất, Nghênh Hạ cảm thấy mắt phải rất đau, vội vàng vươn tay che mắt phải, tức giận đến nói không ra lời.

"Thế nào? Hiện tại cho dù ta đánh chết ngươi, cũng không có ai dám ra tay cứu ngươi." Lão nhân đắc ý nói, hoàn toàn không có cảm nhận được một cỗ sát khí rất lớn ở phía sau.

Nhưng cũng chỉ là ngắn ngủi, bởi vì sát khí đáng sợ như vậy cho dù là người ngu ngốc cũng sẽ không dám xem nhẹ.

"Ngay cả bổn vương cũng không nỡ đánh, ngươi cư nhiên dám đánh trước, chán sống sao?." Lão nhân xoay người, còn chưa kịp phát ra thanh âm gì, cả người đã bị một cái chân lớn hung hăng đạp ngã trên mặt đất, sau đó lại có một cái nắm tay lấy tốc độ sét đánh hướng mắt lão nhân đi đến.

"A! A! A!"

Lão nhân la ba tiếng, mọi người vây xem cơ thể cũng co rúm lại ba cái, có người còn nhịn không được sờ sờ mắt, tựa hồ có thể cảm nhận được sự đau đớn này.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh..."

"Ngươi kêu bổn vương không đánh, bổn vương sẽ không đánh sao? Vừa rồi bổn vương có kêu ngươi đánh sao? Ngươi lại đánh rất vui vẻ, ngươi có biết cái người bị ngươi đánh giống chó hoang là bảo bối của bổn vương hay không, ngươi lại xem nàng là cỏ dại ven đường, hôm nay ngươi chết chắc rồi."

Lý Lan Ngọc một bên vừa nói, một bên vẫn liều mạng đánh, lão nhân bị đánh đau đến kêu thảm thiết, người bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

*****

Nghênh Hạ không thể nhúc nhích, trên mặt một vùng nóng rát.

Chán ghét! tên thối này rốt cuộc đang nói cái gì? Ở trước mặt mọi người còn nói lời ghê tởm buồn nôn như vậy.

Nghênh Hạ nhìn thấy trong đám người chung quanh có ánh mắt hâm mộ thì lại cảm thấy có một loại cảm giác rất thỏa mãn.

Thì ra ở cổ đại nam nhân của nàng rất oai phong, nàng đang hưởng thụ hạnh phúc được bảo vệ.

"Đáng đánh, không ngờ lại dám đánh bổn cô nương, Tam vương gia, dùng sức một chút."

Mọi người nghe được lời nói của Quan Nghênh Hạ, tất cả đều đem tầm mắt dừng ở trên người mỹ nam tử trẻ tuổi đang thực thi công lý kia, kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống.

Bọn họ sao lại kinh ngạc như vậy? Nghênh Hạ khó hiểu.

"Không nghĩ tới Tam vương gia luôn luôn bá đạo ngang ngược cư nhiên cũng sẽ gặp chuyện bất bình."

"Đúng vậy, đúng vậy! Lúc trước thời điểm hắn làm xằng làm bậy, ai dám lên tiếng?"

"Nếu hắn có thể như hôm nay giúp kẻ yếu như vậy, coi như là dân ta có phúc."

Vụng trộm nghe được quần chúng xì xào bàn tán, trên trán Nghênh Hạ không khỏi hiện ba vạch đen.

Thì ra trong cảm nhận của người dân Tam vương gia này cũng là một trong những tai họa, nàng sớm nên nghĩ đến.

Lão nhân vừa nghe thấy người đánh hắn là Tam vương gia, sợ tới mức ngất đi, xụi lơ trên mặt đất giống như con heo đực đợi làm thịt vậy.

Lúc này, Bộ đầu cũng nhận được người báo án nên chạy tới, vừa thấy được là Tam vương gia, không khỏi sửng sốt một chút.

"Các ngươi tới đúng lúc lắm, xú nam nhân hung bạo này... Ngay cả nữ nhi của hắn cũng động tay động chân, ngày nào đó bị đánh chết cũng không biết, cho nên phải đưa hắn đi xử theo luật. Nhưng mà tội nghiêm trọng nhất của hắn chính là động vào nữ nhân của bổn vương, đánh nàng giống như đánh một con chó hoang vậy, hại bổn vương đau lòng vô cùng, cho nên tốt nhất là bây giờ nên làm cái gì thì liền làm như vậy đi, nếu Quý phi gì đó tới xin tha, thì kêu nàng đến tìm bổn vương."

"Dạ"

Sau khi Lan Ngọc dặn dò qua loa, Bộ đầu đem lão nhân đang hôn mê đi, tiểu cô nương cũng cảm kích ôm Nghênh Hạ một cái, "Cám ơn tỷ tỷ."

"Về sau mặc kệ đối phương có phải cha mẹ, hoặc là người thân của em hay không, chỉ cần không thương em, có ý đồ muốn thương tổn thân thể của em, cũng không cần nhẫn nhục, phải bảo vệ mình, nén giận không phải là phương pháp giải quyết!"

"Em biết rồi." Nói xong, tiểu cô nương vội vàng đi theo Bộ đầu, dù sao hắn vẫn là cha mình.

Nghênh Hạ vừa mới thở phào, một đôi tay lập tức bưng lấy mặt nàng, kéo nàng quay lại đối diện mặt hắn.

Người đàn ông ở trước mắt đôi mắt đẹp giống như là ra-da không ngừng dò xét trên mặt nàng, "Còn có chỗ nào bị thương không?"

"Mắt vẫn hơi đau."

"Đúng vậy, dám đánh nàng như đánh chó hoang." Hắn bất mãn lẩm bẩm, sau đó vươn tay ôm lấy nàng.

"Muốn đi đâu? Tôi còn chưa đi dạo xong!"

"Về nhà! nàng muốn đem bộ dạng này đi dạo trên đường sao?"

"Không được sao?"

Làm sao có thể không được? Con mắt bên phải của nàng đen một vòng chẳng những không khiến nàng biến dạng, ngược lại còn càng thêm đáng yêu, tuy rằng hắn đau lòng, nhưng lại càng không thích ánh mắt của những nam nhân khác dừng ở trên người của nàng, lúc nãy hắn phát hiện có rất nhiều sắc lang mê đắm nàng.

Làm sao có thể!

Đương nhiên là phải về nhà.

Nghênh Hạ giống như là Hách Tư Gia bị Bạch Thụy Đức ôm, khuỷu tay cường tráng ấm áp khiến nàng cảm giác vô cùng an toàn.

"Có phải luôn muốn bổn vương thay nàng thu dọn? nàng không thể học theo những nữ nhân khác, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh người đàn ông của mình được sao?"

"Nếu vậy, tôi làm sao mà biết nguyên lai Tam vương gia mỹ lệ cũng có mặt rất đàn ông như vậy?" Nàng ngẩng đầu ngọt ngào nói.

Sắc mặt Lan Ngọc vốn đang khó chịu có chút dịu đi, không chịu thừa nhận mình rất hưởng thụ lời nói của nàng.

Nhìn thấy mặt hắn đỏ hồng, Nghênh Hạ nhịn không được lại khen thêm một câu, "Hơn nữa lần đầu tiên tôi được anh hùng cứu mỹ nhân đấy! Thật vui nha!"

"Phải không?"

"Đúng vậy!" Lần này là nàng ăn ngay nói thật.

"Bổn vương cũng đã nói chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm nữ nhân của bổn vương, bổn vương sẽ là chỗ dựa cho ngươi, ngươi muốn sẵng giọng với ai cũng được, nhưng là phải nhớ kỹ một điều."

"Điều gì?"

"Nhất định phải khai tên bổn vương ra trước, bổn vương không hy vọng mỗi ngày đều nhìn thấy mắt của nàng đen sẫm một vòng."

"Đôi mắt tôi đen cũng không do phải đánh nhau mới có."

Lời oán hận của nàng bị hắn nghe thấy.

Trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một chút tươi cười, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng, "Là bổn vương hại sao?!"

Mặt của nàng đỏ hồng, "Anh ít nghĩ lung tung đi!" Nàng vừa nói vừa giãy giụa từ trong ngực của hắn nhảy xuống.

Nàng muốn chạy trốn, tay nhỏ bé của nàng lại bị bàn tay to của hắn nắm lại.

"Đi đâu?" Hắn kéo nàng đi đến một gian tửu lâu, "Bổn vương dẫn nàng đi ăn thức ăn ngon nhất của thời đại này."

"Anh cảm thấy ăn ngon, không nhất định tôi cũng cảm thấy như vậy!" Nàng cố ý tranh luận với hắn, sau đó chờ hắn nói ra lời nói mà trong lòng nàng đã biết trước.

Nhất định là bá đạo đến không trả lời được.

"Bổn vương nói ngon thì nhất định là ngon, nếu không bổn vương đã niêm phong gian tửu lâu kia rồi."

Nàng lộ ra tươi cười sáng lạn như hoa. Quả nhiên nam nhân bá đạo a! Thật là.

"Cười cái gì? Bổn vương nói sai sao?"

"Không có! Nhanh dẫn ta đi ăn, anh phải mời khách nha!"

"Đương nhiên, từ nay về sau nàng ăn bổn vương lo, mặc bổn vương lo, thuận tiện ngủ bổn vương cũng lo luôn là được rồi, cái gì cũng không cần suy nghĩ."

Nghênh Hạ vươn tay đấm hắn một cái, "Ai muốn anh lo ngủ! Xấu xa."

Hắn cười sang sảng.

Nghênh Hạ cũng bị nụ cười của hắn cuốn hút, hùa theo hắn cùng nhau đùa giỡn.

Tiếng cười vui vẻ truyền vào trong lỗ tai hai người, mầm yêu cũng càng thêm mặc sức mà trưởng thành, mãi cho đến khi lan tràn chiếm đoạt toàn bộ trái tim mới thôi.

Nhưng mà bọn họ còn không biết, thời điểm phát hiện được, chỉ sợ cũng đã không cách nào thoát khỏi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)