Truyện:Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói - Chương 3

Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói
Trọn bộ 5 chương
Chương 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-5)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nếu như nói, lúc vừa rồi cùng Giang Luật Văn gặp mặt, Đỗ Vi Ngôn còn có chút tận lực tỏ ra thoải mái, thì trên đường trở về, ngay cả lớp tơ ngụy trang kia cô cũng hạ xuống, trầm mặc bất khả tư nghị.

Gương mặt Giang Luật Văn lại có vẻ thoải mái mãn nguyện, chỉ khi đến chỗ ngoặt mới hỏi cô:"Vẫn ở tại đường Hoa Môn?"

Đỗ Vi Ngôn vẫn không phản ứng lại, thật lâu sau, mới nói:"Anh cho em xuống giao lộ đi."

Giang Luật Văn cười cười nhưng không nói gì, đèn đỏ dài đằng đẵng cuối cùng cũng chấm dứt, hắn thản nhiên nói:"Gần đây không an toàn như vậy, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?"

Đỗ Vi Ngôn nga một tiếng, cũng không cự tuyệt, chớp nhẹ mi, nói:"Đành làm phiền anh vậy."

Nhìn bầu trời đêm nay cũng không được tốt.

Hỗn độn đầy sao, tầng mây như núi non trùng điệp, bao phủ lên màn đêm màu lam đậm.

Xe dừng lại ở cửa phòng trực ban tiểu khu, Giang Luật Văn và Đỗ Vi Ngôn cùng nhau xuống xe, hắn nửa dựa vào cửa xe, híp mắt nhìn cô xoay người rời đi.

Lúc qua sát bên người, hắn bỗng nhiên có phần không khống chế được cảm xúc của mình, bắt lấy cổ tay cô, thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy:"Vi Ngôn, lần này anh trở về tìm em, là vì......"

Đỗ Vi Ngôn bị lực đạo của hắn kéo khiến cơ thể hơi lay động, đứng cách chỗ hắn rất gần, cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn.

Cô bỗng nhiên có chút không dám nghe hết –

Đó là thời gian tốt đẹp nhất của cô. Giống như hoa nở rực rỡ vào tiết trời đẹp nhất, nhìn tươi đẹp đến độ kinh ngạc.

Đỗ Vi Ngôn là hơn hai năm sau khi gia nhập lục đội, lúc sắp tốt nghiệp đại học, quen biết Giang Luật Văn.

Lục đội của đại học A là đoàn thể xã hội(*xã đoàn) của sinh viên có tiếng cả nước, hoạt động cũng vô cùng phong phú. Mỗi khi một đám người cưỡi xe đạp có cắm lục kì từ trong thành phố, từ trong thôn quê đồng ruộng hò hét mà qua, chung quy khiến cho người ta có ảo giác giống như là những kẻ hành hiệp giang hồ ngày trước. Đỗ Vi Ngôn bắt đầu từ một chú chim nho nhỏ đại học năm nhất, đến năm thứ tư đại học, đã là trưởng nhóm phụ trách liên kết với bên ngoài trong xã đoàn. Mà lúc này đây, hoạt động của bọn họ, phải đi khảo sát khu vực đầm lầy của thành phố bên cạnh.

Cho dù là bây giờ, Đỗ Vi Ngôn vẫn có thể nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Giang Luật Văn. Hắn mặc T-shirt màu lam nhạt, khi đẩy cửa bước vào, tuổi trẻ mà anh tuấn, nhẹ nhàng khoan khoái tựa như lúc hắn nhe răng ra cười. Nếu như nói hắn cùng các sinh viên khác giống nhau, đều là thành viên xã đoàn, chỉ sợ cũng sẽ không có người nào hoài nghi. Nhưng người thanh niên này lại là ở bên phía tài trợ cho hoạt động, cũng là bên đầu tư khai phá khu vực đầm lầy, lúc này đây mời các sinh viên ăn một bữa cơm trong sơn trang ở khu vực đầm lầy.

Thật ra nơi Đỗ Vi Ngôn ngồi cách chỗ Giang Luật Văn rất xa, lúc ăn cơm nói không được mấy câu, chỉ khi cuối cùng, thời điểm bọn họ phải rời khỏi, Giang Luật Văn đưa danh thiếp cho cô:"Sau này có hoạt động như vậy, có thể liên hệ với tôi."

Ngụ ý là hắn vẫn sẵn lòng tài trợ?

Đỗ Vi Ngôn mở cờ trong bụng, sau khi nhận lấy, ánh mắt cười đều đã thành hình trăng lưỡi niềm:"Cám ơn Giang tiên sinh."

Ngay sau đó liền chậm rãi đứng lên.

Nếu như nói thiếu nữ trải đời chưa sâu, cứ như vậy thích hắn một chút, cũng không phải là không thể lý giải.

Đỗ Vi Ngôn chính là an ủi bản thân mình như vậy.

Có chút tình cảm, nếu như chậm rãi che đậy ở chỗ sâu bên trong lòng, có lẽ sẽ giống như hoa non, bởi vì không thể gặp ánh sáng, dần dần mục nát thành bùn đất. Thật lâu sau nhớ lại, lại là vân đạm phong khinh.

Nhưng có chút không đúng. Chẳng hạn như khiến cho Đỗ Vi Ngôn hối hận, trong cuộc tụ hội của ký túc xá trước khi tốt nghiệp kia, khiến cho chuyện thầm mến này tính chất xoay chuyển hoàn toàn.

Trước mặt bày ra trọn một bàn đầy những chai bia, cô đã uống đến mức ánh mắt mơ mơ màng màng, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt người khác, vừa khóc vừa cười, nói chuyện cũng không lanh lợi:"Tớ thật sự rất thích anh ấy! Nhưng mà tại sao lúc nào cũng không có dũng khí nói cho anh ấy biết chứ? Ô ô ô......"

Bạn cùng phòng so với cô uống không ít hơn, đầu óc cũng không tỉnh táo, nói quanh co cả buổi, đưa ra cho cô một cái chủ ý điên rồ:"Nếu không thì, hôm nay cậu thổ lộ luôn đi?"

Đỗ Vi Ngôn "Hở" một tiếng, còn nói:"Cái gì cơ?"

"Ngay......Hôm nay!" Nàng thay Đỗ Vi Ngôn ra quyết định, "Không phải vài ngày nữa cậu còn phải đi điều tra ngoài đồng ruộng sao? Vừa đi chính là ba tháng đấy! Nếu anh ta không đồng ý, dù sao cũng trốn ở bên ngoài mà, không có gì mất mặt. Cùng lắm thì sau này sẽ không gặp mặt nữa. Dù sao cũng tốt nghiệp rồi."

Đỗ Vi Ngôn máu nóng nổi lên, cầm lấy di động của mình bắt đầu soạn tin nhắn:"Giang Luật Văn, em thích anh."

Nghĩ tới nghĩ lui, tuổi trẻ không thiếu nhất chính là kích động, huống hồ là lúc nửa tỉnh nửa say, Đỗ Vi Ngôn nhấn gửi đi.

Nỗi lòng gần một năm, một khi gửi đi, bỗng nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm, khóe mắt chợt lạnh, vậy mà rơi xuống một giọt nước mắt.

Đây hình như là lần đầu tiên cô gọi hắn như vậy, gọi hắn là Giang Luật Văn. Lúc trước, cô bao giờ cũng khách khách khí khí gọi hắn –"Giang tiên sinh". Xưng hô như vậy khiến cho cô có chút thấp thỏm, lại có chút ngọt ngào. Nhưng mà thậm chí không đợi được hồi âm, Đỗ Vi Ngôn đã ghé vào trên bàn mà ngủ.

Khi tỉnh lại, ánh nắng ban mai tốt lành, chim hót líu lo, ngay cả thanh âm của lá xanh phe phẩy trên những ngọn cây trong rừng cũng truyền đến thân thiết vô cùng.

Không giống như là ở ký túc xá trường học ồn ào náo động.

Đỗ Vi Ngôn xoa xoa thái dương, tầm mắt nhìn ra phía ngoài, còn có chút mơ hồ.

Có một chàng trai đứng ở một nơi không xa, đưa lưng về phía cửa sổ, ngược chiều ánh sáng, bóng dáng thon dài giống như tạo thành mấy đường sáng chói. Thanh âm của hắn mang theo ý cười như có như không:"Tiểu nha đầu, lá gan em không nhỏ, dám đi quán bar uống rượu."

Cô còn có chút không hiểu rõ tình hình, nháy nháy mắt, mở miệng hỏi một câu:"Giang tiên sinh, nơi này là......"

Ngoài cửa sổ có chút mây mù buổi sớm, chàng trai trẻ tuổi sườn mặt tinh tế, ánh mắt lại rơi vào chiếc di động màu đen nằm trên bàn kia, ý cười giống như là ánh mặt trời ẩn náu ở phía sau tầng mây, không che lấp được.

Mấy năm xa cách, Đỗ Vi Ngôn vẫn như cũ có thể nhớ tới hình ảnh kia, gió đêm lướt nhẹ qua đây, dường như là đem toàn bộ thần kinh tách ra khỏi thân thể, để vào trong nước suối, linh hồn giật mình run rẩy. Khi Đỗ Vi Ngôn nhớ lại, hai má không khỏi mang theo một chút ửng hồng. Cô muốn ung dung thản nhiên từ trong lòng bàn tay hắn đem cổ tay mình rút ra –

*****

Bởi vì hắn chạm vào cô, ngón tay cô mềm mại thon dài lướt qua lòng bàn tay hắn, lại thấy dường như khó có thể nắm bắt, như mây trôi nơi chân trời.

Chỉ khi đem khoảng cách kéo lại gần, nương theo ánh sáng đèn đường, nhìn thấy trên móng tay cô màu hồng nhạt như màu ngọc trai sáng bóng, Giang Luật Văn bỗng nhiên cảm thấy có chút không nắm bắt được tâm tư của cô gái nhỏ từng rất đơn thuần này. Hắn trở tay thật mạnh chế trụ ngón tay gần như đã thoát đi của cô, mà móng tay cô ở trong lòng bàn tay hắn hung hăng ấn xuống.

"Khi đó em không đợi câu trả lời của anh– là không dám nghe? Hay là nói...... Em đã không còn quan tâm đến nữa rồi?"

Đỗ Vi Ngôn lông mày thanh tú nhíu lại, dường như có điểm hoang mang, hồi lâu, mới mỉm cười nói:"Giang tiên sinh, cái vấn đề kia, anh nói, anh không muốn trả lời."

Ngón tay Giang Luật Văn hơi hơi buông lỏng:"Vi Ngôn, em tính đem quân phản kháng lại anh."

"Anh hiểu rõ em không phải như vậy." Đỗ Vi Ngôn thong dong đưa ngón tay rút ra, giọng nói chân thành, "Khi đó em còn quá nhỏ. Huống hồ...... Em không biết bà xã của anh ở nước ngoài. Nếu đem lại bối rối cho anh, thật sự vô cùng xin lỗi."

Đỗ Vi Ngôn cứ như vậy từng bước một rời đi, hai tay xỏ vào trong túi áo khoác, giày cao gót màu đen trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy mà linh hoạt.

Bóng dáng mảnh khảnh mà tinh tế, lại khiến người ta cảm thấy khó có thể uốn cong, bẻ gãy.

Có lẽ thực sự đã thay đổi rồi...... Hắn lại một lần nhìn thấy bóng dáng của cô, là thật lâu thật lâu trước kia, Đỗ Vi Ngôn ở trong căn phòng đó, rốt cục nhớ lại chính mình sau khi say rượu đã gửi đi một tin nhắn, trở tay không kịp, khuôn mặt lại đỏ bừng, mở cửa phòng muốn chạy ngay–

Hắn cũng không ngăn cô.

Mà cô, cuối cùng ở cửa sợ hãi quay đầu lại, thanh thanh cổ họng:"Việc kia...... Giang tiên sinh, anh cứ coi như là em uống lộn thuốc đi."

Cấp tốc cúi đầu chạy trối chết, một giây cũng không nán lại, không nói đến mong đợi câu trả lời của hắn.

Giang Luật Văn một mình một người ở trong phòng, dở khóc dở cười. Hắn hơn nửa đêm đi tìm, đem cô từ trong quán bar mang ra, không ngờ tới giờ, cô gái nhỏ can đảm tối hôm qua đã hoàn toàn tìm không thấy nữa.

Sau vụ tin nhắn kia, Giang Luật Văn mấy lần gọi cô đi ăn cơm, cả hai đều không hề đề cập tới tin nhắn tỏ tình. Khi đó với hắn, có thể chỉ là cảm thấy chơi đùa thật vui, hoặc là đầy hứng thú; Với cô, rất có thể thật sự chỉ là xuất phát từ việc khó có thể cự tuyệt lòng thầm mến.

Cô gái nhỏ học ngôn ngữ học, đối với ngôn ngữ có thiên bẩm kinh người, trong lúc ăn cơm, cô có thể trôi chảy mô phỏng theo mấy loại phương ngôn, đều giống như đúc, pha trò khiến hắn cười ha ha.

Đỗ Vi Ngôn có chút đắc ý, ánh mắt long lanh long lanh, lấp lánh sáng lên, giọng nói đã có chút kiềm chế nói:"Thế này đã nhằm nhò gì ạ! Thầy giáo bọn em từng nói, trước đây tiên sinh Triệu Nguyên Nhậm ở các nơi trên cả nước khảo sát phương ngôn, theo một đường xe lửa từ bắc tới nam, ông ấy chỉ cần thời gian một hai ngày, là có thể học được phương ngôn của một nơi, khảo sát mấy tháng, ông ấy có thể nói được mấy chục loại phương ngôn."

Hắn đánh hơi thấy mùi ngon, bèn trêu ghẹo cô nói:"Đó là người ta dùng để nghiên cứu học vấn, dáng vẻ em như vậy, học nhiều như vậy, lại giống như là làm chương trình ảo thuật."

Đỗ Vi Ngôn cười mím chi nhìn hắn, trên gò má trái có một núm đồng tiền nho nhỏ.

"Ai bảo thế? Có người nói tiên sinh Triệu Nguyên Nhậm cũng đã từng đem tài này biểu diễn cho Mao chủ tịch xem đấy!"

Điều này khiến cho hắn nhẹ nhàng cười rộ lên.

Trạng huống của bọn họ trong lúc đó, như là một ly nước nóng, giờ phút này vẫn còn có chút phỏng tay. Hắn cũng không sốt ruột, không ngại làm ra vẻ, cứ thờ ơ mấy ngày đi.

Nhưng khi đó hắn cũng không biết, chính là mấy ngày như vậy, trăn trở lại thành thời gian mấy năm.

Cửa lớn tầng dưới cùng đát một tiếng mở ra, Đỗ Vi Ngôn rất nhanh chạy vào trong, tấm cửa thủy tinh nặng nề kia chậm rãi ngăn cách tầm mắt hắn. Giang Luật Văn dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc. Một đốm hồng nhỏ lập lòe giữa ngón tay, sườn mặt của hắn dưới ánh sáng sáng tối bất định.

