Truyện:Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên - Chương 03

Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên
Trọn bộ 17 chương
Chương 03
Đối đầu gay gắt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đối với một phóng viên thuộc lĩnh vực giải trí mà nói, việc nhận mình mà anh em bạn bè hay người thân của một ngôi sao thực ra là một việc hết sức bình thường. Có những lúc, để moi được một tin tức nội bộ nào đó, người phóng viên cần phải nói không những mười mà cả trăm nghìn lời nói dối.

Tiểu Băng thản nhiên bật ra khỏi miệng hai chữ "em trai", điều này cũng dễ dàng như khi nàng nói những lời nói dối khác. Chỉ là khi nói lên hai từ đó trái tim nàng vẫn bất giác khẽ run rẩy.

"Đồng Cảnh Lượng? Là cậu thí sinh trong cuộc thi tuyền chọn ca sĩ đó hả?"

Hai mắt bà chủ sáng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng ấm áp.

Tiểu Băng nhẹ nhàng gật đầu, chỉ hơi mỉm cười.

"Là để chúc mừng cậu bé thi đấu thành công phải không? Vậy chọn bách hợp phối hợp mãn thiên tinh được không? Hoặc là cẩm chướng hồng cũng không tồi..." Bà chủ tiệm vừa nói, vừa quay người đi lấy từ trong bình ra một cành bách hợp trắng, đặt lên mặt bàn.

"Là... để an ủi em ấy, nó đang muốn rút khỏi cuộc thi."

Tiểu Băng mím mím môi, hướng về phía bà chủ xua xua tay, sau đó buồn bã cúi đầu xuống, lấy ngón tay quệt khóe mắt.

"Hả? Thi đấu tốt thế sao tự dưng lại quyết định bỏ cuộc chứ?"

Bà chủ tiệm ngạc nhiên, bàn tay cầm mãn thiên tinh đột ngột cứng đờ. Mãi một lúc bà mới cảm thấy thế này có gì đó không ổn, liền thu tay về.

"Tôi nghĩ bà biết nguyên nhân tôi đến đây."

Một tay của Tiểu Băng vẫn đặt trong túi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn đối phương với đôi mắt long lanh sắc sảo.

"Cô... thật ra là cố ý đến tìm tôi phải không?". Bà chủ tiệm lại cười, nụ cười vẫn tuyệt đẹp và dịu dàng, có cảm giác giống hệt những bông mãn thiên tinh thuần khiết tự nhiên trên đôi tay của bà vậy. Bà chủ đi về phía cửa kính, lật lại tấm biển treo trước cửa, quay ra ngoài dòng chữ "Trong giờ nghỉ".

"Đúng thế". Tiểu Băng gật đầu dứt khoát, tiếp tục lời nói dối của nàng, "Vì tôi biết giờ chỉ có bà mới giúp được em trai tôi, Đồng phu nhân...".

Nàng gọi bà ấy là Đồng phu nhân. Vốn dĩ bà chủ tiệm hoa xinh đẹp này là vợ của Đồng Bân - cũng chính là ngôi sao Lương Viên từng nổi tiếng một thời, nhưng vì gia đình mà rời xa làng giải trí lui vào hậu trường.

"Nhờ tôi giúp đỡ? Không biết tôi có thể giúp gì được cô đây?". Lương Viên nhẹ nhàng hỏi, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng. Tuy đã rút khỏi giới giải trí nhiều năm, nhưng dung mạo của bà vẫn không thay đổi, vẫn đẹp rạng rỡ như ngày nào.

Tiểu Băng chớp chớp mắt, cau mày, hai mắt nhìn xuống, để mặc cho ánh sáng làm rõ sự u ám trên mặt mình.

"Tiểu Lượng muốn bỏ cuộc, thực ra là để trốn tránh Đồng tiên sinh".

Lương Viên đờ ra một lúc, liền ngay sau đó lại nở nụ cười tuyệt đẹp, ánh mắt lấp lánh như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi nghĩ chắc là cô hiểu lầm rồi. Sao Đồng Bân lại làm khó dễ với một đứa trẻ được chứ?".

"Tôi nghĩ chuyện của Đồng tiên sinh chắc Đồng phu nhân hiểu rõ hơn tôi". Tiểu Băng khẽ nheo mắt, cong môi lạnh lùng nói ra bốn chữ, "chẳng hạn, Lạc Hoan...".

Nghe xong hai chữ cuối cùng, cả người Lương Viên chao đảo, giật lui về phía sau một bước lớn. Trong chốc lát, bà ngẩng đầu lên, nụ cười hiền hòa trên gương mặt giờ đã bị thế chỗ bằng sự hoang mang có phần hoảng loạn.

"Mười ba năm trước, người... con trai cặp với Đồng tiên sinh". Tiểu Băng nói từng từ từng chữ một cách rõ ràng.

Biểu cảm bất thường của Lương Viên cho nàng biết rằng những tin tức nàng nhận được là chính xác. Mười ba năm trước, việc Đồng Bân cặp với một người đàn ông tên Lạc Hoan là có thật.

Đầu Lương Viên cúi thấp xuống, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, có thể thấy rõ sự đấu tranh phức tạp trong nội tâm bà lúc này. Tiểu Băng quan sát bà một cách chăm chú. Ánh mắt Lương Viên chuyển từ hoảng loạn sang buồn bã, cuối cùng hiện lên trong đôi mắt ấy là sự bình thản phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.

Đây thực chất là một sự đấu tranh trong thầm lặng. Và hiển nhiên, Tiểu Băng là người chiến thắng.

"Tôi hy vọng sau này Đồng tiên sinh sẽ không tìm đến Tiểu Lượng nữa". Tiểu Băng nhẹ nhàng nói, rồi khẽ quan sát thăm dò phản ứng của Lương Viên.

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn yên lặng đứng đó, biểu cảm trên mặt bà không lộ ra một chút gì kinh ngạc hay bất ngờ như lúc trước mà thay vào đó là sự bình thản đến ngạc nhiên "Được, cô yên tâm, tôi sẽ nói với ông ấy".

Bàn tay đang nắm chiếc máy thu âm vẫn đặt trong túi áo của Tiểu Băng từ lúc bắt đầu cuộc nói chuyện đến giờ bất giác run rẩy, nàng cố không cử động mạnh.

"Nhưng tôi hy vọng cô có thể đáp ứng tôi một chuyện". Lương Viên lặng lẽ nói, đôi tay vẫn cử động không ngừng bó hoa cho Tiểu Băng. Bách hợp cộng thêm mãn thiên tinh, được bọc cẩn thận bằng giấy gói hoa màu đỏ nhạt, thắt thêm chiếc nơ màu đỏ hoa hồng, trên tay bà giờ đây là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

"Xin bà cứ nói". Tiểu Băng nói một cách thoải mái.

"Tôi không cần biết ai nói cho cô biết chuyện này, nhưng xin cô đừng bao giờ nhắc đến Lạc Hoan nữa, nhất là trước mặt Đồng Bân. Vì chuyện đó... ông ấy cũng đã tổn thương rất nhiều rồi".

Lương Viên đưa bó hoa tới trước mặt Tiểu Băng, nhoẻn miệng cười, nụ cười của bà vẫn hiền hòa và ấm áp như thế, giống như một vầng trăng khuyết sáng ngời xua tan đi bóng đêm.

Tiểu Băng đưa tay đỡ lấy bó hoa rồi ôm vào lòng, trong phút chốc nàng có thể cảm nhận rõ rệt cái mùi thơm ngát đặc trưng của hoa bách hợp. Nàng không kìm được sự tò mò, ngẩng đầu lên hỏi: "Bà biết hết mọi việc như vậy sao còn chịu lấy ông ấy?".

Lương Viên chỉ cười nhẹ, nụ cười thuần khiết như không vướng chút bụi trần. Bà không trả lời, đi về phía cửa lật lại tấm biển, sau đó lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Đến tận khi Tiểu Băng ôm bó hoa bước ra khỏi cánh cửa kính nàng mới nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lương Viên vang lên phía sau, giọng nói nhuốm đầy vẻ thương cảm.

"Vì tôi đã hứa với Lạc Hoan sẽ thay anh ấy chăm sóc người đó suốt cả cuộc đời này".

Ánh sáng rọi vào người bà, làm ấm áp cả một vùng không gian xung quanh chỗ bà đang đứng. Bà chủ tiệm hoa tâm sự với một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, dần dần đắm mình vào những chuyện đã thuộc về dĩ vãng. Thứ bà nghĩ là đã bị chôn vùi bấy lâu nay.

Bó hoa bách hợp đó hai ngày sau thì tàn.

Đồng Bân cũng không còn tìm đến quấy rầy Cảnh Lượng nữa. Cơn sóng gió đòi rút khỏi cuộc thi của Đồng Cảnh Lượng cuối cùng đã được hóa giải hết sức nhẹ nhàng. Chỉ có một việc không nằm trong dự kiến, đó là Tiểu Băng không hề bán cho bất cứ ai mẩu tin mà nàng đã khai thác được từ bà chủ tiệm hoa. Đoạn băng thu âm cuộc nói chuyện với Lương Viên nàng cũng chỉ gửi riêng cho Đồng Bân qua email, sau đó nhấn phím delete.

Nhưng sự trao đổi giữa nàng và Đồng Bân chưa hẳn đã kết thúc.

Tấm hình của Cảnh Lượng hiện ra trên màn hình máy tính, nụ cười của cậu trước mắt nàng rực rỡ và đẹp tuyệt. Tiểu Băng ngắm nhìn bức hình một hồi lâu, một chút đau thương vô tình ánh lên trong mắt nàng. Có một bí mật nàng luôn chôn vùi tận đáy lòng, bí mật không thể nói với bất cứ ai, đặc biệt là Cảnh Lượng.

Nàng tự lẩm bẩm với mình."Lần này, chị nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mười năm về trước. Nếu em quyết tâm lựa chọn bước vào làng giải trí này, Tiểu Lượng à, chị sẽ dùng mọi cách để bảo vệ em đến cùng."

*******************

"Ding dong..."

Một icon quen thuộc trên MSN hiện lên, nhìn cách nói chuyện quen thuộc, Tiểu Băng liền mỉm cười vui vẻ.

"Tiểu Băng, mình đã gửi chuyển phát nhanh cho cậu bản nhạc và nhạc mẫu mà cậu cần, mình nghĩ sáng sớm mai là tới nơi thôi".

Nick hiện lên là "Hướng Tình", đó là MSN trong công việc của cô ấy, muộn thế này mà vẫn còn online, Tiểu Băng khẽ nhăn mặt, cái tên Vũ Chí Tân đáng chết này lại bắt Tiểu Tình làm lao động khổ sai không công rồi đây mà.

Ngón tay Tiểu Băng lướt nhanh trên bàn phím máy tính.

"Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi đi".

"Không sao, lát nữa là mình về nhà rồi...".

Tiểu Tình trả lời rất nhanh, Tiểu Băng cau mày nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên mắt nàng sáng rực lên, rồi nở một nụ cười nhẹ. Nếu cách này có thể khiến cô ấy thoát khỏi Vũ Chí Tân... thì nàng sẽ thử xem sao.

*******

Buổi chiều ngày hôm sau thì nàng nhận được gói hàng chuyển phát nhanh.

Trước vòng thi 8 loại 4, Trung Đằng tổ chức một buổi hoạt động xã hội cho tám thí sinh, Tiểu Băng sớm đã nhận được thông báo này từ phía Phương Văn, liền phi ngay đến địa điểm của buổi hoạt động.

Một sân khấu hình tròn được thiết kế ngay giữa trung tâm quảng trường. Phía sau sân khấu giăng kín những tấm áp phích lớn in hình của các thí sinh, dù là hình ảnh gương mặt nhìn thẳng hay nhìn nghiêng đều thể hiện sự tuấn tú của các chàng trai, người nào cũng khôi ngô rạng rỡ. Mỗi người có một nét quyến rũ riêng. Hoặc phong độ, hoặc lạnh lùng và cả vẻ đẹp hồn nhiên trong sáng nữa...

Đỗ Hiểu ở ngay chính giữa, cặp kính gọng đen không che giấu nổi ánh mắt đầy ngạo mạn của cậu, cái cằm hếch lên, nụ cười vẫn ngang tàng và cao ngạo như thế, đó là vị trí bắt mắt nhất trong tất cả những tấm áp phích. Có thể thấy vị trí của Đỗ Hiểu trong số tất cả các thí sinh không phải tầm thường. Hai bên trái phải của Đỗ Hiểu lần lượt là Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi, tư thế chụp ảnh của hai cậu đều là đứng nghiêng người để lộ ra một bên mặt. Một người có nụ cười hiền hòa như nước, một người lại lạnh lùng như băng, tuy đứng bên cạnh Đỗ Hiểu nhưng cả hai không hề tỏ ra thua kém.

Tuy cuộc thi còn chưa đến phần phân đua thắng bại cuối cùng, nhưng nhìn vị trí của những tấm áp phích không khỏi khiến người ta suy nghĩ. Bắt đầu từ vòng loại khu vực sự ái mộ dành cho Đỗ Hiểu, chỉ có tăng chứ chưa hề giảm. Cậu thuận lợi vượt qua vòng 10 chọn 8, mỗi lần thi đấu hội trường đều đông nghẹt các fan đến cổ vũ cho cậu. Ngay đến màu sắc fan-club của cậu dùng cũng là cái màu thể hiện vị trí độc nhất vô nhị - màu vàng kim.

"Đỗ Hiểu! Đỗ Hiểu! Đỗ Hiểu!".

Quảng trường nhỏ bé gần như bị lấp kín bởi hàng ngàn người, trong dòng người đang chen chúc đó nhóm mặc áo màu vàng kim là nổi bật nhất, thứ màu sắc rực rỡ đó xán lạn như ánh sáng mặt trời chói chang, thậm chí đến cả khí thế cũng trội hơn hẳn các fan-club khác.

Trên sân khấu, Đỗ Hiểu vừa đánh ghi ta vừa hát bài "Tôi không rẽ ngoặt", bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên (五月天): một nhóm nhạc của Đài Loan. Các ca khúc nổi bật: "Thiên sứ" (天使), "Thỏa mãn" (知足), "Bỏ trốn tới mặt trăng" (私奔到月球)... vang lên khiến người ta hưng phấn, nhiệt huyết sục sôi. Cậu lúc nào cũng nhập tâm hết sức khi biểu diễn trên sân khấu, không hề quan tâm tới việc người khác nói gì, cậu chỉ muốn được hát mà thôi.

"Tôi không rẽ ngoặt... Tôi không rẽ ngoặt... Tôi không rẽ ngoặt!".

Hòa theo tiếng nhạc, tiếng hát của cậu trên sân khấu, các fan bên dưới khán đài cũng cất tiếng hát theo, tay đung đưa trên không theo điệu nhạc, hò hét cuồng nhiệt. Cứ coi như chẳng có ai nghe thấy cũng không sao, Đỗ Hiểu nghĩ, chỉ cần phút giây này sôi động thế là đủ.

Hát xong bài hát, Đỗ Hiểu ôm đàn rời khỏi sân khấu. Người đang bước tới trước mặt cậu là Đồng Cảnh Lượng với bộ trang phục màu trắng, hệt như một chàng hoàng tử cao quý điềm tĩnh bước ra từ một câu chuyện cổ tích, Cảnh Lượng nở một nụ cười lễ phép với Đỗ Hiểu, nhưng Đỗ Hiểu chỉ nhướn mày không đáp lại, sau đó hếch mặt lên đi thẳng.

Sau lưng Đỗ Hiểu, đám người vừa tĩnh lặng chưa được bao lâu giờ đã lại dậy lên một đợt hò reo la hét mới còn cuồng nhiệt hơn trước.

Từ sau vòng 10 chọn 8, số fan hâm mộ trên mạng của Đồng Cảnh Lượng cứ thế tăng vùn vụt, nhiều fan không một chút do dự đã nghiêng hẳn về phía chàng trai mười tám tuổi này vì cảm động bởi hoàn cảnh gia đình và thân thế của cậu. Tiểu Lượng sớm đã trở thành đối thủ nặng ký đe dọa chức quán quân khu vực Thượng Hải là Đỗ Hiểu.

"AAA.........!" Đỗ Hiểu bị âm thanh này làm giật bắn cả người, quay đầu lại nhìn, cậu thấy các fan hâm mộ đều cổ vũ đến mức điên loạn hết cả rồi. Không chỉ là fan-club của Đồng Cảnh Lượng, những fan-club khác cũng không kìm chế được đều hùa theo vỗ tay và la ó, có cảm giác bản thân họ sớm đã thuộc về đội ngũ của đối phương mất rồi.

Đỗ Hiểu nghiến răng tức tối, kéo xềnh xệch cây đàn ghi ta đi về phía hậu đài.

"Love you love you may I love you..."

Trên sân khấu, Cảnh Lượng vừa hát vừa vẫy tay nhịp nhàng theo tiếng nhạc, tất cả khán giả bên dưới khán đài cũng đung đưa theo, vừa cảm động, vừa say mê. Giọng hát của cậu có một sức hút không thể diễn tả được bằng lời, giống như thứ cảm giác khi ta uống một cốc nước đá giữa mùa hè nóng bức, sự sảng khoái sẽ lan tỏa xuyên suốt từ miệng đến tận đáy lòng, toàn thân cũng dần dần trở nên sảng khoái dễ chịu.

Ngay đến cả người chỉ đi ngang qua sân khấu biểu diễn chốc lát như Tiểu Băng cũng bị thu hút, khe khẽ cất tiếng hát theo điệu nhạc. Vừa nhắn tin vừa liếc nhìn Cảnh Lượng đang hát "May I love you" trên sân khấu xong, nàng liền đi ngay vào trong hậu đài, tiến thẳng về phía phòng chờ của VIP.

Hôm nay, nàng cố ý gửi email hẹn gặp Đồng Bân. Cánh cửa khép lại, trong phòng dành cho khách VIP chỉ còn lại hai người là nàng và Đồng Bân. Tiểu Băng nhìn Đồng Bân giờ đang ngồi uống cafe, rồi không hề khách khí nàng ngồi luôn vào phía đối diện.

"Cô nghĩ thế nào mà lại đến tìm tôi?".

Đồng Bân hạ tách cafe xuống, nghiêng đầu nhìn Tiểu Băng mỉm cười, có ý tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Nhưng nàng không hề giống người đó một chút nào, người con gái trong kí ức của Đồng Bân yếu ớt mà kiên cường, còn Trác Tiểu Băng đang ngồi trước mặt ông lúc này đây từ đầu tới cuối lúc nào cũng mang một nụ cười duyên dáng, lạnh lùng tới mức ông có cảm giác mọi việc chẳng hề liên quan gì tới nàng cả.

"Tôi tới tìm ông là hy vọng ông có thể giúp tôi một chuyện".

Tiểu Băng vừa cười vừa đưa cho Đồng Bân bản nhạc và bản Demo "Cái này, là Hướng Tình nhờ tôi chuyển cho ông..."

"Hướng Tình? Cô quen cả Hướng Tình sao?". Đồng Bân nghe xong câu này ngây người ra trong một lát.

Hướng Tình là một truyền kì của giới ca nhạc đang thịnh hành hiện giờ. Không ai biết cô là ai, nhưng những bài hát cô viết đã khiến cho ba ca sĩ trẻ vô danh lần lượt bước lên vị trí thiên vương, thiên hậu của làng âm nhạc châu Á.

Đồng Bân vội vàng mở bản nhạc ra, khi nhìn thấy chữ kí và con dấu mới phát hiện ra đây là bài hát Hướng Tình sáng tác riêng cho hai thí sinh đang tham dự cuộc thi.

Tiểu Băng gần như không có ý trả lời câu hỏi của Đồng Bân, nàng chỉ nhìn ông khẽ mỉm cười, từ biểu hiện kinh ngạc của đối phương, nàng biết giờ thì quyền chủ động đàm phán gần như nàng đã nắm chắc trong tay. Con át chủ bài của thiên hậu truyền kì âm nhạc quả nhiên có hiệu quả không tầm thường.

"Tôi nghĩ, không phải tự nhiên vô duyên vô cớ mà Hướng Tình sáng tác cho các thí sinh của chúng ta, vậy điều kiện ở đây là gì?"

Đồng Bân nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh khi trước, ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Băng cất giọng hỏi.

"Điều kiện? Tôi nghĩ đối với Đồng tiên sinh mà nói, việc này rất dễ dàng...".

Tiểu Băng lặng lẽ gật gật đầu, ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt bàn làm phát ra những tiếng lách cách vui tai.

***

Đồng Bân chẳng qua chỉ là một mắt xích trong kế hoạch này mà thôi. Nàng tin rằng chỉ cần là việc đó có lợi cho chương trình thì ông ta sẽ không phản đối điều kiện nàng đưa ra. Nhưng ngoài ông ta ra lại còn có một người khác nữa vì thế việc này quả thật không hề dễ dàng gì. Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của anh, Tiểu Băng đã rùng cả mình, mắt nàng hơi nheo lại, trận chiến này với Đường Chính Hằng, nếu không tránh được thì nàng chỉ còn cách liều mình mà thôi.

Sau khi tiễn Tiểu Băng đi khỏi, Đồng Bân nhìn đống tài liệu trong tay, hít một hơi thật sâu. Lúc ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy Phương Văn, ông cất tiếng bảo luôn: "Đúng rồi, cậu đi tìm Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi cho tôi, bảo là tôi có việc muốn nói với hai đứa, gọi hai đứa nó đến phòng làm việc của tôi một lúc!".

Phương Văn đờ ra một lúc, sau đó tất tưởi chạy đi. Đồng Bân ngay lập tức nhấc điện thoại gọi cho Đường Chính Hằng, sau đó thuật lại hết một lượt cho anh nghe chuyện Tiểu Băng đã yêu cầu ông những gì.

"Được, tôi biết rồi". Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Đường Chính Hằng vẫn điềm tĩnh như không, trong lời nói còn có chút lạnh lùng khó hiểu.

Đường Chính Hằng không thể hiện thái độ gì khiến Đồng Bân khó có thể đoán được ý của anh, ông do dự không biết có nên hỏi thêm cho chắc hay không. Dù sao thì cuộc thi này, tuy trên danh nghĩa là do Trung Đằng tổ chức, nhưng thực chất đều do một tay Đô Luân Trung Quốc thao túng, ngay đến cả quán quân cũng đều do Đường Chính Hằng chỉ định ngay từ lúc mới bắt đầu.

Nhưng không thể ngờ việc đột nhiên xuất hiện một Trác Tiểu Băng đã làm rối loạn hết những dự định ban đầu của họ."Vậy theo ý anh...", Đồng Bân dò hỏi một cách thận trọng, quyết định làm cho rõ ý của Đường Chính Hằng.

"Cứ làm theo ý của cô ấy đi!". Đường Chính Hằng như hiểu được ý của Đồng Bân liền cất lời cắt ngang giữa chừng câu nói của ông.

Nghe xong những gì Đồng Bân nói, ngay tức khắc Đường Chính Hằng đã hiểu ra dụng ý của Tiểu Băng, chỉ có một điều anh không hiểu, đó là tại sao Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi, hai cậu thiếu niên đó không hề có chút quan hệ nào với Tiểu Băng, lại trở thành kẻ có lợi nhất trong chuyện này? Đây chỉ là việc ngẫu nhiên hay còn có một ẩn ý nào khác? Càng nghĩ, sắc mặt của Đường Chính Hằng càng tối sầm xuống. Anh rất muốn đợi xem tới lúc đó Tiểu Băng sẽ đưa ra những điều kiện gì.

Lần đàm phán này, anh thực sự vô cùng trông đợi.

Buổi tối trước khi đêm bán kết diễn ra, thời tiết của Thượng Hải đột ngột thay đổi hẳn so với một tháng trước đó. Mưa gió bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một lớn, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng sấm dữ dội cùng với những tia sét nhoáng lên rạch ngang bầu trời.

Đỗ Hiểu lạnh lùng liếc qua cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, sau đó ôm đàn ghi ta tiến thẳng về phòng thu âm. Những ngày này các thí sinh không có hoạt động ở bên ngoài, chỉ dồn tâm sức vào việc luyện hát và tập vũ đạo. Thậm chí đến bản thân cậu cũng không tránh khỏi chuyện để tâm vào việc chuẩn bị, cậu còn tự tay sáng tác một bài hát để dành tới lúc thi đấu sẽ dùng. Nhẩm tính thời gian, giờ này chắc thầy giáo thanh nhạc đã nghe xong hết bản thu âm bài luyện tập của tất cả các thí sinh. Chắc là thầy sẽ có thời gian chỉ bảo vài thứ cho cậu. Nghĩ tới việc trước giờ thầy giáo lúc nào cũng khen ngợi tài năng âm nhạc của mình, Đỗ Hiểu không nén được chút đắc ý trong lòng. Dừng lại lấy giọng, đang định đẩy cửa bước vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát vọng ra từ phòng thu âm.

Tiết tấu đó vừa khoan thai lại vừa vui vẻ, cộng thêm sự kết hợp của tiếng ghi ta thùng và đàn dương cầm, mang cái sôi động trữ tình của nhạc đồng quê châu Âu, khiến người nghe không nén nổi sự thích thú cảm động.

Bài hát này... cậu chưa từng được nghe.

Đỗ Hiểu càng nghe càng thấy kinh ngạc, cậu khẽ nhếch mép, cẩn thận mở hé cánh cửa ra một chút, tiếp tục lắng nghe. Giọng hát trầm trầm ấm áp của một thiếu niên vang lên bên tai cậu, cái giọng trầm ấm của Đồng Cảnh Lượng rất riêng biệt, thoáng nghe là Đỗ Hiểu đã có thể nhận ra ai đang hát, cậu dùng hết sức siết chặt lấy cây đàn ghi ta.

Lại là nó, không ngờ lại lại nó!

"Đoạn này dừng lại một chút!". Thầy giáo thanh nhạc đột nhiên cất lời ngắt ngang giai điệu khoan thai, sau đó bắt đầu nghiêm giọng chỉ bảo.

"Đoạn điệp khúc này em phải hát nhanh lên một chút, và phải cười! Giờ em đang hát bài hát của Hướng Tình đó, các thí sinh khác có muốn cũng không được đâu! Em có thể tập trung tinh thần hơn được không hả?".

"Em xin lỗi, em xin lỗi ạ!" Đồng Cảnh Lượng cuống quít xin lỗi với giọng đã hơi khàn vì luyện âm quá lâu. Đỗ Hiểu nghe xong cái tên "Hướng Tình" lập tức ngây người, miệng cậu há hốc như thể không ngậm vào được, Thiên Hậu âm nhạc trong truyền thuyết lại hạ cố sáng tác bài hát cho thí sinh dự thi sao?

Tại sao người có được bản nhạc lại là Đồng Cảnh Lượng chứ không phải mình? Đỗ Hiểu có cảm giác huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn bốc lên đỉnh đầu. Dựa vào thân thế của cậu, tài năng của cậu, biểu hiện trên sân khấu của cậu, có điểm nào không bằng cái kẻ suốt ngày chỉ biết cắn người gây chuyện là Đồng Cảnh Lượng kia chứ?

Chưa bao giờ cậu thèm để mắt đến Đồng Cảnh Lượng, một thằng nhóc còn chưa đến tuổi vị thành niên, chẳng có gia thế, cũng chẳng có ô dù che chắn, về căn bản chẳng có chút điều kiện nào so sánh được với cậu. Nhưng cái tên Hà Phong Lỗi không nóng không lạnh mà luôn giữ được sự ổn định đó chả hiểu sao lại đi liên kết hai fan club với nhau. Không những bảo vệ được Đồng Cảnh Lượng, còn khiến cho bản thân hắn được hâm mộ hơn gấp bội. Đơn cử, trong cuộc thi của top 10, Đồng Cảnh Lượng dựa vào câu chuyện thân thế bi đát đó lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của người hâm mộ.

Giờ đây, đến cả những thứ đáng lẽ thuộc về cậu mà nó cũng dám giật lấy? Sự yêu mến của Hướng Tình, sự tán tụng của người hâm mộ, sự công nhận của báo chí, ngôi vị quán quân, tất cả mọi thứ đều phải thuộc về cậu mới đúng. Không ai có thể giành mất được, không ai có thể!

Đồng Cảnh Lượng thì sao nào, ngươi đã không biết lượng sức mình như vậy, chúng ta cứ chờ xem sao! Nghĩ vậy, Đỗ Hiểu cố nén ngọn lửa tức giận đang bùng cháy trong lòng, lặng lẽ khép lại cánh cửa phòng thu âm, sau đó ôm đàn bước đi. Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn trút xuống không ngừng, không ai nhìn thấy được những âm mưu và sự đố kị ẩn dưới vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú kia, lại càng không thể biết được những chuyện gì sắp sửa ập đến.

**************

Trong căn phòng sang trọng của khách sạn, tấm rèm cửa màu đỏ tía đã được buông xuống, Đường Chính Hằng lặng lẽ đọc email, lấp lánh trong mắt anh thứ ánh sáng lạnh như băng giá.

Tiếng điện thoại đột ngột vang lên, là giọng nói đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn không hề khách khí đó.

"Đưa tôi bài hát của Hướng Tình!".

Giọng điệu ra lệnh, không chứa đựng bất cứ sự nghi vấn hay phản bác nào, trước giờ chưa có ai dám nói với Đường Chính Hằng như thế này, nhưng Đỗ Hiểu lại chẳng hề khách khí.

"Đây là ý của Đồng Bân". Đường Chính Hằng không hề tức giận, trên gương mặt anh vẫn là sự lạnh lùng điềm tĩnh như mọi khi, anh vừa đọc email vừa trả lời Đỗ Hiểu.

"Nhưng ông ta nói đây là ý của ông, họ Đường kia đừng có mà chối! Tôi biết thừa đây là trò của ông, ông mà không đồng ý Đồng Bân dám làm cái quái gì chứ! Đường Chính Hằng, giờ ông làm thế này rõ ràng là muốn tôi bị mất mặt, bị người ta khinh cho có đúng không?".

Đỗ Hiểu tuôn ra một tràng, càng nói càng nhanh, thái độ của Đường Chính Hằng vẫn không hề thay đổi, anh vẫn ngồi đó, bất động và lạnh lùng như một ngọn núi băng.

"Đây không phải ý của tôi". Anh lạnh lùng giải thích, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mỗi một câu nói đó.

"Tôi nói lại một lần nữa, đổi bài hát đó cho tôi!".

"Tôi không làm được".

Đỗ Hiểu gào lên trong điện thoại. Đường Chính Hằng nhíu mày, nói xong liền ngắt điện thoại, để mặc cho Đỗ Hiểu vẫn không ngừng gào thét một cách tức giận.

"Đường Chính Hằng, đồ tồi! Ông không xong với tôi đâu!".

Đến cả ông cũng bao bọc cho thằng oắt Đồng Cảnh Lượng chết tiệt đó! Các người đều chiều chuộng nó, yêu mến nó, chăm lo cho nó. Để xem xem, nếu nó không còn gương mặt đó thì còn tư cách gì tranh giành với tôi? Đỗ Hiểu vừa nghĩ vừa dựa vào góc tường gửi đi một tin nhắn. Xong việc, buông điện thoại xuống, nó nhếch mép cười một nụ cười đầy gian ác, sau đó ôm đàn bắt đầu tập bài hát mới.

Mọi thứ sắp bắt đầu, mọi thứ sắp đến hồi kết thúc.

Trận mưa lớn điên cuồng trút xuống thành phố phồn hoa, nước mưa làm ướt đẫm những tòa nhà chọc trời, những giọt nước li ti như trân châu đọng trên cửa kính tạo thành từng vệt nước dài, trong chớp mắt lại lao xuống mặt đường nhựa đen bóng, như xóa tan đi những quá khứ đau buồn không ai muốn nhìn lại từ tận nơi sâu thẳm của trái tim mỗi con người. Lúc mưa ngừng rơi cũng đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Quảng trường Thời đại của Thượng Hải, buổi vận động bỏ phiếu cho top 4.

Trên khán đài, Đỗ Hiểu và Trần Tường Vũ hò hét đến lạc cả giọng, bài hát "Ngày tận cùng của thế giới" đang vang lên, có chút gì đó rất điên cuồng trong giọng hát của hai chàng trai trẻ.

Dường như không cảm nhận được sự khốc liệt của cuộc chiến sắp đến gần, Cảnh Lượng vẫn giương đôi mắt đẹp ngây thơ của mình, đuổi theo cắn Phong Lỗi ở phòng hóa trang. Cuối cùng cậu bị Phong Lỗi dùng một tay lôi tới trước mặt thầy trang điểm để hóa trang lại.

"Tiểu Lượng này, em mà thành đại minh tinh rồi thì không tìm tôi để trang điểm nữa đâu nhỉ?". Thầy trang điểm vừa đánh phấn cho Cảnh Lượng vừa nói đùa.

"Không đâu, không đâu...". Cảnh Lượng lại bộc lộ cái chất giọng Đông Bắc đặc sệt của cậu, lắc đầu nguầy nguậy như một chú cún. Phong Lỗi đứng bên cạnh nhìn bộ dạng của cậu cười ngặt nghẽo.

"Đừng có động đậy!".

Hành động ngó ngoáy này khiến thầy trang điểm lỡ tay đập nguyên lớp phấn vào cổ Cảnh Lượng, thầy tức giận quát ầm lên.

"Vâng". Cảnh Lượng le lưỡi, hai mắt cậu mở to đầy vẻ vô tội khiến người khác không nỡ mắng mỏ.

"Nhắm mắt lại!". Suýt nữa thì thầy trang điểm lại đánh phấn vào mắt Cảnh Lượng, thế là thầy lại tiếp tục mắng.

"Tiểu Lượng ơi, bên ngoài có người nói là fan của em, muốn tặng quà cho em kìa!". Tiếng của một nhân viên từ ngoài vọng vào.

"Đại diện của fan đến tặng quà này".

"Thật ạ?".

Ngay lập tức hai mắt Cảnh Lượng sáng bừng, không còn quan tâm đến việc hóa trang mới xong có một nửa, một bên mặt hồng hồng, một bên mặt vẫn còn trắng nguyên, cứ thế lao ra ngoài.

"Tiểu Lượng, quay lại đây ngay...".

Thầy trang điểm đang định đuổi theo Cảnh Lượng, nhưng vừa đuổi tới cửa thì đâm sầm vào Tiểu Băng, người vừa mới bước vào. Phong Lỗi cũng bị chặn lại không ra được, chỉ còn có thể phồng má lên tức giận.

Tiểu Băng bàn công việc trên MSN suốt một đêm còn chưa ngủ đủ giấc, giờ vừa mới vào đã bị đâm trúng, nàng xoa xoa chỗ trán vừa bị đau, đang định phàn nàn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng la thất thanh vang lên ở bên ngoài.

**************

Tay Tiểu Băng trong phút chốc run lẩy bẩy, chiếc điện thoại trong tay nàng rơi lẻng xẻng dưới nền đất. Sắc mặt của Phong Lỗi trở nên trắng bệch, vì tiếng hét đó quen thuộc vô cùng - đó chính là tiếng của Cảnh Lượng.

Trên sân khấu lúc này, tiếng hát của Đỗ Hiểu và Trần Tường Vũ vẫn rền rĩ bên tai, dường như ngày tận cùng của thế giới sắp tới thật.

"Ngày tận thế đang ở rất gần

Nhưng đó không phải là ngày cuối cùng tôi yêu em dù cho mắt không nhìn thấy được bàn tay tôi vẫn nhớ rõ từng nét khuôn mặt em...".

Ngay sau đó, Phong Lỗi lao như điên ra khỏi phòng hóa trang. Tiểu Băng đứng lặng ra một lúc, rồi cũng lao ra theo.

Ngoài hành lang đã đông nghẹt người, xuyên qua khe hở hiếm hoi của đám đông là hình ảnh một thiếu niên thanh tú đang lặng lẽ cuộn tròn người lại. Cậu dùng một bàn tay giữ chặt bên má trái, những giọt máu tươi không ngừng tuôn qua kẽ những ngón tay, lan khắp mu bàn tay chảy xuống đất. Chiếc áo T-shirt kẻ xanh trắng của cậu chỉ trong phút chốc đã lấm tấm những vệt máu tươi, trong khi đó ánh mắt cậu không biết đang lạc mất nơi nào.

Rõ ràng là người hâm mộ với nụ cười rạng rỡ, tay ôm một con gấu bông to thật to. Nhưng sao đột nhiên hung hãn rút ra con dao lam sáng lóa lao đến rạch mặt cậu như vậy. Cậu thì không hề có chút đề phòng nào để mà tránh kịp.

Bọn họ không muốn lấy mạng của cậu, mà chỉ muốn phá hủy gương mặt đáng tự hào này. Máu trên những đầu ngón tay vừa ươn ướt, vừa trơn trượt, Cảnh Lượng lúc này không cảm nhận thấy bất cứ sự đau đớn nào. Giống như hồi tám tuổi, lần đầu tiên được gặp mẹ và chị gái, rồi bất ngờ chia ly sau sự gặp gỡ ngắn ngủi. Trái tim của nó đã không có thứ cảm xúc mãnh liệt nào nữa, cũng không còn cảm giác tiếc nuối không nỡ rời xa nữa, mà chỉ còn lại là sự cô đơn như từ trước tới nay vẫn thế.

"Tiểu Lượng!".

Phong Lỗi dùng hết sức lách qua đám đông, quỳ xuống bên cạnh chỗ Cảnh Lượng nằm. Nhìn một lượt, cậu vòng tay qua lưng Cảnh Lượng bế xốc thằng bé lên, quay người lại quát lớn: "Tránh đường!".

Cảnh Lượng cứ thế lặng lẽ nằm yên trong lòng Phong Lỗi, hai mắt vô hồn trống rỗng, giống như con búp bê làm bằng thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ.

Đỗ Hiểu rê cây đàn bước từng bước xuống cầu thang, nhìn thấy rõ vũng máu trước mắt liền cười đắc ý, bộ dạng càng lúc càng ngạo mạn ngang tàng hơn.

Phương Văn không biết từ đâu hổn hển chạy tới, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi đến toát mồ hôi hột, sau đó vội vàng gọi Hà Phong Lỗi lên xe của anh đến bệnh viện. Nhìn theo bóng dáng họ, Tiểu Băng từ từ lui lại sau vài bước. Thời gian như quay ngược lại, trong kí ức lúc này màu đỏ tươi ngập trời, hệt như năm đó.

Hành lang yên tĩnh tới mức dường như nghe được cả tiếng thở nhè nhẹ của mỗi người. Đột nhiên Tiểu Băng lấy hết sức bụm chặt miệng, cắm đầu chạy lao thẳng ra phía ngoài. Trong lòng, một giọng nói cứ vang lên lặp đi lặp lại: "Tại sao, tại sao không bảo vệ thằng bé? Tại sao chỉ có thể giương mắt nhìn nó bị tổn thương?".

Trong tầm nhìn của nàng, cả thế giới giờ đây mang một màu đỏ máu. Tiểu Băng cố gắng kìm nén sự nôn nao đang dâng trào trong lồng ngực, lao thẳng vào nhà vệ sinh. Nàng bám hai tay vào thành bồn rửa mặt, gập người nôn thốc nôn tháo, bụng nàng thắt lại, đau nhức, cả thế giới bỗng chốc quay cuồng. Vẫn là cái màu đỏ che lấp cả đất trời, làm điên đảo cái thế giới vốn đang yên ả. Suốt ba năm qua, cái nàng quên đi chỉ là sự đau đớn, nhưng từ tận sâu thẳm trong trái tim lại là cơn ác mộng không thể xua tan được.

Thế nên, nàng cứ nôn đến trống rỗng cả ruột gan.

Vặn vòi, Tiểu Băng vã nước vào mặt, nước lạnh và nước mắt hòa vào với nhau, trong lòng nàng giờ đây đầy ắp sự tuyệt vọng.

Tại sao lại như thế này.

Muốn quên đi, nhưng không thể nào quên được.

Muốn bảo vệ, nhưng cũng không thể bảo vệ được.

"Này!" Tiếng bước chân nặng nề vang lên bên cạnh, một chiếc khăn giấy chìa ra trước mặt Tiểu Băng. Hương thơm đó, giọng nói đó, vẫn lạnh lùng như thế.

"Cảm ơn Đường tiên sinh, tôi không sao".

Tiểu Băng đỡ lấy chiếc khăn giấy lau những vệt nước còn sót lại trên mặt, nàng ngẩng lên, cố gắng nở ra một nụ cười, lắc lắc đầu, nhưng nước mắt không nén được vẫn tiếp tục tuôn rơi. Nàng không muốn người khác thấy được bộ dạng yếu đuối của mình lúc này. Bởi vì trước mặt tất cả mọi người, Trác Tiểu Băng luôn là một người điềm tĩnh và kiên cường.

"Cô sợ máu sao?".

Giọng nói của Đường Chính Hằng vẫn lạnh lùng băng giá không có một chút cảm giác ấm áp nào, Tiểu Băng không muốn trả lời câu hỏi đó, chỉ khẽ mỉm cười: "Đường tiên sinh không nhiều chuyện tới mức muốn hỏi dò cả chuyện riêng tư của tôi đấy chứ?" Nàng đưa tay quệt nước mắt, sau đó thuận tay vứt luôn miếng khăn giấy mà Đường Chính Hằng đưa cho - giờ đã bị vo viên - vào thùng rác.

"Không có chuyện gì hết, Đường tiên sinh, tôi xin phép đi trước đây".

Tiểu Băng ưỡn thẳng người, quay đi, đột nhiên nàng có cảm giác trời đất quay mòng mòng, chân nàng trượt một đường dài! Ngay sau đó lại đột ngột bị người đàn ông ôm chặt lấy nàng kéo vào lòng.

"Đường tiên sinh, này, Đường tiên sinh xin đừng...".

Tiểu Băng cố gắng vùng vẫy một lúc, Đường Chính Hằng dường như không có ý định buông tay, thậm chí càng ôm nàng chặt hơn, khiến nàng không thể thoát ra được. Vòng tay anh vừa rộng lại vừa ấm áp, khiến Tiểu Băng cảm thấy an toàn một cách kì lạ. Thế là nàng chỉ vùng vẫy một lúc, rồi sau đó bất giác vùi đầu vào lòng anh, nước mắt thấm ướt bộ comple đen đắt tiền của anh.

*******************

"Bé con, như thế này có phải tốt hơn không...?".

Đường Chính Hằng vừa thì thầm bên tai Tiểu Băng, vừa vỗ nhè nhẹ lên vai nàng. Lúc nàng đau khổ nhất, anh cứ luôn muốn ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, mang đến cho nàng tất cả mọi hy vọng ấm áp và sự dịu dàng.

Tiếng nói này, giọng điệu này, cách anh gọi nàng thật khác lạ không giống với bất cứ ai, cứ như là hai người đã từng quen biết. Giọng nói của Đường Chính Hằng lúc này trở nên dịu dàng ấm áp đến lạ thường. Anh dịu dàng ôm trọn Tiểu Băng vào lòng. Cuối cùng nàng cũng khẽ nhắm mắt bình tâm trở lại. Trước khi ý thức nàng trở nên mơ hồ, trong trái tim nàng lại vang lên một câu nói.

"Mẹ, con xin lỗi, không phải con không muốn kiên cường, nhưng lần này thật sự con không thể chịu đựng được nữa".

********************

Cảnh Lượng được đưa đến bệnh viện khâu lại vết thương, vết thương trên mặt cậu dài đến ba cm, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng. Thí sinh bị tấn công, Trung Đằng không thể ngăn nổi những tin đồn ngày càng hoang đường đành phải báo vụ việc với cảnh sát. Nhưng không cách nào tìm được đôi nam nữ giấu dao trong bó hoa đã ra tay sát thương Đồng Cảnh Lượng.

Đêm bán kết hôm đó, Cảnh Lượng đeo mặt nạ lên sân khấu.

Cậu mặc một bộ trang phục đen lấp lánh, đeo chiếc mặt nạ màu trắng chỉ che nửa khuôn mặt, chàng thiếu niên đẹp kì lạ, giống như vị thần Thủy Tiên yêu cái bóng của chính mình dưới nước của thần thoại La Mã cổ đại.

Nhưng điều khiến tất cả những người có mặt ở hội trường kinh ngạc và bất ngờ hơn nữa, đó là bài hát mà cậu biểu diễn trước giờ chưa ai từng nghe.

Giai điệu mơ màng cử chỉ quyến rũ- "Tôi không làm thiên sứ".

"Tôi không muốn làm thiên sứ, chỉ muốn làm Lucifer, để đi đến tận cùng thế giới với người tôi yêu".

Dưới khán đài, Phong Lỗi đung đưa hai cánh tay hết sức nhiệt tình theo tiếng hát, ngắm nhìn chàng thiếu niên đang biểu diễn trên sân khấu, ánh mắt trong vắt, hệt như ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời.

Hai mắt Cảnh Lượng hướng ánh nhìn xuống người con trai đang cười với mình ở bên dưới khán đài. Dung mạo của người đó quá đẹp, làm điên đảo lòng người, nhưng lại có một đôi mắt trong veo không chút tì vết. Khi nhìn thấy nụ cười của người đó sẽ có cảm giác, cho dù thế giới này có xảy ra nhiều điều đáng sợ hơn nữa, chỉ cần kiên cường, chỉ cần nương tựa lẫn nhau thì sẽ vượt qua tất cả mà chẳng sợ gì hết.

Cảnh Lượng khẽ cong môi lên, đáp trả bằng một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.

*****************

Để có thể lưu lại ở sân khấu này, mỗi một thí sinh dự thi đều phải trả giá bằng tuổi thanh xuân của chính mình. Họ có khi còn phải trả giá bằng cả máu và nước mắt, để rồi mới có thể chầm chậm tiến về phía trước.

Điều đó thật tàn khốc biết bao!

Những điều này đối với người bình thường đều thật là bí ẩn. Tất cả thí sinh bị nhốt lại trong một cái lồng lớn, chờ đợi lần mở cửa lồng tiếp theo. Người may mắn được ở lại đến cuối cùng chỉ có một. Ngày mai có thể người phải rời cuộc chơi chính là bạn, và cũng có thể là tôi. Nhưng có người chỉ vì một người mà hy sinh quá nhiều. Sự hy sinh này có thật sự đáng giá không?

Vào lúc Cảnh Lượng đang hát "Tôi không muốn làm thiên sứ", thì trong quán cafe, Tiểu Băng đang ngồi đối diện với người đàn ông mặc bộ comple đen lịch lãm. Ánh mắt anh vẫn quá đỗi lạnh lùng, nhưng không hiểu sao bất chợt trong một khoảnh khắc lại ánh lên chút gì đó rất mê ly. Nàng cứ nắm chặt tay lại rồi lại thả lỏng tay ra đến mấy lần mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.

"Hai cốc cappuccino". Đường Chính Hằng mở lời không một chút cảm xúc, động tác của anh lịch thiệp nho nhã như một quý tộc cao quý.

Tiểu Băng ngây người ra một lúc, khi thấy người phục vụ cầm menu chuẩn bị rời đi, nàng bèn vẫy tay không chút do dự, giọng nói thanh thoát, trong trẻo cất lên "Một cốc chỉ cho sữa không cho đường, cảm ơn!".

Quay đầu lại nhìn Đường Chính Hằng, thấy trong ánh mắt anh có chút dao động, nàng cười nhẹ nhàng giải thích: "Tôi rất ít ăn đồ ngọt, hy vọng Đường tiên sinh không để bụng".

Điệu cười của nàng thờ ơ, lịch thiệp và bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Đây mới chính là Trác Tiểu Băng mạnh mẽ nhất, dù cho tình thế xung quanh có hỗn loạn đến đâu thì nàng cũng phải giữ được khí thế, không thể để người khác ảnh hưởng đến mình.

Chỉ có điều, ngồi trước mặt nàng lúc này, là người đàn ông vốn lạnh lùng trầm tĩnh như một ngọn núi băng - Đường Chính Hằng. Tiểu Băng có chút e dè, nhưng chỉ cần nghĩ tới lời hứa trước đây của mình với Cảnh Lượng là nàng lại thấy ấm lòng trở lại và có thêm dũng khí. Nàng ngoảnh đầu lại nhìn, trên túi xách vẫn còn treo lủng lẳng cái móc chìa khóa hình con gấu mà Cảnh Lượng tặng cho nàng. Đó chính là món quà mà nàng vô cùng yêu thích. Tiểu Băng tự nhủ trong lòng "Cố lên!", nghĩ đoạn, nàng lại thầm nhủ thêm một câu nữa "Không thể thua được!".

Đường Chính Hằng vẫn im lặng trước câu nói của Tiểu Băng, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn nàng như thể anh muốn dùng ánh mắt đó để nhìn thấu nàng vậy. Anh đã đoán trước được dụng ý của Tiểu Băng khi muốn gặp riêng anh để nói chuyện. Thậm chí anh còn chờ đợi cuộc nói chuyện này nữa kìa. Ba năm không gặp, thực lực của Tiểu Băng lúc này ra sao, anh thật sự muốn biết.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt lạnh như băng của đối phương, Tiểu Băng đột nhiên thấy được một tia nhìn sắc bén, tia nhìn đó khiến Tiểu Băng không mở nổi mắt, nàng bất giác quay đầu trốn tránh ánh mắt đó. Nàng nhìn ra xung quanh, giả bộ như đang xem xét cách bày trí của quán cafe.

"Cô nói đi". Đường Chính Hằng nhìn Tiểu Băng một hồi, sau đó đưa tay cởi hai nút khuy áo của chiếc comple ra.

Tiểu Băng thấy Đường Chính Hằng mở lời, không ngần ngại quay đầu lại đáp lời.

"Tôi nghĩ, Đồng tiên sinh đã chuyển ý của tôi đến anh rồi đúng không?".

"Đúng". Câu trả lời của Đường Chính Hằng vẫn hết sức ngắn gọn. Trước giờ anh vốn ít lời, nhưng từng câu từng chữ anh nói ra đều rất có uy lực. Trong lòng Tiểu Băng có chút ức chế không thoải mái. Thậm chí nàng đã chuẩn bị xong câu trả lời, chỉ cần Đường Chính Hằng đưa ra câu hỏi về vấn đề mà Đồng Bân đã truyền đạt, nàng đều có thể ứng phó được, sau đó sẽ đưa ra điều kiện cho anh.

Nhưng đằng này Đường Chính Hằng lại chẳng hỏi gì cả, chỉ trả lời hờ hững một tiếng thờ ơ, thế là chặn luôn những gì Tiểu Băng định nói tiếp đó.

Hai người đều không mở lời, không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Nhẩm tính một lúc, Tiểu Băng quyết định không vòng vo với Đường Chính Hằng thêm nữa, mà đi thẳng luôn vào vấn đề: "Tôi tin rằng Đường tiên sinh cũng biết, hợp đồng giữa Hướng Tình và Thiên Dật đến tháng sau là hết hạn. Không biết liệu Đô Luân Trung Quốc có hứng thú với cô ấy không?".

"Cô cho rằng chúng tôi sẽ có hứng thú sao?".

Đường Chính Hằng hỏi vặn lại một câu. Từ lúc bước vào đây đến giờ đây là câu dài nhất mà anh đã nói. Biểu cảm trên mặt vẫn rất thờ ơ, đột nhiên Tiểu Băng rất tò mò, tại sao anh lại có thể giữ được bộ mặt đó suốt như thế, mặt anh không bị cứng lại hay sao?

"Thiên hậu âm nhạc trong truyền thuyết Hướng Tình, tôi nghĩ có rất nhiều công ty âm nhạc sẽ có hứng thú với bản hợp đồng này".

"Vậy Đồng Cảnh Lượng thì sao?".

Đường Chính Hằng mở to mắt, câu hỏi bật ra một cách đột ngột. Tiểu Băng bị câu nói của anh làm giật mình, trong lòng thầm khen tư duy của anh cũng nhanh nhạy và sắc bén thật. Có vẻ không cần dùng đến phi thuyền vũ trụ cũng có thể bay vào không gian ba chiều được ý chứ!

"Đồng Cảnh Lượng...".

Tiểu Băng thầm mấp máy môi nhắc tên cậu nhóc, nàng phải giải thích với người đàn ông xa lạ này như thế nào về mối quan hệ của nàng và Tiểu Lượng đây?

"Đường tiên sinh đã chọn Đỗ Hiểu, tôi cũng phải tìm một người có thực lực ngang ngửa với cậu ấy thôi! Bằng không Đường tiên sinh sao có thể giải quyết ổn thỏa với công ty được, đúng không?".

Tiểu Băng nhanh chóng nghĩ ra một lý do, bằng mọi cách không thể để anh nghi ngờ được. Đường Chính Hằng là một người trong chốn kinh doanh thương trường, cách để đối phó với một thương nhân đó chính là khiến anh ta tin rằng anh ta sẽ không hề bị thiệt trong mối làm ăn này.

"Cô chắc chắn là tôi nhất định sẽ đáp ứng điều kiện với cô, từ bỏ Đỗ Hiểu, kí hợp đồng với Hướng Tình sao?".

Đường Chính Hằng đột ngột nói chậm lại, lời nói cũng nhiều hơn, trên môi anh thoáng hiện một nụ cười. Xem ra Tiểu Băng không hiểu rõ mối quan hệ lợi hại ở đây. Việc mua lại hợp đồng của Hướng Tình đương nhiên là một sự đầu tư đáng giá. Nhưng Đỗ Hiểu cũng là một khoản đầu tư đáng giá không kém. Xem ra nàng hoàn toàn không biết gì về lai lịch và xuất thân của Đỗ Hiểu, cũng không biết được đối với các công ty giải trí lớn thì Đỗ Hiểu có ý nghĩa như thế nào.

Lúc này đây, nàng đưa ra con át chủ bài là Hướng Tình hòng mong thay đổi được chức quán quân của cuộc thi. Hành động này có vẻ là để giúp Hướng Tình kí được hợp đồng. Nhưng người được lợi nhất lại không phải là Hướng Tình, mà là Đồng Cảnh Lượng, vì điều kiện để Hướng Tình kí hợp đồng là chức quán quân của Đồng Cảnh Lượng.

Nhưng tại sao lại là Đồng Cảnh Lượng? Đường Chính Hằng vẫn không thể tìm được câu trả lời cho câu hỏi này.

"Tôi chắc chắn, vụ làm ăn này rất có lợi cho Đường tiên sinh".

Tiểu Băng không hề biết trong lòng Đường Chính Hằng lúc này đang nghĩ gì, ngón tay nàng gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ về điều sắp nói.

"Phải nói là, rất có lợi cho Đồng Cảnh Lượng mới đúng".

Đường Chính Hằng vặn lại câu nói của nàng, lần này nhất định anh phải nhẫn tâm chỉ cho nàng thấy anh đã nhìn thấu những uẩn khúc đằng sau chuyện này rồi ép nàng phải nói ra sự thật.

"Thế sao?".

Bên ngoài Tiểu Băng vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nhưng trong lòng nàng bắt đầu lo sợ, thực ra không phải nàng chưa nghĩ tới điều này. Dựa vào khả năng của Đường Chính Hằng, anh sẽ nhanh chóng nhìn ra người được lợi nhất trong kế hoạch này là ai. Nhưng cái khoảnh khắc bị vạch trần đó nàng vẫn không tránh khỏi sự kinh ngạc ngỡ ngàng.

"Có thể Đồng Cảnh Lượng sẽ được lợi ích lớn trong chuyện này, nhưng Đô Luân Trung Quốc cũng không thiệt thòi gì. Hơn nữa, cho đến lúc này, trên danh nghĩa chính thức, trong nước vẫn chưa có một cặp thần tượng nào, đây là một thị trường rất rộng lớn, mà lợi nhuận thì không hề nhỏ chút nào, rất là khả quan đấy".

Rất bình tĩnh, Tiểu Băng đưa ra phương án thứ hai của nàng.

"Nói thẳng ra, trong nội bộ Đô Luân, thực lực về âm nhạc vô cùng non nớt, không thể sánh được với đối thủ là Thiên Dật. Hướng Tình ngoài tài năng sáng tác còn có không ít hợp đồng của các ca sĩ trẻ khác. Nếu có được sự hợp tác của Hướng Tình, không chỉ Đô Luân Trung Quốc mà cả tập đoàn Đô Luân đều có sự bổ sung nhân tài vô cùng lí tưởng".

Nàng đĩnh đạc nói, Đường Chính Hằng nhanh chóng làm một phân tích lợi hại về các mối quan hệ. Anh dựng Đỗ Hiểu lên làm quán quân không phải vì Hà Lệ, mà là vì xuất thân, vì gia thế hùng hậu của cậu ta. Nhưng nếu chọn Hướng Tình, thì quả thật sẽ gia tăng được thực lực âm nhạc của công ty.

Tiểu Băng à! Tiểu Băng, em đưa ra cho tôi một lựa chọn quá khó.

Thấy Đường Chính Hằng cau mày, Tiểu Băng cũng nhẹ nhõm phần nào. Xem ra, một phần của núi băng đã bị rung động rồi. Nhưng chỉ vừa nhẹ nhõm được một lúc, Đường Chinh Hằng đột ngột nói một câu khiến Tiểu Băng có cảm giác bị đập cả một gậy vào đầu, khiến đầu óc nàng quay cuồng mụ mị.

"Hợp đồng của Hướng Tình tôi có thể xem xét, nhưng để Đồng Cảnh Lượng làm quán quân thì không thể...".

"Tại sao?".

Tiểu Băng bật ra một tiếng thất thanh, âm thanh sắc nhọn cắt tan bầu không khí vốn tĩnh lặng, giống như một hòn đá lao vào mặt nước, cứ thế chìm tới tận đáy. Thái độ vừa rồi của Đường Chính Hằng không phải đã bắt đầu dao động rồi sao? Sao đột nhiên lại cứng ngắc trở lại thế chứ?

Dường như phát hiện ra sự mất bình tĩnh của mình, Tiểu Băng nhanh chóng lấy lại tư thế ban đầu, giấu đi vẻ kinh ngạc vừa hiện lên trên mặt, nàng ngồi thẳng người lại nhìn Đường Chính Hằng. Môi nàng lại khẽ cong lên nở ra một nụ cười.

"Vậy xin hỏi Đường tiên sinh, anh có thể cho tôi một lý do không?".

"Bởi vì, không cần thiết phải làm vậy".

Đường Chính Hằng im lặng một lúc, cuối cùng cũng chầm chậm mở lời, vừa hay nhân viên phục vụ mang tới hai tách cafe tới. Anh lạnh lùng đẩy một tách tới trước mặt Tiểu Băng. Ngước mặt lên đã bắt gặp ánh mắt Tiểu Băng đang nhìn anh lặng lẽ. Tuy biểu cảm của nàng không thay đổi nhiều, nhưng so với ban nãy có thêm chút gì đó phiền muộn. Không thể không thừa nhận giờ đây nàng vô cùng bình tĩnh, ngoài tiếng kêu có phần thảng thốt vừa rồi, tất cả những biểu hiện khác đều không lộ ra chút yếu đuối nào.

Trác Tiểu Băng bây giờ thật sự khiến anh ngạc nhiên vô cùng. Nàng đã không còn là cô gái bé nhỏ chỉ biết làm nũng với bố mẹ nữa rồi.

"Theo tôi biết, trước mắt Hướng Tình còn nợ Thiên Dật 700 vạn, nếu cô ấy muốn rời đi ắt sẽ phải trả xong món nợ đó. Thế nên Hướng Tình mới đòi 700 vạn tiền kí kết hợp đồng."

Đường Chính Hằng nhấp một ngụm cafe, nhanh chóng lật con bài cuối cùng của mình. Anh muốn cho Tiểu Băng biết, những chi tiết trong bản hợp đồng giữa Hướng Tình và Thiên Dật, anh sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi.

"Đáng tiếc là, hiện giờ chẳng có công ty nào muốn trả cho Hướng Tình khoản tiền hợp đồng lớn như vậy, trừ chúng tôi".

Anh hạ thấp giọng, nhưng khí thế càng lúc càng lấn át, anh muốn ép Tiểu Băng vào đường cùng.

"Thế nên, quyền lựa chọn nằm trong tay tôi... chứ không phải cô".

Đường Chính Hằng dò xét nét mặt của Tiểu Băng, hòng tìm ra sự hoảng loạn của nàng. Giờ đây anh đã hoàn toàn nắm bắt được thế cục, cứ thế này thì Tiểu Băng chẳng có phần thắng nào cả. Nhưng người con gái ngồi đối diện chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm cafe, vẫn nở một nụ cười thản nhiên không chút kinh động, dường như nàng chẳng hề bị tác động bởi lời anh nói chút nào cả.

Thực ra trong lòng Tiểu Băng vô cùng thấp thỏm, cuộc đàm phán giữa nàng và Đường Chính Hằng không khác gì một màn đánh cược. Nàng phải tính toán cẩn thận, đi từng bước một, thế cục rõ ràng đã có một chút ánh sáng, nhưng hy vọng duy nhất đột ngột bị đối phương đạp đổ một cách dễ dàng, mà trong tay nàng hiện giờ chỉ còn sót lại một con bài không chắc chắn khả năng thắng lợi. Đây không chỉ đơn giản là một cuộc đàm phán lợi ích của đôi bên, mà nó giống một cuộc chiến tâm lý dai dẳng, ai kiên trì tới cùng, người đó chính là kẻ thắng cuộc.

Tiểu Băng khẽ nghiến răng, đưa tách cafe lên nhấp một ngụm, rồi từ từ đặt tách cafe xuống, cố hết sức không để đối phương nhìn thấy sự run rẩy của nàng, chỉ khẽ mỉm cười. Nếu trong lòng đã bị kinh động hoang mang thì nụ cười chính là cách che đậy cảm xúc tốt nhất.

"Có một việc, tôi nghĩ Đường tiên sinh chắc chưa biết".

Nàng hạ thấp giọng, hết sức thoải mái cất lời, dường như chẳng hề quan tâm tới những điều Đường Chính Hằng vừa nói.

"Tổng Giám đốc của Thiên Dật, Vũ Chí Bân, hiện giờ đang ở Thượng Hải, hơn nữa...", nàng kéo dài giọng, để lộ ra còn có ý khác đằng sau câu nói, "có người nhìn thấy ông ta cùng ra vào khách sạn với một người phụ nữ thân phận bí ẩn, Đường tiên sinh thử đoán xem, Tổng Giám đốc Vũ đột ngột đến Thượng Hải là vì lý do gì đây?".

Rõ ràng không hề có động tĩnh gì, vậy mà đột nhiên như có một hòn đá bị ném xuống mặt hồ vốn tĩnh lặng. Giọng điệu của Tiểu Băng rất bình thản, nhưng Đường Chính Hằng nghe xong đột nhiên ngây người ra một lúc. Chẳng lẽ, chuyện anh lo sợ nhất đã xảy ra rồi? Tiểu Băng thấy ánh mắt Đường Chính Hằng thoáng do dự, trong lòng có chút đắc ý, nhưng nàng vẫn không dám để lộ ra mặt, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng bình thản.

Con bài cuối cùng này, nàng đem sự tin tưởng của Đường Chính Hằng với Hà Lệ ra đánh cược.

Ánh mắt của Đường Chính Hằng trong thoáng chốc nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh trước đó. Anh không nói gì, chỉ nhấp một ngụm cafe, một mặt âm thầm dò xét Tiểu Băng. Cách đây không lâu, anh từng nẫng mất không ít nghệ nhân của Thiên Dật, thiết nghĩ đối phương ắt sẽ phải hành động gì đó. Hơn nữa Đỗ Hiểu luôn bất mãn với anh, dưới sự tác động của nó, Hà Lệ cũng không phải không có khả năng ngầm câu kết với Thiên Dật.

"Điều kiện cô đưa ra...". Ánh mắt Đường Chính Hằng hạ thấp xuống, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau ngước mắt lên nói, "Tôi sẽ xem xét".

Nhìn thấy biểu hiện có phần do dự của anh, trong lòng Tiểu Băng nắm chắc nhiều hơn phần nào sự chắc chắn. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ngay ánh mắt của Đường Chính Hằng, ánh mắt anh sáng lấp lánh, nhưng dường như lại chứa đựng một tâm tư tình cảm khác. Tiểu Băng tự nhiên cảm thấy nàng không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó, liền vội vã cầm tách cafe lên, cúi đầu lẩn tránh.

Lúc này, bên ngoài trời màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Buổi tối tháng bảy của Thượng Hải, phồn hoa nhưng bức bối.

Trong cái thành phố phồn hoa tráng lệ này, thời thời khắc khắc đều có vô số người đang tính toán cạnh tranh lẫn nhau, chà đạp lên nhau, bọn họ đều nín thở chờ đợi giây phút cánh cửa lớn mở ra để đẩy đối phương xuống dưới. Bọn họ nhìn nhau chòng chọc bằng con mắt thù địch, mỗi một sai lầm đều có thể trở thành tai họa chết người.

Tháng bảy đúng là khoảng thời gian tàn nhẫn, cũng may mà nó sắp kết thúc.

Dường như cuộc sống lại sắp quay về cái quỹ đạo trước kia của nó, Tiểu Băng vẫn ngày ngày đến xem các thí sinh luyện tập, hỏi han, phỏng vấn, viết bài kiếm tiền, bận rộn không khác gì một chiếc đồng hồ đã được lên dây cót sẵn, tới mức ngày thi chung kết đang đến gần nàng cũng không biết nữa.

Ngày diễn ra cuộc thi chung kết cuối cùng cũng tới.

Tiểu Băng nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, cuối cùng Đổng Vi cũng không chịu đựng được "sự tung hoành" của nàng ở Thượng Hải, cô ta muốn nàng quay về tòa soạn báo cáo tình hình. Dù sao chức vị của Đổng Vi cũng cao hơn nàng, nàng không nói gì, đặt một vé trở về Bắc Kinh vào ngày hôm sau, sau đó đủng đỉnh đi xem trận chung kết.

Phòng hóa trang hôm nay bỗng trở nên hỗn loạn, tất cả các thí sinh đều tập hợp ở đây để trang điểm. Trong cái không gian nhỏ bé này, mùi của phấn lót, gôm và son môi hòa quyện vào nhau thành cái mùi hương kỳ lạ, khác thường. Và trong này còn có những người phụ trách trang phục ăn mặc hở hang cứ đi đi lại lại, bận rộn hệt những chú bướm sặc sỡ.

Tất cả đều vì sự tỏa sáng tuyệt nhất trên sân khấu.

Vào lúc này, Tiểu Băng đang rảo bước thật nhanh qua hành lang, đôi giày thể thao dẫm lên nền gạch lát hoa phát ra thứ âm thanh trầm buồn. Trên bậc thang dẫn lên khán đài, Đồng Cảnh Lượng đang bước từng bước đi lên, chiếc mặt nạ che mất nửa khuôn mặt nhưng vẫn toát lên vẻ khôi ngô tuấn tứ, dáng vẻ chăm chú, vô cùng cẩn thận.

Ở hàng ghế khách mời, Hà Lệ đang nhìn chăm chú nhìn vào một hướng nào đó. Nhìn theo ánh mắt của Hà Lệ, có thể thấy Đỗ Hiểu đang mỉm cười, trong mắt lấp lánh một tia sáng khác thường.

Cuộc chiến khốc liệt đang chuẩn bị đến hồi đỉnh điểm.

Đúng vậy. Bến Thượng Hải tháng bảy, chiến trường tháng bảy của những người trẻ tuổi, tất cả sắp sửa bắt đầu và cũng đến hồi kết thúc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)