← Ch.12 | Ch.14 → |
_ E hèm... - Bạch Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc ho khannhắc nhở mọi người bọn hắn đến đây.
_ Tôn Thượng! Nho Tôn!
" Sao gã Nho Tôn tới đây? " Tôi nhướn mày trao đổi ánh mắt với Vũ Hoàng.
" Ai biết " Vũ Hoàng nháy mắt mấy cái lắc đầu.
" Kịch tình lại thay đổi đúng hông? " Tôi liếc liếc Vũ Hoàng
" Còn phải hỏi " Vũ Hoàng trừng mắt.
_ Khụ... - Đông Phương khụ một tiếng cắt đứt màn thâm tình nhìn nhau của bọn tôi.
_ Xuân Thu Bất Bại! Mau lui quân về Ma giới không thì đừng trách - Bạch Tử Họa chấp hai tay sau lưng, ánh mắt âm trầm nhìn xuống gã bán nam bán nữ kia.
_ Phụt... Hừ... - Xuân Thu phun một búng máu hừ lạnh - Nếu ta nói không đâu...
Bạch Tử Họa nâng tay lên, một chưởng lực bắn nhanh về phía Xuân Thu.
Tiếng kêu thanh lãnh của chim phượng hoàng vang lên, ngay sau đó Sát tỉ tỉ từ trên không đáp đất xuống, tóc bay bay theo gió.
Nhẹ nhàng chặn ngang chưởng lực của Bạch Tử Họa, Sát Thiên Mạch hất tóc cao giọng:
_ Bạch Tử Họa! Sau bao nhiêu lâu gặp lại, nhan sắc của ngươi vẫn không bằng ta!
Tôi và Vũ Hoàng phốc cái bật cười khanh khách không kiêng nể gì.
_ Sát tỉ! Nói hay lắm! - Tôi giơ ngón cái.
_ Hoa Tuyết! - Bạch Tử Họa lạnh giọng.
_ Kêu cái gì? Tên của ta là để ngươi kêu sao? Hứ - Tôi le lưỡi nhìn hắn rồi chạy đến cạnh Sát Thiên Mạch. Có Sát tỉ ta mới không sợ ngươi đâu.
_ Tuyết nha đầu! Muội có nhớ ta không? - Sát Thiên Mạch vuốt tóc tôi cười.
_ Nhớ a! Sát tỉ! Muội nhớ tỉ muốn chết! - Tôi ôm lấy hông hắn nói. Ăn đậu hủ trai đẹp thật hạnh phúc.
Đông Phương sắc mặt âm u nhìn bọn tôi chằm chằm, cười lạnh:
_ A Tuyết! Nàng giỏi lắm!
_ Để người ta gọi mình là tỉ tỉ. Ngươi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, Sát Thiên Mạch - Bạch Tử Họa liếc Sát Thiên Mạch trào phúng.
_ Ánh mắt đó của ngươi là ý gì hả? Ngươi ganh tị sắc đẹp của đệ nhất mỹ nhân lục giới ta đây sao?- Sát Thiên Mạch ưỡn ngực kiêu ngạo.
_ Không dám không dám! Không hổ là đệ nhất mỹ nhân, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt Ma Quân Sát Thiên Mạch - Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt cười như không cười.
_ Sát tỉ! Tên bán nam bán nữ đó dám đánh muội đó! - Tôi quay ngoắc đầu ngọn súng chỉa vào Xuân Thu.
_ Xuân Thu Bất Bại - Sát Thiên Mạch nheo mắt trầm giọng.
_ Ma quân! Người đừng tin nha đầu đó! - Xuân Thu hắn oan uổng a... Rõ ràng hắn mới là người bị đánh.
_ Hix... Vân Ẩn, Đông Phương, tỉ tỉ, mọi người đều nhìn thấy mà là hắn đánh ta a... Hix... - Tôi cười lạnh trong lòng, mặt ngoài diễn kịch. Hừ... Cho ngươi đánh tỉ tỉ của ta.
Mọi người "..." Cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng nè!
_ Xuân Thu Bất Bại! - Sát Thiên Mạch gằn giọng lần nữa
_ Ma quân. Thuộc hạ có tội - Xuân Thu chật vật quỳ gối
_ Ngươi có tội gì?
_ Thuộc hạ đã không thể giết chết nha đầu đó và cướp Thục Sơn.
_ Ta có bảo ngươi làm sao?
_ Nhưng mà Ma quân...
_ Câm miệng. Xuân Thu Bất Bại, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? Lần sau để ta biết ngươi tự ý hành động như thế này thì đừng trách - Sát Thiên Mạch quát to.
_ Ma quân! Thuộc hạ chẳng qua chỉ vì giúp người sớm ngày thống nhất thiên hạ mà thôi - Xuân Thu cắn răng nói.
_ Giúp ta?! Chỉ cần ta muốn thì việc thống nhất thiên hạ này chỉ là chuyện nhỏ, ta cần ngươi giúp sao?!
_ Thuộc hạ... Thuộc hạ biết sai - Cuối cùng Xuân Thu đành nuốt cục tức xuống nhìn tôi đắc ý mà nghiến răng nghiến lợi không thôi.
_ Sát tỉ! Tỉ đúng là số 1! - Tôi nịnh nọt.
_ Nha đầu nhà ngươi thật là... - Sát Thiên Mạch véo mũi tôi sủng nịch cười.
Hình ảnh trên thật sự là rất chói mắt, khiến người ta... muốn giết người.
_ Ma quân! A Tuyết kêu ngài một tiếng tỉ tỉ hình như không được đúng lắm - Đông Phương hắc khí tràn lan, ngoài cười mà trong không cười.
_ Như thế nào? Ta thích vậy đó - Sát Thiên Mạch bĩu môi rồi quay sang nói với tôi:
_ Tỉ là Ma quân của Ma giới vậy muội có sợ ta không?
_ Sát tỉ! Nói mấy lời sến rện này làm gì?! Tỉ nghe câu trai không hư gái không thương chưa?! - Tôi tinh quái đáp. Trai đẹp làm gì cũng là trai đẹp, miễn là trai đẹp chấp hết.
Thiên Cốt che mặt quay đầu đi. Hết mê nữ nhân đến háo nam nhân. Tiểu Tuyết, muội chính là trong truyền thuyết nam nữ gì cũng quất tuốt đúng hông?!!
_ Hoa Tuyết! Ngươi hiện tại chính là đệ tử của Trường Lưu, đừng làm Trường Lưu mất mặt - Bạch Tử Họa nhìn tôi, ánh mắt không rõ hờn giận.
_ Xí... - Tôi vốn muốn phản bác nhưng thấy Thiên Cốt trừng mắt liền im lặng.
_ Tuyết nha đầu, lần sau chúng ta đi chơi. Tỉ đi đây
Phượng hoàng lửa biến mất sau những đám mây. Xuân Thu Bất Bại không cam lòng rút quân.
Cũng may Vũ Hoàng nhớ tới kịch tình, sớm đã giấu thi thể của Thanh Hư đạo trưởng nên mọi chuyện xem như đều ổn.
Còn tôi và Thiên Cốt thì chuẩn bị trở về Trương Lưu.
_ A Tuyết! Gã Sát Thiên Mạch đó là nam nhân đó - Đông Phương trẻ con lẽo đẽo theo sau tôi.
_ Ừ.
_ Nàng biết mà không giận sao?
_ Không giận.
_ A Tuyết...
_ Đông Phương Úc Khanh, ngươi mà lải nhải nữa thì chết với ta.
Thế giới rốt cuộc thanh tịnh.
Tạm biệt Đông Phương Úc Khanh và A Vũ, một đoàn bốn người: tôi, Thiên Cốt, Sênh Tiêu Mặc, Bạch Tử Họa trở lại Trường Lưu. Còn lý do tại sao gã họ Bạch lại cho bọn tôi về tôi vẫn không biết. Chỉ có thể nghĩ nội dung vở kịch đúng là cường đại.
_ Oáp... Mệt quá... - Tôi ôm eo, đầu tựa vào vai Thiên Cốt ngáp dài.
_ Tiểu Tuyết! Muội tự ngự kiếm đi! - Thiên Cốt cố tập trung điều khiển kiếm, cắn răng nói.
_ Thôi... Muội không có sức đâu...
_ Mẹ nuôi lười thì có - Đường Bảo nhảy ra ngoài kiếm đất diễn.
_ Con nói gì ta nghe không rõ? - Tôi kẹp lấy nhóc con cười.
_ Oa... Mẹ Cốt Đầu cứu Đường Bảo với... Mẹ nuôi muốn giết sâu a... - Đường Bảo vặn vẹo la to.
_ Tiểu Tuyết! - Thiên Cốt thở dài. Hình như dạo gần đây cô thở dài hơi bị nhiều thì phải.
_ Hắc hắc... Muội sẽ không giết sâu đâu tỉ-yên-tâm - Tôi nghiến răng nói ba chữ cuối.
_ Oa... Oa... Mẹ Cốt Đầu... Tôn thượng... Nho tôn... Hiếp sâu a...
Bạch Tử Họa vẫn là bộ mặt băng sơn ngàn năm không đổi nếu xem nhẹ khóe môi giật giật liên hồi.
Sênh Tiêu Mặc cười cười, bộ dáng thập phần phong lưu tiêu sái.
Hai vị tôn vĩ đại trực tiếp... làm lơ tiếng kêu thảm thiết của con sâu nào đó.
...
_ Uy... Đáp xuống chút đi tỉ tỉ! - Tôi đen mặt kêu lên.
_ Chi vậy? - Thiên Cốt khó hiểu.
_ Muội cần đi WC, mau a... - Tôi gấp gáp.
_ WC?
_ Tiểu tiện đó... Lẹ a...
Ba người, một sâu "..."
Giải quyết xong cả thân thể lẫn tâm hồn đều thư sướng, tôi vui vẻ đi trở lại chỗ mọi người.
" Soạt" " Soạt "
Trong bụi lùm chợt truyền đến những tiếng động kì quái. Tôi nuốt nước miếng nhìn chằm chằm bụi cây.
" Soạt " Một bóng đen nhảy vụt ra, tôi trợn mắt gầm lên:
_ Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.... .
← Ch. 12 | Ch. 14 → |