← Ch.040 | Ch.042 → |
Hạ Trầm thừa nhận thời điểm chứng kiến cái tên này, thật ra thì trong lòng anh có mấy phần khó chịu.
Ôn Vãn cũng liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông bên cạnh, dù sao hiện tại giữa Hạ Trầm và Cố Minh Sâm vẫn tồn tại một tầng quan hệ thù địch, cô cầm điện thoại di động đột nhiên cảm thấy khó xử.
Sau một hồi màn hình sáng ngời, bên kia đã cúp, cũng không lâu lắm rồi lại gọi lại, với cá tính của Cố Minh Sâm tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ dây dưa như vậy, trực giác Ôn Vãn là có chuyện khẩn yếu.
Hạ Trầm không có phản ứng gì nhìn chằm chằm vào đường xá phía trước, phần môi nhàn nhạt khạc ra hai chữ: "Nhận thôi."
Ôn Vãn liền nhận, giọng điệu của đầu bên kia cũng không có ý vui mừng ngày lễ, mà là đi thẳng vào vấn đề, thậm chí mang theo vài phần thở nhẹ: "Bệnh tim của mẹ tái phát, có thể tới đây một chuyến không?"
Chuyện như vậy ai cũng rõ sẽ không cầm ra cười giỡn, lúc này Ôn Vãn đồng ý, sau khi biết Hạ Trầm cũng không nói gì, mà là vẫn đi cùng với cô.
Đi tới bệnh viện tư nhân nổi danh Thanh châu, nơi này Cố Gia có cổ phần, thân thể Chu Nhĩ Lam vẫn không được tốt, mỗi lần nhập viện gần như đều là ở nơi này trị liệu. Cô chạy thẳng tới phòng cấp cứu, xa xa nhìn đến Cố Minh Sâm ngồi ở trên ghế dài phía ngoài.
Người đàn ông hơi vểnh mặt lên ánh mắt không biết hạ xuống nơi nào, cùi chỏ chống lên thành ghế sau lưng, toàn thân áo đen quần dài hợp cùng bối cảnh chung quanh thành hơi thở cô đơn tiêu điều. Anh ta nghe đến tiếng bước chân từ từ xoay đầu lại, vừa đúng bốn mắt nhìn nhau với Ôn Vãn, một khắc kia vốn là vô cùng lo lắng hỗn loạnnội tâm chợt an định lại, hình như mặc kệ xảy ra cái gì, đều nhiều hơn một chút dũng khí chống đỡ lấy.
Ôn Vãn cũng không lưu ý đến cảm xúc trong mắt Cố Minh Sâm, chỉ lo lắng hỏi thăm: "Như thế nào?"
"Vẫn còn đang phẫu thuật." Cố Minh Sâm nhìn thấy Hạ Trầm sau lưng cô, sắc mặt khẽ hơi biến đổi.
Hạ Trầm đối với hắn tự nhiên cũng không có sắc mặt gì tốt, ngay cả lá mặt lá trái cũng tiết kiệm.
Ôn Vãn cũng cảm thấy lúng túng, hai người ai cũng chẳng ngờ tới đối phương, không khí rất an tĩnh quỷ dị, cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, kiên nhẫn chờ kết quả, dù sao mục đích cô tới chủ yếu là nhìn Chu Nhĩ Lam.
Hạ Trầm ngồi ở bên cạnh cô, nhưng thủy chung sẽ không cùng Cố Minh Sâm có bất kỳ giao tiếp nào.
Không biết đợi bao lâu, cửa chính phòng giải phẩu mới bị đẩy ra, Ôn Vãn cũng biết y sĩ trưởng, vội vội vàng vàng nghênh đón: "Bác sĩ Lưu, mẹ tôi như thế nào?"
Nghe gọi như thế, ngoài ý muốn Cố Minh Sâm liếc cô.
Ôn Vãn không hề ý thức được mình lỡ lời, gọi theo thói quen, cũng chỉ là nhất thời khó sửa đổi miệng.
Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang, nhưng bộ dáng vẫn nặng nề nghiêm túc: "Tạm thời vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn nhanh chóng thuyết phục bà ấy tiếp nhận giải phẫu mới được."
Cố Minh Sâm và Ôn Vãn đều không nói chuyện, tính khí bà rất bướng bỉnh, chuyện như vậy bọn họ đã sớm khuyên qua rất nhiều lần.
Lúc Chu Nhĩ Lam được đưa ra còn chưa tỉnh, Ôn Vãn đi phòng bệnh cùng, cho dù biết đã qua giai đoạn nguy hiểm, cứ như vậy quay đầu rời đi cũng không thích hợp. Mắt cô nhìn Hạ Trầm thủy chung trầm mặc, xin lỗi: "Không bằng anh đi trước, em đợi rồi thuê xe trở về."
Hạ Trầm nhìn cô một lúc, đưa tay ở ót cô nhẹ nhàng bắn một cái: "Lưu lại em và Cố Minh Sâm cô nam quả nữ đợi cùng nhau?"
Ôn Vãn vừa định giải thích, Hạ Trầm đưa tay chống đỡ môi của cô, nhỏ giọng nói: "Trêu em mà thôi. Anh không sao, nếu như bà ấy tỉnh mà tái phát tính khí, tốt nhất dẫn em rời đi trước tiên."
Trong lòng Ôn Vãn nóng lên, không biết nên nói cái gì cho phải. Hạ Trầm nhìn bộ dạng cảm động này của cô, đưa tay ngắt chóp mũi xinh xắn của cô: "Cảm động? Hôn anh một cái, tùy ý."
Ôn Vãn quay mặt đi không để ý tới anh, nhưng bên má lại hồng lên, ngược lại Hạ Trầm nằm cạnh cô càng phát ra gần: "Đến lượt anh hôn em, cũng là tùy ý?"
Ôn Vãn ngượng ngùng đẩy anh ra: "Nơi này là bệnh viện......"
Hạ Trầm cúi đầu cười khe khẽ, đưa tay cầm ngón tay lạnh như băng của cô: "Bác sĩ nói đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đừng lo lắng."
-
Tất cả hành động của hai người trong phòng bệnh, đều bị Cố Minh Sâm nhìn ở trong mắt lúc đẩy cửa tiến vào. Trong lòng anh ta nén một cỗ tức giận, cũng không giống như trước dễ dàng lộ ra ngoài như vậy, chỉ cầm nước đưa cho hai người, không biến sắc cười cười: "Trễ như thế còn làm phiền, xin lỗi."
Ôn Vãn lắc đầu một cái, nhìn sắc mặt của anh ta lại hơi nhíu nâng chân mày: "Trông anh giống như mệt chết đi."
Cố Minh Sâm ngồi xuống bên giường, đưa tay đè ép trán, ngược lại còn an ủi cô: "Công ty có chút bận, không cần gấp gáp, đừng lo lắng."
Lời nói này có chút mập mờ, ánh mắt nhìn cô cũng trắng trợn nhu tình mật ý, Ôn Vãn quẫn bách một lúc, hơi nhếch môi không hề nữa lên tiếng.
Cố Minh Sâm chắc chắn sẽ không tiếp lời với Hạ Trầm, cho nên anh ta lại tìm những đề tài khác, chủ động nói với Ôn Vãn: "Lúc trước mẹ vẫn muốn tìm em, không có một ngày nào không nhớ lẩm bẩm tên em, chỉ là khi đó kích động hại em không có việc làm, có chút khó mở miệng được. Em cũng biết bà rất sĩ diện."
Ôn Vãn phức tạp liếc nhìn người bệnh trên giường bệnh.
