Ch.02 → |
Thời Đại Đường, khi Lý Thế Dân đăng cơ Hoàng đế, Trưởng Tôn hoàng hậu được sủng ái sinh hạ được ba nhi tử xuất sắc.
Con trưởng Lý Lan Tĩnh, có một thân võ nghệ cùng tài trí kiệt xuất, có tài thiện xạ, cá tính trầm ổn, sau phong Trị quốc Tương Vương.
Con thứ Lý Lan Khang, là một tài tử tài hoa hơn người, cá tính ôn hòa nho nhã, đối với đại ca thì tôn kính, đối với tiểu đệ không câu nệ phép tắc, sau phong Định quốc Tương Vương.
Con út Lý Lan Ngọc, là một người thần bí, rất ít người biết chuyện của hắn, chỉ biết là thân thể của hắn không tốt, thời gian dài đều ở trong phủ không ra ngoài, sau phong An quốc Tương Vương.
Ba người đều có một đặc điểm chung ── là đều vô cùng tuấn mỹ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.
Lúc ấy dân gian có truyền thuyết, nam nhân có vẻ ngoài như nữ nhân là họa loạn thế, nhưng ba vị hoàng tử này lại có năng lực xuất sắc vượt qua vẻ bề ngoài mỹ mạo, quan trọng hơn là bọn họ rất được hoàng thượng cùng hoàng hậu yêu thương.
Vào yến tiệc mừng sinh nhật hoàng hậu, ba vị Vương gia đều mặc trang phục vô cùng hoa lệ, chuẩn bị lễ vật trân quý đến chúc mừng, đi vào hậu hoa viên thì lại phát hiện một vật thể kì quái đang phát sáng.
Ba người sau khi nhìn chăm chú, liền tò mò tới gần ──
Đột nhiên, một trận hào quang chói mắt bao trùm ba người, không bao lâu hết thảy khôi phục lại bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong hậu hoa viên đã không còn thấy bóng dáng ba người.
Trưởng Tôn hoàng hậu bởi vì bi thương quá độ, sau khi bệnh nặng khỏi hẳn, cư nhiên hoàn toàn quên chính mình từng có ba nhi tử mĩ lệ, mà Lý Thế Dân yêu vợ cũng không nhắc lại chuyện này.
Ba hoàng tử xuất sắc theo năm tháng dần dần bị lãng quên......
*****
Nắng sớm hắt qua khung cửa sổ, chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy quý khí, tràn đầy tao nhã, ngay cả khi đang ở trong mộng cũng làm cho người ta nhìn ra được khí chất bất phàm của hắn.
Mái tóc đen dài đến tận eo cũng không làm cho hắn mất đi khí khái nam tử, là bởi hắn có chiếc mũi thật anh tuấn, lại thêm có một đôi môi khêu gợi, thực thích hợp để hôn người khác, cũng thích hợp để người khác hôn.
Lúc hắn ngủ say lại có vẻ trong sáng thánh thiện, sức quyến rũ vô hình làm rối loạn lòng người.
Nên trách lông mi hắn vừa dày vừa dài, trên khuôn mặt hiện ra một bóng mờ mĩ lệ làm người ta phải say mê, hay là trách hắn nằm ngủ lại không thèm mặc áo, bóng lưng nhìn vô cùng gợi cảm?
Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa rẻ tiền, khắp nơi đều thể hiện đêm qua nơi này đã xảy ra một hồi nam nữ kịch chiến oanh liệt.
Ai! Thật là đáng tiếc, nhìn không tới mông, bởi vì bị đầu của mĩ nữ trần truồng che lại.
Tiếng thở dài này làm người đàn ông đang ngủ bừng tỉnh, hắn đột nhiên đứng dậy, lập tức làm cho nữ nhân đang nằm trên mông hắn lăn xuống giường.
Bịch!
"Đau quá!"
Thanh âm kêu đau này làm cho ba người trong phòng cùng bất động.
Người đàn ông trừng mắt nhìn người phụ nữ đang cầm quần lót của hắn; người phụ nữ cầm quần tứ giác vẻ mặt mang ý cười nhìn xuống chân giường, chiêm ngưỡng thân hình mê người của mỹ nữ; mà vị mỹ nữ lộ cảnh xuận kia lại đang kinh hoàng trừng mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt.
"Cô cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Quan Nghênh Hạ có lòng tốt nhắc nhở người đẹp, lại được đáp trả bằng một tiếng thét chói tai, làm người đàn ông trên giường không khỏi nhíu mày.
Đêm qua còn cảm thấy thích tiếng kêu của nàng, sao hôm nay tỉnh dậy, lại cảm thấy tiếng kêu này thật khó nghe.
"Không cần ngạc nhiên." Lý Lan Ngọc lười biếng nói.
Người phụ nữ lập tức bổ nhào lên trên người hắn, cùng hắn chen chúc trong chăn ấm áp, vẻ mặt cảnh giác bất an nhìn Quan Nghênh Hạ đang bận rộn trong phòng.
"Em sợ là đám kí giả." Nàng là tiểu minh tinh mới được lăng-xê, không thể bởi vì chuyện tình một đêm nho nhỏ này, mà phá hủy sự nghiệp vừa gây dựng.
"Cô ấy không phải là kí giả gì đó đâu!" Lý Lan Ngọc lười nhác nằm lại trên giường, đem mặt vùi trong chiếc gối mềm mại thoải mái, nhưng ánh mắt sáng ngời hữu thần lại luôn theo sát bóng dáng đang bận rộn kia.
"Cô ta là ai?"
"Cô ấy là nữ......"
"Tôi là quản gia." Quan Nghênh Hạ cười mị hoặc, tiêu sái đến bên giường trả lời.
"Thì ra là......"
"Tam thiếu gia, tôi đã thu dọn phòng ngủ, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, quần áo sạch sẽ đặt ở trên ngăn tủ, về phần lễ phục dạ hội của tiểu thư tôi cũng đã giặt sạch rồi."
"Làm sao cô tìm được lễ phục dạ hội của tôi?" Tiểu minh tinh kinh ngạc hỏi.
Quan Nghênh Hạ vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp của quản gia, vô cùng khách khí trả lời " Tôi nhìn thấy ở trong phòng khách."
"Tức là cô thường xuyên phải giặt lễ phục sao?" Tiểu minh tinh truy vấn.
"Không nhiều lắm, một tuần bảy cái mà thôi, có đôi khi ngày nghỉ sẽ thêm vài cái."
Quan Nghênh Hạ vừa nói xong, sắc mặt tiểu minh tinh lập tức đại biến, chỉ sợ chút nữa sẽ sinh ra mưa giông bão táp, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng đương nhiên là muốn ——
"Thuộc hạ cáo từ."
Cộp cộp cộp!
Tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà thể hiện tâm trạng giận dữ của chủ nhân, tiếp theo là tiếng cửa lớn bị mở ra rồi đống lại thật mạnh, theo sau là tiếng xe ô tô gào thét chạy đi.
Quan Nghênh Hạ ngồi ở trước bàn ăn đợi mưa bão chấm dứt, tao nhã nhấp một ngụm cà phê rồi mới rời đi.
Nàng thật sự không muốn lãng phí một ly cà phê thơm ngon như vậy, nhưng nếu không nhanh chạy khỏi hiện trường, chút nữa người phải gánh chịu tai họa sẽ là nàng.
Đúng là tiên đoán như thần.
Khi nàng đi ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe, đạp lên chân ga thì vừa vặn nghe được tiếng cửa lớn phía sau mở ra, một người đàn ông trên mặt có dấu bàn tay thật to đang vô cùng phẫn nộ nhảy vọt ra, rống to.
"Quan Nghênh Hạ!"
Xe Quan Nghênh Hạ đã nhanh như gió chạy trốn khỏi chiến trường.
Lý Lan Ngọc trợn to mắt, không thể tin được nhìn bóng chiếc xe đã chạy thật xa, nha đầu thối dám chạy đến chỗ hắn làm loạn rồi bỏ trốn, thật sự là ăn gan hùm mật gấu mà.
Nhưng mà, đừng tưởng rằng hắn thật sự không tóm được nàng.
Hắn đường đường là Tam vương gia, con trai của Lý Thế Dân, tất nhiên không thể để cho nàng giẫm lên đầu mình.
Hắn vừa khẽ nguyền rủa Quan Nghênh Hạ đáng ghét kia tổn thọ, vừa trở lại trong nhà mình. Nói là nhà, kỳ thật thoạt nhìn, chính là một Vương phủ hoa lệ, bên cạnh cũng là hai tòa nhà phong cách gần giống, nhưng đều có cổng riêng. Về phần hai tòa nhà đó, tất nhiên là Đại hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh của hắn.
Tòa nhà Đại hoàng huynh thiết kế vừa quý khí vừa xa hoa, nhị hoàng huynh là tao nhã và hào phóng, còn của hắn đương nhiên là hoa lệ vô song.
Hắn tiến vào trong đại sảnh hoa lệ, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, đều mang phong cách Trung Quốc truyền thống, còn có thêm một số đồ nội thất trang trí đẹp mắt, cùng đồ cổ xa xỉ, làm cho bất cứ ai bước vào nhà hắn đều phải tán thưởng.
Hắn ngồi trước bàn ăn, trên bàn là bữa sang kiểu Pháp, trứng ốp-la chín một nửa vàng óng ánh, cùng một bình cà phê hương vị thơm mát, nhưng đáng tiếc là hắn không uống cà phê.
Hắn vươn tay cầm bình sữa lạnh, rót cho mình một ly, sau đó uống một ngụm, hương vị đậm đặc của sữa đậu lan tỏa trong miệng.
Mùi vị như vậy mới đúng, chỉ có hương vị này mới khiến nữ nhân thích cà phê kia chán ghét đến mức muốn khóc. Lý Lan Ngọc hung tợn nghĩ. Hắn bây giờ không còn chút hảo cảm nào với với nàng.
Lại uống một ngụm sữa, hắn bắt đầu hưởng thụ bữa sáng trước mắt, trong lòng suy nghĩ, ở Đường triều chưa bao giờ nghĩ rằng có loại món ăn như thế này, càng không nghĩ tới trứng có thể nấu thành như vậy, món trứng chiên kiểu Pháp này đã thành món hắn thích ăn nhất.
Lại nói tiếp, duyên phận thật là kỳ diệu, lúc trước hắn cùng đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh đều buồn muốn chết bởi các quy tắc trong cung, còn bởi vì mình có phụ thân là hoàng đế, từ nhỏ đến lớn trải qua cuộc sống khác biệt với gia đình thường dân.
Không biết có phải bởi vì như vậy hay không, mà ba người bọn họ bị máy thời gian hút đến tương lai, một tương lai làm cho người ta không biết phải làm sao nhưng cũng cảm thấy rất mới mẻ thú vị.
Mọi thứ đều thuận tiện, hắn có cửa hàng buôn bán 24 giờ, đương nhiên hiện tại lấy tên là cửa hàng tiện lợi, nhị hoàng huynh cũng mở một gian, buôn bán lời rất nhiều tiền, đang định tìm địa điểm mở thêm một gian nữa, nghe nói là ở gần trường học của tiểu nha đầu kia, không cần nghĩ cũng biết, nhị hoàng huynh muốn ở gần để giám thị tiểu nha đầu còn đang đi học!
Không nên nhìn vẻ ngoài nhị hoàng huynh lạnh lùng, mặt luôn không bao giờ thay đổi, gặp được tiểu nha đầu Quan gia, liền hoàn toàn biến thành một người khác.
Không chỉ có nhị hoàng huynh rơi vào tay giặc, đại hoàng huynh mới đến cái thế giới xa lạ này không đến một tháng, liền đối với đại nha đầu Quan gia nhất kiến chung tình, hai người đã kết hôn, biến thành một đôi uyên ương song túc song phi, tình cảm vô cùng tốt.
Có đôi khi hắn nghĩ, có phải hay không ông trời cố ý đem hai người bọn họ đưa tới cho tỷ muội Quan gia làm nô lệ tình yêu? Không thì tại sao bọn họ đều không thích nữ nhân khác, mà đều chỉ vừa mắt tỷ muội Quan gia?
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không có cảm giác gì đối với nhị nha đầu Quan Nghênh Hạ kia, mà nếu có thì cũng là tức giận.
Hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ nhân không có một chút dịu dàng đáng yêu nào như vậy, vừa có vẻ ngoài như một tên cướp, vừa có bộ dạng của lão xử nữ, quan trọng nhất, nàng còn là một nữ nhân rất nguy hiểm...
Không! Căn bản không thể gọi nàng là nữ nhân, nên gọi nàng là yêu nữ.
Yêu nữ tham lam.
Bởi vì nàng chạy tới xung phong làm a hoàn hầu hạ hắn, lại tuyên bố muốn Dạ Minh Châu của hắn làm thù lao.
Viên Dạ Minh Châu này chẳng những vô giá, với hắn mà nói còn có ý nghĩa khác.
Hắn cho rằng chỉ có nữ nhân có ý nghĩa với mình mới có tư cách có được viên Dạ Minh Châu này, mà yêu nữ Quan Nghênh Hạ ưa phá đám kia lại nghĩ chỉ cần làm trâu làm ngựa là có thể có được?
Không nên nghĩ nhiều thì tốt hơn.
Ăn xong bữa sáng, Lý Lan Ngọc vỗ vỗ bụng của mình, sau đó quyết định đi tắm, rồi sang tìm đại hoàng huynh cùng đại hoàng tẩu nói chuyện phiếm.
Sáng ngày thứ hai, Quan Nghênh Hạ lẳng lặng đứng ở cửa, xác định bên trong không có động tĩnh gì mới vươn tay mở cửa, đi vào bên trong dọn dẹp.
Tên ngốc Lý Lan Ngọc này, không cần phải cố gắng làm việc, ai bảo hắn có một ông anh kiếm tiền giỏi, mà ông anh kia từ nhỏ đã bị truyền thống giáo dục tẩy não, huynh đệ thì cũng là con dân của mình, đương nhiên phải nuôi bọn họ bởi vì hắn ăn "bổng lộc triều đình" nha!
Hi vọng sau này, Đại vương gia không xây dựng tam cung lục viện thì tốt.
Dù sao, nhìn Đại vương gia luôn yêu thương chị hai, còn em gái tay trong tay với Nhị vương gia tràn ngập tham muốn giữ lấy, hai bên kiềm chế lẫn nhau như vậy, Đại vương gia hẳn sẽ không lăng nhăng, cũng không có khả năng lăng nhăng.
Nhưng Tam vương gia đang nằm trên giường giống như thi thể này đã muốn làm như vậy.
Có lẽ không có tam cung lục viện to lớn như vậy, nhưng hắn còn khủng khiếp hơn, trực tiếp coi tất cả phụ nữ bên ngoài đều thuộc hậu cung của hắn.
Nhìn chằm chằm bóng hình gợi cảm trên giường, cô nàng lần này dáng người thật đẹp, Quan Nghênh Hạ lạnh lùng nghĩ. Ngày hôm qua là ngôi sao, hôm nay là người mẫu, khẩu vị người đàn ông này thật đa dạng.
Không biết tại sao có nhiều phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng như thế lại dễ dàng mắc câu như vậy? Hầu như mỗi lần hắn đi ra ngoài đều không có lần nào tay không quay về.
Cùng là phụ nữ nên cũng cảm thấy mất mặt thay cho các nàng, tất cả mọi người không nhìn thấy gã đàn ông này chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp thôi sao?
Quan Nghênh Hạ vừa vặn ngắm đến khuôn ngực trần trụi của hắn——
Nàng còn tưởng rằng hắn bộ dạng ốm yếu, dáng người nhất định là gầy nhom, giống như bộ xương, lại vì không có phơi nắng hoặc là trời sinh làn da trắng, sẽ giống như một con gà luộc, lại phát hiện mình dự đoán sai bét.
Hắn lại có 6 múi cơ, eo nhỏ, lại càng không nói đến hai chân thon dài hữu lực, mỗi một tấc đường cong cơ bắp đều tràn ngập lực hấp dẫn của đàn ông.
Dáng người này chụp quảng cáo đồ lót là tốt nhất......
*****
Aiz, không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, hôm nay còn có việc.
Hôm nay nàng không có tâm tình đùa dai, nên dự tính lặng lẽ giống như con chuột nhỏ trong phòng chạy qua chạy lại, nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ của hắn.
Không có cách nào, việc này là do tên ngốc kia quy định, đôi khi nàng còn nghĩ là hắn cố ý, muốn nàng nhân lúc hắn chưa tỉnh giấc, dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ, cho dù hắn đang nằm ngủ trên giường cũng vậy.
Cho nên mới hại nàng giống như kẻ biến thái, mới sáng sớm đã phải nhìn những hình ảnh dâm loạn này, sau đó bạn gái xinh đẹp theo vương gia trở về sẽ đều sợ tới mức hoa dung thất sắc...
Kỳ thật, kẻ biến thái thực sự chính là người nằm bên cạnh cô ta kìa, có lẽ hắn cần có người xem mới cảm thấy hưng phấn nha!
Hết thảy đều diễn ra suôn sẻ, nàng không tạo ra tiếng động lớn nào, cô nàng trên giường vẫn đang ngủ thoải mái... A!
Nàng lơ đãng liếc một cái, cư nhiên nhìn thấy chuyện làm người ta không thể tin được.
Người đàn ông trên giường chậm rãi mở mắt, giống như loài báo kiêu ngạo lạnh lùng, trong đôi mắt xuất hiện thị huyết quang mang (vẻ khát máu???).
Trong lòng Quan Nghênh Hạ có dự cảm xấu.
Quả nhiên, một giây sau nhìn thấy hắn đột nhiên ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, sau đó......
Cư nhiên ngay trước mặt nàng nổi thú tính!
Cố ý, nhất định là cố ý, hắn muốn dùng chiêu này làm nàng sợ tới mức chạy trối chết sao?
Nghênh Hạ cố gắng khống chế biểu tình trên mặt mình, tỏ vẻ mỗi ngày đều nhìn thấy chuyện như vậy, vẻ mặt vô cảm.
Hắn thực sự nghĩ nàng là người phụ nữ chưa trải sự đời sao?
Nàng đường đường là tổng giám khu mua sắm lớn, kiến thức sao có thể hạn hẹp như vậy được?
Nàng nhìn đến môi của hắn vô cùng thân thiết hôn lên bộ ngực sữa, còn cố ý mút, vuốt ve, làm người phụ nữ bên dưới thở gấp liên tục.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, một tay phủ lên bộ ngực sữa trắng nõn của người phụ nữ, sau đó chậm rãi xoa, Quan Nghênh Hạ cảm thấy thứ hắn đang vuốt ve cứ như là bộ ngực của chính mình, bởi vì nàng đã cảm giác được nụ hoa của của mình đứng thẳng lên.
Nàng hẳn là nên xoay người rời đi, mà không phải đứng ở chỗ này nhìn, nhưng đối mặt với nụ cười trêu tức của hắn, nàng thấy không phục, cứ như là đang cười nàng nhát gan.
Lúc này, người phụ nữ dưới thân hắn vốn đang thở gấp lại có động tác, nàng khẽ đẩy hắn tựa vào thành giường, sau đó đem đôi môi đỏ mọng tiến đến hai chân của hắn...
Lý Lan Ngọc có chút kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt QuanNghênh Hạ thì hắn lại không muốn ngăn cản, trái lại, còn thực hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nữ.
Nghênh Hạ thật không dám tin điều mình đang chứng kiến, tuy rằng tư thế như vậy nhìn không thấy dục vọng của hắn, nhưng chỉ động tác như vậy, cũng đã làm hai gò má nàng đỏ rực, tim đập nhanh hơn.
Mà hắn lại còn nhìn nàng bằng ánh mắt giống như người phụ nữ đang dùng miệng nhỏ của mình liếm láp hắn chính là nàng.
Không biết rõ tình hình, mỹ nữ vì muốn làm cho người đàn ông tuấn mỹ trước mặt vui sướng, càng không cảm thấy thẹn dùng môi lưỡi khuấy động hắn.
Rất nhanh, dục vọng của hắn trở nên vừa to vừa thẳng đứng, bộ dạng đằng đằng sát khí, vận sức chờ phát động.
Hắn biết mình đã chuẩn bị xong, tùy thời cũng có thể tiến vào trong thân thể mỹ nữ hưởng thụ, nhưng hắn không khát vọng, tuyệt đối không khát vọng, nhưng, hắn lạicó ham muốn với nữ nhân đang đứng đỏ mặt ở kia.
Nghĩ đến nàng dùng cái miệng nhỏ nhắn liếm láp hắn, khuấy động hắn..., đột nhiên, hắn cảm giác được một loại khoái cảm mãnh liệt lại quen thuộc xông thẳng lên tâm trí...
"A!" Thét lớn một tiếng, hắn biết mình đã nhẫn nại đến cực hạn.
Khi hắn đã thỏa mãn, trong lòng Quan Nghênh Hạ vừa xuất hiện cảm giác nhói đau, khổ sở, lại vừa có cảm giác muốn giết người.
Tuy nàng vẫn đỏ mặt như cũ, nhưng biểu tình trên mặt cũng càng hiện rõ vẻ lạnh lung cùng khinh thường, sau đó hất cằm lên muốn bỏ đi.
Nàng không cần phải tiếp tục nhìn hai người bọn họ nữa.
Nàng mới vừa đi tới giữa giường thì một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, khiến nàng không thể động đậy.
Nàng vẫn lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng lại kinh ngạc vì không ngờ hắn vẫn khỏe đến thế. Không phải người ta nói đàn ông sau khi phát tiết đều yếu như kẹo đường sao?
Nàng muốn giật tay ra, không ngờ lại gây ra sự chú ý của mĩ nhân đang mềm oặt trên giường, tên đàn ông thối kia lại còn mở miệng châm chọc.
"Thấy thế nào? Biểu hiện của tôi cũng không tệ đi?"
"Anh......"
"A!"
Nàng còn chưa nói hết, đã nghe tiếng thét chói tai của mĩ nữ, đây cũng là chuyện đã được dự đoán trước.
Nàng thực không hiểu nổi, những cô nàng thích tình một đêm không phải đều là người cởi mở hào phóng sao? Tại sao người nào cũng đều kinh hãi thét to như vậy?
"Cô ở trong này từ khi nào? Vừa nãy cô nhìn thấy hết rồi?"
Người mẫu so với minh tinh có vẻ thông minh hơn một chút, ngay lập tức che mặt mình lại.
Đúng! Làm như vậy quá đúng, bởi vì dáng người đẹp không sợ bị nhìn hết, cùng lắm là nhiều người ca ngợi hâm mộ, nhưng không ai biết mình là ai, nhưng mà mặt không thể bị nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng danh tiếng nha.
"Đúng vậy! Nàng ta thấy hết rồi." khóe miệng Lý Lan Ngọc lộ ra ý cười, có vẻ như không hề cảm thấy tức giận hoặc là xấu hổ, chỉ nghiêng nửa thân mình nằm úp sấp tựa vào thành giường, bàn tay to không muốn buông cổ tay Quan Nghênh Hạ ra.
Cô nàng người mẫu lập tức lớn tiếng nói: "Cô đúng là đồ biến thái."
Quan Nghênh Hạ cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nghe người khác chửi mình như vậy cũng thấy thật nhục nhã, thân mình không nhịn được nhẹ nhàng chấn động, sau đó trên mặt càng lộ vẻ lạnh lùng xa cách.
Nàng biết hắn đang muốn xem xem nàng định xử lý trường hợp này như thế nào, muốn giải thích thế nào về sự trong sạch của mình.
Hắn muốn đánh bại nàng, đánh lui nàng, ép nàng đầu hàng, sau đó sẽ từ bỏ Dạ Minh Châu sao?
Đừng có mơ.
Quan Nghênh Hạ nở nụ cười vừa tự tin lại ngọt ngào, cả người như mật đường ngả lên vai tên ngốc thích tự cho mình là đúng kia, "Em đã quay lại thật đẹp cảnh tình ái của anh cùng người mẫu này rồi, tiếp theo anh muốn cùng cô ta ra giá hay là muốn em nói?"
Vừa nghe đến CD tình ái, sắc mặt mĩ nhân lập tức từ hồng hào mềm mại biến thành tái nhợt kinh người, âm điệu cũng tăng lên mấy phần, "Giá bao nhiêu?"
"Là thế này, ông xã tôi thường xuyên đi ra ngoài câu một số ngôi sao và người mẫu về nhà qua đêm, anh ấy cần an ủi, tôi cũng cần bồi thường, cho nên......"
Mĩ nhân như đụng phải ôn dịch nhảy xuống giường, tay cầm lấy chăn đơn không buông, không thể tin được, trừng mắt nhìn một nam một nữ trước mặt.
"Các người thiết kế ra màn này, có phải hay không? Có phải hay không? Có phải hay không?"
Lý Lan Ngọc lại có loại cảm giác này rồi, vì sao ngày hôm qua còn là một nữ nhân ngọt ngào, vừa đụng tới yêu nữ Quan Nghênh Hạ thì tất cả đều lộ nguyên hình?
"Không có chuyện này ——" Lý Lan Ngọc cau mày nói.
Quan Nghênh Hạ rất nhanh đã ngắt lời hắn, "Chỉ cần cô không quấn quít lấy ông xã của tôi, tôi sẽ hủy CD, thế nào?"
"Tôi lập tức đi, ngay bây giờ, cô mau hủy nó đi, tôi về sau...... Không, đời này cũng sẽ không gặp mặt ông xã của cô nữa." Tuy rằng người đàn ông này là người đàn ông tuấn tú nhất mà nàng từng gặp, có lẽ về sau sẽ không thể gặp được rồi, nhưng vì tiền đồ của chính mình, nàng cũng không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Mĩ nhân mặc quần áo thật nhanh, rồi liền giống một trận gió xoáy xông ra ngoài, để lại hai người trong phòng không khỏi cảm thấy bội phục vạn phần.
Quan Nghênh Hạ phát giác chính mình còn tựa vào trên vai tên ngốc tùy hứng kia, vội vàng muốn thoát ra thì đã không còn kịp rồi.
Một cánh tay mạnh mẽ dùng sức ôm lấy nàng, khiến nàng không thể cử động.
" Anh muốn làm gì?"
"Bổn vương nhớ rõ nàng rất muốn Dạ Minh Châu, không phải sao?" Hắn vừa mới bị nụ cười của nàng mê hoặc, cư nhiên cảm giác được thân thể của mình lại dâng lên một trận lửa nóng.
Tuyệt đối không cần tán tỉnh hay mê hoặc gì, chỉ đơn thuần mỉm cười ngọt ngào, hắn cũng đã vì nàng mà phát hỏa, vì sao?
"Đương nhiên."
Nàng nâng chiếc cằm khéo léo lên, Lý Lan Ngọc lúc này mới phát hiện nàng có một cái mũi nhỏ thực đáng yêu.
"Vậy tại sao lại luôn đối nghịch cùng bổn vương? Đem nữ nhân bên cạnh bổn vương từng người từng người đều dọa đi, ngươi có rắp tâm gì?"
"Ai bảo anh dám làm nhục tôi." Nàng có chút đắc ý nói.
"Bổn vương có sao?" Hắn tiến gần, phát giác mình nhất thời tham lam ngửi mùi hương tươi mát trên người nàng.
Nàng đã tắm ư? Nữ nhân này thích sạch sẽ, hắn phát hiện mình rất thích mùi nàng.
"Trước mặt tôi biểu diễn đông cung, anh nghĩ rằng tôi là cô gái nhỏ chưa trải sự đời hay sao?"
"Chẳng lẽ cô đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần rồi?" Khẩu khí của hắn mặc dù có chút lười nhác, nhưng cũng ẩn chứa vài tia nguy hiểm.
"Cái gì của đàn ông tôi cũng đều nhìn qua rồi."
"Thật sao?Vậy của bổn vương có đủ lớn không?"
"So với Châu Á hay châu Mĩ?"
"Châu Á."
"Nhỏ."
"Cô!"
"Tôi còn có việc, Tam vương gia, tạm biệt."
Nàng hất bàn tay to trên vai xuống, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
"Quan Nghênh Hạ, cô quay lại đây cho bổn vương."
Nàng giả bộ nghễnh ngãng, chạy xuống dưới lầu, để lại một người đàn ông đang thở phì phì trên giường, lại không làm gì được.
Yêu nữ đáng ghét, lần sau bổn vương nhất định phải chỉnh ngươi, bằng không ta còn đâu thể diện của nam nhân? Thể diện của vương gia?
Ch. 02 → |