Ai mắc bẫy ai?
← Ch.33 | Ch.35 → |
Dưới lầu khách sạn, một chiếc xe đỗ lại, cô gái kia cùng tôi vừa ngồi vào trong xe đã lập tức phóng đi, thậm chí, tôi còn không có thời gian ngoái đầu nhìn lại, khách sạn cao cấp khách sạn đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó không gian rơi vào trạng thái trầm mặc, cô gái kia không hề nói thêm một câu nào nữa, từ đầu tới cuối chỉ cắn chặt môi. Tôi nghĩ, đây có lẽ là tính cách của cô ta.
Chúng tôi đổi xa ba lần, lần thứ ba, cô gái kia bảo người lấy vải đên bịt mắt tôi, mọi thứ trở nên tối sầm lại "Cô trực tiếp đưa tôi đến sân bay là được!" Tôi thử mở miệng, trong lòng thầm nghĩ không lẽ... Không phải vậy chứ!
Nhưng không hề có ai trả lời tôi, hai mắt tôi bị bịt kín, xung quanh cũng không có âm thanh của người nói chuyện.
Tôi lại tiếp tục im lặng, trái tim không ngừng chùng xuống...
Cuối cùng, xe cũng dừng lại, bên tai tôi chỉ có tiếng gió, tuy không nhìn được nhưng tôi cũng có thể biết được, bốn phía xung quanh nhất định là hoang vắng khác thường, thì ra, bất kể là thời điểm nào, nơi như thế này quả nhiên vẫn là nơi tốt nhất để có thể... Giết người diệt khẩu.
"Tôi vẫn nghĩ rằng ít nhất vẫn sẽ nhìn thấy được biểu hiện sợ hãi của cô!" Miếng vải che mắt đột nhiên bị giật ra, trước mắt tôi lá ánh mặt trời chói sáng cùng với gương mặt xinh đẹp kia, thiếu một chút lạnh lùng lúc nãy nhưng lại vô cùng dữ tợn.
"Nếu tôi sợ hãi sẽ không phải chết sao?" Tôi thờ ơ cười nhạo.
Cô ta cũng cười "Tôi nói rồi, tôi rất muốn tìm hiểu về cô, cho tới nay, tôi vẫn tự hỏi chính mình, rốt cuộc thì đồng cam cộng khổ thì vị trí của mình có vững chắc bằng kẻ lừa gạt, mưu mô như cô. Mà tôi, dùng năm năm đồng cam cộng khổ lại vĩnh viễn không thể sánh bằng một năm cô và anh ta ở bên nhau, cô có thể tưởng tượng lúc tôi gặp cô lần đầu tiên ở biệt thự của Nghiêm Diệu tâm trạng ra sao không? Cô có thể biết được tâm trạng khi người đàn ông ôm mình trong lòng lại nhớ đến người phụ nữ khác sao? Sơn Khẩu Lý Mĩ tôi đây cho tới bây chưa từng thua bất cứ ai, mà lúc này tôi thua, thua hoàn toàn... Nhưng, tôi phải khiến cô vĩnh viễn biến mất..."
Tôi cười khổ, ai bảo cô gái này không nói nhiều chứ, chính là không đúng thời điểm mà thôi, người ta là người Nhật Bản, vậy mà có thể nói tiếng Trung một cách lưu loát rành mạch như vậy, chắc chắn cũng bỏ không ít tâm huyết.
"Cho đến tận bây giờ tôi vẫn sẽ không so đo với cô, cho nên, không có ai thắng ai thua cả." So với cô ấy, tôi chắc chắn sẽ thua hoàn toàn.
Có đôi khi, người khác có thể lừa bạn một lần, nhưng trái tim lại có thể lừa dối bạn cả đời.
Tôi ngay chính bản thân mình cũng phải tự mình lừa dối, vậy thì tôi có thể thắng được ai, thắng được cái gì cơ chứ?
"Cho nên... Cô phải chết! Chết, tôi mới có phần thắng!" Lúc này ánh mắt của cô ta đã trở nên lạnh lùng, tay đã rút ra một khẩu trúng màu đen.
"Tất cả cũng chỉ vì người đàn ông chúng ta cùng yêu!"
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cuối cùng tôi cũng đợi được đến giờ khắc này, có lẽ, đây cũng coi như một loại giải thoát.
"Tôi tôi là cô, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách ngu xuẩn này!" Sau lưng tôi vang lên một tiếng cười lạnh lùng, có âm thanh giày da đạp lên cỏ dại. Tôi có hy vọng được cứu sống, lại có người gương mặt lúc này đã trở nên khó nhìn, âm thanh lãnh đạm hừ một tiếng, cố ý hướng nóng súng về phía tôi, nháy mắt sau lại hét lên một tiếng, khẩu súng màu đen rơi xuống mặt đất, cùng lúc đó, dòng máu đỏ tươi cũng bắt đầu đổ xuống. Trên cánh tay của Lý Mĩ còn hiện chuôi dao dính máu.
"Tiểu thư!" Có người chạy ra ôm lấy vết thương, là Tiểu Ngư.
Thì ra, Sơn Khẩu Lý Mĩ quả nhiên nói không sai, cô ấy từ trước tới giờ không phải là vấn đề, chỉ có điều tôi vẫn không rõ, Nghiêm Diệu tại sao vẫn cho phép Tiểu Ngư đi theo bên cạnh, trong năm năm chúng tôi xa cách không biết có bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chuyện gì của tôi anh cũng không biết, mà anh cũng chưa bao giờ tìm hiểu.
Năm năm, thời gian đủ để nhiều thứ thay đổi, mà chúng tôi ngoài việc chấp nhận thì không thể thay đổi được gì.
"Nghiêm Diệu!" Cô gái kia nắm cánh tay bị thương, tức giận đẩy Tiểu Ngư đang muốn đỡ mình dậy "Năm năm nay, nếu không có cha tôi, anh sẽ không có ngày hôm nay, anh nhìn cho rõ đi, người phụ nữ này đã hại anh trai anh trở nên thành phế nhân, khiến cho anh hai bàn tay trắng. Anh điên rồi sao? Điên rồi sao?" Ánh mắt cô ta tràn ngập bi thương cùng oán hận.
Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ "Năm năm nay, cha của cô giúp tôi bao nhiêu tôi trả ông ta không thiết một phần, Lí Mỹ, tôi nói rồi, cho dù cô muốn làm chuyện gì tôi cũng mặc kệ cô, nhưng đừng động đến chuyện tối kị đó!"
"Chuyện tối kị? Ha ha ha, điều tối kị của anh chính là người phụ nữ này! Một phụ người phụ nữ từng phản bội anh, Nghiêm Diệu... Anh thật đáng thương, anh so với tôi còn đáng thương hơn!!!!!"
Sơn Khẩu Lí Mỹ bi phẫn gào lên trong không gian vang vọng, thái độ của Nghiêm Diệu không hề thay đổi liếc nhìn vết thương trên tay Lý Mĩ rồi đi đến bên cạnh tôi, kéo lấy tay của tôi, Lý Mĩ lập tức chạy qua chặn chúng tôi lại "Nghiêm Diệu... Năm năm này, đối với anh rốt cuộc tôi là cái gì?!"
"Là gì?"
Nghiêm Diệu nhìn cô ta nhưng không trả lời, một lát sau lạnh lùng mở miệng "Lý Mĩ, nếu còn có lần tiếp theo, cô sẽ không còn mạng để có thể đứng đây nói chuyện với tôi nữa đâu!"
Lời vừa nói xong, cô gái trước mặt run lên, trên mặt là sự chật vật cùng bi thương, đến cuối cùng chỉ có thể nhướn mày tự giễu bản thân "Được... Được... Được... Nghiêm Diệu, anh điên rồi..."
