Dịu dàng lại vui 💰·ướ·𝖓·g
← Ch.06 | Ch.08 → |
Editor# Beta: Min
Mùi thơm từ đồ ăn đã cứu vớt 'Tu hành' của anh.
Đồ ăn mua về là mì hải sản bản xứ, vẫn còn nóng nóng, từ tận sáng đến xế chiều vẫn chưa ăn gì, Chu Từ bưng tô mì lên ăn như hổ đói.
Địa tam tiên(*), rau hẹ xào cần, sò hấp trứng, tôm sông xào, người phương Bắc nhìn thì cao lớn thô kệch thế thôi, nhưng rau xào thật phải nói là tuyệt không qua loa, hương vị và màu sắc rất đẹp.
(*) Địa tam tiên-Dì sān xiān là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây xào, cà tím / cà tím và ớt ngọt và một số thành phần khác như tỏi, hành lá, v. v ... Tên này tạm dịch là "ba báu vật từ trái đất" vì bao gồm ba thành phần chính được liệt kê ở trên. Nó là phổ biến ở miền bắc Trung Quốc.
Khổng Tây Khai ngồi bên cạnh lột tôm cho cô, lột một con liền đặt vào trong chén cô, anh đặt vào một con cô sẽ ăn một con.
Chờ Chu Từ ăn no anh mới bắt đầu động đũa, tướng ăn của anh nhã nhặn, chậm rì rì, Chu Từ cũng học anh lột tôm, lột gần hết rồi cô mới dừng lại 𝐥ïế·m nước sốt trên ngón tay, Khổng Tây Khai nhìn mà sặc nước bọt, cô dường như không phải đang 🦵ℹ️·ế·𝐦 tay mà là 🦵.ℹ️.ế.𝐦 cái kia đúng hơn.
No ấm sinh ԁ*â*〽️ 🅓ụ*𝒸.
Chu Từ để anh thu dọn rác, còn mình chui vào trong chăn đi ngủ.
Không biết ngủ đến mấy giờ, bên ngoài trời hẵng còn sáng, Khổng Tây Khai bên cạnh cũng ngủ thiếp đi, lông mi đen nhánh cong cong vểnh lên, đôi môi ♓·é 𝐦·ở, tựa đứa trẻ sơ sinh.
Chu Từ nhìn anh thật lâu vẫn không thấy anh tỉnh dậy, tự mình mặc quần áo vào đi ra ngoài mua bánh sinh nhật về cho anh.
Đến mấy cửa hàng liên tiếp đều nói phải đặt trước, thế là đành chạy đến một tiệm cà phê mua hai cái bánh kem sô cô la hạt phỉ. Về sớm quá lại sợ Khổng Tây Khai chưa tỉnh lại, cô đi dạo hai vòng quanh đấy, ngửi được hương vị đặc trưng của thành phố biển sau cơn mưa, lại mua thêm một hộp ô mai, thấy mặt trời cũng sắp xuống núi, Chu Từ đoán chừng giờ này anh hẳn đã tỉnh rồi.
Ai ngờ đâu lúc cô về anh vẫn còn đang say giấc, Chu Từ nhéo mũi anh, anh cau mày hất tay cô ra kéo mền lên che kín đầu mình.
Cô không còn cách nào khác, hét to tên của bạn nhỏ có chứng khó rời giường này, thấy anh như một cái xác ⓒ_♓_ế_✝️ trở mình bật dậy khỏi giường, hai tay bụm kín mặt.
"Mấy giờ rồi?" Vừa tỉnh dậy nên giọng nói của anh khá trầm khàn.
"Hơn sáu giờ, tối rồi đấy."
"Em vừa đi đâu thế?"
"Sao anh biết, không phải anh đang ngủ ư?" Cô bất ngờ hỏi.
Anh đưa tay chỉ bộ đồ mặc trên người cô.
Chu Từ lấy bánh kem vừa mới mua ra, "Mua bánh sinh nhật cho anh đó, nhưng mà không có bánh loại lớn nên đành mua hai cái luôn."
"Sinh nhật vui vẻ nhé Khổng Tây Khai."
Anh ngây ngẩn cả người, thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
"Anh mau cầu nguyện đi nào."
Thế là anh nhắm mắt lại."Cảm ơn em, Chu Từ." Anh nhìn cô cười, ánh mặt trời rọi vào chói mắt nhưng anh vẫn không đổi hướng nhìn, ánh sáng của riêng một mình anh.
Thu dọn xong hai người ra ngoài ăn cơm, sau đó cùng nhau tản bộ trên bờ biển, gió biển ngày đầu xuân thật không kiêng dè gì cả, đi chưa được vài bước buộc phải quay về.
Vừa mở cửa phòng Chu Từ liền nhìn thấy trên sàn có thả một tờ quảng cáo in hình một người phụ nữ ăn mặc 🌀.ợ.ℹ️ 𝒸.ả.m, chậc, người phụ nữ này п-ⓖ-ự-c lớn thật đấy, cô lại sờ lên hai miếng thịt phía trước của mình ước lượng, đều là người cả nhưng so đi sánh lại thì thật tức muốn 𝒸𝖍·ế·✝️ mà.
Khổng Tây Khai rửa mặt xong, mang một cái áo phông trắng chữ T và quần thể thao dài màu xám đi ra, Chu Từ liếc mắt nhìn thân dưới của anh, vùi mình trong chăn, làm dáng như đang xem TV, nhưng thật ra trong đầu đều là những suy nghĩ bậy bạ.
Cô không phải là người bảo thủ gì, với cô thì khát vọng của ✝️𝒽â_n т_ⓗ_ể cũng là một phần trong tình yêu, nhưng cái tên ngu ngốc Khổng Tây Khai này, mỗi khi ♓ô●n cô ngay cả ռⓖự*𝐜 anh cũng không sờ.
Một bên chăn bị xốc lên, tức 𝒸_ⓗ_ế_t cô mà, tại sao ngay mỗi ôm thôi mà anh cũng không chịu ôm cô thế, cô tắt TV cái 'cạch'.
Khổng Tây Khai không hiểu mô tê gì, hỏi: "Ngủ sao?"
Cô tức giận 'ừm' một tiếng, quay lưng về phía anh ngủ.
Anh còn tưởng rằng cô thật sự muốn đi ngủ, vậy nên chúc cô ngủ ngon xong thì cũng nằm xuống giường.
Đầu bên này, Chu Từ còn bận nghĩ có khi mình mà tức 𝐜h*ế*t phỏng chừng Khổng Tây Khai cũng không biết, 𝐦·á·ц nóng lên não liền lăn đến bên cạnh Khổng Tây Khai, ghé sát trên người anh.
Khổng Tây Khai bị dọa mở trừng hai mắt, hô hấp cũng không dám mạnh quá: "Em làm gì vậy?"
Anh cảm thấy Chu Từ hiện tại giống một con Xà Yêu nhỏ, 𝖒ề·𝖒 Ⓜ️·ạ·i không xương quấn lấy người anh, hé miệng nói: "Anh nói xem em làm gì." Cô phun lưỡi rắn ⅼ.ⓘế.〽️ láp cổ và xương quai xanh của anh, một tay chống ở một bên đầu anh, tay kia nắm lấy tay anh dẫn dắt bao trùm lên một mảnh mềm nhũn trên người cô.
𝒩🌀*ự*𝖈 thiếu nữ còn ⓜ_ề_𝖒 〽️_ạ_❗ hơn nhiều so với trong tưởng tượng, so với tất cả những thứ đồ mà anh đã từng sờ qua cũng ɱ●ề●𝖒 𝖒ạ●ï hơn, nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy phía trên đỉnh dần dần nhô lên rồi cứng lại, anh gần như nhào nặn theo bản năng. Chu Từ cảm thấy thật kỳ quái, ✝️●♓â●𝓃 †●𝒽●ể như đang phiêu dạt trong từng tầng từng lớp sóng biển.
Bắp đùi của cô chơi đùa ⅼe-n 👢-ỏ-i ⓥà-𝑜 𝖇-ê-𝖓 т𝐫0-n-🌀 hai đùi anh, bụng dưới sớm đã cảm nhận được có thứ gì đó đang cương lên, chống vào phần bụng dưới 𝖒.ề.m Ⓜ️ạ.ı của cô, thế là cô mở dây chun quần anh ra, cũng lột luôn cả quần lót xuống, nắm chặt lấy ⓓ·ụ·c 𝐯·ọ·𝖓·ⓖ đang bừng bừng phấn chấn của anh, so với trong tưởng tượng của cô còn thô hơn, lại dài hơn, có thể sờ được rõ ràng phần gân xanh phía trên, lòng bàn tay cô sờ lên phần đỉnh, lại thấy hình như có chất lỏng chảy ra.
Lòng bàn tay ma sát phía trên quy đầu, Khổng Tây Khai nhịn không được г-ê-n 𝐫-ỉ.
Anh xoay người đè Chu Từ xuống dưới, cởi hết tất cả quần áo của cô ra, khiến cô có cảm giác bản thân như một con cá trần trụi nằm trên một cái thớt gỗ.
Tay anh lướt đến nơi tư mật của cô, vén hai cánh hoa môi sớm đã ư*ớ*✞ á*✝️ chịu không nổi, len vào bên trong rồi nhấn xuống, nắm lấy hạch nhỏ mẫn cảm, 🎋*𝒽ⓞ*á*❗ 𝖈ả*Ⓜ️ như tia chớp bổ vây lấy cô, làm cô không ngừng гu·𝖓 ⓡẩ·ⓨ, trêu chọc cô thốt lên từng tiếng 𝓇ê_𝐧 𝓇_ỉ cầu xin tha thứ: "Từ bỏ thôi, đừng dùng tay, xin anh đấy..."
Hoa hạch sưng lên, khe hở vốn chặt khít đã được nới rộng, không nhìn rõ dáng vẻ, anh dùng chất lỏng dinh dính chảy ra từ т·ⓗ·â·ⓝ т·ⓗ·ể cô bôi lên ◗ụ●c 𝐯ọ𝖓●𝐠 của mình, vì bôi quá trơn nên không kịp phản ứng đã trượt đến ngay trên đỉnh, chống lên cửa động ra vào nhỏ hẹp.
"Đừng đi vào..." Cô thét lên.
Thế là anh lập tức lui ra ngoài, làm người không được quá tham lam.
Dùng ⓓụ.𝖈 ✔️ọռ.ɢ 𝒸.ọ ⓧá.𝖙 hoa hạch, cảm giác mê loạn chất chồng, đùi của cô mỏi nhừ, đột nhiên 𝓇u_n 𝖗_ẩ_γ không ngừng, chất lỏng ⓝó𝓃·𝖌 🅱ỏⓝ·🌀 mà mạnh mẽ tuôn ra, trống rỗng lâng lâng, như bọt xà phòng bị đâ.m thủng.
Anh bắt lấy cánh tay cô nắm lấy d●ụ●𝒸 ν●ọ𝖓●🌀 chưa được thỏa mãn của mình, ν⛎ố.ⓣ ѵ.𝖊 ⓒ-ọ 𝖝á-𝖙 nó, cảm nhận được lòng bàn tay cô bị mài muốn hỏng rồi, sốt ruột 𝐥·iế·〽️ vành tai anh, đồ vật trong tay lại lớn thêm một vòng, lại mò đến hai túi nặng trĩu ở sau xoa nắn một hồi, anh mới kéo tay cô lên, chống vào bụng dưới của cô bắn ra tất cả.
Không biết là vơ phải đồ lót của ai, chà xát qua thân dưới của cả hai một hồi.
Trong không khí đều tràn ngập mùi hương của tình dục, là sự vui s_ướ_𝖓_g của nhân gian.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |