← Ch.02 | Ch.04 → |
"Quan Nghênh Hạ, cô đi ra đây cho bổn vương!"
Một tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa vang lên, giống tiếng mãnh thú đuổi giết kẻ thù, đột nhiên vang lên trong phủ nhị vương gia.
Quan Nghênh Hạ đang ở trong phòng bếp nấu cơm sửng sốt một chút, sau đó không thèm để ý cúi đầu tiếp tục làm bữa tối.
Giữa trưa nàng bị tên ngốc kia huyên thuyên đến ngay cả cơm trưa cũng chưa được ăn, tinh thần cũng mệt mỏi không chịu được, cho nên tối nay nàng muốn ăn lẩu nấm hương để bồi dưỡng.
Gần đây nàng thật sự cảm thấy mệt chết đi được, nàng cần bồi bổ lại thật tốt.
Trên bàn có đồ chua chị hai mang tới, lẩu nấm hương mà có thêm đồ chua, hẳn là không tệ.
"Quan Nghênh Hạ!"
Nàng nghe phương hướng thanh âm, hắn hẳn là tìm được phòng rồi đi.
"Quan Nghênh Hạ!"
Lần này là phòng khách.
"Quan Nghênh Hạ!"
Lần này là phòng giặt.
"Quan Nghênh Hạ!"
Ai! Lần này là toilet.
Phủ Vương gia này nhiều phòng như vậy, hắn thật muốn tìm từng phòng từng phòng? Hắn chẳng lẽ ngửi không thấy mùi đồ ăn mê người sao? Hắn là giận điên luôn rồi, cư nhiên xem nhẹ mùi đồ ăn tồn tại.
Như thế thực dị thường, bởi vì đồ ăn với hắn mà nói, là sinh mệnh thứ hai, nhưng hắn ăn như thế nào cũng không mập, thật sự là làm người ta tức chết mà.
Cái gì tốt cũng bị hắn chiếm hết, hắn còn có cái gì không vừa lòng? Tính tình còn như vậy, thật sự là được chiều chuộng sinh hư.
Quả nhiên, dừng lại trong chốc lát, nàng không hề nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng lại cảm giác được có một cổ áp lực thực lớn xuất hiện ở sau lưng.
Không cần phải nói, hắn đến đây.
Nghe được tiếng hắn chuẩn bị nói chuyện, Quan Nghênh Hạ quyết định mở miệng trước, "Hôm nay có đồ ăn rất ngon, rửa tay trở lại là có thể ăn."
"Đúng vậy, rửa tay xong là có thể ăn." Lý Lan Ngọc khẩu khí lạnh như băng có vẻ như muốn ăn nàng.
Thanh âm của hắn gần như vậy, Quan Nghênh Hạ cảm thấy nguy hiểm đã không kịp, một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau bá đạo ôm lấy nàng, tuyệt không quan tâm trên tay nàng còn cầm cái muôi nóng.
"A!" Nàng thét chói tai, cả người giống như là con búp bê vải bị vứt xuống trên sô pha mềm mại trong phòng khách, tiếp theo một cái bóng đen nhào lên trên người nàng.
Mặt của nàng bị hắn dùng hai tay giữ lấy, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập dục vọng mãnh liệt, nàng đã gặp qua, đây là vẻ mặt của hắn với những người phụ nữ hắn mang về nhà.
Dục vọng.
Dục hỏa đốt người.
Vẻ mặt khi cần phát tiết sinh lý.
Nhưng là hắn không nên đối với nàng có vẻ mặt này mới đúng.
"Mơ tưởng!" Nàng giãy giụa, không muốn hắn coi nàng như đối tượng phát tiết hoặc là đùa bỡn.
Phản kháng của nàng chọc giận Lý Lan Ngọc, tất cả lý trí của hắn đều biến mất, biến thành dã thú điên cuồng, tiếp đó nâng đầu nàng lên, cho nàng một cái hôn nồng nhiệt nóng bỏng lại khó quên.
Nghênh Hạ muốn né tránh, lại thế nào cũng chạy không thoát.
Nàng kinh ngạc, tên này không ngờ cũng mạnh đến vậy, lúc trước bởi vì bề ngoài mà xem nhẹ hắn.
"Anh điên rồi, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Mau buông ra!" Nàng mắc cỡ đỏ mặt giãy giụa nói.
"Cô cư nhiên dám đem bổn vương trở thành vật thay thế? Bổn vương thế nào lại là vật thay thế? Bổn vương tốt đẹp như vậy làm sao có thể làm vật thay thế? Cô đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn."
Cái gì vật thay thế? Nàng căn bản không hiểu gì.
"Là chính anh nói nhăng nói cuội, bây giờ còn tìm tôi trút giận, anh không được làm càn, mau buông ra." Hắn không có tư cách đối với nàng động thủ động cước như vậy.
"Bổn vương khi nào nói nhăng nói cuội? Cô không được quên thân phận của mình, cô phải nghe lời bổn vương, lúc trước chúng ta đã nói rồi."
"Chẳng lẽ anh muốn tôi lên giường nằm, chờ anh lâm hạnh, thì tôi cũng nhất định phải nghe lời sao?" Hắn coi nàng là người tùy tiện như vậy sao!
"Đương nhiên phải nghe, cô phải biết rằng, phụ nữ muốn cùng bổn vương lên giường xếp hàng đến tận chân trời còn không hết, mà bổn vương muốn cô, là vinh hạnh của cô!"
"Anh ít mơ tưởng hão huyền đi! Tôi sẽ không giống loại nữ nhân hơi chút đã động tình, vừa bị anh đụng vào liền trở thành người phụ nữ dâm đãng."
"Có lẽ chúng ta có một phương pháp có thể thử xem."
Vừa nói xong, hắn liền cúi đầu, đói khát ở trên mặt của nàng hạ xuống vô số nụ hôn, từng nụ hôn đều như hỏa diễm thiêu đốt da thịt của nàng.
Nghênh Hạ rất muốn diễn giống như trên TV, gặp loại tình huống này thì liền liều mình thét chói tai cùng phản kháng, nhưng là nàng lại cảm thấy như vậy thực ngây thơ, nàng là phụ nữ hiện đại, hẳn là phải thực bình tĩnh.
Nhưng là, nàng làm sao có thể để cho tên ngu ngốc tùy hứng, lại tự cho mình là đúng này chiếm tiện nghi nhiều như vậy!
"Không được!"
"Cô sợ nói dối bị phát hiện sao? Kỳ thật cô cũng rất thích bổn vương, cho nên sợ hãi bổn vương gần cô, hôn cô, muốn cô xong, sẽ thấy không rời bổn vương được."
"Nói hươu nói vượn!"
Hắn lộ ra nụ cười tà ác, trong tươi cười mang theo một chút trào phúng làm người ta tức giận.
Nàng muốn quay đầu đi, lại bị tay hắn nắm chặt cằm, sau đó dĩ nhiên lại hôn nàng.
Như là nhấm nháp mỹ vị, hắn đối với môi nàng vừa cắn lại vừa gặm, chỉ kém không có đem nàng nuốt vào.
Dường như hết sức hài lòng, hắn tiếp tục nụ hôn thứ hai.
Tay Quan nghênh Hạ chống lên bả vai muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay to của hắn đã không an phận ở trên khuôn ngực của nàng vuốt ve.
"Không được...."
Bởi vì phải thở gấp, cho nên bộ ngực sữa mê người của nàng cao thấp rung động, từng trận mùi thơm thiếu nữ truyền vào hơi thở của hắn, càng thêm kích thích dục vọng trong cơ thể hắn bốc lên.
Hắn vốn chỉ muốn trừng phạt nàng, đòi lại tự tôn nam nhi của mình, để nàng biết không nên tùy tiện làm một người đàn ông tức giận.
Lại trăm nghìn không ngờ rằng sau khi hôn nàng, giống như là gấu yêu mật, cho dù sẽ bị ong chích đau đớn, vẫn không sợ hãi muốn nhấm nháp tư vị mật ngọt kia.
Hiện tại hắn chính là con gấu thèm muốn mật ngọt.
Hắn khẩn cấp đem áo của nàng kéo lên trên, áo T-shirt bó sát người vừa vặn là một công cụ trói buộc, chỉ cần đem nó cởi đến hai tay, dĩ nhiên là có thể làm cho hai tay của nàng không thể động đậy.
"Lý Lan Ngọc!"
Nghênh Hạ khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng yêu, làm nội tâm của hắn rung động không thôi, tay hắn ở trước ngực của nàng bắt đầu vuốt ve.
Tuy rằng cách nội y mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bộ ngực sữa đầy đặn kia, hắn đem nội y kéo lên, khuôn ngực tuyết nộn lập tức hiện ra trước mặt hắn, hai nụ hoa như viên đậu đỏ ở trên đỉnh ngực, phấn trắng nõn nà nhìn kiều diễm ướt át.
"Thật đáng yêu nha!"
"Anh không được xằng bậy."
"Hừ hừ! Nhưng bổn vương chính là không thích bị ra lệnh, bổn vương là người thích như thế nào liền làm như thế, ta là Vương gia đấy! Cô không biết sao?" Hắn vừa nói vừa ác ý dùng ngón tay true đùa hạt đậu nho nhỏ, vừa lòng nhìn hai nụ hoa nhỏ kia dưới sự trêu đùa của hắn đứng thẳng.
Nghe được tiếng thở dốc quyến rũ của nàng khi bị hắn vuốt ve, lực đạo trong tay hắn nhịn không được tăng thêm vài phần, sau đó cúi đầu đem một một nụ hoa phấn nộn khéo léo ngậm trong miệng, tham lam mút lấy.
"Không cần như vậy.... ." Ngực không ngừng truyền đến khoái cảm mãnh liệt, thân thể mềm mại của nàng như là con rắn linh hoạt giãy giụa, trên mặt thẹn thùng đỏ rừng rực, muốn vươn tay lại không thể động đậy, chỉ có thể ảo não giãy giụa, nhưng vẫn không ngăn cản được từng đợt tấn công của hắn.
"Không cần bổn vương như vậy? Như thế này thì sao?" Hắn ở bên tai của nàng nhẹ giọng đùa giỡn, ngón tay chậm rãi di động xuống bụng dưới của nàng, lướt hướng về giữa hai chân.
Quan Nghênh Hạ nhịn không được run rẩy một chút, muốn giãy giụa lại bị hắn ngăn cản.
"Còn chưa có bắt đầu đâu! Không nên gấp."
"Tôi nào có gấp? Anh không nên nói bậy nói bạ!" Nàng xấu hổ và giận dữ gầm nhẹ.
Hắn cũng không nhiều lời, chính là dùng hành động chứng minh hết thảy.
*****
Ngón tay linh hoạt ôn nhu lại tràn ngập hỏa lực thiêu đốt lên thân thể của nàng, dưới thân không ngừng truyền đến từng trận kích thích, khiến lý trí nàng dần dần không thể thanh tỉnh, biến thành trống rỗng.
"Cô xem, đã ướt như vậy, tất cả đều là vì bổn vương mà động tình." Ngón tay của hắn dính ái dịch trong suốt, cố ý đưa ra cho nàng xem.
Nghênh Hạ cảm thấy người nam nhân này thật đúng là một tên chết tiệt.
"Chút tài mọn thôi, huống hồ bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều sẽ như vậy, đây chỉ là bản năng, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều có thể làm tôi có phản ứng."
Nghe lời nói quật cường như vậy... , làm mặt hắn lập tức đen lại, hắn đột nhiên đem hai chân của nàng tách ra, sau đó cúi đầu, đem chính mình vùi sâu vào trong cánh hoa nồng hương kia.
"Anh làm gì vậy?"
Tất nhiên phải như vậy, hắn xuất tuyệt chiêu nhất định phải làm cho nàng dục tiên dục tử, chính miệng cầu xin hắn tha thứ, khuất phục mới được, bằng không thật sự là quá mất mặt cùng tự tôn.
"Dừng tay...... Dừng tay......" Nghênh Hạ chưa từng bị người khác làm như vậy, khi đầu lưỡi hắn khẽ liếm cánh hoa của nàng thì nàng kích động
Muốn lớn tiếng thét ra.
Không được! Còn như vậy nữa, nàng nhất định sẽ đầu hàng, sẽ khuất phục dưới... kỹ xảo tán tỉnh cao siêu của nam nhân này.
Không thể!
"Anh muốn tôi cũng được, chỉ cần giao ra Dạ Minh Châu."
Cảm giác được người đàn ông ở trên người nàng chấn động, sau đó dừng động tác lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.
Một chiêu này mặc dù có hiệu quả, nhưng nàng lại tuyệt không thích ánh mắt khinh thường này.
Nàng vốn chỉ muốn ngăn cản hắn.
"Muốn tôi cam tâm tình nguyện ở trên giường hầu hạ anh, được thôi, đem Dạ Minh Châu cho tôi, anh muốn như thế nào liền như vậy, ngay cả băng hỏa ngũ trọng thiên* tôi đều đưa anh lên."
"Nếu bổn vương cảm thấy cô không đáng giá đổi Dạ Minh Châu thì sao?"
Nàng lộ ra nụ cười quyến rũ, làm cho tim của hắn thiếu điều nhảy vọt ra.
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ làm cho anh vừa lòng."
Chết tiệt!
Mình tại sao lại đối với kẻ yêu tiền như mạng kia tràn ngập dục vọng như vậy?
Trúng tà sao?
Lý Lan Ngọc nằm ở trên giường vừa to lại ấm áp, đột nhiên tưởng niệm đến nhóm kỹ nghệ Đường triều ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, từng người đều rất mê người, là những sủng vật đáng yêu nhất.
Người nào nhìn thấy hắn mà không dán lại, hận không thể có thể được ưu ái của hắn, chờ bay lên làm Phượng Hoàng, chìm trong vinh hoa phú quý.
Không ai lại giống như nữ nhân thối kia, vừa không nghe lời lại không đáng yêu, ngay cả muốn cùng nàng trên giường cũng còn yêu cầu hắn này nọ.
Dạ Minh Châu!
Có thể đổi được bao nhiêu nữ nhân khác, vì sao hắn phải cho nàng? Còn nói nàng đáng giá.
Hừ! nữ nhân cao ngạo lại hung hãn như vậy, căn bản không thể gọi là nữ nhân, nàng chẳng qua là nam nhân bề ngoài giống nữ nhân, hắn làm sao có thể muốn ôm một người nam nhân?
Dừng lại vài phút, trong đầu của hắn không ngừng hiện lên hình ảnh lúc hôn nàng —— môi đỏ mọng mềm mại, da thịt ấm áp, hương thơm nữ tính, tuy rằng lúc hôn nàng gặp khá nhiều giãy giụa cùng trở ngại, lại đồng thời cũng kích thích bản năng nam nhân sâu trong nội tâm của hắn —— chinh phục cùng khiêu chiến.
Hắn muốn nữ nhân, không một người nào dám từ chối, thậm chí hắn không muốn, nữ nhân cũng xuất hiện ở trên giường hắn, đương nhiên đó là ở Đường triều, bên cạnh hắn có tổng quản chuyên xử lý loại chuyện này.
Hắn nghĩ, nếu nữ nhân bướng bỉnh kia đi tới niên đại của hắn.. , tuyệt đối sẽ sống không nổi, bởi vì nàng rất không nghe lời.
Mà hắn tuyệt đối sẽ không trợ giúp nàng, nếu nàng lại tiếp tục không nghe lời như vậy.
Nữ nhân không nghe lời như vậy...
Đột nhiên, hắn nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng nói khẽ ổn định lại không mất ôn nhu của Nghênh Hạ, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, nhất định là Quan mụ mụ đến đây.
Được rồi! Nữ nhân thối này cũng có ưu điểm, tuy rằng nàng không phải là nữ nhân ôn nhu trong mộng của nam nhân, nàng cũng là một nữ nhi khiến người ta ngưỡng mộ cùng thương tiếc.
Có lẽ mạnh mẽ như vậy, cũng không thể trách nha đầu kia, bởi vì hoàn cảnh bắt buộc.
Nếu ở Đường triều, phụ thân mất, mẫu thân lại bệnh hoạn, ba nữ nhi muốn thoát khỏi gánh nặng này, chỉ sợ đều đã phải lưu lạc tới nơi bướm hoa.
Vừa nghĩ tới thân thể Quan Nghênh Hạ bị những nam nhân phóng đãng ôm ấp trong ngực, trong lòng Lý Lan Ngọc không hiểu sao rất không thoải mái, không muốn suy nghĩ đến loại hình ảnh này, thậm chí có điểm may mắn nàng là người sinh ra ở xã hội nam nữ bình đẳng này, ít nhất dựa vào sự mạnh mẽ, nàng có thể cùng nam nhân khác tranh đấu để sinh tồn.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng có thể đem hắn trở thành thuộc hạ của nàng, vô luận công hoặc tư, nàng chính là nha hoàn của hắn, đời này phải cố gắng hầu hạ tốt chủ tử là hắn.
Bất quá, nàng rất lợi hại, không làm gì lại có thể khơi gợi lên hứng thú của hắn, hắn ghét nhất bị người khác phản đối hoặc là cùng hắn đối nghịch, bình thường người gợi lên sự chú ý của hắn, hắn sẽ đem hết toàn lực đi đối phó.
Chinh phục một nữ nhân với hắn mà nói, đơn giản giống như là ăn cơm vậy.
Chỉ là một nha đầu, chủ tử muốn nàng, nàng nhất định phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường.. , việc này ở thời đại của hắn thật bình thường, nhưng là ở trong mắt Quan Nghênh Hạ lại trở thành hành vi phạm tội làm người ta xấu hổ.
Hắn sẽ thu phục nàng, sẽ làm nàng yêu hắn. Mãnh hổ không phát uy nàng lại tưởng hắn là mèo bệnh.
Đợi đến lúc hắn ăn nàng, chinh phục nàng, khiến nàng không thể không có hắn, thì nhìn xem ai mới là người có thể lớn tiếng.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, lỗ tai nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe của nàng, cư nhiên dần dần cảm thấy buồn ngủ, điều này làm cho người luôn luôn khó ngủ như hắn rất là kinh ngạc.
Nhưng hắn lại không nghĩ gạt bỏ cảm giác thoải mái này, vì thế hắn để mặc chính mình nghe ngữ điệu làm cho người khác an tâm kia, tiến sâu vào mộng đẹp.
Ở trong mộng, hắn mơ thấy nàng nói qua băng hỏa ngũ trọng thiên......
Người này tướng ngủ có phải hay không rất khó nhìn a?
Nằm thành hình chữ đại, chăn còn đá xuống dưới giường, cúc áo ngủ bởi vì tướng ngủ mà bị bung ra vài cái.
Cũng không nằm ở trên gối đầu, giường chính giữa, hắn lại nằm nghiêng.
Cầm trong tay khay sữa cùng bánh mì nướng đặt ở bàn nhỏ bên cạnh, Nghênh Hạ cố gắng không kinh động đến hắn, ở trong phòng thu dọn lại.
Gần đây chiếu cố tên bốc đồng này giống như là ở chiếu cố một đứa bé...... Nha! Không, hắn so với tụi trẻ con còn khó chiều hơn.
Mặc dù như vậy, nhưng vừa nói chuyện với mẹ, mẹ nói Tam vương gia mấy ngày trước đều đưa mẹ đi khám, còn hỏi bác sĩ một số chuyện cần phải chú ý, cũng tiêu thật nhiều tiền mua thuốc tốt, lại mời chuyên viên mát xa đến nhà giúp chị hai cùng mẹ mát xa, bất quá đại tỷ bởi vì Đại vương gia không muốn để cho người khác đụng tới người phụ nữ của hắn, cho nên hạ lệnh từ chối.
Suy nghĩ một chút, Tam vương gia cũng không tệ lắm!
Rất nhanh thu dọn xong phòng, nàng cầm lấy chăn giúp Lan Ngọc phủ lên, vốn hẳn nên rời khỏi, nhưng không biết vì sao chân lại không nhúc nhích được.
Từ lúc gặp được người này, nàng không có một ngày nào có thể sống bình yên, luôn phải nghe theo rất nhiều yêu cầu vô lại của hắn, có đôi khi nàng thật muốn hỏi hắn ở Đường triều có phải hay không cũng như vậy?
Nếu như vậy, nô tài của hắn có bị hắn làm cho phiền chết.
Tên hư hỏng này ở cổ đại không biết là như thế nào hô phong hoán vũ? Sống ở Đường triều với hắn mà nói có lẽ so với ở thời đại này còn tốt hơn, cha là Hoàng đế, mẫu thân là Hoàng hậu tài đức sáng suốt ôn nhu, còn có hai ca ca anh minh lại trân trọng hắn, quả thực là nhận được ngàn vạn ân sủng.
Ai! Cũng khó trách dưỡng thành tính tình bá đạo lại bốc đồng như vậy.
Nếu hắn là nữ, có lẽ sẽ càng thêm vô pháp vô thiên, bởi vì có một chỗ dựa cường đại ai lại không nắm chắc để lợi dụng a!
Chẳng qua tại thời đó nữ tử không có tài là chuyện tốt, khắp nơi đều phải nhìn sắc mặt đàn ông, nàng chỉ là nghĩ cũng bị hù chết.
"Thật may là anh đến hiện đại, không phải tôi đến cổ đại, bằng không chỉ sợ thật sự phải nhờ cậy anh, làm tiểu nha hoàn của anh." Thì thào tự nói những lời này xong, nàng im lặng xoay người rời đi, lưu lại một ngọn đèn nho nhỏ làm bạn với hắn, bởi vì nàng biết hắn sợ tối.
Đợi sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, người đàn ông đang đắp chăn nằm trên giường chậm rãi mở to mắt, trừng mắt nhìn trần nhà một hồi lâu, ở trong lòng hạ quyết định.
Lúc nửa đêm, một bóng dáng thon dài lén lút đi vào phòng Quan Nghênh Hạ, lúc trở ra, trong tay hắn ôm một người đang hôn mê bất tỉnh, sau đó hướng nhà cũ Quan gia mà đi.
Hướng kia chỉ giấu một thứ duy nhất ——
Máy thời gian.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |