← Ch.020 | Ch.022 → |
Ôn Vãn ngồi trong phòng khách chỉ cảm thấy đau khổ, trong phòng bếp nhà cô lại có một người đàn ôngđang nấu cơm, hơn nữa người nấu cơm không phải ai khác lại là Hạ Trầm, người mà cả ngày quấy rối tình dục cô. Chuyện này thực sự quá kỳ quái rồi, cẩn thận hồi tưởng một chút, cô và Hạ Trầm cũng không thân quen lắm, nhưnghai người từng xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy hình như có chút không logic.
"Có gừng không?" Giọng nói Hạ Trầm mát lạnh cắt đứtsuy nghĩ lung tung của cô, Ôn Vãn chống cằm nhìn sang, vừa đúng thấy anh quay đầu lại.
Vốn dáng dấp người đàn ông này đã đẹp mắt, bình thường lại có khí chất mạnh mẽ, thế mà anh đứng trong phòng bếp nấu ăn cũng không hề giảm đi hình tượng tí nào, Ôn Vãn nhìn anh một cái, lại lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ngăn kéo thứ hai trong tủ."
Phòng bếp là kiểu cởi mở, ánh mắt cô có thể nhìn thấy tùy ý nhìn anh đưa tay mở ra hộc tủ, sau đó là tiếng nước chảy......
Ôn Vãn chống đỡ lòng bàn tay lên trán, dùng sức lắc lắc đầu, suy nghĩ có chút hỗn loạn và không rõ ràng, không phải cô đang nằm mơ chứ?Lúc nào thì Hạ Trầm trở thành người đàn ông mẫu mực của gia đình vậy?
Chờ Hạ Trầm làm xong món ăn, bưng lên bàn, Ôn Vãn lại càng nổi nóng hơn, nhìn chằm chằm những thức ăn kia rồi nhìn lại Hạ Trầm: "Là anh làm?"
"Chẳng lẽ tôi leo qua cửa sổ rồi mua đem vào."
Thật sự người đàn ông này không phải dạng vừa! Ôn Vãn quyết định không nói chuyện với người này nữa, đúng là tức chết mà.
Hạ Trầm thấy cô bất động, ngồi đối diện cô, tự giác cầm ly rót nước nói: "Nếu như cô không mau bình phục, Đình Diễn sẽ luôn náo loạn, buổi tối tôi không nghỉ ngơi được."
Thì ra lý do anh đến đây là vì bản thân, khó tráchđột nhiên lại có lòng tốt như vậy. Vốn Ôn Vãn đang cực kỳ khó chịu, vì câu nói này đột nhiên biến, không khách khí cầm chiếc đũa gắp một miếng thức ăn, ăn vào trong miệng lại có chút không cam tâm.
Một người đàn ông, nấu cơmngon như vậy làm gì?.
Trước kia Tiêu Tiêu mang thức ăn tới đây, đều là những thức ăn nhanh, một chút dinh dưỡng cũng không có, nay chén cháo trắng trước mặt cùng với những món ăn đơn giản thì so ra món ăn của Hạ Trầm tỉ mỉ hơn.
Hạ Trầm không nhanh không chậm uống nước, đợi cô ăn hơn phân nửa chén cơm, chợt dùng giọng nói ra vẻ đàm luận: "Thì ra là cô thích những tên mặt trắng, khó trách lại cự tuyệt tôi."
Ôn Vãn suýt nữa bị sặc, Tiêu Tiêu thuận miệng bịa chuyện, không ngờ Hạ Trầm cho là thật, đầu óc cô suy nghĩ nhanh một chút, quyết định theo lời của anh nói: "Đúng, Hạ tiên sinh quá man rồi, thật sự không phải là món ăn của tôi."
Đối phó với loại ngườinày, dĩ nhiên không thể không vâng theo lời anh, nếu không nhất định hoàn toàn ngược lại. Ôn Vãn kết hợp với tin đồn, đại khái có thể đoán ra được Hạ Trầm làm việc thủ đoạn, tiếp tục để cho anh cảm giác hứng thú với mìnhtuyệt đối không phải là chuyện tốt, phải để cho anh cảm thấy mình là con người nông cạn.
Quả nhiên Hạ Trầm nhíu mày, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Tiếp đó Ôn Vãn lại hàm hồ nói: "Đối với những người đàn ông tiểu bạch kiểm, cơ hồ tôi không có sức chống cự, chỉ cầnkhẩu vị tương đối, lập tức cảm thấy hứng thú."
Chân mày Hạ Trầm nhíu sâu hơn, trong lòng Ôn Vãn vui vẻ, cúi đầu thõa mãn cúi đầutiếp tục ăn đồ ăn.
Chợt liền nghe anh vân đạm phong khinh cười cười: " Bác sĩ Ôn không muốn đổi khẩu vị? Thật ra thì tắt đèn, đều là giống nhau, hơn nữa, tôitốt hơn so với bọn họ nhiều."
Lần này Ôn Vãn bị sặc đến ho, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng, Hạ Trầm ngồi đối diện bình tĩnh đẩy ly nước tới, nói hết sức chăm chú: "Đại khái bác sĩ Ôn không biết, tôi có hứng thú với cô nhiều hơn cô tưởng tượng."
Mỗi câu người đàn ông này này nói ra đều làm cho người khác mơ tưởng viễn vong, Ôn Vãn thừa nhận mìnhở phương diện này không phải là đối thủ của anh. Cô dứt khoát cự tuyệt nói chuyện với anhbất luận anh nóicái gì, cô buồn bực ăn thức ăn.
Đợi cô cơm nước xong, Hạ Trầm lại đẩy đi tới một chén canh gừng: "Uống cái này rồi ngủ một giấc, sẽ hạ sốt nhanh thôi."
Chén đường đỏ canh gừng còn bốc hơi nóng, ở nơi giá rét này có canh gừng đường đỏ mang theo một chút ấm áp, Ôn Vãn chăm chú nhìn chén canh một hồi, rất muốn nói cho anh biết thật ra thì canh gừng đối với mình không có tác dụng gì. Nhưng đầu ngón tay Hạ Trầm mang theo nhiệt độ rét lạnh từ bàn tay ma sát lưng cô tạo ra hơi ấm.
Ôn Vãn cúi đầu uống cạn sạch, một giọt cũng không còn.
Rõ ràng cho thấy Hạ Trầm đang vui mừng, anh đang cười, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh, chỉ là mặt mày có chút ôn hòa hơn: "Cô đi ngủ một lát đi, đợi tôi gọi dậy."
Nghe câu này Ôn Vãn lại bắt đầu do dự, phòng ngủ là một địa phương nguy hiểm, hơn nữacòn ngủ trước mặt người đàn ông này muốn, chỉ là suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được.
"Cô có thể khóa cửa phòng." Hạ Trầm thẳng thắnvạch trần cô, dựa vào thành ghế cười như không cười nói, "Bác sĩ Ôn yên tâm, bộ dạng này của cô, tôi không có khẩu vị."
Ôn Vãn cắn răng, yên lặng văng tục ở trong lòng nhiều lần.
-
Ôn Vãn ngủ một giấc ngủ thật ngon, lúc tĩnh lại trời đã hoàn toàn tối ôn muộn lúc tỉnh trời đã hoàn toàn tối, bởi vì rèm cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt cơ hồ không cóánh sáng, cô giật giật, cảm giác có đồ đè ép chân mình, rất nặng, hình như có gì đó không đúng.
Cô khó khăn mở đèn đầu giường, liếc mắt liền thấy hai chân thon dài của Hạ Trầm quấn trên thân mình.
Ánh mắt Ôn Vãn dời đi, thấy rõ ràng gò má góc cạnh của Hạ Trầm, anh nửa dựa đầu giường, có lẽ làtư thế ngủ được không thoải mái, lông mày đen như mực khẽ nhíu. Người đàn ông này quá đề phòng tâm tư, cho dù ngủ thiếp đi thì trên mặt hình như cũng không thư giãn tí nào.
Ôn Vãn cẩn thận nhớ lại, thật sự cô đã đóng khóa rồi mà!
Có lẽ là cảm thấy người trong ngực không an phận, Hạ Trầm cũng chầm chậm mở mắt ra.
Ánh sáng ngọn đèn nhỏ trên đầu giường mông lung càng khắc sâu ngũ quan thâm thuý của người đàn ông này, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu mở miệng trước tiên.
"Đã tỉnh rồi hả?" Giọng nói Hạ Trầm có chút khàn, cố gắng nâng cánh tay bị Ôn Vãn làm gối tê cả lên, lưu ý đến cô vẫn đang nhìn mình, lúc này mới nhẹ nhàng ho một tiếng, "Tôigõ cửa rất lâu mà cô không phản ứng, sợ cô xảy ra vấn đề."
Ôn Vãn hoài nghi nhìn anh: "Vậy nằm đây làm gì?"
Hạ Trầm lộ ra dáng vẻ kinh ngạc: "Là cô lôi kéo không cho tôiđi, tôi chỉ muốn thử xem cô hạ sốtchưa."
Lời này chính là gạt người, Ôn Vãn hết sức khẳng định như đinh chém sắt nói: "Tôi chỉ là ngủ thiếp đi, cũng không phải là uống rượu say, anh cho rằng tôi sẽ tin anh?"
Hạ chìm cúi đầu cười ra tiếng, trong ánh sáng mờ nụ cười nhạt kia thật đẹp: "Cô cảm thấy là tôi cố ý? Được rồi, chính là tôi cố ý, cô dự định sẽ làm gì?"
Ôn Vãn lại muốn mắng chửi người rồi.
"Hạ tiên sinh, trước kia tôi nói rất rõ ràng, tôi không có hứng thú với anh, anh làm như vậy tôi cảm thấy rất phiền." Ôn Vãn chỉ có thể bày ra bộ dáng nghiêm túc, thật sự là tư thế hai người bây giờ trong rất quái dị.
Cùi chỏ Hạ Trầm khẽ chống dưới người gối đầu, đôi chân thon dài còn cố ý gác lên đùi cô, mà tròng mắt đenkhông hề chớp mắtliếc nhìn cô, trong mắt nhàn nhạt lại có một chút vui vẻ. Anh kiên nhẫn nghe cô nói xong, lúc này mới gật đầu một cái: "Tôi biết rõ, nhưng cô là người phụ nữ duy nhất cự tuyệt tôi, vậy nên tôi rất có hứng thú với cô."
Ôn Vãn muốn nói anh đúng là tự ngược đãi bản thân, cô nắn vuốt mi tâm, ngữ trọng tâm trường dáng vẻ ngữ trọng tâm trường(lời nói thành khẩn): "Hạ tiên sinh ——"
Lời còn chưa nói hết, đã bị anh ôm lấy lật người đặt ở phía dưới trong thời gi nháy mắt hơn nữa trọng yếu nhất là hiện tại cả gian phòng trong chỉ có hai người bọn họ, cô nam quả nữ.
Ôn Vãn ý thức được nguy hiểm, cắn răng nặn ra một câu nói: "Buông tay, nếu anh ức hiếp tôi, tôi...."
Hạ Trầm trựcctiếp cúi đầu hôn cô, cánh tay để ngang bên người ép côkhông thể động đậy được. Mặc dù không là lần đầu tiên bị anh cường hôn, nhưng Ôn Vãn vẫn không quen, người đàn ông này so với mãnh thú đều là loại giống nhau, cặm cắn môi cô đến đau, cô còn có thể cảm thấy lưỡi của anh đang thử xông vào trong miệng cô, lần này vô luận như thế nào Ôn Vãn cũng không để cho anh được như ý.
Hạ Trầm thử mấy lần cũng không có kết quả, ngược lại từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi chứa đựng nhàn nhạt cười: "Lực chiến đấu đã khôi phục. Hiện tại, chúng ta tính nợ với nhau."
-
Ôn muộn nghe anh nói lời này đã cảm thấy không được, nhưng lại trốn không thoát gông cùm xiềng xiếc của an, sức lực người đàn ông cô đã lĩnh giáo qua, chỉ một cánh tay đã làm đau bả vai.
Cô giãy dụa thân thể, ngược lại để cho thân thể hai người chặt chẽ dính nhau chặt chẽ hơn, càng phát ra lửa nhiều hơn.
Cơ hồ cả người Hạ Trầm đè lên cả người cô, nhất là hai cái chân dài gắt gao chống đỡđầu gối của cô, Ôn Vãn chấp nhậnan tĩnh lại: "Tính nợ gì?"
Hạ Trầm đã nắmtay của cô hướng tới tiểu Hạ Trầm -đè ép: "Tôi phải kiểm tra xem một chút là nó không bị gì. Nếu không cứng nổi, tối nay cô đừng mong nghĩ tới sẽ được yen ổn."
Ôn Vãn cảm thấy cái kia chẳng xảy ra vấn đề gì, tối nay cô không dễ chịu rồi.
Bị buộc cầm thứgì đókhông phải lần đầu tiên bắt cô cảm thụ, nhưngđối với thứ này vẫn hình dáng đáng sợ như cũ, cô đỏ mặt, cố gắng đem đầu lệch hướng khác, hai chân hai tay đều giống như không phải là của mình, nhưng xúc cảm lại rõ ràng cực kỳ.
Hạ Trầm cúi đầu xem phản ứng của cô, thật ra thì phụ nữ không có kinh nghiệm trong chuyện này anh không có hứng thú. Nhưng anh không thể nào kiểm soát bản thân mình, cứ cố tình có hứng thú với cô.
Đúng, loạichệch đường ray này, chính là mất khống chế.
Hạ Trầm cũng không thể nào hiểu, làm sao mình lại có hứng thú với người phụ nữ nay, còn không thể ngăn cản, có lẽ là ham muốn chinh phục dục vọng? Hoặc cảm thấy trêu chọc cô rất thú vị, làm cuộc sống của anh nhiều màu hơn.
" Cô thích kiểumặt trắng nhỏ, có gì tốt?" Anh đang nhỏ giọng thủ thủ bên tai cô càng làm cho cô đỏ mặt, Hạ Trầm vô cùng vui vẻ, đầu ngón tay nắn vuốt tai cô, dùng tay cô đè ép tiểu Hạ Trầm. Trong nháy mắt đó Ôn Vãn chỉ muốn dùng sức đoạn tuyệt anh!
← Ch. 020 | Ch. 022 → |