Nỗi đau
← Ch.09 | Ch.11 → |
Năm Hiểu Thanh chín tuổi, Triệu Bân đã đi xa làm việc, chỉ về nhà vào dịp lễ Tết. Khi Hiểu Thanh không hiểu chuyện sẽ hỏi Trương Bình: Mẹ ơi, con có phải là đứa trẻ bị bỏ rơi không? Trương Bình nói với cô là không, Hiểu Thanh lại hỏi: Chúng ta có phải là gia đình đơn thân không? Trương Bình nói tất nhiên là không, bà và Triệu Bân chỉ ở hai chỗ khác nhau, không có ly hôn, tạm thời xa cách là vì để đoàn tụ lâu dài, tuy vất vả nhưng họ vẫn là một nhà ba người.
Mặc dù Hiểu Thanh không hiểu được nỗi khổ tâm phải rời xa gia đình của bố, nhưng cô tin những lời mẹ nói, bố rời xa gia đình là để làm việc. Cũng vì niềm tin đó mà cô đã vô thức tô điểm cho hình ảnh bố mình dựa trên ký ức tuổi thơ - ông cao lớn, vạm vỡ, chững chạc, nhưng cũng giản dị, chăm chỉ và dịu dàng. Điều này là do Trương Bình chưa bao giờ nói xấu Triệu Bân, cũng là do cô luôn dùng sự dịu dàng và trìu mến dõi theo Triệu Bân mỗi lần ông rời đi và chào đón ông về nhà bằng niềm vui và sự thỏa mãn. Vì vậy, Hiểu Thanh đã đoán trước được sự hạnh phúc và thỏa mãn của mẹ, lại không thể không đối mặt với sự suy sụp và nức nở của mẹ, điều này khiến não cô tạm thời đình trệ.
Cô đặt hành lý xuống, lo lắng đi về phía mẹ: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"
Nước mắt của Trương Bình lại rơi xuống.
"Hiểu Thanh..." Triệu Bân bước qua: "Con về phòng trước đi."
Hiểu Thanh không nhúc nhích, Triệu Bân bóp lấy cánh tay Trương Bình.
Trương Bình bị lực bóp nặng dần làm cho tỉnh táo lại, bà lau nước mắt: "Hiểu Thanh, nghe lời mẹ, con về phòng trước..."
"Con không nghe, cũng không về phòng." Ánh mắt Hiểu Thanh rơi vào trên cánh tay bà: "Bố, bố đừng bóp tay mẹ."
Trương Bình mở miệng, trước lời nhắc nhở của con gái, một cơn giận dữ tự nhiên dâng trào.
Bà thoát khỏi sự cản trở của Triệu Bân: "Hiểu Thanh, bố con mang nhà của chúng ta làm..."
"Trương Bình!"
Trương Bình nói xong thì dừng lại, ngực phập phồng lên xuống.
"Con không còn là trẻ con nữa, bố ơi, con cũng là một thành viên trong gia đình, có chuyện gì lại không thể cho con biết?" Hiểu Thanh đoán được là bố cô đã phạm sai lầm ở bên ngoài, nhưng không biết là sai lầm nghiêm trọng đến mức nào mà làm cho mẹ đau lòng như thế.
"Bố con bị người ta lừa đi làm ăn, mất sạch ba trăm ngàn tệ." Trương Bình không nhận ra rằng sự xuất hiện của Hiểu Thanh đã kích động bà, cũng cho bà sự dũng cảm: "Chúng ta không còn nhà nữa, Hiểu Thanh, mẹ vốn muốn đợi khi con vào cấp ba sẽ vào huyện mua một ngôi nhà, nhưng bố con hồ đồ, mẹ cũng hồ đồ, không thể cho con một ngôi nhà đàng hoàng..."
Hiểu Thanh nhìn mẹ rơi nước mắt, ngạc nhiên thay, trong lòng cô không có bao nhiêu dao động. Thì ra cả nhà có số tiền tiết kiệm ba trăm ngàn, thì ra ba trăm ngàn có thể mua được một ngôi nhà ở huyện. Cô cau mày, nắm lấy tay Trương Bình, quay người hỏi Triệu Bân: "Bố, bố không phải đang làm việc trong nhà máy sao? Bố bị lừa đi làm ăn gì vậy?"
"... Nội thất gỗ nguyên khối, mua trước bán sau để kiếm lời."
"Bố có nhớ người cùng bố làm ăn không?"
"Bố nhớ."
"Vậy bố báo cảnh sát chưa?"
"... Bố báo rồi." Triệu Bân sờ mũi: "Chuyện vừa xảy ra bố lập tức báo cảnh sát, nhưng tiền đã được trả cho người cung cấp, không có tin tức về người cung cấp, cảnh sát muốn tìm được họ cũng không nhanh như vậy."
"Tôi đã nói với ông trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, cũng đã nói không nên qua lại với những người không thân thiết, ông từng đảm bảo với tôi, đảm bảo sẽ kiếm được một khoản lãi cỡ hai ba chục nghìn tệ tôi mới đưa tiền cho ông! Sao tôi lại đưa tiền cho ông chứ!" Trương Bình thất vọng đến nỗi khóc lóc thảm thiết: "Triệu Bân, mất hết rồi, tâm huyết nửa đời người đều mất hết rồi!"
Triệu Bân ủ rũ cúi đầu trước lời lên án của vợ, Hiểu Thanh nhìn bàn tay siết chặt thành quyền của mẹ, lại nhìn vết bẩn bám trên áo khoác bông của bố, rồi nhìn hai chiếc vali lớn đặt cạnh bàn mà bố mang về, chúng được bố mang về từ cách đây nghìn dặm, những đắng cay buồn phiền suốt chặng đường, cùng với những do dự và bất lực trên đường đi cho đến tận bây giờ vẫn chưa bộc lộ hết.
Hiểu Thanh có chút buồn, buồn vì bố mẹ phải kiên cường chống trụ trước khó khăn này, nhưng cô chỉ thấy buồn chứ không muốn khóc. Có thể là vì cô chưa kiếm được tiền, có thể là do cô chợt nhận ra rằng điểm số của mình chỉ là dệt hoa trên gấm, lại không thể giải quyết được vấn đề thật sự, cũng có thể là vì lần đầu tiên cô bắt gặp sự thất vọng của mẹ, dẫn đến mọi niềm vui và kỳ vọng của cô đều biến mất không dấu vết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Cô ôm chặt mẹ, hy vọng có thể tiếp thêm cho bà chút sức mạnh, cùng lúc đó, lòng kính trọng và biết ơn của cô đối với bố giống như bong bóng xà phòng bị vỡ - lòng tham và sự ngu ngốc là không thể tha thứ, Hiểu Thanh nghĩ, sự bao dung của mẹ với bố càng giống như sự lấp liếm.
Cô ghét kiểu lấp liếm này.
—
Trương Bình vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, bữa trưa do Triệu Bân nấu.
Sợi mì được luộc trong nước thường, ba quả trứng luộc đều bị vỡ, Hiểu Thanh cay nghiệt nghĩ: chúng trông như thức ăn cho heo. Cô ngăn bố múc đầy bát của cô, lấy cho mẹ và bản thân mình mỗi người một chút tóp mỡ và nước tương.
Triệu Bân cảm thấy đau lòng trước hành động của cô. Ông còn cho rằng cửa ải lớn nhất khi trở về lần này là phải đối mặt với Trương Bình, nhưng con gái lại có vẻ yên tĩnh bất thường.
"Hiểu Thanh." Ông cầm đũa: "Hay là bố ra ngoài mua chút đồ kho nhé."
"Không cần, nhiêu đây được rồi ạ." Hiểu Thanh nói: "Bố, bố qua đây kể chi tiết mọi chuyện cho con nghe đi."
Triệu Bân do dự, bưng bát mì đi tới.
"Bây giờ không giống trước, trừ khi tên đó tự dưng biến mất, nếu không muốn tìm ra tên lừa đảo đó cũng không quá khó khăn." Hiểu Thanh an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ phải phấn chấn lên, bố đã báo cảnh sát rồi, chờ đợi cũng là một loại thử nghiệm của cuộc đời, mẹ đừng tự làm bản thân lo lắng. Kết quả xấu nhất cũng chỉ là không lấy lại được tiền, nhưng nếu nhìn về mặt tích cực thì may mắn là gia đình chúng ta không phải gánh nợ."
Nói đến đây, Hiểu Thanh dừng lại: "Bố mẹ còn giấu con chuyện khác nữa đúng không? Chúng ta thiếu tiền ai à?"
Trương Bình liếc nhìn Triệu Bân, Triệu Bân muốn phủ nhận nhưng không thể. Ưu điểm của việc ít giao tiếp với trẻ con là bản thân có thể đóng vai làm hình mẫu lý tưởng trong đầu chúng, nhưng nhược điểm là một khi hình ảnh xấu đi thì rất khó có thể dùng tình cảm tiếp xúc hàng ngày để khắc phục.
Lúc này, Trương Bình chậm rãi nói: "Năm đầu tiên bố con ra ngoài đi làm đã hỏi xin bà bác con năm nghìn tệ. Bà bác của con vì thương bố con không còn bố mẹ nên đã đồng ý cho mượn, cũng đã trôi qua lâu rồi nên bố mẹ không nghĩ sẽ trả lại."
Hiểu Thanh ngừng nhai, nghĩ đến đám tang của bà bác, rồi nghĩ đến thái độ của hai người chú họ...
"Vậy lần trước bố mời họ đến ăn cơm, có đề cập đến chuyện trả tiền không?"
Trương Bình thở dài: "Bà bác của con chắc không nói cho chú họ con nghe, hơn nữa chú họ con lại giàu có như vậy, năm nghìn tệ chẳng là gì cả, nhưng lần trước bố con tìm họ..."
"Trương Bình!" Triệu Bân hét lên.
"Tìm họ để mượn tiền đúng không ạ?" Hiểu Thanh đoán được.
"Nhưng họ không cho." Trương Bình lại thở dài: "Người bên cung cấp nói chuyện đều là ba phần thật bảy phần giả, nhưng lúc đó mẹ tưởng chú họ con ghen tị vì bố con tìm được mối tốt, bây giờ nghĩ lại bọn họ sớm đã nhìn ra rồi, bỏ qua vấn đề thân thích thì họ chính là đang đợi xem bố mẹ trở thành kẻ ngu. Cũng trách mẹ mềm lòng, vừa nghe bố con nói có lãi lập tức nổi lòng tham..."
Nghe đến đây, Hiểu Thanh cảm thấy suy nghĩ của mẹ quá ngây thơ rồi, bà bác xem bố như con ruột, nhưng bố lại không xem bản thân là con ruột của bà. Vì vậy ông nghĩ rằng không đến dự đám tang cũng không sao, mời ăn cơm cũng chỉ là có lợi mới làm. Nếu nghĩ như vậy, trách sao lần trước bố bất ngờ về nhà, trách sao những ngày đó có nhiều cuộc gọi như vậy, trách sao lúc mua đồ lại hào phóng như vậy, hóa ra là ăn được mồi nên mắc câu. Chắc cũng vì thế mà mẹ mới giao ba trăm ngàn tâm huyết cho bố, lại không biết rằng phía sau có vài cặp mắt đang đăm đăm nhìn vào, đang chờ họ rơi xuống cái hố đã đào sẵn.
Hiểu Thanh thở hổn hển, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, đợi chuyện xảy ra rồi nhìn lại mới thấy sự vui vẻ của mình khi ấy có bao nhiêu là nực cười. Tuy nhiên, không hiểu tại sao cô lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, bố cô làm việc nhiều năm như vậy sao lại nảy ra ý định buôn bán? Kẻ đó là làm sao mà gặp được, do ai đó giới thiệu sao, làm thế nào đưa tiền, hợp đồng đâu, các nạn nhân khác đâu, ghi chép chuyển khoản còn hay không, có giao cho cảnh sát làm bằng chứng chưa?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Cô muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng Triệu Bân lại im lặng ăn hết mì, bỏ bát đũa vào bồn rửa rồi đi thẳng vào phòng.
Trên mặt Trương Bình tràn đầy vẻ khó hiểu, cuộc sống chưa từng thay đổi đã hoàn toàn làm mòn đi khả năng chống lại thử thách của bà.
"Đợi bố con nghỉ ngơi đủ rồi nói tiếp." Trương Bình lấy hết can đảm: "Nếu không được nữa, mẹ cùng ông ấy đi đến nơi báo án, dù có quỳ xuống cũng phải nhờ cảnh sát giúp lấy lại số tiền."
Hiểu Thanh không nói thêm gì nữa, ăn hết chỗ mì vô vị.
—
Tin nhắn thông báo kết quả thi cuối kỳ được gửi đến điện thoại của Trương Bình, tổng điểm đứng đầu lớp, đứng thứ tám toàn khối, đây là lần thi tốt nhất của Hiểu Thanh.
Trương Bình vui mừng trong chốc lát, sau đó tiếp tục rơi vào nỗi buồn vì mất tiền. Đến buổi họp phụ huynh, bà không còn sức để đi, chỉ đành nhờ Triệu Bân đi giúp.
Sáng ngày hôm đó, Triệu Bân mặc một cái áo khoác bông sạch sẽ, theo Hiểu Thanh vào phòng học của lớp số 8.
Trong lớp học không có nhiều phụ huynh, hầu hết đều là làm việc ở các nhà máy gần đó. Mặc dù sắp đến Tết nhưng nhà máy không được nghỉ, làm mất thời gian chính là làm mất tiền, nên có phụ huynh không đến vì không có thời gian, cũng có phụ huynh là vì điểm số của con cái không tốt.
Đây là lần đầu tiên Triệu Bân gặp Diêu Chương Long. Diêu Chương Long còn trẻ, đẹp trai, ít kinh nghiệm, ở trước mặt phụ huynh thầy ấy không thoải mái bằng lúc ở trước mặt học sinh.
Vương Tư Tề và hai bạn học khác được Diêu Chương Long gọi đến giúp đỡ. Bọn họ đến phòng đựng nước, lấy nước mang vào lớp rồi ra hành lang trò chuyện với các bạn cùng lớp.
Diệp Ngọc Linh không có ở đây, cậu ta liền bắt một bóng người quen thuộc: "Hạng nhất này, anh Long đang khen cậu ở trong lớp, tớ đoán lát nữa cô Hồ cũng sẽ khen cậu, trong trường chỉ có mình cậu được Giải nhất cuộc thi viết văn."
Hiếm khi cậu ta nói chuyện tử tế, Hiểu Thanh đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
"Sao cậu không có phản ứng gì?"
"Tớ không muốn quan tâm đến cậu."
"Hừ, tự cao ra phết." Cậu ta quay sang nói chuyện với những người khác.
Hiểu Thanh chê ồn ào, một mình xuống lầu.
Cô đút hai tay vào túi quần, đi thẳng dọc theo con đường trong khuôn viên trường rồi dừng lại trước lối vào sân vận động.
Nắng hôm nay rất chói, vàng óng và ấm áp như nước cam vắt. Cô ngẩng đầu lên, bị ánh sáng làm chói mắt, vô thức dùng tay che lại, lòng bàn tay bị ai đó gõ nhẹ.
"Cậu làm gì đó?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tại sao tớ không thể ở đây?" Trần Kỳ đang ở chỗ xà đơn đợi bố họp xong sẽ dẫn cậu đi mua đồ Tết, lại nhìn thấy cô từ xa, còn vẫy tay với cô, ra hiệu như thể cô bị mù vậy.
Hiểu Thanh nói: "Vương Tư Tề ở trên lầu."
"Tớ biết, cậu ta có nhiệm vụ phải làm, còn tớ là một người tự do." Trần Kỳ quan sát cô: "Hôm nay tâm trạng của cậu không đúng, sao tớ lại cảm giác cậu hình như không vui lắm?"
"Đúng là không vui, vì vậy tốt nhất cậu đừng gây sự với tớ."
"Không phải chứ chị hai, chị nhất định phải được hạng nhất toàn trường thì mới vui à? Sao phải dồn ép bản thân như vậy?"
Hiểu Thanh không nói gì, nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt của sân vận động.
"Này." Trần Kỳ nghiêng người lại gần: "Có nghe tớ nói không?"
Hiểu Thanh hỏi: "Cậu cảm thấy tớ có thể mở được cái cửa xếp này không?"
"Sao? Cậu muốn làm thợ khóa hay làm trộm à? Lẽ nào cậu muốn vượt ngục? Nhưng vượt ngục thì phải từ trong chạy ra ngoài chứ."
Triệu Hiểu Thanh nhìn lưới sắt trên cửa, sân vận động bên trong được chia thành những hình vuông gọn gàng: "Cho nên tớ không mở được, cũng không chạy trốn được."
"..." Nụ cười của Trần Kỳ biến mất: "Triệu Hiểu Thanh, mới sáng sớm đừng có dọa tớ, tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì."
"Được thôi, vậy tớ không nói nữa." Hiểu Thanh vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào tấm lưới sắt lạnh lẽo.
Dù không muốn thừa nhận nhưng nỗi đau muộn màng vẫn ùa tới.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |