Chồ nhé… (2)
← Ch.25 | Ch.27 → |
Nghê Diên lắc đầu.
Chu Lân Nhượng về phòng lấy ví tiền ra, đặt tờ một trăm xuống bàn, “Ngàn chữ ngàn tệ, mỗi chữ một tệ, biết viết không?”
Trả tiền làm việc.
Nghê Diên: “Tôi biết, tôi viết được. ”
Cô suy nghĩ một chút rồi cầm bút lên nhanh chóng viết “xẹt xẹt xẹt”. Không phải chỉ là tự giới thiệu thôi à, quá đơn giản.
Tên: Chu Lân Nhượng.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 16.
Học sinh lớp 10/6 trường Lục Trung, Phục An.
Giỏi ăn uống chơi đùa, ăn ăn ăn… ăn xong được hai trăm chữ, uống uống uống… uống xong được hai trăm chữ, chơi chơi chơi… chơi xong được hai trăm chữ, đùa đùa đùa… đùa xong được thêm hai trăm chữ nữa.
Cộng lại còn vượt qua số ký tự yêu cầu.
“Xong rồi. ” Nghê Diên giao bản thảo cho ông chủ.
Mỗi ngày đều điên cuồng thăm dò bên ranh giới bị ăn đánh,
Chu Lân Nhượng nhìn tờ đơn, ánh mắt như dao quét tới quét lui trên người Nghê Diên.
Nghê Diên: “Được không ông chủ?” Chu Lân Nhượng: “Cô nói xem?”
Nghê Diên cười ngượng ngùng hai tiếng, “Hình như không được lắm nhỉ, vậy để tôi sửa lại một chút. ”
Dùng bút xóa kéo xẹt qua một đường, Nghê Diên lại cầm bút lên lần nữa.
Cuối cùng cô mở “Quy tắc cư xử của học sinh Lục Trung Phục An”, viết đầy mấy chữ như “Tôn trọng thầy cô, đoàn kết với bạn học”, sao chép vài trăm cụm từ bốn chữ.
“Lần này thật sự không còn vấn đề gì nữa, lành mạnh như thế, nộp lên nhất định sẽ được thông qua. ” Nghê Diên nói.
Trong phòng ngủ thỉnh thoảng truyền ra tiếng đóng mở cửa tủ, là Thầm Niên đã sửa bài tập xong, đang thu dọn hành lý.
Nghê Diên: “Hôm nay lúc dạy cô giáo có nói ngày mai phải đi. ” “Ừm”, Chu Lân Nhượng gật đầu, “Hôm nay tôi cũng mới biết. ”
Thầm Niên là tổ trưởng tổ Lịch Sử khối 11, hai ngày nữa cô ấy phải đến mấy trường học ở tỉnh khác giao lưu học tập trong một tuần.
Vốn dĩ người được chọn là tổ phó, nhưng tối qua nhà tổ phó có người mất, không đi được nên chỉ có thể đổi thành Thầm Niên.
Mấy năm gần đây Thầm Niên không thích xa nhà, lần này không còn cách nào khác nên phải đi.
Trước khi đi, cô ấy đặc biệt dặn dò hai đứa nhỏ trong nhà: “Không được cãi nhau. ”
Nghê Diên nói: “Cô giáo cứ yên tâm. ”
“Một ngày ba bữa đến nhà ăn ăn đúng giờ. ” Thầm Niên nói thêm.
Cô ấy không yên tâm nhìn Chu Lân Nhượng, “Lân Lân đừng có bắt nạt Câu Câu. ”
Chu Lân Nhượng bày tỏ: “Cô ấy không gây chuyện là con cảm ơn trời đất rồi. ”
Hôm nay trời chưa sáng Thầm Niên đã xách hành lý đơn giản ra cửa.
—
Thầm Niên đi rồi, giáo viên Lịch Sử của các lớp khác dạy thay, còn về bài tập vẫn cho Nghê Diên giám sát.
Cô bận rộn hơn bình thường một chút.
Cuối tuần Nghê Diên ở lại trường, Tần Huệ Tâm mang thùng sữa và các thực phẩm dinh dưỡng khác tới.
Thời tiết đẹp, Nghê Diên dẫn Tần Huệ Tâm đi dạo trong sân trường, cô vốn định đi với bà ấy đến trạm xe buýt nhưng Tần Huệ Tâm nói không cần tiễn.
Nghê Diên trở về 302, mở túi ra thì phát hiện Tần Huệ Tâm mua hồng cho cô.
Hồng rất lớn, vỏ ngoài màu cam, đã chín rồi. Nghê Diên mang cho Chu Lân Nhượng hai quả.
Vì Nghê Diên thường xuyên qua lại nên buổi sáng Chu Lân Nhượng chỉ khép hờ cửa chứ không khóa.
Nghê Diên đẩy vào cửa liền mở ra.
“Lân Lân?” Nghê Diên không thấy ai trong phòng khách, cô tưởng Chu Lân Nhượng đang ở trong phòng cậu, kết quả trong phòng cũng không có ai.
Bàn học bị lego và mô hình máy bay chiếm hết, không thể để thêm đồ nữa.
Nghê Diên nhìn một chút, rút vào tờ khăn giấy lót ở cuối giường rồi đặt quả hồng lên trên.
Chu Lân Nhượng cầm đồ ăn ngoài lên lầu, mở nắp nhựa ra, thịt bên trong còn nóng nên chưa ăn được, cậu định chờ nguội một chút rồi ăn.
Cậu nhìn vào điện thoại, muốn về phòng lấy dây sạc, khi chân chạm đến mép giường, cậu ngã người về phía sau, mặt hướng lên nằm với tư thế cá mặn.
Lưng cậu tiếp xúc với ván giường nhưng lại cấn phải gì đó, cậu thấy có điềm rồi.
Đầu tiên là cảm giác hơi cứng, sau đó là sự ɱ-ề-𝖒 〽️ạ-ⓘ lạnh lẽo, giống như có một nắm bùn nhão trong ngày mưa dính lên lưng và mông cậu.
Chu Lân Nhượng không dám tin quay đầu nhìn, nhìn thấy quả hồng chín bị ép dẹp.
Phía chân trời giống như một vùng biển màu xanh nhạt, những đám mây lơ lửng là cá trong biển.
Ánh nắng chiều xuyên qua gió chiếu vào.
Lúc Chu Lân Nhượng giặt ga giường ngoài ban công, Nghê Diên đang đọc tiếng Anh ở nhà bên cạnh.
Cô đã đọc xong một bài văn, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Lân Nhượng liền hỏi: “Lân Lân, cậu ăn hồng tôi đưa chưa? Để trên giường đó, tôi có lót bằng khăn giấy nên không làm bẩn ga giường đâu. ”
Chu Lân Nhượng vừa chà thứ sền sệt trên ga giường xong, cậu học theo cách của Thầm Niên, định bỏ vào thau giẫm một lần rồi mới bỏ vào máy giặt.
Cậu kéo ống quần lên, trên bàn chân dính đầy bọt xà phòng hiện lên màu cầu vồng dưới ánh nắng.
Cậu nhìn vào ánh mắt chân thành của Nghê Diên.
Vừa giẫm ga giường vừa hỏi cô từ tận đáy lòng: “Cô sinh ra là để khắc tôi à?”
Nghê Diên: “???”
—
Thời gian qua đi, ngày càng đến gần với Tết nguyên đán.
Uỷ viên văn nghệ thống kê tiết mục sẽ biểu diễn của lớp, Hip-hop, đồng ca, còn có hai bè của Tùng Gia và Nghê Diên.
Tất cả mọi người bắt đầu tập luyện, chờ đợi đến vòng loại của trường, cuối cùng được thông qua không đều phải dựa vào bản lĩnh.
Hồ Thành không muốn bọn họ tốn quá nhiều sức vào đó, liên tục dặn dò không được làm chậm trễ chuyện học.
Kịch bản hai bè là do Nghê Diên và Tùng Gia tự viết, không dài nhưng phải học thuộc và nói bằng tiếng Quảng Đông thì độ khó tăng lên gấp bội.
Lần nào Nghê Diên cũng bị tiếng Quảng Đông gà mờ của Tùng Gia chọc cười đến sốc hông.
Để đối xứng khẩu hình nên cô cũng học, chỉ là gánh nặng rơi trên người Tùng Gia.
Mỗi ngày hai người vừa nhìn thấy nhau trong lớp là bắt đầu “Chồ buổi soáng. ”
“Kẹo en xéng chưa?” “Dị ó hỏ?”
Nghê Diên đột nhiên tò mò: “Gia Gia nói bằng tiếng Quảng Đông thì thế nào?”
Tùng Gia: “Cạc Cạc. ”
Nghê Diên khó khăn nói được một câu hoàn chỉnh: “Cạc Cạc, tiết tiếng oong kẹo phẻ lên bẻng diết chính tỏ từ dựng, níu còn không thuộc thì kẹo chít chét rèo. ”
Tùng Gia nghe không hiểu, “Cậu đang nói gì thế?”
Nghê Diên: “Gia Gia, tiết tiếng Anh cậu phải lên bảng viết chính tả từ vựng, nếu còn không thuộc thì cậu ⓒⓗ*ế*т chắc rồi. ”
Tùng Gia: “… Móa. ”
Có lẽ vì Sao Thủy nghịch hành nên đợt này Nghê Diên bị các giáo viên gọi tên trả lời câu hỏi với tỉ lệ cực cao, tiết tiếng Anh trước giáo viên cầm danh sách gọi tên năm người, nói tiết tiếp theo sẽ gọi họ lên bảng viết từ vựng.
Người được gọi đều là những học sinh bình thường không tập trung học hành, giáo viên tiếng Anh muốn tạo chút áp lực cho bọn họ, đốc thúc bọn họ tiến lên.
Mong muốn là tốt đẹp, nhưng không tiến bộ vẫn là không tiến bộ.
Trước đây Hồ Thành xếp Tùng Gia ngồi cạnh Nghê Diên là vì nghĩ sự chăm chỉ vươn lên của Nghê Diên có thể k. ích th. ích Tùng Gia một chút, kết quả Nghê Diên làm một tờ đề thì Tùng Gia cũng cố gắng đọc xong một quyển truyện tranh.
Mấy đứa nhỏ này vẫn chưa tập trung vào việc học nữa.
Lúc viết chính tả từ vựng trong tiết tiếng Anh, ngoài Tùng Gia miễn cưỡng viết được mười mấy từ thì bốn người còn lại cầm phấn không viết được chữ nào.
Giáo viên tiếng Anh cười bọn họ: “Viết chính tả từ vựng hay là viết bài thuốc bí truyền của dòng họ nhà mấy đứa thế? Nửa ngày cũng không nỡ viết ra. ”
Mọi người bên dưới cười ầm lên, giáo viên tiếng Anh nói: “Quy tắc cũ, không viết được thì hát một bài tiếng Anh đi. ”
Tùng Gia coi như là người viết được nhiều nhất nên may mắn thoát được một kiếp, cười trên nỗi đau của người khác quay lại chỗ ngồi nghe hát.
“Happy Birthday to You” và “Jingle Bell” là ca khúc đắt hàng nhất lớp 11/3, dù sau bài hát sinh nhật và bài hát Giáng Sinh thì ai cũng có thể hát được vài ba câu.
Nhưng nếu người trước hát rồi thì người sau không được hát lại. Thế là sau “Two tigers” lại xuất hiện thêm một bài hát hot nữa. “You like a fish in my…”
“In my…” Ao sen nói thế nào đây, học sinh yếu suy nghĩ một chút, “In my water. ”
“Just waiting for white moon…”
Lớp 3 vang lên tiếng kéo tủ đập bàn, giáo viên tiếng Anh che miệng quay đi, cười rung cả người, sau khi bình tĩnh lại mới quay ra nói: “Ra ngoài đừng có nói tiếng Anh của mấy đứa là do tôi dạy. ”
Trong tiếng cười, bỗng nhiên có người nói một câu: “Tuyết rơi rồi. ” Những người khác không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ ——
Những bông tuyết nhỏ như muối biển được thần tiên trên mây rải xuống, vô cùng yên tĩnh.
Nghê Diên vểnh tai lên.
Đúng lúc đó chuông tan học vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh, không biết vị tráng sĩ của lớp nào la to một tiếng vang tận mây xanh, lấn át tiếng loa phát thanh: “Các bạn học —— tuyết rơi rồi ——”
Tùng Gia vừa ăn nho khô vừa nói với Nghê Diên: “Vị huynh đài này không tham gia dàn hợp xướng đúng là đáng tiếc. ”
Nghê Diên cười.
Đây là trận tuyết đầu tiên của Phục An trong năm nay, đến vô cùng sớm.
Phục An nằm ở phía nam, có năm từ đầu đến cuối không có một bông tuyết nào, cho nên chỉ cần nhìn thấy một trận tuyết lớn cũng có thể khiến mọi người vui vẻ.
Trùng hợp là hai ngày trước các phụ huynh trong hội phụ huynh của lớp 10/6 đã bàn bạc trong nhóm, nói thời tiết lạnh rồi nên muốn mua chút đồ ăn vào trường cho học sinh và giáo viên.
Các phụ huynh đặt chè trôi nước, sau khi lấy ra khỏi nồi liền bỏ vào hộp giữ nhiệt, đậy vô cùng kín.
Đưa đến trường học vẫn còn nóng hổi.
Ban cán sự lớp phát cho mỗi người một phần, kết quả phát hiện còn thừa mười mấy phần, chủ nhiệm nói phát thêm cho các bạn nam ăn nhiều trong lớp, đừng để lãng phí.
Chu Lân Nhượng bỗng dưng được hai phần.
Đang ở tuổi ăn tuổi lớn nên lượng cơm cậu ăn cũng được coi là nhiều, nhưng cậu không thích ăn ngọt, mới ăn hai viên chè trôi nước đã cảm thấy ngán.
Cậu thật sự ăn không vô một phần nữa.
Trên kệ của lớp có một cái rổ nhỏ, bên trong có vài hộp phấn. Chu Lân Nhượng lấy rổ nhỏ xuống rồi hỏi bạn nam bên cạnh, “Có dây thừng không?”
Đối phương bối rối: “Dây thừng gì?”
“Anh Nhượng, dây nhảy được không?”
Lớp học có dây nhảy được mua bằng tiền quỹ lớp để mọi người rèn luyện sức khỏe, kết quả là không ai rèn luyện gì nên mấy cái dây nhảy vẫn còn mới tinh.
“Được. ”
Chu Lân Nhượng nối đầu đuôi của những sợi dây lại, một đầu buộc lên rổ, phần chè trôi nước chưa ăn được cậu bỏ vào rổ.
Cậu mở cửa sổ ra rồi đưa rổ xuống dưới.
Lớp 10/6 ở tầng năm, lớp 11/3 ở tầng ba, nhưng hai lớp nằm thẳng hàng với nhau.
Bạn học ngồi gần cửa sổ của tổ tám lớp 3 đang ngắm tuyết thì có một cái rổ nhỏ từ trên trời rơi xuống dừng trước mặt cô ấy.
Cô ấy do dự lấy hộp đồ ăn trong đó ra, phát hiện phía trên có dán giấy ghi chú, nét bút cẩu thả có vài phần phóng khoáng, chỉ viết ba chữ —— “Cho Nghê Diên. ”
“Nghê Diên, có đồ của cậu. ”
Chè trôi nước được đưa đến tay Nghê Diên như vậy.
Nghê Diên yên lặng nhận chè, nghi ngờ ai đó đưa nhầm, nhưng trên giấy ghi chú đúng là cho cô không sai.
“Từ đâu ra thế?” Nghê Diên hỏi.
“Trên trời rơi xuống đó. ” Bạn nữ chỉ vào cửa sổ ở chỗ ngồi của mình, cười nói.
Nghê Diên thò đầu ra nhìn, rổ đã sớm được kéo lên.
Lớp 10/6 ở ngay trên đầu, Nghê Diên có thể đoán được đại khái.
Tùng Gia không khách khí chút nào, “Ăn trước ăn trước đi, vẫn còn nóng, ban ngày ban mặt chắc không có độc được đâu. ”
Cái đầu tiên Nghê Diên cắn có nhân mè, cái thứ hai có nhân đậu phộng. Hương vị cũng không tệ.
“Ăn ngon. ” Tùng Gia cũng nói. Hai người ăn phần này là vừa đủ.
“Là em trai đưa à?” Tùng Gia cũng nghĩ giống Nghê Diên.
“Tới đoán là cậu ấy, ngoài cán bộ của hội học sinh thì tớ không biết quá nhiều người ở lầu trên. ” Nghê Diên nói.
“Trời tuyết phối hợp với chè trôi nước đúng là quá lãng mạn. ” Tùng Gia đứng trong hành lang nhìn bông tuyết bay xuống bên ngoài rồi nói với Nghê Diên một câu như vậy.
Mũi Nghê Diên bị gió thổi đỏ lên, mặt cô cũng thế, cô núp trong khăn quàng cổ thật dày gật đầu.
Buổi tối sau khi làm bài tập xong, Nghê Diên qua 301 tìm Chu Lân Nhượng.
Cậu đang ở trong phòng, trên sàn nhà có rất nhiều hộp giấy và thùng giấy to to nhỏ nhỏ.
“Lân Lân, buổi sáng là cậu tặng chè trôi nước hả?” Nghê Diên hỏi.
Chu Lân Nhượng “Ừ” một tiếng, cậu đang bận lắp máy tính, lego cỡ lớn trên bàn mấy ngày trước đã không thấy đâu, bị thay thế bằng những linh kiện máy tính.
“Sao cậu lại có chè trôi nước thế?” Nghê Diên lại hỏi.
Chu Lân Nhượng mở một cái hộp màu đen ra, lấy CPU lắp vào bo mạch chủ, ánh mắt tập trung, “Phụ huynh tặng. ”
“Sao cậu không mang đến lớp đưa tôi?” “Không muốn xuống lầu. ”
“Cậu cũng lười quá. ”
Nghê Diên không làm phiền cậu nữa, cô đứng bên cạnh cảm thấy mới lạ nhìn cậu bận rộn, đây là lĩnh vực cô hoàn toàn không hiểu.
“Lấy giúp tôi bộ nhớ. ” Chu Lân Nhượng nói.
“Bộ nhớ là cái nào?” Nghê Diên tìm kiếm trên bàn. “Bỏ đi, để tôi tự tìm. ”
Một lúc sau, Chu Lân Nhượng ngẩng đầu nhìn Nghê Diên, dáng người cô nhỏ nhắn, cái bóng sau lưng thon dài chiếu trên nền tường trắng.
“Tua vít. ” Cậu nhìn cô nói.
Nghê Diên phản ứng lại, lập tức nói: “Cái này tôi biết nè. ” Nói xong, cô đưa đồ cho cậu.
Cuối cùng cũng lắp xong.
Nghê Diên cảm thấy quá trình thật dài, “Lân Lân, sao cậu lắp cái này thế?”
“Chơi game. ”
“Không phải cậu có laptop sao?” “Không tốt bằng máy tính. ”
“Ồ. ”
Chu Lân Nhượng mở máy lên, cài đặt mấy phần mềm trò chơi trước.
Nghê Diên nhìn bàn phím cơ của cậu, gõ xuống, tiếng gõ thanh thúy vang lên, đèn trên bàn phím sáng lên. “Bàn phím của cậu đẹp quá!”
“Ăn gà không?” Chu Lân Nhượng hỏi. Nghê Diên gật đầu.
Cô đã sớm chuẩn bị rồi, sau lần khoác lác trong quán net ở Tiểu Hà Châu cô đã hỏi tài khoản của Tùng Gia.
Cô đã chơi với Tùng Gia mấy ván, ít nhất đã biết nhảy dù.
Chu Lân Nhượng lấy laptop của mình ra cho cô, thấy cô hình như rất thích bàn phím kia nên cậu nói: “Tôi chơi laptop, cô chơi máy tính bàn đi. ”
Nghê Diên vô cùng phấn khích ngồi vào bàn, đăng nhập vào trò chơi.
Cô nhìn một chút, tài khoản của Tùng Gia đang ở cấp kim cương, không hiểu sao cô có hơi chột dạ.
“Lân Lân, trình độ của cậu thế nào?” Bàn học được chia ra làm hai.
Chu Lân Nhượng ngồi ở đầu khác, bấm chuột, “Yên tâm, lợi hại hơn cô. ” Nói xong, cậu kéo Nghê Diên vào đội.
Bọn họ lập đội 4 người tiến vào trò chơi, được xếp ngẫu nhiên vào bản đồ hòn đảo.
Số thứ tự của hai người là 1 và 2.
Có vẻ như số 3 và số 4 cũng là một đội, bọn họ không ai mở mic. Ở trên máy bay, số 3 đánh dấu ở sân bay, đây là ý muốn ↪️𝐡1.ế.𝓃 đấ.⛎.
“Vậy cứ tới sân bay đi. ” Chu Lân Nhượng nói.
“Được. ” Nghê Diên đồng ý.
Mấy giây sau, Chu Lân Nhượng lại hỏi: “Sao cô không nhảy?”
Lúc này Nghê Diên mới phát hiện ngoài mình ra thì ba đồng đội khác đã nhảy dù.
“Tôi tới ngay đây. ” Cô lập tức luống cuống tay chân nhấn phím F nhảy xuống.
Chu Lân Nhượng đáp xuống đất liền nhặt súng, lập tức bắn người vừa đáp xuống bên cạnh.
Nhặt được mũ cấp hai và giáp cấp hai, lục được M762 và 98K, cậu đổi súng rồi xem thử bản đồ, hỏi Nghê Diên: “Sao cô lại bay tới đó rồi?”
Nghê Diên không khống chế được phương hướng, càng bay càng xa rồi đáp xuống sông.
Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Chu Lân Nhượng vô cảm phán xét đồng đội ở quán net, nơm nớp lo sợ nhanh chóng bò lên bờ.
Lúc này bên cạnh tên của đồng đội số 4 hiện lên một cái loa nhỏ, có nghĩa cậu ta đã mở mic, nghe giọng thì có vẻ là một học sinh tiểu học, bi bô có chút đáng yêu nhưng lời nói ra lại giống như đang cười nhạo: “Số 2 số 2 là người máy à?”
Nghê Diên: “…” Cô im lặng.
Trong vài phút ngắn ngủi đó, Chu Lân Nhượng đại khái cũng biết được cô là vương giả hay gà mờ rồi, “Cô tạm thời ở đó đi, tôi đi lục ít đồ rồi tới tìm cô. ”
Nghê Diên: “Ồ. ”
Cô trốn trong một căn nhà gỗ nhỏ ở nơi vắng vẻ, Chu Lân Nhượng lái xe đến đón cô.
Cậu chở cô đến nơi có nhiều đồ để nhặt.
Số 3 và số 4 cũng ở đó, cuối cùng đồng đội cũng thuận lợi tập hợp.
Học sinh tiểu học số 4 đi xung quanh Nghê Diên, cảm khái: “Ngay cả đường chị cũng không biết đi à. ”
Nghê Diên đi hai bước rồi dừng lại, đi tiếp hai bước lại dừng như bị kẹt vậy.
Nhưng thứ cô đang dùng chính là máy tính mới với tính năng tuyệt hảo vài chục ngàn của Chu Lân Nhượng.
Nghê Diên: Vô cùng nhục nhã!
Không đợi cô phản ứng, sau lưng có người đánh lén, trong nháy mắt đã đánh bại cô và học sinh tiểu học.
Nghê Diên điều khiển nhân vật trên màn hình máy tình bò vào phòng né tránh cuộc chiến.
Góc trên bên phải không ngừng nhảy ra thông báo đánh 🌀●𝒾●ế●†, Nghê Diên nhiều lần nhìn thấy tên trong game của Chu Lân Nhượng, LLion106.
—— LLion106 sử dụng Beryl M762 đánh bại 10086119.
—— LLion106 sử dụng Beryl M762 loại 10086119.
—— LLion106 sử dụng 98K loại WeiLian999. Tiếng súng liên tục không ngừng.
Cùng lúc đó còn có tiếng hét tê tâm liệt phế của học sinh tiểu học số 4: “Ba ơi! Ba ơi! Nhanh cứu con!”
“Số 1 số 1, mau tới cứu tôi!” “Con chưa muốn 🌜.h.ế.𝐭…”
Nghê Diên không nhịn được bật cười.
Chu Lân Nhượng xử xong người cuối cùng rồi vào nhà cứu người, vượt qua số 4 trong tiếng kêu vang dội của cậu ta, chạy đến trước mặt Nghê Diên, ngồi xuống cứu cô.
“Có túi cấp cứu không?” Chu Lân Nhượng hỏi. “Chỉ có 6 băng gạc. ” Nghê Diên nói.
Chu Lân Nhượng ném 2 túi cấp cứu, 1 hòm thuốc chữa bệnh và 1 cây kim tiêm xuống đất.
Số 4 bên cạnh vì không được cứu kịp thời nên thanh máu đã cạn, ô biểu tượng biến thành màu xám, bên cạnh xuất hiện một cái đầu lâu.
“Số 1 sao lại không cứu tôi???” Giọng nói non choẹt khóc lóc kể lể, vô cùng tủi thân.
Lúc nãy trong tình huống đó Chu Lân Nhượng chỉ kịp cứu một người.
Đồng đội số 3 đang ở nhà bên cạnh đấu với người khác, không thể thoát ra được.
Số 3 vẫn luôn không mở mic đã mở mic, anh ta hỏi Chu Lân Nhượng: “Cậu cũng dẫn con cùng chơi à? Con nít vừa gà vừa thích chơi, không chơi với nó hai ván nó liền không chịu lên giường ngủ. ”
Số 3 và số 4 là ba con, ba đang dẫn con chơi game.
Chu Lân Nhượng đeo nửa bên tai nghe để nghe rõ tiếng bước chân trong game và có thể nói chuyện với Nghê Diên.
Cậu nghe xong liền cười, trả lời: “Đúng vậy, tôi dẫn con gái chơi game. ”
Nghê Diên giận mà không dám nói gì, trong trò chơi cô còn phải nhờ vả cậu dẫn cô đi ăn gà.
“Nào, con gái, đổi mũ cấp ba và giáp cấp ba đi. ” Chu Lân Nhượng cởi trang bị tốt trên người ra cho Nghê Diên.
Nghê Diên: “…”
Nghê Diên: “Cậu không cần à?”
Chu Lân Nhượng: “Cô chịu một đòn đã ngã rồi, cần hơn tôi. ”
Nghê Diên: Vậy tôi cảm ơn ‘ngài’ nhiều nhé.
Chu Lân Nhượng thấy cô đổi giáp và mũ mới thì nói: “Sao không lễ phép thế. ”
Chu Lân Nhượng: “Nhận được đồ tốt cũng không biết cảm ơn ba gì cả. ” Nghê Diên: “???”
Cảm ơn cái đầu cậu.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |