Truyện:Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này! - Chương 19

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!
Trọn bộ 31 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi khiêu vũ bắt đầu với phần nhảy chậm, không khí cũng chầm chậm, ảm đạm theo điệu nhạc. Người nhảy cũng ít, chỉ có cao thủ mới dám "tỏa sáng".

Vu Hữu Dư đương nhiên là cao thủ. Lâm Tiểu Niên cũng không hề thấy lạ, những người giàu có như anh mà đến khiêu vũ cũng không biết thì cô mới cảm thấy có gì đó không bình thường.

Bạn nhảy của anh cũng rất tuyệt, một cặp rất xứng đôi. Sau khi tiếng nhạc kết thúc, mọi người trong hội trường nổ một tràng pháo tay giòn giã.

Lâm Tiểu Niên quên ngay thái độ khó chịu vừa nãy của Vu Hữu Dư, đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay. Lúc dừng lại, Vu Hữu Dư nhìn cô một cái, không nói gì, thái độ này hình như dang tức giận ai đó.

Sau khi cao thủ đã trình bày phần trình diễn của mình, còn lại là tiết mục của "tôm binh cua tướng", tư thế trình diễn rất độc đáo, khiến cho mọi người cười phá lên, nhưng không khí náo nhiệt lên hẳn. Giải trí! Giải trí không vì người khác, mà vì bản thân là được rồi.

Tiểu sư đệ kéo cô thỉnh cầu: "Sư tỷ, chúng ta cũng nhảy đi, bảo đảm sẽ nhảy tốt hơn một số người đó!".

Lâm Tiểu Niên định tìm Vu Hữu Dư nói vài câu, giải thích tại sao cô lại đi cùng cậu tiểu đệ này đến bữa tiệc, nhưng đi được vài bước đành dừng lại, vì thấy anh đang ân cần chu đáo chăm sóc cho người đẹp của mình.

"Được, chúng ta nhảy nào!" Cô quay đầu nói với tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ này nhảy cũng không tồi, càng nhảy càng hăng, Lâm Tiểu Niên chỉ biết chuyển động theo những vòng xoay của cậu. Một lúc sau, cảm thấy chóng mặt, suýt chút nữa thì trượt ngã.

Tiểu sư đệ thấy thế, liền đỡ cô dậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô.

Tất cả đều xảy ra rất bất ngờ, không ai nghĩ rằng Vu công tử đã ở phía sau lưng túm lấy vạt áo của tiểu sư đệ, đột nhiên đẩy cậu ta ra, sau đó kéo Lâm Tiểu Niên vội vội vàng vàng rời khỏi đó.

Khoảnh khắc đó, Lâm Tiểu Niên thấy kỳ lạ, không chút phản kháng nào, thở dài đi theo.

Lâm Tiểu Niên bị Vu Hữu Dư kéo đến công viên trung tâm của trường mới dừng lại. Vu công tử lạnh nhạt quan sát cô: "Em lại nhảy cùng với một thằng ngốc sao?".

"Tại sao không thể nhảy cùng chứ?" Giọng điệu của anh làm cô tức giận.

"Không biết bố cậu ta là ai sao? Bố của cậu ta nổi tiếng trong thế giới ngầm! Dính vào cậu ta coi như em tự tìm đến cái chết rồi."

Lời của Vu Hữu Dư tuyệt đối không phải mới lạ, tin tức về người của xã hội đen, Lâm Tiểu Niên đã được xem qua ở trên mạng, trong lòng cảm thấy sợ nhưng cô vẫn cố chấp, không chịu thua: "Em nhảy cùng cậu ta, chứ có nhảy cùng bố cậu ta đâu! Với lại anh quản em làm cái gì? Em làm gì cũng không liên quan đến anh."

Vu Hữu Dư thấy cô đến chết mà không chịu hối cải, lại còn dám đem mối quan hệ của hai người ra phân minh, giọng điệu vô tình vô nghĩa làm cho anh hận một nỗi không thể giết cô ngay lúc này.

Anh thất vọng nắm lấy vai cô, nói: "Anh là bạn trai của em, chính em đã nói như thế, em còn nhớ chứ?!". Đứa con gái ngốc như cô, đến việc anh đối xử tốt với cô như thế nào lại không biết hay sao?

Lâm Tiểu Niên cúi đầu, không dám nhìn anh, nhẫn tâm nói với anh: "Anh cũng biết lúc đó do em xúc động nhất thời. Đều là giả dối mà!".

"Nhưng anh cho là thật!" Câu nói này, là anh nói ra, anh không quan tâm gì cả, dồn tất cả sức lực của mình để nói cho cô hiểu, anh như đang muốn thay đổi trái tim cô.

Cô không dám ngẩng đầu, nước mắt khẽ rơi.

Vu Hữu Dư đối diện với cô, giống như phải chịu sự đả kích rất lớn, không còn thói tự cao tự đại như trước nữa.

Vu Hữu Dư thở dài, nói: "Bỏ đi, là do anh đa tình làm gì."

Cô òa khóc, nói: "Vu sư huynh, hà tất anh phải như thế? Anh sẽ đi nước ngoài, chúng ta không thể hòa thuận thêm vài ngày nữa sao?".

Giọng của cô nhỏ dần, có chút gì đó tủi hờn, van nài, khiến người khác không kháng cự lại được.

Vu Hữu Dư mới nhận ra cô đang khóc, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng hơn: "Em đừng như thế, tính anh rất nóng, từ nhỏ đã kiêu ngạo như thế. Anh cũng đã sửa, còn một số thói quen em không thích, anh cũng đang sửa."

Anh đã thay đổi, chỉ hy vọng cô có thể nhận ra và có thể chấp nhận con người anh.

Từ trước đến giờ anh chưa từng vì một người con gái nào mà phải làm như thế. Lần đầu tiên, anh thay đổi, nhưng người ấy không trân trọng, anh cảm thấy tất cả mọi thứ dường như đang thất bại ngay trước mắt mình.

Đêm khiêu vũ hôm đấy, lúc đi rất vui vẻ, nhưng lúc về mang theo một tâm trạng rất buồn.

Lúc cô về đến ký túc xá, Cát Ngôn nói với cô: "Âu Dương Phi gọi điện cho cậu." Cô chỉ nói ừ, cũng không hề hỏi Âu Dương Phi gọi có chuyện gì.

Đêm hôm đó, cô liên tục gặp ác mộng, khuôn mặt Kiều Hoài Ninh và Vu Hữu Dư xuất hiện trước mắt cô.

Cô cảm thấy khát nước, tỉnh dậy uống nước, sờ tìm chiếc cốc ở trên giường, nhưng mãi không tìm thấy, một âm thanh vang lên, choang, chiếc cốc rơi xuống đất, khiến mọi người tỉnh giấc.

Thẩm Tam Nguyệt mơ mơ hồ hồ la lên: "Cậu làm gì thế? Có để người khác ngủ không vậy!".

Lâm Tiểu Niên không dám lên tiếng, sợ mình sẽ khóc.

Không thấy động tĩnh gì, Cát Ngôn nói: "Chắc là lúc chuyển mình làm cho cốc nước rơi xuống, kêu to như thế mà không tỉnh giấc, chắc là cậu ấy mệt lắm. Mọi người ngủ đi, mai dậy thu dọn sau."

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Tiểu Niên thức trắng đêm...

Lúc gặp lại, Lâm Tiểu Niên vẫn lịch sự chào tiểu sư đệ, chỉ là không nhiệt tình như trước nữa.

Tiểu sư đệ thì ngược lại, thẳng thắn nói: "Thật ra, tình yêu chị em có gì không tốt chứ, đúng không? Chỉ có điều người sư tỷ thích không phải là đệ."

Lâm Tiểu Niên lắc đầu: "Ai nói sư tỷ không thích đệ? Sư tỷ thích đệ, thật mà, nhưng coi đệ như em trai của tỷ mà thôi!".

Tiểu sư đệ đượm buồn, nhưng thoáng cái, đã vui vẻ trở lại: "Đừng lo cho đệ, đệ không muốn làm em trai của sư tỷ. Đệ vẫn còn trẻ, còn phải chiến đầu lâu dài, phải giỏi hơn Vu sư huynh. Nếu có ngày nào đó anh ấy không để ý đến sư tỷ nữa, đệ có thể giành lại tình yêu của tỷ."

Nghe cậu ấy nói như thế, Lâm Tiểu Niên bật cười, đôi môi hồng hồng xuất hiện lúm đồng tiền, khẽ nói: "Có liên quan gì đến Vu Hữu Dư?".

"Liên quan chứ! Nếu không phải là dây đai đen Taekwondo của anh ấy cao hơn đệ một cấp, đệ sẽ thách đấu tay bo với huynh ấy!".

Lâm Tiểu Niên mơ hồ: "Đấu cái gì với cái gì?".

"Tỷ không hiểu được đâu." Tiểu sư đệ cầm sách lên quay người bước đi. Cô không phải không hiểu, chỉ là cô không muốn hiểu. Trên đời này, còn nhiều việc phải suy nghĩ và lo lắng. Cô không muốn mình phải tốn sức lực và thời gian cho những người và những việc không liên quan.

Noel đã đi qua. Tết tây sắp đến.

Hội sinh viên lại chuẩn bị tổ chức tiệc chào đón năm mới. Là người tuyên truyền và liên lạc, cô chịu trách nhiệm đi mời khách quý, bao gồm từ thầy cô giáo đến cán bộ trong hội sinh viên.

Vu Hữu Dư không ở thư viện, không ở phòng tự học, cũng không ở ký túc, những chỗ quen thuộc đều không tìm thấy anh.

"Đã thi IELTS rồi, anh ấy còn ở phòng tự học làm gì?" Lâm Tiểu Niên ngẫm nghĩ một mình.

Giấy mời trong tay cô, bỗng nhiên nặng bất thường. Từ sau chuyện của tiểu sư đệ, đã mấy ngày rồi mà cô không nhìn thấy Vu Hữu Dư.

Anh có giận cô không? Giận cô đối với anh không quá nghiêm trọng như thế chứ? Rõ ràng kéo anh đến nhận làm bạn trai, nhưng lại không đi cùng anh đến bữa tiệc khiêu vũ Giáng sinh. Anh là một người kiêu ngạo, hoàn thiện, ưu tú, bạn gái quanh anh có rất nhiều, há tất lại phải đi cùng cô? Ngày hôm đó, không phải là có một cô gái nhảy rất đẹp tham gia cùng anh hay sao?

Lẽ nào, lúc anh giận cô, cô phải vạch rõ ranh giới với anh sao? Cô cũng vì muốn tốt cho anh, một người thanh niên tốt như thế, không thể bị cô chiếm đoạt hết? Hơn nữa, bọn họ quay lại rồi cũng sẽ đến lúc phải chia xa, đó là việc không sớm thì muộn, có gì phải tiếc nuối chứ.

Cô nhớ lại câu nói tối hôm đó của anh. Mẹ ơi, là sự thật rồi! Lúc đó, anh có chút gì sợ hãi.

Có phải anh diễn kịch quá nhập, cho nên không thể tự thoát ra được? Cho nên, anh trách cô không biết phối hợp?

Mọi suy nghĩ đều lẫn lộn, đan xen nhau, cô lần không ra đầu mối đâu nữa.

Haizz, Vu Hữu Dư, cô đã làm gì mà gây tội với anh chứ?

Không tìm thấy Vu Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên đành phải tìm Tô Bắc Hải.

"Tô sư huynh, em mang giấy mời Dạ hội cuối năm đến cho anh, anh đang ở đâu?".

Tô Bắc Hải chậm rãi nói: "Lúc nữa anh sẽ tìm em để lấy."

Nhưng cô vẫn kiên trì: "Em sẽ mang đến cho anh."

Lâm Tiểu Niên vội vội vàng vàng đi đến sân cầu lông thì nhìn thấy Vu Hữu Dư. Hóa ra, anh đang ở cùng với Tô Bắc Hải.

Rõ ràng, hai người họ đã chơi rất lâu, mồ hôi đầm đìa, đầu cũng ướt đầy mồ hôi.

Nhìn thấy Lâm Tiểu Niên, Vu Hữu Dư quay đầu đi, nhìn ra chỗ khác. Cô chào anh, nhưng anh không nghe thấy. Lâm Tiểu Niên cố gắng giữ bình tĩnh, đúng theo nguyên tắc: Anh không để ý đến em, thì em cũng không để ý đến anh. Cô chỉ nói chuyện với Tô Bắc Hải.

Nói xong, để giấy mời của Vu Hữu Dư vào trong lòng anh, quay đầu bước đi.

Trong tay Vu Hữu Dư đang cầm trái bóng, anh ném về phía sân bóng, rồi la to lên, trút hết tức giận về phía bức tường...

Tô Bắc Hải nhìn thấy anh có điều bất thường, nhanh chóng đến an ủi: "Nghỉ đi, chúng ta chơi cũng hai tiếng rồi. Mình không chơi tiếp được nữa."

Tô Bắc Hải từ trước đến giờ không giấu giếm sự thực mình thích Lâm Tiểu Niên, nói với Vu Hữu Dư: "Nếu có cơ hội, mình sẽ nghĩ ra cách để người con gái ấy bên cạnh mình. Nếu như cậu thực sự không cần cô ấy, mình tình nguyện dang tay đón nhận."

Vu Hữu Dư thật sự rất tức giận, ném quả bóng đắt tiền xuống, nói từng câu từng chữ với Tô Bắc Hải: "Cậu vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội đâu!".

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Vu Hữu Dư cũng không lộ diện. Chu Hiểu Úy nghĩ rằng anh không đến, liền đến hỏi Lâm Tiểu Niên: "Đã mang giấy mời đến chưa? Vu sư huynh nói như thế nào?".

Lâm Tiểu Niên than một tiếng: "Đã đưa rồi, nhưng anh ấy không nói gì."

Nếu chủ tịch cũ không đến thì bữa tiệc nhậm chức tân chủ tịch không những có nhiều điều nuối tiếc mà còn ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng của tân chủ tịch hội sinh viên. Tân chủ tịch Chu Hiểu Úy lo lắng như đứng trên chảo lửa, ánh mắt hy vọng hướng về phía Lâm Tiểu Niên.

Trong lòng Lâm Tiểu Niên rối bời, vì chức chủ tịch là do cô nhường. Điều đó cho thấy cô giống như đang để Chu Hiểu Úy cưỡi trên lưng hổ.

Vu Hữu Dư không đến, cả hội sinh viên như không có hào quang. Lâm Tiểu Niên không biết là lợi hay không chỉ biết đi đưa giấy mời, anh ấy không đến, cô cũng hết cách.

Giáo viên Đoàn thanh niên ngạc nhiên: "Hữu Dư sao lại không đến?". Tô Bắc Hải không ngừng xem đồng hồ, các anh, chị, em đều xúm vào hỏi: "Vu sư huynh có đến không?".

Lâm Tiểu Niên đứng ngồi không yên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Hữu Dư, khi nhận điện thoại, cô dùng giọng rất phẫn nộ và nói: "Vu Hữu Dư, hôm nay anh không đến có phải là lấy công trả thù tư không đó?".

Vu Hữu Dư không nói gì, trong lòng của Lâm Tiểu Niên càng phẫn nộ, càng buồn bã, do đó, không nghĩ nhiều cô nói: "Em khốn khổ vì anh, cả hội sinh viên này khốn khổ vì anh. Hóa ra anh là người hẹp hòi như thế, lại còn ghen tuông vớ vẩn, thật ích kỷ, anh làm mọi thứ để chống lại em! Anh là ai? Là thượng đế sao?! Anh dựa vào cái gì mà nhận được giấy mời rồi lại không đến... Đừng nghĩ rằng anh không đến, hội sinh viên sẽ không làm nổi bữa tiệc này, đừng cho rằng anh không đến, mọi người sẽ nhớ đến anh, càng không có anh thì càng tốt!".

Nghe xong lời trách móc của cô, giọng điệu của Vu Hữu Dư nhẹ nhàng nói: "Lâm Tiểu Niên, em ăn nói như thế từ khi nào vậy?".

"Anh không đến! Sau này, đừng nghĩ em sẽ gọi anh là Vu sư huynh nữa!"

"Từ trước đến giờ anh cũng không hy vọng em gọi anh là Vu sư huynh, anh cũng không bảo em gọi anh là Hữu Dư. Nếu hôm nay anh đến, chả lẽ sẽ đổi thành Hữu Dư sao?" Anh vui vẻ trả lời.

Lúc đấy có sự có mặt của thầy cô, các anh, các chị, các bạn, Lâm Tiểu Niên cảm thấy xấu hổ: "Anh thật là! Đợi đã... cái gì? Anh nói anh đến?".

"Từ trước đến giờ anh chưa nói là không đến, chỉ là ngoài cổng trường bị tắc đường, vài phút nữa mới đến." Anh nhìn bó hoa bách hợp ở ghế bên cạnh trên xe, nở một nụ cười. Không phải vì bó hoa này, thì anh đã đến sớm rồi.

Lúc bữa tiệc kết thúc, Chu Hiểu Úy hô hào mọi người đi ăn đêm, Vu Hữu Dư kéo Lâm Tiểu Niên xin rút lui: "Chúng tôi còn có chương trình khác.". làm cho mọi người không có cách nào giữ lại được.

Lâm Tiểu Niên thực sự rất đói, cô nuối tiếc ngửi hương thơm của món vịt muối ở trên bàn, nuốt nước miếng thèm thuồng.

Cô trách Vu Hữu Dư: "Có chương trình gì quan trọng hơn ăn cơm vậy?".

Anh làm ảo thuật lấy từ trong xe ra một bó hoa bách hợp, đặt vào tay cô: "Tặng em!".

Ngửi thấy mùi hương của bó hoa, cô không nhịn được hắt xì hơi lớn: "Em biết có chuyện không hay mà! Haizz, hắt xì hơi... " Cô lại hắt xì hơi, nhanh chóng trả hoa lại cho anh: "Em bị dị ứng!".

"Năm ngoái không phải là anh cũng tặng em loài hoa này sao?" Vu Hữu Dư khó chịu.

Lâm Tiểu Niên nghĩ lại bữa tiệc Tết năm ngoái, lúc cô đang hát, anh chạy lên khán đài, tặng cho cô một bó hoa, lại còn hôn cô, bất giác có chút gì đó cảm kích: "Đúng ạ, nhưng anh không nhìn thấy sau đó em tặng lại Tam Nguyệt sao?".

Nét mặt anh khó chịu, nhưng không nổi giận, liền chuyển chủ đề, nói: "Em đói không? Hay là chúng ta chuyển địa điểm đi ăn chút gì đó nhé."

Hai người đến quán ăn nhỏ đằng sau cổng trường, Vu Hữu Dư cầm bó hoa bách hợp, nói nhẹ nhàng với cô bán hàng xinh đẹp: "Bó hoa này là tôi định tặng bạn gái nhân ngày Tết, nhưng cô ấy bị dị ứng với phấn hoa, tôi thấy vứt đi thì phí, muốn tặng cho cô."

Cô gái bán hàng nhận được bó hoa thấy rất bất ngờ, rất vui, lại đúng dịp Tết tây, nên đã chủ động khuyến mại cho họ một món ăn, còn nói: "Hôm nay các bạn ăn cơm sẽ được giảm giá 20%!".

Đợi cô bán hàng đi xa, Lâm Tiểu Niên mới vừa ăn vừa cười: "Có phải lúc nào anh tặng hoa người khác đều nói như thế không? Giọng điệu rất hay."

Vu Hữu Dư bị nhạo báng, thấy bối rối, nhanh chóng gắp rau cho cô: "Ăn đi!".

Mới ăn được một chút, thì có người gọi điện cho Vu công tử: "Anh năm của cậu bị tai nạn giao thông, rất nguy kịch. Cậu mau đến đây."

Lâm Tiểu Niên nghe rất rõ, Vu Hữu Dư vẫn thường nhắc đến anh năm, người đã cho anh mượn chiếc Lamborghini, đưa anh đi ăn ở Lệ Gia Thái, nghe nói trước đây làm IT, sau đó chuyển sang bất động sản, dường như rất thần bí.

Tay Vu Hữu Dư run lẩy bẩy: "Bệnh viện, đúng, anh phải đi bệnh viện!" Anh đứng dậy chuẩn bị đi: "Em ăn một mình nhé!" Anh dúi 100 tệ vào tay Lâm Tiểu Niên.

Nhìn anh loạng choạng rời đi, cô ăn sao được? Nên cô cũng đứng dậy, theo sau anh gọi: "Hữu Dư!".

Anh đứng ở cửa quán ăn, quay lại nhìn cô, cô chạy đến phía trước anh, ngẩng đầu lên: "Hữu Dư, cho em đi với!".

Anh không dám lái xe, tay anh run lập cập, thậm chí ngồi trong xe taxi, anh cũng không giữ được bình tĩnh, luôn giục bác tài chạy nhanh hơn.

Lâm Tiểu Niên sợ anh quá kích động, liền nắm chặt tay anh, an ủi anh: "Không sao đâu, anh năm của anh không sao đâu! Anh phải bình tĩnh."

Anh giống như một đứa trẻ ngây thơ nhìn cô hỏi: "Anh năm của anh sẽ không sao, đúng không?".

Cô gật đầu, cho anh niềm tin và sức mạnh.

Bệnh viện, phòng cấp cứu.

Ngoài cửa rất hỗn loạn, có người khóc lóc gọi tên bệnh nhân, có người lại tức giận với bác sĩ và y tá, có người bận giải quyết chuyện riêng của mình, có người đứng bên cạnh im lặng.

Vu Hữu Dư không quan tâm bác sĩ và y tá không cho anh vào, vẫn tiến vào cửa phòng cấp cứu: "Anh năm!".

Có người giữ chặt anh lại, nói: "Anh bảy, đừng như thế, đừng làm ồn anh năm."

Lâm Tiểu Niên từ trước đến giờ chưa hề thấy dáng vẻ yếu đuối của Vu Hữu Dư: đôi môi cắn chặt, đôi mắt đỏ, lộ rõ sự đau khổ và tuyệt vọng.

Cô nghĩ, con người kiêu ngạo như thế lại khóc trước đám đông, anh ấy nhất định đã cố gắng chịu đựng rất nhiều. Cho nên, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh, đưa cho anh một túi giấy, sau đó quay đầu lại, cố ý quay mặt đi chỗ khác, để anh có cơ hội lau nước mắt.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tất cả mọi việc chỉ có thể nghe theo ý trời." Sau khi bác sĩ cấp cứu mệt mỏi ra khỏi phòng cấp cứu, nhẹ nhàng thông báo.

Ngoài cửa ồn ào: "Ông không thể nói thế được, bác sĩ khoa ngoại đều bỏ mặc người bệnh à!" Có người quát lớn.

Bác sĩ không biết nói gì, lẳng lặng rời đi. Ông ấy biết người nhà bệnh nhân sẽ nói như thế.

Đến nửa đêm, y tá trực đêm nói: "Mọi người về nghỉ đi, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi."

Vu Hữu Dư nắm chặt lấy tay Lâm Tiểu Niên, vui mừng, nói: "Anh ấy thật sự không sao!".

Cô cười với anh: "Không sao rồi! Tất cả đều ổn rồi."

Từ bệnh viện đi ra, đã ba giờ sáng.

Nhiệt độ trong đêm giảm mạnh, gió lạnh xuyên qua chiếc áo len của Lâm Tiểu Niên, lạnh thấu xương khiến cô run lên bần bật.

Vu Hữu Dư lại gần, ôm cô vào trong lòng, chắn gió cho cô.

Hai người đi với nhau, trong màn đêm yên tĩnh, cô có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim anh.

Cô muốn xoay mình, hy vọng xa anh một chút. Anh dường như phát hiện được ý đồ của cô, vì thế càng ôm chặt cô hơn, kéo cô về phía mình: "Đi nào, tìm một chỗ để nghỉ ngơi."

Vu Hữu Dư lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa: "Ông nội anh mấy năm trước được phân nhà ở khu chung cư này, chị ba anh ở đấy, sau đó chị ấy đi nước ngoài, cho nên mới trở nên buồn tẻ thế này."

Thật sự đã lâu rồi không có người ở, trong căn phòng phủ một lớp bụi mỏng.

"Em ngồi nghỉ ở ghế sofa đi, anh đi lấy ít nước nóng." Ở bên ngoài lạnh quá, nên uống chút trà nóng sẽ thấy thoải mái hơn.

Lúc anh đang đun nước, cô đã ngủ thiếp ở trên ghế. Từ phía xa anh nhìn thấy cô ngủ rất ngon, đột nhiên thấy trong lòng ấm áp hơn, anh mỉm cười.

Mắt cô nhắm lại, lông mi dài che cặp mắt của cô, giống với một chiếc quạt, đẹp và tinh tế. Cặp môi hồng của cô như hé mở, giống như đang thì thầm một mình. Một cô gái yếu đuối kiên trì đứng bên cạnh anh cả đêm, đã cho anh sự an ủi rất lớn.

Anh thở dốc, trong tim như có chất độc, rất ngứa ngáy. Môi anh tiến về phía cổ cô, hít thật sâu mùi hương toát ra từ cơ thể cô, bất giác hôn lên cổ cô.

"Dừng lại." Cô đẩy anh ra, sau đó tỉnh lại.

Anh khẽ nói: "Niên Niên? Lên giường ngủ đi."

Cô giống như một chú gấu nằm trên gối, mơ mơ hồ hồ lắc đầu: "Không cần đâu!".

Anh như say đắm bởi dáng ngủ yên bình ấy, ôm một chiếc chăn lụa ra, bế cô lên ghế sofa.

Lục đục đến nửa đêm, anh cũng mệt, ngủ thiếp đi. Nhưng, trên môi vẫn nở một nụ cười.

Lâm Tiểu Niên thấy bên cạnh mình có tiếng động liền tỉnh giấc. Vu Hữu Dư đang ngủ ngon bên cạnh cô, trông rất đáng yêu, giống như một cậu bé tinh nghịch, không chút kiêu ngạo. Đương nhiên, cũng không còn sự sợ hãi và khó chịu như trong bệnh viện nữa.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ, chiếu vào lông mày và mắt anh, nhìn anh rất đẹp trai. Lúc anh ngủ, yết hầu anh động đậy, lộ rõ vẻ nam tính, chỉ cần nhìn như thế, cũng khiến người khác cảm thấy bồn chồn.

Cô lay cánh tay anh, nói: "Sư huynh, tỉnh dậy đi!".

Anh chuyển người ôm lấy tay cô tiếp tục ngủ, trong mồm vẫn lẩm bẩm: "Tối hôm qua không phải em gọi anh là Hữu Dư sao?".

"Hữu Dư?" Cô mỉm cười, lúc cô tức giận phải mắng anh như thế. Cô cho rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể thân mật với người con trai nào khác ngoài Kiều Hoài Ninh.

Lâm Tiểu Niên xoa bụng, nói một cách đáng thương: "Dậy đi, Vu đại công tử, em đói rồi." Cô đột nhiên phát hiện gọi Vu công tử như thế thật hay, rất phù hợp.

"Vu đại công tử?" Anh mở mắt ra và cười, vặn lưng và nói: "Sau này em đừng học cách chửi mắng của người khác nữa nhé."

Vu Hữu Dư gọi điện đến bệnh viện hỏi tình hình của anh năm, nghe nói có biến chuyển tốt, mới yên tâm.

Anh vào phòng bếp giúp Lâm Tiểu Niên tìm thức ăn, nhưng không tìm được gì.

Vu Hữu Dư chau mày, từ trước đến giờ anh chưa vào bếp bao giờ, thậm chí hiếm khi tự đun nước.

May mắn thay, Lâm Tiểu Niên đói, cô xắn tay áo, háo hức: "Nấu mỳ nhé, em nấu!".

Vu Hữu Dư ngẩn người nhìn bát mỳ của Lâm Tiểu Niên nấu để trên bàn, sợi mỳ trắng muốt, không chút thức ăn, không muốn ăn.

Nhưng anh vẫn phát huy phong độ và sự giáo dục tốt đẹp của mình, dùng đũa gắp vài sợi mỳ bỏ vào miệng. Vừa ăn vừa nói: "Rùa con, tài nghệ nấu nướng thế này thì lấy được ai?".

"Một người phụ nữ đảm đang không thể nấu ngon nếu không có gạo." Lâm Tiểu Niên bĩu môi bác bỏ: "Bản thân anh cũng không động tay. Em giúp anh nấu mỳ, lại còn bày đặt kén cá chọn canh!". Cô nhìn anh chằm chằm, hùng hồn nói: "Sau này em sẽ lấy đầu bếp!".

Anh ngạc nhiên hỏi: "Em nói thật sao?".

Lâm Tiểu Niên ngẩng đầu: "Mẹ em lấy bố em vì bố em biết nấu ăn, cho nên, em cũng phải tìm một người chồng biết nấu ăn, anh ấy sẽ nấu cho em ăn... Như thế hạnh phúc biết bao!".

Cô nhắm hờ mắt tưởng tượng cảnh cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hình dáng mờ ảo của người chồng tương lai, cái dáng người cao cao, đôi vai rộng... giống như Kiều Hoài Ninh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-31)