Truyện:Câu Chuyện Giải Cứu Một Chàng Trai Sa Ngã - Chương 12

Câu Chuyện Giải Cứu Một Chàng Trai Sa Ngã
Trọn bộ 13 chương
Chương 12
Ngoại truyện 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Trans: Ying Yang

Trần Triều Dao ✞♓*ở 𝖉*ố*𝒸 vài hơi, lông mi đen dày của cô run lên, t𝒾_ⓝ_h 𝒹_ị_ⓒ_♓ sền sệt bám trên đầu lông mi trượt xuống, kéo thành một sợi trắng dày đặc, uốn lượn chảy trên khuôn mặt xinh đẹp.

Lý Hành ngửa đầu ⓣ_𝒽_ở ♓ổ_п hể_ռ, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, eo và bụng đều run lên, nơi đó vẫn thẳng tắp chống trên mặt cô, không hề mềm đi.

"Cứng quá cục cưng à!" Cô ⓡê●n r●ỉ rồi há miệng ngậm lấy quy đầu đỏ thẫm 𝐦·ú·† vài cái, chiếc lưỡi đỏ hồng đưa ra, chậm rãi ⅼ❗ế●ⓜ khe hở trên quy đầu, vòng qua vòng lại vài lần, không ngừng khiêu khích.

"A a..." Lý Hành đột ngột đứng thẳng người, thân dưới trượt vào theo chiếc lưỡi ⓜ-ề-𝐦 Ⓜ️-ạ-ℹ️ của cô, khi chạm vào da thịt ɱ.ề.〽️ ⓜạ.1 trơn ướt, 🎋·♓·⭕·á·ı ⓒả·ɱ vẫn chưa hết lại một lần nữa đạt tới đỉnh điểm, 𝖈ả_𝖒 ⓖℹ️á_𝐜 т_ê 🅓_ạ_𝒾 chạy thẳng lê*𝐧 đỉn*𝒽 đầu.

Cảm giác này quá 🎋í𝖈●h ✞𝒽íc●♓, khoé mắt cậu đỏ lên, đôi mắt lấp lánh, hàng mi cũng thấm đầy nước, cậu hoảng hốt nắm lấy cổ tay cô.

Trần Triều Dao nhả ⓓ*ư*ơ*n*g ✌️*ậ*† tuyệt đẹp ra khỏi miệng rồi lại nắm nó trong lòng bàn tay, liên tục 𝖛●𝐮ố●✞ v●𝖊, †.𝒽.ở hổ.п 𝒽.ể.𝐧 ngước mắt nhìn cậu: "Có thoải mái không? Bé cưng."

Lý Hành khó nhịn mà nghiêng đầu sang một bên, trong cổ họng phát ra tiếng ✝️h●ở 𝐡ổ●𝖓 ♓ể●𝖓 nặng nề, một màu đỏ từ cổ dần dâng lên.

Một lúc lâu sau cậu mới "ừm" một tiếng, giọng vừa khàn vừa trầm, vọng vào tai cô như mang theo một luồng điện khiến cô tê dại từ đầu đến mặt.

"A~ bé cưng." Tay phải Trần Triều Dao cầm lấy nơi đó của cậu, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên, vẻ mặt mê say.

Lý Hành ✝️-ⓗ-ở ◗ố-↪️, mồ hôi chảy ra từ tóc mái trên trán, nhuộm màu lông mày cậu thêm dày và đậm.

"Bắn ra thật nhiều nha..." Cô vô thức 𝖑❗ế-ɱ môi, buông tay ra, ngón trỏ vuốt nhẹ trên mặt mình, đưa ngón tay dính đầy †❗-𝐧-h 𝒹-ị-ⓒ-𝐡 trắng đặc vào miệng, 〽️ú●𝐭 chóp chép.

Mùi hương chỉ thuộc về cậu càng rõ hơn nữa, cô nuốt vào bụng, trôi đến đâu dạ dày nóng đến đó khiến đầu cô choáng váng.

Thứ đẹp đẽ vừa thô vừa to kia mất đi thứ ràng buộc, lập tức bật ngược lại đập vào cơ bụng của cậu, thậm chí Trần Triều Dao còn nghe thấy tiếng "bốp" ở trong đầu.

Tiếng т●h●ở ⓓố●c của cậu càng ngày càng nặng nề, bàn tay thả lỏng ra lại 𝐬ℹ️·ế·𝐭 𝒸𝖍ặ·🌴, cuối cùng rụt về, cầm lấy ◗ư·ơ·𝖓·𝐠 𝐯ậ·✞ lắc lư trước mặt cô: "Ăn nữa không? Chị."

Một sợi chỉ bạc trượt ra khỏi quy đầu, bị trọng lực kéo đi, rớt ra một tia dâ.𝖒 thuỷ mỏng dài, trượt thẳng vào giữa các khớp ngón tay cậu, chui vào khe hở, chuyển động theo động tác của cậu.


Đầu Trần Triều Dao trống rỗng, mong chờ nhìn chằm chằm nơi đó, giọng nói cực kỳ 𝐫⛎·п 𝐫·ẩ·🍸: "Muốn... muốn..."

Lý Hành dùng tay nắm lấy 𝖉*ư*ơ𝓃*🌀 𝖛ậ*t rồi tự vuốt lên vuốt xuống vài lần, giọng nói trầm khàn vang lên: "Cái miệng nào muốn ăn đây? Hửm?"

Rất ít khi cậu nói những câu như này, lúc này có lẽ đã bị 𝐤í·🌜·𝐡 т𝖍í·𝖈·♓, cậu nghiêng người nửa nằm trên ghế, ánh mắt quét từ dưới hàng mi dày đen nhánh, đuôi mắt đỏ hoe, quy đầu giữa các ngón tay cũng đỏ lên, khe rãnh vừa nông vừa sâu trên cơ bụng trần trụi căng ra, пⓗ·ấ·🅿️ ⓝ♓·ô theo nhịp т𝐡.ở 𝖉ố.ⓒ của cậu.

Phải nói là cực kỳ ⓖợ*ℹ️ ⓒả*ɱ.

Cả người Trần Triều Dao run lên, 𝐦-á-ⓤ nóng vọt thẳng lên mặt, cô hé miệng ⓣh*ở ◗ố*🌜, chống tay lên ghế bò tới, dang chân quỳ hai bên người cậu.

Chiếc ghế bị tác động lắc lư xoay nửa vòng, may mà nó đủ lớn và đủ chắc để chịu đựng sức nặng của hai người.

Người cậu nóng như lửa đốt, Trần Triều Dao nằm bò trên 𝓃.𝖌.ự.↪️ cậu, tay chân mềm nhũn, cảm giác mình đã bị cơn nóng làm cho tan ra, nứt ra. Hoà vào sự nhiệt tình và âu yếm, cô không ngừng 𝐯-υ-ố-ⓣ 𝖛-𝑒 cậu, thân trên khô nóng đến mức bắn ra tia lửa, nhưng thân dưới thì lại hoàn toàn ư*ớ*† á*t.

"Ngồi lên ăn đi chị." Cậu áp vào tai cô 𝖙𝒽*ở ♓*ổ*𝓃 𝖍ể*ⓝ, cắn vào vành tai cô, hơi nóng và sự ư_ớ_t á_𝖙 trượt dọc xuống dưới, cuối cùng cậu vùi đầu trước ռg●ự●𝐜 cô, cách lớp vải của chiếc váy ngủ mỏng cắn một cái.

Nửa người Trần Triều Dao mềm nhũn, ngón tay vô thức luồn vào tóc cậu, đầu ong ong.

"Bé cưng..." Cô 𝒸*ắ*n 𝖒ô*❗, không tự chủ được ngửa đầu lên, dây áo trên vai trượt xuống, đôi gò bồng đảo tròn trịa trước ռ●🌀●ự●𝐜 lộ ra ngoài, cậu ngậm lấy đầu vú 〽️·ề·m 𝐦·ạ·𝖎 của cô vào miệng, dùng răng ↪️_ắ_𝓃 ⓝ_♓_ẹ, lấy đầu lưỡi 𝓃_ó𝖓_𝖌 𝖇ỏ_ռ_🌀 của mình mân mê, bầu vú Ⓜ️·ề·m m·ạ·❗ bị cậu ngậm lấy ăn từng chút một, đầu lưỡi cuộn tròn 〽️●ú●𝐭 mạnh như đang b● sữa mẹ.

Lòng cô ngứa ngáy một hồi, cầm lấy bàn tay còn lại của cậu xoa mạnh bầu 𝐧*𝖌ự*𝖈 đang 𝓇_⛎_𝐧 𝓇_ẩ_🍸 bên kia.

Cô kéo váy ngủ, tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần lót đã ướt sũng của mình ra rồi trần truồng ngồi trên đùi cậu, cánh hoa 𝖒·ề·〽️ ⓜạ·ℹ️ ướ_✞ á_✝️ áp lên ⓓươռ.ℊ ⓥậ.✝️ ⓝó·п·g 🅱ỏn·ⓖ của cậu, không kìm được tự đong đưa 🌜-ọ 𝐱-á-†, nước trong hoa huyệt chảy xuống.

Tiếng nước dinh dính, nhớp nháp vang lên.

Lý Hành 𝖗ê-𝓃 ⓡ-ỉ, một tay véo đầu vú cô, tay còn lại đưa xuống, sờ vào nơi đang áp sát mình, thoáng chốc ngón tay đã ướt đẫm.

"Ưm ưm..." Lòng cô ngứa ngáy, không ngừng vặn vẹo hông, hoa thịt đè lên nơi cúng rắn vểnh cao của cậu chà xát một hồi, nhưng bên trong lại càng ngày càng ngứa, xuân triều cứ tràn ra từng dòng, bị ma sát tạo ra tiếng róc rách.

Lý Hành rút tay về, hai mắt phủ một tầng hơi nước ẩm ướt, ánh đèn trong tầm mắt cũng trở nên mờ mịt, cậu ⓜ.ê 〽️.@.ⓝ đưa tay lên che trước mắt, xoè ngón tay ra, vài sợi chỉ bạc ẩm ướt nhớp nháp, từ từ chảy xuống theo những ngón tay thon dài, ướt đẫm.

"Ướt vậy rồi sao?" Cậu khàn giọng nói, ngước mắt lên nhìn cô qua những kẽ tay mình.


Cái nhìn này khiến ⓜá●u toàn thân cô sôi trào.

"Cho chị! Cho chị!" Cô kêu khóc, chống trên ◗ư*ơ𝓃*ⓖ ν*ậ*𝐭 sưng tấy của cậu, hai cánh hoa đã mở ra, từ từ chuyển động thắt lưng rồi ngồi mạnh xuống.

Cả hai người đều г_⛎_𝓃 г_ẩ_🍸, Trần Triều Dao t_♓_ở 𝐝_ố_𝐜 thật mạnh như được giải toả, nhấc 〽️·ôռ·g lên rồi vội vàng di chuyển lên xuống, nơi đó ư_ớ_✝️ á_ⓣ, cái miệng non mềm đang ăn quy đầu to lớn một cách khó khăn, dường như không chịu được nên cô phải гú-✞ r-🅰️ một khoảng cách nhỏ sau đó lại nhanh chóng ngồi xuống, ngậm lấy côn thịt. 𝐃ư-ơ𝖓-ℊ 𝐯ậ-𝖙 thô cứng từng chút từng chút nhấp vào trong khoang thịt chặt khít, dịch hoa tiết ra từ trong khe hở, nhanh chóng thấm ướt gậy thịt của cậu.

Khoang huyệt của cô vừa chặt vừa nóng, 𝐦●ề●ⓜ ⓜ●ạ●ⓘ như bao thịt mềm, ngậm lấy cây gậy thịt đỏ ửng của cậu không ngừng 𝖒ú-t vào khiến cậu tê dại. Hạ thể đang 𝖌-❗-𝐚-ⓞ 𝒽-ợ-𝓅 áp sát vào nhau, không ngừng ma sát càn quấy bên trong, ԁâ*ⓜ thuỷ chảy ra, tiếng "bạch bạch bạch" không ngừng vang lên. Ma sát ngày càng kịch liệt, κ_♓ⓞá_ı 🌜_ả_〽️ tê dại lan đến tứ chi, cả người như muốn tan ra.

"Ahhh... bé cưng, cứng quá... thoải mái quá, thoải mái quá..." Trần Triều Dao chống tay trước ռ.🌀ự.↪️ cậu, dùng lòng bàn tay xoa bóp cơ 𝐧-🌀-ự-c, 💲_ờ 💰ⓞ_ạ_ⓝ_𝖌 hai viên bi trước ⓝ·𝖌·ự·ⓒ cậu, eo hẹp vặn vẹo liên tục, nuốt sâu vào trong, vừa Ⓜ️ú●ⓣ vừa cắn khiến nơi đó của cậu càng thêm sưng tấy.

Lý Hành nắm lấy eo cô, nhìn xuống nơi giao nhau giữa hai người, dùng tay phải vỗ nhẹ lên bờ ɱ-ô-ⓝ-ℊ 〽️*ề*Ⓜ️ Ⓜ️ạ*i của cô, sau đó bóp trong lòng bàn tay: "Nhanh lên chút nữa đi chị."

Trần Triều Dao thút thít, chống hai tay lên đùi cậu, chuyển động lên xuống liên tục khiến bộ ⓝɢ-ự-𝐜 đầy đặn của cô cũng phập phồng theo.

Chiếc ghế lắc lư không ngừng phát ra những tiếng cót két ái muội.

Cậu khó nhịn nhắm mắt lại, ⓣh-ở 𝐡ổ-ⓝ 𝒽ể-ⓝ, những giọt mồ hôi mịn chảy xuống quai hàm, tụ lại trên cằm.

Cô cúi người xuống, hút lấy những giọt mồ hôi trên mặt cậu, cuối cùng trượt xuống môi, ngậm lưỡi cậu vào miệng.

Lý Hành mơ hồ lẩm bẩm hai tiếng trong cổ họng, vùng vẫy thoát ra khỏi sự triền miên ⓝ_ó_𝓃_ℊ 🅱️_ỏ_n_g của cô, khẽ cau mày: "Tanh quá."

Cô thấp giọng cười, quay sang cắn mũi cậu, mổ lên ⓗô●ռ từng đường nét trên khuôn mặt cậu, bên dưới vừa chặt vừa nóng, ◗ư_ơn_ℊ 𝐯ậ_т bị ăn vào thật sâu rồi lại nhả ra, lặp đi lặp lại liên tục, đâ.〽️ nát hoa tâm của cô, nhào nát thành bùn, hoa ԁâ.𝖒 nhớp nháp chảy ra, thấm ướt mặt ghế tối màu dưới cơ thể hai người.

Lý Hành hất tung quần áo vướng víu dưới chân, đứng dậy bế cố đi về phía giường.

"Ưm a... cục cưng, cưng à... sâu quá, ưm... thoải mái quá..." Bên dưới của cô rất ư·ớ·t á·†, chỉ đi vài bước ngắn ngủi mà đã ướt đẫm cả đoạn đường, bụng dưới của cậu cũng ướt hết theo.

Cậu thẳng eo đ·â·𝐦 mạnh vào trong vài lần, nơi đó đi vào thật sâu, chống thẳng lên nơi non mềm ướ.ⓣ á.𝐭. Đôi chân thon dài của cô ôm chặt eo cậu, cậu nâng ⓜô.𝐧.ⓖ cô lên, nhấc lên rồi lại hạ xuống, hoa huyệt càng co rút mãnh liệt, tiếng nước lõm bõm trở nên vô cùng rõ ràng, cũng hơi lớn tiếng, dinh dính ẩm ướt bao trùm cả căn phòng. Cô không chịu được cao giọng kêu lên, vòng hai tay ôm chặt cổ cậu rồi hai người nằm chồng lên nhau, ngã xuống nệm giường êm ái.

Dư-ơ𝐧-🌀 ѵậ-𝐭 thô to ma sát thật mạnh, đột nhiên trong cửa huyệt ɱề-〽️ 𝐦-ạ-ı bắn ra một tia nước, Trần Triều Dao vô thức há to miệng nhưng lại không 𝖕●𝖍●á●𝖙 𝐫●𝐚 â●ⓜ t𝖍𝒶ռ●𝒽. Ngay lúc đó đầu óc cô trống rỗng, trước mắt tưởng chừng như có thể nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy, nổ ầm ầm bên tai.

Chương (1-13)