Kính cửa sổ trong văn phòng bể rồi
← Ch.03 | Ch.05 → |
Thứ hai khi đến trường, Nghê Diên nhìn thấy Lễ Ngu ở cửa trường học, cô ta vui đùa cười giỡn với một bạn nam lớp bên cạnh, hoàn toàn không thấy dáng vẻ chật vật vào chạng vạng thứ sáu tuần trước.
Nghê Diên nhìn sang chỗ khác, nghe bài tiếng Anh trong tai nghe.
Biển người liên tục tràn vào sân trường, ồn ào náo động như một vũng nước bị đun sôi dưới nắng hè oi bức, sủi bọt ùng ục.
Hôm nay Tùng Gia đến lớp sớm hơn Nghê Diên, cô ấy đang ngồi trước bàn học ăn sáng, trên tóc có cài một chiếc kẹp tóc mới xinh đẹp khảm pha lê bling bling.
Lớp học vẫn ồn ào như trước đây, thứ được thảo luận nhiều nhất chính là điểm số.
Thứ sáu tuần trước mới thi, có lẽ hôm nay sẽ có kết quả, là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tùng Gia nhìn thấy Nghê Diên ở cửa lớp học, vẫy tay với cô: “Tối qua đã có kết quả môn toán rồi. ”
Tùng Gia là cháu gái của giáo viên Toán, đương nhiên là người đầu tiên nắm được tin tức.
Toán là điểm yếu của Nghê Diên, cô không hi vọng gì nhiều, “Nói đi, mấy điểm?”
“Cậu đoán xem. ”
Nghê Diên để cặp xuống, lấy sách giáo khoa và bài tập ra, thử nói ra một con số: “70?”
Bài thi 150 điểm, chín mươi điểm mới đạt tiêu chuẩn, trình độ trước kia của Nghê Diên đều giãy giụa trên dưới 80 điểm. Nhưng bài thi lần này vô cùng khó cho nên cô đã nói điểm thấp hơn.
Tùng Gia lắc đầu: “Không đúng. ” “Tớ đoán cao hơn hay thấp hơn?”
“Cao hơn. ”
“…”
Nghê Diên không còn hứng thú đoán tiếp nữa. “66. ” Tùng Gia công bố đáp án.
Tay cầm bút của Nghê Diên khựng lại, một lúc lâu sau mới nói ra hai chữ: “May mắn. ”
“Tông Đình thi được 146 điểm, đứng thứ hai môn này. ” Tùng Gia lắm lời nói thêm một câu.
Nhắc đến Tông Đình, Nghê Diên vô thức quay đầu qua.
Ở cửa sau phòng học, Tông Đình mới từ bên ngoài vào, đi theo phía sau là Hùng Cát Nguyên có dáng người như một ngọn núi nhỏ.
Đại biểu môn toán đã bắt đầu phát bài thi, điểm cao nhất ở trên cùng là bài thi của Tông Đình khiến mọi người ghen tị xúm lại xem.
Nghê Diên nhận lấy bài thi 66 điểm của mình, không muốn nhìn lắm.
Tông Đình đến máy đun nước lấy nước, đi ngang qua bên cạnh, nhìn thấy bài thi trên bàn Nghê Diên, vỗ nhẹ vai cô: “Không tệ, có thụt lùi. ”
Cậu ấy rất thích cười, vừa cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, rực rỡ tỏa nắng.
Nghê Diên lấy một chai sữa bò trong cặp ra đưa cậu: “Chai cuối cùng. ” Chai cuối cùng, vụ cá cược giữa cô và cậu đã kết thúc.
Nửa tháng trước, Nghê Diên và Tông Đình đã đánh cược vì một đề bài, bên thua phải đưa sữa bò cho bên thắng nửa tháng.
Kết quả Nghê Diên thua.
Có chơi có chịu, cô thật sự không bỏ ngày nào, mỗi ngày đều đưa sữa bò cho Tông Đình.
“Cảm ơn nhé. ” Tông Đình nhận lấy sữa bò, “Lần sau chúng ta chơi tiếp, cược một tháng đi. ”
Nghê Diên: “Cút. ”
Tông Đình về hàng phía sau, rót đầy bình nước ấm, tùy ý đặt chai sữa lên bàn học.
Lễ Ngu và cậu chỉ cách nhau một lối đi hẹp, cô ta thuận tay lấy chai sữa bò vặn nắp ra uống một ngụm. Môi cô ta dính một vòng sữa trắng, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Tông Đình, “Ngon lắm. ”
Tông Đình đã luyện thành thói quen.
Lần đầu tiên Lễ Ngu lấy sữa bò trên bàn, cậu còn cảm thấy có chút kỳ lạ, không tốt lắm. Nhưng cậu hào phóng, nhân duyên tốt, trao đổi đồ ăn vặt với bạn cùng lớp là chuyện bình thường.
Dần dần liên tục nửa tháng Lễ Ngu lấy sữa bò cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
“Môn toán của cậu được 146 điểm?” Lễ Ngu cầm chai sữa bò tiến lại gần, mở bài thi của Tông Đình rồi khen ngợi: “Lợi hại lợi hại. ”
“Buổi trưa nhất định phải mời cơm đó nha. ”
Tâm trạng Tông Đình rất tốt, đồng ý với cô ta: “Mời chứ, muốn ăn gì cứ gọi. ”
Sau tiết đọc bài buổi sáng, trên hành lang có người chạy đến lớp 11/3 báo tin:
“Lễ Ngu, chủ nhiệm Lý gọi cậu đến phòng giáo viên!” Giọng nói to rõ xuyên qua âm thanh vui đùa ầm ĩ của giờ giải lao, “Còn có Nghê Diên và Tùng Gia!”
Tùng Gia mới mở một quyển tạp chí thời trang mới, buồn bực nhìn Nghê Diên: “Tớ và cậu? Đến phòng giáo viên?”
Nghê Diên nói cô ấy không nghe lầm, “Còn có Lễ Ngu. ”
Nghê Diên đột nhiên nhớ ra gì đó, giữ chặt Tùng Gia: “Là kính. ”
Chạng vạng tối thứ sáu tuần trước, Lễ Ngu bị bao vây, trốn vào văn phòng ở tầng ba. Lúc đó mấy nữ sinh kia ở bên ngoài đá cửa, còn đập kính. Cửa không hư nhưng trên kính lại có vết nứt.
Nghê Diên đẩy ghế ra đứng lên.
Cô ấy và Lễ Ngu bốn mắt nhìn nhau.
—
Phòng giáo viên.
Chủ nhiệm Lý và chủ nhiệm lớp 11/3, Hồ Thành, đều ở đó, nghiêm túc nhìn chằm chằm ba học sinh.
Không khác với dự đoán của Nghê Diên, là vì chuyện thứ sáu tuần trước.
Lúc đó trong hành lang có camera giám sát, nhưng có một đoạn thời gian bị cúp điện.
Tất cả hình ảnh Lễ Ngu bị người ta đuổi theo lên lầu ba thế nào, mấy nữ sinh tóc hồng kia đập phá cửa sổ thế nào, đều không được ghi hình lại.
Sau đó có điện, camera lại mở lên, quay được hình ảnh Nghê Diên, Lễ Ngu và Tùng Gia lần lượt bước ra từ văn phòng.
Lúc này có thể nhìn thấy trên cửa kính đã xuất hiện vết nứt lớn. Ba người các cô là người có hiềm nghi lớn nhất.
“Mấy đứa ai nói cho thầy nghe xem, rốt cuộc trong lúc này đã xảy ra chuyện gì. ” Chủ nhiệm Lý nhìn ba người hỏi.
Máy điều hòa trong văn phòng thổi hơi lạnh vào lưng, áo sơ mi đồng phục dán vào lưng phủ một lớp mát lạnh.
Ba cô gái không ai lên tiếng trước.
Tùng Gia thờ ơ quan sát, nghiền ngẫm giống như đang xem kịch,
Nghê Diên tỉnh táo, không quan tâm lắm, việc nói thật hay không, không liên quan gì đến cô.
Chỉ có Lễ Ngu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cô ta đang lo lắng, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng hai tay buông thõng bên người lặng lẽ nắm chặt.
“Nếu không nói thì ba đứa sẽ cùng nhau gánh trách nhiệm làm hư hỏng cơ sở vật chất, bồi thường và viết kiểm điểm. ” Chủ nhiệm lớp ở bên cạnh thúc giục, hi vọng các cô nói sự thật.
“Thầy…”
Là Tùng Gia lên tiếng.
“Thầy, là em làm!” Trước khi Tùng Gia nói hết mọi chuyện, Lễ Ngu đã giành lên tiếng. “Là em cầm cây trúc muốn hái quả đào trên cây, nhưng lúc vung ra sau cây trúc vô tình đập vào cửa kính ạ. ”
Đúng là trước lầu dạy học có vài cây đào, nhưng quả rất chua, giáo viên và học sinh không ai hái cả.
Nếu Lễ Ngu tò mò muốn hái thì cũng có lý, nhưng nghĩ lại vẫn có chút miễn cưỡng, cây trúc to cỡ nào đập lên kính mới có thể tạo ra hiệu quả đó?
Chủ nhiệm Lý và chủ nhiệm lớp không hẹn mà cùng trầm mặc một lúc.
Bọn họ đều không tin lý do của Lễ Ngu, nhưng cũng không có cách nào với cô ta. Chủ nhiệm Lý nhìn Nghê Diên và Tùng Gia: “Đúng như em ấy nói sao?”
“Không đúng ạ. ”
Một giọng nói bình tĩnh phủ định lời Lễ Ngu.
Lễ Ngu tuyệt đối không ngờ rằng người phá cô ta không phải Tùng Gia mà lại là Nghê Diên.
Thần kinh vừa bình tĩnh lại của Lễ Ngu lập tức căng thẳng. Nếu như chuyện cô ta tranh chấp với nữ sinh trường nghề bên cạnh bị lộ thì không đơn giản chỉ là bồi thường tiền kính bể và viết kiểm điểm nữa.
“Nghê Diên, cậu đang nói gì thế?” Nụ cười trên mặt Lễ Ngu vừa yếu ớt lại gượng gạo, “Lúc tôi hái đào cậu cũng ở đó mà, không phải cậu nhìn thấy rất rõ sao?”
“Ừm, đúng là tôi có nhìn thấy. ”
Ánh mắt mọi người ở đó đều tập trung vào Nghê Diên, đợi câu tiếp theo của cô.
Lễ Ngu vô cùng lo sợ nhìn chằm chằm vào Nghê Diên, hơi thở có chút gấp.
“Không phải vì hái đào. ” Nghê Diên dừng một chút như đang sắp xếp lại lời nói.
“Là vì cứu mèo ạ. ” Nghê Diên nói.
“Có một con mèo hoang rất nhỏ không biết đã leo lên cây thế nào, nó không dám xuống nên không ngừng kêu, Lễ Ngu buộc túi lưới vào cây trúc đưa lên để cứu mèo, lúc thu cây trúc lại không cẩn thận đập phải cửa kính ạ. ”
Lời giải thích này không thể nghiên cứu sâu được, giống với lời giải thích của Lễ Ngu.
Nếu nghiên cứu sâu hơn sẽ nhận ra nó không đáng tin.
Chủ nhiệm lớp hỏi Lễ Ngu: “Đúng như bạn học Nghê Diên nói sao?”
Lễ Ngu gật đầu: “Vâng ạ. ”
Trái tim treo lơ lửng của Lễ Ngu cuối cùng cũng buông xuống,
Cô ta bình tĩnh lại từ trận sợ bóng sợ gió, sau đó nhận ra mình bị Nghê Diên đùa giỡn.
Lễ Ngu và Nghê Diên xem như đã thống nhất lời giải thích, người trong cuộc cuối cùng chỉ còn lại Tùng Gia vẫn chưa tỏ thái độ, lời giải thích tiếp theo của cô ấy cực kỳ quan trọng.
Nếu Tùng Gia không gây chuyện, Lễ Ngu coi như thoát được một kiếp.
Kết quả không đợi chủ nhiệm lớp hỏi Tùng Gia đã chủ động giơ tay, cô ấy nở nụ cười nhạt, “Diên Nhi nói đúng hết ạ. ”
Điều này có nghĩa là việc truy cứu trách nhiệm kết thúc ở đây.
Ba người ra khỏi phòng giáo viên. Lúc nãy tiếng chuông vào học đã vang lên, tất cả học sinh trở về phòng học, hành lang và cầu thang vào lúc này đã vắng tanh.
Tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.
Lễ Ngu gọi Nghê Diên đi phía trước lại: “Cậu giỡn với tôi?”
Nghê Diên đứng trên bậc thang cao hơn quay đầu lại, “Không được à?” Lễ Ngu cắn môi.
Cô ta không ngờ Nghê Diên sẽ ngáng chân mình, trong ấn tượng của cô ta, Nghê Diên và Tùng Gia hoàn toàn khác nhau, Nghê Diên nhìn có vẻ không có tính công kích nào.
“Cậu uống ké sữa bò của tôi nửa tháng. ” Nghê Diên cười cười, gió nóng từ hành lang thổi vào làm bay làn váy đồng phục của cô, “Tôi hơi khó chịu nên muốn dọa cậu chút thôi, bây giờ chúng ta hòa nhau. ”
Tiết này là môn chính trị nhàm chán, không thú vị.
Tùng Gia cố ý đi chậm từ lầu hai lên lầu ba, cô ấy bước đi như ốc sên.
“Chút nữa chủ nhiệm sẽ từ phòng giáo viên ra, nếu bị bắt gặp sẽ bị phạt đó. ” Nghê Diên nói. Trong tầm mắt, Lễ Ngu đã vượt qua bọn họ, chạy nhanh về phòng học như có ai đó đang đuổi theo.
“Diên Nhi. ”
“Hửm?”
“Sau này cậu còn đưa sữa bò cho Tông Đình nữa không?” Tùng Gia hỏi.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ngoài cửa sổ là một khoảng không gian xanh thẳm bao la.
Tiếng ve sầu ẩn hiện trong cây xanh, từng đợt âm thanh xâm chiếm màng nhĩ, mang theo cảm giác bồn chồn.
“Không đưa nữa. ”
Nghê Diên nói: “Cá cược kết thúc rồi, tớ không đưa nữa. ”
“Tại sao không vạch trần Lễ Ngu? Lúc nãy tớ còn tưởng cậu muốn nói thật, kết quả chỉ là dọa cậu ta. ”
“Không phải chúng ta đã thật sự nhìn thấy cậu ta cứu mèo sao. ”
Bọn họ tình cờ nhìn thấy Lễ Ngu ngồi trên bờ sông dùng sào tre để cứu một con mèo bị rơi xuống nước.
Còn có vài lần nhìn thấy cô ta ngồi xổm trong bụi cây ven đường cho mèo hoang ăn, mùa đông năm ngoái rất lạnh, trong kỳ nghỉ đông, hầu như ngày nào cô ta cũng đi cho mèo hoang ăn.
Cô gái lẩn trốn trong thế giới mạng hết ăn lại uống chính là cứu tinh của lũ mèo hoang đó.
“Cậu ta tranh chấp với nữ sinh trường nghề bên cạnh không liên quan gì đến tớ, tớ sẽ không vạch trần cậu ta, cũng sẽ không giúp cậu ta, chỉ muốn cách cậu ta xa một chút. Tớ còn một đống chuyện chưa giải quyết, phiền lắm. ” Nghê Diên nói.
“Đơn xin nội trú vẫn chưa được chấp nhận?” Tùng Gia hỏi. “Họ nói ký túc xá đầy rồi, không có giường trống. ”
Đầu học kỳ này Nghê Diên đã nộp đơn xin nội trú, nhưng chủ nhiệm lớp vẫn chưa đồng ý.
Ký túc xá cho học sinh của Lục Trung đúng là đã đủ người.
“Thật sự phải quay lại lớp rồi. ” Nghê Diên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Chúng ta đã trễ tiết này mười lăm phút. ”
Tùng Gia ghé vào cửa sổ cầu thang đứng thẳng lên, mới phát hiện Nghê Diên đang nhìn chằm chằm xuống lầu không nhúc nhích.
“Sao thế?” Tùng Gia thắc mắc.
“Thấy một người hôm qua gặp trên xe buýt. ” Nghê Diên nói.
Chàng trai hôm qua cô gặp trên xe buýt vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu. Nghê Diên chỉ mới gặp cậu một lần nhưng lại nhớ rõ diện mạo của cậu.
“Ở đâu thế?” Tùng Gia hỏi.
Nghê Diên chỉ về phía tòa nhà thí nghiệm, cây đa cành uốn lượn giữa không trung đỡ lấy một mảng xanh lớn bóng mát, một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh ghế dài ven đường.
Lúc Nghê Diên chỉ qua, dường như có cảm ứng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía lầu dạy học.
Cậu hơi ngửa đầu, rong chơi trong bóng râm vỡ vụn của ánh nắng trong trẻo, mùa hè rơi trên người cậu.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |