Lời Của Mẹ
← Ch.26 | Ch.28 → |
Vòng tay khẽ rung, Lạc Tĩnh Ngữ mơ màng mở mắt.
Anh bật đèn, xuống giường kiểm tra Quà Tặng lần thứ tư, nhìn thấy cảnh tượng mèo không còn ngủ say như ba lần trước.
Quà Tặng đã tỉnh, muốn chui ra khỏi thùng giấy, không biết là do Lạc Tĩnh Ngữ khoét lỗ quá nhỏ, hay là Quà Tặng chưa biết đi mà đầu và chân nó đã đặt ở ngoài, còn mông vẫn ở bên trong, không thể ra được, chỉ còn cách cào sàn nhà.
Lạc Tĩnh Ngữ không nghe được tiếng của nó, tưởng tượng nhóc con nhất định sẽ kêu rất lớn, anh cười ôm lấy mèo nhỏ, dẫn nó về giường đi ngủ.
Giường của anh rất rộng, dài 1m8, đặt Quà Tặng bên cạnh, nhìn nó ngoan ngoãn nằm xuống, Lạc Tĩnh Ngữ xoa đầu nó, dùng thủ ngữ nói: [Nhớ mẹ sao? Chú cũng nhớ cô ấy, chỉ là lúc này đã muộn rồi, chúng ta ngủ thôi. ]
Quà Tặng không còn ầm ĩ, cùng Lạc Tĩnh Ngữ an tĩnh ngủ say.
***
Sáng sớm chủ nhật, ăn sáng xong, Chiêm Kiệt muốn dẫn vợ con đến tham quan vài địa điểm ở Tỉnh Đồng, hỏi Chiêm Hỉ có muốn đi hay không.
Đêm trước, Tần Phỉ không ngó ngàng đến Chiêm Kiệt, anh suy nghĩ một lúc mới ra được cách này để dỗ vợ, Uy Uy nghe nói sẽ được ra ngoài chơi, cực kỳ hớn hở. Tần Phỉ thấy con trai vui vẻ, cũng đồng ý.
Chiêm Hỉ thật sự muốn đi, điểm tham quan đó mới xây dựng hai năm gần đây, cô còn chưa được đi. Chỉ là, cô biết nếu như mình đi, mẹ nhất định cũng sẽ đi, nếu mà bà đi, Tần Phỉ sẽ không vui, liền lấy cớ ở đó có cây cầu bằng kính trên không, cô sợ độ cao, không dám đi.
Quả nhiên, cô không đi, Trì Quý Lan cũng không đi, cả nhà Chiêm Kiệt cực kỳ vui vẻ ra cửa, nói sau khi chơi xong sẽ về Tiền Đường, không về nhà.
Chiêm Hỉ ở nhà nhàm chán, cô đã xóa hết toàn bộ lịch sử trò chuyện trên WeChat, không dám tìm Tiểu Ngư nói chuyện phiếm, chỉ có thể chơi cùng bà nội.
Nhưng bà cũng đã hơn 86 tuổi, tai đã bị lãng, Chiêm Hỉ có gọi lớn bà cũng không nghe rõ, chỉ lo nói chuyện không ngừng, muốn Hoan Hoan ăn cơm ngon, học tập tốt, đừng chọc thầy cô tức giận...
Bà nội không nhớ cô đã tốt nghiệp, cho rằng cháu gái còn đang học Đại học.
Ra khỏi phòng bà nội, Chiêm Hỉ lại cùng xem Tv với ba, một bộ phim tài liệu kháng chiến, xem đến mức mặt ủ mày chau. Khi mẹ đang chuẩn bị cơm trưa, Chiêm Hỉ vào bếp giúp đỡ, chẳng có gì kỳ lạ khi mẹ cứ nói mãi về mấy vấn đề, Chiêm Hỉ nghe thấy cũng lùng bùng lỗ tai.
Buổi chiều, chị họ Doãn Lị cùng bạn trai đến chơi với Chiêm Hỉ, cô tựa như thấy được cứu binh, lập tức ra ngoài cùng chị họ.
Doãn Lị là con gái của bác cả, lớn hơn Chiêm Hỉ hai tuổi, tốt nghiệp đại học xong liền đi làm trong trung tâm Tỉnh Đồng. Do giá nhà ở đây thấp hơn nhiều so với Tiền Đường, gia đình đã mua cho cô một căn hộ hai phòng ngủ, để cô cùng bạn trai có thể thoải mái sống trong khu vực riêng của mình. Doãn Lị nghe nói Tết Nguyên Đán Chiêm Hỉ sẽ về, liền trở về tìm cô.
Chiêm Hỉ không thân với bạn trai Tiểu Lưu của Doãn Lị, ba người cùng nhau dạo phố trong trung tâm thương mại, cặp tình nhân nắm tay nhau đi trước, Chiêm Hỉ chỉ có thể đút hai tay vào túi, biến thành một bóng đèn nhỏ theo phía sau.
Haiz... Cô cũng muốn nói chuyện yêu đương, giống như Doãn Lị và Tiểu Lưu, "Em đánh yêu một cái, Anh đẩy yêu một phen", rồi cãi nhau, qua một lúc lại làm lành.
Lúc mua trà sữa, hai người đều phải nếm thử vị của đối phương, Tiểu Lưu bảo trà sữa của Doãn Lị rất khó uống, nhưng lại uống một hớp hết sạch, Doãn Lị tức giận, đổi lại là Tiểu Lưu hôn hôn một chút.
Chiêm Hỉ: "..."
Ọe! Cuộc sống sao khó khăn đến thế!
Toàn bộ hành trình hầu như Chiêm Hỉ đều bị rắc cẩu lương, chua như cây chanh. Nhìn bộ dạng yêu đương mặn nồng của Doãn Lị và Tiểu Lưu, cô tưởng tượng đến một bạn trai cũng đùa giỡn với mình như thế, xoa đầu cô, chọc cô cười, khi vào đông sẽ đặt tay cô vào túi áo để sưởi ấm.
Trong đầu, gương mặt của người đó dần rõ rệt, vóc dáng cao lớn, toàn thân màu đen, làn da trắng nõn, đôi tay đẹp đẽ cùng đôi mắt dịu dàng, lông mi còn rất dài.
Ơ sao lại là Tiểu Ngư!
Chiêm Hỉ kinh sợ, tay phải ôm ngực, đề phòng trái tim nhảy loạn ra ngoài.
Dạo phố xong, ba người đi xe về nhà, trên xe, Doãn Lị hỏi cuộc sống gần đây của Chiêm Hỉ thế nào.
Chiêm Hỉ phát hiện mình không có gì để nói, trong cuộc sống, ngoài trừ sự kiện bất ngờ là gặp được Tiểu Ngư, những điều khác chỉ như nước lặng trong khe.
Doãn Lị cười nói: "Chị nghe dì hai nói, em muốn thi nhân viên công vụ sao, dì nói em nhất định sẽ làm được."
"Ai có thể chắc chắn chứ?" Chiêm Hỉ cạn lời, "Chị đừng nghe mẹ em nói bừa."
"Từ nhỏ, em là một đứa học giỏi nhất nhà." Doãn Lị đưa tay lên đếm, "Anh trai của em không giỏi, chị với chị gái cũng không, hai đứa bên dì út cũng vậy, còn cái đứa bên cậu ba thì không thể nói rồi. Hoan Hoan, chị thấy em sau này nhất định sẽ sống rất tốt, không chừng là người có tiền đồ nhất trong nhà, chị còn phải chờ ôm đùi em đấy."
Chiêm Hỉ phát run: "Chị Lily, em chỉ là một sinh viên chuyên ngành! Bây giờ, sinh viên đại học đầy đường đó, người ta còn có cả bằng thạc sĩ tiến sĩ, bạn cùng phòng của em còn đang làm nghiên cứu sinh."
Tiểu Lưu vừa lái xe vừa cười lớn: "Lily, ý em gái của em là mấy anh chị em khác trong nhà bọn em đều cùi bắp cả!"
Doãn Lị quát: "Anh câm mồm đi!"
Chiêm Hỉ nhanh chóng nói: "Em không có ý này."
"Chị biết." Doãn Lị ôm cánh tay cô, "Thật ra là, mẹ em đặt kỳ vọng cao vào em không phải là không đúng, em xinh đẹp, lại học giỏi, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, dù là tìm việc hay tìm đối tượng, cũng có thể lựa chọn thật tốt. Cả nhà chúng ta cũng rất tò mò, tương lai của em có thể tìm thấy một ông xã trâu bò không đây!"
Chiêm Hỉ: "..."
Cô phải cố gắng, cực kỳ cố gắng mới ném hình ảnh Tiểu Ngư ra sau đầu, lúc này bỗng trở về, quả thật tâm trí rối bời cả lên, suy nghĩ rốt cuộc mình đang làm sao?
Cũng đã qua một ngày không tán gẫu với Tiểu Ngư rồi, lẽ nào, cô đang nhớ anh sao?
***
Buổi tối Lạc Tĩnh Ngữ về nhà ăn cơm với ba mẹ, Lạc Hiểu Mai cùng Cao Nguyên cũng tới.
Diêm Nhã Quyên rất bất mãn, giận con trai càng ngày càng không thèm về nhà, nói là mỗi tuần sẽ về một tuần, nhưng không nói chuyện với ba mẹ, tới nơi chỉ có ăn, ăn xong liền đi, còn thuận tay đem hai con tương vịt về, quá đáng!
Lạc Tĩnh Ngữ ngáp liên tục, do tối hôm qua Quà Tặng ngủ không ngon, mí mắt bắt đầu đánh nhau, còn phải kiên nhẫn nhìn thủ ngữ của mẹ.
Vẻ mặt Diêm Nhã Quyên tức giận: [Mấy giờ tối con ngủ? Đi ăn trộm à? Đừng hòng lừa mẹ, mẹ thấy con đang có đối tượng đúng không? Tuần trước còn cầm đi hai con vịt, hôm nay lại bắt nữa! Con ăn vịt thay cơm à? Một con vịt 130 đồng đấy! Tốc độ ướp của ba con còn không kịp cho con ăn! Thành thật khai báo, có phải đưa vịt cho cô gái nào không?]
Lạc Hiểu Mai cùng Cao Nguyên ngồi cạnh cắn hạt dưa, xem trò vui.
Thực sự Lạc Tĩnh Ngữ không có tiền đồ, lại đỏ mặt, chột dạ mà vung tay: [Không có, con tự ăn. ]
Anh nghĩ mình cũng không nói dối, lần nào Chiêm Hỉ chưng tương vịt, anh đều có phần ăn.
Diêm Nhã Quyên lại quở trách anh vài câu, Lạc Tĩnh Ngữ quyết định nói thật, mở album đưa ảnh cho mẹ xem, nói thủ ngữ: [Con nuôi mèo con, phải về nhà chăm sóc, nó còn rất nhỏ. ]
Lạc Hiểu Mai cũng chúi đầu vào xem, đúng thật là mèo con nhỏ, chỉ là...
Cô ngẩng đầu dùng thủ ngữ, biểu thị đùa giỡn: [Tiểu Ngư, em quay video này cho ai xem đấy? Còn cười trước ống kính nữa. ]
Ánh mắt của hai người phụ nữ đồng nhất dừng trên mặt Lạc Tĩnh Ngữ, da đầu anh muốn nứt ra, không nghĩ ra được một đáp án hợp lý, dứt khoát nói thủ ngữ: [Không có! Tùy tiện nói thôi, con phải đi rồi, buồn ngủ quá!]
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ trốn đi, Lạc Hiểu Mai cùng Diêm Nhã Quyên nhìn nhau.
Bà nghi ngờ dùng thủ ngữ: [Tiểu Ngư có phải đã tìm đối tượng thật không?]
Lạc Hiểu Mai che miệng cười, khoa tay nói: [Có thể lắm, gần đây nó không đúng lắm. ]
Ngồi tàu điện ngầm về nhà, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ lại phản ứng lúc nãy của mình, cảm thấy không đúng lắm, anh... Cực kỳ không bình tĩnh, giống như trẻ con còn hôi sữa.
Trong tay xách một túi chứa hai con tương vịt, là mang về cho Hoan Hoan, ba của anh cười, mỗi lần về nhà còn phải mang về, như thế phải lấy tiền lại mới được.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, Hoan Hoan sẽ mang cho anh đặc sản, vì thế anh cũng phải đáp lễ. Nếu như mua quà thì có vẻ chủ động quá, đưa cô trang sức hoa giả cũng không xong, còn gì tốt hơn lấy hai con vịt trong nhà chứ, cực kỳ tự nhiên! Hoan Hoan vui vẻ ăn, nhất định sẽ không nghĩ nhiều.
Cả ngày hôm nay, Hoan Hoan không liên lạc với anh, anh gửi tấm ảnh Quà Tặng đáng yêu trên WeChat cho cô, nhưng cô chưa trả lời.
Cô không đáp, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không hối. Hoan Hoan về nhà, phải gặp nhiều người thân, sao có thể ngày nào cũng tán gẫu với anh chứ?
Về đến nhà, Lạc Tĩnh Ngữ tìm Quà Tặng xung quanh nhà.
Điều hòa và đèn trong phòng không tắt, còn có thức ăn và nước, anh không thể nghe, cũng không thể mở miệng gọi, chỉ có thể đi khắp nơi tìm.
Cuối cùng tìm được Quà Tặng ở dưới giường, Lạc Tĩnh Ngữ quỳ xuống đất lấy tay với nửa ngày, Quà Tặng mới ấm ức chui ra. Lạc Tĩnh Ngữ ôm nó vào lòng, nghĩ thầm có phải mèo nhỏ đang giận dỗi hay không? Do anh ra ngoài mấy tiếng liền cho rằng anh không cần nó nữa?
Nhỏ mọn thế, cả ngày Hoan Hoan còn chưa quan tâm anh, anh cũng không giận dỗi.
Lạc Tĩnh Ngữ làm một ổ nhỏ mới cho Quà Tặng, dùng một thùng lớn hơn, bên trong ngoại trừ có thảm lót Hoan Hoan mang tới, còn bỏ thêm một lớp áo bông cũ dày.
Ban ngày Quà Tặng sẽ ngủ trong thùng giấy, khi đi vệ sinh hay té nhào vào chậu cát, lần nào Lạc Tĩnh Ngữ nhìn dáng vẻ bước đi của nó, đều cười lăn lộn.
Tắm xong, anh làm việc trên bàn, Quà Tặng đi loanh quanh chân của anh, còn vươn chân cào cào, Lạc Tĩnh Ngữ liền ôm nó lên đùi.
Mèo nhỏ dính người này – anh lắc đầu bất lực, cầm bút tiếp tục vẽ.
Anh đang vẽ thiết kế cây hoa anh đào kia.
Thật ra làm một cây giả, chỉ cần vẽ đơn giản là được, cây cối có hàng ngàn dáng vẻ, không thể vẽ ra cái gì liền làm ra cái đó. Cành cây, đóa hoa, phiến lá đều phải tạo hình tỉ mỉ mà sắp xếp nhịp nhàng, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ vẫn muốn vẽ ra để Trì Giang tiên sinh xem.
Vẽ phác thảo bằng bút chì, sau khi lau bút, anh photo một bản để lưu trữ, sau đó dùng bút Mark cao cấp. Lạc Tĩnh Ngữ có khả năng nghệ thuật, sau khi vẽ một gốc cây anh đào Yoshino màu hồng phấn, anh scan vào máy tính, thử căn chỉnh phông nền.
Đổng Thừa đã nói, buổi tiệc sinh nhật của Trì Giang phu nhân không thể đột ngột xuất hiện một thân cây, rất kỳ lạ, cần phải kết hợp với nền tường.
Lạc Tĩnh Ngữ dùng phần mềm thiết kế, sau khi tạo ra mấy phương án, anh gửi mail cho Đổng Thừa, rồi mở xem thiết kế của bộ kimono.
Trên bộ thiết kế có một hoa văn chìm, Lạc Tĩnh Ngữ nhận ra đó là Tomesode Kimono.
Sư phụ Từ Khanh Ngôn từng giảng cho họ nhiều kiến thức về Kimono, vì phải học đến những trang sức tương xứng. Lạc Tĩnh Ngữ biết giá may riêng một bộ Tomesode có thể mua được căn hộ 802 của Chiêm Hỉ.
Kiến thức này khiến anh không dám qua loa, quan sát càng cẩn thận.
Bộ Kimono này có vải tay áo màu phấn dệt kim tuyến vàng, hoa văn trên đó đều dùng công nghệ thiếp vàng. Lạc Tĩnh Ngữ phóng to, hoa văn là anh đào Kawazu, còn có vài hoa cỏ đi kèm, như mùa xuân rộn ràng, nhưng không hề non nớt lộn xộn, rất thích hợp cho Trì Giang phu nhân ở độ tuổi này, tao nhã lại không mất đi rực rỡ.
Thắt lưng Obi dệt bằng vải đính hạt, hoa văn giống tử đằng, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn không rõ lắm, suy đoán có lẽ là ký hiệu gia tộc của Trì Giang tiên sinh.
Loại kimono cao cấp đặt làm này, sẽ phản ánh được tính cách và sở thích của chủ nhân. Lạc Tĩnh Ngữ vuốt cằm, nghĩ thầm vị phu nhân hẳn là một người rất yêu thiên nhiên, ưu nhã thanh lịch, còn có chút tính cách hữu lễ truyền thống của nữ giới.
Anh phác thảo thiết kế họa tiết trên giấy, mất một đêm để vẽ xong cây anh đào, anh dự định chỉ viết mấy dòng giải thích ý tưởng trên giấy. Họa tiết chính của Kimono là anh đào Kawazu, tất nhiên trâm cài cũng phải có hoa Kawazu, còn phải phối với kim cương, không thể quá phức tạp, nếu không Trì Giang tiên sinh sẽ không học được...
Lạc Tĩnh Ngữ nhập tâm vẽ vời, không biết đã qua bao lâu, Quà Tặng nhỏ trên đùi đã ngủ thiếp đi.
Anh vuốt lồng mèo con, lấy điện thoại ra xem, thì ra đã rạng sáng rồi!
Chỉ là, Hoan Hoan vẫn chưa trả lời anh.
Lạc Tĩnh Ngữ cảm giác rất mất mát.
Chiêm Hỉ tựa như thuốc phiện vậy.
***
Sáng thứ hai cô gửi mấy tin WeChat cho Lạc Tĩnh Ngữ, nói mấy ngày nay không thể tán gẫu, nhưng không hề kể nguyên nhân, từ đó về sau liền chẳng còn tin tức.
Lạc Tĩnh Ngữ hết cách, không dám quấy rầy cô, chỉ có thể ngày nào cũng làm hòn vọng thê.
Buổi tối, Quà Tặng lại không ngủ được trong thùng, cùng ngủ trên giường với Lạc Tĩnh Ngữ, chọn một vị trí rồi ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh. Ban đầu Lạc Tĩnh Ngữ không quen, mấy đêm sau liền thích ứng bên cạnh mình có một đồ vật mềm mại.
Qua giao thừa, anh vẫn làm việc đến khuya.
Sau khi qua 12h, Lạc Tĩnh Ngữ đứng lên luộc hai quả trứng.
Anh cầm lấy một quả trứng, lấy bút Mark vẽ một mặt cười trên vỏ trứng, sau đó tay trái cầm trứng, tay phải cầm điện thoại chụp một tấm hình, gửi lên vòng bạn bè: Chúc Mừng Năm Mới.
Mấy phút sau, anh vui sướng thấy một bài viết của Chiêm Hỉ trong vòng bạn bè.
Một tấm hình cá vọt hoạt hình phun nước, status cũng là: Chúc Mừng Năm Mới.
Nhìn bài viết, khóe miệng Lạc Tĩnh Ngữ cong nhẹ, trong lòng ấm áp.
Anh lột vỏ hai quả trứng, từng miếng ăn hết.
Trứng gà ăn thật ngon! Tuyệt đối là thức ăn ngon nhất Thế Giới! Không có cái thứ hai!
***
Mùng 1, vạn vật đổi mới, Chiêm Hỉ mặc quần áo mới Trì Quý Lan mua cho, áo lông màu đỏ rực, cùng một túi đặc sản ngồi trên trạm chờ cùng mẹ.
Mấy ngày nay, ba đi làm trong xưởng, bà nội ít ra khỏi phòng, Chiêm Hỉ luôn ở cạnh Trì Quý Lan, thật sự khổ không nói nên lời.
Lấy vé xong, Trì Quý Lan cùng con gái ngồi trong nhà chờ xe.
Hai mẹ con ngồi sóng vai nhau, Chiêm Hỉ không chơi điện thoại. Cô đã thề, sẽ từ bỏ điện thoại trước mặt mẹ.
Trì Quý Lan bắt đầu lải nhải, Chiêm Hỉ cũng không lộ vẻ mệt mỏi, vẫn ôn hòa nghe. Trì Quý Lan nói một lúc liền im lặng, quay sang nhìn sườn mặt của con gái, trầm giọng hỏi: "Hoan Hoan, có phải con chê mẹ phiền không?"
"Không có đâu." Vẻ mặt Chiêm Hỉ vô tội, "Sao có thể chứ."
"Mẹ biết con đã lớn, có chính kiến của mình." Trì Quý Lan kéo cổ áo của Chiêm Hỉ, để mũ choàng lông xù cao hơn một chút, tiếp tục nói, "Nhưng rất nhiều chuyện con phải nghe lời của mẹ, con chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chưa trưởng thành."
Chiêm Hỉ bình tĩnh nhìn bà.
"Trình độ học vấn của mẹ không cao, ba con cũng thế, đời này đã thế, năm của ba mẹ không tốt, hết cách rồi." Trì Quý Lan nói, "Còn con thì khác, nhà chúng ta không có quan niệm trọng nam khinh nữ, hẳn là con biết, thậm chí có thể nói, nhà chúng ta thương con hơn cả A Kiệt."
"Con học giỏi, dù ba mẹ có liều cả mạng cũng phải cho con học, xưa nay chưa từng nghĩ đến mấy câu như "Con gái đọc sách nhiều làm gì". Con muốn học lên nữa, ba mẹ vẫn sẽ cung cấp đầy đủ. Kết quả con nói con không muốn học tiếp, được thôi, ba mẹ cũng chiều theo."
"Tại sao muốn con vào biên chế? Con có từng nghĩ tới không? Tính con rất ngây thơ, ở công ty tư nhân sẽ không thể đấu lại người khác. Con không có da mặt dày giống Tần Phỉ, biết cách làm việc, nếu không một người phụ nữ gia đình sao có thể làm sales như thế? Mẹ nghĩ cũng không muốn cho con làm sales! Nghe nói vì tiền có thể uống rượu với đàn ông, còn phải tăng ca, công tác, làm không tốt còn bị người ta hớt tay trên."
"Tính của con thích hợp với công việc ổn định, sáng đi chiều về, làm tốt bổn phận của mình là được. Con là nữ, mẹ không cần con làm cái gì mà nữ cường, chỉ muốn con có cuộc sống an ổn, gả cho một người chồng tốt, sinh một hai đứa để nhà hai bên yên tâm, cả đời bình an hòa thuận."
"Mẹ biết điều kiện nhà chúng ta không quá tốt, nhưng không tính là tệ, ba mẹ đều có lương hưu, không cần các con lo lắng, căn nhà đủ lớn, nếu bị quy hoạch và phải di dân thì cũng không sao. Ba mẹ còn một cửa hàng, anh trai của con cũng có nhà có xe ở Tiền Đường, thật sự không tệ! Con phải tin rằng, một người đàn ông như Vương Hách, không phải là con trèo cao! Phải có cái nhìn như mẹ, điều kiện của cậu ta chỉ tính là thường thường!"
"Con rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, ở đây ai mà chả biết nhà họ Chiêm có một cô con gái không tệ! Lại học giỏi! Ngoan ngoãn, nghe lời! Người nào cũng nói tương lai của con nhất định sẽ hưởng phúc. Đương nhiên mẹ cũng không hy vọng con phải làm nội trợ, như thế sẽ bị nhà chồng khinh thường. Cho nên, vào biên chế, cầm chắc bát cơm, đối với con là con đường tốt nhất rồi! Nếu con thi đậu, đàn ông ưu tú kia đều tùy con chọn!"
"Cũng là do con quá ngoan, lại quá xinh đẹp, cho nên nhất định có rất nhiều chàng trai theo đuổi con, điều mẹ sợ chính là thế."
Trì Quý Lan chạm đến gương mặt Chiêm Hỉ: "Đừng giống chị dâu con, còn cả bạn La gì đó, sẽ không được nhà chồng chấp nhận, mắng chửi đàn ông, còn ở chung nữa! Cả Doãn Lị cũng thế, tự mình mua nhà, còn để bạn trai vào sống, như thế coi ra gì? Nếu như chia tay thì sao? Mẹ rất chướng mắt! Con gái phải giữ mình trong trắng, đừng nghe xã hội nói gì mà tự do yêu đương, khi kết hôn ai mà chẳng để ý chuyện này, đây là chuyện cá nhân. Con có hiểu không?"
Chiêm Hỉ lặng người, đáp: "Dạ hiểu."
Trong tim kêu gào: Sao còn chưa soát vé nữa!
Quan điểm của mẹ luôn như thế, rất khó thay đổi, chướng mắt điều này, chướng mắt điều kia, ở trong mắt bà chỉ có Chiêm Hỉ là thuần khiết nhất, hoàn mỹ nhất.
Ví dụ như Tần Phỉ đi, lúc trước cô yêu đương với Chiêm Kiệt, còn không phải xuất phát từ Chiêm Kiệt sao? Tại sao mẹ không đi mắng Chiêm Kiệt đi? Cũng đã mười năm rồi, còn giữ chặt Tần Phỉ không buông!
Tần Phỉ rất được, La Hân Nhiên cũng thế, còn cả Doãn Lị, những người này trong mắt Chiêm Hỉ đều cố gắng làm việc, sống tích cực, luôn lạc quan tiến lên phía trước, dù là tinh thần hay thể xác, đều nằm trong tay bản thân. Yêu đương với ai? Làm công việc gì? Muốn hút thuốc hay uống rượu? Muốn để kiểu tóc nào, quần áo gì? Những việc này đều tự mình quyết định.
Chiêm Hỉ không cảm thấy các cô ấy có chỗ nào gọi là "Không giữ mình trong sạch", ngược lại thấy bọn họ có tự tôn bản thân, cô rất hâm mộ tự do tự tại của bọn họ.
Nhưng, tất nhiên Trì Quý Lan không cho là vậy. Ít nhất, đối với Chiêm Hỉ, bà đã tạo một lồng giam cùng xiềng xích, dùng câu nói "Đều vì tốt cho con" mà cố gắng bồi dưỡng cô thành một người dịu dàng hiểu lễ nghĩa trong mắt mọi người, không có khuyết điểm, còn gắn mác "Phái nữ hiện đại hoàn mỹ".
Thế bà không đúng ở đâu?
Chiêm Hỉ không nói được, chỉ biết rất ngột ngạt.
Mẹ thương cô như thế, chưa từng đánh cô, từ nhỏ đến lớn đều được ăn ngon mặc đẹp, được chiều chuộng, chỉ cần nhìn ánh mắt dịu dàng của bà, tựa như một người mẹ từ ái nhất trên đời.
Trì Quý Lan còn tiếp tục: "Nếu không phải vì bà nội và ba của con, mẹ đã đến đó chăm sóc con rồi. Từ nhỏ con đã không biết nấu ăn, sống một mình như thế nào chứ? Ngày nào mẹ đều nghĩ đến chuyện ăn uống của con mà rầu rĩ."
Chiêm Hỉ đổ mồ hôi lạnh, vội nói: "Mẹ, đừng nha! Bà nội và ba không thể thiếu mẹ."
Trì Quý Lan tặc lưỡi: "Đúng là thế! Hai con người vô dụng, thiếu mẹ sống không nổi."
"Vâng vâng vâng!" Chiêm Hỉ vỗ ngực đảm bảo, "Mẹ tin con đi, bây giờ con biết làm rồi, đều tự mình nấu! Sống ở gần công ty, tan tầm đi mua thức ăn về nhà liền nấu, kịp mà! Đúng rồi, con còn có thể sử dụng nồi áp suất, mẹ đừng lo cho con nữa."
Trì Quý Lan liếc nhìn cô, Chiêm Hỉ gật đầu chắc chắn, Trì Quý Lan mới thả lỏng nói: "Nếu có nhiều thời gian như thế, con đi báo danh thi công đi, mẹ cho con tiền, hai tháng nữa sẽ phải thi rồi, tranh thủ ngóc đầu dậy đi!"
Chiêm Hỉ: "..."
Lúc này, loa truyền thông báo soát vé, Chiêm Hỉ như được cứu vớt, mừng rỡ nói: "Ôi! Phải lên xe rồi!"
Trì Quý Lan đưa vé cho cô đến quầy soát vé, căn dặn: "Hoan Hoan con phải nhớ rõ, tuyệt đối đừng tự mình tìm đối tượng, biết chưa? Nếu thích người nào phải hỏi kỹ điều kiện của người ta, rồi nói cho mẹ, mẹ sẽ giúp con đánh giá. Nếu như mẹ phát hiện con qua lại với đàn ông nào không đứng đắn, con chờ đó, mẹ sẽ đánh cậu ta một trận tơi bời."
Chiêm Hỉ cảm thấy chân mình hơi đau, nhanh chóng đồng ý: "Biết ạ, con vào trước đây, tạm biệt mẹ! Khi nào Tết con sẽ về cùng anh!"
"Đi đi, ngoan nhé." Trì Quý Lan vẫy tay với Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ ngồi trên xe, nhẹ nhõm, đầu tiên là gửi WeChat cho Tiểu Ngư.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, tôi lên xe rồi! Hai tiếng rưỡi nữa sẽ đến trạm phía Tây!
Lạc Tĩnh Ngữ trả lời rất mau.
[Cá Cực Lớn]: Hoan nghênh trở về Tiền Đường! Tối nay có muốn ăn cùng nhau không? Hôm nay là ngày đầu năm. (chúc mừng)
Chiêm Hỉ nhìn đồng hồ, 2h chiều, đến trạm sẽ là 4h30, ngồi xe về đến Thanh Tước Giai Uyển khoảng 5h hơn, đúng lúc tới giờ cơm chiều.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được, nhưng mà ăn ở nhà anh hay nhà tôi?
[Cá Cực Lớn]: Nhà tôi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ha ha! Để tôi xem đồ ăn lấy ra từ bếp cao cấp nào, có phải sẽ rất cao cấp không? (cười trộm)
[Cá Cực Lớn]: (ôm mặt)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không nói với anh nữa, tôi muốn ngủ một lúc, tối qua ngủ hơi muộn, bây giờ hơi buồn ngủ rồi.
[Cá Cực Lớn]: Được, chú ý an toàn.
Xe đò chậm hơn xe nhà, lật đật đèo Chiêm Hỉ về Tiền Đường, đến trạm phía Tây đã hơn 5h chiều.
Chiêm Hỉ lấy hành lý trên kệ, rất nặng, cả một túi đặc sản, tay xách nách mang theo dòng người ra khỏi trạm.
Lúc này trời đã ngả tối, nhiệt độ rất thấp, người ra vào trạm rất nhiều, nhiều tài xế la rất to, còn có người gọi Chiêm Hỉ: "Cô gái muốn đi xe sao? Tôi giảm giá cho cô! Cô ơi!"
Chiêm Hỉ hơi sợ, không ngừng né tránh, bỗng lại có một tài xế chạy xe màu đen chặn đường của cô, lải nhải, cô cúi đầu vòng qua một bên, không ngờ có một người đang chắn trước mặt cô.
"Tránh ra!" Chiêm Hỉ thật sự tức giận.
Một giây này, cửa trạm ồn ào đến thế, mùi hương hỗn tạp khắp nơi, Chiêm Hỉ ngửi thấy một hương thơm quen thuộc.
Lành lạnh, cay đắng, là loài cỏ cây không biết tên.
Đột nhiên cô ngước mặt lên, không kịp chuẩn bị đã chạm phải ánh mắt dịu dàng trong trẻo kia.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |