Vay nóng Tinvay

Truyện:Câu Chuyện Hồ Đồ - Chương 009

Câu Chuyện Hồ Đồ
Trọn bộ 105 chương
Chương 009
0.00
(0 votes)


Chương (1-105)

Siêu sale Lazada


Lúc này, Ôn Vãn không cảm giác được nguy cơ đang đến gần. Vốn váy đã ngắn bây giờ đã trượt lên bắp đùi, nếu Hạ Trầm nhìn kỹ sẽ thấy cảnh xuân không bỏ sót thứ gì.

Thật may là Hạ Trầm có khả năng tự kiềm chế được, dù sao đã đến tuổi này thì chuyện gì mà anh chưa từng trải qua. Anh đỡ Ôn Vãn trực tiếp dựa vào đầu giường, cầm ly uống nước, bình thường Hạ Trầm không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nên sức lực có hơi mạnh đối với Ôn Vãn.

Ôn Vãn bị sặc ho khan kịch liệt, phần lớn đều vấy vào áo choàng tắm của Hạ Trầm.

"Phiền phức" Hạ Trầm chưa bao giờ chật vật như vậy, vừa vặn hôm nay tâm tình anh không tốt nên động tác hết sức thô bạo, trực tiếp cởi hết quần áo của cô xuống.

Cởi quần áo là cả một quá trình gian nan, vóc dáng người phụ nữ này không tệ lắm, ngay cả Hạ Trầm cũng khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

"Cô nên cảm thấy may mắn là hôm nay gặp tôi". Anh cắn răng nói bên tai cô xong, liền trực tiếp tháo đồng hồ cô xuống.

Ôn Vãn mơ mơ màng màng, mặt cũng đỏ hết cả lên, mơ hồ không rõ trả lời anh một câu: "Cảm ơn".

Hạ Trầm giận quá hóa cười: "Cô thật là không khách khí".

Anh nghiêng người đặt đồng hồ đeo tay trên đầu giường, xoay người chợt thấy người phụ nữ kia không biết từ lúc nào ngồi dậy, hơi híp mắt nhìn mình.

Thật sự hai người nằm cạnh nhau quá gần, ngay cả hô hấp cũng nghe thấy, chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ này.

Thời gian này, địa điểm này còn là ban đêm, hình như tất cả có chút mờ ám.

Hạ Trầm nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, hầu kết có chút giật giật, giọng khàn khàn: "Làm gì, ngủ".

Mặt của Ôn Vãn đỏ lên, hơi mất tự nhiên, lúc này trên người chỉ còn lại nội y, tóc dài xỏa tung trên vai, Hạ Trầm cảm thấy trên người nổi lên mấy đốm lửa nhỏ. Cô mở miệng nói chuyện lần nữa, âm thanh mềm nhũn: "Tại sao anh lại cởi quần áo của tôi".

Hạ Trầm cực kỳ im lặng, nãy giờ cởi hết rồi bây giờ mới nhớ tới, có phải phản ứng hơi chậm không: "Quần áo của cô ướt".

Ôn Vãn nghi ngờ cau mày, bộ dạng không tin: "Không phải là anh muốn cưỡng gian tôi?".

Tại sao người phụ nữ nàyăn mặc như vậy lại chạy tới hộp đêm, đúng là tùy tiện, không biết nghĩ cái gì nên làm cái gì không nên làm, giờ phút này, Ôn Vãn ở trong lòng Hạ Trầm, dáng vẻ mê hồn cùng với đêm tịch mịch, vì vậy từng cái cử động của cô có chút giống quyến rũ. d. d. l. q. d

Mi tâm Ôn Vãn nhíu chặt hơn, Hạ Trầm nhìn bộ dạng này của cô rất dụ người, hơn nữa đôi môi đỏ tươi như cánh đào rất muốn cắn một cái.

Hạ Trầm từ từ dán lại gần, đang muốn hôn cô, bỗng nhiên Ôn Vãn không khách khí ợ một cái đánh mất hình tượng.

"....." Tất cả hăng hái, lửa dục nhất thời của Hạ Trầm đều biến thành hư không.

Chưa thỏa mãn dục vọng, hậu quả chính là hỏa khí (bực tức) vô cùng lớn, anh kéo chănquấn người thật chặt, đứng ở bên giường cười lạnh nói: "Còn nói thêm một chữ, tối nay cô ngủ trong bồn tắm".

Anh xoay người đi, dây buộc áo choàng tắm chợt bị kéo lại.

"Tôi____"Ôn Vãn tội nghiệp nhìn anh, quấn quấn dây buộc áo quanh ngón tay, giống như là sợ anh đi mất, qua mấy giây mới nhỏ giọng nặn ra mấy chữ: "Tôi còn muốn uống nước".

Hạ Trầm nhìn cô một hồi, hai bàn tay nắm chặt lại rồi mở ra, cố gắng kiềm chế, cuối cùng cúi người hung hăng véo cằm cô, sức lực tuyệt không dịu dàng: "Dám sai bảo tôi, cô là người đầu tiên đấy".

-

Ngày hôm sau, đầu đau nhức như búa bổ làm Ôn Vãn thức tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy cửa sổ lớn đang mở, vài tia nắng ấm áp tràn vào.

Cô nhìn chằm chằm gian phòng hồi lâu cũng không nhớ nổi mình rốt cục đang ở đâu, chỉ thoáng qua mấy hình ảnh đứt đoạn, lần sau không nên uống nhiều rượu như vậy, cơ thể thật đau không muốn đứng dậy.

Nhìn cách bày biện gian phòng, Ôn Vãn rất nhanh liền phát hiện ra đây là khách sạn, đầu óc nhất tỉnh ra liền giật bắn ra khỏi giường.

Phát hiện trên người mình không cơ hồ không mặc cái gì nhưng thân thể không mấy khó chịu, thật may không xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao mình lại xuất hiện nơi này?.

Ở trong phòng tìm một hồi cũng không thấy quần áo của mình, Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là quấn chăn vào người, kéo cửa phòng ra thăm dò một chút. Trên ghế sa lon có một người đàn ông đang ngồi, chỉ có thể nhìn đằng sau, tóc ngắn, gọn gàng cùng bộ vai ngang rộng lớn, bộ dáng không cách nào xác nhận được.

Cô đang do dự ra ngoài luôn như vậy hay sao, người đàn ông chợt lên tiếng: "Dậy rồi".

Ôn Vãn nghe âm thanh này quen tai, chờ đến gần vừa nhìnkhóe môi nhất thời kéo ra, người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon đang đọc báo không phải là Hạ Trầm thì là ai? Chỉ là tối hôm qua cô với anh ta hẳn đã tách ra rồi mà.

Hạ Trầm từ tờ báo ngẩng đầu lên, lúc này Ôn Vãn mới phát hiện khí sắc anh không được tốt lắm. d. d. l. q. d

Cô kéo chăn thật chặt: "Quần áo của tôi đâu?".

"Giặt rồi".

Ôn Vãn ngước xem đồng hồ, trễ giờ làm rồi, cô phải thay đồ nhanh lên, vội vàng cầm điện thoại gọi cho phục vụ. Đợi cô làm xong, phát hiện từ đầu chí cuối Hạ Trầm cũng không để ý tới cô, giống như trong phòng chỉ có một mình anh, ngay cả cái liếc mắt cũng không buồn nhìn cô.

Ôn Vãn trực giáccó cái gì đó không đúng, không khí có chút lạ.

Cô ngồi trên ghế cách Hạ Trầm không xa, len lén liếc nhìn anh vài cái, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao tôi lại ở chỗ này".

Hạ Trầm chậm rãi nhìn sang, đáy mắt có mấy phần chế nhạo, tỉ mỉ gấp tờ báo đặt trên bàn, khóe miệng nhếch lên vài phần giống như cười mỉa mai: "Quên? Thật đáng tiếc, nhưng mà không sao có thể ôn lại để bác sĩ Ôn nhớ lại một chút."

Cô nghe giọng điệu của anh có chút kỳ quái còn có vẻ thoại lý hữu thoại nữa (câu nói có hàm ý khác), chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cô không tài nào nhớ nổi, phải hỏi anh ta mới được: "Không phải tôi rước lấy phiền phức cho anh đấy chứ".

Hạ TRầm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Ôn Vãn bị anh nhìn có chút không tự nhiên, trước kia cô chưa từng uống rượu, hôm qua vẫn là đầu tiên uống say. Sau khi say cô có gây chuyện không cô không biết chính xác, ít nhất nhìn phản ứng Hạ Trầm bây giờ, có lẽ gây ra chuyện phiền phức rồi.

Quả nhiên Hạ Trầm cất giọng, bề ngoài cười nhưng bên trong không cười đới mặt với cô: "Tôi muốn hỏi trong quá trình làm việc cô luôn luôn đa nghi, đè nén nội tâm sinh ra chứng vọng tưởng".

Ôn Vãn bị anh nói, sửng sốt: "Anh, có ý gì".

Hạ Trầm hừ một tiếng trong lỗ mũi: "Có phải chồng cô không thể thỏa mãn được cô cho nên ảo tưởng cô bị cường bạo? Tôi nghĩ ở phương diện này cô thật háo sắc.

Mặt Ôn Vãn đỏ hừng hừng, tức giận hét: "Hạ Trầm".

Hạ Trầm khẽ nghiêng đầu, vốn ngũ quan của anh thâm thúy lập thể (khuôn mặt góc cạnh nhìn sâu sắc, thâm thúy) cho dù lúc cười cũng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, huống chi hiện tại anh không cười, xem ra tối hôm qua xảy ra chuyện lớn rồi mới để anh tức giận như vậy.

Thật sự Ôn Vãn không nhớ được gì, cô cố gắng tâm bình khí hòa (bình tĩnh, nhã nhặn, hòa giải) nói: "Rốt cục là tôi đã làm gì, tôi hứa tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh".

Hạ Trầm kéo kéo khóe môi, giật gật nhưng không trả lời ngay, không biết chuyện quá khó nói hay thật sự anh ta vẫn còn tức giận. Ôn Vãn đợi một hồi lâu mới nghe giọng nói lạnh lẽo: "Tối hôm qua cô gọi điện cho khách sạn, nói có người cưỡng gian cô, kết quả là quản lý khách sạn cùng an ninh xông vào___".

Ôn Vãn nghe được sắc mặt trắng bệch, chuyện này một chút ấn tượng cô cũng không có!

Hạ Trầm nhớ tới những thứ này huyệt thái dương giật giật, ngực thở phập phồng, tối hôm qua người phụ nữ này nói muốn uống nước, anh chịu đựng tức giận đi đến tủ lạnh cầm một lon nước. Ai biết chân anh vừa mới bước đi, lập tức người phụ nữ này gọi điện cho khách sạn.

Chỗ chết người nhất chính là người phụ nữ này uống nước sặc lên quần áo của anh, không biết có phải cố ý hay không, tóm lại anh vừa cởi áo choàng tắm ra thay đúng lúc quản lý khách sạn cùng an ninh xông vào.

Hạ Trầm nở nụ cười sâu hơn một chút, từ từ đứng dậy đi tới.

Thân hình cao to của Hạ Trầm đứng trước người cô, khẽ cúi người nhìn cô mỉm cười: "Cho nên nhờ bác sĩ Ôn ban tặng, họ Hạ tôi lần đầu tiên bị gán tội danh tên tội phạm cưỡng gian, thật là thú vị, tôi phải cảm ơn bác sĩ Ôn mới đúng.

Ôn Vãn bị anh bức phải dựa vào vách tường phía sau, cười giả lả lắc đầu một cái: "ha ha không cần khách khí".

Hạ Trầm tức muốn đến hộc máu, sống trên đời 35 năm lần đầu tiên trở thành tên tội phạm cưỡng gian.

Người quản lý kia vừa tới, còn chưa biết anh, la hét đòi báo cảnh sát.

Anh nhanh gọi điện cho A Tước, rất nhanh đã giải quyết xong mọi chuyện, kết quả anh vừa trở về phòng đã thấy ai đó bao lấy chăn ngủ, hơn nữa còn dày vò anh cả đêm.

Hạ Trầm không biết phải làm như thế nào, đại não nhất thời nóng lên. Anh vạn nhất cũng không nghĩ đến một nữ bác sĩ thanh cao, kiêu ngạo như cô khi uống rượu say vào như một nữ bệnh nhân tâm thần. Hạ Trầm tự nhủ: "Chắc chắn cô ta đang trả thù mình". Hạ Trầm muốn cười cũng không được, muốn nói cũng không xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-105)