Yêu
← Ch.43 | Ch.45 → |
"Tiểu Tự!" Tôi gọi nhẹ nhàng, ngồi vào bên cạnh Tiểu Tự, tôi đưa mắt về ngọn núi cao phía trước, đây là một căn nhà gỗ hai tầng với một cầu thang làm bằng gỗ lim đen bóng...
"Mẹ!" Nó thấp giọng đáp lại nhưng tôi chẳng hề cảm giác được chút thân thiết nào.
"Tiểu Tự... Con không cần..." Tôi muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng tôi không nói gì, vào những lúc thế này có gì để nói? Tôi nhìn thằng bé "Tiểu Tự..." Thực sự rất đau lòng, ngoài gọi tên nó tôi còn có thể làm gì, là tôi bỏ rơi nó, là tôi không xứng đáng được nó gọi là mẹ.
-------------------------------------------
"Em muốn nuôi Tiểu Tự!" Cơ thể bị kéo sang một bên, tôi nói với Nghiêm Diệu, bị anh ôm vào lòng, bên tai còn nghe thấy tiếng tim đập, cũng có thể, đó là tiếng trái tim tôi.
Nghiêm Diệu bóp cằm tôi, giọng đầy mỉa mai "Từ lúc nào cô dám 'Được một tấc lại muốn tiến một thước vậy'*?"
*tấc, thước là đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, nghĩa giống như được voi đòi tiên.
Tôi không dám nhìn vào mắt anh, hít thật sâu "Nghiêm Diệu... Em cũng mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, em bây giờ chỉ muốn nuôi thằng bé khôn lớn, chuyện khác em mặc kệ, chỉ cần cùng với con là được!"
"Chuyện khác mặc kệ? Ha ha, không phải em muốn nói cho tôi biết bây giờ em hối hận? Rằng thật ra em yêu tôi, rất yêu tôi?!!!!"
Lúc anh nói ra câu này, tôi nhìn thấy sự châm biếm rõ ràng trong mắt anh, không hề thương hại tôi một chút nào. Tôi không thể phản bác gì chuyện đó, chỉ có thể nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi... Xin lỗi... Nghiêm Diệu... Là em nợ anh, em nợ anh, bây giờ em có thể bù đắp cho anh, anh muốn thế nào cũng được, chỉ cần cho em ở đây cùng con, cho em ở bên cạnh anh, anh muốn thế nào cũng được!"
Cơ thể tôi bị đẩy mạnh ra, trước mắt tôi là Nghiêm Diệu, vẻ mặt anh đầy bi phẫn, còn hiện lên chút khổ sở "Lộ Tịch Ngôn, tôi không phải thằng ngốc. Bây giờ cô nên biết thân biết phận, cô nghĩ rằng tôi vẫn có thể mắc bẫy của cô sao?" Nói xong, anh giận dữ đứng dậy, tóm lấy áo khoác trên thành ghế mặc vào, bước ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại.
Tôi cắn môi nhìn anh rời đi như một cơn gió, nửa ngày không nói nên lời, chỉ biết ngồi nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Ở đây, trăng treo trên đỉnh đầu toả sáng, rất sáng, rất sáng, thì ra, ở nơi rừng núi hoang vu thế này ánh trăng lại đẹp như vậy, chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Tuy rằng Nghiêm Diệu không đồng ý cho tôi nuôi Tiểu Tự, nhưng sau đó tôi đi thăm thằng bé vẫn không bị ai ngăn cản.
Nơi này cuộc sống rất có quy luật, ngủ sớm dậy sớm, nếu không phải nhìn thấy chuyện đó, tôi thật sự nghĩ rằng cuộc sống ở đây sẽ trôi qua một cách bình lặng như vậy.
"Ba!" Loại âm thanh tôi đã quá quen thuộc. Không biết từ đâu vang lên tiếng nổ lớn, tôi bịt chặt tai cuộn tròn trên giường, lỗ tai như bị người ta chọc thủng.
Đau đầu, đau đến thấu xương.
Tôi nức nở một tiếng, bám vào hành lang bằng gỗ đi ra ngoài, chuyện xảy ra lúc đó khiến cho tôi cả đời cũng không thể nào quên được.
Phía trước, trong khoảnh sân trước căn nhà gỗ, hơn mười người đàn ông cầm súng đứng quanh vài cọc gỗ, mỗi cọc gỗ đều có một người bị buộc chặt vào đó, có cả nam cả nữ, quần áo trên người bọn họ đều nhuốm máu đỏ, tiếng nổ súng vẫn tiếp tục, tôi có thể nghe tiếng từng người kêu gào thảm thiết, cơ thể họ không ngừng run rẩy. Từng viên đạn găm vào chân, tay, cổ họ, thậm chí có người còn bị bắn lên mặt, những tiếng kêu gào không ngừng khiến tôi đau tận ruột gan, cuối cùng những tiếng kêu cũng nhỏ dần rồi từ từ im bặt. Chỉ còn máu không ngừng chảy.....
Tôi vội vàng đưa tay lên che miệng lại, cơ thể tôi bị kéo vào một vòng ôm ấm nóng.
"Thế nào? Đẹp mắt không? Bọn chúng nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, tôi liền cho bọn chúng điều bọn chúng muốn!" Âm thanh trầm thấp truyền vào tai tôi, trầm mà lạnh lẽo, cánh tay anh ôm chặt qua lồng ngực tôi, dáng vẻ vô cùng thân thiết khiến tôi không khỏi run lên từng cơn.
"Tịch Ngôn, cảm giác này rất kích thích phải không, nói không chừng, trong đó có cả đồng sự của cô đấy." Tôi lắc đầu, không ngừng lắc đầu, cố gắng thu người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của anh "Nghiêm Diệu, anh không nên ép em hận anh, anh muốn ép em hận anh sao?"
"Đúng, thứ cô gọi là 'Yêu' quá rẻ mạt, tôi tình nguyện để cô hận tôi!" Anh nói bên tai tôi, anh ôm tôi chặt hơn, siết chặt khiến tôi không ngừng đau đớn.
"Nghiêm Diệu... Nghiêm Diệu, anh..." Tôi kéo tay anh, cố gắng gỡ nó để thoát khỏi lồng ngực rộng lớn của anh nhưng không thể, cho đến khi nước mắt loan đầy trên hai má, động tác của Nghiêm Diệu bỗng trở nên cứng ngắc, thậm chí, đôi mắt vốn lạnh như băng của anh thoáng hiện lên tia kinh hoảng. Anh nhìn tôi, tay chầm chậm buông ra, tôi ngừng giãy dụa đưa tay lên sờ mặt, một bàn tay đầy máu, một giây sau, Nghiêm Diệu cầm lấy bàn tay đầy máu của tôi, một tay che lỗ tai tôi, quay lại đằng sau thét lên "Trát Nhân... Trát Nhân!"
Tôi bị anh ôm chặt trong lồng ngực, máu từ lỗ tai không ngừng chảy ra, là máu của tôi ấm hay là lồng ngực của anh ấm áp. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi ấm này đã rất lâu, rất lâu rồi.
Sau đó, cả người tôi mất đi trí giác, lúc tôi tỉnh lại, đầu tiên là nhận ra tiếng bước chân hỗn độn xung quanh, còn có tiếng nói không ngừng, sau đó cơ thể tôi bị nâng lên, trên mặt và hai bên tai đều có cảm giác lạnh lẽo, nhưng cảm giác đau đớn cũng dần dần đỡ hơn, không còn đau đến ruột gan như trước nữa.
Tôi mở mắt ra, những hình ảnh trước vô cùng mờ nhạt, một lát sau dẫn hiện rõ, rằng tôi vẫn ở trong thế giới ngầm của anh.
"Còn đau không?" Anh cầm lấy tay tôi, hỏi nhẹ nhàng. Tránh không động đến tai tôi.
Tôi sửng sốt, từ từ lắc đầu.
Nghiêm Diệu đưa tay lên mặt tôi, nhẹ nhàng lướt qua tóc mai trên tai tôi, nửa ngày không nói một câu.
"Bác sĩ nói sao?" Cuối cùng anh cũng lên tiếng, tôi nhìn thấy người đàn ông đang nơm nớp lo sợ sau lưng anh. Sắc mặt anh ta lúc này trở nên trắng bệch, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, một lát sau vẫn đứng dại ra tại chỗ.
Tôi thản nhiên lắc đầu "Không sao cả!"
"Tôi nhất định phải chưa cho em, chọn bác sĩ tốt nhất cho em!" Không cần biết tôi có bệnh thật hay không, Nghiêm Diệu cầm bàn tay lạnh ngắt của tôi "Ngày mai, tôi cho người đi gọi!"
"Nghiêm Diệu... Em không sao cả... Chuyện đó không có gì đáng lo... Chỉ cần..."
"Tôi biết rồi!" Nghiêm Diệu cắt ngang lời nói của tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm lấy cơ thể suy yếu để tôi dựa vào anh "Em ngoan ngoãn nghe lời là được, chuyện gì anh cũng đồng ý với em, cái gì cũng đồng ý với em!"
"Lộ Tịch Ngôn, em nghe cho rõ đây, dùng sức khoẻ của bản thân đia uy hiếp người khác là cách ngu ngốc nhất, cho nên, em tuyệt đối phải mạnh khoẻ đứng trước mặt tôi, ở bên tôi!"
"Mẫu thân..." Một tiếng gọi nho nhỏ vang trên phía trước, tôi hơi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiểu Tự đứng ở cửa liền vội vàng vẫy tay gọi nó.
Thằng bé do dự một lát rồi cuối cùng quyết định đi về phía tôi.
"Tiểu Tự!" Tôi nằm bất động, chỉ cần cựa quậy một chút thôi tai sẽ lại đau, chỉ còn cách đưa tay với ra, nắm lấy bàn tay Tiểu Tự.
"Mẫu thân..." Thằng bé muốn nói gì rồi lại thôi, nó nhìn tôi, cuối cùng dừng lại trên tai tôi, trong mắt thoáng hiện nét lo lắng, biểu cảm lúc này của nó khiến tôi như nhìn thấy Tiểu Tự trước đây vậy.
Bởi vậy tôi cười với nó "Mẹ không sao cả, Tiểu Tự, từ nay về sau đừng gọi mẹ là mẫu thân nữa, gọi là mẹ được không?
Tiểu Tự cúi thấp đầu, một lát sau mới lên tiếng "Mẹ!"
Tôi cười, tôi có thể nhận ra thằng bé lúc này vô cùng căng thẳng qua biểu cảm cứng ngắc của nó, tôi nói đùa với nó vài câu, dù sao chúng tôi cũng một năm xa cách nhau, không thể lập tức thân thiết được. Tôi không hỏi nó một năm nay sống thế nào, chỉ nói với nó vài chuyện nhỏ nhặn, cuối cùng, tôi cũng phá tan lớp phòng bị của nó đối với tôi.
Dù sao đi nữa, thằng bé mới có sáu tuổi, mới còn nhỏ như vậy, sao có thể không muốn người lớn yêu thương?
"Sao có thể để nó khiến em đau?" Nghiêm Diệu xoay người, ôm Tiểu Tự đang trong nằm ngủ say trong lòng tôi sang một bên, tôi sợ động tác của anh quá mạnh khiến con giật mình nên vội đứng dậy, lại bị anh đặt xuống giường, sau đó động tác của anh rất nhẹ nhàng, ôm Tiểu Tự đặt sang một bên. Sau đó trở về ngồi xuống bên tôi.
"Em không sao, sẽ nhanh khỏi thôi, chỉ cần sau này màng nhĩ không phải chịu kích động thì sẽ không bị như vậy nữa!" Tôi nhìn Nghiêm Diệu, từ từ nói với anh, một năm nay tôi vẫn thường bị như vậy khi phải chịu kích thích quá mạnh. Bây giờ đã trở thành một thói quen.
Nhưng tôi càng nói, Nghiêm Diệu càng nhíu mày rất chặt, anh kéo tay tôi "Cuối năm, chúng ta đi Mĩ!"
"Nước Mĩ?"
"Đúng, ở đó có rất nhiều bác sĩ Nhĩ khoa giỏi!"
"Nghiêm Diệu..." Đầu tiên tôi ngẩn người, sau đó chậm rãi rút bàn tay đang bị anh nắm chặt, nhưng anh không có ý định buông tay tôi ra, vẫn nắm chặt như cũ.
"Nghiêm Diệu... Nếu anh đã biết chuyện đó, chắc anh cũng sẽ biết thần kinh hoại tử. Vô dụng thôi, chậm nhất là nửa năm nữa, lỗ ai em sẽ thối rữa khiến hoại tử toàn phần, em sẽ trở thành người điếc, không có cách cứu chữa đâu!" Cho dù là Hoa Đà tái thế, cho dù anh có rất nhiều tiền đi chăng nữa.
Cơ thể Nghiêm Diệu trở nên cứng ngắc, bàn tay nắm tay tôi càng chặt hơn "Đi Mĩ không được, chúng ta có thể đi các nước khác, tôi nhất định chữa khỏi tai cho em!"
"Nghiêm Diệu... Thật ra... Có đôi khi, không nghe được, không nhìn thấy cũng không phải không tốt, có câu 'Tự lừa mình dối người', trước kia, em có muốn cũng không thể, nếu... Nếu bây giờ, em thật sự không nghe được gì, ít nhất em vẫn có thể lừa dối chính bản thân mình rằng anh vẫn là Nghiêm Diệu, vẫn là chàng trai sáng sớm chơi bóng rổ trên sân thể dục của trường một mình, em ở bên cạnh anh, lẳng lặng ở bên cạnh nhìn anh chơi bóng, thời gian... Thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó!"
Tôi chậm rãi nói, tâm hồn như trở lại với mảnh kí ức trước đây, về nhiều năm trước. Ở nơi đó, chỉ có rung động của tuổi thanh xuân, không có oán hận, không có mưu mẹo, chỉ có hai cơ thể cần nhau, tựa sát vai nhau mà thôi. Cơ thể tôi bị anh bế lên, tôi cảm nhận được anh đang run, thậm chí, tôi đã bắt đầu nghe được âm thanh nghẹn ngào từ Nghiêm Diệu.
"Lộ Tịch Ngôn... Lộ Tịch Ngôn..."
"Tịch Ngôn, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, tôi rốt cuộc đấu không lại em!"
"Tôi tin tưởng em, một lần cuối cùng!"
Trái tim tôi như lỡ một nhịp, tôi ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của anh, đúng vậy, cho tới thời điểm này, chúng tôi có thể đấu đá gì nữa chứ?
Trái tim cả hai đã mệt mỏi lắm rồi.
Giờ phút này, còn ép buộc nhau làm gì nữa chứ!
← Ch. 43 | Ch. 45 → |