Lúc này, nhìn Sơn Khẩu Lý Mĩ, trong lòng tôi bỗng thắc mắc, không phải tôi đồng tình với cô ta mà là tôi nhận ra ánh mắt cô ta tràn đầy sự bất đắc dĩ, là cô ta muốn nắm lấy người này, lại lực bất tòng tâm để anh tuột mất khỏi tầm tay.
Nhắm mắt lại, Nghiêm Diệu đã kéo tay tôi tiếp tục đi về phía trước, không chần chừ, không băn khoăn, lại càng không nói một lời nào, phía sau tôi, Sơn Khẩu Lý Mĩ không ngừng điên cuồng gào thét.
"Nghiêm Diệu, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!"
"Người phụ nữ này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!!!!!!"
Nghiêm Diệu không hề dừng bước, vẫn lôi tôi đi về phía trước, chỉ có điều lực nắm trên tay tôi càng ngày càng mạnh... Chưa đến một tiếng, tôi lại trở về nơi này. Mọi chuyện vẫn là một trò hài.
Nghiêm Diệu đi vào phòng, đóng cửa lại liền buồn tay tôi ra, anh đi thằng đến phía trước, trong phòng không bật đèn, màu đen bao trùm khắp không gian, ngoài áp lực trong không khí chỉ còn cái yên lặng chết chóc.
Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng thở dồn dập của bản thân mình.
Phía trước, Nghiêm Diệu cử động thân mình, giống như đang cố gắng cởi thứ gì đó, tôi thật sự không chịu nổi không khí căng thằng khiến người ta hít thở không thông này, liền bật đèn trong phòng.
Căn phòng lập tức sáng trưng, trước mặt tôi, Nghiêm Diệu đang nới lỏng cà vạt, ra sức ném xuống đấy, giây tiếp theo bỗng nhiên một vật bay đến, sượt qua tai tôi, nặng nề đập vào mặt tường phía sau "Bốp" một tiếng, là một hộp thuốc màu trắng, hộp thuốc rơi xuống mặt thảm không một tiếng động, lăn đi lăn lại cuối cùng dừng lại trước mặt tôi.
Ngẩng đầu, là ánh mặt đỏ ngầu của Nghiêm Diệu "Em ghét chuyện mang thai cho tôi đến vậy hay sao? Hận tôi như vậy sao?" Cổ tay bị nắm chặt, trên mặt, là sự phẫn nộ, rít gào bên tai tôi "Em tưởng như vậy có thể rời đi sao?"
"Đúng!!!!" Tôi cắn răng, đẩy anh ra "Nghiêm Diệu, ở bên cạnh anh sống không bằng chết, tôi hận anh, tôi càng không thể mang thai sinh con cho anh, tôi không thể sinh ra một đứa con của kẻ buôn thuốc phiện!!!!"
"Bốp!" Một cái tát nặng nề giáng lên má tôi, tôi lảo đảo ngã xuống, trên mặt dâng lên cảm giác bỏng rát đau đớn, một lát sau, khóe miệng rỉ ra một chút máu, tôi cười tự giễu "Được, đánh tôi, tốt nhất anh nên đánh chết tôi đi!!!!"
"Lộ Tịch Ngôn..." Nghiêm Diệu từ trên cao nhìn xuống tôi, bàn tay với xuống rất nhanh, sau đó, túm mạnh cổ tay tôi, trong mắt vằn lên những tia máu màu đỏ, nghiến răng nghiến lợi "Lộ Tịch Ngôn... Tôi nhất định sẽ khiến cho em biết được kết cục của việc chọc giận tôi!" Nói xong, một cước đá văng cửa phòng ngủ, kéo cơ thể của tôi theo vào trong đó.
"Đừng, buông tay, buông!"
"Không..." Sau đó, trong không gian rộng lớn, tôi chỉ nghe được tiếng gào thét của chính bản thân mình, cơ thể dù có kháng cự thế nào, dù có giãy dụa thế nào cũng bị kéo trở lại, trước mặt chỉ có đôi mắt vằn máu của anh, vẫn là đôi mắt đó. Trong đó còn có tiếng thở dốc của anh, không hề dừng lại....
Lúc tỉnh lại, ngoài cơ thể bị tàn phá, xung quanh là một đống hỗn độn, đều là quần áo bị xe nát.
Chỗ trống bên cạnh đã sớm lạnh lẽo, tôi cắn răng, nhịn cơn đau nhức đang tràn lan khắp cơ thể, cố lết xuống giường, đi vào toilet một cách khó khăn, cố gắng tựa vào bồn rửa mặt, tay của tôi rất nhanh chống vào thành bồn, nhưng lại buông ra. Tôi ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt tiều tụy trong gương, mắt sưng đỏ. Gắt gao cắn môi kiềm chế cảm xúc, cuối cùng tiếng nức nở vẫn tràn ra từ cổ họng, cứ thế mà khóc.
Tôi nhìn chính bản thân mình đang khóc, đưa tay lên lau lau lớp hơi nước phủ trên mặt gương để có thể nhìn rõ ràng. Thấy rõ ràng bộ dáng của mình hiện tại.
Hình dáng hiện tại. Thấy một cách rõ ràng. Là người đàn ông này khiến cho mày đau đớn, nhìn rõ những vết thương anh ta để lại cho mày đi, đừng tiếp tục lún sâu hơn nữa....
Rốt cuộc, cổ họng tôi không phát ra âm thanh gì nữa, tôi xoay sang bên nước nóng, một chút nước ban đầu vẫn hơi lạnh, tôi khẽ rửa đi nước mắt trên mặt mình. Lau sạch sẽ...
Nhìn vào gương, tôi gằn lên từng tiếng "Lộ Tịch Ngôn, nhớ cho kỹ, mày là cảnh sát, mày là cảnh sát!!!!"
Tôi đã nói rồi, chúng tôi vẫn không thể quay về năm năm trước đây, tôi biết rõ cô ta kia đáng nghi, biết rõ lần chạy trốn này là một ván bài sinh tử, tôi vẫn cam tâm tình nguyện chơi một ván.
Tôi chỉ là đã sắp đặt một chút, Sơn Khẩu Lý Mĩ có vị tri lớn bên cạnh Nghiêm Diệu, tôi để viên thuốc trên bồn rửa mặt là cố ý để Nghiêm Diệu thấy, để Nghiêm Diệu có thể tìm được chúng tôi, để Nghiêm Diệu vì tôi mà đấu một trận quyết liệt với cô ta. Lấy lại tất cả tiền đặt cược.
Bởi vì tôi rõ hơn những người khác, muốn rời khỏi nơi này dứt khoát phải biết được trụ cột lớn nhất ở sau lưng Nghiêm Diệu, một khi bọn họ sụp đổ, thế lực của Nghiêm Diệu mới có thể suy yếu, lúc ấy, anh mới có thể không kiêng nể gì tôi, khi đó, chúng tôi mới có thể chính thức chấm dứt một cách rõ ràng!
Mà tôi trong lúc bị Nghiêm Diệu dùng cái mà anh gọi là "yêu" kia tổn thương tôi, cuối cùng tôi cũng học được cách dùng "tình" để đặt bẫy.
Và lần này, tôi đã thắng!
Thực sự muốn cười.... Tôi đưa tay xoa trán mình, dùng âm thanh khàn khàn nói với bản thân "Mày thắng, mày thắng, mày đã thắng........"
Nhưng, rốt cuộc tôi đã thắng cái gì?
Tôi thua trước chữ tình, tôi còn có thể thắng cái gì đây.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |