Truyện:Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng - Chương 05

Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Lý Lan Ngọc, anh thật to gan, anh cư nhiên dám nhốt tôi, là anh có lỗi với tôi, tôi chưa đồng ý, đã lôi tôi đến đây, còn đem tôi nhốt ở chỗ này, hổ không gầm nah tưởng tôi là mèo nhỏ sao? Tôi không sợ, cả đời tôi chỉ sợ nhất là mất tiền thôi."

Trong địa lao truyền đến một hồi tiếng rống giận rất có khí lực, khiến cho bọn canh phòng bên ngoài cười đến đau bụng.

"Ai nha! Trời ạ! Chưa từng gặp qua cô nương nào vừa dũng cảm lại đầy sức sống như vậy, hét nửa ngày còn chưa mệt."

"Đúng vậy! Quan trọng nhất là nàng dám mắng Tam vương gia chúng ta nha, thật là khiến người ta bội phục."

Nghĩ đến chính mình nhận hết...... Không! Phải nói là trong phủ không người nào không từng bị chủ tử quát mắng, lại giận mà không dám nói gì.

Thời điểm cùng địa điểm mà cô nương này xuất hiện rất kỳ quái, lại là từ trên cây rơi xuống đè lên Tam vương gia, phương thức xuất hiện như vậy thật là khiến người người chấn động.

Mặc dù như thế, bọn họ cũng rất đồng cảm với nàng, bởi vì chọc tới Tam vương gia quả thực so với chọc tới Diêm vương còn đáng sợ hơn, kết cục tuyệt đối là sống không bằng chết.

Đột nhiên, âm thanh ồn ào bên trong không thấy, hai thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy buồn bực, liền nghe được bên trong phát ra một câu, "Tôi muốn uống nước."

"Nhưng Tam vương gia nói..."

"Tôi không cần biết là ai nói, tôi khát nước rồi, tôi muốn uống nước."

Khẩu khí của nữ nhân này thật đúng là tràn đầy quyết đoán, hại bọn thủ vệ thiếu chút nữa kích động cầm nước đi vào, nhưng đánh giá một chút hai bên thân phận địa vị cùng quyền lực ——

"Tam vương gia nói không cho phép ngươi ăn bất kỳ vật gì, cho nên thật xin lỗi."

"Các ngươi đúng là cẩu nô tài."

Nghe giọng điệu uy nghiêm trách cứ, thật đúng là khiến người cảm thấy có chút bất an, nhưng là so với làm Tam vương gia tức giận, không bằng trước ủy khuất nàng.

Quan Nghênh Hạ ngồi trên giường đá lạnh như băng nhìn mọi thứ xung quanh. Nàng rất hi vọng mình đang nằm mơ! Chỉ cần tỉnh lại sẽ không có gì thay đổi, nàng vẫn ở trong nhà mình, vẫn có thể nhìn thấy mẹ của mình, chị hai cùng em gái.

Nhưng là cảnh vật đập vào mắt lại rõ ràng như vậy, khiến nàng muốn phủ nhận cũng không được.

Đã một ngày, tên thối kia còn chưa thấy bóng dáng, chẳng lẽ thật sự muốn đem nàng nhốt ở nơi này, không cho nàng ăn, không cho nàng uống, để nàng đói chết, khát chết?

Cũng khó trách hắn, bởi vì nàng thật sự không cho hắn mặt mũi. Đàn ông vốn vô cùng sĩ diện, hơn nữa hắn đường đường là Vương gia, tại... triều đại không có nhân quyền này, không có ban chết cho nàng đã xem là rất nhân từ.

Nhưng không cần hy vọng xa vời nàng sẽ cầu xin tha thứ, bởi vì nàng sẽ khiến cho tất cả những chuyện thê thảm hắn gây ra cho nàng hôm nay trả lại hắn.

Lúc trước nàng còn không hiểu vì sao nửa đêm hắn lôi nàng lên máy thời gian, mạo hiểm không lo máy thời gian có thể sẽ trục trặc, dừng ở một triều đại không biết tên, cũng muốn đem nàng mang đến đây.

Hiện tại nàng đã hiểu rõ rồi, hắn muốn trả thù nàng.

Dùng tay áo quơ quơ giường đá lạnh như băng, sau đó nằm xuống cuộn thân thể lại, nàng cố gắng khiến cho mình quên đi cảm giác khát nước cùng đói bụng, còn có lạnh giá trong nhà lao, cố gắng tự nói với mình phải duy trì lửa giận đối với hắn.

Nàng nhất định phải chửi rủa, tinh thần tốt mới có thể tiếp tục kiên cường, mà bây giờ, nàng cần phải bào trì thể lực, không thể tức giận hò hét.

Trong quá trình trả thù, cách làm cho kẻ hạ độc thủ mình thống khổ nhất chính là —— không thèm để ý đến hắn.

"Nàng như thế nào? Có nói muốn gặp bổn vương không?"

"Không có, nàng ở bên kia chỉ ngủ."

"Chỉ có ngủ?" lông mày Lý Lan Ngọc không khỏi nhăn lại.

"Đúng vậy." Tổng quản cung kính trả lời.

Tổng quản thái độ vô cùng cung kính như vậy là bình thường, nhưng ở trong mắt Lý Lan Ngọc, lại càng khiến hắn hoài niệm Quan Nghênh Hạ thích cùng hắn đấu võ mồm.

Mới không đến một ngày, chính mình cư nhiên lại nhớ nàng?

"Tam vương gia, kỳ thật thuộc hạ không nên xen vào, nhưng mà bây giờ toàn bộ người trong phủ đều bàng hoàng."

"Vì sao?"

"Bởi vì cô nương kia lai lịch thật sự là rất kỳ quái, có lẽ là thích khách. Tam vương gia không nên quên chuyện lần trước có thích khách muốn ám sát Tam vương gia bất thành, có lẽ cô nương kia chính là gián điệp của thích khách kia."

"Lai lịch của nàng bổn vương rất rõ ràng, nàng không phải là thích khách."

"Bất quá vẫn rất nguy hiểm, bởi vì cô nương kia tựa hồ đối với Tam vương gia rất không lễ phép, cảm giác có loại hận thấu xương."

"Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?"

"Thuộc hạ cảm thấy cô nương có chút dã tâm muốn dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt tiếp cận Tam vương gia, lúc trước không phải cũng có một số thiên kim tiểu thư cố ý va chạm vào xe ngựa Tam vương gia, tranh thủ chú ý của ngài sao?"

Nữ nhân muốn làm Vương Phi sẽ dùng hết tâm cơ.

"Thì thế nào? Bổn vương không phải cũng mặc kệ, không thèm ngừng lại sao." Lý Lan Ngọc lười biếng trả lời, làm cho tổng quản có cảm giác dở khóc dở cười.

Trên thực tế là vậy, lúc trước xe ngựa Tam vương gia thật sự trực tiếp đi qua, không ngó ngàng gì đến người đẹp.

Tam vương gia chính là người có cá tính như vậy, làm cho người ta vừa yêu vừa hận, loại cá tính này không biết là di truyền từ ai?

"Cũng bởi vì như thế, cho nên thuộc hạ mới lo lắng cô nương lần này thật sự là rất lợi hại..."

"Không có gì lợi hại hay không, nàng là người như thế nào bổn vương rất rõ ràng, ngươi không cần nói thêm nữa, về sau nếu lại nói lung tung... , ngươi có thể về vườn sớm được rồi." Lý Lan Ngọc mất bình tĩnh nói, sau đó liền đi ra ngoài, lại bị tổng quản gọi lại.

"Tam vương gia, buổi tối có kêu Mật Á cô nương đến hầu hạ ngài?"

"Tùy ngươi."

Quan Nghênh Hạ tỉnh lại, là vì nàng cảm giác được có ánh nhìn, nàng giống như là tiểu miêu đã bị kinh hách, đột nhiên mở to mắt.

Quả nhiên, nàng không có đoán sai.

"Anh đến xem tôi chết chưa sao?"

"Bổn vương đương nhiên không hy vọng ngươi chết." Thậm chí nghĩ đến sẽ khiến hắn không vui.

"Vậy như thế nào?" Nàng chậm rãi ngồi xuống, vừa cử động như vậy, thiếu chút nữa khiến nàng kêu ra tiếng. Giường đá này hại nàng toàn thân đau nhức.

"Bổn vương là tới hỏi ngươi, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt chưa?"

"Nghĩ thông suốt cái gì?"

"Làm nữ nhân của bổn vương."

Quan Nghênh Hạ sửng sốt chốc lát, sau đó vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại gần.

Lý Lan Ngọc ngoan ngoãn đi qua, một cái tay nhỏ đặt lên trán của hắn.

"Không có phát sốt! Hay là tôi phát sốt nên nghe nhầm rồi?"

Hắn đột nhiên chộp lấy tay nàng kéo nàng lại gần hơn, tròng mắt thâm thúy tựa hồ bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, cơ hồ giống như muốn cắn nuốt nàng.

*****

"Anh... Muốn làm gì?"

"Làm nữ nhân bổn vương có cái gì không tốt? Một đống nữ nhân dùng hết phương pháp muốn bò lên giường bổn vương, hi vọng bổn vương có thể chia một ít tình yêu cho các nàng, vì sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy?"

Quan Nghênh Hạ mở to mắt, tựa như là nhìn thấy người xa lạ vậy, "Tôi vì sao nhất định phải bò lên giường của anh? Không phải người phụ nữ nào cũng thích cúi người trước anh."

"Vì sao? Chẳng lẽ bộ dạng bổn vương không đẹp sao?"

Ai nói? Quá đẹp. Nàng thiếu chút nữa đã thốt ra, may là nhịn xuống được,

"Thật xin lỗi, con người của tôi không phải rất coi trọng bề ngoài, tôi thích một người có tâm."

"Bổn vương cũng rất có tâm!"

"Anh chỉ biết bắt nạt phụ nữ."

"Bổn vương rất biết sủng ái nữ nhân."

"Đó là tiết dục."

"Ai nói?"

"Tôi."

"Ngươi cho ngươi là ai?"

"Quan Nghênh Hạ, một người không thuộc triều đại này, mà loại sai lầm này là do anh làm hại." Nàng nghiến răng nghiến lợi cự tuyệt hắn, nhưng mà hắn cũng không vì thế mà thay đổi.

"Cha ngươi không phải cũng như vậy?" Hắn lấy lý do cự tuyệt của nàng làm lá chắn, "Phát minh ra loại máy móc kì quái này hút ba huynh đệ chúng ta đến thế kỷ hai mươi mốt kia, cũng không có hỏi qua chúng ta có đồng ý hay không a!"

Tên chết tiệt!

"Nhưng Đại vương gia cùng Nhị vương gia đều đã tìm được hạnh phúc của mình, có chị hai cùng em gái tôi chăm sóc bọn họ, bên nhau cả đời, so với nơi lạnh như băng lại không có hệ thống sưởi ấm này còn tốt hơn đi!" Hắn không biết đến sức mạnh tình yêu sao?

Ừm... Rất có thể không biết, bởi vì hắn là loại hoa tâm đại củ cải.

"Đúng! Cho nên bổn vương không phục."

"Vì sao không phục?"

"Bởi vì theo lý thuyết đại tỷ ngươi yêu đại hoàng huynh bổn vương, tiểu muội yêu nhị hoàng huynh, vậy ngươi hẳn là phải yêu bổn vương mới đúng."

Tự mình hoang tưởng lại cho là đương nhiên, mặt Quan Nghênh Hạ lập tức đỏ lên như quả cà chua, tức giận đến phát run.

"Yêu cái gì a? Buông." Nàng giãy giụa càng thêm lợi hại.

"Đúng, ngươi hẳn là phải yêu bổn vương, như vậy mới hợp lý." Hắn càng nói càng cảm thấy có đạo lý.

"Bản thân mình tự ý đem tôi tới niên đại hoang dã này, tôi hận anh còn không kịp, làm sao có thể yêu anh?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên thối này có phải hay không quá ngây thơ rồi? Hay là nghĩ chỉ cần là phụ nữ, là trốn không nổi sức quyến rũ nam tính của hắn sao?

"Không cho phép, ngươi không được phép hận bổn vương, ngươi phải yêu bổn vương."

"Bằng không anh muốn như thế nào? Đem tôi nhốt ở nơi này đến chết?"

Hô hấp của hắn trầm trọng, trong ngực kịch liệt phập phồng, tầm mắt dừng trên mặt của nàng, như muốn đem nàng một ngụm nuốt vào lại luyến tiếc.

"Chẳng lẽ ngươi sợ cùng bổn vương lên giường, sẽ yêu bổn vương?" Hắn nhẹ nhàng phun ra những lời này.

"A!"

Một tiếng kêu đau tê tâm liệt phế từ trong đại lao truyền ra, khiến cho xôn xao thật lớn, không bao lâu liền nhìn thấy Lý Lan Ngọc được người nâng ra, hai tay chật vật đang cầm mệnh căn của mình, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

"Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên dám đánh lén." Dùng đầu gối húc vào huynh đệ của hắn, chiêu này ở trên tivi hắn đã thấy qua, không nghĩ tới thật sự bị đụng vào thì sẽ đau như vậy, hại hắn đau muốn ngất đi rồi.

"Tam vương gia, ngài có sao không? Nhanh chút kêu đại phu." Tổng quản khẩn trương phân phó hạ nhân.

Tất cả mọi người đều vây quanh Lý Lan Ngọc, trong miệng lẩm bẩm nữ nhân xuống tay thật sự là không có nhân tính.

Đợi cho đau đớn giảm đi, ánh mắt Lý Lan Ngọc nhìn thấy cửa đại lao mở.

"Tránh ra, nhanh đi xem, không thể để cho cô ta trốn."

"Dạ"

Kết quả hai nô bộc vừa vọt vào trong địa lao vừa nhìn, lại xanh mặt chạy đến bẩm báo.

"Báo cáo Tam vương gia, bên trong tội phạm đã đào tẩu."

"Tìm cho bổn vương, nếu tìm không thấy, các ngươi cũng không cần trở lại." Hắn nhịn đau lớn tiếng ra lệnh.

Muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn? Đừng mơ.

Trời ạ! Nàng thật sự sẽ bị tên thối tha kia hại chết, nếu không tại hắn, hiện tại nàng cũng sẽ không lưu lạc đến nơi quỷ quái này.

Vừa ra khỏi phủ Vương gia, nàng tức giận chạy thục mạng, sau mới phát hiện mình lạc đường.

Đứng ở trên đường lớn người người qua lại, ở ngã tư đường phi thường náo nhiệt, nàng lại cảm thấy cô đơn trước nay chưa từng có, trong lòng có cổ xúc động muốn hô to tên thối kia, bởi vì dù tức giận như thế nào đi nữa, hắn cũng là người duy nhất ở thời đại này nàng quen biết.

Nàng bắt buộc chính mình không được dễ dàng bị lung lay, đây là âm mưu của tên thối kia, hắn muốn ép nàng ỷ lại hắn, nên mới đem nàng tới triều đại này, nàng sẽ đầu hàng, ngoan ngoãn khuất phục.

Làm người của hắn? Đầu nàng cũng không phải bị hỏng rồi.

Hắn là hoa hoa công tử (play boy) nha! Chuyên làm thương tổn trái tim phụ nữ, nhưng tuyệt không cảm thấy gì.

Nàng sẽ sống sót.

Nhưng trải qua cả một ngày bôn ba tìm việc, lại phí công vô ích, có người thì vì gặp nàng mặc quần áo rất kỳ quái, cho nên sợ đến ngay cả cửa cũng đóng lại, cũng có nam nhân háo sắc nhìn thấy nàng là nữ tử nhu nhược, liền nổi lên sắc tâm.

May là nàng có học qua Không thủ đạo, một mình đối phó với những kẻ to lớn gấp đôi mình cũng không có vấn đề, ném hắn qua vai, nàng lại đi tiếp trên đường.

Nàng không ngờ một người phụ nữ lại không có biện pháp sống sót tại triều đại này, trừ phi... lưu lạc nơi bướm hoa.

Chẳng lẽ mình thật sự phải đi làm kĩ nữ sao?

Bụng cô lỗ cô lỗ kêu, nàng đã hai ngày không có cơm ăn, tuy rằng có thể nhân cơ hội này giảm béo, nhưng nàng vẫn rất hoài niệm cơm trắng vừa thơm lại vừa ngon.

Sớm biết như vậy lúc trước cũng đừng có cố chấp, trước thay quần áo thời đại này, ít nhất cũng sẽ không bởi vì bộ dạng kỳ quái mà khiến cho mọi người xung quanh chỉ trỏ.

Nàng sờ sờ túi tiền trên người, không có gì hết.

Đương nhiên không có, bởi vì đây là áo ngủ, không có khả năng sẽ có tiền, hơn nữa tiền hiện đại ở thời đại này cũng sẽ không dùng được.

Tuy rằng nàng đã cố gắng coi mình như khách đang du lịch ở nước ngoài, cho nên đối mặt hết thảy hoàn cảnh không giống với cuộc sống bình thường của mình cũng là chuyện rất bình thường.

Mình nhất định có thể. Quan Nghênh Hạ ở trong lòng động viên chính mình.

*****

Nhưng vấn đề ở đây là, đi du lịch trên người nhất định phải chuẩn bị tiền đầy đủ, hiện tại chuyện thứ nhất phải làm là trước hết nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Đột nhiên, nàng nhìn đến cái lắc vàng trên tay phải, nàng trừng mắt nhìn nó khoảng 1 phút.

Không lâu sau, khi nàng từ trong tiệm cầm đồ đi ra, trong túi đã có một món tiền.

Không nghĩ tới cái lắc tay còn có thể bán được nhiều tiền như vậy, quả nhiên lúc trước mình đề phòng có có lý, ít nhất chống đỡ một tháng cũng không có vấn đề.

Bất quá tiền cũng giống như hoa tàn trong một ngày, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.

Vì không muốn nhiều người chú ý, nàng quyết định trước tiên đi mua một bộ quần áo đơn giản, không cần chọn màu trắng, cũng không phải diễn thiếu nữ bạch y cầm đàn cổ, hơn nữa lại dễ bị bẩn...

Đang tưởng tượng thì vừa vặn nàng chứng kiện ở cửa hiệu vải một cô bé bị đuổi ra, sau đó mấy bộ y phục bị ném trên mặt đất.

Wow! Như thế nào loại tiết mục phim Đài Loan này lại trình diễn rõ ràng ở trước mắt a?

"Lão bản, van cầu ngươi, nếu như không có số tiền kia, mẹ ta sẽ không có tiền chữa bệnh." Tiểu cô nương đáng thương quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.

Thật đáng thương nha! Quan Nghênh Hạ nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người nào nhìn đến một màn làm người ta khó chịu như vậy, nhưng thật ra có rất nhiều đăng đồ tử mê đắm nhìn nàng.

"Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa liền móc tròng mắt của ngươi xuống!" Nghênh Hạ cố ý giả giọng lưu manh, sau đó ở trong lòng đem những hành vi khác thường không giáo dục này tất cả đều quy tội cho Lý Lan Ngọc đã hại nàng như vậy.

Quả nhiên, mọi người sợ kẻ xấu, nàng tóc tai bù xù giống như là nữ nhân điên, nếu không phải dáng người cũng không tệ, khuôn mặt cũng rất đáng yêu, ai dám tới gần?

Cho nên nàng rống như vậy, liền dọa rất nhiều sắc lang không có can đảm chạy mất dạng.

Quan Nghênh Hạ đắc ý vì đã dọa được những tên đàn ông xấu xa cổ đại này chạy mất, lập tức chợt nghe đến một ông lão cổ đại khác mở miệng.

"Làm ơn, quần áo ngươi làm một chút đặc sắc đều không có, đặt ở tiệm của ta cũng bán không được, còn có thể hạ thấp danh tiếng cửa hiệu của ta. Lúc đầu là bởi vì đồng cảm vì ngươi đáng thương, cho nên đáp ứng cho ngươi để vài món."

"Vậy bây giờ vì sao không được?"

"Thật xin lỗi, bởi vì có một đại sư từ hoàng cung ra thiết kế y phục muốn cửa hiệu chúng ta bán, người ta làm một bộ y phục, căn bản không cần đến một năm nửa tháng, đã có một đống quý phu nhân tranh nhau muốn mua, y phục của ngươi căn bản không có người muốn mua, ngươi vẫn là nên suy nghĩ lập gia đình đi! Xin một chút sính lễ cho nương ngươi chữa bệnh mới là thực tế nhất."

"Lão bản, ô ô..." Tiểu cô nương đáng thương ngay cả nói đều nói không được.

Biết rõ không cần nhiều chuyện xen vào, nhất là tại địa phương xa lạ chưa quen thuộc này, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương tuổi cũng gần bằng tiểu muội, ngay cả dáng người cũng giống nhau, trong lòng Quan Nghênh Hạ nảy sinh cảm giác nhớ nhà.

Không suy nghĩ nhiều.

Đi nhanh đến bên người tiểu cô nương, Quan Nghênh Hạ đem tiểu cô nương quỳ trên mặt đất kéo lên, tiểu cô nương khóc đến không còn khí lực, chỉ có thể giống bệnh nhân bại liệt tùy ý nàng lôi kéo.

Thiếu chút nữa liền kéo lên không được, nhưng mà không đến nỗi mềm nhũn.

"Lão bản, tôi khuyên ông tốt nhất nên thay đổi chủ ý, thu nhận y phục của tiểu cô nương này, nàng tương lai sẽ trở thành thần tài của ông, bởi vì y phục của nàng sẽ kiếm được tiền tài đến ba đời nhà ông đều ăn không hết."

"Làm ơn đi, mụ điên từ đâu đến đây, mặc áo quần lố lăng như vậy, còn vọng tưởng hành hiệp trượng nghĩa sao? Ngươi cùng tiểu cô nương này có phải là cùng hội hay không? Ta sẽ không bị ngươi lừa, vài món y phục rách rưới kia có thể cho ta vinh hoa phú quý? Ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá hay không?"

"Đúng vậy! Đại tỷ, ngươi có phải hay không lầm rồi?" Tiểu cô nương vẻ mặt vô tội nhìn thấy Nghênh Hạ vẻ mặt hung ác lạnh như băng, liền cứng đờ ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Sát khí thật đáng sợ nha!

Tiểu nha đầu ngốc này, nàng đang giúp nàng ta, nàng ta lại còn giúp người ngoài ngáng chân mình, thật sự là hết chỗ nói.

"Em ngoan ngoãn để cho chị xử lý là được rồi." Đem tiểu cô nương kéo đến phía sau mình, Quan Nghênh Hạ bày ra vẻ uy nghiêm của người giám hộ, vẻ mặt này vừa xuất hiện, không có ai lại không phục tùng.

"Lão bản, làm người không nên xem trọng lợi ích nhỏ, như vậy có thể sẽ mất cơ hội phát tài."

"Làm ơn, tiểu cô nương này tùy tiện may y phục có chất liệu không tốt, kiểu dáng cũng không có gì đặc sắc, loại này để ven đường còn không có người muốn, làm sao có thể sẽ là cơ hội phát tài? " Lão bản dùng giọng điệu cực độ khinh thị cộng thêm động tác vẫy vẫy tay, "Đi đi đi, không cần gây trở ngại việc buôn bán của ta, chờ chút nữa các tiểu thiếp Tam vương gia còn sang đây xem y phục, nếu để cho các nàng nhìn thấy các ngươi chắn ở cửa, tức giận không mua, ta đây mới tổn thất một cơ hội kiếm nhiều tiền."

Cái gì? Tiểu thiếp của hắn... Không phải là một đám lúc trước vây xung quanh nàng chứ?

Có nên tránh né trước không?

Nàng không phải sợ, mà là không muốn bị tên thối kia tìm được.

Đáng tiếc đã không kịp, nàng vừa quay người lại, liền gặp một đám nữ nhân đi tới.

Quan Nghênh Hạ ngay lập tức lại xoay người, đem ngân phiếu cầm trong tay rút một nửa đưa cho tiểu cô nương, " Này cho mẹ em chữa bệnh, còn có, em không nên bỏ qua tài năng của mình, có thể tự mình hoàn thành một bộ y phục nghiêm chỉnh là một việc rất lợi hại, nếu ở nơi của chị, em căn bản chính là thiên tài, cho nên không được dễ dàng bị vận mệnh làm gục ngã, trong tương lai, phụ nữ cũng sẽ có một bầu trời riêng. Lời cổ vũ chị đã nói xong rồi, chị đi trước, sau này còn gặp lại." Nói giống như là đại bác bắn liên hồi, nàng vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, tiếp theo lấy tốc độ tên lửa hướng cái hẻm nhỏ bên người tiểu cô nương tháo chạy.

Cảm giác được chính mình giống như là vĩnh viễn không chạy ra khỏi hẻm nhỏ, Nghênh Hạ không quên quay đầu liếc mắt một cái, không nhìn thì thôi, nhìn một cái cư nhiên phát hiện phía sau một người đang ông đang đuổi theo mình.

"A!" Nàng thét chói tai, bước chân bắt đầu nhanh hơn.

Nàng nghĩ mình sắp vì chạy bộ mà té xỉu, trước lúc bệnh tim tái phát, lại thấy được đường cái.

Tốt lắm, địa phương nhiều người rất dễ thoát khỏi truy đuổi.

Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng còn chưa kịp trốn vào trong đám người, một vật nặng đã hung hăng bổ nhào về phía nàng.

"A!" Kèm theo tiếng thét của nàng, cả người nàng như bị bóng đè, gục trên mặt đất, bị đụng khiến bộ ngực rất đau.

Người xung quanh vốn đang đi lại bình thường, lại bị màn biểu diễn này của bọn họ làm cho sợ tới mức tất cả đều ngừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên mặt đất nằm chồng lên nhau.

"Đau quá!" Quan Nghênh Hạ nhịn không được rên rỉ.

"Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương sao?" Lan Ngọc lạnh lùng nói.

"Ngươi đúng là âm hồn bất tán."

"Đương nhiên, bổn vương hao hết thiên tân vạn khổ đem ngươi tới nơi này, tuyệt đối không thể để ngươi tùy tiện chạy loạn."

Lời của hắn vừa nói xong, nàng đã bị hắn ôm lấy.

Bởi vì người bị đè là nàng, cho nên người đau đến không thể phản kháng cũng là nàng, chỉ có thể rên rỉ bị hắn ẵm lên xe ngựa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)