Truyện:Có Chạy Đằng Trời - Chương 26

Có Chạy Đằng Trời
Trọn bộ 65 chương
Chương 26
Độc nghiện của nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)

"Bảo bối à, nhất định anh sẽ 𝒸*𝖍*ế*✞ trên người em." Lục Tiến dựa vào bồn tắm ⓜ*🔼𝐬ş𝒶𝐠*ⓔ cực lớn, gối đầu lên gối da trên bồn tắm, ⓚ𝒽·é·🅿️ h·ờ mắt say mê than khẽ.

Nước trong bồn tắm không ngừng cuồn cuộn chảy tạo nên từng đợt bọt nước ✔️·𝐮·ố·𝖙 𝖛·𝐞 ✞·♓â·ռ t♓·ể hắn.

Nằm dạng hai chân bên hông đối mặt với hắn là 🌴♓â●𝖓 т𝐡●ể nhỏ nhắn nằm sấp không hề nhúc nhích trên ✞_♓â_ⓝ ⓣ_♓_ể cường tráng của hắn, nghe vậy bàn tay nhỏ bé quấn quanh cổ hắn chỉ hơi nhúc nhích một chút.

Mái tóc đen mượt của cô bị thấm nước, dính chặt vào tấm lưng trắng như tuyết, ôm sát lấy đ_ườ_п_🌀 ↪️𝐨n_g uyển chuyển của cô, uốn lượn dọc theo tấm lưng trần trụi xuống dưới. Đuôi tóc nhiễu xuống vài giọt nước, từng gợn nước không ngừng nhảy múa trong những sợi tóc tạo thành một bước tranh đẹp mắt.

Lục Tiến miễn cưỡng động đậy người một cái thì cô gái trên người hắn đã lập tức phát ra tiếng ưm yếu ớt.

"Ưm" Thanh âm vừa yêu kiều vừa mị hoặc, đủ để làm cho bất kì người đàn ông nào hóa thành một vũng nước.

Lục Tiến nhấc khuỷu tay lên, chậm rãi ngồi dậy từ trong nước, nhấc chân lên sau đó bàn tay bắt lấy bờ vai cô đẩy lên trên để cho cô hơi ngửa ra sau một chút dựa vào đùi hắn. Theo sự loay hoay của hắn, cô cố nén vẻ khó chịu, ✞♓●â●𝖓 ✝️𝐡●ể xinh đẹp hoàn toàn hiện ra, trần trụi trước mặt hắn.

Động tác của hắn khẽ động đến bộ phận bên dưới của hai người, cô lập tức hoảng sợ co lại, bờ vai nho nhỏ cũng rúc lại, bên dưới không tự chủ được mà hút hắn vào sâu hơn khiến hắn phải phát ra tiếng ✝️♓●ở ◗●ố●↪️.

Lục Tiến ôm lấy đôi chân ngọc đang quấn quanh thắt lưng hắn, nghiêng đầu 𝖍ô.𝐧 lên cái miệng nhỏ xinh xắn của cô.

"Em xem, anh chỉ hơi vào một tí mà nó đã cắn anh như vậy rồi." hắn dán vào gò má đẫm mồ hôi của cô, thì thào khiển trách bên tai cô.

"Lúc thì nó đẩy anh ra, lúc lại hút anh vào khiến cho anh dừng lại mà không được, làm sao bây giờ?" Lục Tiến dùng tay xoa nắn bộ ⓝ🌀_ự_𝖈 trắng nõn của cô, ngón tay thô ráp vân vê hai nụ hồng, tùy ý để chúng nó п-♓-ấ-𝓅 ⓝ♓-ô đỏ ửng giữa hai ngón tay.

Trong phút chốc, †ⓗ*â*ⓝ ✞𝐡*ể cô gái trong tay hắn nhanh chóng r*⛎*ⓝ 𝓇ẩ*𝓎, ↪️ắ·п 〽️·ô·ï ngửa đầu ra sau, nũng nịu vừa như khóc lại vừa như ngâm nga.

"Anh sắp bị nó cắn 🌜.ⓗế.𝐭 rồi." hắn thỏa mãn than nhẹ, sau đó ⓗ*ô*𝖓 lên cái cổ cô tự mình dâng lên, vừa l𝒾.ế.ɱ vừa cắn, chiếc cổ che kín bởi những dấu hô.ⓝ loang lổ lại tăng thêm càng nhiều ấn kí.

Hắn biết mình đã nhặt được bảo bối rồi. Quá trình trước đó đều rất mơ hồ, hắn đã hoàn toàn mất hết khống chế, chỉ có thể nhớ rõ cô đã đau đớn r·ê·𝐧 𝓇·ỉ cùng cảm giác căng tràn tươi mới. Đến khi tỉnh táo lại, hắn cũng không biết tại sao mình lại điên cuồng như vậy. Đến lúc hắn bắt đầu đi vào nơi Ⓜ️●ề●Ⓜ️ 𝐦ạ●𝒾 của cô lần nữa hắn mới phát hiện ra bảo bối của hắn có một loại ɱ●𝐚 ⅼ●ự●c làm cho người ta không thể khống chế được. Mà dưới sự chỉ dạy kiên nhẫn của hắn, bản năng phụ nữ cũng thức tỉnh, cô gái của hắn đủ để thắt cổ bất kì người đàn ông nào.

Lục Tiến nâng mặt cô lên, nhìn kĩ bảo bối của mình, sau đó hắn một lần nữa thong thả chạy nước rút, công kích ✞-𝐡-â-𝐧 🌴𝐡-ể mềm nhũn không ngừng 𝐫⛎·n 𝐫·ẩ·🍸 trong lòng mình.

Nhưng hắn lại phá lệ quan tâm đến cảm xúc của cô, hắn vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn, hắn muốn bức bách công chúa nhỏ làm tù binh của hắn, sa vào ⓓụ.𝖈 𝖛.ọ.ⓝ.🌀 cùng với hắn, không có cách nào thoát ra được.

"Ưm" cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn vô cùng kiều diễm, điềm đạm đáng yêu lên.

"Đủ rồi" cô không khống chế được mà г·υ·𝖓 𝓇·ẩ·🍸.

"Tôi đầu hàng." Cô bị sự ×â_𝐦 nⓗ_ậ_𝐩 cực kì thong thả của hắn giày vò đến choáng váng, không biết mình đang ở đâu.

"Em muốn, em muốn anh, anh biết em muốn anh." Dường như hắn phải dùng toàn bộ sức mới có thể khống chế mình, 𝖉*ụ 𝖉*ỗ cô, liên tục duy trì sự giày vò ngọt ngào này.

"Lục Tiến" loại cảm giác không tên này như một cơn sóng lớn cuốn lấy toàn thân, ✝️.ⓗ.â.𝓃 t.𝖍.ể xinh đẹp của cô dần phập phồng theo động tác của hắn.

"Xem này, so với mấy trước thì lần này em đã biết tự mình cử động rồi, ngoan quá." Lục Tiến mê muội than khẽ.

"Lục Tiến, Lục Tiến" cô khóc ròng, phát ra tiếng 🌴·ⓗ·ở 𝖉·ố·↪️ ngay cả mình cũng chưa từng nghe thấy, cảm giác lạ lẫm thỉnh thoảng lại khiến cô kinh hoàng bất an, chỉ có thể duỗi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay đang 🍳цấ_ռ 🍳𝖚ý_т bên hông cô.

Vật to lớn cứng rắng đâ●𝖒 thật sâu vào 𝖙·𝐡â·𝓃 †𝖍·ể nhỏ xinh, thỏa mãn sự trống rỗng khó hiểu của cô lại mang theo một chút khó chịu. Cô г⛎·п гẩ·𝓎 nhận lấy, không tự chủ được mà dùng sức ôm chặt lấy cổ hắn, nghẹn ngào cầu xin.

Lý trí của hắn đã tiêu sạch theo hành động ỷ lại vô thức của cô, trong nháy mắt đã trở thành thần dân của cô. Sau một tiếng gầm nhẹ, hắn dùng hết sức ôm lấy ✞𝖍●â●п t♓●ể 𝐦ề●m mạ●ⓘ phía trước, tiến công hung hãn!

Hắn vội vã ôm lấy cô, ra sức chạy nước rút, đâ●ɱ ✔️à●🔴 cô, 𝐤í🌜·ⓗ ⓣ♓í↪️·h từng nơi mẫn cảm của cô, dẫn dắt cô bùng cháy vì hắn, ép cô không ngừng г●𝐮●ռ rẩ●🍸 trong lòng hắn, khiến cho cô phải phát ra tiếng ngâm tuyệt diệu không gì so sánh nổi.

Cô bị hắn châm lên ngọn lửa kiều diễm, cao giọng khóc ngâm, phô ra vẻ đẹp chưa ai từng thấy. T.𝐡â.𝐧 𝖙.𝐡.ể trắng như tuyết mang đầy dấu vết, hai nhụy hoa hồng phấn ngạo nghễ nhô ra khỏi mặt nước, ✝️●𝒽●â●𝐧 т●𝐡●ể xinh đẹp không ngừng vặn vẹo phập phồng trên người hắn.

Cô giống như một thiên sứ đang ԁ.ụ d.ỗ ác ma, hồn nhiên lại tàn ác. Không ai có thể trông thấy vẻ phong tình ma mị của cô lúc này, nó mang theo một loại ma tính có thể phát hủy lý trí của đàn ông trong nháy mắt.

Đây chính là thiên sứ chỉ thuộc về hắn.

Hắn sa vào sự căng tràn yêu kiều của cô, bị cô hút đến hoa mắt choáng váng, đôi chân mịn màng đang quấn chặt quanh hông hắn khiến hắn càng 𝖐.í.𝐜.𝐡 ✞.𝖍í.🌜.♓ hơn, sau đó chỉ có thể thuần phục dưới chân cô, để mặc cho cô xâm chiếm, muốn nhanh muốn chậm, tùy cô sai bảo,

Hơi nước bốc lên, nước ɢợ*n 💲*ó*п*ɢ lay động, không ngừng tràn ra khỏi bồn tắm theo động tác mãnh liệt, tấm kính cực lớn trong phòng tắm bị hơi sương bao vây, mơ hồ phản chiếu hai ⓣ·♓·â·𝐧 𝐭·𝖍·ể đẹp đẽ đang quấn lấy nhau.

Tiếng 𝖙♓-ở ԁ-ố-ⓒ, tiếng ngâm nga, tiếng ⓛ𝐢_ế_𝐦 𝖒ú*✝️ vừa mơ hồ lại vừa rõ rệt.

Môi kề môi, 𝐧.gự.ⓒ chạm 𝓃·🌀·ự·𝖈, tiếng tim đập gấp gáp giống nhau, da thịt cũng đói khát như nhau.

Lửa tình hừng hực, ngày đêm cháy lan không dứt.

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ nhẹ sau đó dừng lại, Lục Tiến buông cô gái đang ôm thật chặt ra, xốc tấm chăn đơn bước xuống giường. †*♓â*𝖓 𝖙*𝐡*ể trần trụi với những đư_ờ𝐧_🌀 𝒸_𝖔_п_g hoàn mỹ, không một tấc thịt thừa, nhưng điều làm cho người ta giật mình là trên cơ thể kia khắp nơi đều là vết sẹo ngang dọc.

Hắn mở cửa phòng ra, ngoài cửa không có ai, chỉ có một khay thức ăn đầy ắp trên sàn nhà. Cầm khay lên, Lục Tiến trở vào phòng, đặt chén dĩa lên bàn gỗ rồi quay đầu đi về phía chiếc giường lớn.

Trong phòng ngủ u ám, cô gái vô cùng mệt mỏi đang cuộn mình trên giường, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài chăn, khắp nơi đều là dấu vết bị hắn gặm 𝖒-ú-✞, tràn ngập sắc thái ** làm cho người ta mơ màng.

"Bảo bối, phải ăn chút gì thôi." Sắc mặt Lục Tiến u ám, đến bên giường, vươn tay từng chút một kéo tấm chăn màu trắng ra. Dưới chăn, ✞hâ*ⓝ t𝖍*ể trần trụi yêu kiều của cô hiện ra trước mắt hắn.

Da thịt trắng nõn toàn thân bị hắn m●ú●🌴 đầy dấu 𝖍-ô-𝐧 loang lổ, lan tràn đến giữa đôi chân đang kẹp lại của cô.

Hốc mắt hắn giật giât, con ngươi đen đột nhiên bùng lên một ngọn lửa. Xoay người 𝖑*ê*п ɢ*𝐢*ườⓝ*🌀, hắn quỵ giữa hai chân cô, chẫm rãi kéo cặp đùi trắng trẻo của cô ra.

Trong lúc ngủ mơ, cô vô thức để mặc cho hắn xem xét nơi riêng tư không có bất kì thứ gì che chắn của mình. Phấn nộn, trơn bóng, đỏ bừng, mị hoặc, tràn ngập vẻ bất lực vì từng bị hắn bắt nạt.

Lục Tiến nuốt nước miếng xuống, hạ tầm mắt nhìn bộ phận bên dưới. Thứ cứng rắn của hắn đang từ từ ngẩng đầu lên, khát vọng kêu gào được nơi mề*Ⓜ️ mạ*ℹ️ của cô vây quanh lần nữa.

Độc nghiện của hắn lại phát tác rồi.

Từng nụ ⓗô-ⓝ nhỏ vụn từ từ theo lưng bàn chân đi lên trên gặm nhấm, không buông tha một tấc da thịt nào, ngay cả chỗ đầu gối mẫn cảm của cô cũng bị đầu lưỡi cùng hàm răng của hắn quét qua để lại ấn kí đỏ sậm.

"Ưm" Cô hừ nhẹ, chậm rãi mở đôi mắt kèm nhèm ra, cặp môi đỏ mọng, dáng vẻ kiều diễm như vừa bị người ta nếm thử.

Đầu lưỡi ướ*t á*ⓣ triền miên 𝖍.ô.n đến giữa hai chân khiến cô phát ra tiếng ưm kiều mị, chăn mỏng được kéo lên, phủ lấy cảnh tượng mơ màng bên trong, chỉ có tiếng †𝖍_ở 𝒹ố_𝖈 yêu kiều đứt quãng, không ngừng lan ra không gian.

Ⓓ*ụ*𝒸 𝐯*ọ*ռ*🌀 tràn ngập, ngày tiếp nối đêm.

Đây chính là quy củ của Lục Tiến. Khi cô gái của hắn còn ngây thơ non nớt phải quán triệt cho cô thói quen cùng ** cực hạn hoàn mỹ nhất.

Giam cầm cô, mỗi ngày dùng tình dục nuôi nấng công chúa nhỏ đáng yêu của hắn, làm cho cô sa vào những cơn â*п á*𝖎 không dừng lại được.

Ngày tiếp nối đêm, dây dưa với cô, ở bên tai cô lần lượt cường điệu bức bách, bắt cô không ngừng lặp lại lời đã hứa với hắn. Hắn ⓒưỡ𝐧-𝐠 é-ⓟ cô học tập, học tập cách thăm dò cơ thể hắn, thăm dò những chỗ mẫn cảm của hắn. Hắn ↪️ưỡ𝓃·ℊ 𝐜𝖍·ế thói quen của cô, quen với phương thức của hắn, quen với hương vị của hắn, quen với tất cả của hắn.

Bất kì phản ứng nào của cô đều mang lại cảm xúc cho hắn, làm cho hắn càng thêm cố gắng gia tăng sự dạy bảo.

Cô gái nhỏ vẫn chưa biết gì về tình dục, chỉ có thể để mặc hắn không hề kiêng kị mà nhấm nháp ✞_𝐡_â_𝖓 †𝒽_ể non nớt, mờ mịt mặc cho hắn dẫn dắt, dần dần tiến vào vực sâu 𝒹ụ●𝒸 v●ọ𝖓●🌀 ma q_⛎_ỷ, suốt đời không thể quay lại thế giới trắng thuần của cô.

***

"Vẫn còn ở trong đó à?" Trong phòng khách dưới lầu, người đàn ông điển trai tà khí nhướn mày thật cao, vẻ mặt không thể tin được. Tên lính đứng thẳng đứng để báo cáo trước mặt anh ta bình tĩnh gật đầu, làn da ngăm đen càng tăng thêm luồng khí nóng từ người anh ta.

Hai cái tên thủ đầu trên đầu dưới của cầu thang quả thật không phải là người!

Anh ta tình nguyện ra chiến trường chém 🌀𝒾●ế●✝️ kẻ thù cũng không muốn đứng ở đây chịu 𝖙𝖗·𝐚 ✝️ấ·ռ mỗi ngày!

Hơn một tuần lễ, ngày nào bọn họ cũng thay phiên nhau canh gác, tất cả đều sống không bằng ⓒh-ế-†. Dù có được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không chịu được tiếng khóc ngâm kiều diễm làm cho người sắt cũng phải bị lay động từ phòng ngủ chính trên lầu hai truyền tới cả ngày lẫn đêm.

"Đúng là người trẻ tuổi, chơi tốt như vậy, chẳng biết tiết chế gì cả." Euler gãi gãi cằm, cười xấu xa đứng dậy đi về phía cầu thang, chuẩn bị tự thân xuất mã đi bắt lại Lục Tiến sau khi về nhà thì không có liên lạc gì với anh ta nữa.

Mới đi đến cầu thang, âm thanh đứt quãng, mập mờ trêu ngươi từ phòng ngủ trên lầu hai truyền đến, càng đến gần lại càng rõ ràng.

"Nhẹ thôi đau quá."

"Ưm, đừng kẹp chân lại, đừng kẹp căng như vậy, sắp bị em kẹp 𝖈hế·𝖙 rồi đây."

"Á, chậm.... chậm một chút."

Người đàn ông ռ.🌀.♓iế.n 𝖗ă.𝐧.ℊ nghiến lợi kêu rên cùng tiếng khóc khe khẽ của cô gái nhỏ làm cho Euler đứng sững lại. Chỉ trong vài giây toàn thân anh ta đã vã mồ hôi, mỗi bộ phận trên cơ thể đều căng cứng đi vào trạng thái sẵn sàng 𝒸-ⓗ❗-ế-𝐧 đấ-⛎, cậu nhóc trong đũng quần đã sớm ngóc đầu cao cao.

Thật sự là sống không bằng ↪️.h.ế.t mà.

Euler nhìn sang cánh cửa gỗ đang đóng chặt, nghe tiếng nũng nịu cùng nức nở nghẹn ngào đói khát bên trong rồi nhìn lại mấy tên lính mang vẻ mặt khổ sở trên bậc thang, khuôn mặt điển trai 𝖗_u_𝐧 𝖗ẩ_γ, phát ra một tiếng rủa thầm, "Shit!"

Chương (1-65)