Vay nóng Homecredit

Truyện:Câu Chuyện Hồ Đồ - Chương 030

Câu Chuyện Hồ Đồ
Trọn bộ 105 chương
Chương 030
0.00
(0 votes)


Chương (1-105)

Siêu sale Shopee


Đối mặt với lời hỏi thăm của ông cậu, Ôn Vãn ấp úng không biết nên giải thích như thế nào. Nếu như trả lời không phải, nhất định ông cậu sẽ tra xét hỏi cung tận nơi tận chốn. d. d. l. q. d

Hơn nữa bây giờ cánh tay của Hạ Trầm còn suồng sã khoác lên trên vai cô, muốn có bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu.

Cô đang suy tư phải nói thế nào mới để ông cậu khỏi nghi ngờ, bỗng nhiên sắc mặt cậu khó chịu, kéo cô qua một bên: "Mới vừa rồi ta thấy hai con ở ven đường thân mật hôn nhau, dù sao ở đây cũng là nông thôn, làm cái kia.... e không hay lắm."

Ôn Vãn kinh sợ ngẩng đầu, thấy trên khuôn mặt già nua của ông cậu mang theo vài phần lúng túng, thì ra một màn kia đều bị ông cậu thấy được, cô càng không biết phải nên nói như thế nào với ông cậu về thân phận của Hạ Trầm.

Đâm lao đành phải theo lao, cô không sợ chết nói: "Minh Sâm mới đến, còn là sáng sớm nên chưa thể đén thăm cậu được."

Cho dù không cần nhìn Ôn Vãn cũng biết giờ phút này Hạ Trầm nhất định tức giận. Cô cúi thấp đầu, âm thanh cực nhỏ, giới thiệu hai người với nhau: "Minh Sâm, đây là cậu em."

Hạ Trầm đứng bên cạnh một hồi cũng chưa lên tiếng, Ôn Vãn khẩn trương lòng bàn tay đều là mồ hôi, cánh tay ở trên vai cô bắt đầu có cảm giác lạnh đi.

Qua một hồi lâu mới truyền đến giọng anh ôn hòa, anh nói: "chào cậu."

Ông cậu vừa nhìn nghe thấy Minh Sâm, đặc biệt hài lòng với dáng vẻ của cậu ta, cười ha hả: "Cuối cùng hôm naygặp được, rất tốt, rất tốt."

Hạ Trầm ra dáng vẻ của "Tiếu Diện Hổ" (là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử. còn có tên gọi là Chu Phú xếp thứ 93 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc và xếp thứ 47 trong 72 vị sao Địa Sát, được sao Địa Tàng Tinh chiếu mệnh). khách sáo hàn huyên nói: "Người là người thân nhất của Tiểu Vãn, thế mà bấy lâu nay con không tới thăm người được. Hôm nay nhất định phải ta lỗi với cậu rồi."

Ông cậu sao có thể ứng phó được với lời giải thích này, bị một người đàn ông âm trầm dáng vẻ thân sĩ làm cho chân tay luống cuống, miệng lưỡi khô cằn: "Không có nghiêm trọng như thế, đều là người một nhà. Lại nói con luôn bận rộn, chúng ta hiểu mà."

Ông vừa nói vừa quay đầu qua Ôn Vãn: "Buổi tối ta để cho mợ con xào hai món đãi Minh Sâm, ta phải uống vài chén với Minh Sâm với được."

Cậu mở miệng một tiếng"Minh sâm" rất thân mật, Ôn Vãn nghe được trong lòng run sợ, cô lặng lẽ liếc nhìn hạ chìm, phát hiện dáng vẻ của người đàn ông này lúc nói chuyện với người lớn vô cùng lễ phép, tôn trọng.

Hạ TRầm vừa cúi đầu vừa nhìn cô, hai i ánh mắt chạm vào nhau, cô bỗng chốc mở to mắt, trên mặt có chút nóng lên: "Nhất định anh ấy không có thời gian rồi, cậu à." d. d. l. q. d

Mặt ông cậu liền biến sắc, chần chờ liếc nhìn Hạ Trầm: "Thế nào, vừa tới lại liền muốn đi?"

Hạ Trầm chầm chậm lắc đầu một cái, như cũ là bộ dạng khiêm tốn nói: "Cậu nói để cho anh cùng người uống vài chén, bận rộn đi nữa cũng phải đi, người lớn phân phó sao có thể không nghe."

Ôn Vãn cũng có chút nghẹn họng nhìn người trước mặt mà trân trối, đây chính là lưu manh Hạ Trầm sao?

Ông Cậu nghe Hạ Trầm nói vậy cực kỳ cao hứng, giả lả cười ra tiếng: "Tốt, con nhất định phải tới."

Hạ Trầm mỉm cười gật đầu.

Ông Cậu nói tiếp mấy câu mới đi, trong lúc nói chuyện đều là khẳng định Cố Minh Sâm đối tốt với cô, haiz...Ông Cậu càng khen Cố Minh Sâm thì cuộc sống về sau của côcàng khó qua.

Ông Cậu vừa đi, Không khí xung quanh nhất thời giảm đi đột ngột.

Hạ Trầm cũng không nói chuyện, như cũ ôn hòa ôm cô đi về phía trước. Ôn Vãn nghi ngờ lặng lẽ ngẩng đầu lên, thế nhưng hoảng sợ khi phát hiện cạnh môi anh lộ ra nụ cười thâm trầm, đột nhiên sau lưng rợn tóc gáy: "Cái đó, mới vừa rồi ——"

Hạ Tràm cười híp mắt cúi đầu nhìn cô, khoác lên trên vai cô, tay thuận thế nhéo vành tai trắng trẻo mũm mĩm của cô: "Nếu bây giờ tôi là Cố Minh Sâm, có phải em nên gọi tôi một tiếng "ông xã"."

Ôn Vãn sửng sốt, Hạ Trầm lại híp híp mắt, mập mờở bên tai cô nói: "Chỉ vì em mà việc tốt gì tôi cũng làm, thế thân cho người khác, đời này vẫn là lần đầu tiên đấy."

Anh nói qua dừng một chút, độ cong khóe môi lại sâu thêm một chút, vân vê vành tai đã nhuốm đầy màu hồng của cô: "Nếu như nhẩm tính, thì rất nhiều lần đàu tiên của tôi đem cho em, em có nên báo đáp tôi hay không?"

Không biết là anh nói chuyện quá gần hay sao, mà trong lời nói làm cho người khác mơ tưởng viễn vong, Ôn Vãn có cảm thấy có chút gì không đúng, toàn thân giống như đang giẫm phải trên bông, hai chân cũng mềm nhũn.

Nụ cười Hạ Trầm khá sâu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô: "Tôi sẽ đòi lại từng món một, không vội." d. d. l. q. d

"......"

-

Giống như là để chứng minh anh thật sự không vội, hạ chìm sau khi về nhà Hạ Trầm còn giúp Ôn Vãn làm cơm! Ôn Vãn bi dọa sợ, vội vàng thoái thác: "Không cần, phòng bếp quá nhỏ, anh vào cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi."

Giống như là để chứng minh anh thật sự không vội, sau khi về nhà Hạ Trầm còn giúp Ôn Vãn làm cơm! Ôn Vãn bi dọa sợ, vội vàng thoái thác: "Không cần, phòng bếp quá nhỏ, anh vào cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi."

Vị đại gia này muốn cô không chuyên tâm làm cơm sao?

Hạ Trầm thấy cô kiên trì cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ hơi hơi ôm cánh tay đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt theo bóng lưng của cô đung đưa qua lại.

Ôn Vãn đưa lưng về phía anh rửa sạch rau cải, đúng lúc ánh mắt của người sau lưng quá mức mãnh liệt, làm cô cảm thấy sởn gai ốc. Hừng đông đã qua đi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn chiếu, chiếu lên người Ôn Vãn in bóng xuống mặt nước bồn rửa rau cải.

"Cậu của em chưa từng thấy qua Cố Minh Sâm?"

Hạ Trầm hỏi như vậy không ngoài dự đoán của cô, cô rũ mắt, tiếp tụ rửa tay dặm đồ: " Năm ấy chúng tôi kết hôn, cậu với mợ không có trong danh sách khách mời của Cố gia. Bọn họ nói sẽ làm lễ bổ sung với ông bà, đường xá xa xôi sợ cậu mợ lớn tuổi đi lại ——"

Từ sau lưng Ôn Vãn, Hạ Trầm nghe được một tiếng hừ lạnh cực kỳ châm chọc.

Ôn Vãn cảm thấy chóp mũi ê ẩm, thật ra thì chuyện này cô làm sao lại không canh cánh trong lòng, nói thế nào thì cậu cũng là người thân cuối cùng của cô, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, thế mà không cho ông tham dự. ? Nhưng cậu lại không để ý, ngược lại cười híp mắt an ủi cô: "Cố Gia lớn như vậy, ta và mợ con xuất hiện càng luống cuống hơn. Hơn nữa, nếu gây ra chuyện mất mặt lại làm mất thể diện của con."

Lúc nào cậu cũng đều suy nghĩ cho cô, tạm thời Ôn Vãn không muốn nói chuyện ly hôn với cậu, ít nhất cũng phải tìm thời điểm thích hợp để nói.

Hạ Trầm không thấy được nét mặt Ôn Vãn, một đôi mắt phức tạp nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, một khắc kia anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này không kiên cường như bề ngoài của cô, ít nhất khi ở trước mặt Cố Minh Sâm, cô luôn ngụy trang.

Tròng mắt đen của Hạ Trầm trầm xuống, không nhịn được đã nói: "Chuyện trên báo, không muốn biết ai ở phía sau chủ mưu?"

"Đông" một âm thanh vang lên, đầu ngón tay Ôn Vãn vừa chợt trái cà chua trong tay liền rơi vào mặt nước, nước lạnh văng tung tóe lên người cô. Cô hoảng loạn, khẩn trương tiện tay lau khuôn mặt đến mấy lần: "Này, tôi nói anh đi ra ngoài được không, anh ở đây tôi không có cách nào chuyên tâm nấu ăn được, lỡ cắt trúng tay tôi thì làm thế nào?"

Hạ Trầm híp mắt quan sát vẻ mặt với bộ dạng hốt hoảng của cô, môi mỏng khẽ mân, lúc xoay người bỏ lại một câu: "Em đã rửa rau 4 lần rồi đấy, rửa nữa có thể tróc vỏ đấy."

"......"

-

Cơm trưa mới vừa ăn một nửa A Tước liền đi, Ôn Vãn nghe Hạ Trầm nói mới biết A Tước có bạn gái, cô gái này rất tinh nghịch, thỉnh thoảng gây chuyện phải bắt A Tước xử lý.

Hai người bọn họ rời đi bất quá mới nửa ngày, quản gia đã gọi điện thoại tới, nói: "Tiểu Tỷ đem bé trai về nhà."

Khó trách A Tước lúc đi gương mặt xanh mét dọa người, bình thường luôn là mặt không đổi, ngàn năm lạnh lùng, một khắc kia xem ra thật đúng là đáng sợ.

Nhất thời trên bàn ăn cũng chỉ còn lại Ôn Vãn với Hạ Trầm, sau khi cuộc đối thoại kết thúc ở phòng bếp, không khí liền thay đổi trở nên trầm mặc. Hạ Trầm vẫn chưa ở miệng với cô, Ôn Vãn cũng không biết nên nói gì, thật ra thì giữa bọn họ cũng chẳng có gì để nói.

Cuối cùng bữa cơm khó nuốt cũng xong, Ôn Vãn chuẩn bị đi rửa bát, Hạ Trầm chợt đi tới ôm ngang người cô. Lúc này trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí hình như cũng bắt đầu nóng lên, Hạ Trầm cũng bắt đầu không an phận.

Trống ngực Ôn Vãn đập thình thình, nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Trầm, Hạ Trầm cũng trở về nhìn cô, trực tiếp đi về phòng ngủ: "Tôi rất buồn ngủ, ngủ cùng tôi."

Cô bị anh đặt lên giường, đây là giường gỗ, quanh thân giường còn có loại màn vừa dày vừa nặng che. Loại này rất cao, ánh mặt trời đang nồng, từ góc độ này Ôn Vãn nhìn sang, trời xanh mây trắng cũng thành nền ở phía sau anh, nó phản quang ngũ quan của anh chiếu rọi càng thêm tuấn dật đẹp trai.

Anh cúi người xuống, đôi môi nhẹ nhàng dán lên cô động - tình mút - hút đầu ngón tay Ôn Vãn run lên, cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Hai người an tĩnh ở một mảng lớn sáng loáng trong ánh mặt trời hôn môi, không khí tốt không thể tưởng tượng nổi, loại cảm giác này không chỉ là Ôn Vãn, đối với Hạ Trầm mà nói cũng là chưa bao giờ cảm thụ qua.

Lần này anh không có gì khác, có lẽ là mệt thật, hôn hôn chợt ngừng lại, không nhúc nhích đè ép cô. Ôn Vãn từ từ mở mắt ra, thấy đen rậm lông mi đen rậm của anh lặng yên rủ xuống, hô hấp dần dần thong thả, cư nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi. d. d. l. q. d

Cô cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, lại bị anh kéo chăn qua, chuẩn bị đứng dậy thì bị anh kéo lại: "Nằm."

Anh không có mở mắt, giọng nói còn là bá đạo không cho phản bác.

Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là lại lần nữa nằm xuống lại, Hạ Trầm từ phía sau ôm cô, hai người nghiêng người mà nằm.

Anh chôn mặt ở hõm vai cô, thoải mái thở dài, hít hà thạt sâu, lúc này tựa như đang mơ lẩm bẩm một câu: "Trên người em thơm quá."

Ôn Vãn khẽ cắn môi, không hề nói gì.

Hạ Trầm thở một làn hơi nhẹ phả vào chiếc cổ thanh tú của cô, người đàn ông này trầm ổn nhịp tim đang ở phía sau cô, giống như cũng chạm vào đáy lòng cô, dần dần cùng nhịp tim cô hợp thành một nhịp.

Ôn Vãn hồi tưởng những thời điểm gặp Hạ Trầm từng chút một, cô thừa nhận mình động lòng.

Cô đã hai mươi tám tuổi, đã sớm qua cái tuổi thích một tình yêu oanh oanh liệt liệt, ngẫu nhiên gặp gỡ một soái ca như ngôn tình khi bị gặp nguy hiểm, nếu thế cô đã sớm do dự từ bỏ. Nhưng hiển nhiên, người này thủ đoạn quá cao, căn bản không cho phép cô có một chút ý muốn chạy trốn.

Đang miên mang suy nghĩ, Ôn Vãn chợt nghe giọng anh phía sau rất nhẹ nói: "Nếu đã cho Cố Minh Sâm một cơ hội, vậy tại sao lại không cho tôi thử. Em sợ cái gì chứ?"

Ôn Vãn siết chặt góc chăn, tất cả chấn động, tâm tình lo lắng lặng lẽ phát tiết theo động tác siết chăn của cô.

Hạ Trầm liền đặt cô dưới thân mình, chống lại cặp mắt lo sợ không yên của cô: "Em dám bảo đảm người khác đối với em tốt hơn tôi?"

Một đôi con ngươi đen nhánh của Ôn Vãn kịch liệt co rút nhanh, cô và Hạ Trầm nhìn lẫn nhau, hình như chỉ như vậy đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của nhau. Hạ Trầm đưa tay ôm lấy cô, môi dán lên vành tai nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Không lẽ là em sợ động lòng với tôi?"

Ôn Vãn trầm mặc, cuối cùng gật đầu một cái: "Tôi thừa nhận, tôi bắt đầu thích anh rồi."

Hạ Trầm khẽ nhíu mày, nói thật, anh có chút ngoài ý muốn, cho là người phụ nữ này sẽ tiếp tục giả bộ ngốc.

Ôn Vãn nghĩ một lát nói: "Tôi không phải là cô gái nhỏ nữa, cho nên không chơi nổi."

Hạ Trầm không nói chuyện, chỉ là an tĩnh nhìn cô.

"Tôi hi vọng, anh cho tôi chút thời gian." Hạ Trầm giống như rất hiểu cô, rất nhiều lời cô không nói được anh cũng có thể đọc hiểu, tựa như anh đi guốc trong bụng cô

Hạ Trầm đưa tay bế cô càng chặt hơn, cười nhắm mắt lại: "Được, tôi tỉnh ngủ cho tôi đáp án."

"......" Đây không phải là chơi xỏ lá sao?

-

Như vậy đơn giản một buổi chiều, hai người chỉ là lặng yên ôm nhau ngủ. Chờ lúc Ôn Vãn tỉnh phát hiện không thấy Hạ Trầm, cô vén chăn lên xuống giường, sau đó ở trong sân gặp được Hạ Trầm.

Hạ Trầm đang trên một cái ghế nhỏ làm bằng trúc, dáng người của anh cao lớn, hơn nữa một đôi chân vô cùng thẳng tắp thon dài, nhìn như vậy thật ra thì có chút tức cười, nhưng Ôn Vãn lại cười không nổi.

Bởi vì vẻ mặt Hạ Trầm đang nhìn chằm chằm bức tường vẽ xấu mà thưởng thức.

Những thứ kia là niềm vui thú duy nhất của cô khi còn bé, khi còn nhỏ cô không có món đồ chơi, điều kiện của bà nội cũng không còn tốt nên cho cô búp bê hoặc là cọ màu. Cô chỉ có thể cầm que gỗ vót nhọnđầu, ở trên tường lao lực vẽ thế giới mình tưởng tượng. d. d. l. q. d

Những thứ kia ngây thơ buồn cười nhỏ mọn, tất cả phía trên.

Ôn Vãn vội vàng đi lên, đỏ mặt cản anh: "Không có gì đẹp mắt, đừng xem."

Tầm mắt Hạ Trầm từ từ dời lên cô, anh ngồi, cô đứng, dĩ nhiên là phải ngẩng đầu nhìn cô. Đáy mắt anh trầm tĩnh mang theo một tia cười, nhưng vẫn là nghiêm trang khen ngợi cô: "Vẽ rất tuyệt đấy."

Ôn Vãn càng thêm ngượng ngùng, đưa tay kéo anh đứng dậy: "Chúng ta nên chuẩn bị đi đến nhà cậu."

Hạ Trầm không đứng dậy, dứt khoát nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đầu gối, cười xấu xa trêu chọc cô: "Hơn nữa, cái này cũng quá trẻ con rồi".

Anh chỉ chỉ nơi cuối vách tường, đó là năm ấy cô mười tuổi, nghe kể chuyện công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp như hoa. Hoàng tử anh tuấn đẹp trai. Thật ra thì hình vẽ hoàng tử cũng không anh tuấn, công chúa Bạch Tuyết cũng không đẹp, thế mà anh lại thừa nhận hoàng tử xấu xí đó là mình."

Hạ Trầm nhìn hình vẽ kia, cuối cùng cọ xát chóp mũi của cô: "Nếu như sau này cùng tôi, tôi sẽ cho em muốn toàn thế giới."

Đây không phải là chiêu mỹ nam kế sao dụ cô sao? Ôn Vãn đỏ mặt muốn từ chân của anh đi ra - đang lúc, lại bị anh ôm chặt hơn nữa, thậm chí cúi đầu ngậm vào vành tai, hàm hồ nói: "Chưa thấy em làm nũng lần nào, thử một chút nhé!"

Cả buổi Ôn Vãn mới khạc ra hai chữ: "Không biết."

Hạ Trầm suy nghĩ một chút, cư nhiên tán đồng gật đầu một cái: "Cũng đúng, cũng 28——"

Ôn Vãn bay thẳng đến cằm anh cắn một cái, Hạ Trầm lại còn khúc khích mà cười đứng lên: "Tức giận? Thật ra thì tôi thích em như vậy, lớn tuổi một chút."

Anh dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được âm thanh khàn khàn nói: "Lớn tuổi, có kinh nghiệm."

Ôn Vãn bị anh trêu chọc, dùng sức đấm bộ ngực anh: "Anh so với tôi còn già hơn, lão lưu manh."

Hạ Trầm cầm tay nhỏ bé có chút loạn của cô, lấy ngón trỏ của cô liền ngậm vào trong miệng, lộ ra đầu lưỡi tinh tế quấn lấy liếm.

Toàn thân Ôn Vãn tự như bị điện giật, vội vàng rút ra - xoay tay lại, mặt đỏ lên so với trái cà chua còn đỏ hơn.

Tâm tình Hạ Trầm thật tốt nhìn chằm chằm cô, đôi mắt híp lại cười một cái "Tôi sẽ tiếp tục cho em thời gian hiểu tôi hơn, , nhưng Ôn Vãn, đừng làm cho tôi chờ quá lâu, kiên nhẫn của tôi không tốt."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-105)