Điếu thuốc cháy thật lâu, hít vào trong xoang mũi, nồng ý rất nhẹ. Giang Luật Văn dường như tại đây, trong sương khói thản nhiên, thấy được cái núm đồng tiền nho nhỏ của cô khi đó, trong suốt động lòng người. Khi hoàn hồn mới phát hiện, toàn bộ tiểu khu, dường như chỉ còn mỗi mình hắn, cùng cỏ khô đầy trên mặt đất.

Đốm lửa nhỏ nhẹ nhàng bắn ra giữa đầu ngón tay, từng mảnh lọt vào trong bụi cỏ. Hắn không có lý do, ở trong đầu hiện ra một hình ảnh, cả bụi cả bụi bị lửa lớn thiêu rụi, đem tất cả những gì đã qua thiêu cháy sạch sẽ, nhưng thật ra lại dễ chịu, lại sạch sẽ.

Câu nói Giang Luật Văn muốn nói kia, vẫn như cũ không hề nói ra. Mà đốm lửa kia rốt cuộc vẫn không hề bùng lên, chỉ còn lại tàn thuốc xám trắng, như cây cỏ bụi trần lay động, tản đi khắp nơi.

*****

Buổi sáng khi tỉnh lại, Đỗ Vi Ngôn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lại vô thức đưa tay một phen lau mặt.

Cô nhắm mắt, lại vùi đầu lần nữa vào mặt trong điều hòa. Qua một hồi lâu thân thể chậm rãi thả lỏng giãn ra, ngửa cổ nhín về phía sau, tầm mắt thấy được chiếc mặt nạ treo ở đầu giường.

Tượng điêu khắc gỗ làm từ cây hoàng dương, lại được phủ lên trên một tầng nước sơn tối mờ với phong cách cổ xưa vừa dày vừa nặng. Màu sắc của bùn đất, không giống màu đen hoang vu xơ xác, gần như màu nâu. Khuôn mặt có chiếc mũi cao ngất, hai mắt nhô lên, như là một pho tượng thiên vương tiểu quỷ méo mó.

Cô chậm rãi ngồi xuống, khoảng cách với chiếc mặt nạ càng gần thêm một chút. Thật ra chiếc mặt nạ này nhìn nhiều, nhìn lâu, trong diện mạo dữ tợn lại sinh ra vài phần thân thiết.

Hễ tới nhà cô, mọi người từng thấy qua cái mặt nạ này đều sẽ kinh ngạc:"Vi Ngôn, cô đem thứ đồ như vậy treo bên giường, buổi tối không gặp ác mộng sao?" Đỗ Vi Ngôn mỗi lần đều ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói:"Sao có thể như vậy? Mặt nạ này...... Có thần linh phù hộ đấy!" Cô giọng nói nửa đùa nửa thật thường khiến cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra. Đều làm trong ngành nghiên cứu ngôn ngữ cả, đầu năm nay, còn có người nào tin vào quái lực loạn thần gì đó chứ?

Đỗ Vi Ngôn nằm trên giường một lúc, vươn ngón tay với với lấy cái mặt nạ kia, nhẹ giọng nói:"Thật đúng là gặp ác mộng ư!"

Ra ngoài đi làm sau khi chỉnh đốn xong xuôi. Từ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ cô vẫn công tác tại viện xã khoa trực thuộc sở nghiên cứu tin tức ngôn ngữ tỉnh Lâm Tú. Bởi vì bên trong tỉnh Lâm Tú có các dân tộc hỗn cư tạp cư, trọng điểm của sở nghiên cứu cũng vẫn là trên lĩnh vực văn hóa phương ngôn, vấn đề này cùng phương hướng nghiên cứu của Đỗ Vi Ngôn rất thống nhất.

Cô tiến vào văn phòng, giống như mọi ngày sửa sang lại tư liệu, cho đến khi đến Tiểu Lương ngó đầu vào gọi cô cùng đi ăn cơm.

Đỗ Vi Ngôn cười hì hì buông bút cầm trong tay xuống, đứng lên:"Đi thôi."

Thức ăn ở căn tin của viện nghiên cứu từ trước đến nay không tệ, Đỗ Vi Ngôn uống nước dừa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tivi đặt cao cao ở phía trên bây giờ đang phát tin tức giữa trưa.

"Tiểu Đỗ, cậu có biết cuối tuần sau chúng ta sẽ đi Minh Võ không? Buổi sáng tớ nghe viện trưởng nói......"

Nói đến Minh Võ, Đỗ Vi Ngôn bỗng nhiên nhớ lại những việc ngày hôm qua mình trải qua ở sở công an, nhịn không được nói cho đồng nghiệp:"A, đúng rồi...... Cậu biết không ngày hôm qua tớ đến sở công an tỉnh một chuyến......"

"Để chào mừng năm mươi năm thành lập châu tự trị điền tộc Hồng Ngọc, bí thư tỉnh ủy xxx đến Hồng Ngọc, cùng nhân dân toạ đàm, đồng thời gặp gỡ đại biểu các ngành nghề ......"

Đỗ Vi Ngôn ngừng câu chuyện, ánh mắt không tự chủ được lại nâng lên, nhìn hình ảnh từng cảnh từng cảnh lướt qua, cuối cùng dừng ở giữa phòng hội nghị. Bí thư đang cùng quần chúng nhân dân toạ đàm. Mà phát thanh viên phát âm rõ ràng:"...... Điều này thể hiện đầy đủ sự quan tâm sâu sắc cùng hy vọng tha thiết của Trung ương Đảng, Viện quốc vụ đối nhân dân điền tộc, thể hiện đầy đủ mong ước tốt đẹp, thâm tình, tình nghĩa thắm thiết của nhân dân các dân tộc trong cả nước đối với nhân dân điền tộc, thể hiện trọn vẹn phấn đấu đoàn kết của cộng đồng các dân tộc, tinh thần thời đại cùng tương lai tươi sáng, cộng đồng phát triển phồn vinh."

Màn ảnh lại xoay quanh một vòng phòng hội nghị, mà bất ngờ, lại ở một góc ngừng vài giây.

Giống như có một bàn tay to bắt lấy trái tim Đỗ Vi Ngôn, đem toàn bộ máu ra từ trong khoang tim, vô cùng nhanh chóng ép vào tứ chi — cái loại cảm giác nghẹt thở cùng choáng váng mê hoặc ở trong khách sạn lại hiện lên, càng mãnh liệt hơn.

Người đàn ông kia dựa vào sô pha, mặc dù là ngồi, bóng dáng vẫn mảnh khảnh mà thẳng thớm như cũ, như là đốt trúc, như là ngọn núi cao và dốc — mà khuôn mặt ......

Khuôn mặt của hắn là như vậy sao? Anh tuấn khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh? Anh tuấn mang theo vài phần cương quyết?

Hình như là hắn, nhưng lại không giống hắn.

Đỗ Vi Ngôn cơm vào đến miệng lại nghẹn ở cổ họng, trên không hơn, dưới không kém.

Cô muốn cúi đầu. Nhưng mà, cho dù là ở trong TV, ánh mắt người đó lại có cảm giác giống như máy quay phim, xuyên thấu qua màn ảnh, sức xuyên thấu tràn trề, kỳ tích mà thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thời gian và không gian, cùng cô đối diện.

Mãi cho đến khi tin tức này kết thúc, Đỗ Vi Ngôn mới lấy chút ý chí còn sót lại, nhìn thoáng qua thời gian ở một góc màn hình TV –12:29:20– thời gian ngưng trệ thật sao? Hay là những hồi ức lại bất ngờ hiện ra, đem chính bản thân mình bao phủ?

Nói như vậy, đêm qua ở đại sảnh nhìn thấy người kia, thật sự là hắn sao?

......

Crypto.com Exchange

Chương (1-5)