Truyện:Có Chạy Đằng Trời - Chương 51

Có Chạy Đằng Trời
Trọn bộ 65 chương
Chương 51
Nguy hiểm bất ngờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau một đêm bị Lục Tiến hành hạ, Sơ Vân cạn kiệt sức lực ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, sau đó Lục Tiến lại bắt cô thân mật một lúc lâu mới kéo cô xuống giường.

Đến chiều, hai người tới Dutra gần Phnom Penh, ở đây khá bí ẩn, là một trung tâm của thị trường bán lẻ các loại vũ khí phi pháp, nơi này thú vị ở chỗ chính là có những mô hình súng lục, chỉ cần tốn 100 đến 120 đô la là có thể mua được. Lục Tiến kéo Sơ Vân biếng nhác dạo một vòng, cuối cùng chọn hai thanh chủy thủ quân dụng giá khá cao, sau đó bảo người ta gói vào một cái hộp nhỏ để hắn mang về làm quà tặng con trai, mà sau khi dạo một vòng xong, bọn họ lên đường trở về.

Capuchia và Myanmar không có biên giới chung, phải đi từ Capuchia qua Thái Lan theo hướng tây bắc khoảng 250km mới tới Myanmar.

Binh lính vốn vẫn đi theo hai người đại bộ phận đã bị Nham Đương dẫn đi mất, bởi vậy từ Bangkok đến đường trở về biên giới chỉ còn có hai người trên chiếc xe việt dã. Ven đường dân cư khá thưa thớt, cảnh thôn quê trải dài suốt con đường, cảnh sắc đơn điệu ngoài cửa sổ xe làm cho Sơ Vân rơi vào trạng thái buồn ngủ, cô ghé vào đùi Lục Tiến mơ mơ màng màng ngủ, thỉnh thoảng lại bị Lục Tiến hôn trộm vài cái. Không biết qua bao lâu, ngón tay Lục Tiến nhẹ nhàng véo má cô một cái, dịu dàng đánh thức cô, "Bảo bối à, sắp sửa nhập cảnh rồi."

"À" Sơ Vân mơ màng bò lên từ trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn ngồi dậy, mái tóc dài như nước đổ xuống, Lục Tiến dùng hai ngón tay chậm rãi chải vuốt những lọn tóc mượt mà quấn trên cánh tay hắn.

Sơ Vân úp sấp bên cửa sổ xe nhìn, sắc trời đã tối, nhìn ra ngoài thấy có một ít sương mù. Bây giờ bọn họ đang đi trên một con đường núi uốn lượn, ngoài cửa sổ chỉ còn rừng cây cùng những dãy núi xa mông lung, xa xa có thể trông thấy lờ mờ những ngọn đèn dầu lốm đa lốm đốm. Sau khi xuống núi, con đường lớn dần dần trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe tải đi qua, mà những trạm kiểm tra dọc đường có vẻ rất lạ, nhắc nhở Sơ Vân bọn họ đã đi xa khỏi biên giới Thái Lan – Myanmar.

Biên giới Thái Lan – Myanmar dùng núi để ngăn cách, dùng sông làm giới tuyến, mà ngay giữa bờ sông Mekong ngăn cách Thái Lan và Myanmar lại có một "cây cầu hữu nghị Thái Lan – Myanmar", hai bên đầu cầu có trạm giác của hai nước.

Lúc không có nguy cơ xâm nhập biên giới nghiêm trọng, mặc dù là biên giới hai nước nhưng người dân vẫn được tự do lai vãng, cư dân hai bờ sông lúc nào cũng có thể quá cảnh sang nước kia cung cấp rau xanh, nhưng vào thời điểm căng thẳng thì quân đội hai bên lại khá giương cung bạt kiếm, trọng binh bố phòng, thậm chí còn mang cả xe tăng và pháo hạng nặng đến bờ sông.

Đứng ở đầu cầu chỗ thượng du nhìn về phía hạ lưu có thể nhìn thấy rõ đường cong, thỉnh thoảng có vài chiếc thuyền nhỏ chui ra rồi lại nhanh chóng biến mất bên kia bờ tường. Có vài người đặt chiếc bàn lớn bên bờ sông để thu phí người quá cảnh, những kẻ không muốn làm thủ tục quá cảnh hoặc không tiện làm nhờ bọn họ là có thể thuận lợi vượt qua được biên giới đi sang nước bên kia, mang những thứ hàng hóa buôn lậu trái phép bị pháp luật cấm vượt biên một cách tốt đẹp.

Trên đường đi, Lục Tiến đụng phải vài binh sĩ kiểm soát dọc đường, mà sau khi tiến vào biên giới thì bọn họ lại mang theo súng trường tấn công, lái chiếc xe việt dã chạy trên đường lớn mà không cần che giấu gì, bởi vì những binh sĩ kiểm soát cũng làm như không thấy những việc này, chỉ cần đưa phí đi đường là có thể vượt qua. Sơ Vân vẫn luôn thắc mắc không biết bọn họ kiểm tra cái gì nữa, Lục Tiến thấy cô thắc mắc thì ôm lấy cô vuốt ve một lúc rồi nói cho cô biết ở vùng Tam Giác Vàng này có một đặc điểm lớn nhất đó là không bị hạn chế vũ khí.

Vũ khí cùng thuốc phiện trên thế giới bị coi như là con mãnh thú và dòng nước lũ, mang theo hai thứ này đều là trái pháp luật, mà ở đây, vũ khí cùng thuốc phiện lại là thứ dễ được thông qua nhất, về phần những trạm kiểm soát trên đường thì cùng lắm cũng chỉ là mánh khóe đòi hỏi phí đi đường mà thôi.

Đến đầu cầu, binh lính Thái phụ trách kiểm tra ngăn chiếc xe việt dã của bọn họ lại, người của Lục Tiến ngồi phía trước thò đầu ra, cười nói với bọn họ mình đến Mandalay mua đá quý, vừa nói vừa đưa bao thuốc lá ra, đương nhiên phía dưới hộp thuốc lá đã giấu sẵn một tờ đô la Mỹ.

Tên lính Thái ngầm hiểu nhận lấy bao thuốc nhét vào túi áo, kiểm tra đơn giản hết những chiếc xe sắp sửa quá cảnh rồi phất tay bảo bọn họ đi.

Xe chậm rãi lái qua trạm kiểm tra, đi về phía những trạm kiểm tra kế tiếp.

Cây cầu kia không hề dài, cũng không rộng, chỉ có bốn đường xe chạy, bề mặt được tráng xi măng tự chế, không hề có khí thế của một cây cầu nối liền biên giới, vì sắc trời đã tối nên người lui tới hai bên cũng không nhiều lắm, xa xa nhìn lại có thể trông thấy lính gác súng vác vai, đạn lên nòng đang đi tuần tra ở trạm kiểm soát Myanmar.

Khi xe của bọn họ vừa rời khỏi trạm kiểm soát được vài chục met thì một chiếc xe tải màu đen trông khá bình thường ở phía sau đột nhiên tăng tốc, thoáng cái đã vượt lên chiếc xe việt dã, lúc hai chiếc xe đi sát qua nhau, Lục Tiến đang nhắm mắt vân vê bàn tay nhỏ bé của Sơ Vân trong phút chốc mở choàng mắt ra!

"Rầm" một tiếng, bánh xe trước của chiếc xe việt dã đột nhiên không khống chế được, đầu xe rẽ ngang ra, thiếu chút nữa đã nhảy lên con lươn giữa đường!

Mà chiếc xe tải đã vượt qua chiếc xe việt dã được chừng hai ba chục mét bỗng nhiên thắng gấp lại!

Bị ảnh hưởng bởi chiếc xe phía trước đánh tay lái, chiếc xe đằng sau cũng theo đó mà phanh gấp lại.

"Làm sao thế?" Khi xe phanh lại, thiếu chút nữa Sơ Vân đã đụng đầu vào thành ghế phía trước, Lục Tiến nhanh chóng chống tay bảo vệ cô, Sơ Vân kinh ngạc nhìn Lục Tiến bỗng dưng mặt lạnh băng.

Sau khi xe đã ngừng lại, Lục Tiến buông Sơ Vân ra, ngồi thẳng dậy dùng hai tay chống vào thành ghế phía trước nhìn chiếc xe dừng lại đột ngột phía xa.

Sau khi khống chế được chiếc xe, binh lính nhanh chóng xuống xe sau đó chuẩn bị kiểm tra bánh xe.

Lúc này, cửa xe tải đột nhiên mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng nhảy xuống, quỳ nửa người trên mặt đất đặt một cái giá ba chân nho nhỏ trước chiếc xe việt dã, tên còn lại đặt một vật hình cung màu xanh lên chiếc giá ba chân.

Sắc trời tối mịt, binh sĩ đã xuống xe vẫn chưa thấy rõ động tác của đối phương thì Lục Tiến đã nheo mắt lại, giật bộ đàm rống lên, "Mau chạy đi! Bom định hướng!"

Sau khi rống lên một tiếng, Lục Tiến ném thật mạnh bộ đàm đi rồi bắt lấy cánh tay Sơ Vân!

"Theo sát anh!" Hắn dùng một cước đá văng cửa xe ra rồi túm lấy Sơ Vân kéo xuống chiếc xe việt dã.

Sau vài bước vượt qua rào chắn, Lục Tiến không chút thương tiếc kéo Sơ Vân bay qua rào chắn rồi chống tay lướt qua! Nhưng tên lính khác cũng phản ứng rất nhanh lập tức theo sau phóng qua rào chắn!

Tuy động tác của bọn họ vô cùng nhanh nhạy nhưng gã áo đen ở xa cũng đã cho nổ quả bom FFV-013R được xưng là "Cơn ác mộng"!

"Oành!", trong tiếng nổ, vô số những đường đạn hình bó quạt với tốc độ 1700m một giây xì ra đánh úp về phía chiếc xe việt dã! Những mãnh vỡ theo hình cung cách mấy chục mét bắn lại tạo thành một màn đạn giết người cực kì khủng bố!

"Rầm rầm rầm!" Mật độ hỏa lực tương đương với mười mấy khẩu súng máy bắn tới trong nháy mắt đập tan nát hai chiếc xe việt dã dày dặn.

Mảnh vỡ có thể đục thủng tấm thép dày đến 10mm từ khoảng cách hơn mười thước đã đánh vỡ cửa sổ xe tạo thành càng nhiều mảnh vỡ hơn, bắn về phía đám người của Lục Tiến!

Cả quá trình diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Sơ Vân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra bên tai vang lên tiếng nổ mạnh đồng thời bị Lục Tiến kéo vào lồng ngực hắn.

"Ngừng thở!" Lục Tiến dùng tấm lưng dày rộng của mình bảo vệ cho cô, đồng thời dẫn theo cô nhảy xuống cây cầu xi măng cao hơn mười thước.

"A!" Binh sĩ không kịp bay qua lan can phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi bị vô số mảnh vỡ xuyên qua cơ thể.

Màn đạn bắn về phía xe việt dã có phạm vi quá lớn, người dân vô tội vội vàng đi qua cây cầu bị mảnh đạn bắn vào cũng chết một cách bi thảm.

Mấy gã áo đen trên xe tải nhanh chóng xuyên qua rào chắn giơ súng bắn về phía con sông, viên đạn quẹt vài vòng trên mặt nước nhưng trên mặt sông ngoại trừ có vài vằn nước nhộn nhạo thì đã không còn thấy mục tiêu mà bọn chúng muốn ám sát đâu nữa!

Bọn chúng khẩn trương nhìn chăm chú vào mặt nước, ước chừng khoảng mưới giây say, dọc theo hạ du con sông xuất hiện vài vằn nước.

"Đuổi theo!" Sau khi tìm được mục tiêu, mấy gã áo đen xoay người nhảy xuống cầu.

Một số cư dân tận mắt chứng kiến thảm kịch hoảng sợ thét chói tai rồi chạy tán loạn, hiện trường vô cùng hỗn loạn không thể khống chế được, trận tập kích bằng bom cũng đồng thời dẫn tới sự đề phòng của binh lính có vũ trang hai bên, mà đến khi binh lính mò mẫm tiếp cận đến hiện trường vụ nổ thì chỉ nhìn thấy một chiếc xe tải mở rộng cửa cùng hai chiếc xe việt dã bị bắn nát hoàn toàn, hàng rào chắn bên cạnh vắt vẻo vài thi thể chết thảm, mà trên cây cầu nhỏ cũng không còn bóng dáng của kẻ tập kích hay người bị tập kích nữa.

***

Lục Tiến vừa nói xong câu "ngừng thở" thì Sơ Vân cùng dùng lực hít một hơi thật dài. Tuy cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng với sự tín nhiệm từ trước đến giờ với Lục Tiến thì thân thể cô phản ứng nhanh hơn đại não một chút. Cô bị Lục Tiến kéo nhảy xuống cầu, rơi thẳng xuống nước sông.

Lạnh buốt, đen kịt, đục ngầu.

Dưới áp lực của nước, nước sông đục ngầu lập tức chui vào tai vào mũi Sơ Vân, thiếu chút nữa cô đã sặc đến khoang mũi, sau khi dùng sức nín thở, cô không dám mở mắt ra, chỉ cố gắng ngừng thở.

Khi đã chìm trong nước, Lục Tiến cũng không kéo cô lên khỏi mặt nước mà vẫn ở trong nước nhanh chóng kéo cô bơi đi.

Vài phút đồng hồ sau, sau lưng truyền đến âm thanh viên đạn xuyên vào nước, một tên lính bơi theo sau Lục Tiến bị đạn xuyên qua đùi phát ra tiếng kêu đau đớn rồi vẫn bơi theo sau bọn họ, còn Lục Tiến vẫn kéo Sơ Vân bơi trong nước.

Bơi theo nước sông cũng không mất quá nhiều sức, mà mặt sông nhìn khá phẳng lặng nhưng thật ra tốc độ dòng chảy lại không hề chậm, khi Sơ Vân nín thở đến sắp sửa nghẹt thở thì Lục Tiến kéo cô ra khỏi mặt nước, sau đó hai người leo lên bờ tại một khu vực khá rộng lớn ở Myanmar.

Sau khi chật vật leo lên tới bờ, Sơ Vân thở hổn hển nhanh chóng quay lại nhìn phía sau, lúc này bọn họ đã cách rất xa chỗ sông đã nhảy xuống lúc nãy, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy đầu người nhấp nhô trên sông.

"Đi mau!" Lục Tiến hít một hơi thật sâu rồi kéo Sơ Vân đi.

Bất chấp quần áo ướt đẫm dính vào người, Sơ Vân nhanh chóng theo sau hắn.

"Á!" Sau khi đã đứng vững ngẩng đầu lên nhìn Lục Tiến, phút chốc Sơ Vân phát ra tiếng kêu sợ hãi!

"Lục Tiến, lưng của anh...."

Bờ sông hắt lên ngọn đèn từ bờ đối diện, dưới ánh sáng yếu ớt, Sơ Vân trợn tròn hai mắt!

Giờ phút này chiếc áo thun dán phía sau lưng Lục Tiến đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, vài chỗ trên cánh tay, lưng đã hiện ra vết thương thật sâu!

*****

"Anh không sao! Rời khỏi đây rồi nói sau!" Lục Tiến không quay đầu lại, kéo Sơ Vân chạy thật nhanh qua bãi sông tiến vào một rừng chuối tây âm u, theo mỗi bước đi tới của hắn, vết thương sau lưng hắn lại không ngừng chảy máu, tạo thành giọt nước dần dần theo vạt áo nhỏ xuống mặt đất.

Sơ Vân thấy lưng hắn không ngừng chảy máu mà nước mắt lã chã không tiếng động không ngừng chảy xuống gò má, nhưng cô không để tiếng khóc phát ra từ cổ họng, chỉ cắn chặt môi, dốc sức chạy sau hắn.

Vì thỉnh thoảng sẽ có thôn dân trèo đèo lội suối đi qua nên tạo thành một con đường gập ghềnh uốn lượn dẫn xuống chân núi, lúc ẩn lúc hiện trong khu rừng rậm rồi biến mất phía sau dãy núi.

Đi xuyên qua vài hộ dân sinh sống ven bờ sông, hai người dọc theo con đường núi nhỏ chui vào một khu rừng rậm mênh mông.

Khi đã tiến vào rừng, Lục Tiến dẫn Sơ Vân rời khỏi con đường mòn cỏ mọc bị cư dân nơi đây giẫm trụi lủi. Đi thêm khoảng mười phút, Lục Tiến ngừng lại trước một tảng đá ẩn sau lùm cây.

"Nghỉ ở đây một chút rồi phải đi ngay bằng không sẽ bị những kẻ kia đuổi kịp." Lục Tiến buông tay Sơ Vân ra nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, sắc mặt bởi vì không còn chút máu mà trở nên trắng bệch.

"Lục Tiến à, vết thương của anh..." Sơ Vân dùng tay lau nước mắt trên mặt rồi vịn lấy cánh tay hắn muốn hỏi han về vết thương của hắn, nhưng trong rừng cây không trăng không sao tăm tối, hai mắt cô như bị bôi đen, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của Lục Tiến.

"Ngoan nào, chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng sợ." Lục Tiến vỗ vỗ bàn tay cô khẽ trấn an cô một câu, sau đó quay đầu về phía bụi cỏ bắt đầu tìm kiếm. Chỉ một lát sau, hắn nhổ tận gốc vài cành hoa thảo dược màu tím từ một góc ẩm thấp ẩn sau núi đá.

"Giúp anh xử lý mấy cành cây đó." Lục Tiến ném bó thảo dược ẩm ướt xuống mặt đất, đưa lưng về phía Sơ Vân ngồi xếp bằng lại, rút cây chủy thủ mang theo bên mình ra, nhanh chóng bắt đầu cắt chiếc áo thun trên người từ phía trước.

"Xử lý thế nào đây? Em phải làm thế nào đây?" Sơ Vân quỳ sụp xuống sau lưng hắn, rưng rưng nước mắt cẩn thận lột bỏ chiếc áo đã bị cắt trên người hắn xuống.

"Ngắt nó ra sau đó dùng loại thuốc này đắp lên miệng vết thương." Đối với cơn đau đớn kịch liệt khi lớp vải chạm vào cơ thể, Lục Tiến không hề nhíu mày, hắn phủi đại bùn đất dưới rễ cây xuống sau đó ngắt một đoạn thân bỏ vào miệng nhai, chỉ một lát sau, hắn nhả cây thuốc vừa nhai ra thả vào lòng bàn tay đưa cho Sơ Vân.

"Em...em không nhìn thấy rõ." Trong rừng quá tối, Sơ Vân mở mắt thật to cũng chỉ có thể miễn cưởng trông thấy vài vết thương sau lưng Lục Tiến, nhưng cô không thấy rõ lắm hình dáng cụ thể của từng vết thương, trong lúc sốt ruột, cô không nhịn được mà nức nở lên tiếng, nước mắt lăn xuống mặt đất, cảm thấy mình rất rất vô dụng!

"Ngoan nào, đừng khóc, có lửa ngay đây." Nghe thấy tiếng khóc ủ rủ của cô, Lục Tiến xoay người lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô dỗ dành, thầm mắng mình đã quên mất cô không thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối như mình, trong tình trạng thế này mà bắt cô xử lý vết thương cho mình thì thật là làm khó cô rồi.

Hắn nhanh chóng lấy một chiếc bật lửa quân dụng từ trong túi quần ra, nheo mắt nhìn qua, ừm, không bị hư, hẳn là còn dùng được. Đánh lửa vài cái rồi dùng sức thổi vài cái, Lục Tiến thử vài động tác, sau hai tiếng "phật phật" ngọn lửa đã sáng lên, cánh rừng u ám lập tức có một chút ánh sáng nhàn nhạt.

Có ánh sáng, hai mắt Sơ Vân lập tức sáng lên, bắt đầu kiểm tra vết thương sau lưng Lục Tiến. Lúc này toàn bộ quần áo trên người Lục Tiến đã bị cắt bỏ, cơ thể rắn chắc lộ ra, nhưng cả tấm lưng hắn đã bị máu nhuộm thành màu đỏ. Vết thương rên vai phải, trên lưng, trên cánh tay trái đều bị động tác bơi cấp tốc lúc nãy động vào mà trở nên máu me đầm đìa, mà theo từng nhịp thở phập phồng của hắn, miệng vết thương cũng không ngừng chảy máu!

Khi đã chính thức nhìn thấy rõ vết thương của hắn, ngược lại Sơ Vân thấy trấn định hơn một chút, sau một hồi thở dồn dập, cô với tay nhận với mớ thảo dược đen sì trong tay Lục Tiến, tay kia khẽ chạm vào vết thương ghê rợn trên vai.

"Anh hãy chịu khó một chút!" Sau khi run rẩy cất giọng, cô hít thở, tay dùng sức rút mảnh vỡ ra.

"Xích!" Một dòng máu phun ra từ vết thương. Sơ Vân lập tức cầm lấy chiếc áo đã cuộn tròn chặn miệng vết thương lại, sau đó lau máu tươi đi rồi trong nháy mắt dùng lòng bàn tay đắp thảo dược lên.

"Đừng sợ, cứ làm từng bước một." Lục Tiến vững vàng trấn an Sơ Vân đã toàn thân run rẩy, bàn tay cầm bật lửa không hề lay động.

"Đưa thảo dược cho em." Sơ Vân mừng rỡ phát hiện ra sau khi đắp thứ đen sì trong tay vào thì vết thương sẽ không chảy máu nữa.

Lục Tiến khẽ cười một tiếng, vươn tay lấy một mớ thảo dược khác vò lại đưa cho cô. Lúc này Sơ Vân cũng bất chấp hình tượng, học theo Lục Tiến bỏ thuốc vào trong miệng nhai thật nhanh! Thứ cây này nhai vào miệng có cảm giác vừa đắng vừa trơn, chỉ chốc lát đã hòa thành một cục.

Vừa rồi đã có kinh nghiệm nên lần này Sơ Vân làm nhanh hơn. Chỉ lúc rút mảnh vỡ trên cánh tay trái của Lục Tiến, vì cắm quá sâu mà ngón tay nhỏ xíu của Sơ Vân vốn đang nhuộm đầy máu đã trắng bệch, thử nhiều lần không rút ra được, trong lúc quýnh lên cô đã dứt khoát quỳ xuống bên cạnh Lục Tiến, cúi người dùng môi phủ lên miệng vết thương, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng tìm kiếm vị trí của mảnh vỡ rồi lại dùng hàm răng trắng tinh rút nó ra.

"Hừm!" Trong ánh sáng yếu ớt, Lục Tiến bị động tác của Sơ Vân khiến cho không nhịn được phải nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, miệng vết thương bị đầu lưỡi non mềm chạm vào đột nhiên trở nên vừa nóng vừa ngứa.

Thoa thuốc xong, miệng vết thương dần dần ngừng chảy máu, Sơ Vân cầm quần áo đã bị máu tươi nhuộm ướt, miễn cưỡng tìm được một chỗ sạch sẽ chuẩn bị xé quần áo băng bó vết thương, nhưng lớp vải này khá mỏng, cô dứt khoát dùng dao cắt vạt áo ra, sau đó xé thành từng mảnh, băng bó vết thương sau lưng Lục Tiến lại.

Toàn bộ vết thương của Lục Tiến đã được xử lý, Sơ Vân cũng thở dài mềm người ngồi trên mặt đất, cho đến lúc này hai cánh tay của cô mới chính thức bắt đầu run rẩy.

Lục Tiến vẫn không lên tiếng theo động tác của cô giơ bật lửa lên, nhìn chằm chằm vào cô gái đang sợ sệt ngồi trên mặt đất. Toàn thân cô ướt đẫm, những sợi tóc tán loạn dán trên gò má và phần cổ, dưới lớp áo thun ẩn hiện da thịt mịn màng nơi vòng eo, những ngón tay ngọc trắng trẻo giờ phút nàu trở nên hồng hồng, mà ngay cả khóe miệng cũng vì vừa rồi xử lí vết thương giúp hắn mà dính một vết máu đỏ tươi.

Cô trông có vẻ rất chật vật, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy giờ phút này cô xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

"Những kẻ kia là ai vậy? Vì sao lại làm thế?" Tắt bật lửa đi, khu rừng rậm đột nhiên trở nên u ám tối tăm, Sơ Vân khoanh hai tay hạ thấp giọng hỏi.

"Nhắm vào anh, nếu không phải quân chính phủ phái tới thì là kẻ phản đồ trong quân đội." Lục Tiến vừa trả lời vừa kiểm tra khẩu súng trong tay.

Người muốn Lục Tiến hắn chết ở vùng Tam Giác Vàng rất nhiều, nhưng kẻ có thể thì chỉ có mấy lão già trong quân chính phủ. Đánh trận nhiều năm như vậy, hắn đã sớm trở thành cái đinh trong mắt những kẻ lãnh đạo của chính phủ.

Hành động ám sát tinh vi như vậy, chỉ sợ không phải là kế hoạch ngày một ngày hai. Còn với việc đối phương nắm giữ trong tay hành trình không ngừng biến hóa của hắn, xem ra trong đội quân độc lập đã có kẻ phản bội.

Sh**, súng không dùng được nữa. Vừa rồi nhảy xuống sông quá mau chưa kịp chuẩn bị, nước sông lại quá đục, nòng súng đã bị bùn cát chui vào, trước khi chưa được rửa sạch sẽ không thể nổ súng được, nếu không sẽ gây nổ. Lục Tiến sờ sờ trên người, chỉ có thanh chủy thủ luôn mang theo bên mình này là dùng được. Nhưng khi về sau khi cần từng bước từng bước xử lí kẻ địch thì đao mới là vũ khí tốt nhất.

"Sợ à? Bảo bối?" trong bóng tối, Lục Tiến vuốt ve gương mặt hơi bẩn của Sơ Vân, tới gần in một nụ hôn dịu dàng lên mặt cô.

"Có anh rồi, không sợ nữa." Sơ Vân lập tức lắc đầu.

Cô cũng không biết vì sao giờ phút này thậm chí cô vẫn còn ở trong trạng thái mờ mịt đối với sự việc đột ngột này, nhưng từ nhiều năm trước tới giờ, chỉ cần có Lục Tiến bên cạnh thì cô sẽ có cảm giác an toàn một cách khó hiểu.

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Sơ Vân cắn môi dưới khẽ hỏi.

Lục Tiến mỉm cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô sang, đi vào sâu trong rừng.

"Làm gì bây giờ à? Đương nhiên là xử lý bọn chúng, sau đó sẽ về nhà."

***

Trong rừng rậm sâu u, tăm tối không có ánh sáng, vỏ cây đại thụ cao trăm thước dày đặc rêu xanh, từng đám rêu xanh lại phát ra ánh sáng xanh.

Chiếc giày quân dụng nhẹ nhàng linh hoạt giẫm lên lá cây, không phát ra tiếng động. Xuyên qua ống nhắm của khẩu súng nhắm bằng tia hồng ngoại, những tay súng vũ trang đầy đủ cảnh giác tìm kiếm mục tiêu trong bóng tối. Bọn chúng lần mò truy đuổi tung tích đối phương đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, không ai dám xem thường, bởi vì mục tiêu của bọn chúng là sát thần khét tiếng của vùng Tam Giác Vàng.

Mặt đất dưới chân trơn ướt, trong rừng không có lấy một tia sáng, tối đến mức khiến người ta cảm nhận được một loại chết chóc, không khí vừa nóng vừa ẩm, khu rừng rậm nhiệt đới còn mang theo hương vị ẩm ướt nồng nặc đặc trưng, thỉnh thoảng còn phiêu tán một mùi máu tươi, lòng bàn tay cầm súng khẽ run lên, bọn chúng càng cẩn thận tìm kiếm hơn.

Đi chưa được vài bước thì qua ống nhắm nhìn xuyên qua cây đại thụ phải đến vài người mới ôm hết khắp thân đầy dây leo, gã phát hiện ra một miếng băng vải dính máu. Giơ súng lên quét bốn phía một vòng không phát hiện ra điểm gì khác thường, gã đạp trên lá cây không gây một tiếng động đi tới, dùng mũi giày quân dụng gẩy gẩy miếng vải trên mặt đất. Bốn phía xung quanh băng vải còn sót lại vài vết máu, xem ra người kia từng thay thuốc ở đây, hơn nữa cũng vừa rời đi không bao lâu.

Không đúng! Tên kia lão luyện như vậy làm sao mà để lại dấu vết gì được?!

Nghĩ tới đây, tay súng lập tức lui về sau, khẩu súng trong tay nhanh chóng giơ lên ngắm bắn.

"A...!" Tay súng đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh hãi khia giẫm vào một sợi dây!

Sợi dây Lục Tiến đã bí mật cột bên trên cây đại thụ bị gã giẫm vào trong nháy mắt bỗng nhiên chìm xuống dưới, cây dây leo mềm dẻo quấn trong tay bị hắn kéo một cái, trong phúc chốc, tay súng kia đã bị kéo lên!

Một nhát nhảy xuống rồi lại một nhát bay lên!

"Đột đột đột..." tay súng kinh hoàng bóp cò loạn xạ, viên đạn bay vút găm vào thân cây thô to bốn phía! Nhưng mà gã cũng chỉ kịp hành động một lần.

Trong nháy mắt khi giao nhau, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đêm tối, chiếc đầu lâu màu đen đột nhiên bay khỏi thân, chỗ bị Lục Tiến cắt rời bắn ra một dòng máu tươi rồi văng xa cách đó vài mét.

"Bịch!" chiếc đầu người rơi xuống lăn ra vài mét phát ra một tiếng vang.

"Đi thôi bảo bối." Lục Tiến lau vết máu trên chủy thủy, cầm cây súng ngắm trong tay gã kia, xoay người tới sau thân cây, kéo lấy Sơ Vân đang ngồi chồm hổm dưới cây bịt lỗ tai lại tiếp tục đi vào trong rừng.

Mấy phút sau, hai gã áo đen nghe thấy tiếng súng chạy tới trông thấy một thi thể bị chặt đầu nằm trên mặt đất thì hung hăng nhổ nước miếng chửi thề vài câu, sắc mặt hung ác đuổi theo vào trong rừng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-65)