← Ch.072 | Ch.074 → |
Vừa nãy trong lúc nguy cấp, nó đã sắp đột phá trở thành Thiên Nhân Cảnh rồi.
Chỉ thiếu một bước, chỉ thiếu một bước nữa thôi!
Lại bị hai đứa nhóc ngụy trang thành Trúc cơ kia phá hủy tất cả!
Hai người này không chỉ phá hủy thân xác nó giao dịch được, còn uy h. i. ế. p đến tính mạng của nó, khiến cho nó không thể không bỏ ra một nửa m. á. u tươi cưỡng ép mở ra một Thận cảnh tự nhiên khác.
Bây giờ trong cơ thể nó còn lưu lại dấu ấn nguyền rủa và vết thương do kiếm, nếu như không thể ăn hai đứa này, sớm muộn thì vết thương này sẽ xé rách cả người nó.
Dùng nửa số m. á. u tươi mở ra Thận cảnh thiên nhiên cuối cùng này, nếu như bị phá, nó chỉ có một con đường chết.
Bây giờ Thận ma đã hoàn toàn hiểu ra, dấu ấn nguyền rủa và kiếm ý cường đại như vậy, làm sao có thể là do hai đứa Trúc cơ gây ra!
Nhân tộc xảo quyệt!
Tiền bối của Thận ma tộc quả nhiên không lừa gạt nó, tu sĩ Nhân tộc đúng là vô sỉ nhất! Còn vô sỉ hơn Thận ma bọn nó!
Thận ma rúc lại trong góc tường, nó vốn là một thứ trong suốt hỗn độn phát ra ánh sáng đầy màu sắc, bây giờ đã hoàn toàn ảm đạm không có ánh sáng.
Trong lòng nó tức giận bốc khói, nhưng vẫn là không thể không an ủi mình, kiềm chế mình, cổ vũ mình nói: "Tỉnh táo, tỉnh táo, phải ghi nhớ bài học, lúc này nhất định phải bình tĩnh!"
Thận ma nghĩ tới thân phận lần này nó sắp xếp cho Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, vẻ mặt hưng phấn, không nhịn được hung ác cười một tiếng.
Hai con người xảo quyệt này.
Một người không phải là vừa tham ăn lại lười biếng sao? Bây giờ biến thành kẻ ngốc áo tới đưa tay, cơm tới há mồm, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của nàng.
Còn một người khác... Hoàn toàn biến thành bản thân lúc còn nhỏ. Vốn là chính mình, thì làm sao có thể tỉnh lại?
Thận ma cười hung ác, nó không tin, lần này nó đã chuẩn bị đủ mọi thứ, hai người bọn họ còn có thể khôi phục trí nhớ tỉnh lại?
Ngoan ngoãn chờ làm bữa ăn cho nó đi!
Nghĩ tới lập tức có thể ăn một bữa m. á. u thịt thơm ngọt nhất, sau đó thành công đột phá Thiên Nhân Cảnh, Thận ma lại vui vẻ.
Nó lén lút chuồn đi, chỉ âm thầm quan sát, lúc này tuyệt đối không nhúng tay nữa. Đợi thời gian vừa tới, nó sẽ đi ra lấy t. h. i t. h. ể của nữ hài gian trá vô sỉ nhất này!
Lúc Ngu Tri Dao cuối cùng cũng được ăn cơm tối, chân mày nhíu chặt.
Nga, đây là cơm gì?
Đây là thức ăn gì? Phải dùng gia vị chất lượng kém như thế nào mới có thể làm ra mùi vị kì lạ như vậy?
DTV
Ngu Tri Dao nhìn thân nương nhà mình ăn rất ngon, lại bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Nàng dùng đũa chống cằm, bắt đầu suy nghĩ trước kia lúc mình còn là kẻ ngốc đã ăn những thứ thức ăn khó nuốt này như thế nào.
"Nhị Nựu, tại sao không ăn cơm? Mau ăn đi." Lúc ăn ăn cơm phụ nhân còn không quên thúc giục nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-73. html. ]
Ngu Tri Dao cảm thấy mình không thể c. h. ế. t đói, vì vậy cũng nhịn một chút, miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, uống một chén canh gà nhỏ.
"Nhị Nựu, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta chăm sóc cha ngươi." Phụ nhân để chén xuống, lau miệng nói.
"Vâng." Ngu Tri Dao gật đầu.
Chỉ là trước khi đi ngủ, nương của nàng lại ôm nửa trái dưa hấu ngon ngọt kia tới cho nàng lấy muỗng múc ăn.
Cơm tối Ngu Tri Dao không ăn no, ăn dưa hấu phá lệ cảm thấy ngọt ngào.
Lúc nàng rửa mặt, sờ tới làn da xù xì trên gò má, khiếp sợ giống như bị sét đánh trúng.
Đây là nàng?
Người có làn da thô ráp như vậy lại là nàng?
Ngu Tri Dao cảm thấy mình không thể chấp nhận.
Trong lòng nàng có một chút khó chịu, nhớ lại lúc mình còn nhỏ thường xuyên chạy loạn, dầm mưa dãi nắng, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Từ trước tới nay, Ngu Tri Dao lần đầu tiên mất ngủ.
Hôm sau, nàng tìm quần áo trong tủ quần áo cũ nát, đập vào mắt đều là áo gai vải thô màu nâu sậm. Ngoại trừ cái váy nhỏ màu hồng mà nàng mặc hôm qua, thứ có màu sáng duy nhất trong tủ quần áo có lẽ là một bộ đồ màu tím.
Ngu Tri Dao càng khó chịu hơn.
Nàng thay bộ đồ màu tím đó, ngồi ở trước gương đồng, mở cái hộp gỗ nhỏ đặt ở trước kính ra, bên trong có hai ba sợi dây buộc tóc màu đen và màu nâu.
Nàng đưa tay gảy dây buộc tóc bên trong, không nhịn được hít một hơi.
Không có váy đẹp thì thôi đi!
Còn không có dây buộc tóc màu hồng và dây buộc tóc màu tím!
Chứng cưỡng bách: Ngu Tri Dao nhất định phải phối đồ trang sức cùng màu với quần áo, hôm nay không có dây buộc tóc màu tím, cả người nàng đều cảm thấy khó chịu.
Tại sao có thể như vậy?
Không có váy nhỏ xinh đẹp?
Còn không có dây buộc tóc cùng màu!
Đây là tình huống mà Ngu Tri Dao tuyệt đối không cho phép xuất hiện và xảy ra!
Ngu Tri Dao hít hơi bóp bóp ngón tay.
Không.
Không đúng.
Đây không thể nào là nàng!
← Ch. 072 | Ch. 074 → |