Cá tính của Chu Nhĩ Lam cô đương nhiên biết rõ, đích xác là thích mặt mũi lại cố chấp, giờ phút này bên tóc mai bà xem ra càng phát ra hoa râm, sắc mặt cũng không tốt, thân thể gầy yếu càng giống như tùy thời cũng dễ bị bẻ gãy.
Trong lòng cô khẽ hơi đau đau, dù sao cô vẫn tôn trọng người mẹ như bà, huống chi bà hình như đã khô héo, dù cô có uất ức thêm nữa cũng không hạ được quyết tâm nói lời khó nghe.
Cố Minh Sâm thấy cô như vậy, vừa trầm vừa nói một câu: "Tiểu Vãn, anh biết rõ yêu cầu này có chút quá đáng...... Nếu như có thể, thời gian mẹ nằm viện em có thể bồi bà nhiều hơn không? Trước là bà tức hồ đồ, mẹ đối đãi với em như thế nào, em cũng biết."
Ôn Vãn vẫn còn một ti lý trí, cô cố kỵ cảm thụ Hạ Trầm, khẽ quay đầu đi nhìn anh.
Hành động này làm cho Cố Minh Sâm suýt không khống chế được, anh ta hé mắt, đúng lúc nói: "Bình thường anh quá bận rộn, thuê y tá lại không yên lòng, coi như anh cầu xin em."
Lần này, Cố Minh Sâm nói lời dịu dàng đầy đủ khiến Ôn Vãn giật mình, ai ngờ lúc cô đang khó khăn, ngược lại Hạ Trầm đại lượng thay cô giải vây: "Cố tổng nói đúng lắm, dù sao em cũng coi như là nửa con gái của Cố lão phu nhân, tới xem nhiều một chút bà cũng là cần thiết."
Ánh mắt Cố Minh Sâm nhìn Hạ Trầm dẫn theo ánh lửa, giữa hai người đấu im lặng.
Hạ Trầm xem không hiểu Cố Minh Sâm tính toán điều gì, vì vậy chờ trên đường hắn đi ra ngoài cũng đi theo.
Cố Minh Sâm giống như biết anh sẽ theo kịp, tựa bên tường hút thuốc lá, khóe miệng mang theo vài phần khiêu khích: "Không ngờ Hạ tổng đại lượng như vậy, đàn ông hào phóng cho người phụ nữ của mình tiếp xúc với chồng trước, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn không thương cô ấy."
Hạ Trầm đi tới trước mặt hắn lẳng lặng đứng, nhàn nhạt câu môi cũng cười lên tiếng: "Cố tổng thật là biết nói đùa, tôi không phải rộng lượng, mà là tin tưởng Tiểu Vãnlàm người. Tôi không tự nhiên phải giống như Cố tổng, nhiều năm như vậy cũng không hiểu rõ."
Cố Minh Sâm vẫn cố tự trấn định, nhưng mỗi lần đều bị người đàn ông này kích thích lộ ra nguyên hình. Dưới mắt hắn cũng trầm mặt, hơi địch ý nhìn anh chằm chằm.
Hạ Trầm điểm tới liền dừng: "Tôi biết rõ anh nghĩ đối phó với tôi, mặc dù phóng ngựa tới đây. Nhưng đầu tiên, tôi phải nhắc nhở anh một câu, chớ bị bề ngoài Tiểu Minh Tinh đó lừa."
Sắc mặt của Cố Minh Sâm đã gần như xanh mét, tàn thuốc trong tay bỗng chốc bắn đi ra, nhấc chân tới phía trước, một tay túm ở cổ áo Hạ Trầm: "Mẹ kiếp! Anh còn có mặt mũi nói Kỷ Nhan? Nếu không phải là anh để mặc cho bọn thủ hạ kia, bọn họ sẽ dám làm như vậy? Anh gạt được Tiểu Vãn nhưng không gạt được tôi."
Hạ Trầm bị đối đãi như vậy, tuyệt không lộ vẻ nhếch nhác, ngược lại lộ ra ưu nhã mỉm cười: "Anh có chứng cớ? Nếu như không có, đây là phỉ báng."
