Đi Câu Cá
← Ch.18 | Ch.20 → |
Cả lớp lại phá lên cười, Thôi Tuệ Lợi dùng khủy tay chọc vào người cô nói: "Xin lỗi, cậu cũng thấy tớ quay rồi, tớ không gian lận".
"Thử thách hay nói thật?" Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng cười đủ quay sang hỏi cô.
Vừa mới tận mắt chứng kiến trải nghiệm bi thảm của Lý Hiểu Hầu, Hứa Hân thật sự lo lắng trong cái hộp nói thật kia có bao nhiêu đề mục dọa người, cô nhẹ nhàng hít vào một hơi nói: "Thử thách".
Sầm Bắc Đình giống như cô gái xinh đẹp gợi cảm đột nhiên xuất hiện trong trang web quảng cáo, lập tức ân cần đưa cho cô một chiếc thùng gỗ "Nhặt đi"
Hứa Hân đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, cô không lay chuyển được, chỉ đành nhặt lấy một tờ giấy trong hộp.
Cô đưa bàn tay vào trong hộp, ngón tay nắm lấy một cái, tùy vào may rủi rút ra một tờ giấy.
Cô cẩn thận mở ra, Thôi Tuệ Lợi nghiêng đầu sang nhìn, cằm gác trên vai cô đọc to thành lời: "Thử thách, cùng một người khác phái đối mắt trong năm giây, không được cười"
Hứa Hân: "......"
Thôi Tuệ Lợi lần này cười đến không thể ngồi thẳng eo: "Tờ giấy này là ai viết? Thật độc ác quá đi, Lý Hiểu Hầu, có phải cậu không?"
Hiện tại có người còn thảm hơn mình, Lý Hiểu Hầu hết sức vui mừng nói: "Hứa Hân, cậu muốn đối mắt với ai? Có phải muốn chọn người lớn lên đẹp trai nhất trong số chúng tôi không?" Cậu vén tay áo lên, hướng Hứa Hân làm động tác vận động viên thể hình khoe cơ bắp đầy khôi hài.
Cả lớp cười đến mức muốn ngã từ trên ghế xuống đất.
Hứa Hân cũng xấu hổ cười, cô đưa ánh mắt đi khắp nơi xin giúp đỡ, loại trò chơi này chỉ có thể chơi cùng với người quen thuộc, lúc này Bối Bác Nghệ cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, vừa đúng lúc ánh mắt Hứa Hân cũng nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Ha......" Lúc này Sầm Bắc Đình đột nhiên đỡ bả vai cô, đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: "Bối Bác Nghệ là hoa đã có chủ rồi".
"Cho nên", ánh mắt cậu lười biếng nhìn, có một chút không để ý nghiêng đầu cười với cô, lộ hàm răng trắng chỉnh tề giống một chuỗi vỏ sò màu bạc "Tôi có thể cố gắng phối hợp với cậu..."
Lúc này, Thôi Tuệ Lợi quét một đường chân qua: "Sầm Bắc Đình, cậu nói hươu nói vượn cái gì?"
Sầm Bắc Đình ôm chặt chân, nhảy lên: "Tôi nói cậu à? Tên cậu đến một chữ tôi còn chưa nói ra, cậu kích động như vậy làm gì."
"Cậu cậu cậu..."
"Tôi làm sao." Sầm Bắc Đình đẩy tên đầu gỗ Bối Bác Nghệ một cái: "Cậu mau quản cậu ta đi."
Bối Bác Nghệ đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Hứa Hân: "Tôi giúp cậu."
Cả đám yên tĩnh mất một giây, mọi người đều nhìn Hứa Hân cùng Bối Bác Nghệ.
Hứa Hân cũng ngẩn người.
Cô không ngờ tới Bối Bác Nghệ sẽ chủ động yêu cầu tham gia thử thách này, cô theo bản năng nhìn Thôi Tuệ Lợi, người luôn tươi cười như Thôi Tuệ Lợi cũng ngẩn ra, sau đó cái gì cũng không nói chỉ cười với cô một cái.
Sầm Bắc Đình cũng vừa mới tỉnh lại, cậu có chút ngoài ý muốn, vì thế nhất thời không phản ứng kịp.
Cậu chỉ xếp bằng ngồi im tại chỗ, không giễu cợt, không ồn ào, cũng không kích động mà chỉ lấy điện thoại ra tính giờ.
"Đã bắt đầu chưa?" Bối Bác Nghệ ngược lại chủ động hỏi, mí mắt cậu ấy nhấc lên, giọng nói lạnh nhạt.
Sầm Bắc Đình không nói chuyện, vì thế Lý Hiểu Hầu thay thế cậu làm người chủ trì trò chơi, cậu ta dùng di động đếm ngược hai mươi giây, ấn xuống nút bắt đầu: "Bắt đầu, start!"
Hứa Hân lấy lại tinh thần, trò chơi vẫn còn tiếp tục, bọn họ nhất định phải theo quy tắc tuần hoàn của trò chơi, cô nhìn vào mắt Bối Bác Nghệ, Bối Bác Nghệ cũng nhìn Hứa Hân.
Thời điểm cô nhìn vào ánh mắt Bối Bác Nghệ, trong đó chỉ có sự lạnh nhạt, thậm chí trong con ngươi màu hổ phách kia Hứa Hân không thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đó.
Cô cùng Bối Bác Nghệ chỉ là quan hệ bạn bè xã giao bình thường, bởi vì thành tích hai người gần tương đương nhau, hạng nhất và hạng hai của khối luôn là hai người thanh phiên nhau tranh đấu, lần này cậu hơn tôi 1-2 điểm, lần sau tôi lại vượt cậu 1-2 điểm.
Vì thế từ ngày đầu khai giảng đã có tin đồn nói hai người quyết "sống mái" với nhau.
Lời đồn này cũng truyền tới tai Hứa Hân, nhưng cô cũng chẳng để trong lòng.
Bởi vì cô không thích Bối Bác Nghệ, cô cũng tin tưởng Bối Bác Nghệ cũng chẳng thích mình.
Hiểu theo khía cạnh nào đó, bọn họ chính là cùng một loại người, nhạy bén, lạnh nhạt.
Nhưng bọn họ may mắn hơn những người khác vì họ đã định được tương lai bản thân muốn làm cái gì, vì mục đích mà không ngại bỏ qua thời gian tuổi trẻ.
Những người như vậy sẽ không bao giờ hấp dẫn được nhau mà hoàn toàn tương phản.
Ngược lại bọn họ sẽ mê luyến khao khát những thứ mình không có, chẳng hạn như lòng nhiệt huyết, sự dịu dàng và ôn nhu.
Ngọn lửa trại vẫn lặng lẽ cháy phát ra tiếng lách tách nhỏ.
Lý Hiểu Hầu bấm dừng đồng hồ nói: "Xong rồi! Đừng nhìn nữa, nhìn nữa sẽ xảy ra lau súng cướp cò đấy".
Cảm xúc của Bối Bác Nghệ trước sau vẫn luôn bình đạm, lạnh nhạt.
Hứa Hân thở phào nhẹ nhõm.
Cả lớp lại nhao nhao cười, Sầm Bắc Đình cũng cười theo một tiếng.
Cậu ngồi rất gần Hứa Hân, ở ngay phía đối diện, mỗi lần cô ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của cậu.
Nhưng lúc này, Hứa Hân nhìn cậu lại thấy cậu ngồi xa hơn rất nhiều, hai người cách nhau bởi một ngọn lửa, làm ánh mắt cậu trở nên mờ ảo.
Chơi đến tám giờ tối, thầy Từ cưỡng chế bắt bọn họ phải trở về, cả lớp vẫn chưa chơi đủ nhưng vẫn đứng dậy dọn sạch rác rồi về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Hân đang đi lên tầng bỗng nhiên bị Lý Mộng đẩy nhẹ cánh tay, cô ấy hướng ánh mắt ra phía ngoài hành lang, "Cậu nhìn kìa".
Hứa Hân liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, cô thấy Sầm Bắc Đình cùng một nữ sinh nhỏ nhắn, tóc dài buông xõa sau lưng đang đứng nói chuyện cùng nhau.
Cô nhận ra nữ sinh kia, chính là người mà Lý Mộng và Thôi Tuệ Lợi nói hôm nay sẽ tỏ tình với Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình dựa người lên lan can hành lang, cặp chân dài tùy ý vắt chéo, cậu so với nữ sinh kia cao hơn rất nhiều, vì thế thời điểm nữ sinh nói chuyện, cậu phải cúi thấp người để lắng nghe.
Tóc của cậu hơi rối, chất tóc lại thô cứng, khi đưa tay sờ lên sẽ có cảm giác cộm tay nhè nhẹ.
"Cậu ta làm thật à".
Hai người đang nhìn chăm chú bỗng Thôi Tuệ Lợi xuất hiện ở bên cạnh, dựa vào tay vịn lan can.
"Thật xui xẻo", Thôi Tuệ Lợi bình luận cực kỳ chính xác.
Nhưng nữ sinh kia hình như đã nói xong với Sầm Bắc Đình, cô ấy vội vã quay đầu rời đi.
Chốc lát sau, nữ sinh kia chạy lên lầu, một mạch đi thẳng về phòng mình, Hứa Hân nhìn lướt qua phát hiện cô ấy khóc đến cả hai mắt sưng đỏ.
Trong lòng cô tò mò không biết Sầm Bắc Đình đã nói gì với cô ấy.
Thôi Tuệ Lợi nhún vai, cho cô một ánh mắt không hề ngoài ý muốn---- "Tớ đã nói rồi mà".
Hứa Hân quay đầu lại nhìn, thấy Sầm Bắc Đình vẫn dựa người vào lan can, một chân hơi cong, cậu ngẩng đầu, hầu kết trên cổ nhấp nhô rõ ràng.
Cậu dường như có hứng thú với ánh trăng sáng hơn cả việc được tỏ tình, khóe miệng liên tục mỉm cười.
Sau đó Sầm Bắc Đình làm như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người bước lên cầu thang.
*
Ngày hôm sau mặt trời lên cao.
Mặc dù gọi là đi chơi, nhưng thầy Từ cùng cô Chu vẫn luôn canh cánh trong lòng nhắc nhở bọn họ việc học tập.
Hai thầy cô không muốn những đứa nhóc mình khổ công truyền thụ tri thức sau hai ngày đi chơi này sẽ trở thành những con vịt hoang.
Truyện mới cập nhật
Tối hôm qua được tự do nướng BBQ đã là một lần nới lỏng, hôm nay lại trở về thiết chặt quy luật, hai người giơ cao khẩu hiệu cổ vũ học sinh học tập tốt, mỗi ngày quyết tâm mạnh mẽ tiến lên phía trước.
Thầy Từ ban đầu không đồng ý cho bọn họ đi câu cá, gần hồ nước là khu vực nguy hiểm, không thể đến vui chơi ở đó được.
Nhưng cuối cùng ông vẫn thể không chịu nổi Sầm Bắc Đình năn nỉ ỉ ôi.
"Từ ca, hôm nay thầy thật đẹp trai! Kiểu tóc này thật sự là đẹp đến mù mắt! Xin thầy đấy, cho phép chúng em đi câu cá đi mà!" Sầm Bắc Đình ôm lấy bả vai thầy Từ bày ra bộ dáng anh em tốt.
Cậu cật lực lôi kéo thầy Từ làm nũng, nói giỡn, chọc cho ông ấy cười sảng khoái, cuối cùng cũng phải châm chước một lần nữa, cho bọn họ ra hồ câu cá.
Ánh mặt trời chiếu vào từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, nam sinh cùng nữ sinh đều đi chân trần lội trong làn nước, hứng thú muốn dùng tay vớt cá.
Nhưng thực tế lại không dễ bắt như vậy, có đôi khi cá bơi tới lướt nhẹ qua chân, ngược lại khiến người ta sợ tới mức nhảy dựng lên từ trong nước.
Hứa Hân ngồi trên tảng đá gần bớ xem mọi người chơi, đột nhiên một trận sóng lớn tát vào chỗ cô ngồi, bọt nước bắn tung tóe trên mặt cô dọa Hứa Hân nhảy dựng, sau đó lại thấy Sầm Bắc Đình ngoi lên từ dưới mặt nước.
Sầm Bắc Đình ghé vào bên hồ, vuốt lại mái tóc ướt đẫm, trên mặt còn đọng lại vài bọt nước, dưới ánh mặt trời càng có vẻ môi hồng răng trắng.
Cậu cười có chút quái dị, không giống một con cún như mọi khi mà ngược lại lại giống một con hồ ly giảo hoạt, khôn khéo.
Cậu hất hất đầu, bọt nước lại vẩy hết lên người Hứa Hân.
Hứa Hân trốn ra sau, vừa tức lại vừa buồn cười nói: "Cậu đang làm gì đấy?"
Sầm Bắc Đình nghiêng đầu cười một cái, sau đó đột nhiên đưa tay kéo lấy cổ chân cô, Hứa Hân hoảng sợ hét lên rồi rơi vào trong nước.
Xung quanh là cảm giác lạnh như băng, Hứa Hân bị làm cho giật mình nhất thời không thể dẫm chân xuống đáy hồ, thân thể khua loạn trong nước.
Cô không biết cái hồ này sâu bao nhiêu, sự sợ hãi khiến tay chân càng quơ loạn lên.
Nhưng chưa kịp bình tĩnh lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt như hồ ly thực hiện được âm mưu của Sầm Bắc Đình, Hứa Hân tức giận đến muốn cắn người, sau đó lại cảm thấy có gì đó đang nâng bụng nhỏ của mình lên.
Đó là tay của Sầm Bắc Đình.
Cánh tay cậu ôm quanh người cô giống một cây thép cứng rắn.
Sầm Bắc Đình ôm eo cô, nhấc cô lên khỏi mặt nước.
"Rõ ràng cậu rất muốn chơi" Sầm Bắc Đình ba hoa nói.
Đối mặt với loại sự việc này, Hứa Hân sẽ không thừa nhận, cô không hề muốn chơi! Cô chỉ muốn xem.
Cô tức giận đánh lên người Sầm Bắc Đình "Cậu mau buông tôi ra".
"Được được được" Sầm Bắc Đình thật sự buông lỏng cánh tay, Hứa Hân vừa cảm nhận được sức lực hai bên hông biến mất ngược lại càng sợ hãi, vội vàng leo lên cánh tay của Sầm Bắc Đình thét chói tai: "Đừng thả xuống! Cậu đừng thả tôi xuống!"
Sầm Bắc Đình vốn không thật sự buông tay, vì thế vừa nghe thấy tiếng hét đã lập tức ôm tay lại, nhẹ nhàng nâng người cô lên.
Sầm Bắc Đình cười to, trưng ra vẻ mặt "Rốt cuộc cậu có muốn tôi đỡ không? Cậu như vậy là đang làm khó tôi đấy", bộ dáng cực kỳ thiếu đòn "Con gái các cậu đều khẩu thị tâm phi như vậy sao?"
"Sầm Bắc Đình!" Hứa Hân nghiến chặt hàm răng đến phát đau, cô rất muốn đánh Sầm Bắc Đình, nhưng đánh Sầm Bắc Đình đồng nghĩa với việc phải buông tay, mà cô không dám thả lỏng tay ra nên chỉ có thể nhịn cơn tức ôm chặt cánh tay của cậu.
Lúc này Sầm Bắc Đình cũng không dễ chịu hơn là bao, Hứa Hân ở trên người cậu nhích tới nhích lui khiến thân thể cô vốn đã không vững ngày càng trượt xuống.
Vì thế Sầm Bắc Đình chỉ có thể đem tay nâng dưới mông Hứa Hân.
Tay cậu đang để dưới nước, nước hồ lúc này rất lạnh, nhưng lòng bàn tay cậu lại nóng như phải bỏng, cậu cẩn thận nắm chặt ngón tay, khắc chế cảm giác xúc động của bản thân, âm thanh cũng trở nên trầm hơn.
Cậu hù dọa Hứa Hân: "Đừng nhúc nhích, còn động đậy nữa cậu thật sự sẽ ngã đấy".
Hứa Hân thật sự bị dọa không dám động đậy nữa, cô bắt lấy cánh tay của Sầm Bắc Đình, hung dữ trừng cậu, hận không thể biến đôi mắt thành tia laser bắn lên mặt Sầm Bắc Đình hai cái lỗ.
Hứa Hân càng trừng cậu, Sầm Bắc Đình ngược lại càng hưởng thụ, cậu còn thích ý cười đến nỗi người Hứa Hân đang dán vào lồng ngực cậu cũng rung theo.
Mặc dù cười là vậy nhưng trong lòng Sầm Bắc Đình đang đắn đo chọn giữa "Muốn đánh chết cậu" cùng "Đánh chết cậu" xem giá trị sống ở câu nào cao hơn.
Cuối cùng trước khi Hứa Hân thật sự đem cậu đánh chết, Sầm Bắc Đình đã thả cô vào trong nước.
Động tác của cậu vẫn vụng về như cũ, nhưng rõ ràng kèm theo sự chậm chạp nhẹ nhàng.
Chân vừa chạm vào mặt nước đã cảm nhận được cái lạnh như băng, Hứa Hân lập tức rụt chân trở về, bắt lấy cánh tay của Sầm Bắc Đình.
"Không sao hết, có tôi ở đây" Sầm Bắc Đình vỗ bả vai cô trấn an.
Có những lời này của Sầm Bắc Đình, Hứa Hân dường như được tiếp thêm dũng khí.
Cô bình tĩnh lại, cẩn thận dùng mũi chân thử nhiệt độ tập thích ứng với cái lạnh của nước.
Đến khi đứng vững xuống hồ, Hứa Hân phát hiện hồ này thực sự không sâu, nước chỉ ngập đến đầu gối của cô.
Cảm giác được ngâm mình trong nước thật sự rất thoải mái, trời quá nóng, đứng trong nước so với ngồi trên bờ mát mẻ hơn nhiều, cơn bực bội do mặt trời chiếu cũng thành hư không, mỗi tế bào trên da như hút đủ nước mà giãn nở đầy sảng khoái.
Hứa Hân đứng vững trong nước, tận hưởng từng cơn gió mát thổi đến.
Bỗng nhiên một bọt sóng từ đâu đánh đến làm ướt quần đùi thể dục màu trắng của cô.
Chiếc quần này có hai lớp, một lớp là vải lụa, lớp còn lại là vải cotton, quần bị nước bắn vào khiến vải trở nên mỏng dính gần như trong suốt.
Lớp vải ướt cứ thế dính sát vào bắp đùi của Hứa Hân.
Sầm Bắc Đình nhìn chằm chằm đôi chân trắng sáng tinh tế kia, sau đó lặn vào trong nước bơi đi xa.
Cậu ngụp xuống, rồi lại trồi lên, kỹ thuật bơi của Sầm Bắc Đình rất tốt, bơi ở trong nước giống như một mỹ nam ngư.
Cậu bơi mấy vòng rồi quay trở về, ghé người vào bờ.
Hứa Hân không biết trong đầu Sầm Bắc Đình đang hiện lên toàn là những hình ảnh xấu xa, hiện tại cô chỉ cảm thấy rất ghen tị với cậu.
Sầm Bắc Đình vì sao cái gì cũng biết, cậu vừa biết nấu cơm lại biết bơi lội, không giống cô, ngoại trừ thành tích tốt ra dường như không còn sở trường gì.
Cô cố ý đá nước dưới chân khiến nước bắn lên gương mặt đáng ghét của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình bị nước bắn lên mặt cũng không tức giận, càng không trả thù, cậu chỉ lấy tay lau mặt, trên mặt vẫn là bộ dáng tươi cười như cũ.
Hứa Hân hỏi: "Các cậu có bắt được cá không?"
Sầm Bắc Đình nói: "Bắt được."
"Ồ." Hứa Hân nói.
Cô hỏi: "Khi nào ăn?"
Sầm Bắc Đình nói: "Chờ lát nữa ăn.
Cậu đói bụng?"
Hứa Hân nói: "Không có." Hôm nay khách sạn làm bữa sáng vô cùng phong phú cho nên hiện tại một chút cô cũng không thấy đói.
Cô chỉ là rất thèm món cá nướng mà Sầm Bắc Đình đã làm ngày hôm qua, thịt vừa thơm vừa đậm vị, không biết cậu học được ở đâu.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, Sầm Bắc Đình hai tay chống lên bờ, nhấc người ngồi lên mặt đất.
"Hứa Hân." Cậu đột nhiên trịnh trọng gọi tên cô.
"Ừ?" Hứa Hân bị ánh mặt trời chiếu đến không mở được mắt, lười biếng hạ mí mắt đáp lại.
Không biết là cố ý hay vô tình, cánh tay Sầm Bắc Đình đặt trong nước giật giật khiến cơ bắp trên tay lúc ẩn lúc hiện.
Bộ dáng hiện tại của cậu giống hệt một con chim công đang xòe đuôi nâng cằm kiêu ngạo, đột nhiên không báo trước mà hỏi một câu: "Cậu cảm thấy cơ bắp của tôi thế nào?"
Hứa Hân: "?"
"???"
Hứa Hân cho rằng mình nghe nhầm, cô biết Sầm Bắc Đình không hề biết xấu hổ, nhưng không ngờ đến cậu đã tiến hóa đến trình độ này.
Vì sao lại hỏi cô vấn đề này?
Cô không phải biến thái mỗi ngày không có việc gì nhìn chằm chằm cơ bắp của người khác.
Sầm Bắc Đình vẫn tiếp tục nghĩ về vấn đề cơ bắp, sau đó lại thấy không hài lòng gồng chặt cánh tay, khối cơ bắp cũng theo đó mà nhảy lên: "Mấy hôm nay không luyện cánh tay tốt, vẫn là nhìn cơ bụng của tôi đi, cơ bụng nhìn đẹp hơn".
Nói là làm, Sầm Bắc Đình thật sự định vén vạt áo thun trắng ướt đẫm nước cho cô xem cơ bụng của mình.
Áo thun trắng sau khi thấm nước mặc so với không mặc không khác nhau mấy, ở dưới nước đã nhìn thấy khối cơ bụng ẩn hiện.
Nhưng mà Hứa Hân không muốn nhìn những thứ kia một chút nào!
Cô xấu hổ nói ra mấy chữ: "Không muốn nhìn"
Nhìn nữa cô thật sự thấy gai mắt!
"Tôi không cần xem!!!" Hứa Hân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Được được được, không xem thì không xem." Sầm Bắc Đình tiếc nuối vuốt ve cơ bụng của chính mình.
Ánh mặt trời rất chói, chiếu vào từng giọt nước cùng mồ hôi đang chảy trên má cậu, Sầm Bắc Đình tuỳ tiện lấy tay lau đi những giọt nước chảy trên đuôi lông mày, nhếch miệng hỏi cô: "Bối Bác Nghệ thì sao?"
"Cái gì?" Hứa Hân thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra, lý do gì cô muốn xem cơ bụng của Bối Bác Nghệ? Cô có bệnh à? Hay Bối Bác Nghệ có bệnh? Sầm Bắc Đình cho rằng ai cũng thích phô trương như cậu? Không có việc gì làm suốt ngày bắt người ta xem cơ bụng của mình?
Hứa Hân nói: "Sầm Bắc Đình, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Sầm Bắc Đình đột nhiên hỏi: "Cậu thích kiểu nam sinh thế nào?"
Hứa Hân quay đầu nhìn Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình lại không nhìn cô.
Cậu yên lặng nhìn phía trước, những rõ ràng phía trước không có một cái gì, chỉ có dáng người cao gầy của vài nam sinh đang té nước ở đằng xa, cậu chẳng có tí hứng thú nào để xem nhưng lại nhìn vô cùng nghiêm túc, không chịu quay đầu nhìn Hứa Hân ở bên cạnh.
Sầm Bắc Đình hiếm khi trở nên trầm mặc, cả người hầu như đều ngâm ở trong nước, cậu lười biếng rũ mắt nhìn xuống mặt nước gợi từng cơn sóng nhỏ không ngừng đánh vào ngực cậu.
"Cậu có phải thích dạng nam sinh có thành tích tốt? Giống như Bối Bác Nghệ?" Sầm Bắc Đình tự suy diễn nói: "Có phải sau này hai người các cậu muốn cùng nhau thi vào Thanh Hoa?"
Hứa Hân nhất thời không biết nên nói cái gì, vì sao việc này lại nhảy sang thi đỗ Thanh Hoa rồi.
"Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Hứa Hân nói, "Tôi không biết Bối Bác Nghệ muốn thi trường nào, nhưng ai nói với cậu tôi muốn thi Thanh Hoa?"
Sầm Bắc Đình như nhìn thấy tia hy vọng, hỏi lại: "Vậy cậu muốn thi trường nào?"
Hứa Hân: "Tôi muốn thi đậu Bắc Đại"
Sầm Bắc Đình: "......" Tâm trạng của cậu so với ban nãy còn ủ rũ hơn, đây cũng là nơi cậu không thể với tới được.
Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình, sau đó rời mắt đi, cô cũng nhìn về phía trước: "Tôi không thích Bối Bác Nghệ."
Đuôi lông mày Sầm Bắc Đình giật giật, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại.
Cậu có một đôi mắt rất đẹp, đặc biệt là khi nhìn về phía cô, làm cô có cảm giác trái tim đang bị nắm chặt đến rung động.
Sầm Bắc Đình nhìn Hứa Hân, đôi mắt càng ngày càng sáng, như ánh sáng chiếu trong bóng tối so với sao trời càng thêm lóa mắt.
Dưới đáy mắt kia chính là bóng dáng của cô, còn có một ngọn lửa nóng bỏng đang cháy ngùn ngụt.
Môi mỏng mím nhẹ rồi lại nhếch lên một đường nhỏ, đôi mắt cậu cong cong như vừa trút được gánh nặng, "Được rồi"
"Đi thôi!" Sầm Bắc Đình đứng lên từ trong nước, cánh tay cường tráng vòng ra sau, đem Hứa Hân đang đứng trong nước nhấc lên, cậu nhẹ nhàng đặt cô lên bờ..
← Ch. 18 | Ch. 20 → |