Anh nói xong ánh mắt biến đổi, thời gian một cái nháy mắt cư nhiên đổi khách thành chủ, trở tay kiềm chế Cố Minh Sâm, hung hăng đè ở trên vách tường.
Trước, Hạ Trầm thủy chung là một bộ dáng vẻ thân sĩ nho nhã, giờ phút này đáy mắt cũng là tàn nhẫn hung bạo: "Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh nghĩ dẫn Tiểu Vãn đến báo thù, kích thích tôi, vậy tôi khuyên anh chặt đứt ý niệm này sớm một chút. Tiểu Vãn mà chịu một chút thương tổn nào nữa, tôi sẽ đều toàn bộ đòi lại anh, chỉ bằng anh, còn không phải là đối thủ của tôi."
Hạ Trầm nói xong, hung hăng đẩy người ra: "Còn nữa, đừng lợi dụng sự thiện lương của cô ấy làm lợi thế, bài thân tình không dùng được, cô ấy sẽ không trở lại bên cạnh anh."
Cố Minh Sâm sửa lại một chút áo, vốn sắc mặt còn xanh mét nhưng bởi vì những lời này của anh mà bật cười.
Hạ Trầm tối tăm nhìn hắn, Cố Minh Sâm chậm rãi nói: "Nếu như không có tác dụng, sao người này lại sợ làm cái gì? Bởi vì anh biết người Tiểu Vãn yêu duy nhất chính là tôi, hơn nữa tôi đối với cô ấy mà nói, không chỉ là chồng trước và tình cảm đơn giản như vậy, tôi còn là người thân của cô ấy. Đời này, cô ấy đều sẽ dính dấp không rõ với tôi."
Quả đấm của Hạ Trầm từ từ nắm lên, Cố Minh Sâm tĩnh lặng, ánh mắt càng sâu không lường được: "Đúng rồi, bởi vì anh còn sợ Tiểu Vãn biết chân tướng, tỷ như...... Tại sao anh lại đối với cô ấy tốt như vậy. Hay như...... Tại sao anh đối với việc của cha cô ấy cảm thấy hứng thú như vậy."
Anh ta không hề chớp mắt gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một biểu tình biến hóa của Hạ Trầm, hết sức muốn từ trên mặt anh nhìn ra cái gì.
Hạ Trầm lại không thể như anh ta nguyện, từ từ xoay người lại khôi phục thong dong lạnh nhạt: "Thật xin lỗi, tôi hoàn toàn không biết anh đang nói gì ở đây."
Anh xoay người muốn đi, vẻ mặt hoàn mỹ của Cố Minh Sâm có một vết nứt, vội vã không nén nổi nói: "Thù của Kỷ Nhan tôi phải báo, lần này với Tiểu Vãn cũng là nghiêm túc!"
Bước chân Hạ Trầm hơi chậm lại, thân hình cao lớn chậm rãi ngừng lại.
"Giống như cảm giác của cô ấy đối với tôi, ở trong lòng tôi, cô ấy đã sớm không phải là người phụ nữ bình thường." Trước kia hắn không hiểu, nhưng theo thời gian trôi qua, người phụ nữ này đã sớm khắc ở trong sinh hoạt của hắn. Vô luận thói quen hay là gì, tóm lại, Cố Minh Sâm ý thức được mình không thể rời bỏ Ôn Vãn.
Giống như khi mẹ gặp chuyện không may, hắn bất an, nhưng người đầu tiên nghĩ tới chính là Ôn Vãn.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, tâm liền an tĩnh lại lập tức
Cố Minh Sâm tiến lên một bước, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh: "So với thù giết cha, tôi nghĩ tôi dễ dàng được tha thứ hơn, Hạ Trầm —— anh mới không phải đối thủ của tôi."
Hạ Trầm quay đầu lại nhìn Cố Minh Sâm, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh khác thường: "Thật sao? Bất quá tôi nghĩ nói, thù giết cha, cái tội danh này tôi không kham nổi. Còn nữa, muốn cướp đi cô ấy, anh tuyệt đối không có cơ hội."
Trong nháy mắt Hạ Trầm xoay người, mây đen giăng đầy trong đáy mắt từ sớm.
Cố Minh Sâm nhìn anh đi từng bước một xa, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
Thật ra thì hắn cũng không tra được đầu mối rõ ràng, Hạ Trầm cực kỳ cẩn thận, mặc dù phái người điều tra chuyện của cha Ôn, nhưng vấn đề tiếp sau được xử lý vô cùng sạch sẽ, một chút dấu vết hắn cũng không tìm thấy.
Mới vừa rồi, hắn cũng chỉ là thử dò xét, nhưng hiển nhiên, tư cách Hạ Trầm trong lòng quá tốt, hoặc là, thật sự mình suy đoán sai lầm rồi? Cha Ôn chết đi thật không có quan hệ với Hạ Trầm?
Cố Minh Sâm vừa nghĩ như vậy, vội hủy bỏ ý nghĩ của mình, hắn muốn đoạt lại Ôn Vãn, chỉ có thể tiếp tục từ điểm đó tới tay, tuyệt đối Hạ Trầm sẽ không vô duyên vô cớ dùng hết tâm tư đối với một phụ nữ như vậy!
-
Ôn Vãn chú ý Chu Nhĩ Lam mấy ngày nay, ngược lại Hạ Trầm thật không có dị nghị gì, còn phân phó quản gia chuẩn bị canh bổ.
Mấy lần Ôn Vãn len lén quan sát anh, chỉ sợ đối phương có một điểm không vui mừng, dù sao Hạ Trầm đợi cô được như vậy, cô không muốn bởi vì một chút chuyện tình râu ria làm cho hai người sinh lòng hiềm khích.
Hạ Trầm nhìn ra tâm tư của cô, liền ôm cô trấn an nói: "Anh không có cẩn thận như vậy, hơn nữa mỗi lần em đều chọn thời điểm Cố Minh Sâm không có ở đấy để đi, anh như nào lại không biết xấu hổ hoài nghi em?"
Ôn Vãn nghe lời này, nhíu mày một cái, ngược lại mặt nghiêm túc quan sát anh: "Làm sao anh biết em đều chọn thời điểm anh ta không có ở đấy để đi."
Hạ Trầm bị người đâm trúng ý định, cũng không sợ, tầm mắt trấn định: "Đoán."
Đoán? Chẳng lẽ anh thật có Siêu Năng Lực.
Ôn Vãn nghĩ đại khái anh lại thu mua người nào trong bệnh viện, đều nhìn mọi cử động của cô ở đáy mắt, nghĩ như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô cũng không tính toán so đo. Dù sao, Hạ Trầm cũng không hạn chế cô ở những chuyện khác, chỉ có chút để ý quan hệ giữa Cố Minh Sâm và cô cũng không thể chỉ trích nặng.
Chỉ là ngoài miệng Hạ Trầm nói qua không sao, trong lòng cũng không nghĩ như vậy, trời vừa tối liền chơi đùa đặc biệt lợi hại, dọn dẹp Ôn Vãn luôn miệng cầu xin tha thứ. Còn luôn ngây thơ để lại dấu ở trên người cô, có lần bị Chu Nhĩ Lam nhìn thấy, Ôn Vãn mắc cỡ cả ngày cũng không thể ngẩng đầu lên.
Cũng may Chu Nhĩ Lam không bao lâu là ra viện, trong lúc đó mặc dù cũng đã gặp mặt Cố Minh Sâm mấy lần, nhưng Ôn Vãn đều bảo trì cự ly vô cùng thỏa đáng, không cho anh ta tin tức sai lầm, cũng không tùy ý mập mờ.
Cô mới đưa bà về nhà, Hạ Trầm đã thu thập hành lý mang cô lên đường đi Italy, Ôn Vãn cực kỳ quái: "Sao lại vội vã như vậy?"
Hạ Trầm cũng không trả lời, Ôn Vãn cho là anh có chuyện quan trọng, hoặc là có việc làm ăn quan trọng không thể trì hoãn, cuối cùng cũng không truy hỏi nữa.
Nhưng sau khi hai người đến Milan, ngược lại Hạ Trầm lại buông lỏng xuống, mang cô đi một nông trường có phong cảnh tươi đẹp ở, sau đó không chút kiêng kỵ ngủ cả ngày. Hơn nữa nhìn bộ dáng kia của anh, hình như thật là khách du lịch.
Ôn Vãn đều cảm thấy hồ đồ rồi: "Chúng ta tới làm gì?"
Hạ Trầm suy nghĩ một chút, hết sức chăm chú nói: "Du lịch."
Khóe miệng Ôn Vãn giật giật, thế nào cô lại không tin đây?
Hạ Trầm an tĩnh một lúc lâu, cuối cùng mới hơi nghiêm túc nói: "Chỗ này đối với anh có ý nghĩa vô cùng, mấy ngày nữa, anh sẽ dẫn em đi gặp một người."
Anh cũng không nói muốn đi tìm ai, cũng vẫn không cố ý an bài, trừ mang cô đi ra ngoài du ngoạn chính là tại gian phòng làm tình, gần như hai người lúc nào cũng dính vào nhau, ngay cả điện thoại cũng không mở máy.
Mặc dù, Ôn Vãn sinh lòng nghi ngờ, nhưng cũng rất hưởng thụ cuộc sống này. Nơi đất khách quê người, ở cùng với người đàn ông mình yêu, bọn họ làm tất cả chuyện tình nhân bình thường biết làm, vui sướng không thể tưởng tượng nổi.
Cho đến ngày thứ ba, Hạ Trầm đưa cô đến một giáo đường lân cận nông trường.
Ôn Vãn không phải tín đồ cơ đốc, nhưng lập tức bị không khí trang nghiêm nơi này làm cho không dám thở mạnh, hình như bọn họ đang cử hành nghi thức gì đó, là ở bên ngoài trên cỏ.
Đứng ở trước mặt mọi người là tổ hợp một nam một nữ, Ôn Vãn suy đoán bọn họ là tình nhân.
Sau khi ý nghĩ này nhảy ra trong đầu, gần như cô đã đoán được những người này đang làm gì rồi, nhưng cô nghe không hiểu tiếng Ý, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng đi theo Hạ Trầm đứng bên cạnh.
Lòng của Ôn Vãn đập bịch bịch, vẻ mặt người bên cạnh thành kính mà hạnh phúc, trên mặt đám người ngồi ở chỗ ngồi cũng đều mang nụ cười ấm áp, không khí quá tốt đẹp, tốt đẹp chính đến chính cô cũng không đành lòng phá vỡ.
Nhưng cô vẫn không nhịn được nhẹ giọng hỏi Hạ Trầm: "Cha xứ đang nói gì đấy?"
Hạ Trầm khẽ xoay đầu lại, một khắc kia ánh mắt anh trầm tĩnh mà ôn hòa, cả linh hồn hình như cũng trở nên thuần túy hơn nhiều. Anh chần chờ nâng tay của cô, một giây kế tiếp, lại quỳ một gối xuống.
Ôn Vãn ngây ngẩn cả người.
Hạ Trầm nói: "Cha xứ đang chúc phúc bọn họ, bọn họ lựa chọn kết hôn ở cùng một ngày. Những người này cũng là cô nhi, không cha không mẹ, cũng không phải giàu có. Nhưng bọn họ đều có quyết tâm làm cho đối phương hạnh phúc, Tiểu Vãn, anh cũng giống như vậy."
Từ trong túi, anh lấy ra một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, từ từ đưa tới trước mặt cô.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |